.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1080" class="block_" lang="en">Trang 540# 2
Chương 1080: Đồ sát
Dưới cực nhanh, Vân Triệt làm dậy lên cơn gió dữ dội phá gãy từng tầng cây cối phía dưới.
Hắn trải qua vô số hiểm cảnh và mưa gió, luôn có thể khôi phục bình tĩnh hoàn toàn trước tiên, nhưng một lần này, nội tâm hỗn loạn lại như thế nào đều không thể bình ổn.
Linh hồn, như bị thứ gì đó gắt gao khóa lấy, ở trong thống khổ không chịu nổi mà run rẩy.
Dọc theo dấu vết một đường hướng đông, cuối cùng, bên trong linh giác xuất hiện khí tức thuộc về nhân loại, hơn nữa không chỉ có một người, tinh thần Vân Triệt liền ngưng lại, linh giác phóng thích ở trình độ lớn nhất… Ngay phía trước hắn không đến mười dặm, rõ ràng xuất hiện mười bảy khí tức cường đại.
Cùng với… Khí tức mộc linh nhỏ yếu.
Hòa Lâm!?
Vân Triệt nhanh chóng thu liễm khí tức, thân thể chìm vào rừng rậm phía dưới, nhưng tốc độ vẫn không chậm, dần dần tới gần khí tức phía trước, lúc tới gần, Lưu quang lôi ẩn cũng đã thi triển hoàn toàn, không hề bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
Mười bảy người, toàn bộ đều một thân hắc y, ở trên vị trí khác nhau trên hắc y, đều rõ ràng có thể thấy được ấn ký hắc xà. Trong những người này, trên người mười sáu người phóng thích ra khí tức Thần Hồn cảnh, mà người đứng đầu kia, khí tức rõ ràng đã là Thần Kiếp cảnh, chỉ có điều người này chính là mới đi vào Thần Kiếp cảnh không lâu, cường độ khí tức kém người trung niên áo đen hôm qua bị hắn trọng thương đêm qua.
Ánh mắt Vân Triệt, gắt gao tập trung trên người ở giữa những người này… Trong tay hắn, đang túm chặt lấy một thiếu niên mộc linh.
Hòa Lâm!
Huyền lực của Hòa Lâm cũng không bị phong tỏa, trên người, cũng rõ ràng không có dấu vết bị thương. Nhưng mà, bị túm ở trong tay hắc y nhân hắn thế mà lại vẫn không nhúc nhích, hai mắt mở to, lại nhìn không thấy một chút xanh biếc sáng rọi, mà màu xám trắng không nhìn thấy tròng mắt, giống như nhân loại đã chết.
Cả người, như một thể xác có sinh mệnh, lại bị tước đoạt đi linh hồn.
“Hòa Lâm…” Vân Triệt lẩm bẩm một tiếng. Xác nhận Hòa Lâm không chết, Vân Triệt thoáng thả lỏng thở ra một hơi, nhưng khi đụng chạm đến ánh mắt của Hòa Lâm, tâm hồn lại bỗng chốc trầm trọng mấy lần.
Tiếng cười điên cuồng khó nghe phát ra từ trong miệng người áo đen túm lấy Hòa Lâm:
- Ha ha ha ha, không nghĩ tới lại có kinh hỉ ngoài ý muốn lớn như vậy, chậc chậc, như vậy đường chủ chẳng những sẽ không còn giận dữ nữa, nhất định còn khao chúng ta một phen.
- Chính là đáng tiếc đám mộc linh kia thật cứng đầu, cướp trước tự hủy mộc linh châu, nhiều mộc linh như vậy, mới được mấy viên mộc linh châu thế này.
Tên còn lại nói.
- Đây đã là thu hoạch lớn nhất trong nhiều năm như vậy. Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, những mộc linh này giống như đã thương lượng với nhau, một khi sắp rơi vào trong tay nhân loại, đều sẽ lập tức tự hủy mộc linh châu, chậc chậc. Nhưng tiểu mộc linh này… A, lão đại, tiểu mộc linh này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao nhất định phải bắt sống? Đường chủ cũng bởi vì hắn mà giận dữ.
Hắc y nhân đầu lĩnh đứng đầu liếc nhìn về phía sau, lạnh lùng nói:
- Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, nhìn cho ta là được. Nếu lại để cho hắn chạy, không chỉ chúng ta, đường chủ cũng phải chết!
Lời này khiến mọi người cả kinh, trên tay người túm lấy Hòa Lâm căng thẳng, kinh giọng nói:
- Cái này… Cái này rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ, hắn là vật tông chủ cần tìm?
Hắc y nhân đầu lĩnh hừ nặng một tiếng:
- Hừ! Sợ rằng càng thêm nghiêm trọng hơn. Đêm qua đường chủ tự mình mang chính là người kia bị trọng thương ở Hắc Vũ thương hội đi, ta mơ hồ nghe được cái tên “Thần Vũ giới”.
- Cái gì!? Thần… Thần Vũ giới!?
Hắc y nhân đầu lĩnh quát một tiếng chói tai:
- Câm miệng! Trong lòng các ngươi biết là được rồi, không được nói ra, cũng không cho hỏi lại. Không muốn chết, thì nâng tinh thần lên cho ta, sau khi hội hợp với đường chủ, phải lập tức dẫn hắn quay trở về tông môn giao cho tông chủ, không được có một chút sơ hở. Nếu đánh mất tiểu tử này, ta cam đoan mỗi người chúng ta đều đừng mong sống!
- Dạ.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, vội vàng lên tiếng trả lời. Người túm lấy Hòa Lâm nói:
- Lão đại yên tâm, ở Hắc Gia giới, còn không có người có năng lực và can đảm dám…
Rầm!!!
Giọng nói còn chưa dứt, một hư ảnh chợt thoáng hiện từ trong hư không ở phía sau cách hắn không đến hai trượng, trong tiếng huyền khí bùng nổ như kinh lôi, hư ảnh lóe lên kia như lưu quang hiện ra, chợt lóe lên trước người hắn.
Tất cả phát sinh trong nháy mắt giống như điện quang hỏa thạch, người nọ không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, trên tay bỗng nhiên chợt nhẹ.
Vân Triệt nháy mắt túm lấy Hòa Lâm, cũng không chạy xa đi, mà sau khi lao ra sau chợt dừng lại, sau đó xoay người, huyền khí với lệ khí vẫn luôn gắt gao thu liễm như ác thú thức tỉnh, điên cuồng phóng thích từ trên người hắn, trong mắt hắn, tay trái hắn bảo vệ Hòa Lâm, tay phải đã nắm chặt lấy Kiếp Thiên kiếm, huyền khí sôi trào trên thân kiếm, sát khí kinh thiên.
Dị biến đột nhiên tới khiến toàn bộ hắc y nhân quá sợ hãi, bọn họ hốt hoảng khựng lại, nhưng mà… Còn chưa đợi bọn họ gầm ra nửa chữ, huyền khí trên người Vân Triệt đã lại một lần nữa bùng nổ –– chính là trực tiếp cưỡng ép mở Oanh thiên, sau đó mang theo huyền khí đỏ đậm đánh về phía những hắc y nhân đã giết hại mộc linh.
Đối phó với huyền giả Thần Hồn cảnh, hắn ở dưới trạng thái Luyện ngục đều có thể thoải mái nghiền áp, vốn không đáng cưỡng ép mở Oanh thiên. Nhưng mà… Hắn sôi trào đến mức tận cùng không chỉ có huyền lực, còn có lửa giận với tàn nhẫn tràn đầy toàn thân hắn, muốn cấp tốc phát tiết!
Cho dù chỉ có một tay, kiếm uy dưới Oanh thiên vẫn đáng sợ như bóng đè trong mộng.
Rầm!!
Kiếm như kinh lôi, hắc y nhân gần hắn nhất, ngay cả mặt hắn cũng không kịp nhìn rõ đã bị một kiếm cứng đờ đánh gãy.
Rầm!!
Cánh tay hắn mang theo thân kiếm lật chuyển, một đường kiếm quang hỏa diễm chấn không đánh ra, trực tiếp đập nát ba hắc y nhân còn ở trong kinh hồn, phần chân tay vỡ nát đã bị cụt mang theo mưa máu đầy trời vô tình bắn ra, trong không khí cấp tốc tràn ngập lên mùi máu tươi cực kỳ gay mũi.
Trong nháy mắt cướp đi mộc linh, lại tiếp theo bỗng nhiên quay người hai kiếm tàn sát bốn người, tât cả chỉ phát sinh trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa giây. Hắc y nhân thừa lại mới vừa cảnh giác, liền đã kinh hãi đến mất hồn mất vía.
Xuất hiện giống như quỷ mị, không nói lời nào đột nhiên ra tay ngoan độc như thế, cả đời bọn họ đều chưa từng gặp phải kinh khủng như thế.
- Ngươi…
Tiếng hô hoảng sợ vừa mới ra khỏi miệng, Kiếp Thiên kiếm sôi trào lệ khí huyết tinh đã lại đánh xuống, tròng mắt người áo đen trừng lớn, lấy tốc độ nhanh nhất đời giơ vũ khí lên…
Rầm!!
Hắc hồn thương trực tiếp bị đánh gãy, Kiếp Thiên kiếm nghiền áp gãy hắc hồn thương xong, vô tình đánh lên trên ngực hắc y nhân, huyền giả Thần Hồn cường đại này, ở dưới lực lượng tai họa bùng nổ của Kiếp Thiên kiếm, giống như một khối đậu hũ yếu ớt, trực tiếp bể thành bọt máu vụn thịt đầy trời.
Mà bóng dáng Vân Triệt đã trực tiếp biến mất, thoáng hiện ở phía sau một người áo đen khác, người nọ còn chưa kịp quay lại, cả thân thể đã bị chặn ngang eo mà gãy.
Rầm!!
Rầm!!
Rầm ––
Chân đạp đoạn nguyệt phất ảnh, tay thô bạo vung kiếm, Vân Triệt như một ác ma hoàn toàn phóng thích ra bản tính thị huyết, mỗi một lần thuấn thân với ra tay, đều sẽ nổ vang trời, mưa máu phiêu tán rơi rụng, không có một chút đường sống với không đành lòng. Lực lượng ở dưới trạng thái cực hạn của hắn, huyền giả Thần Hồn bình thường nào có khả năng thừa nhận.
Khi hắn đánh xuống kiếm thứ chín, mười sáu hắc y nhân đã dập nát trong mưa máu, đừng nói toàn thân, cho dù là thi thể tàn phế đều không để lại. Thậm chí không có một người kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết trước khi đột tử.
Thời gian, chỉ mới qua bốn giây ngắn ngủi.
Hắc y nhân đi đầu co rút tròng mắt lại, toàn thân run rẩy giống như cái sàng.
Ngay phía trước tính bằng vài giây, bọn họ còn đắc chí vừa lòng, bởi vì đây chẳng những là bọn họ lập công lớn, còn thu hoạch được kinh hỉ vĩ đại ngoài ý muốn.
Nhưng mà, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, giống như bỗng nhiên rơi vào địa ngục, toàn bộ mọi người phía sau hắn đều chết không có chỗ chôn, đại bộ phận những người ngày đều là Thần Hồn cảnh trung kỳ hậu kỳ, ở Hắc Gia giới tuyệt đối thuộc về cấp bậc cường giả, nhưng ở trước mặt ma quỷ đột nhiên xuất hiện này, giống như là mười sáu con ấu trùng đáng thương, đảo mắt bị bể bột phấn.
Khi ánh mắt của Vân Triệt đột nhiên chuyển về phía hắn, toàn thân hắn run lên, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch… Huyền khí của đối phương rõ ràng chỉ có Thần Hồn cảnh cấp hai, yếu đuối thua hắn vẻn vẹn một đại cảnh giới, nhưng ở dưới ánh mắt và khí thế của người này, hắn thế mà lại bị sở bể mật trong nháy mắt.
Lấy một tay trong thời gian vài giây tàn sát mười sáu đồng môn của hắn… Cho dù hắn ngu ngốc đi nữa, cũng sẽ không thể hồn nhiên đến cho rằng mình còn có thể hơn ác ma mới chỉ là Thần Hồn cảnh sơ kỳ này.
- Ngươi… Ngươi… Ngươi là ai…
Hắn từng bước một lui về phía sau, trong miệng phát ra âm thanh sợ hãi nhất đời này… Nhưng lập tức, hắn bỗng nhiên nghĩ tới miêu tả huyền lực và đặc thù của người đêm qua đã cướp mộc linh đi, kinh giọng nói:
- Ngươi là Lăng Vân!!
Đối với chuyện đối phương đột nhiên kêu ra cái tên Lăng Vân này, Vân Triệt không hề ngoài ý muốn chút nào, lệ khí mãnh liệt vẫn như trước sôi trào trong lồng ngực hắn, hắn không hề đáp lại nửa chữ, một kiếm đánh ra.
- A!!
Mặt hắc y nhân lộ vẻ hoảng sợ, huyền lực toàn thân điên cuồng dâng lên, không dám có dù chỉ một chút giữ lại, hắc hồn thương giơ cao lấp lóe lôi điện màu tối đen, liều mạng ngăn trở.
Keng!!
Nếu Vân Triệt ở dưới trạng thái Luyện ngục, hắn còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng ở dưới trạng thái Oanh thiên, cho dù chỉ có một tay, cũng không phải hắn có thể chống đỡ. Một tiếng vang thật lớn, hắc hồn thương theo tiếng mà gãy, hắc y nhân kêu đau đớn một tiếng, hung hăng bay ngang ra ngoài, lăn liên tiếp mười mấy lần trên mặt đất mới khó khăn dừng lại.
Phụt…
Hắc y nhân liên tiếp phun ra mấy ngụm tinh huyết, hắn liều mạng trở mình lại, ở trong sợ hãi run giọng nói:
- Chờ… Chờ chút! Chúng ta là người của Hắc Hồn thần tông… Ngươi… Ngươi đắc tội chúng ta sẽ không có kết cục tốt! Còn… Còn có! Chúng ta chẳng những biết ngươi tên là Lăng Vân, còn biết ngươi đến từ Tịnh Nguyệt giới! Ngươi… Bây giờ ngươi bỏ qua cho ta, sau đó giao tiểu mộc linh kia cho tông chủ chúng ta… Tông chủ nhất định… Nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ… A không, còn sẽ thưởng cho ngươi!
Hắc Vũ thương hội khống chế tin tức đối tượng giao dịch ngầm cực kỳ nghiêm mật nghiêm cẩn, người này gọi tên hắn “Lăng Vân” hắn không hề động dung, kêu hắn đến từ Viêm Thần giới, hắn cũng không có dù chỉ một chút ngoài ý muốn…
Nhưng mà, người này lại gọi lên là… “Tịnh Nguyệt giới”?
Vân Triệt không nói một lời, hắn mang theo Hòa Lâm từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh gì, kéo Kiếp Thiên kiếm, từng bước đến gần.
Vân Triệt gần thêm mỗi một bước, khí tức đáng sợ vô cùng khiến cho hắn có cảm giác mình gần vực sâu tử vong thêm một bước. Hắn té lui về phía sau, hoảng sợ nói:
- Không… Không được đi qua! Hồn tông chúng ta có… Có Thần Vũ giới che chở, ngươi đắc tội Hồn tông, chính là đắc tội Thần Vũ giới! Đến lúc đó… Đến lúc đó ngươi lại không chỗ dung thân, cho dù tinh giới của ngươi đều tuyệt đối không bảo vệ được ngươi… Ngươi… Ngươi bây giờ dừng tay còn… Hu a a a!
Rầm!!
Phượng hoàng viêm từ trong thân kiếm đột nhiên bắn ra, đánh hắc y nhân bay lên không trung, bóng dáng Vân Triệt lóe lên một cái, Kiếp Thiên kiếm quấn quanh lấy huyết khí nồng đậm hung hăng xuyên suốt hắc y nhân toàn thân lửa cháy.
Rầm!!
Kiếm khí bùng nổ, một tiếng nổ vang, toàn bộ thân thể hắc y nhân ầm ầm vỡ vụn, tinh huyết bay thẳng bắn tung tóe ngoài vài dặm.
Những đao phủ tàn nhẫn giết hại mộc linh vô tội này, đã toàn bộ bụi tan khói diệt.
Phù…
Huyền khí đỏ đậm biến mất, thân thể Vân Triệt hơi choáng váng, sau đó tốn mất hồi lâu, mới miễn cưỡng áp chế lệ khí toàn thân. Hắn buông Hòa Lâm xuống, hai tay vịn bờ vai Hòa Lâm, nhìn vào ánh mắt Hòa Lâm:
- Hòa Lâm… Ngươi không bị thương chứ?
Hòa Lâm lắc đầu, không kích động, không có nước mắt, thậm chí không nhìn thấy bi thương, ánh mắt chỉ hoàn toàn trống rỗng, sau đó, thế mà lại lộ ra nụ cười rất nhạt:
- Ta không sao, cám ơn ngươi Vân Triệt ca ca, ngươi lại đã cứu ta một mạng.
“…” Vân Triệt ngơ ngác nhìn Hòa Lâm, hắn hy vọng cỡ nào sau khi Hòa Lâm được cứu, cố thể thỏa thích phóng thích thống khổ bi thương, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, cho dù khóc ngất đi… Nhưng mà, Hòa Lâm chẳng những không có nước mắt, ngược lại nhẹ nhàng cười vả lại… Cảm tạ hắn.
Hai tay Vân Triệt chộp vào bả vai Hòa Lâm chợt căng thẳng, trong lòng dâng lên không bình yên vô cùng mãnh liệt:
- Hòa Lâm… Xin lỗi, là ta… Hại tộc nhân của ngươi, nếu không phải vì ta…
Hòa Lâm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, không phải là lỗi của Vân Triệt ca ca, ngươi là ân nhân của ta… Ân nhân cứu mạng, cũng là người tốt nhất mà ta từng gặp.
Vân Triệt: “…”
Hòa Lâm xoay người, giật mình nhìn về phương xa… Đó là hướng mộc linh bí địa:
- Vân Triệt ca ca, ngươi… Có thể lại mang ta về nhà một lần được không? Ta… Muốn an táng tốt cho bọn họ.
- … Được.
Vân Triệt nặng nề gật đầu, mang Hòa Lâm lên, bay về phía tây.
Tuy rằng, nơi đó bất cứ lúc nào đều có khả năng phủ xuống nguy hiểm, sau khi hắn giết mười bảy người của Hồn tông này, càng nguy hiểm tăng nhiều, tuyệt đối không nên ở lâu… Nhưng hắn không cách nào cự tuyệt.