.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1076" class="block_" lang="en">Trang 538# 2
Chương 1076: Chủng tộc bị vận mệnh vứt bỏ
- Không, mộc linh chúng ta từ trước đến giờ có ân báo ân, huống chi là ân tình to lớn như thế.
Thanh Diệp bà bà là người lớn nhất nơi này, cũng dường như là người có quyền nói chuyện cao nhất. Bà chân thành nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi có yêu cầu gì, cứ việc đưa ra, chúng ta nhất định sẽ dốc nỗ lực lớn nhất báo đáp ngươi.
Vân Triệt lắc đầu:
- Không cần. Ta cứu hắn, vốn không phải xuất phát từ ý nguyện ban đầu, bởi vì mục đích ban đầu của ta, chính là vì được một viên mộc linh châu.
- Cái… Cái gì?
Lời Vân Triệt nói, khiến toàn bộ mộc linh chợt ngẩng đầu, sắc mặt biến hóa.
- Ta bỏ qua cho Hòa Lâm, chỉ vì hắn là tiểu hài tử khiến cho ta có phần không đành lòng, nếu đổi lại là mộc linh khác, ta nhất định đã cưỡng ép lấy đi tính mạng của kẻ đó và mộc linh châu. Cho nên, các ngươi không cần cảm kích ta.
Nhìn chúng mộc linh đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn xoay người sang chỗ khác, lưu loát đi tới cửa ra.
- Đợi chút.
Một giọng nói già nua gọi hắn.
Bước chân Vân Triệt tạm dừng, lại không quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chỗ này cho người khác biết.
Thanh Diệp bà bà khom nửa thắt lưng tới gần hắn:
- Không. Ngươi cứu Lâm nhi, là đại ân nhân của toàn tộc chúng ta, sao chúng ta lại không tín nhiệm ngươi. Ngươi mới vừa nói, ngươi cần một viên mộc linh châu đúng không?
Vân Triệt sửng sốt, xoay người lại.
Thanh Diệp bà bà bình thản cười, ánh mắt mang theo chút đục ngầu nhìn về phía mộc linh trung niên ở bên cạnh Hòa Lâm:
- Thanh Mộc, mộc linh châu của Thu Linh, liền đưa cho ân nhân của chúng ta, có được không?
Trong mắt trung niên mộc linh được gọi là “Thanh Mộc” xuất hiện rung chuyển phức tạp, nhưng cũng không do dự hay khó xử, nhẹ nhàng gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Thanh Diệp bà bà nở nụ cười:
- Vậy thì tốt quá. Người trẻ tuổi, trong tộc chúng ta, vừa khéo có một viên mộc linh châu. Đó là của thê tử Thanh Mộc năm đó trọng thương không trị được, cố ý lưu lại, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng vì do niêm phong bảo tồn đặt trong huyền trận tự nhiên, cho nên linh lực không bị hao tổn, chắc có thể giúp được ngươi.
Mộc linh chủ động lưu lại, linh khí lại không hao tổn mà nói… Rõ ràng có ý nghĩa, đây là một viên mộc linh châu hoàn mỹ mười thành linh lực, chính là nhân loại vốn không có khả năng thông qua cưỡng ép lấy được!!
Vân Triệt kích động trong lòng:
- Thật sự… Có thể cho ta?
Thanh Mộc nở nụ cười:
- Ha ha, mộc linh châu vong thê lưu lại, cho dù ta liều chết, cũng sẽ không để cho ác nhân đoạt được. Nhưng nếu có thể lấy để báo đáp đại ân nhân đã cứu thiếu tộc trưởng của chúng ta, Thu Linh nàng trên trời có linh thiêng, cũng nhất định sẽ vui vẻ đáp ứng.
- Chẳng qua, vì đề phòng bị ác nhân đoạt được, ta niêm phong bảo tồn cực kỳ nghiêm mật. Muốn cởi bỏ huyền trận tự nhiên niêm phong bảo tồn nó, phải cần ít nhất hai canh giờ, trong lúc này, làm phiền ân nhân ở đây chờ.
Vân Triệt hao tổn giá cao vĩ đại, lại cuối cùng không cưỡng ép lấy mộc linh châu của Hòa Lâm… Nhưng ở trong này, chiếm được một viên mộc linh châu hoàn mỹ làm quà tặng.
Tuy rằng chung quy không cách nào so sánh được với mộc linh châu vương tộc của Hòa Lâm, nhưng tinh lực mười thành, cũng đã vượt qua mộc linh châu bảy phần linh lực mà Vân Triệt mong muốn rất xa.
Ấm ức trong lòng Vân Triệt cuối cùng trở thành hư không, trong lòng nảy lên vui sướng và cảm kích thật sâu:
- Như thế… Liền rất cảm tạ, ta thật sự vì một nguyên nhân quan trọng mà cần gấp một viên mộc linh châu.
Thanh Diệp bà bà nói:
- Không cần nói lời cảm tạ, đại ân của ngươi, chúng ta báo đáp như thế nào, đều không đủ. Thanh Mộc, ngươi đi đi, sau khi vào tay, liền trực tiếp giao đến trên tay ân nhân.
Thanh Mộc lên tiếng trả lời, phi thân mà đi.
Hòa Lâm hoan hô một tiếng, nhảy nhót đi đến trước mặt Vân Triệt, kéo tay áo của hắn:
- Thật tốt quá! Ta chính là luyến tiếc đại ca ca đó! Đại ca ca, ta dẫn ngươi đi tham quan nhà của ta có được không, tuy rằng nơi này thật nhỏ, nhưng ngươi nhất định sẽ thích.
Hòa Lâm kéo hắn, chính thức tiến vào trong thế giới nhỏ chỉ thuộc về mộc linh.
Cây xanh làm phòng, hoa cỏ làm chỗ ngồi, đây là một thế giới tinh thuần đến không thể tin nổi, liền ngay cả không khí đều không ngửi được một chút không sạch sẽ nào.
Vốn là bộ tộc được thiên nhiên che chở, lại vì tham lam của nhân loại mà rơi vào bi thảm và điêu linh hơn bất cứ chủng tộc nào, nhưng mà, lúc Hòa Lâm kéo hắn đến trước mặt từng mộc linh, vui vẻ giới thiệu với hắn, đối phương biểu lộ ra với hắn, là cảm kích thật sâu với hoan nghênh phát ra từ nội tâm, có lẽ có một chút đề phòng như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, đều không cảm giác được dù chỉ một chút oán hận.
Mộc linh, có lẽ là lực lượng tinh thuần nhất thế gian, cùng với tâm linh tinh thuần nhất. Vào lúc này Vân Triệt cảm thụ được thật sâu một điểm này, nội tâm vì vậy mà rung động mãnh liệt.
Cho dù là kẻ ddichj mạnh hơn hắn gấp trăm lần, ánh mắt của hắn chưa bao giờ sẽ có nửa phần lui bước, nhưng mà, những đôi mắt xanh biếc trong suốt không nhuốm bụi của mỗi một mộc linh này, khiến cho hắn hết lần này đến lần khác không dám nhìn thẳng…
Bộ tộc như vậy, vốn nên nhận lấy che chở cực hạn nhất của thiên nhiên mới đúng, vì sao lại cõng vận mệnh bất công tàn khốc như thế…
Vì tội ác với tham lam của nhân loại…
Cũng bởi vì bọn họ nhỏ yếu.
Toàn bộ thân thể của long tộc cũng là dị bảo, nhưng mà thế gian này lại có ai dám khi dễ bộ tộc chân long của Long Thần giới.
- Thanh Hà tỷ tỷ!
Hòa Lâm kéo Vân Triệt di chuyển đến tận cùng của tiểu thế giới, nơi này là một vườn hoa cực lớn, liếc mắt một cái nhìn lại, trăm hoa đua nở, muôn tía ngàn hồng. Một thiếu nữ quần áo nhiều màu đang thu thập sương sớm trên cánh hoa trong vườn, bóng dáng nhẹ nhàng như bướm sặc sỡ nhẹ nhàng mà múa trong vạn hoa, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, lòng say hồn mê.
Ở trong tiếng hét lớn của Hòa Lâm, thiếu nữ từ trong vườn hoa xoay người lại, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía bọn họ. Hòa Lâm đỏ hồng gò má, giới thiệu với Vân Triệt:
- Đây là Thanh Hà tỷ tỷ, cha của nàng chính là Thanh Mộc bá bá đó. Thanh Hà tỷ tỷ, hắn chính là đại ca ca đã cứu ta, mặc dù là đại ca ca, nhưng siêu cấp lợi hại.
Thiếu nữ quần áo sặc sỡ nhìn qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên khuôn mặt trắng sáng mang theo vẻ thiếu nữ ngây ngô động lòng người với vẻ đẹp tinh thuần chỉ thuộc về mộc linh, nàng nhẹ nhàng thi lễ với Vân Triệt:
- Cám ơn đại ân của đại ca ca đã cứu thiếu tộc trưởng của chúng ta.
Nói xong một câu, nàng không dám nhìn vào ánh mắt Vân Triệt nữa, cúi đầu xuống, trên mặt lặng lẽ lan lên một chút rặng mây đỏ rất nhỏ.
- A? Thiếu tộc trưởng, hóa ra ngươi đưa ân nhân ca ca đến đây, trách không được ở đâu đều tìm không thấy!
Sau tai, truyền đến giọng nói linh động trong suốt như suối nguồn của nữ hài, một nữ hài tuổi xấp xỉ Thanh Hà nhẹ bổng bay tới, phía sau còn đi theo một thiếu niên mộc linh mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài cao lớn, diện mạo lại tuấn mỹ.
- Phi Nhạn tỷ tỷ, Thanh Trúc ca ca!
Hòa Lâm thanh thúy gọi tên bọn họ.
Hai người đã đến, mắt sáng lóng lánh nhìn Vân Triệt một hồi lâu, thiếu niên mộc linh tên là Thanh Trúc cúi đầu về phía Vân Triệt:
- Ân nhân ca ca, ngươi đã cứu thiếu tộc trưởng của chúng ta, đều không biết… Báo đáp ngươi như thế nào mới tốt.
Thiếu nữ mộc linh Phi Nhạn nhẹ nhàng thi lễ, đôi mắt đẹp trong trẻo luôn trong tò mò hết lần này đến lần khác đánh giá Vân Triệt:
- Cám ơn ân nhân ca ca. Trong nhân loại, quả nhiên có rất nhiều người tốt.
Hòa Lâm hơi khí thế nói:
- Đó là đương nhiên. Trước kia khi cha nương còn tại thế, liền thường xuyên nói như vậy với ta. Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ca ca, liền tin tưởng hắn nhất định là người rất tốt.
Phi Nhạn vung tay, nặng nề búng lên trên trán Hòa Lâm, tức giận nói:
- Hừ! Thiếu tộc trưởng ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy! Ngươi có biết ngươi sắp hù chết chúng ta rồi không! Thanh Diệp bà bà còn khóc nhiều lần, ngươi… Về sau ngươi còn dám như vậy, chúng ta đều sẽ không để ý đến ngươi.
Hòa Lâm che trán bị búng đau, không dám phản bác, yếu ớt đáng thương nói:
- Phi Nhạn tỷ tỷ, ta đã biết sai rồi, về sau ta sẽ không dám nữa. Ta chỉ là… Chính là rất muốn nhìn thế giới bên ngoài, không nghĩ tới sẽ xui xẻo như vậy… Hu, ta thật sự không dám.
- Phi Nhạn, đừng nói thiếu tộc trưởng như vậy, về sau hắn nhất định sẽ ngoan.
Thanh Hà nhẹ nhàng lên tiếng nói, lúc nói chuyện, tròng mắt lặng lẽ liếc nhìn Vân Triệt, lại vội vàng cúi đầu xuống.
- Hừ, dù sao, về sau ta sẽ chặt chẽ coi chừng thiếu tộc trưởng!
Phi Nhạn phồng má lên.
Thanh Trúc cũng mang theo hiếu kỳ không kiềm nén được, hơi vội vàng hỏi:
- Thiếu tộc trưởng, ngày đó sau khi ngươi trộm lén ra ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn có thế giới bên ngoài có dáng vẻ gì, thật sự thần kỳ giống như Thanh Diệp bà bà và Thanh Mộc bá bá nói sao? Mau nói với chúng ta.
Hòa Lâm lo sợ nói:
- Cái này… Ta vừa chạy được một lúc, đã bi người bắt được. Sau đó… Sau đó luôn trong hoảng sợ, nào còn tâm tư quản chuyện khác. A! Đúng rồi!
Ánh mắt Hòa Lâm chợt lóe, chuyển về phía Vân Triệt:
- Đại ca ca, ngươi nói cho chúng ta về thế giới bên ngoài có được không?
Lúc Hòa Lâm nói, cũng đồng thời nhắc nhở bọn họ, ánh mắt chờ đợi của Thanh Hà, Phi Nhạn, Thanh Trúc bỗng chốc đều tập trung lên người Vân Triệt… Trên người nhân loại ngoại giới đầu tiên đã đến tiểu thế giới của bọn họ:
- Ân nhân ca ca, ngươi nhất định biết rất nhiều chuyện thế giới bên ngoài, chúng ta muốn nghe, rất muốn nghe.
Bốn cặp mắt màu xanh biếc chớp động lên chờ đợi và khát vọng giống nhau. Mà chính là đôi mắt như vậy, khiến tâm hồn Vân Triệt đột nhiên co rút lên, như bị kim đâm. Cả đời bọn họ đều trong chạy trốn, sợ hãi và dè dặt cẩn trọng trôi qua, chỉ có trong tiểu thế giới của chính mình, mới có thể yên tâm, thế giới bên ngoài, đối với bọn họ mà nói mỗi một chỗ đều có thể là vực sâu tử vong.
Nội tâm của bọn họ hướng tới và khát vọng cỡ nào, nhưng vận mệnh phải thừa nhận, lại tàn khốc cỡ nào.
Vân Triệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Thật ra, nhà của ta, cũng không ở thần giới, mà ở hạ giới xa xôi, cũng rất xa xôi… Nơi đầu tiên sau khi ta đến thần giới, là một thế giới tuyết trắng vô tận. Mặt đất, sông biển, núi đồng, đều vĩnh viễn bị băng tuyết không thể tan chảy bao trùm, liền ngay cả bầu trời, cũng trắng giống như bị tầng tuyết che phủ… Điện phủ nơi đó, đều dài hơn mười dặm như vậy, cái lớn nhất, có khoảng vài trăm dặm…
Không đề cập đến tên cụ thể, Vân Triệt nói về thế giới bản thân xuất thân, nói về thế giới màu trắng của Ngâm Tuyết giới và minh hàn thiên trì thần kỳ, nói về hỏa diễm luyện ngục vô biên vô hạn của Viêm Thần giới… Còn đề cập đến hai con viễn cổ cầu long đáng sợ, giảo hoạt kia ở trong hỏa diễm..
Bốn thiếu niên thiếu nữ mộc linh nghe như si như say, kinh hô liên tục.
Chỉ là lắng nghe, sau đó miêu tả ở trong đầu, vốn không cách nào chân chính sáng tỏ kia là hình ảnh như thế nào, tình cảnh như thế nào, nhưng cho dù như thế, đây đối với bọn họ vĩnh viễn bị “Giam cầm” ở tiểu thế giới mà nói, đã là tâm linh kích động trước nay chưa từng có.
Phi Nhạn ngửa đầu, ánh mắt mê ly, sau đó mất hồn nói:
- Vài ngàn dặm… Mấy vạn dặm… Toàn bộ đều là thế giới màu trắng. Ta lớn như vậy, chưa từng thấy tuyết đâu.
- Ta cũng vậy.
Thanh Trúc cũng gật đầu phụ họa, lòng tràn đầy hướng về.
Vân Triệt mỉm cười, đột nhiên phi thân lên, trong lúc lam quang trong tay lóe lên, một mảng lớn tuyết bay như lông vũ từ trên trời rơi xuống, cũng kèm theo một trận gió nhẹ mát mẻ tận tim.
- Wow a!
Tiếng kinh hô hưng phấn chồng lên nhau, bọn họ nâng hai tay lên, tắm rửa tuyết rơi, cảm nhận lạnh lẽo chưa bao giờ có, giống như đột nhiên đưa thân vào một thế giới hoàn toàn khác.
Ban đầu tuyết rơi rất nhẹ nhàng, rất nhanh liền hóa thành một trận bão tuyết. Ngón tay Vân Triệt hơi đổi, nhất thời, mười mấy đóa băng tinh liên hoa tranh nhau nở rộ trong tuyết bay, ít nhất có thể nâng lên trong lòng bàn tay, bông lớn nhất khiến hai thiếu nữ mộc linh tranh nhau muốn ngồi vào trong đó, tự mình đi cảm nhận băng liên nở rộ.
Phù!
Ngoài tuyết bay, hỏa diễm màu vàng nhạt dấ lên, rất nhanh ngưng tụ thành một bóng dáng kim ô viêm cực lớn, cũng phát ra tiếng hót dài to rõ uy lăng.
- Chim lửa thật đẹp!
Hòa Lâm khẽ nói.
- Đây là kim ô, vào thời đại thượng cổ, là một trong những thần thú hỏa diễm mạnh nhất.
Ý niệm Vân Triệt khẽ động, nhất thời, hình ảnh hỏa diễm ngưng hóa cấp tốc biến hóa, biến thành dáng vẻ viễn cổ cầu long trong táng thần hỏa ngục.
- Đây chính là hỏa diễm cầu long mà ta vừa mới nói với các ngươi, toàn thân nó đều là lửa, đuôi còn dài hơn thân thể, là, lớn nhỏ cũng không sai biệt lắm chính là như vậy.
Vân Triệt giới thiệu, còn cảm thán một câu:
- Lúc đầu ta suýt chút nữa chết ở dưới móng của nó.
Dáng vẻ của nó thật đáng sợ, vừa thấy liền biết nhất định là huyền thú rất hư cực kỳ hư.
Phi Nhạn phình quai hàm lên, giống như đang phát tiết bất mãn vì nó thiếu chút nữa hại chết Vân Triệt.
Sau tuyết, băng, lửa, Vân Triệt lại biểu diễn lôi điện và huyền cương, luôn luôn chơi với bọn họ hồi lâu, mới vừa thu bàn tay lại, khiến tất cả phong tuyết lôi hỏa toàn bộ tiêu tan.
Tất cả, giống như bọt nước hiện ra.
Hưng phấn trước nay chưa từng có, gò má của bốn mộc linh nam nữ đều hoàn toàn đỏ bừng, trong mắt nhìn Vân Triệt, giống như có ngôi sao lộng lẫy đang lóng lánh –– vừa rồi, bọn họ có rất nhiều cảm kích và tò mò về Vân Triệt, mà bây giờ, là sùng bái đột ngột mãnh liệt đến bao trùm toàn bộ.
- Rất muốn,… Thật sự rất muốn đi đến xem chỗ ân nhân ca ca nói.
Thanh Trúc ngửa đầu, nói lời như nói mơ.
- Nhất định sẽ có một ngày.
Vân Triệt nói.
Trong mắt Phi Nhạn khẩn thiết, lại có vẻ mặt khẩn trương:
- Ân nhân ca ca… Ưm! Chúng ta có thể… Có thể biết tên của ngươi không?
Hòa Lâm, Thanh Hà, Thanh Trúc cũng đều nhìn về phía hắn.
Vân Triệt khẽ cười, không hề do dự nói:
- Ta tên Vân Triệt.
- Vân Triệt…
Bọn họ đồng thời nhớ kỹ tên này.
- Vân Triệt ca ca!
Thanh Trúc hưng phấn sáng láng kêu.
- Ngươi ngươi ngươi… Một tên đại ngốc lại cướp trước mặt ta! Ta cũng muốn gọi vậy… Vân Triệt ca ca!
Phi Nhạn vừa kêu, hai tròng mắt đã cong thành hình trăng non tinh xảo, sau đó, nàng kéo Thanh Hà bên cạnh người:
- Thanh Hà tỷ tỷ, hôm nay tỷ nói thật ít nha, mau tới gọi Vân Triệt ca ca.
Thanh Hà tiến tới trước một bước nhỏ, nhưng vẫn không ngẩng đầu, hai tay khẩn trương túm lấy vạt áo sặc sỡ, nhẹ giọng sợ hãi:
- Vân Triệt… Ca ca…
Dáng vẻ lạ thường của Thanh Hà khiến cho Thanh Trúc trở nên lo lắng:
- Thanh Hà, ngươi làm sao vậy? Dáng vẻ của ngươi… A? Sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy, có phải sinh bệnh rồi không?
Phi Nhạn kêu to một tiếng:
- A! Ta đã biết! Thanh Hà tỷ tỷ nhất định thích Vân Triệt ca ca!
- Ta… Ta nào có!
Trong nháy mắt bình minh nhàn nhạt biến thành ráng chiều diễm lệ, lan tràn tới cổ xanh ngọc của nàng, đầu nàng cúi thấp hơn, sau đó bỗng nhiên khẽ dẫm chân, giống như hồ điệp bị kinh hãi xoay người chạy đi… Từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Vân Triệt một lần.
Phi Nhạn đắc ý cười ha hả, sau đó cặp mắt sáng nhìn thẳng vào Vân Triệt:
- Wow ha ha! Bị ta nói trúng! Vân Triệt ca ca, Thanh Hà đã xấu hổ đến chạy đi, ngươi phải chịu trách nhiệm nha!
- Cái này…
Vân Triệt phiền não đè mũi.
Mộc linh thân có lực lượng tự nhiên tinh thuần nhất, cho nên giới nữ đều uyển chuyển động lòng người, giới nam diện mạo đều cực kỳ tuấn mỹ, nhưng cũng bởi vì đó mà khuyết thiếu đi khí dương cương. Đối với thiếu nữ mộc linh thường xuyên nhìn thấy mộc linh giới tính nam mà nói, dương cương trên người Vân Triệt, cùng với sắc sảo và trầm tư mà mưa gió tôi luyện ra, một khi tới gần và tò mò, lực hấp dẫn sinh ra thường thường sẽ trí mạng.
Hòa Lâm không cười, trước khi Vân Triệt báo tên ra, hắn vẫn ngơ ngác nhìn Vân Triệt, khóe miệng cũng chậm rãi mím lại, càng ngày càng khẩn trương.
Khi Vân Triệt nhận ra được tình huống khác lạ của hắn, hắn bỗng nhiên nặng nề quỳ xuống trước mặt Vân Triệt.
- A? Thiếu tộc trưởng!
Phi Nhạn và Thanh Trúc giật nảy mình.
- Hòa Lâm, ngươi?
Vân Triệt liền vội chìa tay định nâng hắn lên.
Hòa Lâm lại quật cường quỳ ở đó, ngước đôi mắt khẽ run lên:
- Ta… Ta không muốn gọi ngươi là Vân Triệt ca ca, ta… Ta… Ta muốn gọi ngươi là sư phụ.
Vân Triệt: “…”
- Sư phụ! Xin người làm sư phụ của ta có được không? Ta muốn trở nên cường đại giống như người… Ta… Ta sẽ cố gắng, ta sẽ chịu khổ, cho dù khổ bao lớn ta đều có thể, cầu xin sư phụ nhận lấy ta.
Hòa Lâm không phải đang thỉnh cầu, mà đang cầu xin… Cầu xin mang theo khát vọng quá mức mãnh liệt.
Bàn tay Vân Triệt đặt trên bả vai còn nhỏ của hắn:
- Hòa Lâm. Ngươi là mộc linh, còn ta là nhân loại, chúng ta tuy rằng tương tự, nhưng lực lượng không giống nhau, cho nên ta không có biện pháp làm sư phụ của ngươi.
Hòa Lâm kiên quyết nói:
- Không! Sư phụ có thể dạy ta, chúng ta cũng có thể dùng phương thức giống như nhân loại để sử dụng huyền lực, đây là do cha nương chính miệng nói với ta. Bởi vì, cha nương ta thật lợi hại, bọn họ đánh bại được rất nhiều thật nhiều ác nhân rất cường đại, bảo vệ vô số tộc nhân. Ta muốn cường đại giống như sư phụ, ta muốn bảo hộ tộc nhân giống như cha nương ta, ta… Ta sẽ nghe lời sư phụ nói, ta cái gì cũng có thể làm vì sư phụ, cầu xin sư phụ nhận lấy ta.
“…” Vân Triệt ngồi xổm người xuống, ánh mắt hiện ra vẻ nhu hòa chỉ có khi ở trước mặt người thân:
- Hòa Lâm, lực lượng của một người, suy cho cùng chỉ hữu hạn. Cho dù ngươi cường đại hơn ta gấp bội, cũng không thể thay đổi vận mệnh của mộc linh tộc, mà cần nhờ toàn tộc cùng nhau nỗ lực.
- Ngươi là thiếu tộc trưởng của mộc linh tộc, nhưng mà, chớ quên, ngươi còn là con nít, không cần thiết gánh áp lực nặng như vậy trên vai của mình. Ngươi nên làm nhất, là dưới thủ hộ của tộc nhân, thanh thản ổn định, bình an lớn lên, trưởng thành, lại dùng cánh chim thành thục của bản thân đi bảo vệ tộc nhân của mình, hiểu không?
Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ trên gò má của Hòa Lâm:
- Ta… Ta biết… Cho dù ta trở nên rất mạnh, cũng không thể thay đổi vận mệnh của toàn tộc ta, nhưng mà… Như vậy, ít nhất ta có thể có một ngày rời khỏi đây, đi tìm tỷ tỷ, bảo hộ tỷ tỷ… Ta đã đáp ứng cha nương, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tỷ tỷ, nhưng mà… Nhưng mà ta không tìm thấy tỷ tỷ, ta không biết tỷ tỷ ở đâu, có bị người xấu khi dễ hay không, ta… Ta rất nhớ tỷ tỷ… Ta rất muốn tìm được tỷ tỷ, ta rất muốn có thể bảo vệ tỷ tỷ cũng không bị người khi dễ… Nhưng mà… Nhưng mà…
Bàn tay Vân Triệt đặt trên bả vai Hòa Lâm hơi bóp chặt, không nói được gì.
Khi hắn lớn bằng Hòa Lâm, bởi vì huyền mạch tàn phế, hắn bị người cười nhạo, bị người lạnh nhạt, nhưng mà, hắn có Tiêu Liệt cẩn thận chiếu cố và che chở, có Tiêu Linh Tịch làm bạn như hình với bóng, có Hạ Nguyên Bá có thể vùi cười đùa giỡn, có thể tự do đi nơi muốn đi, làm chuyện muốn làm, hoàn toàn không biết cái gì là chạy trốn và sợ hãi, chứ đừng nói chi gánh vác trọng trách của một chủng tộc.
So sánh với bạn cùng lứa tuổi, hắn khi huyền mạch tàn phế có thể nói là đáng thương.
Nhưng so sánh với Hòa Lâm, hắn khi đó không thể nghi ngờ đang ở trên thiên đường