.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1071" class="block_" lang="en">Trang 536# 1
Chương 1071: Vương tộc mộc linh
- Một ngàn hai trăm vạn!
- Một ngàn năm trăm vạn! Tại hạ đến từ bắc vực Chiết Phong Minh, nói vậy các vị đều hẳn có nghe thấy về kinh vân công của Chiết Phong Minh, nếu như được nàng này, tại hạ nhất định được lợi không nhỏ, kính xin nể mặt mũi!
- A, người tu luyện huyền công hệ phong ở Hắc Gia giới cũng không chỉ có Chiết Phong Minh ngươi, nơi này là Hắc Vũ thương hội, không chú ý đến thân phận nhân tình, chỉ nhìn xem bản thân có đủ dày hay không! Hai ngàn vạn!
Trong nháy mắt, chẳng qua chính là mấy người báo giá, liền đã báo thẳng cao tới hai ngàn vạn, cũng khiến cho không ít người kinh ngạc rất nhiều, phẫn nộ mà ngồi.
- Hai ngàn ba trăm vạn!
- Hai ngàn năm trăm vạn!
… …
Chân mày của Vân Triệt luôn luôn nhíu chặt, hắn quét thần thức một vòng chung quanh, phát hiện đối với “Thương phẩm” này, nhưng lại vốn không có ai lộ ra thái độ kinh ngạc, hiển nhiên đều đã tập mãi thành thói quen.
Thương hội dưới đất này, còn dơ bẩn hơn dự tính của hắn xa xa.
Nữ tử người mang thân thể phong âm kia vốn là đại tiểu thư một tông môn, lại bị một đêm diệt môn… Hiện giờ lại bị nhốt trong nhà giam, trở thành thương phẩm bị bán đấu giá, không thể nghi ngờ đáng thương đến cực điểm. Nếu như ở hạ giới, hắn sẽ không ngồi yên không để ý đến. Nhưng ở trong này, hắn còn chưa ngốc đến mức xen vào việc của người khác.
Trong âm thanh đấu giá cao thấp nối tiếp, nữ tử này cuối cùng bị lấy cái giá bốn ngàn ba trăm vạn tử huyền thạch, được một nam tử thanh niên ngồi trên hàng đầu tiên đoạt được.
Người nam tử thanh niên kia tiến lên, giao ra bốn ngàn ba trăm vạn tử huyền thạch, sau đó tự tay cởi bỏ huyền trận, kéo nữ tử kia vào trong ngực, quay về chỗ ngồi.
Đối với nữ tử đáng thương này mà nói, đây là bước ngoặt vận mệnh của nàng, xuất phát từ đồng tình thật sâu, Vân Triệt chỉ có thể chúc nàng được người mua nàng đối xử tử tế, kết thúc đoạn vận mệnh tàn khốc này. Bằng không, chẳng qua là từ một địa ngục, rơi xuống một địa ngục khác.
Kỷ Như Nhan lộ ra nụ cười vô cùng mê người:
- Chúc mừng vị công tử này, tin tưởng vị công tử này được giai nhân, tu vi nhất định tiến triển cực nhanh. Mà ta mặc dù không hiểu song tu, nhưng từng nghe nói, phương pháp song tu tinh túy không chỉ ở chỗ âm dương giao hòa, nếu có thể tâm linh tương thông, càng sẽ có được kỳ diệu không tưởng được. Cho nên, vị công tử này cần phải đối xử tử tế với nàng, bằng không, có thể sẽ lãng phí thân thể phong âm của nàng.
- Đó là tự nhiên.
Đối phương cười nhạt nói.
Vân Triệt liếc nhìn Kỷ Như Nhan thật sâu, hắn nhìn ra được, Kỷ Như Nhan nói câu này nhưng lại phát ra từ thật tình, khi ánh mắt liếc nhìn về phía nữ tử thân thể phong âm kia, trong mắt cũng sẽ thoáng qua thương hại… Cũng coi như nàng không hoàn toàn vô lương tâm.
- Như vậy, tiếp theo…
- Như Nhan cô nương!
Một âm thanh đột nhiên vang lên, ngắt lời Kỷ Như Nhan nói, sau đó, ngồi ở chính giữa phía trước, một nam tử thân hình cao lớn tráng kiện đứng lên, hắn không dịch dung, đôi mắt lộ ra sắc sảo khiếp người, liền ngay cả áo ngoài của hắn, cũng không hề che giấu ấn ký tông môn –– một hùng ưng màu đen trợn mắt ngạo thị.
Khí tức sinh mệnh của hắn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng khí tức huyền lực lay động trên người lại đặc biệt hùng hậu, rõ ràng đã là Thần Hồn cảnh đỉnh phong, cách Thần Kiếp cảnh, có lẽ cũng chỉ thiếu một đường cuối cùng.
Hắn bỗng nhiên phát ra tiếng và đứng lên, nhất thời hấp dẫn tầm mắt mọi người, toàn bộ thạch thất cũng nhất thời yên tĩnh lại, không ít ánh mắt mọi người mang theo kính sợ mức độ khác nhau, thật hiển nhiên, xuất thân của người này tuyệt đối không tầm thường.
Bên người Vân Triệt, một người nhỏ giọng thì thầm:
- Hắn là tôn tử nhỏ nhất của đảo chủ Hắc Ưng đảo, đại tông môn thứ ba của Hắc Gia giới Ứng Ngọc Sơn. Nghe nói, cũng là một người có thiên phú tốt nhất, tương lai rất có thể sẽ kế thừa đảo chủ.
Kỷ Như Nhan khẽ cười khanh khách:
- Hóa ra là Ứng công tử. Không biết Ứng công tử có gì phân phó?
Giọng Ứng Ngọc Sơn bình thản, nhưng trong tư thái lại kiêu ngạo lăng nhiên:
- Phân phó không dám nhận, chẳng qua… Quý thương hội khó có chủ động đề xuất thiệp mời, bản thiếu cho rằng chắc chắn là kỳ vật khó có được, vì vậy không tiếc tự mình đi xa vạn dặm, bị kích động mà tới. Nhưng đáng tiếc, những món đồ quý thương hội đưa ra, mặc dù không tính là rác, nhưng không hề có kinh hỉ đáng nói.
Ứng Ngọc Sơn ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Lại có hai năm, đó là đại hội huyền thần. Mà bản thiếu chỉ kém một đường, liền có tư cách tham gia đại hội huyền thần, cho nên trong hai năm này đối với bản thiếu mà nói vô cùng quan trọng, nửa khắc đều không lãng phí được. Nếu như lần này quý thương hội có món gì tốt mà nói, vậy vẫn sớm lấy ra đi, đường đường Hắc Vũ thương hội còn thừa nước đục thả câu, rất không thú vị. Nếu như mời chúng ta tới cũng chỉ mấy món đồ như thế này, vậy bản thiếu sẽ không phụng bồi!
Lời Ứng Ngọc Sơn nói, khiến càng nhiều người liếc mắt, người tuổi không đến một giáp càng lộ ra ghen tỵ mãnh liệt và cực kỳ hâm mộ. Lấy độ tuổi và tu vi Thần Hồn cảnh cấp mười đỉnh phong của Ứng Ngọc Sơn, hai năm sau, sẽ có khả năng thật lớn tham gia đại hội huyền thần.
Mà toàn bộ Hắc Gia giới, có thể có tư cách tham gia đại hội huyền thần, tuyệt đối không cao hơn một trăm người.
Kỷ Như Nhan yêu kiều nở nụ cười, đôi mắt đẹp như hoa đào nở ra:
- Hi hi hi hi… Không hổ là Ứng công tử mà, thật sự tài ba, lại có thể tham gia đại hội huyền thần. Haizzz, đời này nếu như ta có thể đi Trụ Thiên thần giới một lần thì cho dù chết cũng không tiếc, đại hội huyền thần, vốn nghĩ cũng không dám nghĩ đó.
Giọng Ứng Ngọc Sơn bình thản, nhưng trên mặt tràn đầy ngạo nghễ và đắc ý không đè nén được:
- Hừ! Vậy cũng không tính là gì. Bản thiếu chỉ muốn biết, lần này quý thương hội chuẩn bị kinh hỉ cho chúng ta là gì? Nếu cái gọi là kinh hỉ chính là nữ nhân thân thể phong âm mới vừa rồi mà nói, vậy bản thiếu, cần phải thất vọng tột độ đối với Hắc Vũ thương hội các ngươi.
Kỷ Như Nhan lại cười duyên, giọng mềm nhẹ nói nhỏ:
- Chúng vị công tử đều là khách quý quan trọng nhất của thương hội chúng ta, cho dù ta gan lớn như trời, cũng không dám khiến chúng vị công tử thất vọng. Kinh hỉ lần này, ta vốn chuẩn bị lưu sau cùng, nhưng nếu như Ứng công tử đã khẩn cấp, vậy ta đương nhiên phải ngoan ngoãn vâng theo.
Giọng nói vừa dứt, nàng chậm rãi nâng tay, vỗ nhẹ bốn cái.
Ầm ầm ầm…
Trong tiếng nổ vang rất nhỏ, bên chân Kỷ Như Nhan, lại một bệ đá từ dưới đất nhô lên, trên bệ đá, là một huyền trận phong tỏa giống với lúc trước như đúc.
Ánh mắt mọi người đều tập trung chặt chẽ ở trên bệ đá, chăm chú lắng nghe kinh hỉ lần này.
Hiển nhiên, đây lại là một vật sống. Kỷ Như Nhan không nói gì, mang theo mỉm cười thần bí, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên huyền trận. Nhất thời, huyền quang tan hết, biến thành huyền trận hơi mờ, trong đó rõ ràng là một cái gắt gao co rúc ở trong góc…
Tiểu hài tử!?
Vân Triệt chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn, đây chỉ là một tiểu nam hài chừng mười tuổi, thân thể có đặc thù cực kỳ dễ thấy… Chính là tóc màu xanh biếc, cùng với làn da trong trắng mang ánh sáng như gốm sứ ngọc.
Mà hai loại đặc thù này khiến ánh mắt Vân Triệt chợt ngưng lại… Bởi vì hai đặc thù này, hoàn toàn phù hợp với mộc linh tộc trong ghi chép lại!!
Chẳng lẽ, tiểu hài tử này là một mộc linh!?
Theo huyền quang tan hết, tiểu nam hài theo bản năng quay đầu lại, lỗ tai hắn lộ ra hơi dài nhọn, trong đôi mắt hiện lên màu tròng mắt, cũng rõ ràng là màu xanh biếc!
Những thứ này cũng đều hoàn toàn phù hợp với miêu tả về mộc tinh tộc trong ghi chép lại!
Nhìn từng đôi ánh mắt đáng sợ, nam hài mộc linh cắn chặt răng, thân thể trong cuộn tròn phát run, đôi mắt như thủy tinh màu xanh mang theo sợ hãi thật sâu, nhưng không có một giọt nước mắt… Ngoài sợ hãi, lại rõ ràng mang theo oán hận thật sâu.
Mộc linh châu đặc thù theo lời Kỷ tiên sinh kia… Hóa ra chỉ chính là một mộc linh sống!
Ứng Ngọc Sơn cũng cười nhạt một tiếng:
- Mộc Linh!? A! Mộc linh thật đúng là càng ngày càng ít, có thể bắt được một mộc linh sống càng khó có được, nhưng chỉ cần có đầy đủ huyền thạch, có rất nhiều chỗ mua đến! So ra, ngược lại người có được thân thể phong âm càng hiếm thấy hơn! Kinh hỉ này của Như Nhan cô nương, không phải đang đùa giỡn chúng ta chứ?
Chân mày Vân Triệt cau chặt, hai tay cũng siết chặt. Hắn cần mộc linh châu. Nếu như chỉ là một viên mộc linh châu, giá cao lớn hơn nữa hắn đều sẽ mua xuống. Nhưng mà, trước mắt là một mộc linh sống, còn chỉ là một hài tử trong mộc linh. Muốn lấy mộc linh châu này, nhất định phải giết hắn…
- Ứng công tử không nên gấp gáp đi, nếu như hắn chỉ là một mộc linh bình thường, sao ta lại không biết xấu hổ cố ý mời chúng vị công tử tiến đến chứ.
Chân dài của nàng di chuyển, đi đến bên cạnh huyền trận phong tỏa nam hài mộc linh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào trong huyền trận, cười híp mắt nói:
- Chúng vị công tử cẩn thận nhìn kỹ xem.
Một đường huyền khí mỏng manh bay ra từ đầu ngón tay Kỷ Như Nhan, điểm vào trên mi tâm của nam hài mộc linh, toàn thân nam hài mộc linh run lên, nhưng lại không rên một tiếng, nhưng phía trên mi tâm của hắn, lại chậm rãi chiếu ra một quang ấn màu xanh biếc.
Xôn xao ––––
Khoảnh khắc khi quang ấn xanh biếc này xuất hiện, tiếng kinh hô nháy mắt bùng nổ như một quả kinh lôi nặng nề trong thạch thất. Trừ bỏ Vân Triệt ra, tất cả mọi người bỗng chốc đứng lên. Liền ngay cả Ứng Ngọc Sơn lúc trước tỏ vẻ ngạo mạn, đều sắc mặt kịch biến, ánh mắt dại ra.
- Mộc linh… Vương tộc!!
Ứng Ngọc Sơn thất thanh quát!
Vân Triệt: “???”
Ngón tay Kỷ Như Nhan dời đi, nhưng quang ấn trên mi tâm của nam hài mộc linh vẫn thật lâu không tiêu tan:
- Không sai, như chúng vị công tử chứng kiến, đây không phải là một mộc linh phổ thông, mà là… Vương tộc mộc linh nha! Ta dám cam đoan tuy rằng chúng vị công tử đèu biết ấn ký tượng trưng cho vương tộc mộc linh này, nhưng nhất định là lần đầu tiên nhìn thấy vương tộc mộc linh chân chính, bởi vì lần xuất hiện của vương tộc mộc linh trước đó, đã hơn hai ngàn năm trước.
- Không phải nói… Vương tộc mộc linh đã… Diệt tuyệt sao? Đây… Lại là sự thật?
Trong lời nói của Ứng Ngọc Sơn mang theo kích động vô cùng mãnh liệt.
- Dù sao đã hơn hai ngàn năm chưa từng xuất hiện, sẽ bị cho rằng diệt sạch, cũng là chuyện đương nhiên. Trước kia ta vẫn luôn tin tưởng rằng vương tộc mộc linh đã diệt sạch, cho đến khi ta tìm được hắn.
Trong thạch thất nhất thời trở nên kim rơi có thể nghe thấy, chỉ có tiếng nuốt không ngừng vang lên. Bọn họ tuyệt đối tin tưởng kinh hỉ của Hắc Vũ thương hội nhất định sẽ không để cho bọn họ thất vọng, bằng không cũng sẽ không thể đi vạn dặm tới, nhưng ai đều không nghĩ tới, lần kinh hỉ này, lại khổng lồ như thế.
Bởi vì mộc linh phổ thông, và vương tộc mộc linh, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vương tộc mộc linh bắt được lần này, cho dù đến tinh giới thượng vị, đều sẽ gây nên chấn động vĩ đại.
- Vương tộc mộc linh có được lực lượng tự nhiên tinh thuần nhất trên đời, vương tộc mộc linh này mặc dù chưa trưởng thành, nhưng “Công dụng” to lớn của hắn, tin tưởng lấy kiến thức của chúng vị công tử, nhất định đều rõ ràng rành mạch. Nhưng vẫn cho ta đây lại nói năng rườm rà một phen.
- Được một vương tộc mộc linh, kỳ hoa linh dược yêu cầu hoàn cảnh lại hà khắc hơn nữa, đều có thể thoải mái bồi dưỡng, hơn nữa tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn gấp bội nha! Đương nhiên, trong phủ bảo tồn một mộc linh còn sống dù sao cũng là chuyện phiêu lưu rất cao, tin tưởng đại đa số công tử cũng sẽ không nguyện ý mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy, như vậy, mộc linh châu trên người hắn, còn là thứ khủng khiếp đó nha.
- Mộc linh châu của vương tộc mộc linh, mộc linh châu phổ thông còn xa mới có thể sánh bằng. Cho dù hắn tự mình kết thúc, tự hủy linh châu, chỉ cần lấy ra trong vòng trăm giây, linh lực lưu lại cho dù chỉ còn hai thành, cũng vẫn còn hơn mộc linh châu phổ thông giữ lại được mười thành linh lực hoàn mỹ… Đây là dị bảo đỉnh cao mà bao nhiêu huyền thạch, đều đổi không đến!
Thần sắc Vân Triệt kịch liệt chấn động.
Bản thân phải cần, chính là mộc linh châu giữ lại được ít nhất bảy phần linh lực. Mà mộc linh châu tỷ lệ này cực kỳ khó tìm, có tiền cũng mua không được.
Nhưng mộc linh châu trên người nam hài này, cho dù cưỡng ép lấy xuống, cho dù trước khi lấy xuống hắn tự hủy, linh lực cũng còn hơn mộc linh châu mười thành linh lực! Hoàn toàn phù hợp… Không, là vượt qua mong muốn của hắn!