Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1074 - Chương 1075: Mộc Linh Ẩn Địa

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1075" class="block_" lang="en">Trang 538# 1

 

 

 

Chương 1075: Mộc linh ẩn địa



Thiếu niên mộc linh ngẩn người, vẫn còn không thể tin được, hắn không lập tức chạy đi, mà run giọng nói:

- Thật… Thật vậy chăng? Ngươi thật sự… Muốn thả ta đi?

“…” Vân Triệt hít một hơi thật sâu, vương tộc mộc linh, mộc linh châu của hắn là dị bảo mà tinh giới thượng vị cao cao tại thượng đều vô cùng thèm nhỏ dãi, bản thân tiêu phí giá cực cao mới chiếm được hắn, cũng khiến cho mình cách nhìn thấy Mạt Lỵ gần thêm một bước lớn… Lại chính là không xuống tay được.

Hắn thậm chí không rõ ràng bản thân rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tại sao muốn làm như vậy…

Ta thế mà lại… Đã từng là một ác ma tàn nhẫn độc sát toàn bộ người của một thành!

- Đi… Trước khi ta chưa thay đổi chủ ý, lập tức đi!

Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi, tâm hồn đại loạn.

- Ta… Ta chỉ biết… Ngươi nhất định là một người tốt.

Hắn lau vết nước mắt trên mặt, bước chân thong thả mà cẩn thận lui về, ánh mắt vẫn nhìn Vân Triệt, lộ ra vui sướng sống lại sau kiếp nạn, còn có cảm kích thật sâu.

Người tốt…

Lúc trước khi Mộc Huyền Âm nhắc đến mộc linh tộc, đã từng đề cập đến hồn lực thuần khiết không tạp chất của mộc linh có thể cảm nhận được tội ác hoặc địch ý của các sinh linh khác.

Tay mình nhiễm vô số máu tươi, ở trong cảm ứng linh hồn của hắn, thế mà lại là “Người tốt” sao?

Hắn tự giễu cười cười.

Phía sau, tiếng bước chân thong thả của thiếu niên mộc linh càng ngày càng xa, nhưng mà, lại không đột nhiên lấy tốc độ nhanh nhất trốn đi, mà sau khi lui ra được mười bước, ngừng lại.

- Tiền bối.

Hắn sợ hãi lên tiếng.

“…” Vân Triệt nghiêng người đi, ánh mắt hung ác:

- Nếu ngươi không đi, ta thay đổi chủ ý mà nói, ngươi vĩnh viễn đi không xong!

- Ta… Không dám.

Thiếu niên mộc linh lắc đầu, hắn bỗng nhiên dũng cảm ngẩng đầu lên:

- Tiền bối, ta… Có thể xin nhờ ngươi một chuyện không? Ngươi có thể đưa ta về nhà của ta được không. Ta một mình… Lại sẽ lập tức bị bọn họ bắt đến.

“…” Vân Triệt đứng ở đó, hồi lâu không nói gì.

Mộc Linh có đặc thù thân thể quá mức dễ thấy, đúng vậy, coi như mình thả hắn, mộc linh một mình vào Hắc Gia thành, cũng chỉ có kết cục lại bị bắt giữ, thậm chí liệp sát.

- Nhà ngươi?

Thiếu niên mộc linh liền vội vàng gật đầu, sau đó đưa tay chỉ về phía nam:

- Đúng! Nhà của ta chính là ở ngoài thành không xa, tiền bối lợi hại như vậy, chỉ cần theo phương hướng này ra khỏi Hắc Gia thành, rất nhanh là có thể đến… Xin nhờ tiền bối.

Khóe mắt Vân Triệt run rẩy, trái tim cũng đang run rẩy… Sau đó, hắn đi nhanh về phía trước, một phát túm thiếu niên mộc linh lên:

- Đi!

Vừa mới quyết định thả hắn… Hiện giờ, lại dễ dàng quyết định hộ tống hắn như vậy?

Ta má nó rốt cuộc đang làm cái gì?

Phù! Thôi! Đã quyết định thả hắn, vậy làm người tốt đến cùng đi, bằng không hắn lại rơi vào trong tay người Hắc Gia thành, chẳng phải thả phí công!

Trong lòng hắn tự nói với mình như vậy, tốc độ nhanh hơn, ở trong màn đêm che giấu đi thẳng về phía nam.

- Tiền bối, cám ơn ngươi, ta liền biết cảm giác của mình sẽ không sai, ngươi thật sự là một người thật tốt.

Thiếu niên mộc linh cảm kích nói.

- Ngươi tên là gì?

Vân Triệt hỏi.

- Ta tên Hòa Lâm.

Thiếu niên mộc linh trả lời, đối mặt với Vân Triệt bỏ qua cho hắn, lại đang hộ tống hắn về nhà, hắn không còn sợ hãi, chỉ có cảm kích và vui sướng vô hạn, ánh mắt xanh biếc nhìn Vân Triệt cũng trở nên lộng lẫy rất nhiều:

- Còn không biết tiền bối… Nên xưng hô như thế nào?

- Xưng hô thì không cần, nhưng vẫn đừng gọi ta là tiền bối thì tốt hơn, ta chẳng qua chỉ hơn ngươi mười mấy tuổi mà thôi

Giọng Vân Triệt không hề có sắc thái tình cảm, đồng thời cũng không ngừng bình ổn cảm xúc hỗn loạn rối rắm của bản thân.

- A?

Miệng Hòa Lâm mở to, trên mặt lộ ra kinh ngạc thật sâu, vẫn qua một hồi lâu, mới kinh hô:

- Hóa ra là đại ca ca. A… Đại ca ca, ngươi rất lợi hại, thật sự lợi hại, ngay cả người đáng sợ như vậy cũng có thể đả bại trong thoáng chốc, ta còn tưởng rằng, tuổi của đại ca ca rất lớn chứ.

Từ trong giọng nói của hắn, còn có trong ánh mắt, Vân Triệt nhìn thấy được khẩn thiết và sùng bái thật sâu.

- Ta nghe nói, Hắc Gia thành có phần đông người âm thầm liệp sát mộc linh, nhà ngươi, tại sao lại tới gần nơi nguy hiểm như vậy?

Vân Triệt hỏi.

Lời Vân Triệt nói, khiến Hòa Lâm bỗng chốc trầm mặc xuống. Ngay khi Vân Triệt cho rằng hắn không muốn trả lời, hắn nhẹ nhàng nói:

- So với tinh giới trung vị và tinh giới thượng vị, tinh giới hạ vị xem như an toàn nhất, một khi bị phát hiện, ít nhất còn có một chút khả năng có thể chạy thoát. Hơn nữa, hiện giờ nhà có lực lượng đại tự nhiên bảo hộ, ta và tộc nhân của ta đã ở đó hai năm rồi, chưa từng bị người phát hiện.

- Tộc nhân của ngươi… Còn có bao nhiêu?

Hòa Lăng hơi do dự, nói:

- Tộc nhân bên người ta, chỉ còn gần một trăm người. Lần này ta bị bắt đi, bọn họ nhất định sẽ gấp gáp. Nhưng nếu như bọn họ vì tìm ta mà rời khỏi nơi đó, liền nguy rồi.

- Hòa Lăng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Ta… Mười một tuổi.

- Ngươi còn có một tỷ tỷ?

Vân Triệt thuận miệng hỏi.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói ảm đạm đi:

- Ừm. Ba năm trước, trận tai họa đáng sợ kia… Cha nương vì bảo hộ ta và tỷ tỷ, đều… Đều… Sau đó, ta và tỷ tỷ liền thất lạc, không còn nhìn thấy tỷ ấy nữa. Nhưng mà, ta tin tưởng tỷ tỷ nhất định còn sống, ta cảm giác được!

Vân Triệt không hỏi tiếp.

Phụ mẫu đều mất, thân nhân cuối cùng thất lạc, thiếu niên mới mười một tuổi này, cũng đã trải qua tàn khốc với cực khổ mà người thường không thể tưởng tượng được, không phải vì lỗi hay tội của hắn, mà chỉ vì hắn là mộc linh –– vương tộc mộc linh.

Bộ tộc bọn họ rõ ràng thừa kế lực lượng tự nhiên tinh thuần nhất, lại giống như bị hạ nguyền rủa tàn khốc nhất.

Ra khỏi Hắc Gia thành, Vân Triệt không hề tạm dừng, theo phương hướng chỉ dẫn của Hòa Lam bay thẳng mà đi. Đại khái sau nửa giờ, hắn đã bay vào trong một rừng rậm không thấy giới hạn.

- Nhà như lời ngươi nói, chính là ở trong rừng rậm này?

Vân Triệt nói.

Hòa Lăng đưa tay chỉ hướng đông nam, cách nhà càng ngày càng gần, hắn càng thêm kích động:

- Ừm! Chính là hướng kia, ta đã cảm giác được khí tức nơi đó… Thật tốt quá.

Cấp tốc đi qua trong rừng rậm, hồi lâu sau, cuối cùng dừng lại.

Phía trước, cổ thụ tận trời san sát, vô số dây leo xanh đen vô cùng tráng kiện tùy ý lan tràn, hoàn toàn phá hỏng con đường phía trước, lại càng không biết kéo dài đến nơi nào.

Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Vân Triệt, Hòa lâm hưng phấn tiến lên phía trước, tay nhỏ bé nhẹ nhàng phất lên, nhất thời, dây leo xanh đen bỗng nhiên như có linh tính, cấp tốc vặn vẹo, di động, nhanh chóng tách ra một thông đạo hẹp dài.

- Đại ca ca, mau tới!

Hòa Lâm kéo tay Vân Triệt qua, sôi nổi chạy vào trong thông đạo do dây leo tách ra. Vân Triệt do dự một chút, vẫn đi theo phía sau.

Thông đạo rất dài, đi một hồi lâu mới cuối cùng thấy được cửa ra, mà khi bọn họ vừa mới bước ra khỏi thông đạo, khí tức nguy hiểm bỗng nhiên đập vào mặt, hơn mười dây leo xanh đen như nanh vuốt ác ma, từ các phương hướng khác nhau hung hăng nện xuống.

Huyền lực Vân Triệt nháy mắt dâng lên, nhưng Hòa Lâm lại không hề kinh hãi, ngược lại tiếp tục tiến lên trước, tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy, lục quang chợt lóe, nhất thời, dây leo xanh đen phía sau đột nhiên ngừng trệ ở đó, tiếp nữa lại thu hồi nhanh như tia chớp.

- Thanh Diệp bà bà! Quỳ cô cô! Mộc Mạn bá bá… Ta đã trở về! Ta đã trở về!!

Thế giới trước mắt vạn cây thành rừng, hoa cỏ màu xanh xa thẳm, lá cây và thảm thực vật trong tầm mắt hiện lên màu xanh biếc thuần túy đến làm cho người ta khó có thể tin, không khí cũng tươi mát làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Xa hơn chút nữa, có thể nhìn thấy kỳ hoa dị thảo khắp nơi, bướm đủ màu bay lượn, đẹp không sao tả xiết, cho dù kẻ nào đến đây, đều sẽ có một cảm giác không chân thật trong lúc giật mình bước vào tiên cảnh.

Giọng nói khoan khoái thanh thúy của Hòa Lâm, quanh quẩn xa xa trong thế giới nhỏ giống như tiên cảnh này.

- Lâm… Lâm nhi! Lâm nhi!!

- Thiếu tộc trưởng… Là thiếu tộc trưởng!

- Lâm nhi!!

Thế giới yên tĩnh nháy mắt vang lên nhiều tiếng gọi ầm ĩ kích động tới cực điểm, bóng dáng xanh biếc liên tục xuất hiện từ trong cây cổ thụ, trong vạn bụi hoa, giống như điên nhằm về phía Hòa Lâm. Một lão nhân lớn tuổi nhất, đi lại đều có vẻ hơi tập tễnh gắt gao ôm Hòa Lâm vào trong ngực, còn chưa mở miệng, nước mắt đã tuôn đầy mặt.

- Lâm nhi… Thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi đã trở lại… Ta còn tưởng rằng, ngươi đã bị nhân loại bắt giữ… Thật tốt quá, ngươi bình an vô sự thật tốt quá…

Toàn bộ những người khác cũng xông tới, trong hốc mắt mỗi một người đều lay động lên lệ quang kích động.

Những người này đều tóc màu xanh biếc, ánh mắt lóng lánh như đá, hai tai dài nhọn, cùng với làn da trong sạch không tỳ vết như gốm ngọc, không hề nghi ngờ, đây đều là mộc linh ẩn vào nơi này, tộc nhân trong miệng Hòa Lâm.

Số lượng cũng như theo lời Hòa Lâm khi trước, đại khái có chừng trăm người.

Từ phản ứng kích động đến cực điểm của người nơi này, liền có thể thấy được, Hòa Lâm quan trọng với bọn họ như thế nào… Huyết mạch nam tính còn sống duy nhất của mộc linh vương tộc, tuổi còn nhỏ, lại gánh vác hy vọng cuối cùng của bộ tộc mộc linh.

Trong đôi mắt của Hòa Lâm đảo quanh nước mắt:

- Xin lỗi, Thanh Diệp bà bà, có lỗi với mọi người, là ta khiến mọi người lo lắng. Ta… Ta thật sự bị nhân loại bắt giữ…

- A!?

Lời Hòa Lâm nói khiến toàn bộ mộc linh quá sợ hãi.

- Nhưng mà, ta đã gặp được một đại ca ca tốt, một người siêu tốt, lại siêu lợi hại, là hắn đã cứu ta ra, còn bảo hộ ta quay về đây.

Hòa Lâm dùng sức lau nước mắt đi, bước nhanh đi đến bên người Vân Triệt:

- Chính là vị đại ca ca này, nếu không có hắn, ta có lẽ liền… Thật sự liền…

Từng ánh mắt tập trung vào trên người Vân Triệt, lão nhân lớn tuổi nhất, được Hòa Lâm gọi là “Thanh Diệp bà bà” chậm rãi tiến lên trước, sau đó bỗng nhiên hạ thấp thân thể, nặng nề quỳ rạp xuống trước mặt Vân Triệt.

Vân Triệt nheo mắt, vừa định lên tiếng, lại chợt thấy, tất cả mộc linh lại bỗng chốc đều quỳ xuống.

Vân Triệt: “…”

Giọng Thanh Diệp bà bà già nua mang theo cảm kích phát ra từ linh hồn, còn có nghĩ mà sợ thật sâu:

- Nhân loại trẻ tuổi… Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu thiếu tộc trưởng của chúng ta. Tuy rằng, chúng ta oán hận nhân loại tội ác này, nhưng mà, ngươi đã cứu thiếu tộc trưởng của chúng ta, về sau, chính là đại ân nhân của bộ tộc mộc linh chúng ta, xin nhận một lạy của chúng ta.

- Thiếu tộc trưởng gặp nạn, lại gặp được quý nhân như thế, nhất định là tộc trưởng trên trời có linh thiêng phù hộ.

Một mộc linh trung niên ngửa đầu kêu, sau đó vái lạy thật sâu về phía Vân Triệt.

“…” Vân Triệt khẽ nhếch miệng, qua một hồi lâu, mới không tự nhiên nói:

- Ta cũng chỉ tiện tay mà thôi, các ngươi không cần phải như thế.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment