Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1068 - Chương 1069: Hắc Vũ Thương Hội Quái Dị

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1069" class="block_" lang="en">Trang 535# 1

 

 

 

Chương 1069: Hắc Vũ thương hội quái dị



Thần vực to lớn bốn vạn tinh giới, tinh giới hạ vị độc chiếm ba vạn, đầy đủ hơn bảy phần.

Tuy rằng, tổng hợp lại thực lực, truyền thừa, tài nguyên, nội tình, chúng không cách nào so sánh được với tinh giới trung vị và tinh giới thượng vị, nhưng về số lượng mà nói, chúng mới là chủ thể của thần giới.

Trong rất nhiều tinh giới hạ vị, Hắc Gia giới là một tồn tại đặc thù, nhất là ở đông thần vực, mặc dù thực lực Hắc Gia giới không được tính là thượng tầng, nhưng nổi tiếng không hề kém hơn bất kỳ một cái nào.

Số lượng thương hội, thuộc về hạng nhất tất cả tinh giới hạ vị của đông thần vực.

Nếu như huyền giả thần vực thiếu kỳ vật dị bảo gì, đến Hắc Gia giới một chuyến, nhất định sẽ không có chuyện tay không mà về… Mà điều kiện đầu tiên, là mang theo đủ tử thạch tử tinh.

Hắc Gia thành, trung tâm của Hắc Gia giới, toàn bộ trong thành lớn chừng ngàn dặm, tập trung lượng lớn thương hội nổi tiếng thần giới, trung tiểu thương hội càng vô số kể. Thế lực tông môn trong thành không nhiều lắm, thế lực Giới Vương lại càng không có ở trong đó, lại có thể lấy “Hắc Gia” của tinh giới làm tên, có thể thấy được địa vị của Hắc Gia thành ở Hắc Gia giới.

Vân Triệt hiện thân ở trên không Hắc Gia thành, nhìn xuống chủ thành xa lạ của tinh giới xa lạ này thật lâu.

Nhận thức của hắn về thần giới, cơ bản cũng chỉ có Ngâm Tuyết giới. Mà Ngâm Tuyết giới bởi vì hàng năm băng hàn, sinh linh rất thưa thớt, là tồn tại hơi đặc thù. Còn Hắc Gia giới trước mắt, lại nhốn nha nhốn nháo, dòng người không nghỉ, vô cùng náo nhiệt, khiến Vân Triệt khi vừa mới hiện thân, có ảo giác trong khoảnh khắc như trở lại thành thị phồn hoa ở hạ giới.

“Hắc Gia giới… Hắc Gia thành.” Vân Triệt lẩm bẩm một tiếng, từng cảnh tượng ở Ngâm Tuyết giới thoáng hiện lên trong đầu hắn, trong lòng phiền muộn vô tận.

Thu hồi băng hoàng minh ngọc, đổi lại một bộ áo tơ trắng, sau đó chậm rãi hạ xuống, đạp trên mảnh đất hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không thuộc về hắn.

Ở Lam Cực tinh, hắn là chúa tể.

Ở Ngâm Tuyết giới, hắn lại có Đại Giới Vương là chỗ dựa vững chắc, là đệ tử thân truyền người người cực kỳ hâm mộ… Ngay cả khi mới đầu đến Ngâm Tuyết giới, còn có Mộc Băng Vân có thể dựa vào.

Nhưng hiện giờ, lại cô độc. Tinh giới mờ mịt, biển người mênh mông, không một chỗ hắn quen thuộc, không có một người hắn quen thuộc.

Có lẽ đổi lại là một người khác, đã sớm bị cảm giác cô đơn và lo sợ nặng nề đè ép đến không thở nổi.

“Sư tôn…” Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Sau phiền muộn đáng kể, ánh mắt và suy nghĩ của Vân Triệt khôi phục tỉnh táo. Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể một mình đối mặt, trước mắt phải làm, chính là dốc hết toàn lực tìm được một viên mộc linh châu… Vả lại là mộc linh châu thượng hạng.

Tử huyền thạch, tử huyền tinh, tử huyền ngọc, đây là tiền thông dụng của thần giới. Một ngàn tử thạch đổi được một tử tinh, một ngàn tử tinh đổi được một tử ngọc.

Khi cùng Mộc Băng Vân gia nhập vào Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu, còn có thể hàng tháng lĩnh được nguyệt bổng tới năm ngàn tử thạch, mà sau khi trở thành đệ tử của Mộc Huyền Âm, lại một cọng lông cũng không có.

Nhưng sau khi đi Băng Phong đế quốc một chuyến, thu hoạch từ trong kho bảo vật ở đây ngược lại rất phong phú, không nghĩ tới, lại nhanh như vậy đã dùng tới.

Tuy rằng vì sợ kích động cơ quan, chỉ lấy một phần bên cạnh sừng kỳ lân, nhưng đây dù sao cũng là kho bảo vật tồn trữ của một đế quốc cực lớn, không thể nghi ngờ sẽ là con số cực lớn, Vân Triệt lại kiểm tra lại một chút…

Tổng cộng có ba mươi vạn tử huyền tinh, cùng với hai trăm đồng tử huyền ngọc.

Tương đương ra, là vẻn vẹn năm trăm triệu tử huyền thạch!

“Tài phú cướp được từ một đại quốc của tinh giới trung vị, dù thế nào cũng có thể tiêu xài tùy ý một phen ở tinh giới hạ vị đi.” Vân Triệt lẩm bẩm.

Nhưng mà, nên đi đâu?

Vân Triệt lấy ra mảnh hắc ngọc mà Hỏa Như Liệt cho hắn, sau đó ánh mắt chợt ngưng lại.

Từ khi tiếp nhận từ trong tay Hỏa Như Liệt, mảnh hắc ngọc này vẫn hoàn toàn trầm lặng. Mà lúc này, trung tâm hắc ngọc thế mà lại phát sáng lên, hiện ra một lông vũ tối tăm như đêm.

“Lông chim màu đen?” Vân Triệt thoáng ngưng thần, cảm giác dao động mỏng manh truyền đến từ phía trên, rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, đi thẳng đến… Huyền khí dao động nổi lên trên mảnh hắc ngọc này, rõ ràng chỉ dẫn phương hướng.

Tuy rằng mới đến Hắc Gia giới, nhưng chênh lệch giữa tinh giới hạ vị và tinh giới tủng vị lại vừa nhìn hiểu ngay. Độ nồng đậm và tinh thuần của linh khí nơi này còn kém hơn Ngâm Tuyết giới và Viêm Thần giới rất xa… Đương nhiên, Lam Cực tinh vẫn như trước còn xa mới có thể sánh bằng.

Lưu lượng người ở Hắc Gia thành thật lớn, đến chỗ nào cũng đều vô cùng náo nhiệt. Mà ở trong đó rõ ràng cấm huyền chu hoặc tọa kỵ, không trung không ngừng có bóng người bay qua bay lại, nhưng không thấy huyền chu huyền thú gì.

Huyền giả như này, tu vi phần lớn là thần đạo sơ kỳ, chung quanh có thể thấy được thành vệ thủ thành, huyền lực cơ bản đều là Thần Nguyên cảnh hoặc Thần Hồn cảnh.

Mà ở Hắc Gia giới… Cũng gần như toàn bộ tinh giới hạ vị, có thể thành Thần Nguyên cảnh, nhập thần mà nói, đều đã khiến cho người ta liếc mắt, có thể vào Thần Hồn cảnh, đã làm người trên người, thành Thần Kiếp cảnh, liền có thể khai tông lập phái, nếu có thể vượt qua thiên kiếp, thành Thần Linh cảnh, thì có thể làm bá chủ một phương.

Thành Thần Vương cảnh, liền có thể thành chúa tể một giới!

Còn nếu tinh giới hạ vị nào xuất hiện một hoặc nhiều Thần Quân, như vậy rất có thể toàn bộ tinh giới đều sẽ cùng thăng hoa theo, đứng hàng tinh giới trung vị.

Cho nên sau khi Vân Triệt vừa một bước đến Thần Hồn cảnh, huyền lực cùng tuổi ở Ngâm Tuyết giới đều có thể được xưng tụng là cấp bậc thiên tài, có tư cách vào thẳng ba mươi sáu Băng Hoàng cung. Tới trung giới hạ vị, tu vi hiện giờ của hắn, ở trong lứa trẻ tuổi càng đủ khiến cho người chú mục.

Men theo chỉ dẫn huyền lực mỏng manh của hắc ngọc, Vân Triệt một đường cảm nhận khí tức của Hắc Gia thành và huyền giả lui tới, vừa đi về phía khu vực trung tâm Hắc Gia thành.

Không hổ là tinh giới giao dịch tiếng tăm lừng lẫy ở trong ba vạn tinh giới hạ vị, thậm chí cả tính giới trung vị, Vân Triệt đi đến chỗ nào, đập vào mắt nhiều nhất chính là đủ loại thương hội lớn nhỏ. Ngoài thương hộ, còn có vô số tiểu điếm quán nhỏ, đồ bán ở đó càng đủ loại kỳ quái.

Vân Triệt bước đi không nhanh không chậm vài canh giờ, đều là như thế.

Toàn bộ Hắc Gia thành, giống như một cái chợ khổng lồ.

Cuối cùng, bước chân của Vân Triệt dừng lại ở một chỗ, cảm ứng đến từ hắc ngọc, cũng vào lúc này hoàn toàn biến mất.

Trước mắt Vân Triệt, là một kiến trúc nguy nga phong cách cổ xưa, cao vút trong mây, ở trong Hắc Gia thành, là một quái vật lớn tuyệt đối dễ thấy.

Đây là một thương hội quy mô lớn, liếc mắt một cái nhìn lại, có chừng vài chục sảnh đường cửa vào, đám người đủ sắc màu nối liền không dứt ra vào.

Vân Triệt ngửa đầu cao cao, nhìn về phía vài chữ to nhập thẳng vào trong mây, khẽ thì thầm: “Hắc Vũ thương hội.”

Hình dáng lông chim màu đen hiện lên trên hắc ngọc, giống với minh ấn của thương hội cực lớn trước mắt như đúc.

Vân Triệt liền đi tới, Hắc Vũ thương hội trước mắt, là một cái khổng lồ nhất mà hắn từng chứng kiến. Từ kiến trúc phong cách cổ xưa rộng lớn này đến xem, nhất định có nội tình tương đương với thâm hậu và lịch sử xa xưa.

Vân Triệt đứng tại chỗ, mặt lộ vẻ không hiểu thật sâu: Thương hội khổng lồ như thế, vì sao lại làm buôn bán ở dưới đất? Càng là… Còn dính dáng đến mộc linh châu do chính miệng Trụ Thiên thần giới hạ lệnh cấm?

Hơi không cẩn thận, có lẽ vô số danh vọng, cơ nghiệp lớn đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hắc Vũ thương hội này đã là môn quy như thế, đứng ngạo nghễ hiên ngang, có lẽ toàn bộ Hắc Gia thành đều không có mấy chỗ có thể cùng so sánh với, vì sao còn muốn mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy?

Hắn vốn cho rằng sẽ là thương hội quy mô nhỏ hoặc là bang hội sẽ vì món lời kếch sù m làm chợ đen dưới đất như vậy, tuyệt đối thật không ngờ, lại sẽ là thương hội to lớn có quy mô khổng lồ, lịch sử lâu dài như thế.

Chẳng lẽ giao dịch ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng thật sự kiếm lời kếch sù đến trình độ như vậy?

Vân Triệt không nghĩ nhiều nữa, đi tới cửa phòng gần bên hông nhất của Hắc Vũ thương hội, trong cửa phòng, một thiếu nữ thanh xuân nghênh đón ở đó, hạ mình cười làm lễ với từng khách đến.

- Hoan nghênh hạ cố đến Hắc Vũ thương hội, khách quý mời vào, nếu có cần, mời tùy ý phân phó.

Nhìn thấy Vân Triệt đi vào, thiếu nữ hơi khom mình.

Nữ tử này có tu vi Vương Huyền cảnh, ở Lam Cực tinh có thể làm một đại tông sư, đến nơi này, lại chỉ có thể làm một người đón khách. Vân Triệt không tiến đến, mà dừng bước ở phía trước thiếu nữ, im lặng lấy ra viên hắc ngọc kia.

Vừa nhìn thấy hắc ngọc trong tay Vân Triệt, sắc mặt thiếu nữ hơi đổi, sau đó thân trên khom xuống thật sâu, giọng nói biến thành càng thêm kính cẩn:

- Hóa ra là khách quý đến, xin mời đi theo ta.

Vân Triệt thu hồi hắc ngọc, lặng yên không tiếng động đi theo sau lưng thiếu nữ… Lúc trước hắn còn tràn đầy lòng nghi hoặc, hiện giờ rõ ràng đã sáng tỏ, thương hội khổng lồ mà cả đời này hắn từng gặp, lại thật sự làm giao dịch ngầm cỡ mộc linh châu này.

Thật sự kỳ quái! Giao dịch hắc ám rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?

Năm trăm triệu tử huyền thạch trên người ta… Luôn không có khả năng ngay cả một viê mộc linh châu đều không mua nổi đi?

Năm trăm triệu, tuyệt đối là tài phú khổng lồ, tuyệt đối là con số cực lớn, lúc trước hắn tràn đầy tự tin. Nhưng mà, có thể khiến cho thương hội to lớn như thế bí mật bán mộc linh châu… Nếu như không có món lời kếch sù cũng đủ vĩ đại, làm sao có thể dám dính vào nguy hiểm ngỗ nghịch lệnh cấm của Trụ Thiên thần giới như thế!

Cho nên cho đến bây giờ, Vân Triệt bắt đầu trở nên chột dạ!

Vân Triệt đi theo sau lưng thiếu nữ, đi một đoạn đường tương đối dài, theo một tầng thang lầu thật dài, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lai nghe không được tiếng vang gì.

Thiếu nữ dừng bước trước một cửa phòng khép chặt, Vân Triệt liếc mắt một cái liền biết, trong gian đại sảnh này bọc lấy mấy huyền trận cỡ lớn, đủ để hoàn toàn ngăn cách âm thanh, tầm mắt thậm chí khí tức. Chỉ có điều, là ngăn cách một chiều, người bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, cảm giác được tất cả ở bên ngoài.

Chân mày Vân Triệt cau chặt… Nhưng nghĩ đến Hỏa Như Liệt quả quyết không có khả năng hại hắn, chân mày lại theo đó thả lỏng, nhưng không hề thả lỏng cảnh giác.

- Kỷ tiên sinh, có khách quý đến.

Thiếu nữ đứng trước cửa phòng, cung kính nói.

Trầm mặc ngắn ngủi, sau đó, cửa phòng chậm rãi mở ra.

- Khách quý mời vào, Kỷ tiên sinh ở bên trong chờ ngươi.

Thiếu nữ nhẹ nhàng thi lễ, xoay người rời đi.

Vân Triệt không do dự, đi nhanh vài bước, mới vừa bước vào, cửa phòng phía sau liền khép kín chặt chẽ.

Đại sảnh hơi trống trải, một vị lão giả ngồi trước một bàn gỗ, chắc là “Kỷ tiên sinh” ở trong miệng thiếu nữ. Nhìn thấy Vân Triệt, hắn đứng dậy đón chào, cười nhẹ nói:

- Vị khách quý này hơi lạ mặt, không biết đến Hắc Vũ thương hội ta muốn tìm thứ gì?

- Ta muốn một viên mộc linh châu, linh lực càng tinh thuần càng tốt!

Vân Triệt nói ngay vào điểm chính.

Lời Vân Triệt nói khiến ý cười trên mặt lão giả biến mất, hơi lộ ra sắc mặt giận dữ:

- Lời ấy của khách quý là có ý gì? Liệp sát mộc linh chính là hành động nhân thần cùng căm phẫn, ngỗ nghịch thiên đạo! Hắc Vũ thương hội ta truyền thừa mấy vạn năm, cho tới bây giờ chỉ làm buôn bán nghiêm chỉnh, làm sao lại làm chuyện ghê tởm bậc này, nếu khách quý muốn mộc linh châu, sợ rằng đến lộn chỗ.

“…” Vân Triệt âm thầm nhíu mày… Sắc mặt lão giả giận dữ không hề giống như giả vờ, nhất là khi nhắc tới bốn chữ “Liệp sát mộc linh”, hắn rõ ràng cảm thấy một luồng căm phẫn và oán giận.

Cái quỷ gì? Chẳng lẽ đến lộn chỗ?

Ngẫm nghĩ, Vân Triệt cất bước tiến lên trước, không nói một lời chụp hắc ngọc Hỏa Như Liệt cho hắn lên trên bàn.

Lão giả cũng không nói một lời cầm lấy hắc ngọc, sau khi huyền lực đảo qua, lạnh nhạt nói:

- Có thể có thứ chứng minh?

Vân Triệt lại duỗi cánh tay, lấy lệnh bài Hỏa Như Liệt cho hắn ra, mặt không chút thay đổi nói:

- Nếu ngươi biết nguyên chủ là ai, cũng liền biết lấy thực lực của hắn, dù thế nào cũng không có khả năng là do ta trộm đến hoặc cướp được.

Ánh mắt liếc qua trên kim ô lệnh bài, sắc mặt lão giả hòa dịu, nở nụ cười:

- Hóa ra đúng là Hỏa tông chủ Viêm Thần giới giới thiệu tới, mới vừa rồi thật sự thất lễ. Hỏa tông chủ là một trong những khách nhân quan trọng nhất của thương hội chúng ta, người do Hỏa tông chủ giới thiệu tới, tự nhiên cũng là khách quý trong khách quý, mời ngồi.

Vân Triệt gọn gàng dứt khoát.

- Ngồi thì không cần. Ta cần mua một viên mộc linh châu.

Lão giả nhìn thẳng vào ánh mắt hắn:

- Xin hỏi tôn danh khách quý?

- Lăng Vân.

Vân Triệt bình tĩnh nói, hắn đương nhiên sẽ không dùng tên thật.

Lão giả nở nụ cười:

- Ha ha ha, lão hủ cả đời đều xử lý thương hội, nhìn thấy rất nhiều người, cũng luyện thành một đôi mắt biết người. Một người nói chuyện là thật hay giả, hoặc thật tình đến giao dịch hay có mưu đồ gì khác, liếc mắt một cái liền biết.

- Ví dụ như, ngươi muốn mua mộc linh châu là thật, Lăng Vân cái tên này, là giả.

Vân Triệt: “…”

- Chỉ có điều không sao. Tên cũng không quan trọng, chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi, không có mưu đồ gì khác nữa là có thể. Dù sao, giao dịch giữa khách quý, hai bên giữ bí mật giữ chữ tín là nguyên tắc quan trọng nhất. Như Hỏa tông chủ mà nói, trong Hắc Gia thành trừ bỏ lão ủ, không có người nào biết được Hỏa tông chủ từng tới Hắc Gia thành, như thế, Lăng công tử cứ yên tâm, cũng cần phải tuân thủ.

Lão giả cười nhạt nói.

Lời hắn nói, Vân Triệt ngược lại tin tưởng, bằng không, Hỏa Như Liệt cũng sẽ không thể mỗi lần đều đích thân đi Hắc Gia giới.

- Ngươi yên tâm, chuyện như vậy, ta còn không biết xấu hổ mà nói ra.

Vân Triệt nói.

- Ha ha.

Lão giả cười cười, không biết hữu ý hay vô ý, hắn liếc nhìn Vân Triệt nhiều lần, khi ánh mắt chuyển về, trong chỗ sâu thoáng qua vẻ phức tạp khôn kể trong nháy mắt, sau đó nói:

- Về mộc linh châu, ngươi tới cực kỳ khéo, cũng rất không khéo.

- Chỉ giáo cho?

Vân Triệt hỏi.

- Khéo chính là, thương hội chúng ta mới vừa chiếm được một “Mộc linh châu”, vả lại chuẩn bị ngay vào ngày mai bán ra. Mà không khéo chính là… “Mộc linh châu” này thật đặc thù… Không, là cực kỳ đặc thù! Là một cái đặc thù nhất trong những mộc linh châu đã đoạt được những năm này. Cho nên, nó sẽ được bán cực kỳ đắt! Đắt đến rất có thể ngươi táng gia bại sản cũng không mua được.

Chân mày Vân Triệt hơi trầm xuống:

- Đặc thù ở chỗ nào? Chẳng lẽ linh lực cực cao?

Lão giả cười nhạt nói:

- Ha ha, một điểm này, lão hủ không có quyền trả lời, lời có thể nói, đều đã nói. Nếu ngươi có tin tưởng trên người bản thân có đầy đủ tài phú, vậy lưu lại truyền âm ấn ký. Giờ hợi ngày mai, thì sẽ báo cho ngươi biết địa điểm giao dichcj.

Vân Triệt chậm rãi gật đầu:

- Được. Ta đây liền đợi ngày mai!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment