.
._537__2" class="block_" lang="en">Trang 537# 2
Chương 1074: Không đành lòng
Mới tới Hắc Gia giới, chính xác mà nói là trốn tới Hắc Gia giới, đừng nói chỗ dựa vững chắc, ngaycar người có thể thương lượng Vân Triệt đều không có, tuyệt đối không nguyện sinh ra chuyện gì.
Nhưng mà, hắn không tìm phiền toái, đã có phiền toái tới tìm hắn.
Hắn không muốn tìm phiền toái, cũng không có nghĩa là hắn sẽ sợ phiền toái!
- Hiện giờ, còn muốn ta giao hắn về sao?
Giọng Vân Triệt âm u, không hề thương hại. Ánh mắt của hắn, khẽ quét qua ấnk ý hắc xà lộ ra dưới áo khoác rách nát của người trung niên áo đen.
Người trung niên áo đen vừa mới mở miệng, liền phun ra miệng đầy bọt máu, hắn lúc này, giống như bị đóng trên hình giá dưới địa ngục, thống khổ:
- Ngươi… Ngươi… Sẽ… Hối hận…
- A, ta có hối hận hay không thì không biết, nhưng ngươi… Nhất định sẽ!
Rầm!!
Vân Triệt tung ra một cước, hung hăng đá lên trên hắc hồn thương xuyên qua người trung niên áo đen, người trung niên áo đen hét thảm một tiếng, trong lúc máu bay ra, hắc hồn thương rời thể bay ra, cắm thẳng vào trên thạch bích trên không, người trung niên áo đen quay cuồng kêu thảm thiết trên mặt đất, máu chảy như suối phun điên cuồng trào ra từ lỗ máu trước ngực hắn, thảm không nói nổi.
Ở trên địa bàn của Hắc Vũ thương hội, chẳng những xuống tay không hề có đường sống, còn ngoan độc như thế. Tất cả mọi người ở đây kinh hãi trong lòng… Người như vậy, hoặc bối cảnh lớn thần kỳ, hoàn toàn không để Hắc Vũ thương hội và Hồn tông ở sau lưng nó vào trong mắt, hoặc là… Chính là đồ điên từ đầu đến cuối!
Mà cho dù hắn thuộc loại nào, đều là người mà bọn họ không dám trêu chọc xen vào.
Ở bên tai Vân Triệt, vào lúc này lại truyền đến truyền âm của Kỷ Như Nhan:
- Lăng Vân công tử, đi mau! Người của bọn họ đang chạy tới nơi này, trong đó có một đường chủ là Thần Linh cảnh! Ta đã mở toàn bộ cấm chế nơi này ra, ngươi đi mau, bằng không, sẽ không còn kịp rồi!
Ánh mắt nghi hoặc đình trệ ngắn ngủi trên mặt Kỷ Như Nhan… Sở dĩ hắn hạ thủ ngoan độc như thế đối với người trung niên áo đen, chủ yếu vì để hù Kỷ Như Nhan, do đó có thể thoải mái bức bách nàng cởi bỏ cấm chế nơi này, bằng không nếu như hắn cưỡng ép phá ra, nhất định phải phí không ít thời gian.
Lại không nghĩ rằng Kỷ Như Nhan sẽ chủ động cởi bỏ… Hắn thậm chí không nghĩ ra lý do gì nàng lại trợ giúp mình.
Người của bọn họ?
Bọn họ?
Sâu sắc liếc mắt nhìn Kỷ Như Nhan, hắn thuấn thân đến bên cạnh nam hài mộc linh, chộp hắn vào trong lòng bàn tay, phi thân lên, vọt thẳng lên trên.
Rầm rầm rầm…
Huyền trận còn đây, lại vừa xông mà nát, Kỷ Như Nhan không hề lừa gạt hắn, hắn không hề có một chút cản trở xuyên qua bốn tầng cấm chế nơi này, Huyễn quang lôi cực phát động, tốc độ dưới bạo tăng, giây lát liền biến mất trong bầu trời đêm mờ mịt.
Màn đêm của Hắc Gia giới đặc biệt thâm thúy, cũng tự nhiên vô cùng dễ dàng che giấu. Vân Triệt một đường hướng nam, vẫn luôn xẹt qua gần nửa Hắc Gia thành, sau khi xác định phía sau thủy chung không người đuổi theo, tốc độ cuối cùng trì hoãn lại, sau đó ngừng lại ở một nơi yên lặng xung quanh không hề có khí tức, cũng lập tức lấy Lưu quang lôi ẩn che giấu khí tức toàn thân.
Mà từ khi hắn chạy trốn đến khi dừng lại, nam hài mộc linh bị hắn khống chế trong tay chính là đặc biệt yên tĩnh, không kêu to, không giãy giụa, yên tĩnh lạ thường.
Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, Vân Triệt nghĩ đến truyền âm của Kỷ Như Nhan và lời nói của người trung niên áo đen, câu nói “Dính dáng đến tinh giới thượng vị” để cho hắn không cách nào coi nhẹ. Có lẽ, có thể là đại nhân vật nào đó của tinh giới thượng vị biết được sự tồn tại của vương tộc mộc linh này, nếu thật sự là như thế, vậy cử động lần này của hắn không thể nghi ngờ là lồng vào một cái sọt lớn.
Không chỉ triệt để đắc tội Hắc Vũ thương hội, cũng rất có khả năng chọc cho chính là tinh giới thượng vị kia giận dữ.
Tiếp theo, nhất định sẽ đối mặt với truy đuổi giết quy mô lớn… Phong bế thành là chuyện vô cùng có khả năng.
Khi được đến vương tộc mộc linh này, đồng thời cũng chọc tới một đại phiền toái siêu cấp rất có khả năng dính dáng đến tinh giới thượng vị.
Tinh giới thượng vị, là tồn tại siêu nhiên ở cấp bậc còn hơn Ngâm Tuyết giới một cấp, cũng ý nghĩa nếu tình thế thật sự trở nên gay gắt, ngay cả Ngâm Tuyết giới đều khó có khả năng bảo vệ được hắn… Chứ đừng nói chi hiện giờ hắn đã rời khỏi Ngâm Tuyết, chính là lẻ loi một mình.
Chỉ có điều, dù sao hắn dùng ở Hắc Vũ thương hội là tên giả, gương mặt cũng hoàn toàn xa lạ, lại thêm hắn thân mang Đoạn nguyệt phất ảnh cảnh giới đại viên mãn và thuật dịch dung cực cao, muốn tìm kiếm ra hắn cũng không phải dễ dàng như vậy… Mà thứ duy nhất khiến hắn có thể bị truy tìm, chính là viên hắc ngọc mà Hỏa Như Liệt cho hắn.
Hắc Vũ thương hội chính là Kỷ tiên sinh kia, lại biết hắc ngọc của hắn đến từ Hỏa Như Liệt! Hy vọng, sẽ không mang đến phiền toái gì cho Viêm Thần giới đi.
Chỉ có điều, sau khi lấy được mộc linh châu, vẫn trốn khỏi Hắc Gia giới thì tốt hơn!
Trong bóng tối, đôi mắt nam hài mộc linh vẫn lộ ra sáng rọi xanh biếc, giống như thủy tinh không tì vết phát sáng rạng rỡ trong đêm tối. Chính là trong mâu quang lóe lên xanh biếc này, lại không có quá nhiều sợ sệt hoảng hốt, hắn nhìn Vân Triệt, phát ra giọng nói trong suốt:
- Tiền bối… Cám ơn ngươi.
Vân Triệt sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng:
- Cảm tạ ta? A, ngươi sẽ không phải hồn nhiên cho rằng, ta bỏ ra nhiều tử huyền thạch như vậy, còn đắc tội một thế lực to lớn, vì muốn cứu ngươi ra từ trong tay bọn họ?
Mâu quang nam hài mộc linh khẽ động, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt Vân Triệt, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười:
- Ta… Bởi vì ta biết, tiền bối nhất định là người tốt.
- Nhãi con, ngươi quá hồn nhiên nực cười.
Giọng nói của Vân Triệt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào hai tròng mắt xanh biếc của hắn, tâm thần của hắn nhẹ nhàng chớp động, hắn chưa từng thấy mâu quang nào thuần khiết sạch sẽ đến như vậy, nó giống như một mặt gương thuần khiết đến sạch sẽ, chiếu rọi vào tất cả tội ác nơi chỗ sâu tâm hồn hắn, khiến chúng nó không chỗ che giấu.
Vân Triệt không tự chủ đảo ánh mắt sang bên, lại không dám nhìn thẳng vào trong mắt của hắn, giọng nói cố hết sức lạnh đi cũng xuất hiện một chút mất tự nhiên:
- Người tốt? Người ta từng giết, còn hơn số người ngươi đã từng gặp trong đời này rất nhiều! Chính ngươi cũng nên rõ ràng, ta bỏ ra giá cao như vậy đoạt ngươi tới tay, chính là vì mộc linh châu trong cơ thể ngươi!
- Ngươi ngoan ngoãn giao nó ra đây, hay để ta tự mình ra tay tới lấy?
Trên người của Vân Triệt, sát khí bốn phía.
Sát khí Vân Triệt phóng ra ngoài, sao một thiếu niên mộc linh có thể thừa nhận được. Trên mặt của hắn cuối cùng lộ ra kinh hãi, thân thể trong co rúm rút lui lại, nhưng đôi mắt đã nổi lên sợ hãi lại vẫn nhìn thẳng vào Vân Triệt:
- Ta… Ta… không, không phải như thế, tiền bối là người tốt, ta… Ta có thể cảm giác được, cầu… Cầu xin tiền bối tha cho ta… Ta nhất định sẽ báo đáp tiền bối.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn, hai tay Vân Triệt trong run rẩy im lặng nắm lại, trong lòng hít thở không thông một trận, trong miệng lại vẫn phát ra âm thanh âm trầm:
- Báo đáp? Ngươi báo đáp tốt nhất, chính là giao mộc linh châu cho ta! Lập ~~ tức!!
- Không, đừng mà…
Nam hài mộc linh vừa rút lui vừa lắc đầu, sau đó hắn đột nhiên quỳ phịch xuống, hai mắt nổi lên lệ quang trong suốt:
- Tiền bối, van cầu ngươi bỏ qua cho ta. Tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, nhưng ta không sợ chết, nhưng mà… Ta không thể chết. Bởi vì… Bởi vì ta và tỷ tỷ, là huyết mạch còn lại cuối cùng của vương tộc, tỷ tỷ ta là nữ hài tử, mà ta… Nếu ta chết đi rồi, huyết mạch của vương tộc mộc linh ta, còn có toàn bộ hy vọng của bộ tộc mộc linh chúng ta, sẽ triệt để đoạn tuyệt… Ta nhất định không thể chết, cầu xin tiền bối buông tha cho ta.
Khóe mắt Vân Triệt run rẩy rất nhỏ, lại giọng lạnh lùng nói:
- Đó là chuyện của mộc linh tộc ngươi, có liên quan gì đến ta? Ta muốn chỉ là mộc linh châu!
Ngực Vân Triệt phập phồng, giọng nói cũng càng thêm nguội lạnh:
- Nhãi con, đám người kia hiện giờ nhất định đang truy sát ta toàn thành, sự kiên nhẫn và thời gian của ta rất có hạn, hiện giờ ta cho ngươi thời gian mười giây, hoặc là, ngươi ngoan ngoãn giao mộc linh châu ra cho ta, hoặc là, ngươi có thể cưỡng ép tự hủy mộc linh châu, lựa chọn chết cũng có tôn nghiêm, dù sao kết quả đối với ta mà nói đều giống nhau. Bằng không, nếu để cho ta động thủ, sợ rằng ngươi sẽ chết không thư thái như vậy!
- Mười!
- Chín!
- Tiền… Tiền bối! Van cầu ngươi… Cầu ngươi bỏ qua cho ta đi, ta thật sự không thể chết.
Thiếu niên mộc linh quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu khẩn.
- Tám!
Vân Triệt lại chẳng hề thay đổi sắc mặt, chỉ có trong miệng thốt ra từng chữ lạnh như băng.
- Tiền bối, mộc linh tộc chúng ta chưa từng thương hại bất cứ sinh linh gì khác, chưa từng phạm phải tội ác nào không thể tha thứ. Cho dù… Cho dù nhân loại các ngươi gần như đuổi tận giết tuyệt toàn tộc chúng ta, chúng ta cũng chưa từng oán hận với tuyệt vọng, từng làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến người vô tội…
Vân Triệt: “…”
- Nhiều tộc nhân như vậy của ta đều đã chết, cha nương vì bảo hộ ta, cũng chết trên tay nhân loại các ngươi, liền ngay cả tỷ tỷ… Người thân cuối cùng của ta cũng bị thất lạc, có lẽ đời này đều không cách nào nhìn thấy… Vì sao? Rốt cuộc vì sao… Chúng ta rốt cuộc phạm phải tội gì, vì sao nhân loại các ngươi lại đối xử với chúng ta như thế!
- … Năm!
Vân Triệt ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi.
Trên mặt thiếu niên mộc linh chậm rãi trượt xuống hai hàng nước mắt trong suốt:
- Tiền bối, khi cha nương còn sống từng nói với ta, nhân loại đuổi tận giết tuyệt chúng ta, nhưng trong nhân loại, có nhiều người thật ra là người tốt, ta biết, tiền bối chính là người tốt. Bởi vì, người xấu khiến cho ta sợ hãi, nhưng khi ở bên cạnh tiền bối, ta một chút cũng không cảm thấy sợ hãi…
- Ba!
Hô hấp của Vân Triệt hơi hỗn loạn, răng cũng khẽ cắn.
- Tiền bối… Cầu ngươi buông tha cho ta… Nếu hiện giờ ta chết rồi, sẽ không có mặt mũi đi gặp cha nương ta… Chỉ cần… Chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi… Ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều… Ta đều sẽ cố gắng làm được.
- Một!
Ánh mắt hung ác của Vân Triệt ép thẳng thiếu niên mộc linh:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, một khi đã như vậy… Ta đây đành phải tự thân ra tay! Đây chính là số mạng của ngươi, còn có mộc linh tộc các ngươi nữa! Muốn hận, liền cứ việc hận đi!
Thân thể Vân Triệt đột nhiên đảo qua, cánh tay phải rót đầy huyền lực chụp thẳng vào ngực thiếu niên mộc linh, lực lượng của một trảo này, đủ để dễ dàng xuyên thủng thân thể yếu ớt của hắn.
- Tiền bối!!
Mộc linh thiếu niên rên rỉ một tiếng.
Xoẹt!!
Không khí bị hung hăng xé rách, lực lượng cuồng bạo mới vừa dâng lên đột nhiên hỗn loạn tràn đi, bàn tay Vân Triệt dừng ở trước ngực thiếu niên mộc linh, như bị một vách tường vô hình cách trở, không có biện pháp đi tới.
Ta… Ta đang làm cái gì? Hiện giờ ta rốt cuộc đang làm cái gì…
Thật sự vì làm một viên kiền khôn ngũ quỳnh đan, mà mất đi nhân tính tàn giết một mộc linh không oán không thù, lại vô tội?
Huống chi, hắn còn là một hài tử…
Trên người, còn đeo toàn bộ tương lai của mộc linh tộc.
Không… Hai đời ta đây, dưới thù hận, dưới phẫn nộ, người vô tội vì ta mà chết còn ít sao… Nếu không phải ta, hắn nhất định sẽ chết trên tay người khác, hắn vẫn do ta bỏ ra lượng lớn huyền thạch, đắc tội một thế lực khổng lồ mà có được, ta hoàn toàn có tư cách, có thể yên tâm thoải mái quyết định vận mệnh của hắn mới đúng…
Trên thân hắn có mộc linh châu mà ta cần nhất… Nếu lỡ mất, có lẽ ở trước đại hội huyền thần, sẽ không có khả năng có thể tìm được mộc linh châu thích hợp, cũng sẽ không còn trông thấy Mạt Lỵ!
“…” Ngực đang kịch liệt phập phồng, mắt khi thì hung ác, khi lại hỗn loạn, bàn tay gần như áp sát vào ngực thiếu niên mộc linh run rẩy vô cùng kịch liệt. Hắn lần lượt thuyết phục bản thân, nhưng bàn tay hắn rõ ràng có thể trong nháy mắt đoạt đi tính mạng này, lại cho dù như thế nào đều không thể ngưng tụ được một chút huyền lực.
Ta rốt cuộc… Đang do dự cái gì…
- A… A…
Yên tĩnh đáng kể, toàn bộ thế giới rơi vào không tiếng động, sắc mặt mộc linh thiếu niên tái nhợt, kinh ngạc nhìn hắn, toàn thân không dám một cử động nhỏ, một trận gió đêm lạnh như băng thổi qua, hô hấp của Vân Triệt trở nên dồn dập lên, dồn dập còn giống như vừa trải qua một trận ác chiến sinh tử.
Chậm rãi, bàn tay của hắn nắm lại, sau đó khẽ buông xuống.
- … Ngươi đi đi… Đi nhanh lên!
Hắn xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt, tâm hồn, chính là đầy rẫy thoải mái không cách nào lý giải.
Tại sao phải như vậy… Ta rốt cuộc thay đổi chỗ nào!?