Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1088 - Chương 1089: Hồng Điệp Không Tiếng Động

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1089" class="block_" lang="en">Trang 545# 1

 

 

 

Chương 1089: Hồng điệp không tiếng động



Phía đông Hắc Hồn sơn mạch, thuộc về Hồn tông.

Lôi Cuồng Phong, phó đường chủ thứ ba mươi sáu của Hồn tông, thân hình hắn cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt hàm uy nhìn chăm chú một đám đệ tử đứng chỉnh tề ở phía trước.

Lôi Cuồng Phong nhìn thoáng qua, trầm giọng nói:

- Bên chỗ Hắc Gia thành xảy ra chút chuyện, sáng nay đường chủ đi Hắc Gia thành, cho nên trận khảo hạch này, liền để ta làm giám sát. Các ngươi là một trăm tên đệ tử nổi trội xuất sắc nhất trong ba vạn đệ tử của đường thứ ba mươi sáu! Đường thứ ba mươi sáu chúng ta, thậm chí tương lai của toàn bộ Hồn tông chúng ta, đều ở trên người các ngươi, các ngươi đáng lấy làm kiêu ngạo!

- Nhưng mà, có thể tham gia so tài toàn tông vào ba tháng sau, cũng chỉ có hai mươi người. Hôm nay là khảo hạch lần đầu tiên, muốn tham gia so tài toàn tông, thì cố gắng xuất ra bản lĩnh của các ngươi cho ta!

Trước người hắn, là một trăm đệ tử Hồn tông, vả lại liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là đệ tử trẻ tuổi. Nhưng khí tức huyền lực của bọn họ lại rất kinh người, gần sáu phần là Thần Nguyên cảnh hậu kỳ, bốn phần thừa lại rõ ràng đã đạt đến Thần Hồn cảnh, mấy người mạnh nhất, đã tới gần Thần Hồn cảnh trung kỳ.

Có thể khi tuổi không đến một giáp thành tựu tu vi như thế, ở tinh giới hạ vị, tuyệt đối là nhân tài tuyệt đỉnh hơn người.

Bọn họ là trăm người mạnh nhất trong mấy vạn đệ tử trẻ tuổi của đường thứ ba mươi sáu của Hồn tông, đặt ở trong lứa trẻ tuổi của toàn bộ Hắc Gia giới, đều là tồn tại đứng đầu.

Lôi Cuồng Phong giơ hai ngón tay lên:

- Quy tắc đã nói rất rõ ràng, các ngươi chỉ có hai canh giờ. Trong vòng hai canh giờ, dù là thành quả gì, nhất định phải về đến đây. Nếu như vượt qua hai canh giờ, cho dù là một giây, vậy sẽ không cần trở lại, trực tiếp chạy thẳng về tông môn đi, nghe hiểu chưa!

- Đã hiểu!

Chúng đệ tử nhất tề lên tiếng trả lời.

- Tốt! Khảo hạch bắt đầu, các ngươi đi đi!

Lôi Cuồng Phong ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử cấp tốc tản ra, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở các góc của Hắc Hồn sơn mạch, mà Lôi Cuồng Phong lại ở chỗ cũ, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau một lát, sơn cốc kẹp giữa hai ngọn núi thấp, một đệ tử Hồn tông thong thả đi tới. Thân là đệ tử trẻ tuổi Thần Hồn cảnh, hắn có vốn vĩ đại để kiêu ngạo, cũng có tư cách đi một mình.

Hắn cảm nhận được khí tức của huyền thú ở phía trước cách đó không xa, đang thong thả tới gần… Lại không hề cảm nhận được chút nào, ngay ở bên người hắn cách có năm thước, đang tồn tại một bóng dáng mà linh giác của hắn dò xét không nhận đến, liền ngay cả ánh mắt đều không nhìn thấy, khi hắn đi tới trước, đồng thời bóng dáng không nhìn thấy kia không tiếng động giơ một thanh dao găm tinh xảo như lam điệp lên.

Tinh!!

Cũng không rõ ràng, hoặc có thể nói là huyền khí mỏng manh bùng nổ trong nháy mắt, lại ở trong khoảnh khắc nháy mắt ngắn ngủi đến thậm chí không phát hiện ra trôi qua. Đệ tử Hồn tông kia cảm giác được đột nhiên khẽ ngứa, giống như bị muỗi đốt, theo bản năng đưa tay vỗ, sau đó tầm mắt trước mắt chợt sai vị trí…

Đầu của hắn bằng phẳng từ trên cổ rơi xuống, trên mặt thậm chí không kịp lộ ra hoảng sợ, chứ đừng nói chi là phát ra tiếng kêu gì.

Theo huyền khí phóng thích trong khoảnh khắc, bóng dáng của Vân Triệt cũng đã hiện ra, ngón tay hắn cấp tốc điểm về phía sau, xác chết của tên đệ tử Hồn tông kia vẫn đứng ở đó nhất thời kết lên một tầng băng mỏng manh, huyết khí còn chưa kịp tản ra, liền đã bị phong kín.

Vân Triệt không quay đầu lại liếc nhìn, hắn tiến lên phía trước hai bước, bóng dáng liền một lần nữa biến mất trong không khí.

Bắt đầu sơn cốc, vào lúc này xuất hiện bóng dáng đệ tử Hồn tông thứ hai, hắn liếc nhìn xác chết không đầu này, mặt lộ vẻ kinh hãi, vừa định tiến lên, một đường hàn quang đã đột nhiên bắn ra từ rong không khí phía bên phải hắn, một lưỡi đao cắt cổ!

Một phương hướng khác, bốn đệ tử Hồn tông đang kết bạn mà đi. Vân Triệt ẩn thân trên núi đá cao mười mấy trượng, ánh mắt lạnh lùng tập trung trên bốn người này.

Lấy Đoạn nguyệt phất ảnh kết hợp với âm điệp nhận ám sát, dưới Thần Kiếp cảnh, hắn tự tin có thể làm được im hơi lặng tiếng vô hiểm tuyệt đối. Nhưng chỉ thích hợp ám sát người đơn lẻ, nếu như nhiều người mà nói, muốn làm đến cắt cổ trong một chớp mắt mà không bị phát hiện, hai người có khả năng, ba người liền hơi miễn cưỡng, còn bốn người mà nói quá khó khăn chút… Dù sao những người này không phải là đệ tử Hồn tông bình thường!

Khi bốn người tới dưới tầm mắt của Vân Triệt, hắn không di động, ngược lại bỗng nhiên hiện ra thân hình, trong con mắt lạnh lùng, dấy lên hai điểm hỏa diễm vàng ròng.

Một lực lượng vô hình trùm lên xung quanh.

Ảo cảnh lĩnh vực –– Hồng điệp!!

Bước chân của bốn đệ tử Hồn tông vào lúc này đồng thời dừng lại, ánh mắ bọn họ nhìn tới trước, dần dần đăm đăm, trong mắt, đều chiếu ra một bóng bươm bướm màu đỏ, đang dang cánh bay lượn.

- Các ngươi có thấy không, bươm bướm như lửa.

Một đệ tử Hồn tông nói.

- Vô nghĩa, đương nhiên thấy được. Chỉ có điều ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bươm bướm như thế này, không phải là hỏa linh nào đó chứ?

Một đệ tử Hồn tông khác nói, nhìn bươm bướm đỏ bay lượn “Trước mắt”, không nhận thấy được một chút khác thường.

- Sao nơi này có thể có hỏa linh. A, lại tới thêm một con nữa… Lại tới thêm mười mấy con, kỳ quái, chúng nó đều từ chỗ nào bay ra ngoài?

Lúc hắn nói chuyện, hoàn toàn không ý thức được đến ánh mắt của mình càng ngày càng thẳng, giọng nói càng ngày càng mỏng manh.

- Hình như… Càng ngày càng nhiều… Càng ngày càng nhiều… Càng ngày… Càng nhiều… Càng…

Hỏa diễm xích điệp bay lượn trong tầm mắt từ một con biến thành hai con, lại trong khoảnh khắc biến thành mười mấy con… Mấy trăm con… Mấy ngàn con… Cho đến bay đầy toàn bộ tầm mắt, toàn bộ thế giới… Đến cuối cùng, trong tầm mắt đã không còn bóng dáng xích điệp, chỉ còn một mảnh hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.

Mà khi hỏa diễm tắt, ngọn lửa linh hồn của bọn họ cũng đã thiêu đốt hầu như không còn.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Bốn đệ tử Hồn tông như bốn cọc gỗ bị gió thổi đổ, ở trong vòng hai giây trước sau ngã xuống, dáng vẻ lúc chết của bọn họ giống nhau như đúc… Biểu cảm dại ra, tròng mắt trừng lớn nhưng không có chút sáng rọi, chỉ hoàn toàn xám trắng.

Mà trên thân bọn họ, vẫn phóng thích ra khí tức sinh mệnh, máu lưu chuyển bình thường, trái tim đều đang nhảy lên… Lại đã vĩnh viễn không có khả năng tỉnh lại.

Bóng dáng của Vân Triệt, cũng vào lúc này một lần nữa biến mất, ở trong vô ảnh vô hình tới gần mục tiêu tiếp theo.

Hồng điệp lĩnh vực, lực lượng tầng thứ tám của Kim ô phần thế lục. Sau khi kế thừa long hồn lĩnh vực, nó là lĩnh vực tinh thần thứ hai mà Vân Triệt có được. Nhưng khác biệt chính là, long hồn lĩnh vực là kinh sợ về linh hồn vô cùng mạnh mẽ, còn hồng điệp lĩnh vực mặc dù còn xa mới bá đạo bằng long hồn lĩnh vực, nhưng lại càng thêm tàn khốc vô tình –– đốt giết linh hồn!

Đáng sợ hơn, là lấy kim ô viêm lực với linh hồn làm môi giới phóng thích, mà không có kim ô viêm lực phóng ra ngoài, chỉ cần khống chế thỏa đáng, liền có thể làm được im hơi lặng tiếng!

––––––––––––

Cách khảo hạch kết thúc còn có gần một canh giờ, Lôi Cuồng Phong đột nhiên mở mắt.

Hắn cảm thấy không thích hợp.

Sơn vực trước mắt yên tĩnh thần kỳ, không có tiếng đệ tử hô to, không có huyền thú gầm rú, ngay cả một chút tiếng gió nhẹ thoáng qua bên tai cũng không có gì rõ ràng hơn.

Một cảm giác không yên khó hiểu nảy sinh trong lòng, hắn phi thân lên, linh giác cấp tốc phóng thích, lại hồi lâu không nhận thấy được khí tức của bất cứ một người đệ tử nào.

Bất an trong lòng bỗng chốc phóng đại, hắn vội vã bay về chỗ sâu trong sơn mạch, ánh mắt quét nhìn xuống dưới, cuối cùng vào một thời khắc đã nhận ra mấy khí tức sinh mệnh… Nhưng sau đó, tròng mắt hắn co rụt lại, bay xuống dưới.

Sáu người, đều thân thể thẳng cứng ngã trên mặt đất, ánh mắt trợn lớn, lại không nhìn thấy sự tồn tại của đồng tử. Hô hấp và khí tức đều cực kỳ mỏng manh, trên người không hề có vết thương huyết khí gì, nhưng đều không nhúc nhích, giống như không có linh hồn.

- Đây… Đây là có chuyện gì!?

Lôi Cuồng Phong hoảng hốt trong lòng, sau đó lại chợt xoay người lên, huyền khí phóng thích, quát lớn:

- Ai? Là ai dám can đảm ám toán Hồn tông ta! Lăn ra đây cho ta!!

Tiếng quát của hắn truyền ra xa xa trong sơn vực, lại không hề có đáp lại.

Theo tầng băng hòa tan, huyết khí vốn bị phong tỏa cũng bắt đầu nhanh chóng tán ra, men theo huyết khí, Lôi Cuồng Phong tìm được từng thi thể đệ tử. Dáng vẻ những đệ tử này chết đi đều giống nhau như đúc, đầu thân hai nơi, chỗ đầu và thân thể bị cắt rời đều bằng phẳng giống như bị mài qua.

Biểu cảm trên đầu đều hiếm nhìn thấy hoảng sợ, có người thậm chí hoàn toàn bình tĩnh.

Mà những đệ tử không bị cắt đầu, lại toàn bộ hai mắt trợn trừng, sinh mệnh thân thể còn đó, ý thức lại hóa thành trống không.

Theo hoảng sợ của hắn dần dần phóng đại, sáu người… Mười người… Ba mươi người… Sáu mươi người… Một trăm người…

Xác chết của một trăm đệ tử, toàn bộ tìm được, không một ai may mắn thoát khỏi!!

Nhưng hắn thế mà lại thủy chung không nhận thấy được một chút động tĩnh dị thường hay khí tức lạ thường nào, không nghe được truyền âm của đệ tử nào.

Giải thích duy nhất, chính là chỗ đệ tử này, cho dù một mình hoạt động, hay là nhiều người kết bạn, tất cả đều bị diệt sát trong một chớp mắt, hơn nữa còn thuấn diệt không tiếng động! Bằng không, cho dù chính là nửa giây, để một người đệ tử bất kỳ nào đó phát ra tiếng kêu sợ hãi hơi lớn một chút, hắn đều có thể phát hiện ra.

Khủng bố hơn diệt sát trong nháy mắt chính là, muốn diệt sát trong chớp mắt một đệ tử Thần Hồn cảnh, cho dù là Thần Kiếp cảnh, cũng phải vận dụng lực lượng đã ngoài năm thành. Mà lực lượng ở trình độ này, lại cách khoảng cách không xa, cho dù sau khi phóng thích lập tức thu liễm, hắn cũng không có lý do không phát hiện ra.

Nhưng mà, một trăm tên đệ tử đột tử toàn bộ, hắn thế mà lại không phát giác ra cái gì!

Sợ hãi không biết này, khiến da đầu Lôi Cuồng Phong run lên. Một luồng khí lạnh điên cuồng chạy tán loạn dọc theo cột sống của hắn… Không có khả năng! Không có khả năng sẽ có chuyện này, chẳng lẽ là quỷ… Là quỷ thần sao!

- Ai! Có gan lăn ra đây cho ta!! Dám trêu chọc Hồn tông chúng ta, ngươi chờ bị giết cửu tộc đi!!

Lôi Cuồng Phong vừa điên cuồng hét lên, vừa cấp tốc xoay người trong không trung, gầm lên một tiếng ra vẻ khí thế kinh người, lại sợ run và kinh hãi.

Nếu như đây chính là những đệ tử trẻ tuổi bình thường của Hồn tông thì thôi đi. Nhưng mà… Một trăm đệ tử Hồn tông đột tử quỷ dị này, chẳng những không phải là đệ tử bình thường, mà là một trăm đệ tử nổi trội xuất sắc nhất trong một lứa này của đường thứ ba mươi sáu thuộc dưới quyền hắn, đối với đường thứ ba mươi sáu, thậm chí toàn bộ Hồn tông mà nói, đều là tổn thất vô cùng lớn.

Hậu quả trực tiếp nhất, đó là so tài toàn tông sau này, đường thứ ba mươi sáu của bọn họ trực tiếp rơi vào lót đáy, lứa trẻ tuổi lại không cách nào nhìn người.

Dưới lạnh như băng và sợ hãi từ nội tâm, khí thế hắn gắng gượng chống đỡ nhanh chóng vỡ vụn, tùy tiện cầm lấy hai tên đệ tử, cấp tốc bay về phía tổng tông, mà ở vị trí lúc trước khi hắn bay tới, bỗng nhiên cảm giác được một khí tức tinh huyết hơi nồng liệt.

Ngay tại nơi hắn nhắm mắt một canh giờ trước, lúc này lại ấn hai hàng chữ bằng máu khá lớn:

Mười vạn Hắc Hồn mạng, huyết tế mộc linh hồn!

–– Lăng Vân.

Huyết khí kinh người, rõ ràng vừa mới viết, mà hắn cho dù mới vừa rồi hay là hiện tại, đều không nhận thấy được sự tồn tại của khí tức nào.

Lôi Cuồng Phong cam giác được thân thể của mình đang bắt đầu không thể khống chế run run lên, hắn lấy ra một khối huyền ảnh thạch, ấn lại hình ảnh những chữ bằng máu này, lại không dám gầm lên một tiếng nào, mà chạy như điên phóng về phía tổng tông.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment