Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1085 - Chương 1086: Xen Vào Việc Của Người Khác

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1086" class="block_" lang="en">Trang 543# 2

 

 

 

Chương 1086: Xen vào việc của người khác



Giọng nói này không hề có tình cảm, cũng không hề có điềm báo trước, mà giống như bỗng nhiên từ trong khe không gian truyền đến, hai hắc y nhân Hồn tông đồng thời cả kinh, chợt quay người lại, liếc nhìn thấy Vân Triệt đang đứng trước người bọn họ không đến hai bước, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên mặt không hề có một chút biểu cảm.

- Lại tự mình nhảy ra muốn chết, quả nhiên là ngu xuẩn bất trị.

Đại sư huynh đang liều mạng chạy trốn thấp giọng giễu cợt.

Nhìn thấy dáng vẻ và khí tức của Vân Triệt, hai người của Hồn tông cấp tốc tiêu tán kinh hãi đi:

- Không sai, gia gia đúng là người của Hồn tông, có phải muốn đến ôm bắp đùi gia gia không… Ưm!

Rầm ––

Một tiếng trầm đục, rất thấp, nhưng nặng nề giống như nổ tung sâu trong linh hồn.

Bóng dáng của Vân Triệt, cũng như quỷ ảnh xuất hiện ở trước mặt hai người, hai tay đồng thời đánh lên trên lồng ngực của bọn họ… Huyền khí mênh mông nháy mắt phóng thích, lại nháy mắt thu liễm, tiếp theo, hắn thu hồi song chưởng, xoay người sang chỗ khác, bước đi thong thả, cũng trong nháy mắt, biến mất trong tầm mắt hoảng hốt của mọi người.

Mắt hai hắc y nhân của Hồn tông lồi ra ngoài, lúc bóng dáng Vân Triệt biến mất, bọn họ giống như hai cây cọc gỗ không có sinh mạng, thẳng tắp ngã xuống, không có âm thanh, không có run rẩy, chỉ có trong miệng, trong mũi điên cuồng trào ra tinh huyết hòa lẫn với bọt mép và mảnh vỡ nội tạng.

Ánh mắt Cố Tiểu Liên trừng lớn, ngơ ngác nhìn, hồi lâu đều không thể hoàn hồn. Mà hai người trong bỏ chạy đi xa xa cũng đã dừng lại, mặt như giấy nến, như đá điêu vẫn không nhúc nhích, giống như đột nhiên bị rút đi hồn phách.

Vân Triệt tiếp tục đi về hướng đông, sau khi cách một đoạn, hắn bay vút không trung, tốc độ nhanh hơn, tới gần giữa sơn mạch.

Sắc mặt và hành vi của hai người Hồn tông vừa rồi bị giết chết, cùng với sợ hãi của ba người Ngọc Kiếm môn đối với Hồn tông, đã đủ nhìn ra Hồn tông là tông môn như thế nào.

Thần giới cũng được, hạ giới cũng thế, thân là tông môn chúa tể, chẳng những cần có thực lực thế lực đủ lớn, càng cần đủ nhân tâm. Ví dụ như cái tên “Thánh địa” của tứ đại thánh địa ở Thiên Huyền đại lục đó là mỹ hóa bản thân, liền ngay cả Băng Hoàng thần tông có thực lực tuyệt đối ỏ Ngâm Tuyết giới, cũng quả quyết sẽ không ác ý cậy thế khi dễ người vô tội.

Nhưng Hồn tông hiển nhiên không ở trong đám này.

Phản ứng trong nháy mắt của ba đệ tử Ngọc Kiếm môn kia khi nghe thấy tên Hồn tông trực tiếp chứng minh rõ ràng ác danh của Hồn tông ở Hắc Gia giới, nhưng bọn họ lại không hề dám phản kháng một chút nào, lại có thể thấy được Hồn tông một tay che trời. Bởi vì trên Hồn tông có Thần Vũ giới làm đại thụ, ở Hắc Gia giới, lại thêm thủ đoạn thông qua kiềm kẹp Hắc Vũ thương hội, nắm giữ cán chuôi của các đại tông môn, khiến cho bọn họ tức giận không dám nói, lại không dám vọng động.

Tốc độ của Vân Triệt dần dần nhanh hơn, phương pháp đối phó với Hồn tông cũng cấp tốc thành hình ở trong đầu. Lúc này, một bóng dáng sặc sỡ bé bỏng thoáng qua khóe mắt hắn, tầm mắt của hắn không tự chủ được cúi xuống dưới, sau đó lại sợ run hồi lâu, liền ngay cả tốc độ cũng chậm lại.

Đó là một tiểu cô nương dáng dấp còn chưa thoát được “Tuổi nhỏ”.

Tuổi tác đại khái chừng mười hai mười ba tuổi, lại có một ngọc nhan tinh xảo đến khiến cho người ta vừa nhìn một cái, lại không dám gần như không thể tin được có tồn tại. Mày như nguyệt, mắt như sao, môi như son, mỗi một tấc ánh mắt có thể nhìn qua, mỗi một chút, đều giống như phấn điêu ngọc trác.

Thân thể bé bỏng của nàng, một thân váy lụa màu, màu sắc sặc sỡ không hợp với sắc điệu u ám của thế giới này. Gió núi phất qua, đôi cẳng chân trần tinh tế giống như bạch ngọc ở dưới váy. Chân tuyết khéo léo, dẫm lên trên đôi giày xinh đẹp thất thải lưu ly, không biết dùng vật liệu gì làm thành.

Huyền khí trên người nữ hài chỉ có Vương Huyền cảnh, lấy tuổi của nàng, vốn coi như rất giỏi, nhưng ở nơi thế giới nguy hiểm này, huyền lực của nàng lại thấp đến đáng thương, mà nàng lại lẻ loi một mình, chung quanh không có một trưởng giả làm bạn.

Tuy rằng, không biết nàng tới chỗ này như thế nào, nhưng nàng hiển nhiên một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hai chân mày như hai mảnh trăng non đang thoáng cong lên, liền ngay cả cánh môi, cũng nhất định giữ vững vẻ dáng yêu hoạt bát, ánh mắt cong cong lại đẹp đến làm cho người ta nhìn lại khó mà rời đi được.

Nàng nhẹ nhàng dạo bước ở trong thế giới nguy hiểm này, giống như đang vui vẻ thưởng thức phong cảnh, váy lụa màu hoa lệ chói mắt nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như, một con bướm sặc sỡ tuyệt mỹ đang nhẹ nhàng bay múa.

Miệng cười của nàng thật đáng yêu, vừa có vẻ yêu dị nói không nên lời.

Ánh mắt của Vân Triệt đuổi theo ánh mắt nữ hài hồi lâu, mới bỗng nhiên giật mình, dời ánh mắt.

Một nữ hài mới tuổi như vậy, đã có thể khiến cho hắn sinh ra cảm giác kinh diễm mãnh liệt như thế, đối với bản thân mà nói đây vốn là một chuyện có thể nói là đáng sợ. Cảm xúc của Vân Triệt nổi lên gợn sóng… Hắn vốn tưởng rằng, cả đời này, trừ bỏ Mạt Lỵ, không có khả năng lại có người có thể gây cho hắn cảm giác này, không nghĩ tới, trên đời này thế mà lại tồn tại một nữ hài có thể đánh sâu vào tâm linh hắn giống như khi mới gặp Mạt Lỵ.

Hơn nữa, tuổi của nữ hài này, hình như còn nhỏ hơn Mạt Lỵ khi lần đầu mới gặp hắn.

Huyền lực Vương Huyền cảnh, chung quanh lại không có người làm bạn, nàng rốt cuộc đến nơi này như thế nào? Nàng một mình, ở trong này nếu gặp phải huyền thú gì, đều sẽ cực kỳ nguy hiểm… Không đúng! Nếu gặp được người khác, còn nguy hiểm hơn gặp huyền thú xa.

Không tự chủ được nghĩ đến một điểm này, hắn lại khẽ lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm dư thừa này, tiếp tục bay tới phía trước… Chính là, vào lúc này, cách nơi phương hướng dời đi của nữ hài không xa, hắn cảm thấy một khí tức cường đại.

Một khí tức cường đại của Thần Kiếp cảnh sơ kỳ!

Đây là một nam tử trung niên thân hình cao lớn, tướng mạo lạnh lùng, trên người lại rõ ràng mang theo lệ khí. Khi Vân Triệt nhìn thấy hắn, đối phương cũng đã chú ý đến tiểu cô nương kia, Vân Triệt cau mày, nếu là địa phương khác ngược lại không cần lo lắng, nhưng mà, dưới tình huống nơi hiểm ác này không có pháp tắc ước thúc, một nam nhân bình thường gặp được thiếu nữ lẻ loi, không hề có lực phản kháng, lại có vẻ bề ngoài khiến ánh sao mất màu sắc… Sẽ phát sinh ra chuyện gì, không hề nghi ngờ.

Hồn tông ở phía trước, đừng xen vào chuyện của người khác… Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng trong lòng, đảo ánh mắt, tăng tốc bay về phía đông.

Ở Hắc Gia giới, có thể thành Thần Kiếp cảnh, tuyệt đối là cấp bậc đại nhân vật. Nam tử trung niên này cũng là như thế, nhưng khi nam tử trung niên này nhìn thấy nữ hài váy lụa màu trong tầm mắt, phản ứng của hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh lộ ra như trong dự liệu của Vân Triệt.

Ánh mắt của hắn đăm đăm, khoảng thời gian khi hắn ngừng thở, hắn thậm chí cảm giác mình đang nằm mơ, bởi vì lấy nhận thức ngàn năm của hắn, đều không thể tin trên đời này sẽ tồn tại sự vật tốt đẹp đến trình độ như vậy.

Có lẽ nữ hài cũng không biết mị lực của mình đáng sợ cỡ nào, cũng không nhận thấy được nguy hiểm, ngược lại chủ động đi về phía người trung niên, trong mắt sáng đẹp lộ ra nghi hoặc:

- Thúc thúc, vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Trước kia ta từng gặp thúc thúc sao?

Giọng nói của nàng mang theo một chút trẻ con, hơn nữa thuần mỹ với linh hoạt kỳ ảo giống như thần nữ khẽ nói. Đúng là khiến toàn thân người trung niên chợt giật mình một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm như cũ, một cảm giác khô nóng chưa bao giờ có, cấp tốc bốc lên trong người, giây lát liền mãnh liệt đến gần như không khống chế được.

Lấy tu vi, địa vị của hắn, đã sớm thê thiếp thành đàn, cũng quả quyết sẽ không dễ dàng bị nữ sắc mê tâm, càng chưa bao giờ có đam mê luyến đồng này, nhưng nữ hài trước mắt, lại khiến cho từng bộ phận toàn thân hắn đều giống như hỏa diễm bốc cháy lên…

Đó là một cảm giác xúc động mãnh liệt chưa bao giờ có, khiến cho hắn muốn hung hăng bổ nhào qua, cướp nàng đi, giấu giếm, tận tình thưởng thức, tùy ý chà đạp… Giống như có một ngôi sao từ trên trời rơi xuống thế gian, chỉ cần vừa nghĩ, đều là một cảm giác thỏa mãn nguyện ý muôn lần chết đi để trao đổi.

Tuy rằng đã không dư thừa bao nhiêu năng lực suy xét, nhưng linh giác của người trung niên vẫn cấp tốc quét qua chung quanh, xác nhận nữ hài này thật sự lẻ loi một mình. Hắn dùng lực nuốt từng ngụm nước miếng, tiến về phía nữ hài, lộ ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa:

- Tiểu cô nương, sao ngươi lại một mình ở đây? Nơi này rất nguy hiểm, thúc thúc bảo hộ ngươi có được không?

Nhìn dáng vẻ của hắn, thân thể bé bỏng của nữ hài rúc về phía sau, cảnh giác nói:

- Nhưng mà, dáng vẻ của thúc thúc… Nhìn qua giống như người xấu.

Gương mặt nam tử trung niên run rẩy, sau đó lại lộ ra biểu cảm đáng ghê tởm trước kia chưa bao giờ có, hai tay sốt ruột khó nén chìa ra, năm ngón tay không khống chế được chộp tới:

- Trước kia ta không làm người xấu, nhưng hôm nay, coi như thử làm người xấu là được!

Quá mức chói mắt, hấp dẫn đáng sợ phá hủy chính đạo trong lòng hắn, bốc cháy lên bản năng đáng ghê tởm hắn vốn có, giọng nói vừa dứt, hắn đã như sói đói nhào về phía nữ hài.

- A –– cứu mạng!!

Trong không trung Hắc Hồn sơn nhất thời vang lên tiếng thét chói tai của nữ hài.

Rầm!!

Thân thể người trung niên vừa mới nhào ra, giống như bỗng nhiên đánh vào trên bức tường không khí, một cự lực đột nhiên tới hung hăng đánh văng hắn ra, hắn hơi chật vật hạ xuống, liếc nhìn, phía trước nữ hài, đứng một người thanh niên sắc mặt lãnh đạm.

- Lập tức cút! Càng xa càng tốt.

Cánh tay phải của Vân Triệt chỉ về phía trước, lòng bàn tay chỉ thẳng vào ngực người trung niên.

Má nó… Sao ta lại không quản được cái tay này!!

- Ngươi… Là ai?

Sự xuất hiện của Vân Triệt, khiến sắc mặt người trung niên âm u không yên một trận.

Vân Triệt chưa trả lời hắn, giọng điệu mang trào phúng:

- Lấy tu vi của ngươi, ở Hắc Gia giới nhất định cũng là người có uy tín danh dự, lại muốn khi dễ một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi. Nếu gièm pha này truyền đi, sợ rằng danh dự một đời của ngươi đều bị hủy không còn một mảnh, cút nhanh lên đi!

Lời Vân Triệt nói khiến tròng mắt người trung niên co rút lại, trên mặt lộ ra lo sợ không yên, nhưng lập tức lại chuyển thành hung ác, cười lạnh nói:

- Người trẻ tuổi, nói thật hay. Nhưng mà, nếu như ngươi chết, vậy sao lại truyền đi ra ngoài được chứ.

Huyền khí trên người hắn đột nhiên bùng nổ, một luồng sát khí mãnh liệt tập trung chặt chẽ vào Vân Triệt:

- Tiểu quỷ không biết tự lượng sức mình, chết đi!!

Sắc mặt Vân Triệt âm u, đã lao ra trước người trung niên, Kiếp Thiên kiếm nháy mắt nắm vào trong tay. Huyền lực của đối phương là Thần Kiếp cảnh, cũng may chính là sơ kỳ, nhưng nếu không lấy Kiếp Thiên kiếm ra cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa nữ hài phía sau cách quá gần, với huyền lực mới Vương Huyền cảnh của nàng, thoáng đụng tới chút dư ba sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, phải tốc chiến tốc thắng.

Trọng kiếm đánh tới, uy áp vĩ đại hoàn toàn không hợp với lẽ thường khiến người trung niên biến sắc mặt, vốn chỉ vận dụng một thành huyền lực nhất thời hoàn toàn dâng lên.

Rầm ––

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân hai người điên cuồng nứt toác, lực lượng cũng gắt gao giằng co với nhau. Tròng mắt người trung niên phóng đại, vốn không thể tin được một người mới Thần Hồn cảnh sơ kỳ, thế mà lại chính diện đỡ được lực lượng của hắn

- Ngươi… Thế mà lại…

- Oanh thiên!!

Lực lượng của Vân Triệt, trong nháy mắt vô tình tăng vọt, người trung niên nhất thời sắc mặt biến đổi mạnh, theo đó hét thảm một tiếng, như cây khô bị cơn lốc phá gãy bay ngang ra ngoài.

Thân thể Vân Triệt vừa chuyển, hỏa diễm cháy bùng trên Kiếp Thiên kiếm, tiếng phượng hoàng hót với tiếng thiên lang hú hướng lên trên không.

- Phượng hoàng thiên lang trảm!!

Ầm ầm!!

Bóng sói do hỏa diễm đỏ đậm thiêu đốt lên đâm thủng không gian, vô tình đánh lên trên người trung niên đang bay ngược ra

- Hu a a a a a a…

Giữa tiếng gào thê thảm thê lương, bóng dáng bị ngọn lửa bao vây đánh bay thẳng ra ngoài hơn mười dặm, sau đó một đường hỏa quang phóng lên trên cao từ ngoài mười dặm, hù dọa thú gầm liên tiếp không ngớt, người trung niên kia đã sinh tử không rõ.

Tinh thần toái ảnh và Thiên lang ngục thần điển của hắn đều đến từ Mạt Lỵ. Hắn không dám sử dụng Tinh thần toái ảnh ở thần giới, Thiên lang trảm tự nhiên cũng không thể, nhưng hắn lấy “Phượng hoàng thiên lang trảm” do phượng hoàng viêm lực và Thiên lang ngục thần điển dễ dàng dung hợp mà thành đương nhiên không ở trong số này.

Vân Triệt thở nhẹ ra một hơi, thu hồi Kiếp Thiên kiếm, xoay người lại. Mà nữ hài đã sôi nổi đi tới trước người hắn, đôi mặt đẹp lóng lánh lộng lẫy giống như hàn tinh đang nhìn hắn, mày nhỏ cong xuống, trên mặt treo nụ cười khẽ cực kỳ đáng yêu:

- Wow! Đại ca ca ngươi rất lợi hại, cám ơn ngươi đã cứu ta, mới vừa rồi ta suýt chút nữa bị hù chết.

“…” Vân Triệt chớp mắt, khẽ cúi đầu:

- Nhưng mà tiểu muội muội, nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như một chút cũng không sợ hãi.

Nữ hài vểnh chóp mũi lên, sau đó đưa tay ôm hai gò má, cười khanh khách nói:

- Mới không phải. Chỉ có điều, người ta tiểu la lỵ đáng yêu như thế, cho dù sợ hãi, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bằng không lại không đáng yêu.

Tiểu…

La…

Lỵ…!!??

Tiểu cô nương này, học được từ này từ nơi nào!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment