.
._541__2" class="block_" lang="en">Trang 541# 2
Chương 1082: Lời mời kỳ quái
Quang hoa xanh biếc vẫn luôn chớp động trên người cuối cùng tiêu tán, Vân Triệt cảm giác được trạng thái toàn bộ thân thể mình cũng đã thay đổi, cảm giác này không cách nào miêu tả, giống như một cảm giác tinh lực dư thừa chưa bao giờ có.
Sinh mệnh thiếu hụt lúc trước do cưỡng ép thi triển nguyệt vãn tinh hồi, đã hoàn toàn vô tung vô ảnh… Sao Hòa Lâm lại lừa gạt hắn chứ, năm vạn năm tuổi thọ… đối với huyền thú cấp cao như chân long mà nói, đây cũng không ngạc nhiên, nhưng đối với nhân loại mà nói, đây là thần tích chỉ có Thần Chủ mới có thể có được.
Nâng tay phải lên, ý niệm của hắn khẽ động, nhất thời, một chút lục quang hiện lên trong lòng bàn tay hắn… Khác với quang mang xanh đậm của Thiên độc châu, đây là màu xanh biếc giống như cỏ non ban đầu mới mọc lên.
Mà theo sáng rọi này hiện lên, hoa cỏ chung quanh bỗng nhiên không gió mà múa, sau đó toàn bộ tụ lại về phía hắn, phóng thích ra sức sống sung sướng.
Vân Triệt thử thăm dò lật bàn tay xuống, hướng về phía hoa cỏ phía trước. Ở dưới lục quang bao phủ, nhất thời, những hoa cỏ này lấy tốc độ hoàn toàn trái ngược với lẽ thường sinh trưởng lên, chẳng qua chỉ trong thời gian vài giây, chính là sinh trưởng đủ cao hơn một thước.
Bàn tay Vân Triệt nắm chặt, thu liễm lục quang, trưởng thành của hoa cỏ cũng theo đó dừng lại.
Thúc mọc hoa cây cối bách thảo… Hắn thế mà lại có năng lực thần kỳ chỉ thuộc về mộc linh.
Lực lượng tự nhiên!
Không chỉ như vậy, trong đầu hắn, nhiều thêm rất nhiều thứ.
Mà đây không phải là ký ức của Hòa Lâm, mà là tin tức của vô số hoa cỏ linh mộc.
Ở Lam cực tinh, dưới sự bồi dưỡng của Vân Cốc, Vân Triệt đều nghe nhiều nên thuộc đủ loại dược liệu độc tài, thậm chí đều đã không cần dùng mắt nhìn, xa xa vừa nghe, liền có thể biết được thành phần thậm chí năm tuổi. Nhưng thần giới là thế giới lại hoàn toàn khác với Lam cực tinh kia. Dược liệu cao nhất của Lam cực tinh, ở trong này chỉ là vật phàm, mà dị thảo linh hoa của thần giới, hắn cơ bản hoàn toàn không biết gì cả.
Mà lúc này, khắc từng chút một trong ký ức của hắn, lại có thể nói là tin tức mênh mông. Từ cỏ cây bình thường nhất, đến kỳ hoa vạn cổ khó gặp, từ tên đến biệt hiệu của chúng, đến hoàn cảnh địa lý có khả năng xuất hiện, điều kiện sinh trưởng, chu kỳ sinh trưởng, vẻ ngoài và khí tức khác biệt trong kỳ trưởng thành, dược tính độc tính linh tinh… Vân vân! Tường tận đến không thể tin nổi.
Vân Triệt thậm chí không chút nghi ngờ… Những tin tức này bao gồm toàn bộ thảm thực vật to lớn của thần giới.
Mà những tin tức này không phải đến từ linh hồn ban cho hay truyền thừa, mà giống như trời sinh liền tồn tại ở trong mộc linh châu –– Không đúng! Nếu thật sự như thế, cũng chỉ có khả năng tồn tại ở trong mỗi mộc linh châu của vương tộc. Chỉ cần là tin tức giống như thiên nhiên ban cho, liền đã đủ là vật báu vô giá để cho Vương giới khát vọng hơn bất cứ thứ gì.
Được năm vạn năm tuổi thọ, được tin tức vạn linh, được cỏ cây thân thiết, được linh lực mộc linh… Có lẽ, còn có rất nhiều năng lực mà hiệ giờ hắn còn chưa phát giác ra, nếu là bình thường, tùy ý được một thứ trong đó, đều sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hắn hiện giờ, lại không hề có dù chỉ một chút vui sướng.
Ý tưởng mau chóng rời khỏi Hắc Gia thành, nghĩ biện pháp đi tới Thiên Cơ giới của Vân Triệt đã không còn sót lại chút gì.
Nếu không phải dừng lại một đoạn thời gian ngắn ở mộc linh bí địa, nếu không phải Hòa Lâm vì không muốn trở thành trói buộc của hắn mà quyết ý chịu chết, còn đưa mộc linh châu của bản thân cho hắn… Cho dù hắn vì mình gián tiếp hại chết bọn họ mà tự trách thật sâu, cũng sẽ không thể mất trí đến chủ động đi trêu chọc Hắc Hồn thần tông có xu thế che trời ở Hắc Gia giới.
Nhưng giờ phút này, trên dưới toàn thân hắn, đều sôi trào sát ý cuồng bạo.
Dùng hết thật lâu để bình ổn nỗi lòng, hắn rời đi, phương hướng rời đi, rõ ràng vẫn là Hắc Gia thành.
Không quá bao lâu, phía trước có khí tức nguy hiểm cấp tốc tới gần, bước chân hắn khựng lại, bóng dáng chậm rãi biến mất ở đó.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện mười mấy bóng dáng tối đen.
- Đường chủ, mười bảy người đều chết hết, ta tra xét cẩn thận rồi, rõ ràng cũng không lưu lại lực lượng lôi xà, rất có thể… Là ở dưới tình hình gần như không hề phản kháng bị người giết hại, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Sắc mặt hắc y nhân được gọi là “Đường chủ” cứng ngắc, trên người tản ra khí tức nguy hiểm khiến Vân Triệt cảm thấy nguy hiểm gấp bội.
- Đường chủ, người xuống tay, sẽ không phải là “Lăng Vân” ngày hôm qua trọng thương phân đường chủ Lôi Áp chứ?
Hắc Hồn đường chủ lạnh giọng nói:
- Không có người khác. Có thể trọng thương Lôi Áp đến mức độ kia, có thể giết những người này, cũng tuyệt đối không kỳ quái, xem ra tiểu tử tên Lăng Vân này… Lá gan còn rất lớn!
Ngực Hắc Hồn đường chủ phập phồng, trên mặt hoàn toàn âm u:
- Tiểu tử kia đến từ Tịnh Nguyệt giới, thứ nguyên trạm của Hắc Gia thành đã phong tỏa, căn cứ vào tin tức của Hắc Vũ thương hội, hiện giờ hắn đã trốn ra xa khỏi Hắc Gia thành. Lập tức truyền âm cho Hắc Vũ thương hội, để cho bọn họ khởi động toàn bộ mạng lưới tình báo chủ thành của Hắc Gia giới, không tiếc tất cả truy ra hành tung của Lăng Vân. Còn có, báo cho tổng đường chủ biết, để cho hắn báo lại cho tông chủ, lập tức phái người đi Tịnh Nguyệt giới, chộp toàn bộ người có quan hệ tới hắn! Nếu khó giải quyết, vậy thì báo lên danh hào của Thần Vũ giới!
Vân Triệt: Lại là Tịnh Nguyệt giới? Sao lại thế này?
- Cái này… Liền vì một huyền giả ngoại giới to gan lớn mật mà huy động nhân lực như vậy, sợ rằng tổng đường chủ…
Hắc Hồn đường chủ trầm giọng nói:
- Ngươi biết cái gì! Lăng Vân kia chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn sống không chịu được muốn chết, mấu chốt là tiểu mộc linh kia! Lúc trước bọn họ truyền âm đã bắt được tiểu mộc linh, nhưng hiện giờ toàn bộ đã chết, mà tiểu mộc linh kia mất tung tích, nếu do Lăng Vân kia làm, tiểu mộc linh kia nhất định ở trên tay hắn.
Hắc Hồn đường chủ chậm rãi cắn răng:
- Nếu trong vòng thời hạn, còn không bắt được tiểu mộc linh kia… Ta cam đoan mọi người chúng ta, đều không thấy được thái dương ngày hôm sau!
Đệ tử Hắc Hồn kia giật nảy toàn thân, lo lắng nói:
- Dạ… Đệ tử lập tức đi làm.
Mắt Hắc Hồn đường chủ bắn ra bốn phía, mặt âm trầm tiến lên trước, lại không hề phát hiện ra, ngay ở bên phải cách hắn không đến trăm trượng, một ánh mắt mang theo sát khí lạnh như băng đang gắt gao theo dõi hắn
Vân Triệt trong nặc ảnh khi thì tràn sát khí ra ngoài, khi thì giấu sâu. Từ trên lực áp bách đến suy đoán, huyền lực của Hắc Hồn đường chủ này hẳn ở Thần Kiếp cảnh trung hậu kỳ, hắn gần như không có khả năng chiến thắng… Huống chi chung quanh còn có mười mấy đệ tử Hắc Hồn Thần Hồn cảnh.
Sát khí sôi trào trong lòng, cũng có một luồng oán hận gấp gáp muốn phát tiết, nhưng nhìn chung hắn không đến mức đánh mất lý trí, cuối cùng, hắn chậm rãi lui xuống phía sau, rời xa theo hướng bắc, sau khi đủ khoảng cách an toàn, giải trừ trạng thái nặc ảnh, bay thẳng về Hắc Gia thành mà đi.
Cái gì mà cửu tinh phật thần ngọc, hoàng tiên thảo, Thiên Cơ giới, đã không còn quan trọng!
Tuy rằng tuyệt đối không có khả năng thật sự hủy đi Hắc Hồn thần tông chúa tể của một tinh giới khổng lồ, nhưng mà… Cho dù liều cả tính mạng, hắn cũng muốn cho Hồn tông trả giá lớn bằng máu!!
Nếu người của Hồn tông đã nhận định hắn không ở Hắc Gia thành, như vậy Hắc Gia thành ngược lại thành chỗ an toàn nhất, mà hắn sở dĩ quay lại Hắc Gia thành, đó là muốn thám thính chỗ của Hồn tông!
––––––––––
Trở lại Hắc Gia thành, sắc trời đã tối xuống, nhưng trong thành vẫn náo nhiệt không nghỉ như trước. Đứng ở cửa thành, chỗ sâu trong mắt bình tĩnh của Vân Triệt vẫn là lệ khí như trước không bình ổn được.
Làm tông môn chúa tể của Hắc Gia giới, chắc mọi người đều biết chỗ của Hắc Hồn thần tông, muốn thám thính tuyệt đối không khó.
Ánh mắt của hắn quét loạn, tùy tiện lựa chọn một tiểu thương hội trong tầm mắt, chậm rãi đi tới.
Mà đúng lúc này, truyền âm ngọc của hắn bỗng nhiên truyền đến huyền khí dao động.
Bước chân Vân Triệt dừng lại.
Truyền âm phổ thông tiến hành thông qua truyền âm ngọc này, không có khả năng vượt qua tinh giới.
Mà trong Hắc Gia giới, có được truyền âm ấn ký của hắn… Chỉ có Hắc Vũ thương hội!
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, chậm rãi cầm lấy truyền âm ngọc. Giọng nói trong truyền âm ngọc không phải là Kỷ tiên sinh kia, mà là giọng một nữ tử.
- Lăng Vân công tử, ta là Kỷ Như Nhan của Hắc Vũ thương hội, muốn có việc cầu kiến Lăng Vân công tử. Hai canh giờ sau, Như Nhan sẽ một thân một mình ở thành đông Hắc Gia thành chờ Lăng Vân công tử, cầu Lăng Vân công tử nể mặt đến nơi hẹn… Xin Lăng Vân công tử tin tưởng. Như Nhan là bằng hữu của ngươi, mà không phải là kẻ địch của ngươi, cũng chưa từng nói bất cứ chuyện gì về ngươi cho Hồn tông.
Sau giọng nói, còn có một tin tức vị trí.
Kỷ Như Nhan!?
Vân Triệt: “…”
Phản ứng đầu tiên của Vân Triệt –– đây là một cái bẫy dẫn hắn vào.
Nhưng mà, nếu là bẫy, vậy quá thấp chút đi. Hơn nữa, vì sao Kỷ Như Nhan sẽ cho rằng hắn còn ở lại Hắc Gia thành? Tin tức Hắc Vũ thương hội truyền đạt cho Hồn tông, không phải hắn đã trốn khỏi Hắc Gia thành rồi sao?
Hồi tưởng lại hai lần truyền âm cho hắn trên giao dịch hội của Kỷ Như Nhan, cùng với người Hồn tông đều cho rằng hắn đến từ một nơi tên là “Tịnh Nguyệt giới”, mà không nói một chữ đề cập tới Viêm Thần giới, hắn lại cảm thấy, quan hệ giữa Hắc Vũ thương hội với Hồn tông hình như không phải đơn giản giống như ngoài mặt.
Nhưng mà, trừ bỏ muốn ám toán hắn, Vân Triệt không nghĩ ra lý do gì khác Kỷ Như Nhan muốn gặp hắn.
“Được! Ta đây liền xem xem các ngươi muốn chơi chiêu gì!” Vân Triệt khẽ nói.
Hắn có đoạn nguyệt phất ảnh trong người, không sợ nhất chính là ám toán.
Vân Triệt thay đổi phương hướng, đi thẳng đến thành đông
Màn đêm chậm rãi phủ xuống, hơi bất tri bất giác, đã đưa tay không thấy được năm ngón.
So với băng quang trong vắt của Ngâm Tuyết giới, bóng đêm của Hắc Gia giới đặc biệt thâm thúy.
Địa điểm ước hẹn Kỷ Như Nhan định ra mặc dù ở trong phạm vi của Hắc Gia thành, nhưng là một nơi hoang phế cực kỳ rộng rãi, trên mặt đất khô mấy ngàn trượng, chỉ có mấy gian phòng nhỏ tan hoang, trừ đó ra chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh trống trải với cỏ khô trên đất.
Ngay cả chỗ thích hợp để ẩn núp đều không có, đừng nói chi dùng để âm người.
Vân Triệt đã đến sớm, sau đó ở dưới trạng thái nặc ảnh đi tới đi lui mấy vòng, đừng nói khí tức lạ thường gì, ngay cả bóng người đi ngang qua đều không hề có.
Nhưng Vân Triệt vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, nhất định bảo trì trạng thái nặc ảnh, cho đến cách thời điểm ước hẹn còn không đến một khắc đồng hồ, một khí tức Thần Hồn cảnh cấp tốc đến gần, Vân Triệt ngẩng đầu, trên không trung cao cao, một bóng trắng yểu điệu từ phương tây phi tới.
Lẻ loi một mình.
Kỷ Như Nhan một thân váy trắng dài đơn thuần đơn giản, thần sắc bình tĩnh, ít nhất hoàn toàn khác với đêm qua ra sức phóng thích quyến rũ.
Ngay ở phía trước Vân Triệt, nàng nhẹ nhàng hạ xuống đất, lúc hai chân chạm đất, cố hết sức mang theo âm thanh rơi xuống đất rất nặng.
Vân Triệt không hiện thân, lạnh lùng nhìn nàng.
Kỷ Như Nhan liếc nhìn bốn phía, sau đó cứ lẳng lặng và đợi ở đó. Thời gian cấp tốc trôi đi trong hắc ám tĩnh lặng, nhưng phương xa, lại thủy chung không có khí tức đến gần.
- Lăng Vân công tử, Như Nhan biết ngươi đã đến, xin hiện thân gặp mặt.
Kỷ Như Nhan bỗng nhiên mềm giọng lên tiếng.
Vân Triệt không hề có chút phản ứng.
- Lăng Vân công tử, xin ngươi tin tưởng Như Nhan, Như Nhan tuyệt đối sẽ không hại ngươi, càng không có lý do gì hại ngươi. Hôm nay đột nhiên hẹn gặp mặt, là Như Nhan có việc muốn nhờ, cầu Lăng Vân công tử thành toàn.
Giọng nói của nàng mang theo thành khẩn, thậm chí còn có cầu xin, duy chỉ có, Vân Triệt không nghe ra giả dối từ trong đó.
Chân mày Vân Triệt giật giật, cuối cùng lên tiếng:
- Ta ở sau ngươi!
Lúc nói chuyện, đồng thời trạng thái nặc ảnh cũng đã giải trừ.
Kỷ Như Nhan quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vân Triệt, trên mặt nàng lộ ra lại là kinh hỉ:
- Lăng Vân công tử…
- Tại sao ngươi lại biết ta đã tới?
Vân Triệt hỏi.
Kỷ Như Nhan mỉm cười:
- Trực giác. Trực giác của nữ nhân, luôn luôn thật chuẩn.
Vân Triệt cười lạnh một tiếng:
- Trực giác? Vậy ngươi dùng trực giác đoán thử xem, đêm nay ngươi có thể còn sống trở về không!
Giọng nói vừa dứt, bóng dáng Vân Triệt đã bắn ra, trong nháy mắt đến gần trước mặt Kỷ Như Nhan, bàn tay như mỏ ưng khủng bố, vô tình khóa trên cổ tuyết thon dài của nàng, lực lớn nháy mắt phóng thích ra thiếu chút nữa bóp gãy cổ nàng.
Tu vi huyền lực của Kỷ Như Nhan giống với Vân Triệt, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực. Hít thở không thông với thống khổ mãnh liệt khiến cho sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch, lại không ra được một chút lực giãy giụa.
Trong mắt nàng đầy thống khổ, nhưng không có kinh loạn, càng không có cầu xin, nàng nhẹ nhàng nói:
- Như Nhan… Đúng là… Chết chưa hết tội… Nếu chết… Trên tay công tử… Cũng tốt…
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
“…” Từ trong giọng điệu của Kỷ Như Nhan, Vân Triệt rõ ràng cảm thấy giải thoát.