.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1068" class="block_" lang="en">Trang 534# 2
Chương 1068: Chạy đến Hắc Gia (hạ)
Hỏa Như Liệt mang theo Vân Triệt đi ra ngoài rất xa, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi cảm giác của đám người Diễm Vạn Thương.
Mới vừa rơi xuống, Hỏa Như Liệt nóng vội cầm chặt lấy bả vai Vân Triệt, gần như gào thét nói:
- Rốt cuộc sao lại như thế này? Ngươi làm sao sống được? Ngươi và sư tôn ngươi rõ ràng đã… Chẳng lẽ có không gian trốn chạy đặc thù nào đó? Không đúng không đúng! Cơ hội này, cũng vốn không có khả năng kịp sử dụng không gian trốn chạy.
Hỏa Như Liệt dưới vội vàng hấp tấp hỏi một phen, sau đó đột nhiên mắt sáng không chớp:
- Huyền lực của tiểu tử ngươi… Sao lại… Sao lại thế này?
Lúc trước vẫn chưa chú ý đến, lúc này đột nhiên giật mình, khí tức huyền lực phóng thích ra trên người Vân Triệt… Rõ ràng đã là Thần Hồn cảnh!?
Vân Triệt chưa trả lời, tay trái vung lên, một bóng dáng cực lớn được hắn thả ra từ trong Thiên độc châu, rơi lên trên mặt đất khô cạn.
Một mùi tanh nồng liệt nhất thời đập vào mặt, Hỏa Như Liệt lùi ra sau một bước, nháy mắt thất thanh:
- Viễn cổ… Cầu long!?
Thi thể của viễn cổ cầu long, Viêm Thần giới bọn họ vốn cho rằng là thứ vô cùng xa vời. vốn, bọn họ cho rằng mặc dù cầu long chết, nhưng đều rơi vào táng thần hỏa ngục, vốn không có khả năng lấy được, trước kia ít nhất còn có thể khát vọng, sau này liền ngay cả khát vọng đã thành bọt nước vỡ nát.
Mà bây giờ, nhưng lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn, gần trong gang tấc.
Tuy rằng khắp cả người đầy thương tổn, nhưng hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Đổi lại trước kia, lấy tính tình của Hỏa Như Liệt, đã sớm kiềm chế không được mà điên cuồng hét lên nhào tới, nhưng hiện giờ, hai mắt hắn trợn trừng, hai chân như bị đóng đinh ở trên mặt đất, thật lâu không di chuyển một bước.
Bởi vì, hắn tự thẹn không có tư cách chạm vào.
- Sau khi con cầu long này chết, suýt chút nữa giống như con đầu tiên rơi vào trong hỏa ngục. Đây là thành quả mà sư tôn ta dồn hết toàn bộ, suýt chút nữa ngã xuống mới đổi lấy được, ta không thể để cho nó cứ không công biến mất như vậy, cuối cùng cứu về.
Vân Triệt đặc biệt bình tĩnh nói, chuẩn xác mà nói, là thành quả mà hắn và Mộc Huyền Âm cùng liều mạng.
- Dựa theo ước định lúc trước, Ngâm Tuyết giới chúng ta và Viêm Thần giới các ngươi… Mỗi bên một nửa.
Vân Triệt nói.
- A…
Hỏa Như Liệt ngơ ngác nhìn Vân Triệt, thật lâu nói không ra lời.
Nếu không có gì ngoài ý muốn phát sinh, Mộc Huyền Âm có thể thành công săn giết cầu long, một nửa của bọn họ, sẽ yên tâm thoải mái nhận, dù sao, tuy rằng dựa hết vào lực lượng của Mộc Huyền Âm, nhưng viễn cổ cầu long dù sao cũng là thứ thuộc về Viêm Thần giới bọn họ.
Nhưng mà, ngoài ý muốn rất lớn, hơn nữa do bọn họ không tin khuyên bảo của Vân Triệt, vì không ra một chút “Khả năng sai lầm nhỏ” mà không để ý đến thề độc cộng thêm cầu xin của hắn, dẫn tới chôn vùi Mộc Huyền Âm và Vân Triệt… Hai người còn sống, đã khiến cho bọn họ không thể tin được.
Hiện giờ, đối mặt với xác chết cầu long, bọn họ nào còn có mặt mũi lấy một nửa.
Huống chi, bọn họ đều cho rằng hai con cầu long sau đó đều rơi vào trong táng thần hỏa ngục, bị đốt thành vô hình. Vân Triệt còn sống sót hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái độc chiếm toàn bộ cầu long, cho dù bọn họ biết được, cũng chỉ có thể không lời nào để nói.
- Ngươi.. Thật sự… Cho chúng ta một nửa?
Giọng Hỏa Như Liệt phát run, vẫn không thể tin được.
- Đương nhiên, đây là hứa hẹn lúc trước.
Vân Triệt nói.
“…” Hỏa Như Liệt hít một hơi thật sâu, hai nay nặng nề đặt lên trên bả vai Vân Triệt:
- Vân tiểu tử ngươi có biết con cầu long này có ý ứ như thế nào đối với Viêm Thần giới chúng ta không? Ngươi… Ngươi đã cứu tính mạng Diệp nhi, ta đã không có gì báo đáp, ngươi… Ngươi tiểu tử này lại mang đến một ân tình lớn như vậy, cho dù ta giao cả cái mạng già này cho ngươi cũng trả không nổi.
Vân Triệt khẽ cười rộ lên:
- Thẳng thắn mà nói, nếu là cá nhân ta, tất nhiên sẽ không phân cầu long cho các ngươi. Nhưng mà, đây là kết quả thương nghị trước đó của sư tôn và các ngươi, cho dù các ngươi thẹn với sư tôn ta, khiến cho nàng suýt nữa táng thân nơi hỏa ngục, sư tôn ta, Ngâm Tuyết giới ta cũng sẽ không đồng ý! Sau khi sư tôn tỉnh lại, cũng nhất định quyết định như thế… Lời này, làm phiền Hỏa tông chủ chuyển cáo cho Diễm tông chủ và Viêm tông chủ.
“…” Hỏa Như Liệt nặng nề gật đầu:
- Được.
- Như vậy, thân thể cầu long tạm thời do Hỏa tông chủ nhận lấy, sau khi lưu lại một nửa, làm phiền giao một nửa kia cho Ngâm Tuyết giới.
Vân Triệt tiếp tục nói.
Hỏa Như Liệt sửng sốt, không hiểu nói:
- Do ta lưu lại? Vì sao không phải do ngươi trước mang về Ngâm Tuyết giới, sau khi Ngâm Tuyết giới các ngơi lưu lại một nửa rồi phân cho chúng ta một nửa kia?
Ánh mắt Vân Triệt phức tạp, lại không trả lời, mà nói:
- Hỏa tông chủ, sở dĩ vãn bối gặp riêng ngươi, là có ba chuyện muốn cầu ngươi, kính xin…
Hỏa Như Liệt không chút do dự vung bàn tay to lên:
- Cứ việc nói! Chỉ cần một câu nói của ngươi, lão tử tuyệt đối không nhíu nửa chân mày.
Hắn là người tuyệt đối không nguyện thiếu nợ người khác, lúc trước cứu tính mạng của Hỏa Diệp, hiện giờ lại chủ động đưa cầu long tha thiết ước mơ lên, hai chuyện này, đều là hai ân tình lớn nhất đã từng thừa nhận trong hơn vạn năm cuộc sống từ trước tới nay của hắn, Vân Triệt có việc cầu hắn, hắn quả thật cao hứng còn không kịp.
Chỉ có điều, hắn đã cảm giác được, Vân Triệt rõ ràng tâm sự nặng nề.
Ánh mắt Vân Triệt chuyển hướng sang xác của cầu long:
- Lúc trước sư tôn đột nhiên nhắc tới muốn trái tim cầu long hoàn chỉnh của con cầu long này, thật ra là vì ta. Tu vi của vãn bối thấp kém, không cách nào mở ra thân cầu long, cho nên làm phiền Hỏa tông chủ lấy trái tim cầu long ra.
- Chuyện này đơn giản!
Hỏa Như Liệt không hỏi nhiều một câu, phi thân lên, một đường hỏa quang lóe lên, đã mở bụng rồng ra.
Với cường đại của viễn cổ cầu long, ở dưới trạng thái bình thường, cho dù Hỏa Như Liệt dốc toàn lực, cũng tuyệt đối khó có thể làm tổn thương nó mảy may. Nhưng dưới tử vong không có long lực thủ hộ, Hỏa Như Liệt muốn phá hoại thân thể nó, chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.
Huyền lực hùng hậu phủ kín máu rồng, dưới linh giác của Hỏa Như Liệt quét tới, nhanh chóng tìm được chỗ trái tim rồng, thế tay hơi thay đổi, dễ dàng lấy ra, bụng rồng bị cắt mở cũng theo đó bị huyền lực phong kín.
Cầu long tuy lớn, nhưng trái tim rồng lại đặc biệt “Khéo léo”, độ lớn nhỏ không đến một trượng.
- Đón cho khéo! Cẩn thận máu rồng!
Hỏa Như Liệt nhẹ nhàng đẩy trái tim cầu long cầm trong tay tới.
Vân Triệt lập tức đưa tay, đón lấy trái tim cầu long, sau đó thuận thế thu vào trong Thiên độc châu.
Sau sừng kỳ lân, trái tim cổ long cũng đã vào trong tay. Còn thừa lại, chính là mộc linh châu, hoàng tiên thảo và cửu tinh phật thần ngọc.
Tuy rằng, băng hoàng nguyên âm vô cùng cường đại của Mộc Huyền Âm để cho huyền lực của hắn trong một đêm trực tiếp đột phá tới Thần Hồn cảnh. Nhưng mà, cách đại hội huyền thần chỉ còn thời gian hai năm ngắn ngủi.
Tiến cảnh của Thần Hồn cảnh nhất định còn chậm rãi gian nan hơn Thần Nguyên cảnh tham chiếu theo biên độ tiến cảnh của Thần Nguyên cảnh, cho dù hắn có thể ở lại Ngâm Tuyết giới, dựa vào tài nguyên cao cấp nhất cùng với linh khí của minh hàn thiên trì ở Ngâm Tuyết giới, muốn trong vòng hai năm đột phá đến Thần Kiếp cảnh cũng cơ bản là chuyện không có khả năng.
Chứ đừng nói chi là sau này một thân một mình, không có chỗ dựa vào không nơi nương tựa.
Hy vọng duy nhất có thể dựa vào, chính là “Càn khôn ngũ quỳnh đan”. Vào trước đại hội huyền thần, hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào lực lượng của chính mình tìm đến ba loại tài liệu còn thừa lại.
Vân Triệt nói:
- Chuyện thứ hai… Hỏa tông chủ, nghe nói, trong ngàn năm này, ngươi vì Hỏa Diệp huynh từng nhiều lần tự mình đến một tinh giới tên là Hắc Gia giới thu mua mộc linh châu?
Hai hàng chân mày của Hỏa Như Liệt kịch liệt nhảy dựng, sau đó lại lập tức hòa hoãn lại:
- Là Phá Vân nói cho ngươi đi? Haizzz, chuyện này… Thật sự khó có thể mở miệng, dù sao… Sau lưng mỗi một viên mộc linh châu, đều là một mộc linh bị liệp sát tàn nhẫn, đây cũng là chuyện hỗn đản nhất cả đời này mà ta đã từng làm.
Vân Triệt tha thiết nói:
- Hỏa tông chủ cứu con sốt ruột, có thể lý giải. Hỏa tông hủ, huyền trận không gian đi đến Hắc Gia giới có còn không? Vãn bối có chuyện quan trọng, muốn đi Hắc Gia giới.
Thoáng khựng lại, hắn nói ra chi tiết mục đích của mình:
- Vãn bối muốn đi tìm một viên mộc linh châu!
Hỏa Như Liệt kinh ngạc, nhưng hắn dù sao cũng là tông chủ Kim Ô, lập tức hiểu rõ, trầm ngâm nói:
- Hả? Nói như vậy, ngươi muốn đi qua bên chỗ chợ đen dưới đất kia tìm mộc linh châu? Sẽ không phải… Là vì thương thế của sư tôn ngươi chứ? Nha… Hẳn là không đúng.
Vân Triệt: “…”
Hỏa Như Liệt vỗ miệng mình một cái, lại không hỏi nhiều, nói thẳng:
- Nhìn ta xem, lắm mồm. Yên tâm đi, huyền trận kia chẳng những còn tồn tại, hơn nữa năng lượng còn lại chắc vừa có thể hoàn thành một lần truyền tống.
Vân Triệt ngầm thở phào nhẹ nhõm:
- Thật tốt quá. Như vậy, kính xin Hỏa tông chủ ban cho cái kia… Truyền âm ấn ký của thương hội dưới mặt đất.
Hỏa Như Liệt lộ vẻ khó xử, sau đó nói:
- Cái này… Cũng không phải ta không muốn đưa, mà tồn tại của thương hội dưới mặt đất này đều cực kỳ kín đáo, bọn họ chỉ biết định kỳ bí mật tiếp đãi khách nhân có thể hoàn toàn tín nhiệm, về phần truyền âm, cho dù người ngoài chiếm được truyền âm ấn ký của bọn họ, cũng vốn không cách nào truyền âm cho bọn họ được.
Không được bắt giết mộc linh tộc, đây là do Trụ Thiên thần giới nghiêm lệnh hạ xuống, một khi bị Trụ Thiên thần giới biết được, hậu quả có thể nghĩ. Cho nên thương hội dưới đất sẽ bán mộc linh châu đều vô cùng cẩn thận… Huống chi trừ bỏ mộc linh châu, còn sẽ có thứ càng cấm kỵ hơn mộc linh châu.
- Như vậy… Vị trí đâu?
Vân Triệt nhíu mày.
- Cho dù là thương hội dưới đất nào, đều chưa từng có vị trí cố định…
Nói đến một nửa, Hỏa Như Liệt bỗng nhiên vỗ trán:
- A! Có!
Nói xong, hắn tìm kiếm hồi lâu trong không gian tùy thân, sau đó đồng thời lấy ra một khối ngọc tròn màu đen và một khối lệnh bài màu đỏ.
- Những năm này, ta tới tới lui lui Hắc Gia giới mua mười mấy viên mộc linh châu, bởi vì mộc linh châu càng ngày càng ít, hơn nữa vì liệp sát mộc linh tộc là cử chỉ nghịch đạo, phiêu lưu thật lớn, khiến cho giá của mộc linh châu càng ngày càng đắt, vì mua mười mấy viên mộc linh châu này, ta đã hao phí giá cao thật lớn, cũng đổi được tín nhiệm của thương hội dưới đất này, cho ta khối hắc ngọc này.
- Khối hắc ngọc này vô dụng và không có hiện tượng gì khác ở nơi khác, nhưng đến Hắc Gia thành của Hắc Gia giới, nó sẽ tự động xuất hiện cảm ứng, chỉ dẫn ngươi tìm đến người của thương hội dưới đất. Chỉ có điều, mỗi một khối hắc ngọc đều tương ứng với một chủ nhân cố định, cho dù ngươi cầm nó tìm đến người của thương hội dưới đất, hắn cũng tất nhiên sẽ không mang ngươi đi… Chỉ có điều, nếu lại thêm vào tông chủ lệnh chứng minh thân phận của ta, hẳn liền không có vấn đề.
Nói xong, Hỏa Như Liệt nhét cả hắc ngọc và tông chủ lệnh vào trong tay Vân Triệt:
- Thương hội dưới đất này có thể sinh tồn nhiều năm như vậy, tự nhiên có con đường sinh tồn rất mạnh, ta chỉ có thể làm được nhiêu đó. Nếu như vẫn không thành mà nói, ngươi đại khái quay lại tìm ta, ta tự mình đi chuẩn bị cho ngươi một viên mộc linh châu về.
- Tạ thịnh tình của Hỏa tông chủ, vãn bối vẫn tự mình đi thì tốt hơn.
Vân Triệt thu hồi hắc ngọc và Kim Ô tông chủ lệnh.
Hỏa Như Liệt cười ha hả:
- Ha ha, được. Ta còn tưởng rằng là chút đại sự gì, chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi, còn có một việc là cái gì? Chuyện thứ ba này, chắc cũng tương tự đi?
- Chuyện thứ ba… Chắc chắn có phần khó xử Hỏa tông chủ.
Vân Triệt nói.
Hỏa Như Liệt hào phóng vung tay lên:
- Chỉ cần là một câu nói của ngươi, ta kiếm chuyện ta chính là tôn tử, cứ việc nói.
Vân Triệt nhẹ nhàng thở phào một hơi, thần sắc trở nên hơi phức tạp:
- Vãn bối muốn thỉnh cầu Hỏa tông chủ một sự kiện cuối cùng… Là muốn xin Hỏa tông chủ vì vãn bối, nói dối trước mặt sư tôn ta.
- Nói… Dối?
Hỏa Như Liệt nhất thời há hốc mồm.
- Vãn bối vì một nguyên nhân bất đắc dĩ, phải tạm thời rời khỏi Ngâm Tuyết giới, chuyện tiếp theo đi đến Hắc Gia giới, không thể bị bất cứ người nào biết, nhất là sư tôn… cho nên, xin Hỏa tông chủ ngàn vạn lần đừng nói cho sư tôn các nàng biết hướng đi của ta, cứ nói… Cứ nói ta rời đi theo hướng bắc. Không biết tung tích là được.
- Vãn bối biết tính tình Hỏa tông chủ cương trực, tuyệt đối không chấp nhận nói dối… Nhưng chuyện này, xin Hỏa tông chủ cần phải đáp ứng.
Hỏa Như Liệt im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Mới vừa rồi ta còn nghi hoặc, vì sao ngươi lại giao cầu long cho ta trước, mà không phải mang về tông môn, càng nghi hoặc tại sao ngươi muốn đích thân đi Hắc Gia giới nơi nguy hiểm này. Nếu muốn mộc linh châu, trong tông môn tùy tiện phái một người còn thích hợp và an toàn hơn ngươi… Hóa ra, ngươi chuẩn bị rời khỏi Ngâm Tuyết giới.
Vân Triệt: “…”
- Vì sao?
Hỏa Như Liệt cau chặt chân mày, hoàn toàn không hiểu.
- Vì một nguyên nhân bất đắc dĩ, cùng với một chuyện phải đi làm. Kính xin Hỏa tông chủ đừng hỏi đến cùng.
Hắn quả quyết không có cách nào nói ra nguyên nhân chân chính, vì chuyện này liên quan đến danh tiết của Mộc Huyền Âm.
- Ừm….
Hỏa Như Liệt không hỏi tới cùng, nhưng giống như có điều ngộ ra, chậm rãi gật đầu, hắn thu hồi xác viễn cổ cầu long, sau đó một phát mang Vân Triệt lên:
- Được, chúng ta đi!
Không chào hỏi đám người Diễm Vạn Thương, Mộc Băng Vân, ngược lại cố hết sức tránh khỏi linh giác của bọn họ, đi thẳng đến phía nam.
Viêm Thần giới, Kim Ô tông.
Theo Hỏa Như Liệt đánh ra một đường hỏa diễm, trước mắt, một thứ nguyên huyền trận loại nhỏ chậm rãi sáng lên.
- Năng lượng thừa lại quả nhiên đủ để khởi động một lần.
Hỏa Như Liệt thu hồi bàn tay:
- Sau khi tiến vào, ngươi sẽ bị truyền tống đến vị trí ngẫu nhiên ở trên không Hắc Gia thành. Chỉ có điều, đây là truyền tống huyền trận một chiều, nếu ngươi muốn trở về, liền cần tìm ra truyền tống trận điểm có thể thông đến Viêm Thần giới hoặc Ngâm Tuyết giới, cũng tiêu phí lượng lớn tử thạch tử tinh.
- … Trừ phi bị sư tôn tìm được, bằng không, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không trở về.
Vân Triệt giống như lầm bầm lầu bầu, sau đó, liền trực tiếp tiến vào truyền tống trận
- Đợi chút!
Hỏa Như Liệt lại gọi hắn lại, sau đó lấy ra một viên ngọc thạch phóng ra kim mang chói mắt.
- Cửu dương ngọc.
Vân Triệt một phát gọi ra tên của nó, giống như lúc trước ở Huyễn Yêu giới, giống với viên mà linh hồn kim ô cho hắn như đúc.
Hỏa Như Liệt đặt nó vào trong tay Vân Triệt:
- Hả? Ngươi lại biết tên của nó. Cửu dương ngọc là tên viễn cổ của nó, hiện giờ đều được gọi là kim ô ngọc, thuộc cùng một cấp bậc với chu tước ngọc ở trên người ngươi, cũng là ngọc thạch năng lượng cao cấp nhất của Viêm Thần giới chúng ta. Chiếc huyền chu kia của ngươi vô cùng… Kỳ lạ, có lẽ ngươi lại cần dùng đến nó.
Vân Triệt không chối từ, cảm kích tiếp nhận.
- Vân tiểu tử, có một vấn đề, ngươi cần phải trả lời ta.
Ánh mắt của Hỏa Như Liệt, đột nhiên trở nên cực kỳ trịnh trọng.
- Hỏa tông chủ mời nói.
Vân Triệt nói.
- Ngươi… Thật sự lẻn vào đến dưới đáy táng thần hỏa ngục?
Khi hỏi câu hỏi này, hai mắt của Hỏa Như Liệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Vân Triệt, bên trong chớp động lên ánh sáng lạ mà Vân Triệt nhìn không hiểu.
“…” Vân Triệt xoay người, đi về phía thứ nguyên huyền trận:
- Ta rất muốn muốn, kia chỉ là vì ta sốt ruột cho an nguy của sư tôn mà nói không lựa lời, nhưng… Ta không định lừa gạt Hỏa tông chủ. Chuyện này, kính xin Hỏa tông chủ lãng quên.
Lúc giọng nói vừa dứt, hắn đã tiến vào trong huyền trận, một đường huyền quang thứ nguyên bao phủ ở trên người hắn.
Lời Vân Triệt nói, không thể nghi ngờ là thừa nhận. Đầu óc Hỏa Như Liệt nhất thời “Ong” một tiếng, ngây người sau khoảnh khắc, mới đột nhiên bổ nhào tới trước, hét lớn:
- Vân tiểu tử, đợi chút…
Tinh!!
Thứ nguyên thay đổi, bóng dáng của Vân Triệt và cả huyền quang tiêu tán, đều biến mất ở trước mặt hắn.
Hỏa Như Liệt ngây ngốc đứng ở đó, sắc mặt, ánh mắt không ngừng biến ảo, hồi lâu, mới chậm rãi thở lại bình thường.
Nếu như Vân Triệt thật sự lẻn vào đến dưới đáy táng thần hỏa ngục, như vậy chẳng phải là…
Phù! Thôi, vậy đối với Vân Triệt mà nói, ngược lại sẽ là phiền toái đi. Chỉ có điều, nếu ngày nào đó Vân Triệt có thể lại đến Viêm Thần giới…
“Vừa hai mươi, nguyên tố thiên phú cao xa hơn Phá Vân, có năng lực ngay cả Diệp nhi đều có thể trong vòng gần ba ngày chữa khỏi, đến thần giới ngắn ngủi nửa năm liền đến Thần Hồn cảnh… Từ trong móng của viễn cổ cầu long ngay cả ta cũng không thể tới gần cứu Mộc Huyền Âm trở về, tiểu tử này…” Hỏa Như Liệt than thở thật sâu: “Tương lai của hắn, không cách nào tưởng tượng.”
Vân Triệt rời khỏi Viêm Thần giới, đồng thời cũng rời khỏi Ngâm Tuyết giới nơi hắn đã sinh ra cảm tình thâm hậu… Đi đến một tinh giới hoàn toàn không biết, tên là Hắc Gia giới.
Làm một người từ hạ giới đến thần giới không đến một năm, lại lập tức chiếm được kỳ ngộ và che chở mà ngay cả huyền giả của thần giới đều không dám hy vọng xa vời. Ở Ngâm Tuyết giới, hắn có thể hưởng thụ tài nguyên thượng đẳng nhất toàn giới, lưng dựa vào chỗ dựa vững chắc nhất cường đại nhất toàn giới, cần làm chỉ là tu luyện, không cần đề phòng, sợ hãi mưa gió gì.
Nhưng theo hắn chọc ra đại họa, cũng khiến cho hắn không thể không rời khỏi bến cảng do băng tuyết chồng chất mà thành này.
Hắn rời khỏi Ngâm Tuyết giới, cũng như một lục bình cô đơn, bay bổng về phía đại dương mênh mông bát ngát của thần giới, tương lai, chỉ có thể một mình đi đối mặt với sóng to gió cả chưa biết ở phía trước.