.
._537__1" class="block_" lang="en">Trang 537# 1
Chương 1073: Đá đến bản thép
Bước chân Vân Triệt thoáng dừng lại, nhưng không quay đầu:
- Không bán là có ý gì?
Lời người trung niên áo đen nói khiến tất cả mọi người lộ vẻ kinh ngạc, mặt Kỷ Như Nhan cũng thoáng thay đổi.
Hắc Vũ thương hội bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này… Hoặc là nói, ở trong lịch sử mấy vạn năm của Hắc Vũ thương hội đều chưa bao giờ có.
- Đương nhiên là ý tứ trên mặt chữ.
Người trung niên áo đen chậm rãi đi về phía Vân Triệt, thái độ của hắn cũng không ôn nhu giống như Kỷ Như Nhan, cả khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc:
- Ngay mới vừa rồi, nhận được tin tức đại nhân của vương tộc mộc linh này truyền đến, chuẩn bị thu hồi vương tộc mộc linh từ trong tay chúng ta, một khi đã như vậy, giao dịch này liền từ bỏ như thế, cho nên chỉ có thể xin lỗi. Chỉ có điều ngươi yên tâm, tử huyền thạch của ngươi, sẽ một phần không thiếu trả lại cho ngươi.
Trong miệng nói “Thật xin lỗi”, nhưng giọng điệu rõ ràng là mệnh lệnh không cho cự tuyệt.
Kỷ Như Nhan bước nhanh đến trước người trung niên áo đen, do dự một chút, lên tiếng hỏi:
- Cái này… Đồ Hắc Vũ thương hội bán đi, chưa bao giờ sẽ thu hồi, không biết… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người trung niên áo đen nhìn nàng một cái, cho dù khi đang nhìn về phía Kỷ Như Nhan, ánh mắt vẫn mang theo ý lạnh như trước, môi hắn khẽ nhúc nhích, ngắn gọn truyền âm cho nàng.
- A!?
Không biết nghe được điều gì, Kỷ Như Nhan chính là trong một nháy mắt gương mặt trắng bệch ra, dưới chân thậm chí lui về phía sau một bước, giống như nhận lấy kinh hách vĩ đại gì.
Vân Triệt vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm giác được nam hài mộc linh bản thân chộp vào trong lòng bàn tay co rúm toàn thân lại, một tay nhỏ gắt gao túm lấy chéo áo hắn, thân thể run run cũng rúc vào phía sau hắn, hiển nhiên đang sợ hãi Vân Triệt giao mình về.
Vân Triệt xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía người trung niên áo đen:
- Đây chính là phong cách hành sự của Hắc Vũ thương hội các ngươi?
- Không, không phải như thế!
Người trung niên áo đen còn chưa mở miệng, Kỷ Như Nhan đã gấp giọng nói. Có thể chủ trì hội giao dịch như vậy, năng lực nắm cục diện trong tay của nàng tuyệt đối không tầm thường, nhưng lúc này lại tròng mắt run run, hiển nhiên trong lòng thật sự đại loạn:
- Hắc Vũ thương hội có thể đứng sừng sững vạn năm ở Hắc Gia giới, đều vì chúng ta rất coi trọng nguyên tắc, chuyện cưỡng ép thu hồi vật đã bán đi này, ta cam đoan chưa bao giờ có. Chính là tình thế lần này cực kỳ đặc thù… Như vậy có được không, chỉ cần công tử nguyện ý trả hắn về, chẳng những trả toàn bộ bốn trăm triệu tử huyền thạch cho công tử, ta còn nguyện dâng tặng công tử năm trăm ngàn tử huyền thạch làm nhận lỗi, không biết ý tứ của công tử như thế nào?
Mọi người nghe được lời nói phen này đều trợn mắt há hốc mồm.. Năm trăm ngàn tử huyền thạch làm nhận lỗi! Cho dù đối với bọn họ nhân vật cấp bậc này mà nói, đều là một chữ số thật lớn. Không thể nghi ngờ xem như rất có thành ý.
Vân Triệt lại cười lạnh một tiếng:
- A, nguyên tắc? Thương hội tổ chức hội giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng cỡ này, lại cũng có thể diện nói ra nguyên tắc?
Vân Triệt trào phúng một câu không hề lưu tình chút nào, hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ không thèm quan tâm cười khẽ chống đỡ, không nghĩ tới, Kỷ Như Nhan lại sắc mặt chợt trắng bệch, đầu cúi xuống, nặng nề cắn môi, không nói một câu phản bác.
Vân Triệt: “???”
Vân Triệt lại một lần nữa nhìn về phía người trung niên áo đen, mặt không biểu cảm nói:
- Ngươi có vẻ hoàn toàn lầm một chuyện. Huyền thạch cần giao, ta đã giao một phần không thiếu cho các ngươi, vương tộc mộc linh này cũng đã đến tay ta, giao dịch đã hoàn thành, như vậy, bốn trăm triệu tử huyền thạch kia đã là đồ của các ngươi, mà còn mộc linh, đó là thứ thuộc về ta, không hề có một chút quan hệ với Hắc Vũ thương hội các ngươi, thu hồi? Ngươi có vẻ hoàn toàn không có tư cách nói hai chữ này.
Mọi người bên trong đều ngừng thở, hai mặt nhìn nhau. Nơi này là địa bàn của Hắc Vũ thương hội, không người dám lỗ mãng ở chỗ này. Mà thân phận của người trung niên áo đen kia, rất nhiều người đều ngầm đoán được, trong lòng vô cùng kiêng kỵ, đó là lý do vì sao từ đầu tới cuối đều không có người nào dám đề cập đến thân phận của người áo đen này với Kỷ Như Nhan.
Chẳng ai ngờ rằng, khi Vân Triệt đối mặt với người trung niên áo đen, lại sẽ cường ngạnh cộng thêm không chừa đường lui như thế.
Người trung niên áo đen lại lạnh nhạt nở nụ cười:
- Ha ha, người trẻ tuổi, nói chuyện đừng kích động như thế thì tốt hơn. Ngươi nói cũng không sai, giao dịch đã hoàn thành, như vậy vương tộc mộc linh này đã thuộc về sở hữu của ngươi, cưỡng ép đòi về, thật đúng là không ổn. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, muốn đòi mộc linh này về chính là người kia, ta không thể trêu vào, ngươi càng không thể trêu vào. Ngươi vẫn nên đàng hoàng tử tế giao hắn về là tốt hơ, tất cả đều có thể bình an vô sự. Nếu không, sợ rằng ngươi không đảm đương nổi hậu quả.
Thật hiển nhiên, hắn cũng không muốn trở mặt. Dù sao, Vân Triệt có thể mặt không đổi sắc lấy ra bốn trăm triệu tử huyền thạch, hơn nữa nhuệ khí kinh người, tuyệt đối có bối cảnh và xuất thân rất mạnh, không đến mức bất đắc dĩ, đương nhiên triệt để không đắc tội thì tốt hơn.
Lại không biết… Hiện giờ Vân Triệt đừng nói bối cảnh gì, ngay cả đồng bạn đều không có, hoàn toàn chính là lẻ loi một mình!
- Vị công tử này, nếu như năm trăm ngàn tử huyền thạch làm bồi thường không đủ mà nói, ngươi cứ việc đưa ra điều kiện, chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định thỏa mãn công tử.
Kỷ Như Nhan nói nhỏ, trong mắt khẽ động còn mang theo một chút cầu xin, còn có… Sốt ruột?
Vân Triệt vừa định mở miệng, bên tai đột nhiên lại vang lên truyền âm đến từ Kỷ Như Nhan:
- Lăng Vân công tử, cầu xin ngươi lập tức trả hắn về. Tình thế còn nghiêm trọng hơn ngươi tưởng tượng xa xa, liên lụy đến tinh giới thượng vị! Hơn nữa, người trước mắt ngươi có lai lịch rất lớn, nhân dịp hắn không nguyện triệt để đắc tội ngươi nhanh chóng thuận theo hắn, bằng không… Hắn chẳng những sẽ cưỡng ép cướp đoạt, còn có thể sẽ giết ngươi diệt khẩu!
Tinh giới thượng vị, đối với tinh giới hạ vị mà nói, đó là tồn tại giống như trên trời. Nếu thật sự liên lụy đến tinh giới thượng vị, cho dù vương của một giới tinh giới hạ vị, cũng sẽ bị sợ đến mặt không còn chút máu, sợ không thể không giao mộc linh ra.
Nhưng đáng tiếc, lần này bọn họ gặp lại cứ là Vân Triệt. Ánh mắt hắn hơi nheo, lại ngoảnh mặt làm ngơ với truyền âm của Kỷ Như Nhan, cười lạnh một tiếng với người trung niên áo đen nói:
- Hắn đã là đồ đạc của ta, ta muốn không giao, ngươi có thể làm gì ta sao?
- Công tử!
Kỷ Như Nhan thở gấp một tiếng.
Người trung niên áo đen phát ra tiếng cười kỳ quái, nhưng trên mặt lại không hề có một chút ý cười:
- Ha ha ha, xem ra, ngươi là người không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt!
Theo âm điệu với thần sắc của hắn thay đổi, toàn bộ thạch thất bỗng nhiên trở nên bị đè nén.
Vân Triệt phát ra tiếng cười giống vậy:
- Ha ha ha, thế nào? Mặt dày muốn đòi không được, chuẩn bị hoàn toàn không biết xấu hổ trắng trợn cướp đoạt sao?
Người trung niên áo đen không nói thêm gì, một luồng cuồng phong âm lãnh đột nhiên cuốn lấy, cả người hắn giống như một đầu hắc ưng từ trong đêm đen lao ra, tốc độ nhanh như lôi đình, năm ngón tay mở ra chụp thẳng về phía nam hài mộc linh phía sau Vân Triệt.
Người trung niên áo đen đột nhiên ra tay, một luồng huyền khí Thần Kiếp cảnh cường đại kích động trong thạch thất, cả kinh đến người ngồi hàng trước ào ào lui về phía sau.
Vân Triệt đẩy nam hài mộc linh ra phía sau, Kiếp Thiên kiếm đã nắm vào trong tay, Luyện ngục mở ra, một kiếm quét ngang đón hắc y nhân đánh tới.
Tuy rằng huyền lực của Vân Triệt chỉ có Thần Hồn cảnh cấp hai, ở trong mắt người trung niên áo đen vốn không đáng để lo, nhưng Vân Triệt ném một lần bốn trăm triệu cùng với khí thế trầm tư khiến cho người áo đen thủy chung tồn tại một chút cố kỵ đối với xuất thân của Vân Triệt, cho dù ra tay, cũng chỉ chụp vào mộc linh, mà không hề công kích trực tiếp đến Vân Triệt Lại không nghĩ rằng khi hắn bùng nổ uy thế Thần Kiếp Vân Triệt thế mà lại chẳng những không kinh hoàng lui xuống, ngược lại lấy ra vũ khí chính diện nghênh đón công kích của hắn.
“Châu chấu đá xe” buồn cười này khiến hắc y nhân cười lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn không biết sống chết, muốn chết…
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của hắn đã chợt biến đổi, lực lượng gió lốc ngay mặt mà đến như giao long rời bến, ép khiến cho hắn nháy mắt hít thở không thông, sắc mặt kinh biến.
Rầm rầm rầm ––––
Một trận nổ vang vĩ đại trong bất ngờ của tất cả mọi người, toàn bộ bàn đá ghế đá đều hoàn toàn nứt vụn.
Trung tâm huyền lực gió lốc phá nát, người trung niên áo đen kêu đau đớn một tiếng, hốt hoảng lui về phía sau, phía sau lưng hung hăng đụng lên trên thạch bích, vách tường có được huyền văn cao cấp bảo hộ chấn đến chia năm xẻ bảy, hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt không còn âm trầm chắc chắn như trước, chỉ có khiếp sợ và khó có thể tin thật sâu, cánh tay phải của hắn đang run nhè nhẹ, gần như mất đi tri giác.
Một màn này, khiến tất cả mọi người trong thạch thất trợn mắt há hốc mồm… Lực lượng vừa rồi làm cho người ta sợ hãi, lại đến từ một người Thần Hồn cảnh? Hơn nữa… Lại chính diện đánh lui Thần Kiếp cảnh!?
- Vừa rồi… Ngươi nói cái gì ấy nhỉ?
Vân Triệt híp mắt lại, chậm rãi nói.
- Ngươi!
Sắc mặt người trung niên áo đen đã thay đổi mạnh, cánh tay phải dần biến mất tê dai, hắn bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, giữa năm ngón tay mở ra chợt lóe lên một đường lôi điện màu đen, một thanh trường thương tối đen đã nắm vào trong tay, lôi quang trên thương như mười mấy con chân long đang bay múa, đâm thẳng vào Vân Triệt.
- Hắc hồn lôi cương… Hắn quả nhiên là người của Hồn Tông.
Một người ở tận cùng phía sau thạch thất khẽ nói.
Chân mày Vân Triệt hơi trầm xuống, mạnh mẽ đẩy nam hài mộc linh về phía sau, thân thể chợt lao về phía trước, tới gần yêu xà bay lượn như lôi đình ở phía trước, hắn thế mà lại hoàn toàn coi như không thấy, lấy Vẫn nguyệt trầm tinh một kiếm trực tiếp nện xuống.
Nam hài mộc linh bị Vân Triệt đẩy trực tiếp bay ra ngoài, té ngã trên đất rất xa. Hắn lo sợ không yên luống cuống ngây ngốc ở đó, trong khoảng thời gian ngắn đều quên luôn đứng dậy.
Mà cách phía sau hắn không đến mười trượng, đó là Ứng Ngọc Sơn vẻ mặt kinh hãi. Nhìn vương tộc mộc linh gần trong gang tấc, hắn đang do dự ngắn ngủi, sau đó chợt cắn răng một cái, lắc mình lao ra, chộp về phía nam hài mộc linh.
Ầm ầm!!!
Thương kiếm chạm vào nhau, gần như trong nháy mắt, huyền lôi màu đen trên thân thương liền tán loạn toàn bộ, thân thương chín thước trực tiếp cong thành trăng tàn, ở dưới lực lớn khó có thể tin, người trung niên hắc y toàn thân kịch chấn, sau đó chân không chạm đất bay ra ngoài, phía sau lưng lại hung hăng nện lên trên thạch bích.
Rầm ––
Thạch bích mới vừa rồi nứt rạn ầm ầm sập xuống, hai tay hắc y nhân nắm lấy lôi hồn thương đều đã trong chết lặng phát run, khóe miệng, rõ ràng tràn ra một đường tơ máu màu đỏ tươi.
Một kiếm đánh lui hắc y nhân, Vân Triệt dựa theo lực phản chấn lật chuyển, mang theo một luồng gió lốc mãnh liệt đánh về phía Ứng Ngọc Sơn tới gần nam hài mộc linh, một quyền nện xuống.
Ứng Ngọc Sơn có ý đồ nhặt tiện nghi hoàn toàn không nghĩ tới Vân Triệt vừa mới nhào ra lại sẽ nháy mắt quay lại, hắn chỉ còn kịp kinh sợ ngẩng đầu, nắm tay của Vân Triệt đã nặng nề nện lên trên lồng ngực của hắn… Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác xương cốt toàn thân mình giống như trong nháy mắt vỡ vụn toàn bộ, một chùm máu phun ra mấy trượng, toàn thân trong tiếng kêu gào thê thảm bay ra ngoài, hung hăng nện lên trên thạch bích tận cùng của thạch thất, chấn động đến toàn bộ thạch thất kịch liệt rung rung
Rầm!
Thân thể Ứng Ngọc Sơn rơi xuống, hung hăng run rẩy vài cái sau đó không hề có động tĩnh, chỉ có một vũng máu lớn cấp tốc lan tràn dưới thân.
Chung quanh, không ai tiến lên trước, mà đang trong sợ hãi chậm rãi lui về phía sau. Huyền lực của Ứng Ngọc Sơn, đã đạt tới Thần Hồn cảnh đỉnh phong. Mà Vân Triệt, rõ ràng chỉ có Thần Hồn cảnh cấp hai… Nhưng lại bị một quyền, chỉ một quyền liền trọng thương hôn mê.
- A a a!!
Gió bão tuôn ra phía sau Vân Triệt, trên người trung niên áo đen vào lúc này thế mà lại hiện lên một bóng rắn màu đen cực lớn, quanh thân lôi điện rít gào, một luồng khí tức khinh khủng tuyệt luân nhanh chóng lan tràn.
- Hồn tông… Hắc sắc lôi xà!
Một người kinh hô.
- Tiểu tử… Đây là ngươi… Tự chuốc lấy!
Sắc mặt người trung niên áo đen âm u, nghiến răng nghiến lợi.
Xoẹt!!
Lôi quang rít vang, theo hắc y nhân gầm lên giận dữ, bóng dáng rắn màu đen kia giống như đang sống, mang theo toàn bộ lôi điện từ trên người hắn truyền đến thân thương, nhất thời, biến hắc hồn thương thành một cự xà màu đen dữ tợn, mở ra răng nanh hắc ám, mang theo lôi điện khủng bố xoẹt về phía Vân Triệt.
Bị Vân Triệt đánh lui hai lần, hắc y nhân dưới cơn thịnh nộ, đã không dám lại có một chút giữ lại hay khinh địch, mà trong lòng hắn đã bắt đầu sợ hãi thất thố… Bởi vì lúc trước hắn vốn không để Vân Triệt chỉ có huyền lực Thần Hồn cảnh sơ kỳ vào trong mắt, cho nên hoàn toàn không lo lắng Vân Triệt có thể mang vương tộc mộc linh từ trong tay mình đi.
Nhưng hắn nằm mơ đều không nghĩ đến, Vân Triệt này rõ ràng chỉ có huyền lực Thần Hồn cảnh cấp hai, thực lực lại khủng bố hoàn toàn không hợp với lẽ thường! Hắn sợ hãi không chỉ Vân Triệt, mà nếu Vân Triệt thật sự mang vương tộc mộc linh đi, như vậy, hậu quả của hắn còn thê thảm hơn chết!
Mới được băng hoàng nguyên âm của Mộc Huyền Âm không đến hai ngày, hắn cũng không thể hoàn toàn sáng tỏ thực lực hiện giờ của mình đã đến trình độ nào, nhưng sau khi cảm giác được huyền lực Thần Kiếp cảnh sơ kỳ mà hắc y nhân này có được cũng không tạo thành áp bách quá lớn đối với hắn, hắn đã vô cùng chắc chắn, đối mặt với công kích không hề giữ lại của hắc y nhân, Vân Triệt vẫn một chưởng đẩy nam hài mộc linh ra, chính diện nghênh đón thẳng mà lên.
Lần này, nam hài mộc linh bị đẩy bay ra xa hơn, nhưng có vết xe đổ của Ứng Ngọc Sơn, lại không có một người dám tiến lên phía trước.
- Diệt… Thiên… Tuyệt… Địa!!
Lôi xà màu đen của hắc y nhân vô cùng đáng sợ, mà lực lượng Vân Triệt đánh ra, càng hơn mấy lần lúc trước, trong gió lốc lực lượng Kiếp Thiên kiếm chụp xuống, lôi xà màu đen nhất thời bị hung hăng áp chế, nhưng lập tức như bị triệt để chọc giận, phát ra một tiếng, đón huyền lực gió lốc nhào lên, cứng rắn chống lại kiếm uy.
Ầm ầm!!
Như lôi đình từ trên trời cao giáng xuống, thạch thất ẩn sâu dưới đất trong rung rung cấp tốc nứt nẻ.
- Cái… Gì?
Hai mắt người trung niên hắc y trừng lớn, biểu cảm vặn vẹo kia giống như gặp quỷ thần. Hắn cho dù như thế nào đều không thể tin được, lực lượng của chính mình… toàn lực của mình, lại bị Vân Triệt chặn chính diện!
Không đúng, phải nói, là hắn chống đỡ lực lượng của Vân Triệt… Còn chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.
Gương mặt Vân Triệt lạnh như băng mà điềm tĩnh, hai tay hắc y nhân chèo chống lôi xà màu đen liên tục run rẩy, toàn thân mồ hôi rơi như mưa, lực lớn đè ở trên thương, trên người giống như núi cao vạn trượng chậm rãi đè về phía hắn.
- Ngươi…
Trọng kiếm chậm rãi áp chế, hắc hồn thương hơi uốn cong, lôi xà màu đen vòng bên trên bắt đầu phát ra gào thét, tròng mắt hắc y nhân dần dần phóng đại, ngưng tụ mãnh liệt càng ngày càng mãnh liệt.
Oanh… Thiên!
Trong lòng Vân Triệt khẽ thì thầm một tiếng, cảnh quan tầng thứ tư của Tà thần mở ra.
Rầm!!!!!
- Ô a!!!
Huyền lực chợt bạo tăng, lôi xà màu đen vốn còn có thể đau khổ chống đỡ rên rỉ một tiếng, bị dập nát trong nháy mắt, xương cốt hai tay hắc y nhân hoàn toàn nứt gãy, ở trong huyền lực gió lốc bạo tẩu phun máu bay ra ngoài, hắc hồn thương rời tay bay ra.
Cánh tay Vân Triệt vừa trảo, hút hắc hồn thương vào trong tay, đột nhiên vung ra.
Phụt!!
Như một ngôi sao băng màu đen bắn qua, hắc hồn thương vô cùng tinh chuẩn đâm vào ngực phải của hắc y nhân, vô tình xuyên suốt mà qua, mạnh mạnh mẽ mẽ đóng đinh thân thể đang bay tứ tung của hắn trên mặt đất, máu bay rải đầy mặt đất.
Tong…
Tong…
Thạch thất cuối cùng yên tĩnh trở lại, trừ bỏ tiếng máu tươi cấp tốc nhỏ xuống, liền ngay cả tiếng hít thở đều đã không cách nào nghe được.
Kỷ Như Nhan đứng ở chỗ không xa, đã mặt mày biến sắc, không nói được lời gì. Chúng huyền giả Hắc Gia ở phía sau đều dựa sát vách tường, nghẹn họng nhìn trân trối, toàn thân đổ mồ hôi, đừng nói ra tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một ngụm.
Thần Hồn cảnh cấp hai… Mấy chiêu ngắn ngủi nghiền áp bị thương một cường giả Thần Kiếp cảnh!
Bọn họ nhìn thấy những điều chưa hề thấy, nghe thấy những điều chưa hề nghe!! Thậm chí đều không thể tưởng tượng vị diện nào mới có thể nuôi dưỡng được quái vật như vậy.
Nam hài mộc linh ngây ngốc ngồi dưới đất, hai mắt luôn luôn kinh ngạc nhìn Vân Triệt, chính là, hắn giống như đã quên mất sợ hãi, trong đôi mắt chớp động lên quang mang dị thường.
Vân Triệt chậm rãi tiến lên phía trước, tiếng bước chân không nặng, nhưng lại như dẫm nát lên trái tim mọi người. Hắn đi đến trước mặt hắc y nhân, mắt lạnh lùng nhìn xuống dáng vẻ bi thảm lúc này của hắc y nhân, chậm rì rì nói:
- Về sau khi có việc cầu người, thái độ tốt nhất ôn hòa chút, bằng không nếu không phải may mắn gặp được người như ta… Chính là muốn chết!