Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1071 - Chương 1072: Lật Lọng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1072" class="block_" lang="en">Trang 536# 2

 

 

 

Chương 1072: Lật lọng



- Lấy mộc linh châu này phụ trợ chế thuốc, cho dù linh dược cấp độ cao cỡ nào, đều gần như không có khả năng thất bại.

- Lấy thứ này phụ trợ tu luyện, dưới Thần Vương cảnh, không còn bình cảnh.

- Người sắp hết tuổi thọ được linh lực của mộc linh châu này, có thể thêm mấy ngàn năm tuổi thọ… Chuyện lấy huyền thạch đổi mạng, chỉ có một nhà này nha.

Mộc linh châu vốn là dị bảo thuộc về riêng mộc linh, mà mộc linh châu của vương tộc mộc linh, càng là dị bảo trong dị bảo. Mỗi một câu miêu tả của Kỷ Như Nhan, nghe ra đều đặc biệt khó có thể tin được, nhưng mọi người ở đây không ai lộ ra khiếp sợ hoặc hoài nghi… Bởi vì mộc linh châu vương tộc trong truyền thuyết, đúng là tồn tại thần kỳ như thế.

Âm thanh bên tai khiến toàn thân nam hài mộc linh trong huyền trận không ngừng phát run.

Huyền lực của mộc linh có chỗ khác biệt với nhân loại, tính công kích rất thấp, hơn nữa hạn mức cao nhất của tu vi cũng thấp đến đáng thương, thêm vào đó số lượng rất thưa thớt, một khi rơi vào trong tay nhân loại, liền cơ bản không có khả năng chạy trốn. Đại đa số mộc linh sau khi rơi vào trong tay nhân loại, đều sẽ lựa chọn tự hủy mộc linh châu… Cũng tương đương với tự mình kết thúc.

Nhưng hắn lại không có…

Bởi vì hắn là nam nhi còn lại duy nhất của nhất mạch môc linh vương tộc trong toàn bộ không gian hỗn độn… Một khi hắn chết, liền ý nghĩa huyết mạch của mộc linh vương tộc cứ triệt để đoạn tuyệt như vậy, không còn nối nghiệp. Cho nên tuy tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng hắn biết rõ mình cho dù như thế nào, cho dù khuất nhục tuyệt vọng hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể chết.

- Hiện giờ, không riêng gì chúng vị công tử, cho dù là tinh giới thượng vị, thậm chí vương giới, cũng đều cho rằng mộc linh vương tộc đã diệt sạch. Nhưng mà, bây giờ có một mộc linh vương tộc rõ rõ ràng ràng ở trước mặt của chúng vị công tử, chúng vị công tử đang ngồi ở đây đều giống như ta, đều là người may mắn số lượng không nhiều trong toàn bộ tinh giới. Mà may mắn nhất, lại sẽ là vị công tử nào đây.

Nàng vừa nói, đôi mắt mang theo mị quang ôn nhu đảo qua mỗi một người. Nếu là bình thường, người dưới đài chắc chắn bị câu hồn, nhưng lúc này, mỗi một ánh mắt mỗi người đều gắt gao nhìn chăm chú vào trên người nam hài mộc linh, không hề có một khoảnh khắc lệch đi.

- Vị tiền bối bắt được mộc linh vương tộc này vốn định tự mình hưởng dụng, nhưng dưới nhiều nguyên nhân, cuối cùng hắn lựa chọn phó thác cho ta. Nếu có thể mang mộc linh vương tộc này đến tinh giới thượng vị, bán đi vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ tử huyền thạch đều dễ dàng, nhưng mà, ta chỉ là tiểu thương hội, nào có năng lực thừa nhận mưa gió của tinh giới thượng vị, vẫn nên giao hắn cho chúng vị công tử mới yên tâm nhất.

- Như Nhan cô nương… Ngươi cứ việc ra giá!

Ứng Ngọc Sơn trừng lớn hai mắt quát. Tu vi của hắn hiện giờ đã là Thần Hồn cảnh đỉnh phong, nhưng muốn đột phá bình cảnh thành Thần Kiếp cảnh, chẳng những cần nỗ lực, càng cần ngộ đạo dưới cơ duyên. Mà nếu như cơ duyên này không đến, đừng nói hai năm, mười mấy năm không cách nào đột phá là chuyện rất bình thường.

Nhưng nếu được đến mộc linh châu của vương tộc mộc linh này, bình cảnh đều không tồn tại, mấy ngày ngắn ngủi hắn có thể trực tiếp đột phá! Hơn nữa đối với tiến cảnh tu vi sau này của hắn, cũng sẽ có ích lợi thật lớn.

Ở tinh giới thượng vị có thể bán ra vài tỷ tử huyền tệ… Câu nói này tuyệt đối không khoa trương! Chính là, cho dù Hắc Vũ thương hội nhiều hơn một vạn lá gan nữa, cũng không thể có khả năng bán hắn cho tinh giới trung vị hoặc thượng vị… Ngay cả tiết lộ đều tuyệt đối không dám. Bằng không, vốn không cần chờ bọn họ tiến hành bán đấu giá, người tiến đến âm thầm cướp đoạt sẽ nhiều đến đủ tính trong thời gian thở hủy đi toàn bộ Hắc Vũ thương hội.

Đã quyết định bán hắn đi, vậy nhất định phải có chỗ bọn họ hoàn toàn có thể khống chế.

Hai tròng mắt của Kỷ Như Nhan híp lại thành một đường mị quang, chậm rãi giơ một ngón tay:

- Hi hi, xem ra, chúng vị công tử đều đã khẩn cấp. Giá khởi điểm của vương tộc mộc linh này… Một trăm triệu tử huyền thạch!

Một trăm triệu tử huyền thạch, bất cứ người nào nghe thấy đều là giá trên trời. Nhưng nếu có thể mua được một vương tộc mộc linh, kia quả thật có lời tới cực điểm. Một điểm càng mấu chốt là, nếu lỡ mất, có lẽ cả đời này đều không có khả năng gặp được.

Lên tiếng lại là Ứng Ngọc Sơn kia, hắn tiến lên trước một bước, hô hấp hơi dồn dập:

- Đợi chút!! Như Nhan cô nương, hôm nay bản thiếu vội vàng tới, huyền thạch mang không nhiều, có thể…

Kỷ Như Nhan không hề do dự cắt ngang lời hắn, cười tủm tỉm nói:

- Đương nhiên không thể! Ứng công tử chắc rõ ràng quy củ của nơi này nhất, trước khi hội giao dịch kết thúc, bất cứ ai đều không được rời đi. Nhất là vào hôm nay, chuyện nơi này có một vương tộc mộc linh một khi bị truyền ra trước, hậu quả kia ta gánh không nổi.

- Nhưng nếu như Ứng công tử mua hắn, kia đương nhiên có thể rời đi bất cứ lúc nào, dù sao khi đó hắn không còn có liên quan đến Hắc Vũ thương hội ta, cũng sẽ không có người biết và tin tưởng hắn đến từ Hắc Vũ thương hộ… Trước đó, đương nhiên không được nnha. Tuy rằng ta vô cùng tin tưởng mỗi một vị công tử, nhưng mà, cho dù là sơ sẩy nho nhỏ, ta đều tuyệt đối không chịu nổi đâu.

Nét mặt Kỷ Như Nhan cười như hoa, nhưng từng chữ không hề chừa đường sống.

“…” Trên trán Ứng Ngọc Sơn thoáng đổ mồ hôi, nhịn một hồi lâu mới nói:

- Vậy cho bản thiếu truyền âm mười giây, để cho người ta hỏa tốc đưa tử huyền tinh tới có được không? Hắc Vũ thương hội các ngươi, sẽ không thể bày đồng tiền lớn ra đó mà không kiếm chứ?

- Ứng công tử, ngươi đừng làm khó dễ ta. Hắc Vũ thương hội có thể tồn tại bao nhiêu năm, nguyên nhân lớn nhất chính là sẽ không phá hư quy củ. Lại nói, trên thiệp mời ta phát ra, đã nhắc nhở chúng vị công tử nhất định phải mang nhiều huyền thạch.

Khóe miệng Ứng Ngọc Sơn co rút… Hắn sẽ đến, đương nhiên mang theo không ít! Nhưng ai có thể nghĩ đến lại sẽ có vương tộc mộc linh xuất hiện!

“Dị bảo” ngay cả tinh giới thượng vị đều khó có may mắn nhìn thấy, cho dù táng gia bại sản bắt lấy cũng không tiếc!

Ánh mắt Kỷ Như Nhan dời khỏi trên người Ứng Ngọc Sơn:

- Một trăm triệu tử huyền thạch, đấu giá bắt đầu.

Giọng Kỷ Như Nhan vừa dứt, lại nhất thời không người hưởng ứng, ngay khi Kỷ Như Nhan sắp mở miệng lần nữa, Vân Triệt bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy:

- Hai trăm triệu!

Xôn xao ––

Mọi ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Vân Triệt. Mọi người ở đây không ai không phải là tồn tại cấp bậc phía trên của Hắc Gia giới, hai trăm triệu đối với bất cứ kẻ nào trong bọn họ mà nói tuy rằng không phải là con số cực lớn, nhưng không phải hoàn toàn không chịu nổi… Nhưng mấu chốt là, của cải lại phong phú đi nữa, ai má nó sẽ không có chuyện gì lại tùy thân mang theo vài trăm triệu tử huyền thạch!

Sau khi Vân Triệt đến lần đầu tiên mở miệng, trực tiếp tăng giá một trăm triệu, khiến chin phần người ở trong thạch thất đều ảm đạm than thở. Nếu ở chỗ khác, bọ họ có thể lập tức truyền âm để cho người đưa huyền thạch huyền tinh tới, nhưng đây là hội giao dịch ngầm Hắc Vũ, có lực cũng không dùng được, chỉ có thể oán bản thân mang quá ít.

Mâu quang như nước của Kỷ Như Nhan lướt qua trên người Vân Triệt:

- Vị công tử này ra tay thật sự rõ ràng dứt khoát, ta thưởng thức nhất người như công tử.

Vừa lên đến tăng giá một trăm triệu… Kia chính là một trăm triệu! Cho dù Ứng Ngọc Sơn xuất thân từ tông môn thứ ba trong Hắc Gia giới đều hung hăng cả kinh. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Vân Triệt, khẽ cắn răng một cái, chậm rãi nói:

- Hai trăm mười triệu!

Trên người hắn tổng cộng mang theo hai trăm sáu mươi triệu tử huyền thạch, hai trăm triệu trong đó, vẫn do trước khi hắn đi từ chỗ phụ thân đặc biệt mang tới. Hắn vốn tưởng rằng có khoản tiền lớn như thế ở trong người, Hắc Gia giới không có thứ gì hắn không mua được… Nhưng bây giờ chỉ thể cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có người vượt qua con số này.

- Ba trăm triệu!

Vân Triệt mặt không đổi sắc, bình thản giống như hô lên ba tử huyền thạch.

Trái tim mọi người chợt nhảy dựng lên một cái.

Lại trực tiếp tăng giá đến một trăm triệu!!

Đều là người xuất thân từ tông môn, gia tộc cao cấp nhất Hắc Gia giới, nhưng bọn họ còn chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe nói đến lấy trăm triệu làm đơn vị tăng giá như vậy!

Người này rốt cuộc là ai? Cho dù lại có tiền đi nữa, cũng không đến mức vung như vậy đi… Có phải đầu óc có bệnh không?

Ứng Ngọc Sơn nhanh chóng nắm chặt hai đấm, chỉ đành phải không cam lòng ngồi xuống.

Sau khi Kỷ Như Nhan hô giá khởi điểm xong, tất cả mọi người cho rằng đấu giá tiếp theo nhất định sẽ kịch liệt giống như sóng to gió lớn, lại bị Vân Triệt báo giá hai lần, một lần tăng giá một trăm triệu chấn động toàn bộ thạch thất hoàn toàn yên tĩnh, kim rơi có thể nghe.

Ánh mắt tập trung ở trên người Vân Triệt, tất cả mọi người đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn.

Trong lồng giam huyền trận, cũng vào lúc này nam hài mộc linh cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía Vân Triệt… Bỗng nhiên, trong đôi mắt xanh biếc âm u của hắn, chợt nhiều thêm sắc thái ao ước.

Ánh mắt Kỷ Như Nhan đã đánh giá Vân Triệt từ đầu đến chân:

- Hi hi, vị công tử này đã ra giá đến ba trăm triệu tử huyền thạch, công tử ra tay lưu loát như thế, đời này ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Còn có công tử khác ra giá không? Nếu không có…

- Ba trăm hai mươi triệu!

Một giọng nói hơi âm trầm, giống như nghiến răng nghiến lợi đột nhiên vang lên, chủ nhân của giọng nói là một người thanh niên hắc ý thân phận thấp bé, hắn liếc mắt nhìn Vân Triệt, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Có bản lĩnh lại thêm!

- Bốn trăm triệu!

Không chần chừ dù chỉ một khoảnh khắc, gần như ngay trong nháy mắt khi giọng nói của hắn vừa dứt, Vân Triệt đã lạnh lùng lên tiếng… Vẫn trực tiếp bỏ thêm một trăm triệu!

Người thanh niên hắc y lập tức cứng đờ ở đó, hồi lâu không nói ra lời.

Bốn trăm triệu tử huyền thạch, là khoản tài phú khổng lồ người bình thường ngay cả tưởng tượng cũng không thể. Nhưng đây là do Vân Triệt thuận tay cầm tới từ Băng Phong đế quốc, không uổng phí chút sức lực, cho nên vứt bỏ không hề chùn tay, cũng không hề đau lòng.

Lần này, ngay cả Kỷ Như Nhan cũng hé mở miệng nhỏ, hồi lâu mới khép lại.

Một lần tăng giá một trăm triệu, mỗi lần mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mang theo bá đạo vô hình, đè ép tất cả mọi người mơ hồ có một cảm giác không thở nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, không còn ai theo giá, từng ánh mắt không ngừng quét nhìn Vân Triệt, tuy rằng không một người nào nhận ra được khuôn mặt này, nhưng bọn họ đều tin tưởng… Tuy rằng huyền lực của người này không quá mức xuất sắc, nhưng xuất thân tuyệt đối không tầm thường, chỉ cần khí thế làm cho bọn họ kinh hãi kia, liền không phải người bình thường có khả năng làm được.

- Bốn trăm triệu, đã bốn trăm triệu tử huyền thạch, còn có vị công tử nào muốn tăng giá không? Vương tộc mộc linh, đây vô cùng có khả năng là một cơ hội duy nhất trong cuộc đời chúng vị công tử, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.

Kỷ Như Nhan liên tục kêu vài lần, lại không có người tăng giá. Vân Triệt cũng ngầm thả lỏng một hơi… Hắn thậm chí đã chuẩn bị kêu ra toàn bộ gia sản của hắn –– năm trăm triệu tử huyền thạch.

Kể từ đó, mộc linh châu coi như tới tay đi… Tuy rằng giá cả hơi lớn, nhưng lúc này mới là ngày thứ hai đến Hắc Gia giới, hơn nữa, mộc linh châu sắp tới tay, còn xa hơn nhu cầu. So ra, giá cao bốn trăm triệu tử huyền thạch ngược lại không coi vào đâu.

- Như vậy, chúc mừng vị công tử này, đây rất có thể là vương tộc mộc linh hậu thế duy nhất còn sống, đó đã thuộc về ngươi.

Trong tất cả ánh mắt đố kỵ, không cam lòng của mọi người, Vân Triệt vô cùng dứt khoát tiến lên trước, trực tiếp giao ra bốn trăm triệu tử huyền thạch cho Kỷ Như Nhan, sau đó lạnh lùng nói:

- Hiện giờ, ta có thể mang hắn đi chưa?

Cách gần đó, Kỷ Như Nhan nở nụ cười càng thêm vẻ quyến rũ:

- Đương nhiên. Từ giờ trở đi, hắn đã thuộc về sở hữu của công tử.

Vừa nói, ngón tay của Kỷ Như Nhan đã điểm, huyền trận phong tỏa theo tiếng mà mở, Vân Triệt bước nhanh về phía trước, một phát túm lấy cánh tay của nam hài mộc linh này. Thoáng ngoài ý muốn chính là, không có huyền trận phong tỏa, nam hài mộc linh thế mà lại không làm ra hành động ý đồ chạy trốn gì, tùy ý để Vân Triệt chộp hắn vào trong lòng bàn tay… Có lẽ đã sớm nhận mệnh.

Kỷ Như Nhan cười khanh khách nhắc nhở:

- Vị công tử này, tin tưởng ngươi nhất định biết đạo lý hoài bích có tội. Không nói đến lệnh cấm của Trụ Thiên thần giới, vương tộc mộc linh, là món đồ ngay cả tinh giới thượng vị đều sẽ đỏ mắt, tuy rằng ta tin tưởng các vị công tử đang ngồi đây đều là khách quý đáng tin cậy, sẽ giữ bí mật, nhưng lỡ như bị người biết được việc này, công tử đã có thể nguy hiểm nha. Cho nên, công tử vẫn sớm xử lý hắn thì tốt hơn… Hoặc lựa chọn tốt nhất, chính là trực tiếp ở trong này lấy mộc linh châu, sau đó…

- Không cần, ta tự có chừng mực, đa tạ nhắc nhở.

Vân Triệt tùy ý lên tiếng trả lời, liền định mang nam hài mộc linh rời đi.

Khi hắn xoay người, đồng thời ánh mắt hắn liếc về phía người trung niên áo đen vẫn đứng ở phía sau Kỷ Như Nhan, từ đầu đến cuối đều không hề có động tác chậm rãi cầm lên một truyền âm ngọc màu đen.

Không gian dưới đất này ngăn cách truyền âm, mà truyền âm ngọc trong tay người trung niên áo đen ngược lại có thể nhận được truyền âm, hiển nhiên là “Đồ đặc chế”. Hắn nhíu mày nghe truyền âm xong, sau đó bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt đột nhiên chuyển về phía Vân Triệt.

Một giọng nói trầm thấp, cũng từ sau tai Vân Triệt truyền đến:

- Đợi chút. Vị công tử này, vương tộc mộc linh này, chúng ta không bán.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment