Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1080 - Chương 1081: Huyết Thệ

. ._541__1" class="block_" lang="en">Trang 541# 1

 

 

 

Chương 1081: Huyết thệ



Mộc linh bí địa, gió lạnh hiu quạnh.

Vân Triệt gom toàn bộ di thể của mộc linh lại cùng một chỗ, Hòa Lâm quỳ ở đó, lẻ loi đưa tiễn từng người một vì bọn họ. Sau đó, theo cánh tay Vân Triệt nhẹ nhàng đẩy, chôn bọn họ xuống sâu nơi mảnh đất đã từng chỉ thuộc về bọn họ.

Tuy rằng không phải là ý tứ của hắn, cũng không phải hắn nguyện ý, nhưng hắn vẫn là nguyên nhân chính tạo thành trận thảm kịch này, áy náy trong lòng Vân Triệt không lời nào có thể diễn tả được. Hắn hít một hơi thật sâu, hai đầu gối quỳ xuống đất, liên tục dập đầu chín lần.

Chìa tay ra, trong lòng bàn tay, là vòng đeo tay dùng mầm mống các loại hoa cỏ xâu thành, nó không chỉ phóng thích ra khí tức tự nhiên và linh khí của mộc linh, còn ẩn chứa trái tim mới nảy chồi của thiếu nữ.

Bàn tay gạt đất ra, đưa tay cẩn thận chôn xuống, Vân Triệt ngẩng đầu lên, trong tâm hải, đều là tròng mắt trong suốt với giọng nói đơn thuần đến ngay cả gió nhẹ cũng không đành lòng thổi bay đi của nữ hài mộc linh kia, hắn nhẹ nhàng nói:

- Thanh Hà, ta là ác ma mang đến tai họa cho bộ tộc các ngươi, không có tư cách nhận quà tặng tốt đẹp như thế của ngươi, nguyện kiếp sau của ngươi… Có thể được vận mệnh đối xử tử tế.

Hòa Lâm vẫn luôn quỳ ở đó, lại từ đầu đến cuối không chảy xuống một giọt nước mắt, thậm chí không có cảm xúc dao động quá mức mãnh liệt, điều này khiến cho trong lòng Vân Triệt đè nén và bất an gấp bội.

Vân Triệt vỗ bờ vai của hắn:

- Hòa Lâm, về sau, đi theo bên cạnh ta đi, ta sẽ giúp ngươi tìm đến một chỗ đủ an toàn. Lúc trước ngươi nói muốn bái ta làm sư phụ, tuy rằng, ta không cho rằng ta có thể thành sư phụ của một người, nhưng nếu như ngươi vẫn kiên trì mà nói, ta sẽ không lại cự tuyệt.

Truy cầu và tình cảnh của hắn, tuyệt đối không thích hợp có một đệ tử cực kỳ ràng buộc với mình –– huống chi còn là vương tộc mộc linh bất cứ lúc nào đều có thể mang đến tai họa vĩ đại, nhưng mà… Áy náy vĩ đại chưa bao giờ có, khiến cho hắn quả quyết không có khả năng bỏ lại Hòa Lâm không để ý đến.

Hòa Lâm không vì vậy mà hưng phấn, cũng không gật đầu hay lắc đầu, hắn quay mặt sang, lộ ra nụ cười rất nhạt rất nhẹ với Vân Triệt… Tròng mắt vẫn trong suốt thấu tim như thủy tinh, nhưng mang theo thương tổn giá lạnh không nên thuộc về độ tuổi này của hắn

Hắn mỉm cười nói:

- Vân Triệt ca ca, tính mạng của ngươi, bởi vì nguyên nhân nào đó mà từng có thiếu hụt… Chắc là vào thời gian rất ngắn trước kia, có đúng không?

Vân Triệt ngẩn ra, sau đó chậm rãi gật đầu.

Đối mặt với viễn cổ cầu long, hắn cưỡng ép thi triển “Nguyệt vãn tinh hồi”, loại lực lượng làm trái pháp tắc, làm trái lẽ thường, cũng làm trái thiên đạo này, giá cao, chính là sinh mệnh vĩnh cửu bị hao tổn!

Cảm giác sinh mệnh bị cứng rắn cắt rời này, là một cảm giác thống khổ không cách nào miêu tả, nhưng khó thừa nhận tới cực điểm, tuy rằng thống khổ rất ngắn, nhưng để cho hắn giờ phút này nghĩ tới, đều linh hồn khẽ run. Cùng với cảm giác cắt rời đau xót, còn có một dự cảm mơ hồ khác… Đó chính là nếu sau này hắn tiếp tục thi triển nguyệt vãn tinh hồi, lấy sinh mệnh lực hiện giờ của hắn, nhiều nhất bốn năm lần, hắn sẽ vì sinh mệnh hao tổn hết mà trực tiếp đột tử.

Hòa Lâm vẫn mỉm cười:

- Quả nhiên là vậy, mộc linh chúng ta, có mẫn cảm đặc thù đối với khí tức sinh mệnh, thật ra lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Vân Triệt ca ca, cũng cảm giác được một điểm này, hơn nữa, là hao tổn sinh mệnh rất nghiêm trọng. Nếu không kịp thời tu bổ mà nói, sẽ sống ít đi nhiều năm. Vân Triệt ca ca là người tốt như vậy, nên sống thật lâu thật lâu, mới công bằng.

- … Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp.

Vân Triệt thuận miệng nói, hắn cẩn thận nhìn lướt qua chung quanh, nói:

- Hòa Lâm, hiện giờ chúng ta rời đi thôi. Vừa rồi ta giết đám người kia, tông môn gọi là Hắc Hồn thần tông kia tất nhiên đã phát hiện, rất nhanh sẽ có càng nhiều ác nhân đến nơi này.

- Ngươi yên tâm, trừ phi ta chết, bằng không, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn đến ngươi.

Vân Triệt vô cùng kiên định nói.

Hòa Lâm cười càng sâu, nhìn chăm chú vào bên trong đôi mắt của Vân Triệt, cũng nhiều thêm vài phần sáng rọi khác thường:

- Cám ơn ngươi, Vân Triệt ca ca, có câu nói này của ngươi, ta thật sự vui vẻ. Trước kia, ta vẫn cảm thấy vận mệnh thật tàn khốc, nhưng mà, có thể ở điểm cuối của sinh mệnh gặp được ngươi, quả nhiên là thần tự nhiên đang chiếu cố ta rồi.

Vân Triệt lắc lắc đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng mà trong lòng chợt giật thột…

Điểm cuối của sinh mệnh!?

Mà ngay trong nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm giác được, khí tức sinh mệnh ucar Hòa Lâm giống như trái bóng cao su bị rò khí, lấy tốc độ cực nhanh đột nhiên trôi đi, trên mặt Hòa Lâm vẫn mang theo mỉm cười như trước, nhưng thân hình nhỏ bé, lại chậm rãi ngã về phía sau.

- Hòa Lâm!!

Vân Triệt hoảng sợ thất sắc, hốt hoảng tiến lên phía trước một bước nâng hắn lên… Thân thể hắn hoàn toàn mềm nhũn, nhiệt độ cơ thể thong thả giảm xuống, mà khí tức sinh mệnh liên tục điên cuồng trôi đi.

Ánh mắt Vân Triệt trừng lớn, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, kinh giọng nói:

- Đây… Đây là có chuyện gì? Ngươi… Tự hủy đi mộc linh châu?!

Vân Triệt điên cuồng hét lên, hai tay liều mạng tụ tập linh khí thiên địa, nhưng mà, sau khi những linh khí thiên địa này rót vào trong cơ thể Hòa Lâm, lại lập tức trôi đi:

- Hòa Lâm! Hòa Lâm! Ngươi… Ngươi đang làm gì đó! Tại sao ngươi muốn làm như vậy?

Tại sao có thể như vậy!? Tại sao lại như vậy…

Ta sớm nên phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Giọng Hòa Lâm trở nên yếu ớt mềm nhũn, hắn nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:

- Vân Triệt ca ca… Ta chỉ biết, ngươi nhất định sẽ không bỏ lại ta mặc kệ, nhưng mà, ta làm sao có thể… Thanh Mộc bá bá nói rất đúng, tương lai Vân Triệt ca ca nhất định sẽ thành một người thật vĩ đại, lại là ân nhân cứu mạng của ta, ta sao có thể… Trở thành trói buộc của ngươi…

Linh hồn Vân Triệt giống như bị búa tạ oanh kích, toàn thân đều kịch liệt run rẩy lên, hắn hét lớn:

- Trói buộc cái gì! Sao ngươi lại là trói buộc của ta! Ngươi… Không phải ngươi muốn bái ta làm sư phụ sao, muốn trở nên cường đại giống như ta đến bảo vệ tộc nhân của ngươi sao! Ngươi nhanh chóng khỏe lên… Ngươi nhất định sẽ khỏe lại, nhất định có biện pháp!

Trong miệng Vân Triệt thở hồng hộc như trâu, đại đạo phù đồ quyết đã vận chuyển đến cực hạn, nhưng mà… Trên người Hòa Lâm, khí tức sinh mệnh vẫn trôi qua khiến Vân Triệt gần như tuyệt vọng.

Không… Nhất định có biện pháp!

Mau nghĩ biện pháp cứu hắn!!

Ta rõ ràng đã hại chết toàn bộ tộc nhân bên người hắn, hắn oán ta, hận ta, cho dù giết ta đều là chuyện đương nhiên… Vì sao lại như thế này!!

Toàn bộ mộc linh khác đều đã vì ta mà chết, tại sao ta có thể khiến Hòa Lâm cũng…

- Vân Triệt ca ca, ngươi có thể… Đáp ứng một thỉnh cầu bốc đồng của ta không?

Hòa Lâm nhẹ nhàng rù rì nói.

- Ngươi nói đi… Cho dù là thỉnh cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.

Vân Triệt chưa từ bỏ ý định vận chuyển Hoang thần lực, không chút do dự quát lên.

- Cầu ngươi… Thay ta… Tìm được tỷ tỷ…

Vân Triệt gật đầu, giọng nói từng chữ phát run:

- Được! Ta sẽ tìm được nàng… Ta nhất định khiến cho tỷ đệ các ngươi đoàn tụ!

Hòa Lâm yếu ớt lắc đầu:

- Ta biết, thỉnh cầu của ta thật quá đáng, thật ích kỷ… Nhưng mà, ta… Không có cách nào khác, thật sự không có cách nào khác.

Nước mắt, cuối cùng vào một khắc này điên cuồng rơi xuống, rơi lên trên người Vân Triệt, một cảm giác thống khổ với đau thương quá sâu cực kỳ sâu trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân hắn, lúc Hòa Lâm nói, cũng đã từng chữ mang nước mắt:

- Ta là vương tộc mộc linh cuối cùng của toàn tộc, mang theo hy vọng cuối cùng của toàn tộc… Nhưng mà, ta lại vô dụng như vậy… Ta không bảo vệ được tỷ tỷ, không bảo hộ được tộc nhân… Ta cái gì đều không làm được… Cho dù tiếp tục sống tạm qua ngày, cũng chỉ sẽ hại Vân Triệt ca ca thật tình đối xử tốt với ta… Ta vô dụng… Không tìm được tỷ tỷ, càng không cách nào bảo hộ tỷ tỷ… Chỉ có thể… Ích kỷ thỉnh cầu Vân Triệt ca ca..

Lồng ngực Vân Triệt đã nặng nề đến không cách nào hô hấp, hắn khàn giọng nói:

- Đừng nói nữa, ngươi yên tâm, cho dù đạp khắp toàn bộ thần giới, ta cũng nhất định sẽ tìm được tỷ tỷ của ngươi! Ta sẽ bảo hộ nàng… Ai muốn hại nàng, ta sẽ giết kẻ đó! Cho dù phải đánh cược mạng, ta cũng tuyệt đối không để cho nàng nhận lấy bất cứ thương tổn gì! Ta thề… Ta thề!!

Đôi mắt đầy nước mắt kịch liệt run run, Hòa Lâm chậm rãi giơ cánh tay lên:

- Cám ơn ngươi, Vân Triệt ca ca, đây là… Thứ duy nhất… Có thể báo đáp ngươi…

Bàn tay luôn luôn nắm chặt chậm rãi mở ra, một sáng rọi xanh biếc tinh thuần nháy mắt từ đôi mắt Vân Triệt chiếu thẳng thấu vào trong linh hồn hắn.

Mộc linh châu…

Vên mộc linh châu này còn nhỏ hơn viên Vân Triệt vừa mới lấy được một nửa, nhưng linh khí đến từ nó với dưới sáng rọi, Vân Triệt giống như đột nhiên đặt mình vào trong một thế giới khác, ánh mắt, thân thể, hắn, thậm chí linh hồn, đều giống như được dòng chảy tinh thuần thong thả mà ôn nhu tẩy rửa.

Linh quang xanh biếc chiếu rọi xuống, Vân Triệt nhất thời đứng ngây người ở đó.

Đây là mộc linh châu của Hòa Lâm.

Nó không phải là mộc linh châu thông thường, mà là một viên mộc linh châu vương tộc… Là thứ mà tồn tại như Phạm Đế thần giới đều tha thiết ước mơ.

Còn là một viên ngay cả Phạm Đế thần giới đều tuyệt đối không dám hy vọng xa vời, thậm chí ở trong toàn bộ lịch sử thần giới đều chưa từng xuất hiện… Mộc linh châu vương tộc hoàn mỹ!

Hắn nâng mộc linh châu của mình lên, chậm rãi đưa tới gần ngực Vân Triệt:

- Tuy rằng… Ta thật vô dụng… Nhưng mà… Mộc linh châu của ta, là thứ rất hay đó. Nó có thể cho Vân Triệt ca ca năm vạn năm tuổi thọ, cùng với năng lực thuộc riêng về mộc linh chúng ta…

Năm vạn năm tuổi thọ!?

Bên trong hỗn độn, nhân loại có thể có được năm vạn năm tuổi thọ, sợ rằng chỉ có Thần Chủ đỉnh phong!

- Khi ta còn rất nhỏ… Cha nương từng nói… Mộc linh châu của ta thật đặc thù, nó là một viên “Mầm mống kỳ tích”, hy vọng có một ngày… Thật sự có thể… Mang đến lực lượng kỳ tích cho Vân Triệt ca ca…

Quang mang xanh biếc chậm rãi đến gần, ở trong khí tức kỳ dị Vân Triệt sợ run lâu dài cuối cùng như trong mộng mới tỉnh, gấp giọng quát:

- Hòa Lâm! Ta không cần mộc linh châu của ngươi! Lập tức thu hồi đi… A!

Mộc linh châu chạm đến ngực Vân Triệt… Sau đó, giống như giọt nước mưa nhẹ nhàng rơi vào mặt hồ yên tĩnh, yên tĩnh không tiếng động dung nhập vào trong thân thể Vân Triệt…

Rõ ràng là dị vật ngoại lai, nhưng thân thể của Vân Triệt lại không xuất hiện dù chỉ một chút bài xích!

Một chút quang mang xanh biếc nhất thời lấy ngực Vân Triệt làm gốc, cấp tốc che phủ toàn thân hắn. Trong nháy mắt, từng luồng khí tức sinh mệnh tinh thuần đến vô cùng, lại lớn đến không thể tưởng tượng được cấp tốc sinh ra, lưu chuyển ở mỗi một góc toàn thân hắn…

Tay nhỏ bé tái nhợt chậm rãi buông xung, cảm nhận được biến hóa khí tức sinh mệnh của Vân Triệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Lâm lộ ra cười khẽ thỏa mãn, ánh mắt hắn cũng vào lúc này chậm rãi khép kín….

- Cha… Nương… Lâm nhi cuối cùng lại có thể… Nhìn thấy hai người rồi…

Giọng nói chậm rãi biến mất, khí tức sinh mệnh cuối cùng của hắn, cũng theo một làn gió nhẹ tàn khốc thổi qua mà biến mất hầu như không còn…

- Hòa… Lâm…

Vân Triệt phát ra âm thanh khô cằn nhất cả đời này, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.

Tinh ––

Trên tay hắn bỗng nhiên chợt nhẹ, Hòa Lâm trong lòng chiếu lên từng chùm tia sáng màu xanh biếc, sau đó chợt như tuyết nhẹ bị gió thổi tan, hóa thành từng ngôi sao sáng màu xanh khắp bầu trời, bay về phía mảnh đất mai táng những mộc linh đã chết đi kia.

Nhất thời, từng cây cỏ xanh chui từ dưới đất mà ra, cấp tốc sinh trưởng, trong khoảnh khắc đã một mảnh xanh biếc, tiếp theo trăm hoa đua nở, phủ đầy trên mảnh đất mộc linh yên giấc.

Có lẽ, đây là thủ hộ cuối cùng của Hòa Lâm dành cho tộc nhân.

“…” Vân Triệt như hóa thành một khối băng điêu, vẫn không nhúc nhích quỳ ở đó, cho đến khi cỏ xanh vẫn đang sinh trưởng và cây hoa đang nở rộ phủ qua thân thể hắn.

Rầm!!

Một quyền hung hăng đấm lên trên ngực mình, Vân Triệt phun ra một ngụm máu lớn, hai tay bỗng chốc chống lên trên mặt đất, trong tròng mắt lại tràn đầy ý hận giống như diêm la luyện ngục.

“Hồn… Tông…”

“Không huyết tẩy toàn tông các ngươi… Vân Triệt ta… Thề không làm người!!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment