Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1087 - Chương 1088: Miệng Lưỡi Sắc Sảo

. ._544__2" class="block_" lang="en">Trang 544# 2

 

 

 

Chương 1088: Miệng lưỡi sắc sảo



Băng chu bay nhanh xuyên qua, cuối cùng rời khỏi khu vực Hắc Hồn sơn mạch, su đó rơi vào khu vực an toàn ngoài mười mấy dặm

- Được rồi, nơi này thật an toàn.

Vân Triệt hòa tan băng chu, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

- Tỷ phu, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi vậy?

Tiểu Mạt Lỵ ngửa đầu nhìn hắn, dáng vẻ mềm mại, ánh mắt kia, quả thật giống như đang đối mặt với thân tỷ phu.

Vân Triệt chỉ một ngón tay:

- A. Ngươi có thể đi bên kia hoặc bên kia hoặc bên kia, chỉ cần không lại tiến vào Hắc Hồn sơn, đi nơi nào chơi đều được, hoặc ngươi tới như thế nào thì đi về như thế ấy, ta đây đi trước.

- A a a! Không được đi!

Không đợi Vân Triệt xoay người, tay nhỏ bé của nữ hài đã túm chặt lấy chéo áo hắn, tức giận nói:

- Ngươi có phải định bỏ lại một mình ta mặc kệ không? Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi là tỷ phu của ta, tỷ phu bảo hộ tiểu di tử là cần phải vậy… Không đúng, là phải như vậy! Từ giờ trở đi, ngươi phải thời thời khắc khắc một tấc không rời đi theo ta, tuyệt đối không thể một mình chạy trốn! Bằng không… Chính là người không thể tha thứ nhất trên thế giới này!

Vân Triệt gom đủ nhẫn nại, nghiêm túc chân thật nói:

- Tiểu cô nương, ta lặp lại lần nữa, ta không phải là tỷ phu của ngươi, không được nhận loạn!

Tiểu Mạt Lỵ chìa bàn tay nhỏ bé ra, giơ ngón tay bắt đầu một lần nữa biểu thị quá trình suy tính thần kỳ với hắn:

- Chính là vậy! Mạt Lỵ là thê tử của ngươi, Mạt Lỵ là tỷ tỷ của ta, như vậy ngươi chính là tỷ phu của ta, ta là tiểu di tử của ngươi… Ừm! Chính là như vậy, hoàn toàn chính xác!

- … Vấn đề là, ngươi và Mạt Lỵ vốn không phải là tỷ muội!

Vân Triệt gào lên.

- Nàng là Mạt Lỵ, ta là Tiểu Mạt Lỵ, cũng đều là nữ hài tử, Mạt Lỵ đương nhiên là tỷ tỷ của tiểu Mạt Lỵ, Tiểu Mạt Lỵ đương nhiên là muội muội của Mạt Lỵ! Chuyện rõ ràng như vậy, ngươi còn muốn trốn nợ sao! Hả? Chẳng lẽ thê tử của ngươi là nam hài tử?

Cảm xúc vừa mới chìm xuống của Vân Triệt cứ thế lại luống cuống lên:

- … Đó không phải là vấn đề giới tính! Tiểu cô nương, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi hồ nháo tùy hứng cũng có hạn độ có được không?

- A hả? Tỷ phu khen ta đáng yêu? Chán ghét nha, người ta chính là nữ hài tử đáng yêu nhất trên thế giới, cho dù tỷ phu khen ta ta cũng sẽ thật vui vẻ, hi hi hi

Tiểu Mạt Lỵ đưa hai tay che gò má, hơi thẹn thùng nói.

“~!@#$%…” Một ngụm máu trào ra khỏi cổ họng Vân Triệt, lại cứng rắn nuốt vào… Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh nào!! Năm đó lão tử một mình mắng Hoài Vương và một đám gia tộc thủ hộ với vương phủ mặt mày xám tro xấu hổ muốn chết, kỹ năng mắng người vô cùng siêu cấp max, cò không đối phó được một tiểu cô nương sao!?

Sắc mặt hắn nhanh chóng nghiêm chỉnh, đột nhiên cúi người, nhìn chằm chằm vào tiểu Mạt Lỵ, khuôn mặt gần như sắp đụng chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, trong ánh mắt híp lại lóe lên ánh sáng rất nguy hiểm:

- Được rồi được rồi, tiểu di tử nha, ngươi đã xác định ta là tỷ phu của ngươi, vậy ngươi đã từng nghe một câu nói… Mông của tiểu di tử, có một nửa là của tỷ phu chưa.

Mắt như sao của Tiểu Mạt Lỵ chớp chớp, sau đó bỗng nhiên trừng lớn, rồi đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai đề xi ben cao đến dọa người.

- A!! Ngươi ngươi ngươi… Hỗn đản! Biến thái! Sắc ma! Mau lên có ai không, nơi này có một đại biến thái muốn chiếm tiện nghi của tiểu di tử, cứu mạng –– ưm ưm ưm…

Vân Triệt nhanh như tia chớp tiến lên, một tay bịt ở trên môi nàng, khiến tiếng kêu sợ hãi phía sau của nàng hóa thành nức nở, tuy rằng trong tầm mắt không có người nào, nhưng tiếng thét chói tai của tiểu nha đầu này quả thật có thể nói là kinh thiên động địa, truyền đến ngoài hơn mười dặm đều là nhẹ, chuyện này nếu như bị người nào truyền đi, nhảy vào Hoàng Hà đều rửa không sạch.

Hả đợi chút? Hoàng Hà là sông gì? Tại sao lại nói đến Hoàng Hà?

Hơn nữa từ ngữ dùng để mắng chửi người của nàng… Sao lại giống một kiểu với Mạt Lỵ.

- Không được kêu! Ta chính là đùa giỡn với ngươi một chút… Được được được, ta sai rồi, ta nhận sai với ngươi đã được chưa.

Nhìn thấy Vân Triệt biết sợ, tiểu cô nương có thế mới giãy giụa yếu bớt đi, nhưng một đôi mắt mở to vẫn tức giận nhìn hắn.

Vân Triệt nới tay, Tiểu Mạt Lỵ lập tức cảnh giác lui về phía sau hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tức giận nói:

- Ngươi thật sự biết sai rồi?

- Đúng đúng đúng, ta biết sai rồi.

Vân Triệt đưa tay ôm đầu… Ta đây má nó tạo ra cái nghiệt gì chứ.

Cánh môi và chóp mũi Tiểu Mạt Lỵ đều nhếch lên cao cao:

- Hừ! Nể tình ngươi là tỷ phu của ta, ta liền hào phóng tha thứ cho ngươi một lần… Nhưng mà chỉ có một lần! Ta cảnh cáo ngươi nha, tuy rằng ta chỉ có mười bảy tuổi… A không đúng không đúng, tuy rằng ta chỉ là tiểu la lỵ mới mười ba tuổi, nhưng ta cũng không phải có thể tùy tiện khi dễ, hừ!

“…” Vân Triệt ngẩng đầu:

- Ngươi… Mười… Bảy… Tuổi!?

Chân mày Tiểu Mạt Lỵ khẽ cong:

- Nào có! Người ta rõ ràng là tiểu la lỵ mười ba tuổi nhỏ bé đáng yêu như vậy, làm sao có thể già như thế, lỗ tai của tỷ phu có phải hỏng mất rồi không?

- … Đây là tự ngươi nói lộ hết.

Vân Triệt nói.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Mạt Lỵ ngoáy lỗ tai:

- Tỷ phu ngươi nói cái gì? Gió lớn quá không nghe thấy!

Tâm tình Vân Triệt đã bùng nổ, hung tợn nói

- … Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, ta không có thời gian chơi với ngươi! Tiểu la lỵ, ngươi biết tại sao ta tới chỗ này không? Ta tới để giết người, ngươi thật sự muốn cùng đi sao!

Vốn tưởng rằng tuyệt đối có thể hù đến nàng, nhưng mà, hắn vừa dứt lời, Tiểu Mạt Lỵ lại hưng phấn đến hai tròng mắt bỗng nhiên tỏa sáng:

- Giết người? Được được! Ta muốn đi ta muốn đi!

Vân Triệt chỉ một ngón tay:

- … Ta muốn giết không phải là người bình thường, vượt qua dãy Hắc Hồn sơn này, đó là Hắc Hồn tông! Ngươi có biết Hắc Hồn tông không?

Tiểu cô nương nghiêng đầu, nghi ngờ nói:

- Hắc Hồn tống…? Là một loại bánh chưng ăn ngon sao? (tống = bánh chưng, bánh tét, bánh ú)

Phụt… Vân Triệt suýt chút nữa hộc máu, gầm hét lên:

- Hắc Hồn thần tông! Tông môn lợi hại nhất, tàn nhẫn nhất, đáng sợ nhất Hắc Gia giới! Còn đáng sợ hơn người xấu và huyền thú ngươi gặp được lúc trước gấp một vạn lần! Nhất là nhìn thấy tiểu cô nương tuổi còn nhỏ như ngươi, sẽ trực tiếp lột hết quần sao, sau đó… Ờ, ăn luôn! Đã hiểu chưa!

Lời Vân Triệt nói khiến Tiểu Mạt Lỵ nhất thời lòng tràn đầy căm phẫn, tay nhỏ bé đã nắm thật chặt lên:

- A! Lại có người xấu xa như vậy, quá ghê tởm! Tỷ phu, ta nhất định phải đi cùng với ngươi, nhìn ngươi đánh ngã toàn bộ người xấu này, ta sẽ thật nỗ lực cổ vũ cho tỷ phu!

“~!@#$%…” Vân Triệt bỗng nhiên có một kích động muốn một cái tát chụp mình ngất đi:

- Ngươi… Sẽ không sợ bị bọn họ bắt được sau đó lột hết quần áo ăn sạch sao!

Tiểu Mạt Lỵ đừng nói sợ hãi, cả khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười khanh khách lên:

- Đương nhiên không sợ! Bởi vì có tỷ phu bảo hộ ta nha.

Vân Triệt cười gượng:

- Ha ha ha, Hắc Hồn thần tông là chỗ nguy hiểm nhất Hắc Gia giới này, chỗ đó đều là người lợi hại hơn ta, ta ngay cả bản thân mình đều bảo hộ không xong, có thể còn sống trở về hay không đều không biét, nào có thời gian bảo hộ ngươi! Nếu ngươi cứng rắn đi theo ta, vậy chờ ở đó là được.

Cánh môi Tiểu Mạt Lỵ khẽ nhếch, giống như bị hù sợ đến, sau đó lại bỗng nhiên nhíu mày nhỏ lại, tức giận nói:

- Sao ngươi có thể như vậy! Thân là tỷ phu, thậm chí ngay cả tiểu di tử đều không bảo hộ được, ngươi ngươi… Sao ngươi có thể vô dụng như vậy!

Vân Triệt: “…”

Đôi mắt tối đen như mực của nàng vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề “Mấu chốt”, chất vấn:

- Nếu làm chuyện nguy hiểm, vậy sao Mạt Lỵ tỷ tỷ không đi cùng ngươi chứ? Tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết phu thê nên đồng tâm hiệp lực đồng cam cộng khổ, vì sao chỉ có ngươi mà không có Mạt Lỵ tỷ tỷ chứ?

- A! Ta đã biết! Nhất định bởi vì ngươi quá vô dụng, bảo hộ không được Mạt Lỵ tỷ tỷ, cho nên tỷ tỷ mới không cùng ngươi.

Phụt!

Một câu nói “Vô tình” của Tiểu Mạt Lỵ, giống như một cây đao hung hăng đâm vào trái tim Vân Triệt.

- Sau này ta lớn lên nam nhân muốn tìm, ít nhất tối thiểu nhất có thể bảo hộ cho ta, để cho ta không bị bất cứ kẻ nào khi dễ, tuyệt đối tuyệt đối không tìm người vô dụng giống như tỷ phu, ta nghĩ Mạt Lỵ tỷ tỷ, liền rõ ràng rời khỏi ngươi rất xa, cũng không muốn nhìn thấy ngươi, hừ hừ!

Phụt!!

Đao thứ hai đâm thẳng vào trái tim.

Nhìn thấy sắc mặt Vân Triệt bỗng chốc cứng ngắc khó coi, ánh mắt của Tiểu Mạt Lỵ càng hưng phấn sáng rực lên:

- Hả? Chẳng lẽ thật sự bị ta đoán đúng sao? Wow! Ta quả nhiên thật thông minh… Chỉ có điều, nếu quả thật như vậy, Mạt Lỵ tỷ tỷ cũng thật đáng thương đi, tỷ phu chẳng những vô dụng, còn là một người muốn vứt bỏ tiểu di tử mặc kệ, không chịu trách nhiệm! Nếu Mạt Lỵ tỷ tỷ gặp phải nguy hiểm, hoặc là bị người khi dễ mà nói, tỷ phu khẳng định không quan tâm, càng không giúp được tỷ tỷ, chỉ có thể một mình yên lặng thừa nhận, bị người khi dễ chết đi đều không biết… Hu hu, Mạt Lỵ tỷ tỷ thật sự đáng thương.

Phụt!!!

Thanh đao thứ ba…

Miệng lưỡi sắc sảo.

Vân Triệt đưa tay che ngực đã máu chảy đầm đìa của mình, run giọng nói:

- Ta… Còn có việc, đi trước… Tự ngươi chơi…

Nói xong, hắn không dám chờ Tiểu Mạt Lỵ nói chuyện, “Vèo” bay vút lên không trung, chạy giống như trối chết vọt đi xa.

- A a a! Trở lại! Không được đi!!

- Không được bỏ lại ta… Ngươi lại dám bỏ lại tiểu di tử mặc kệ… Ta muốn nói cho Mạt Lỵ tỷ tỷ… Ta thật sự sẽ nói cho Mạt Lỵ tỷ tỷ… …

… …

… …

Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Mạt Lỵ càng ngày càng xa, sau đó… Cuối cùng yên tĩnh.

- Phù ––

Vân Triệt thở một ngụm khí thật dài, sau đó vỗ một cái tát lên mặt mình.

Lại thiếu chút nữa bị một tiểu nha đầu nhóc con làm cho hỏng mất… Sỉ nhục cuộc đời mà!!

Tiểu nha đầu kia có phải do ông trời cố ý phái xuống tra tấn ta không!!

––––––––––

Lại quay về Hắc Hồn sơn mạch, lần này tốc độ của Vân Triệt nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng không hề quên quan sát và nhớ kỹ địa hình thế núi phía dưới. Rất nhanh, ngàn dặm đã qua, ở phía trước, đó là sơn vực chỉ thuộc riêng Hồn tông.

Tốc độ của Vân Triệt chậm lại, hắn từ trên không trung hạ xuống, chậm rãi đi tới phía trước, dưới chân dẫm lên từng mảnh cỏ khô, lại không hề có chút tiếng động

Ngay khi hắn bước vào khu vực núi phía đông, bóng dáng của hắn cấp tốc biến thành nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Mà trong tay hắn, đã cầm lấy một thanh dao găm hình cánh bướm tinh xảo.

Âm điệp nhận!

“Hồn tông… Nên là lúc các ngươi trả nợ!” Hắn than nhẹ, ánh mắt hoàn toàn âm hàn, ánh lên ánh sáng lạnh thấu xương đâu khác âm điệp nhận.

Kẻ địch đáng sợ nhất trên đời, là kẻ địch không nhìn thấy.

Hắn muốn tặng cho Hồn tông phần đại lễ đầu tiên, đó là sợ hãi không tiếng động!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment