.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1091" class="block_" lang="en">Trang 546# 1
Chương 1091: Lại thấy Tiểu Mạt Lỵ
Mà vài ngày, Hắc Gia giới dần dần xuất hiện rất nhiều tin đồn kinh người, hơn nữa càng truyền càng rộng rãi, càng truyền càng ác liệt.
- Nghe nói hôm qua lại có vài ngàn đệ tử Hồn tông chết dưới tay Lăng Vân, mới nửa tháng, Hồn tông đã chết ít nhất năm sáu vạn người đệ tử, mà Hồn tông mỗi ngày đều xuất động quy mô, nhưng ngay cả một sợi tóc của Lăng Vân đều không tổn thương được. Ta còn nghe nói, bọn họ liền ngay cả dáng vẻ Lăng Vân như thế nào đều không biết.
- Cắt! Chỉ má nó toàn nói bừa! Hồn tông ít nhất đã bị Lăng Vân giết mười mấy vạn đệ tử, chỉ nguyên ngày hôm qua đã chết không dưới năm vạn đệ tử, được gọi là thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông… Đại chất tử nhà đại cữu phụ ta chính là đệ tử Hồn tông, hắn chính miệng nói với ta. Hiện giờ đệ tử của Hồn tông vừa nghe thấy cái tên “Lăng Vân” này đều run cầm cập.
- Lăng Vân đang nói đến này rốt cuộc có lai lịch gì? Lần này Hồn tông quả thật chọc phải diêm vương sống.
- Tin tức mới nhất, chính là vào hôm nay, Hồn tông hạ lệnh cấm! Các đệ tử đều phải chặt chẽ đứng ở trong tông, không được ra ngoài, vô cùng chính xác! Đường đường Hồn tông lại bị dọa thành rùa, thật má nó hả hê lòng người, thích! Wow ha ha ha ha ha!
- Suỵt! Nói nhỏ chút, cẩn thận bị người của Hồn tông nghe được.
- Đều bị dọa đến tổ còn không dám ra ngoài, sợ cái đờ bờ gì!
Hắc Hồn tông ác danh rõ ràng ở Hắc Gia giới, lại một tay che trời bị người liên tiếp giết lượng lớn đệ tử, còn bị ép đến không thể không hạ lệnh cấm, trong tông lòng người bàng hoàng, đây đối với huyền giả Hắc Gia giới mà nói, đâu chỉ là hả hê lòng người. Ban đầu còn chỉ dám âm thầm thảo luận, dần dần càng thêm nhiệt liệt, tin tức Hồn tông hạ lệnh cấm truyền ra, càng là hạnh phúc lớn lao, toàn bộ Hắc Gia giới đều trong vòng mấy ngày ngắn ngủi khơi dậy một bầu không khí nhiệt liệt kỳ diệu… Quả thật giống như qua năm mới.
Mà cái tên “Lăng Vân”, càng sớm già trẻ đều biết, như sấm bên tai.
Hắc Hồn thần tông.
Rầm!!
Bàn đá bị một chưởng đập vỡ, sắc mặt Lôi Thiên Phong âm u như đáy nồi:
- Mấy tin tức này do ai truyền đi, quả thật buồn cười!!
- Đây nhất định là do Lăng Vân kia làm.
Lôi Thiên Cương lại lắc đầu:
- Không. Những ngày này, Lăng Vân tuyệt đối không rời khỏi trong vòng quá ngàn dặm. Hơn nữa chỉ bằng một mình hắn, cũng vốn không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, đẩy dư luận đến mức độ này, nói không chừng hắn còn có đồng lõa nào đó! Đồng lõa này còn là người của Hắc Gia giới!
- Chuẩn xác hơn một chút… Mấy tin tức này dường như cũng truyền ra từ Hắc Gia thành, đồng lõa của hắn, vô cùng có khả năng là một thế lực nào đó ở Hắc Gia thành, hơn nữa quy mô tuyệt đối không nhỏ!
- Tổng đường chủ nói có lý! Chỉ có điều ta ngược lại thật sự nhất thời nghĩ không ra, thế lực tông môn nào ở Hắc Gia giới sẽ có lá gan lớn như vậy!
Lôi Thiên Phong tức giận nói:
- Đừng nói chuyện vô dụng này! Bắt được Lăng Vân, thứ dân đen này tất nhiên sẽ câm miệng! Nếu như hắn thật sự có đồng lõa ở Hắc Gia giới, vậy để cho bọn chúng chết không có đất chôn!
Ánh mắt Lôi Thiên Phong âm u làm cho người ta sợ hãi:
- Còn có nửa tháng! Ta không quan tâm các ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải tìm ra bắt hắn lại cho ta! Ta muốn tự tay bóp đứt xương cốt toàn thân hắn, để cho hắn sống không bằng chết!
Đại trưởng lão Hồn tông Lôi Thiên Độ nói:
- Từ thủ đoạn của Lăng Vân trong mấy ngày này đến xem, người hắn xuống tay, đều là đệ tử Thần Kiếp cảnh trở xuống, mà cũng không dám ra tay với người Thần Kiếp cảnh, nói rõ huyền lực của hắn không quá cao, mỗi lần đệ tử bị giết chết, tối đa không vượt quá hai trăm người, lại cũng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết. Những thứ này tổng hợp lại, có thể thấy được tu vi huyền lực của hắn không cao, nhưng cực kỳ am hiểu ẩn nấp, mà chỗ kinh người nhất, là tinh thần lực của hắn…
- Vài ngày này ta tìm đọc điển tích, tìm được không ít ghi chép lại có thể lấy tinh thần lực giết người trong vô hình, nhưng thủ đoạn này rất khó tu thành, phiêu lưu cũng rất lớn, hơn nữa toàn bộ đều đến từ chân thần truyền thừa của tinh giới thượng vị và tinh giới trung vị, Vô Tâm Tịnh của Bồ Đề thiện giới giết bằng nguyền rủa trong thời gian tính bằng giây xóa đi ý thức của toàn bộ người ta, Viêm Thần giới có một lĩnh vực đặc thù có thể dung hợp hỏa diễm hồn lực đốt diệt linh hồn kẻ địch trên phạm vi lớn, băng hồn tuyệt vực của Thanh Long giới tây thần vực càng là…
Lôi Thiên Phong thô bạo cắt ngang:
- Ta không muốn nghe những lời vô dụng này! Cho dù Lăng Vân không đến từ Tịnh Nguyệt giới, cũng tuyệt đối không có xuất thân từ tinh giới trung vị hoặc thượng vị, bằng không cũng không đến mức lén lén lút lút như vậy. Ta chỉ muốn biết, các ngươi còn bao lâu nữa mới có thể bắt được hắn!
Lôi Thiên Cương dè dặt cẩn trọng nói:
- Chuyện này… Tông chủ, đêm hôm qua ta đã an bài sáu mươi bốn đường chủ chia thành hai trăm đội ngũ, mỗi một đội ngũ chí ít có hai Thần Kiếp cảnh tọa trấn, sau đó thừa dịp ban đêm mai phục ở vài chỗ Lăng Vân có khả năng xuất hiện nhất, hẳn là… Sẽ có thu hoạch.
Hai câu phía sau, Lôi Thiên Cương hiển nhiên không đủ tự tin, lại ngay sau đó nói:
- Chỉ có điều phương pháp tốt nhất, vẫn là có thể tìm được người nhà hoặc nhược điểm gì đó của Lăng Vân, buộc hắn đi ra. Chính là Tịnh Nguyệt giới dù sao cũng không phải là Hắc Gia giới, vả lại lãnh thổ còn lớn hơn Hắc Gia giới mấy lần, người phái đi đã mấy ngày đêm không nghỉ truy tra, trước mắt chưa có kết quả, tông chủ yên tâm một chút, tin tưởng mấy ngày nữa, chắc chắn sẽ có tin tức tốt.
Từng chữ Lôi Thiên Phong nói ra đều mang theo sát khí làm cho người ta sợ hãi:
- Tốt nhất là như vậy. Bằng không, nửa tháng sau Thần Vũ giới giáng tội xuống, ta không dễ chịu, các ngươi cũng đừng mong dễ qua!!
––––––––––
Hắc Hồn sơn mạch.
Lôi Cuồng Phong, Lôi Thanh Liệt, hai đại phó đường chủ đường thứ ba mươi sáu Hồn tông, đêm qua bọn họ phụng mệnh mệnh lệnh của Lôi Thiên Cương, mang theo trăm đệ tử tinh anh đường thứ ba mươi sáu, thừa dịp màn đêm và sương mù dày đặc lặng yên đi đến Hắc Hồn sơn, phân tán ẩn nấp trong bụi cỏ khô, sau đó toàn lực thu liễm khí tức, cũng một lần nữa hạ mệnh lệnh tuyệt đối không thể phát ra tiếng động gì.
Ở trong tối đen với yên tĩnh, bọn họ đợi cả một đêm.
Tuy rằng có hiềm nghi ôm cây đợi thỏ, nhưng bọn họ bị giằng co nửa tháng lại ngay cả bóng dáng của đối phương đều chưa từng thấy, đã nghĩ không ra phương pháp gì tốt hơn.
Nắng sớm dần sáng ngời, sương mù màu xám cũng bắt đầu tan đi, không có bao nhiêu ngoài ý muốn, bọn họ lại trông chừng khoảng không. Chỉ có điều Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt vẫn ngồi chồm hổm chờ ở chỗ cũ, cho đến khi trời đã sáng choang, sương mù màu xám cũng hoàn toàn tan đi, hai người mới truyền âm cho nhau, sau đó nhảy ra từ trong bụi cỏ.
- Thu đội, hồi tông!
Lôi Cuồng Phong gầm rú một tiếng.
Nhưng mà, trả lời hắn, lại là một mảnh tĩnh lặng khủng bố, khí tức của toàn bộ đệ tử đều còn đó, nhưng hắn vừa gầm lên một tiếng, lại không có một người đáp lại.
Sắc mặt của Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt đột nhiên thay đổi, Lôi Cuồng Phong vội vàng bay vút trong không trung, một chưởng đánh xuống, bụi cỏ khu vực vài dặm chung quanh nhất thời bị nhấc lên cao cao… Đồng thời bị nhấc lên, còn có thân thể của đệ tử mà bọn họ mang đến.
Rầm rầm rầm rầm…
Thân thể của đệ tử Hồn tông giống như sủi cảo ào ào rơi xuống, toàn bộ bọn họ hai mắt trừng trừng, không hề có thần thái, dáng vẻ như người chết, nhưng kỳ lạ khí tức của bọn họ hoàn toàn còn tồn tại.
Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt đồng thời giật mình ở đó, tuy rằng lúc trước đã tự mình trải qua chuyện tương tự, nhưng Lôi Cuồng Phong vẫn toàn thân rét run, còn Lôi Thanh Liệt, cho dù số lượng đệ tử Hồn tông tử vong nhiều hơn gấp bội nữa, cũng còn xa mới kinh hãi bằng một màn này mang đến.
- Chẳng lẽ… Thật… Thật sự có quỷ sao?
Thân đường đường là phó đường chủ một đường Hồn tông, giọng Lôi Thanh Liệt thế mà lại đang run run.
Mà lúc này, một luồng huyết khí mong manh từ phía trước truyền đến, Lôi Cuồng Phong thoáng phát giác, bước nhanh về phía trước, nhấc thân thể một tên đệ tử ra, ở phía sau lưng hắn rõ ràng thấy được mấy chữ bằng máu thật nhỏ:
“Trở về nói cho Lôi Thiên Phong, ta cho hắn thời gian ba ngày, để cho hắn tự phế huyền công và hai tay hai chân để tạ tội! Bằng không, ta tất để cho hắn hối hận cả đời!”
“–– Lăng Vân.”
- Quả… Quả nhiên là Lăng Vân!
Lôi Thanh Liệt vẫn chưa từ trong kinh hãi vĩ đại phục hồi tinh thần lại.
Mà Lôi Cuồng Phong cũng sắc mặt âm u:
- Vết máu còn chưa hoàn toàn khô, hắn chắc động thủ không được bao lâu, cũng đã nói rõ hắn khẳng định không đi xa! Chúng ta mau tìm!
Hai đại phó đường chủ nhất thời bay vút không trung, linh giác phóng thích, ánh mắt quét loạn… Tất cả mọi người của Hồn tông nhận định, “Lăng Vân” nhất định có năng lực ẩn nấp khí tức cực kỳ mạnh, hơn nữa gian trá cẩn thận, sau khi xác nhận tuyệt đối an toàn mới ra tay, đắc thủ rồi sẽ lập tức chạy xa… Lại nằm mơ đều không tin được, Vân Triệt chẳng những có thể che giấu khí tức hoàn mỹ, còn có thể hoàn toàn che giấu đi bóng dáng.
Đoạn nguyệt phất ảnh, đến từ băng hoàng viễn cổ, huyền kỹ thần đạo có cấp bậc còn ở trên cả Băng hoàng phong thần điển, ngay cả Mộc Huyền Âm đều không thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn có thể nặc ảnh, sao huyền giả một tinh giới hạ vị có thể nhận thức được.
Xa xa, một bóng dáng nhìn không thấy nhìn chằm chằm vài lần vào hai bóng người đang như ruồi bọ không đầu ở trên không trung, cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm đi về phía hướng tây. Tầm mắt và linh giác của hai đại phó đường chủ Hồn tông chẳng qua chỉ đảo qua chỗ hắn, lại không hề có bất kỳ dừng lại.
Sau khi rời xa đủ khoảng cách an toàn, Vân Triệt thoáng đề huyền lực lên, tốc độ nhanh hơn, bóng dáng cũng theo đó hiện ra.
“Bước đầu tiên đã hoàn thành không sai biệt lắm, nên đưa cho Hồn tông phần đại lễ thứ hai.” Bàn tay Vân Triệt đặt lên trên ngực, khẽ nói: “Hòa Lâm, ta nhất định… Sẽ khiến cho bọn chúng hoàn trả lại vạn lần nợ máu mà bọn chúng nợ bộ tộc mộc linh các ngươi!”
Mà hắn vừa mới hiện thân hình ra, chuẩn bị tăng tốc bay đi, bỗng nhiên cảm giác được phía trước xuất hiện một khí tức mỏng manh, lại quen thuộc.
Khí tức này… Chẳng lẽ?
Bóng dáng của hắn cấp tốc lướt tới trước, ánh mắt xuyên qua một mảnh cây cối, liếc nhìn thấy một bóng dáng bé bỏng đang sôi nổi đi tới, một thân váy dài sặc sỡ hết sức lóa mắt.
Rõ ràng là Tiểu Mạt Lỵ!
Sao nàng lại ở chỗ này!?
Không biết có phải trùng hợp hay không, hoàn toàn cùng một thời gian khi Vân Triệt nhìn thấy nàng, Tiểu Mạt Lỵ vừa khéo ngẩng đầu lên nhìn, liếc nhìn thấy Vân Triệt, nhất thời ánh mắt chợt sáng ngời.
Không tốt –– Trong lòng Vân Triệt chớp động, hỏa tốc lao xuống, nhưng đã không kịp, một tiếng kêu ngọt ngào cực kỳ dễ nghe vang lên trong sơn cốc.
- Tỷ phu, ta ở trong này!
Mặc dù Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt cách rất xa, nhưng bọn họ đang ở dưới trạng thái linh giác hoàn toàn phóng thích, mà âm thanh la lên của Tiểu Mạt Lỵ quả thật thanh thúy giống như thủy tinh va vào nhau, cho dù hai người không ở trạng thái cảnh giác đều đủ nghe thấy được.
Vân Triệt như liệt ưng lao xuống, một phát ôm lấy Tiểu Mạt Lỵ, tay phải gắt gao che cánh môi của nàng, lấy lưu quang lôi ẩn nháy mắt khóa lại khí tức của nàng, sau đó sát mặt đất cấp tốc bay ra, nơi tầm mắt có thể đạt đến, mang theo Tiểu Mạt Lỵ không tiếng động bay vào trong khe hẹp giữa hai khối núi đá vĩ đại.
- Không cho phép lên tiếng!
Vân Triệt cắn chặt răng, huyền khí khóa lại hành động của nàng đề phòng nàng giãy giụa, lấy lưu quang lôi ẩn khóa lại khí tức của nàng, bàn tay vẫn như trước không yên tâm che miệng mũi của nàng.
“…” Tiểu Mạt Lỵ nhúc nhích cũng chẳng được, càng không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có trừng lớn một đôi mắt vô tội.
Không hề nghi ngờ, không quá bao lâu, Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt mang theo hai dòng khí như gió bão phi tới, tinh chuẩn rơi vào vị trí lúc trước của bọn họ.
- Hình như là giọng nữ hài, sao lại có thể đột nhiên biến mất rồi?
- Nữ hài kia rõ ràng đang gọi ai đó… Nhất định ở ngay gần đây, lập tức tìm ra!
Toàn thân Vân Triệt như bị băng phong, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lưu quang lôi ẩn thêm đoạn nguyệt phất ảnh hai tầng ẩn nấp, cho dù hai người kia tới gần trong vòng mười trượng, hắn đều có tuyệt đối nắm chắc không bị phát hiện. Nhưng mà, đó là bản thân hắn! Lưu quang lôi ẩn có thể sử dụng ở trên thân người khác, nhưng đoạn nguyệt phất ảnh hiển nhiên không thể! Chỉ dựa vào lưu quang lôi ẩn, đối mặt với người có huyền lực còn vượt qua hắn một đại cảnh giới, hắn quả quyết không dám cam đoan không bị phát hiện… Càng chuẩn xác mà nói, là Tiểu Mạt Lỵ không bị phát hiện.
Nhưng mà, vận khí dường như không tệ, hai người Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt một người đi về góc phía nam, một người đi về sườn phía tây, dần dần cách bọn họ càng ngày càng xa.
Vân Triệt thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Mạt Lỵ đang trợn tròn mắt, dáng vẻ tội nghiệp, thấp giọng nói:
- Hai người kia đang đuổi giết ta, nếu như bị bọn họ phát hiện, hai người chúng ta nhất định phải chết, hiểu chưa? Cho nên không cho phép nói chuyện, thở lớn tiếng cũng không được, nếu nghe rõ, liền chớp mắt một cái.
“…” Ánh mắt của Tiểu Mạt Lỵ rất dùng sức chớp liên tiếp mấy cái.
Lúc này Vân Triệt mới chậm rãi thu tay, duy trì lưu quang lôi ẩn, chuẩn bị mang Tiểu Mạt Lỵ yên lặng rời đi.
Tiểu Mạt Lỵ quả nhiên không lên tiếng, nàng tràn đầy ủy khuất liếc nhìn Vân Triệt một cái, đưa tay day cái mũi dường như bị đau, sau đó…
- Hắt xì!!
Một tiếng hắt xì vô cùng vang dội, cả kinh tóc gáy toàn thân Vân Triệt nháy mắt dựng thẳng lên.
- Ta ~!@#$%…
Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, một tay túm lấy Tiểu Mạt Lỵ, huyền khí toàn thân bùng nổ, bay loạn mà đi.
Mà đồng thời trong nháy mắt, hai khí tức cường đại như dây lôi trói hồn, gắt gao tâp trung trên người hắn.