Chương 1087: Tiểu… Mạt Lỵ!?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của nàng, nào có một chút sợ hãi!
- … Tại sao ngươi lại một mình ở trong này, đồng bạn của ngươi hoặc người nhà đâu?
Ánh mắt của nữ hài khiến Vân Triệt có phần không dám nhìn thẳng, hắn nhìn lướt qua chung quanh, hỏi.
- Ta không có đồng bạn, hơn nữa ta một mình vụng trộm chạy đi chơi, người nhà không biết.
Ánh mắt nữ hài trong suốt nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt mang nụ cười thuần khiết đẹp đẽ giống như công chúa trong truyện truyền thuyết.
Một mình? Chân mày Vân Triệt giật giật.
Tuy rằng nơi này vẫn thuộc về khu vực bên cạnh Hắc Hồn sơn, nhưng vào sâu gần hai mươi dặm, nàng một tiểu nha đầu mới Vương Huyền cảnh, có thể bình an vô sự một mình đến đây? Lẽ thường mà nói, gần như là chuyện không có khả năng!
Đợi chút, chẳng lẽ, thật ra có người âm thầm bảo hộ nàng.
Sở dĩ hắn không phát hiện ra, là vì đối phương quá mức cường đại, cường đại đến hắn hoàn toàn không cảm giác được khí tức.
Nghĩ đến dáng vẻ nữ hài tử đầu đến cuối đều không hề có chút sợ hãi khẩn trương linh tinh, vẻ ngoài của nàng lại xinh đẹp tinh xảo quá đáng, lại còn có một loại khí chất cực kỳ đặc biệt, tuyệt đối không có khả năng xuất thân từ gia đình bình thường.
Tổng hợp lại suy nghĩ, Vân Triệt càng cảm thấy khả năng… Xem ra bản thân ra tay cứu nàng, thuần túy là xen vào việc của người khác!
- Đại ca ca, ngươi tên là gì vậy?
Nữ hài hỏi.
Vân Triệt thuận miệng trả lời, dù sao là tên giả:
- Lăng Vân. Một mình, ở trong này rất nguy hiểm, ngươi vẫn nên sớm rời đi đi.
Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, định rời đi.
Nhìn thấy Vân Triệt định rời đi, nữ hài lên tiếng gọi hắn:
- Hóa ra là Lăng Vân ca ca… A! Đợi chút! Nếu nơi này nguy hiểm như vậy, thế ngươi tới bảo vệ người ta có được không? Hi… Người ta nữ hài tử đáng yêu như thế chủ động kêu ngươi bảo hộ, ngươi nhất định thật vui vẻ đúng không?
- … Ta còn có chuyện thật quan trọng phải làm, ngươi vẫn sớm về nhà đi.
Vân Triệt nâng người lên, đảo mắt đã bay đi rất xa.
- A! Ngươi ngươi… Sao ngươi có thể như vậy… Không được đi!
Phía sau truyền đến tiếng gọi to tức giận của nữ hài, Vân Triệt mắt điếc tai ngơ, càng bay càng xa… Cho đến, giọng nữ hài biến thành mang theo hoảng sợ thét chói tai.
- Cứu mạng… Mau cứu ta… A!!
Vân Triệt tùy ý liếc mắt nhìn về phía sau, lại bỗng nhiên nhận thấy được mười mấy khí tức nguy hiểm đang đánh về phía nữ hài kia.
Là động tĩnh mình ra tay lúc trước dẫn đến huyền thú!
Nhưng mà, trong tiếng kêu cứu sợ hãi của nữ hài, từ đầu đến cuối đều không có cường giả nào như trong dự đoán của Vân Triệt xua tan những huyền thú nguy hiểm đã gần kề nữ hài.
Chẳng lẽ… Nàng thật sự chỉ lẻ loi một mình?
Tình thế khẩn cấp, Vân Triệt đã không kịp nghĩ nhiều, nhanh như tia chớp xoay người, phi thân xuống, mấy lần đoạn nguyệt phất ảnh liên tục, vào khoảnh khắc trước khi lợi trảo của một huyền thú to lớn sắp đụng chạm đến nữ hài thì chắn trước thân nàng.
Phập rầm!
Móng phải của cự thú đánh lên trên ngực Vân Triệt, lại bị lực lượng của nó hung hăng phản chấn ngược trở lại gấp mấy lần, cánh tay Vân Triệt đảo qua, gò núi trước mắt nhất thời bị thô bạo nhấc lên trực tiếp đánh bay tám con huyền thú ra ngoài.
- Grào hu!!
Vài con huyền thú phía sau vào lúc này lao thẳng về phía sau lưng nữ hài, nữ hài lại phát ra một tiếng… Tuy rằng nghe không hề giống tiếng kêu sợ hãi, Vân Triệt không quay người, cánh tay phải quét ra dấy lên hỏa diễm, thuận thế đánh về phía sau… Nhưng lại bỗng nhiên nghĩ đến cực nóng trong nháy mắt kia có khả năng sẽ làm bị thương đến nữ hài nhất thời ánh lửa tan hết, lam quang thoáng hiện.
Tinh ––
Trong tiếng ngưng kết chói tai, bảy con huyền thú phía sau bị đóng băng trong một chớp mắt, sau đó bị một luồng gió lạnh bỗng nhiên rít lại mang đi ra ngoài xa xa, hoàn toàn mất hết động tĩnh.
Xác nhận chung quanh không còn nguy hiểm, Vân Triệt buông cánh tay xuống, xoay người lại:
- Được rồi, không có chuyện gì.
- Ngươi… Ngươi quá ghê tởm! Ngươi thế mà lại một mình chạy trốn, bỏ lại ta mặc kệ, còn để cho ta thiếu chút nữa bị chúng nó ăn luôn! Ngươi… Ngươi phải bồi thường ta như thế nào!!
Đôi mắt đẹp của nữ hài trừng trừng, tức giận nói.
- … Tiểu cô nương, ta chính là cứu ngươi, còn cứu hai lần, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, lại còn mắng ta như vậy.
Vân Triệt buồn bực nói.
Quai hàm trắng như phấn của nữ hài phồng lên, “Như lẽ đương nhiên” nói:
- Hừ! Ngươi là nam nhân, cứu ta tiểu la lỵ đáng yêu xinh đẹp như thế chẳng lẽ không nên sao! Ngươi chẳng những nên cứu ta, nhìn thấy ta cô đơn lẻ loi ở nơi nguy hiểm như vậy, còn nên cố gắng bảo hộ ta, ta nữ hài tử đáng yêu như vậy, cho dù bị thương đến một cọng tóc đều tuyệt đối không thể.
- Mà ngươi lại dám bỏ lại ta mặc kệ… Tuyệt đối không thể tha thứ! Ngươi phải nhận sai, sau đó bảo hộ tốt cho ta!
“…” Miệng Vân Triệt há to, cứ thế hồi lâu không nghẹn ra được một chữ.
Tiểu nha đầu này… Tuy rằng nàng thật sự có vốn liếng để tự luyến, nhưng tính tình này… Rõ ràng cho thấy ở trong cưng chiều cực độ mà trưởng thành, hơn nữa là tiểu công chúa bị làm hư nghiêm trọng!
Đại khái đi…
Nhìn thấy Vân Triệt nói không ra lời, cánh môi nữ hài nhếch lên, đắc ý dương dương:
- Hừ, nói không ra lời đi! Bây giờ ngươi biết sai rồi còn kịp, ta rất độ lượng tha thứ cho ngươi nha. Nhưng mà, từ giờ trở đi ngươi phải bảo hộ tốt cho ta, không được lại để cho ta gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nếu không, ngươi… Ngươi… Ngươi chính là người không thể tha thứ nhất trên thế giới này!
“…” Vân Triệt hít một hơi thật sâu:
- Tiểu cô nương, ngươi kêu ta bảo vệ ngươi… Sẽ không sợ ta cũng là người xấu sao?
Mắt nữ hài sáng như sao chui vào nghiêm cẩn nhìn hắn:
- Tuy rằng, nhìn qua ngươi cũng giống như là người xấu, nhưng hẳn không phải là người xấu đặc biệt hư đi?
Khóe miệng Vân Triệt liên tục run rẩy… Không phải là người xấu đặc biệt hư…
Kia chẳng phải đều là người xấu sao!
Phù! Thôi, không nên chấp nhặt với một tiểu nha đầu tự kỷ như vậy. Nếu như đã cứu nàng hai lần, vậy liền dứt khoát cứu đến cùng đi.
Bàn tay Vân Triệt chìa về trước, trong lúc lam quang chớp động, một băng chu thân dài một trượng ngưng kết ở trước mặt hai người, Vân Triệt bay lên trên băng chu, uể oải ỉu xìu nói:
- Lên đây đi, đưa ngươi tới nơi an toàn.
Nữ hài liếc mắt nhìn băng chu, không chút do dự nhảy lên theo, sau đó cười tủm tỉm nói:
- Ừm… Được được! Đại ca ca, tuy rằng ngươi không giống như người tốt, nhưng thật lợi hại nha, chẳng những có thể dùng lửa, còn có thể dùng băng… Thật sự lợi hại.
Vân Triệt: “…”
Băng chu bay lên không, tốc độ cực nhanh, thẳng hướng ra ngoài phạm vi Hắc Hồn sơn.
- Tiểu cô nương, ngươi thật sự có một mình?
Vân Triệt đưa mắt nhìn phía trước, hỏi.
- Đương nhiên rồi! Người ta tiểu la lỵ đáng yêu như thế, mới sẽ không nói dối.
Nữ hài giòn tan trả lời.
- … Ngươi tên là gì?
Vân Triệt thuận miệng hỏi. Tuy rằng khi tiến vào sơn mạch rất chậm, nhưng băng chu dưới hắn toàn lực thúc giục, tốc độ quay lại còn nhanh hơn mười mấy lần, tốn không bao lâu là có thể trở ra ngoài sơn mạch.
Đầu nữ hài nghiêng nghiêng, tay nhỏ bé chống lên trên quai hàm, trong miệng bỗng nhiên nhỏ giọng nói lảm nhảm:
- Tên, ừm… Ta suy nghĩ nha. Kết tử (quýt) bình quả (táo) sơn tra (táo mèo) đào tử mộc qua lệ chi (vải)…
Vân Triệt: “… …???”
- … Đại ma cô (nấm lớn) tiểu ma cô (nấm nhỏ) mã nghĩ (kiến) đại tượng (voi) sơn trà mạt lỵ…
Ánh mắt của nàng đột nhiên sáng ngời, tay nhỏ bé xòe ra, hưng phấn kêu:
- Tên của ta là Mạt Lỵ!
“~!@#$%…” Vân Triệt xoay người, cúi đầu xuống:
- Tiểu cô nương, cho dù muốn nói dối… Có thể đừng rõ ràng như vậy không!
Thiếu nữ chớp chớp mắt, chân thành nói:
- Hả? Làm sao có thể chứ? Người ta thật sự nỗ lực mới nghĩ ra được cái tên đáng yêu như thế.
Giọng Vân Triệt cao lên tám phần:
- Ta hỏi chính là tên thật của ngươi. Hơn nữa mới vừa rồi không phải ngươi nói mình mới sẽ không nói dối sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ hài vặn vẹo, tức tối nói:
- Hừ! Rõ ràng là ngươi dùng tên giả lừa gạt ta trước, hiện giờ ngược lại đến hung ta, ngươi quả nhiên là người xấu đáng giận!
“…” Vân Triệt nghẹn lời trong nháy mắt… Má nó, sao nàng biết mình dùng tên giả? Vớ bừa hả?
- Ngươi… Sao ngươi biết tên của ta là giả?
Giọng Vân Triệt lại giảm xuống về, rõ ràng mang theo vài phần chột dạ.
- Ta chính là biết!
Vân Triệt bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được được được, ta thừa nhận tên của ta là giả, ta thừa nhận ta lừa ngươi là không đúng. Vậy ngươi… Có thể đổi lại tên không?
Nữ hài nghi vấn nghiêng đầu:
- Vì sao? Mạt Lỵ chẳng những dễ nghe, hơn nữa thật phù hợp với ta xinh đẹp đáng yêu, ta thật thích đó.
- Ngươi… Có thể đổi cái tên càng dễ nghe.
Vân Triệt nỗ lực suy nghĩ một chút nói:
- Ví dụ như, ngươi có thể gọi là… Tiểu bình quả?
Nữ hài bất mãn lắc đầu:
- Mới không muốn. Người ta rõ ràng là tiểu la lỵ đáng yêu như thế, mới không muốn vừa to vừa mập giống như trái táo.
- … Nếu không, gọi hồ la bặc (cà rốt)?
- Lại càng không muốn! Sau này người ta lớn lên phải trước lồi sau lõm, mới không muốn xấu giống như cà rốt!
Trước lồi… Sau lõm…
Vân Triệt gần như phát điên:
- Vậy ngươi đổi một cái tên ngươi thích, tóm lại chính là không thể gọi là Mạt Lỵ!
Trong mắt nữ hài lộ ra hoài nghi:
- Vì sao? Chẳng lẽ đại ca ca không thích Mạt Lỵ?
- Đương nhiên không phải!!
Hai chữ “Mạt Lỵ”, bóng hình chạm đến chính là chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn, hắn gần như nháy mắt mở miệng phủ nhận, sau đó gãi gãi đầu, nói:
- Được rồi, ta nói thật với ngươi, ta có một người rất quan trọng, tên của nàng đã gọi là Mạt Lỵ, trừ bỏ nàng, ta cũng không muốn bất cứ kẻ nào được gọi bằng cái tên này, càng không đồng ý thấy có người kêu loạn lên tên này.
- Ừm… Như vậy hả.
Nữ hài dường như nghe hiểu.
- Chính là như vậy.
Vân Triệt lên giọng thêm.
Nữ hài nhẹ nhàng gật đầu, sau đó một lần nữa cẩn thận suy nghĩ:
- Được rồi, ta đây liền đổi một cái tên là được.
Vân Triệt thầm thả lỏng một hơi, vui mừng nghĩ: Tiểu nha đầu này tuy rằng tùy hứng tự kỷ còn có tố chất thần kinh, nhưng cuối cùng vẫn còn thông tình đạt lý một chút như vậy.
- Đúng rồi, đại ca ca, người tên “Mạt Lỵ” kia tuổi lớn hơn ta, hay nhỏ hơn ta vậy?
Nữ hài đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên lớn hơn ngươi!
Vân Triệt trả lời.
Hai tròng mắt của nữ hài lại sáng lóng lánh như sao:
- Được, quyết định! Tên của ta gọi là… Tiểu Mạt Lỵ!!
“~!@#$%…” Hai bên khóe mắt của Vân Triệt đều đang run rẩy:
- Này… Có… Cái gì… Khác nhau!!
- Đương nhiên là có! Tiểu Mạt Lỵ nghe ra càng thêm đáng yêu nha.
Nữ hài cười tươi duyên dáng, dường như càng thêm thích và hài lòng với cái tên “Tiểu Mạt Lỵ” này.
“…” Vân Triệt triệt để không còn lời nào để nói.
Tiểu cô nương tò mò hỏi, thân là “Tiểu Mạt Lỵ”, bỗng nhiên sinh ra hứng thú tò mò rất lớn đối với “Mạt Lỵ”:
- Đúng rồi đúng rồi, đại ca ca, ngươi nói Mạt Lỵ là người rất quan trọng đối với ngơi, chẳng lẽ là nương thân của ngươi sao? Nếu Mạt Lỵ là nương thân của ngươi, vậy Tiểu Mạt Lỵ sẽ là tiểu nương thân của ngươi… A, không đúng, là tiểu di!
- Đương nhiên không phải!
Vân Triệt gần như gầm lên. Hơn nữa logic kỳ quái phía sau là xảy ra chuyện gì??
Nữ hài một lần nữa ngẫm nghĩ, lập tức mắt sáng lên:
- Thật sự là người quan trọng, mà không phải là mẫu thân… Ta biết rồi! Nàng nhất định là thê tử của đại ca ca!
“…!!” Vân Triệt vừa định lên tiếng phản bác, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến logic kỳ quái vừa rồi của nàng, nếu nói cho nàng biết Mạt Lỵ là sư phụ của mình, nói không chừng còn đưa ra kết luận kỳ quái gì.
Hắn lập tức điều chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị gật đầu:
- Đúng, không sai, Mạt Lỵ chính là thê tử của ta.
- Wow nha!!
Phản ứng của nữ hài khoa trương một cách không ngờ, chân mày cong cong, tròng mắt vốn sáng lấp lánh bỗng nhiên như có ngàn vạn ngôi sao đồng thời lóng lánh:
- Hóa ra là như vậy. Ưm… Mạt Lỵ là thê tử của đại ca ca, như vậy Tiểu Mạt Lỵ chính là…
- Tiểu di tử (cô em vợ) của đại ca ca!
Vân Triệt: (⊙o⊙)!?!?
- Nói như vậy, đại ca ca chính là tỷ phu của ta… A! Chào tỷ phu!
Tiểu Mạt Lỵ nhìn hắn, lộ ra miệng cười giống như thiên sứ, một tiếng “Tỷ phu” đúng là gọi vô cùng thuận miệng.
Hô hấp của Vân Triệt không thông thuận:
- Ta… Sao lại… Sẽ là tỷ phu của ngươi!!
Tiểu Mạt Lỵ chìa ngón tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại ra, bẻ ngón tay nghiêm cẩn suy tính:
- Sao lại không thể chứ? Tỷ phu xem, Mạt Lỵ tỷ tỷ là thê tử của ngươi, mà ta là Tiểu Mạt Lỵ, vậy đương nhiên chính là tiểu muội muội của Mạt Lỵ tỷ tỷ, nếu là muội muội của Mạt Lỵ tỷ tỷ, đương nhiên sẽ là tiểu di tử của ngươi nha, mà ngươi chính là tỷ phu của ta, hoàn toàn chính xác nha.
Chính xác… Chính xác em gái ngươi ấy!!
Tiểu nha đầu này rốt cuộc là người hay là yêu tinh… Cách suy nghĩ này hoàn toàn không thuộc về nhân loại!
Trong khi hắn đang phát điên, Tiểu Mạt Lỵ đã như lẽ đương nhiên bắt đầu sử dụng đặc quyền của nàng thân là tiểu di tử:
- Tỷ phu bảo hộ tiểu di tử là chuyện đương nhiên. Nếu bây giờ ngươi là tỷ phu của ta, liền phải bảo vệ tốt an toàn cho ta, còn phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, càng không được một mình đột nhiên chạy trốn, đi nơi nào cũng phải mang ta theo cùng! Còn có… Còn có…Ta nghĩ đã.
Vân Triệt: (⊙o⊙)o… …
Phù… Hít thở sâu… Lại hít thở sâu… Bình tĩnh! Chính là một tiểu nha đầu nhãi con rõ ràng không bình thường… Chính là trùng hợp lấy ra cái tên “Mạt Lỵ” này mà thôi… Đừng chấp nhặt với nàng ta… Nhanh chóng đưa nàng ta ra ngoài Hắc Hồn sơn sau đó ném nàng ta lại bỏ đi!