Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1089 - Chương 1090: Bắt Đầu Trả Thù

. ._545__2" class="block_" lang="en">Trang 545# 2

 

 

 

Chương 1090: Bắt đầu trả thù



Hắc Hồn thần tông.

Lôi Cuồng Phong mang theo xác chết đệ tử một đường chạy như điên, trở lại tông môn, vẫn có phần kinh hồn chưa định. Làm phó đường chủ một đường của Hồn tông, hắn cũng là đại nhân vật nổi tiếng ở Hắc Gia giới, lại chưa bao giờ trải qua chuyện quỷ dị làm cho người ta sợ hãi như thế.

Vừa mới đến thẳng tổng đường, hắn liếc nhìn người đang đâm đầu đi tới ở phía trước, bước chân của hắn nhất thời nhanh hơn.

Dáng người này ục ịch, nhưng ánh mắt lại âm lệ như đại bàng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng phóng thích ra uy áp làm cho lòng người sợ. Theo hắn đi tới, một luồng cảm giác áp bách như bóng với hình gần như đáng sợ, đó là khí tức khủng bố thuộc về Thần Linh cảnh. Đến chỗ nào, đệ tử thủ vệ trong tông không khỏi lập tức cúi lạy.

Lôi Thiên Cương, tổng đường chủ đường thứ sáu mươi bốn của hắc Hồn thần tông, đường đệ của tông chủ Lôi Thiên Phong, có địa vị ngang bằng với các trưởng lão ở Hồn tông, huyền lực cao tới Thần Linh cảnh trung kỳ, là nhân vật tuyệt đỉnh làm cho người ta nói đến là biến sắc, trong tông ngoài tông, không có ai dám chọc.

- Tổng đường chủ!

Lôi Cuồng Phong bước nhanh vọt tới trước mặt Lôi Thiên Cương.

Nhìn thấy thi thể trên tay Lôi Cuồng Phong, chân mày Lôi Thiên Cương cau chặt:

- Xảy ra chuyện gì?

- Tổng đường chủ, hôm nay thuộc hạ vốn ở Hắc Hồn sơn thay mặt cho đường chủ giám sát khảo hạch lựa chọn đệ tử, nhưng mà… Trăm tên đệ tử, lại toàn bộ táng thân trong Hắc Hồn sơn.

Lôi Cuồng Phong vừa nói, vừa không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lôi Thiên Cương giận dữ:

- Cái gì!? Lại có người dám ám toán đệ tử Hồn tông ta? Là ai làm?

Lôi Cuồng Phong nói:

- Thuộc hạ không biết. Khi thuộc hạ phát hiện, bọn họ đã chết hết, trong vòng chẳng qua chỉ một canh giờ, thuộc hạ cách cũng không xa, lại không hề phát hiện ra.

- Ngươi nói cái gì?

Chân mày Lôi Thiên Cương cau chặt, lại hiển nhiên không tin lời Lôi Cuồng Phong nói.

Lôi Cuồng Phong buông thi thể trong tay ra:

- Không chỉ có như thế, dáng vẻ của những đệ tử chết đi này đều cực kỳ quỷ dị, có đầu thân hai nơi, không hề có dấu vết giãy giụa. Mà càng nhiều đệ tử, lại… Biến thành hoạt tử nhân như vậy.

Lôi Thiên Cương ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên “Xác chết”, sau đó chân mày căng thẳng, lại đưa tay nắm lấy thiên linh của xác chết, vẫn kéo dài thật lâu, mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt âm u không chắc.

- Tổng đường chủ, hắn rốt cuộc vì sao mà chết?

Lôi Cuồng Phong hỏi.

Ánh mắt Lôi Thiên Cương âm u, trầm giọng nói:

- Chỗ những thi thể đệ tử này, cách ngươi có xa không.

- Xa nhất cũng không đến năm mươi dặm.

Lôi Cuồng Phong nói. Những đệ tử kia mới rời đi xa như vậy, cũng ý nghĩa, sợ rằng khảo hạch mới bắt đầu không đến một khắc đồng hồ, thật ra toàn bộ bọn họ đã chết hết.

- Hừ, nếu như ngươi nói đều là sự thật, khoảng cách ngắn như thế, lại khiến cho vẻn vẹn trăm tên đệ tử chết mà không có động tĩnh gì, lại khiến cho ngươi không hề phát hiện ra… Sợ rằng ngay cả ta cũng không làm được!

Lôi Cuồng Phong cả kinh trong lòng:

- Thuộc hạ không dám lừa gạt tổng đường chủ!

Sắc mặt Lôi Thiên Cương vẫn hoàn toàn âm trầm như trước:

- Tin rằng ngươi cũng không dám! Chết kiểu này lại càng kỳ quái, trên người không hề có bất kỳ nội thương ngoại thương nào, thậm chí ngay cả mệnh vẫn còn, giống như bị người sưu hồn mà chết… Mà đệ tử này đã là Thần Hồn cảnh, hồn nguyên phòng thủ kiên cố, trừ phi chính hắn không phản kháng, bằng không cho dù là tông chủ muốn sưu hồn hắn đều vốn không có khả năng!

Da đầu Lôi Cuồng Phong run lên:

- Chẳng lẽ, thật sự là quỷ thần sao?

- Quỷ thần cái gì!

Lôi Thiên Cương giận dữ mắng mỏ, đột nhiên hỏi:

- Đối phương thật sự không lưu lại dấu vết gì?

Lôi Cuồng Phong nhanh chóng lấy ra huyền ảnh thạch, phóng xuất ra hình ảnh ấn xuống lúc trước:

- Câu nói này, chắc do kẻ đó lưu lại.

Mười vạn Hắc Hồn mạng, huyết tế mộc linh hồn.

- Lăng Vân!?

Sắc mặt Lôi Thiên Cương đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu thét lớn:

- Lập tức thông báo các đường, mỗi đường mang ít nhất năm ngàn đệ tử, lập tức xuất phát lục soát núi! Gặp được người sống, lập tức bắt! Có thể đánh cho trọng thương tàn phế, nhưng nhất định phải sống!!

Lôi Cuồng Phong cả kinh, tuy rằng ám sát nhiều đệ tử Hồn tông như vậy, nhưng quy mô lục soát núi như thế, cũng thật sự hơi khoa trương rồi:

- Tổng đường chủ, Lăng Vân này rốt cuộc là người phương nào…

Lôi Thiên Cương trầm giọng nói:

- Đừng hỏi nhiều! Ngươi cũng biết vì sao tông chủ lại đột nhiên suốt đêm tự mình khởi hành đi đến Hắc Gia thành? Lại không nghĩ tới, hắn thế mà lại tự mình đưa đến cửa… Mười vạn Hắc Hồn mạng? A, thật đúng là khẩu khí hù chết người mà –– ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không đi mau! Nhớ kỹ, nhất định phải sống!

- Vâng!

Lôi Cuồng Phong lĩnh mệnh mà đi.

Lôi Thiên Cương cầm lấy truyền âm ngọc, truyền âm nói:

- Tông chủ, đã không cần đi đến Hắc Gia thành, bản thân Lăng Vân tự đưa đến cửa rồi!

––––––––––––

Hắc Hồn thần tông nhất thời âm thanh ầm ĩ nổi lên bốn phía, hơn mười vạn đệ tử Hồn tông nối đuôi nhau mà ra, cho đến Hắc Hồn sơn mạch. Một lần xuất động gần một thành đệ tử tổng tông đến lục soát núi, đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử, hơn nữa không hề có điềm báo trước.

Hắc Hồn sơn mạch vốn phân bố rất nhiều huyền thú nguy hiểm, huyền giả ngay cả người tiến vào đều cực ít, chứ đừng nói chi là xâm nhập. Mà phía đông sơn mạch thuộc về Hồn tông, trừ phi sống không kiên nhẫn, bằng không huyền giả Hắc Gia giới cho dù nhiều hơn thêm mười lá gan nữa cũng tuyệt đối không dám tới gần.

Cho nên lục soát núi quy mô lớn này vẫn luôn kéo dài đến khi sắc trời âm u, trừ bỏ quấy nhiễu vô số huyền thú ra, vốn không tìm được nửa bóng người.

Màn đêm buông xuống, một tầng sương mù màu xám rất nặng dần dần bao phủ toàn bộ Hắc Hồn sơn mạch.

Đội ngũ lục soát núi không thu hoạch được gì trước sau trở lại tông môn, báo cáo kết quả với Lôi Thiên Cương.

- Tổng đường chủ, lục soát cả một ngày, đừng nói bóng người, ngay cả dấu vết người ngoài xuất hiện đều không tìm được.

Người nói chuyện liếc nhìn Lôi Cuồng Phong:

- Lôi Cuồng Phong, ngươi nói đều có thật không?

Lôi Cuồng Phong tức giận nói:

- Chuyện này mà ta dám lôi ra đùa! Tổng đường chủ, hẳn là sau khi hắn ám toán, lập tức bỏ trốn mất dạng. Chỉ có điều, chỉ cần hắn không rời khỏi Hắc Gia giới, tuyệt đối trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.

- Xem ra chạy thoát không thể nghi ngờ, mệt ta còn tưởng rằng hắn thật sự muốn lấy mười vạn mạng của Hồn tông ta. Tông chủ không sai biệt lắm cũng đã nên trở lại, liền chờ tông chủ về lại bàn đi.

Loi Thiên Cương quét nhìn chúng đường chủ, bỗng nhiên nói:

- Sao lại thiếu một người? Đường thứ mười một đâu?

- Tổng đường chủ!

Lôi Thiên Cương vừa dứt lời, một âm thanh dồn dập liền từ phía ngoài truyền vào, sau đó, một nam tử trung niên cấp tốc vọt vào, đúng là Lôi Chuyết một trong những phó đường chủ của đường thứ mười một.

Dáng vẻ của hắn, khiến mọi người cau chặt chân mày, Lôi Thiên Cương trầm giọng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tổng điện chủ, thuộc hạ dẫn dắt đệ tử quay về tông môn, lúc kiểm kê nhân số, lại phát hiện thế mà lại thiếu một trăm sáu mươi người, thuộc hạ lập tức sai người quay lại Hắc Hồn sơn… Vừa rồi nhận được tin tức, đã tìm được hơn bảy mươi thi thể, mà dáng vẻ khi chết của bọn họ, giống với lời lúc trước của Lôi Cuồng Phong nói như đúc! Những đệ tử khác chưa tìm được, chắc cũng đều gặp độc thủ rồi.

- Cái… Gì!?

Không khí trong đại sảnh đột nhiên thay đổi, chúng đường chủ đều mặt lộ vẻ khiếp sợ… Còn có một chút hoảng sợ.

Hơn mười vạn đệ tử, còn có gần hai trăm phó đường chủ thậm chí đường chủ dẫn dắt, không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì… Lại lặng yên không một tiếng động chết đi hơn một trăm đệ tử. Hơn nữa nhìn phản ứng của Lôi Chuyết, lúc trước hắn rõ ràng không hề phát hiện ra điều gì.

Một luồng ý lạnh tán loạn trong thân thể tất cả mọi người.

- Xảy ra chuyện gì!

Người còn chưa đến, âm thanh uy nghiêm mang theo uy áp như lôi đình đã đè lên tâm hồn của tất cả mọi người.

Ngoài cửa đại sảnh, một người trung niên một thân hắc y đang chậm rãi đi tới, ngực in một hắc xà lôi điện quấn quanh, mở ra mồm to dữ tợn, đi theo phía sau là bốn người hắc y nhân giống vậy.

Hắn đến, khiến cho dòng khí cả đại sảnh nhất thời ngưng kết, nặng nề như u ám che không.

Tổng đường chủ của Hắc Hồn thần tông, Đại Giới Vương Hắc Gia giới, cũng đứng trên đỉnh huyền đạo Hắc Gia giới, một người duy nhất nhân vật khủng bố Thần Vương cảnh.

Lôi Thiên Phong!

- Tông chủ!

Hắn đến, khiến mọi người cuống quýt vái lạy, đầu cúi xuống thật sâu, không một người dám tự tiện ngẩng lên.

- Đứng lên đi… Thiên Cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lôi Thiên Phong nhìn lướt qua mọi người, nhàn nhạt hỏi.

Lôi Thiên Cương đứng dậy, cấp tốc thuật lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần.

Ánh mắt Lôi Thiên Phong híp lại, khẽ ngẩng đầu:

- Lăng… Vân. Thật đúng là kỳ. Hồn tông ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn thế mà lại chủ động tới tìm chúng ta xúi quẩy, còn tự xưng muốn lấy mười vạn mạng Hồn tông ta… Lý do cũng bởi vì mộc linh? Ha ha, xem ra tiểu tử này, sợ rằng là người điên.

- Tông chủ, Lăng Vân này xem ra không phải đơn giản như dự đoán của chúng ta xa xa, dáng vẻ những đệ tử chết đi này, thật ra khiến ta nhớ tới những “Ma nhân” trong ghi chép của bắc thần vực, nghe đồn ma nhân này sẽ ẩn trong bóng tối, trong lúc không tiếng động đoạt đi hồn người ta. Đương nhiên, người nơi đó cũng sẽ không rời khỏi bắc thần vực, Lăng Vân cũng quả quyết không có khả năng từ nơi đó đến, chính là… Có phần tương tự.

Lôi Thiên Cương nói.

Lôi Thiên Phong lạnh lùng nói:

- Bắt được hắn, dĩ nhiên biết được hắn dùng thủ đoạn gì. Lăng Vân hiển nhiên ẩn núp ở trong Hắc Hồn sơn, ngày mai, sáu mươi bốn đường toàn bộ xuất động, lục soát Hắc Hồn sơn, đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra hắn cho ta!

- Tông chủ, Lăng Vân này… Rốt cuộc là ai?

Một đường chủ không nhịn được nói.

- Chuyện này các ngươi không cần biết nhiều lắm. Chỉ cần biết, trên người hắn, có thứ Thần Vũ giới muốn!

Lôi Thiên Phong âm trầm nói.

Ba chữ “Thần Vũ giới”, khiến sắc mặt chúng đường chủ kinh biến.

Lôi Thiên Phong hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra tàn bạo:

- Hơn nữa thứ này, vẫn do hắn đoạt đi từ trong tay chúng ta. Thần Vũ giới chỉ cho chúng ta một tháng! Nếu trong vòng một tháng không thể tìm “Vật kia” về, sợ rằng chúng ta ăn không xong phải ôm lấy!

- Nhớ kỹ… Bắt sống!

Trong một đêm, toàn tông đều biết đến cái tên Lăng Vân này.

Sau ngày đầu tiên lục soát núi ở quy mô lớn, ngày hôm sau, quy mô lục soát núi còn lớn hơn ngày đầu tiên rất nhiều. Xuất động, còn toàn bộ là người của sáu mươi bốn đường… Ở Hắc Hồn thần tông, sáu mươi bốn đường là tầng cấp bậc cao nhất.

Mà huy động nhân lực như thế, chỉ vì tìm một người, tất cả mọi người đều cho rằng đây sẽ chỉ là một trò chơi mèo vờn chuột quá mức khoa trương, cũng không nghĩ tới, đây chính là mở đầu của một phen bóng đè đáng sợ.

Giống với ngày đầu tiên, bọn họ lục soát cả ngày lại ngay cả bóng người đều không đụng đến. Nhưng mà, dần dần, lục soát đến chỗ sâu, bọn họ lần lượt tìm được thi thể… Toàn bộ đều là thi thể của đệ tử Hồn tông, không có người nào nhìn thấy hay biết được bọn họ chết như thế nào, trước khi tìm được bọn họ, càng không có bất kỳ khí tức lạ thường hay âm thanh gì… Giống như đột nhiên hồn bay phách lạc.

Một ngày qua đi, bọn họ không thu hoạch được gì, chỉ mang về hai trăm hoạt tử nhân không có linh hồn.

Ngày thứ ba cũng như thế.

Ngày thứ tư, Lôi Thiên Cương mang theo các đại đường chủ đích thân đi Hắc Hồn sơn, bọn họ ở trên không, dưới huyền lực thôi động linh giác trải đến cực hạn, sau vài canh giờ, lại nhận được truyền âm đến thiếu chút nữa khiến cho bọn họ hộc máu:

- tổng đường chủ! Toàn bộ đệ tử đóng giữ ở bí cảnh sau núi tử vong hết, trạng thái khi chết giống với các đệ tử chết ở Hắc Hồn sơn như đúc… Rất có thể là Lăng Vân!

Lôi Thiên Cương gầm lên một tiếng giận dữ:

- Cái gì? Bí cảnh phía sau núi!! Chúng ta đi! Lăng Vân không ở trong này!

Sau khi vồ hụt ở Hắc Hồn sơn, lục soát từ đầu đến cuối khu vực phía sau núi, vẫn không thu hoạch được gì, nhưng tin tức khiến cho da đầu người ta run lên lại lần lượt truyền đến.

- Tổng đường chủ, hai trăm đệ tử từ Tử Trúc vực chấp hành nhiệm vụ trở về bị chặn giết ở trên đường, không ai sống sót!

- Tông chủ! Nửa canh giờ trước đám người nhận mật lệnh của ngài đi Hắc Gia thành, đã… Đã chết toàn bộ, thi thể ngay chỗ cách tông không đến ba trăm dặm.

- Tổng đường chủ, thứ tử và nhi tử thứ bảy của đường chủ đường thứ mười bảy, cùng với hộ vệ đệ tử của bọn họ đã chết ở Hắc Hồn hà… Hẳn vào ngay nửa canh giờ trước.

- Ba canh giờ trước đệ tử phái đi vận chuyển tử lôi thạch đến nay chưa về, hơn nữa không hề có tin tức, sợ rằng đã…

… …

… …

Tin tức làm cho người ta phát lạnh khắp cả người tin sau truyền đến nối tiếp tin trước, mỗi một ngày, đều sẽ có đệ tử Hồn tông tử vong, thậm chí tin tức biến mất truyền đến. Phát sinh vào thời gian khác nhau, khu vực khác nhau, nhưng đều ở gần khu vực của Hồn tông, chết, biến mất đều là đệ tử của Hồn tông.

Ít thì mấy người, nhiều thì vài trăm người!

Nửa tháng ngắn ngủi, tổng cộng đã có mấy ngàn đệ tử Hồn tông chết.

Nếu chỉ chết đơn giản, trên dưới Hồn tông quả quyết không đến mức khủng hoảng. Nhưng mà, trong nửa tháng này, con số tử vong mỗi ngày gia tăng, đồng thời trên dưới Hồn tông luôn không tiếc giá cao, có thể nói điên cuồng tìm kiếm tung tích của Lăng Vân, hận không thể dốc toàn bộ lực lượng của tám trăm vạn đệ tử toàn tông.

Tin tức đệ tử Hồn tông không có một ngày gián đoạn, cũng ý nghĩa “Lăng Vân” chưa bao giờ rời khỏi phụ cận Hồn tông, nhưng Hồn tông một tay che trời ở Hắc Gia giới, thế lực vô cùng khổng lồ, lại ở trên địa bàn của mình, giống như điên tìm kiếm, nhưng lại chưa bao giờ đụng đến bóng dáng của “Lăng Vân”.

Thậm chí, từ tông chủ, tổng đường chủ, cho đến đệ tử cấp bậc thấp nhất, đều không ai biết hắn có dáng vẻ như thế nào.

Biết được duy nhất, cũng chỉ có cái tên “Lăng Vân” này.

Mà mầm mống sợ hãi vô ảnh vô hình, còn đáng sợ hơn ma thần làm cho người ta nhìn thấy mà sợ. Mỗi một ngày đi qua, sợ hãi này đã mỗi một ngày tích lũy, về sau, gần như không còn đệ tử nào dám tùy tiện bước ra khỏi tông môn, còn đệ tử phụng mệnh đi ra tông môn, mỗi một bước, đều nơm nớp lo sợ… Toàn bộ sau lưng đều lạnh lẽo, giống như có một đôi mắt tử thần đang không tiếng động nhìn chăm chú vào mình.

Nửa tháng sau, Hồn tông cuối cùng hạ lệnh cấm sỉ nhục nhất từ trước cho đến nay: Toàn bộ người Hồn tông tu vi từ Thần Kiếp cảnh trở xuống, không được cho phép, không được tự ý rời khỏi tông môn nửa bước!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment