Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1091 - Chương 1092: Bể Đầu X 2

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1092" class="block_" lang="en">Trang 546# 2

 

 

 

Chương 1092: Bể đầu x 2



Tốc độ của Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, như tên gió bão. Nhưng hai khí tức phía sau tập trung vào hắn lại đuổi theo không bỏ, một khí tức trong đó, thậm chí dần dần gần hơn.

Vân Triệt đang nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Mạt Lỵ lại phát ra hô to hưng phấn hoàn toàn:

- Wow a a! Tỷ phu, hai người bọn họ là ai vậy? Tại sao muốn đuổi theo chúng ta?

- Câm miệng!

Vân Triệt gầm nhẹ nói.

Tiểu Mạt Lỵ quay đầu, la lên về phía sau:

- Hai đại phôi đản phía sau, các ngươi có bản lĩnh cứ đuổi theo đi! Tỷ phu ta là Lăng Vân hiện giờ có danh khí lớn nhất Hắc Gia giới, lợi hại nhất, ta mới không sợ các ngươi.

“…” Vân Triệt vô cùng muốn trực tiếp ném nàng ra xa xa.

Mà Tiểu Mạt Lỵ kêu lên hai chữ “Lăng Vân”, cũng khiến cho huyền lực và tốc độ của Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt lại một lần nữa bùng nổ.

Huyền lực của Lôi Cuồng Phong cao hơn Lôi Thanh Liệt, tốc độ của Lôi Thanh Liệt đại khái ngang hàng với Vân Triệt, mà Lôi Cuồng Phong lại thong thả áp sát, càng ngày càng gần.

Khi gần đến không tới ba dặm, chân mày Vân Triệt trầm xuống, cánh tay vung lên, một luồng cuồng phong mang theo Tiểu Mạt Lỵ bay đi rất xa trong tiếng kêu hoảng sợ của nàng, mà thân thể hắn đột nhiên khựng lại, thân thể quay lại, huyền khí toàn thân mãnh liệt kích động.

Rầm ––

Âm thanh khí bạo mãnh liệt như sóng đào, Lôi Cuồng Phong đảo mắt đã xông đến trước mặt Vân Triệt, Lôi Thanh Liệt cũng theo sát tới, ánh mắt và khí tức của hai người đều chặt chẽ tập trung lên Vân Triệt.

- Ngươi chính là… Lăng Vân?

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, đồng thời trong lòng có ít nhất sáu phần hoài nghi.

Khí tức huyền lực trên người Vân Triệt rõ ràng chỉ có Thần Hồn cảnh sơ kỳ! Chính là thanh niên mới chỉ là Thần Hồn cảnh sơ kỳ, lại khiến cho bọn họ đường đường là Hồn tông sứt đầu mẻ trán, tử vong thảm trọng?

Vân Triệt cười lạnh:

- A, ngoan ngoãn trở về truyền lời cho tông chủ của các ngươi không được sao, lại còn muốn nhảy ra chịu chết!

Bản thân Vân Triệt có năng lực chạy trốn rất mạnh, lấy Huyền cương kết hợp với lưu quang lôi ẩn, có thể có xác suất rất lớn thành công quấy nhiễu khí tức tập trung và phương hướng đuổi theo của kẻ địch, có đoạn nguyệt phất ảnh tách rời khí tức trong khoảnh khắc, xác suất thành công càng bạo tăng mấy lần, một khi thoát khỏi khí tức tập trung, hắn dưới che giấu hoàn mỹ, liền khó bị tìm được.

Có thể nói, một mình hắn muốn thoát khỏi Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt, quả thật dễ dàng.

Nhưng điều kiện đầu tiên là một mình hắn, mang theo Tiểu Mạt Lỵ liền không cách nào thực hiện được… Trừ phi hắn thật sự bỏ qua Tiểu Mạt Lỵ ra ngoài.

Đối với người mình coi trọng, Vân Triệt tuyệt đối sẽ không chút do dự lấy mạng che chở. Nhưng mà, hắn cũng tuyệt đối không phải là kẻ hiệp nghĩa… Hoặc là nói ngu xuẩn đến vô cùng mạo hiểm phiêu lưu cực lớn có khả năng nguy hiểm đến sinh mạng mà đi cứu một người vốn không hề có liên quan.

Hắn vốn nên trực tiếp bỏ lại Tiểu Mạt Lỵ, sau đó hỏa tốc thoát thân, nhưng hắn từ đầu đến cuối, thế mà lại thật sự không hề thoáng hiện lên suy nghĩ này… Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao.

Có lẽ, là do nàng cố tình tự xưng cái tên “Tiểu Mạt Lỵ” luôn luôn ở trong vô hình tác động lên sợi dây thần kinh nào đó của hắn.

Câu nói này của Vân Triệt vừa ra, không thể nghi ngờ đang chính miệng thừa nhận thân phận “Lăng Vân”. Sắc mặt của Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt lập tức thay đổi, huyền khí trên người nháy mắt sôi trào:

- Ngươi quả nhiên chính là Lăng Vân! Rất tốt… Thật sự để cho chúng ta dễ tìm, nhìn xem lần này ngươi còn chạy trốn đi đâu!

- Tiểu tử này vô cùng gian trá, đừng vô nghĩa, lập tức bắt lấy hắn!

Lôi Cuồng Phong chợt gầm một tiếng, dòng khí dữ dội cuốn lấy quanh thân, Lôi Thanh Liệt cũng theo sau mà động, hai người một trái một phải, nhằm thẳng lấy Vân Triệt.

Chân mày Vân Triệt cau chặt, tâm niệm nhanh chuyển… Hai đại phó đường chủ Hồn tông, Loi Thanh Liệt Thần Kiếp cảnh cấp bốn, Lôi Cuồng Phong Thần Kiếp cảnh cấp năm, đối phó với một người trong đó đều có phần miễn cưỡng, chính diện đồng thời ứng đối với hai người, gần như có thể nói không hề có phần thắng.

Phải tập kích bất ngờ ra tay, lấy tốc độ nhanh nhất phế bỏ một người!

Ong ––

Kiếp Thiên kiếm ra, rồi khí thế đột nhiên tăng vọt khiến Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt chấn động… Tuy rằng luồng khí thế này cũng không đến mức tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể tới từ một huyền giả mới Thần Hồn cảnh sơ kỳ.

Mặc dù trong lòng kinh hãi, nhưng ra tay không hề đình trệ, thậm chí càng thêm hung ác, hai đường lôi điện màu đen như con rắn dữ tợn, bổ nhào cắn về phía Vân Triệt… Bọn họ cũng không muốn hạ tử thủ, dù sao Lôi Thiên Cương và Lôi Thiên Phong đều lặp đi lặp lại nói rồi, nhất định phải bắt sống.

Xoẹt!!

Hai đường lôi xà đồng thời đánh hụt, đụng vào nhau, lực lôi điện khổng lồ giống như mạng nhện nổ tung trong không trung, nháy mắt che lấp mặt trời.

Mà Vân Triệt đã nhanh chóng tới phía sau hai người, không chờ Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt quay người lại, lam quang bùng lên trong mắt hắn, trực tiếp phát động “Long hồn lĩnh vực”.

Long ảnh hiện ra, rồng ngâm rung trời, Lôi Cuồng Phong và Lôi Thanh Liệt đồng thời toàn thân run lên, rơi vào vực sâu sợ hãi, khí thế và huyền khí nháy mắt điên cuồng trút ra.

Rầm!!

“Oanh thiên” mở ra, huyền khí trên người Vân Triệt bạo liệt, như dã thú đột nhiên tỉnh giấc xông tới, trong một khoảnh khắc, hăn vốn không thể nào suy nghĩ xem nên lựa chọn mục tiêu nào mới tốt, một kiếm đánh tới Lôi Cuồng Phong ở khoảng cách gần nhất.

Ở dưới long hồn kinh sợ, Lôi Cuồng Phong run run cảm giác được nguy hiểm vĩ đại tới gần, theo bản năng định chống đỡ, nhưng huyền khí mới vừa miễn cưỡng dâng lên hai thành, hai tay mới nâng lên một nửa, một kiếm toàn lực của Vân Triệt đã hung hăng đánh lên trên đầu hắn.

Rầm ––

Như có một ngọn núi lửa nổ tung trong đầu,trong nổ vang như rung trời, Lôi Cuồng Phong bay ngang mà đi, nháy mắt bị nện ra ngoài hơn mười dặm, sống chết không biết.

- Cuồng Phong!!

Biến cố bất ngờ này khiến Lôi Thanh Liệt hoảng hốt, nhưng tiếng hô của hắn vừa ra khỏi miệng, Vân Triệt đã mang theo kiếm khí cuồng bạo bổ nhào về phía hắn.

Mặc dù Lôi Thanh Liệt kinh hãi nhưng không loạn, nhanh như tia chớp lui về phía sau, hắc hồn thương cấp tốc cầm vào trong tay, hình ảnh đáng sợ vừa rồi khiến cho hắn không dám khinh địch dù chỉ một chút, lôi điện màu đen trên hắc hồn thương trong giây lát đã cuồng bạo tới cực điểm, ở trong tiếng kêu điếc tai đâm thẳng về phía ngực Vân Triệt.

Một tiếng rít vang, hắc hồn thương mang tăng vọt hơn mười trượng, xuyên suốt mà qua từ trên người Vân Triệt… Lưu lại cũng chỉ là một tàn ảnh rách nát. Lôi Thanh Liệt phản ứng lại nhanh vô cùng, động tác không hề đình trệ dù trong nửa nháy mắt, hắc hồn thương lôi điện quấn quanh lấy như cự mãng vung đuôi, quét ngang về phía sau mà đi.

Ưu thế của vũ khí hệ thương cũng trong khoảnh khắc này triển lộ không bỏ sót, dưới quét ngang, khu vực trăm trượng chung quanh đều bị bao phủ trong thương ảnh và lôi quang.

Keng!!

Thương kiếm chạm vào nhau, hai luồng lực lượng đồng thời bùng nổ.

Rầm rầm!!

Một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển, dưới lực lượng gió lốc khủng bố, Vân Triệt bị đánh bay trong chớp mắt, toàn thân Lôi Thanh Liệt kịch chấn, thân thể bị nện thẳng tắp xuống, hai chân khó khăn chạm đất, trong miệng càng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Hắn… Sao có thể có lực lượng đáng sợ như vậy!

Lôi Thanh Liệt kinh hãi trong lòng, nhưng còn kịp thở một ngụm, một luồng khí tức nguy hiểm đột nhiên áp chế, Vân Triệt cao trên không trung toàn thân cháy lửa, mang theo tiếng hót vang xé trời bay xuống dưới, phượng hoàng viêm ảnh đỏ đậm bỏng mắt.

Hai tròng mắt của Lôi Thanh Liệt trừng lớn, hoàn toàn không thể tin được Vân Triệt có thể ở giữa không trung, còn ở dưới trạng thái bị đánh bay lại phản kích nhanh như vậy, viêm ảnh bay xuống cấp tốc phóng đại trong mắt, áp chế về linh hồn này càng lúc càng tăng kinh khủng, hắn giơ hắc hồn thương lên, đồng thời trong lòng đang phóng đại kinh hãi kịch liệt, nhưng lại không dám đón đỡ, hắc hồn thương mãnh liệt nện lên đất, bóng dáng nhanh chóng lủi ra phía sau.

Rầm!!

Hơn mười ngọn núi thấp ở gần đó bị san thành bình địa, một đường hỏa quang phóng lên cao, cao đến vạn trượng.

Khoảnh khắc khi hỏa diễm bùng nổ, bóng dáng của Vân Triệt đã như sao chổi lao ra, hắn vốn không cho mình một chút thời gian thở dốc, Kiếp Thiên kiếm đã lại nổ tung mà ra, thiên lang ảnh mang theo phượng hoàng hỏa diễm, đuổi theo Lôi Thanh Liệt.

Lôi Thanh Liệt hốt hoảng tránh đi còn chưa kịp cân bằng thân hình, thiên lang ảnh đã gào thét mà tới, tròng mắt hắn phóng đại, huyền lực toàn thân dâng lên, lấy hắc hồn thương gắt gao chống đỡ lấy thiên lang ảnh, sau đó gào to một tiếng, mới khó khăn đánh văng lực lượng của thiên lang trảm ra… Nhưng ngay khi thiên lang ảnh tiêu tán trong khoảnh khắc, Vân Triệt đã như truy hồn ảnh, một kiếm đánh đến.

Lúc tới gần, cặp mắt kia, rõ ràng hiện ra màu đỏ tươi làm cho người ta sợ hãi.

Gia hỏa này…

Lôi Thanh Liệt đừng nói thở dốc, liền ngay cả thời gian suy xét cũng không kịp có, hắn kêu to giống như phát tiết, cấp tốc lấy hắc hồn thương chống đỡ.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…

Rõ ràng là trọng kiếm khó khống chế nhất, lại như gió bão mưa rào điên cuồng đánh xuống. Lôi Thanh Liệt trong luống cuống tay chân lui về phía sau chống cự lại, mỗi khi ngăn cản một kiếm, đều cảm giác như bị núi cao hung hăng va chạm, chấn động đến lục phủ ngũ tạng toàn thân sắp nứt toác. Ánh mắt Vân Triệt đỏ đậm, song chưởng băng huyết, nhưng khí thế cuồng bạo và kiếm thế lại không hề có một chút dấu hiệu yếu bớt, khiến Lôi Thanh Liệt chống đỡ càng ngày càng cực kỳ nguy hiểm.

Vui sướng ban đầu do tìm được “Lăng Vân”, hiện giờ đã hóa thành hoảng sợ càng ngày càng sâu. Nhưng công kích giống như điên rồi của Vân Triệt đến, vào lúc này đừng nói phản kích, ngay cả tránh ra Lôi Thanh Liệt cũng vốn không có khả năng.

Mỗi một kiếm Vân Triệt đều dốc hết toàn lực, mỗi một kiếm đều sẽ chấn thương tổn bản thân, nhưng mà, trạng thái “Oanh thiên” của hắn vốn không thể duy trì được lâu lắm, quan trọng hơn chính là, Lôi Cuồng Phong dù sao cũng là huyền giả Thần Kiếp cảnh cấp năm cường đại, một kiếm kia mặc dù hung hăng nện lên trên đầu hắn, nhưng nhiều lắm chỉ khiến cho hắn mất đi nửa cái mạng, mà không đến mức để cho hắn vì vậy mà toi mạng.

Đã hôn mê đương nhiên tốt nhất, nếu như không, cho dù chỉ còn một nửa chiến lực, liên thủ với Lôi Thanh Liệt, tình huống sẽ ác liệt hơn mấy lần.

Cho nên hắn phải trong thời gian ngắn nhất đánh chết Lôi Thanh Liệt… cho dù lấy mạng đổi mạng!

Theo duy trì trạng thái Oanh thiên, gánh nặng thân thể Vân Triệt càng ngày càng nặng, Lôi Thanh Liệt chính là chống cự, không có lực phản kích, nhưng hắn lại bởi vì lực lượng của chính mình mà toàn thân đều thương tổn.

Sắc mặt Lôi Thanh Liệt càng ngày càng trắng, càng ngày càng e ngại, song chưởng nắm chặt lấy hắc hồn thương máu chảy như suối, lại đã bắt đầu không cảm thấy đau đớn.

Mà đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ nóng nảy đã từ xa xa truyền đến:

- Lăng Vân… Ta muốn giết ngươi!!

Một bóng người phóng lên cao, giống như dã thú phát điên, mang theo sát khí tận trời đánh tới.

Lôi Cuồng Phong!

Đầy miệng đầy mặt hắn đều là máu, nhìn qua cực kỳ chật vật thê thảm, nhưng trên người lại sôi trào huyền khí hơi hỗn loạn, nhưng vẫn khiến cho người ta sợ hãi.

Sắc mặt Vân Triệt thay đổi, động tác trên tay cũng thoáng chậm.

Lôi Thanh Liệt vốn gần kề hỏng mất cuối cùng chờ đến khoảnh khắc phản kích đỉnh điểm này, tất cả kinh hãi ở trong nháy mắt hóa thành hung ác gấp mấy lần, trên hắc hồn thương đột nhiên bắn ra sáu đường lôi quang màu đen, mang theo khí tức vô cùng khủng bố bắn thẳng đến ngực Vân Triệt.

Mà gần như cùng trong nháy mắt, Kiếp Thiên kiếm của Vân Triệt cũng mãnh liệt đánh xuống… Chính là không tránh không né sáu đường lôi quang đoạt mệnh kia, mà nghênh đón thẳng… Hiển nhiên muốn liều mạng một phen!!

Tròng mắt Lôi Thanh Liệt co rút lại, nhưng lại lập tức chuyển thành dữ tợn:

- Chết đi!!!

Xoẹt!!

Sáu đường lôi quang màu đen nhằm thẳng về Vân Triệt, thân trên Vân Triệt ngửa ra sau, trước ngực nổ tung sáu lỗ máu, nhưng không có một đường nào xuyên suốt thân thể hắn. Một màn này, khiến tròng mắt co rút lại của Lôi Thanh Liệt lại đột nhiên phóng đại, vốn không dám tin vào hai mắt của mình… Một kiếm toàn lực của Vân Triệt, cũng vào lúc này hung hăng nện vào trên thân hắn.

Rầm ––––

- Hu a a a a!!

Lôi Thanh Liệt hét thảm một tiếng, ngực phá nát, cả người như một túi máu rách nát bay ra ngoài, máu tươi rơi ra giống như mưa to chợt rơi.

Mà cũng vào lúc này Lôi Cuồng Phong đã nhào tới phía sau Vân Triệt, hắc hồn thương trong tay đã ngưng tụ tất cả lực lượng của hắn.

Vân Triệt đột nhiên xoay người, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người, mặc cho máu tươi quét ngang miệng vết thương, nghênh thẳng Lôi Cuồng Phong mà lên, lúc cách xa nhau mười trượng, lam quang lúc trước bức Lôi Cuồng Phong vào vực sâu sợ hãi lại đột nhiên hiện lên.

Long hồn lĩnh vực!!

Trong khoảng thời gian ngắn liên tục mở hai lần long hồn lĩnh vực, tác dụng chấn nhiếp của lần thứ hai tự nhiên sẽ không bằng lần đầu tiên rất xa, nhưng trạng thái lúc này của Lôi Cuồng Phong cũng còn xa mới bằng lúc trước, khi tiếng rồng ngâm làm rung trời vang lên, tròng mắt của Lôi Cuồng Phong nháy mắt mất màu, huyền khí trên người như nước lũ chảy ra, cấp tốc tán loạn.

Vân Triệt tăng tốc xoay người, một kiếm đánh lên… Lôi Cuồng Phong khó khăn ngẩng đầu, trong miệng phát ra một tiếng gầm to sợ hãi, trong run rẩy dùng hắc hồn thương chắn ở trước thân.

Bóng dáng của Vân Triệt vào lúc này đột nhiên biến mất, giống như thuấn di xuất hiện ở phía sau Lôi Cuồng Phong, quay người một kiếm, vô tình đánh lên trên đầu hắn.

Loảng xoảng!!

Trong tiếng đánh vĩ đại, mang theo tiếng đầu lâu nứt toác rõ ràng đến gần như chói tai, đầu óc Lôi Cuồng Phong nổ vang một tiếng, cả người đổ ngược xuống dưới, đầu đánh lên trên núi ở phía sau, nện ra trên mặt đất một hố to sâu chừng mười trượng.

Thân hình của Vân Triệt lại không hề dừng lại một khắc, mang theo huyền khí cuồng bạo như trước, phi xuống theo phía sau.

Lôi Thanh Liệt bị một kiếm trọng thương cả người nhuốm máu, hắn giãy giụa trở mình lai, đã liếc thấy Vân Triệt phi thân xuống, trong tay, là thanh cự kiếm màu son giống như ác mộng kia.

- A!!

Lôi Thanh Liệt hoảng sợ gầm to, hắc hồn thương đã bị đánh bay, hắn theo bản năng nâng song chưởng lên, chắn ở trước người.

Phụt rầm!!

Máu tươi từ trong miệng với trên người Lôi Thanh Liệt đồng thời bắn ra, Kiếp Thiên kiếm xuyên suốt qua hai tay hắn, lại hung hăng xuyên vào trong thân thể hắn, lúc huyền khí bùng nổ, đã hủy lục phủ ngũ tạng hắn thành một đống mảnh vỡ.

Hai mắt Lôi Thanh Liệt lồi ra ngoài, gáy nện xuống đất, đã không còn động tĩnh.

Trạng thái “Oanh thiên” giải trừ, huyền khí của Vân Triệt chợt giảm, thân thể lay động, cuối cùng bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, sau khi liên tiếp thở gấp mười mấy lần, mới cuối cùng thoáng đề khí, che miệng vết thương toàn thân lại.

Sáu lỗ máu trước ngực nhìn dọa người, nhưng đều chỉ mới chạm đến xương. Cũng may hắn không sợ lôi điện, có thể gây thương tổn cho hắn chỉ có huyền khí đơn thuần, bằng không, thương thế của hắn tuyệt đối nặng hơn hiện giờ mấy lần.

So với thương thế và huyền lực tiêu hao, gánh nặng tinh thần do liên tục mở long hồn lĩnh vực hai lần mang đến còn nghiêm trọng hơn, đầu óc của hắn vào lúc này nặng nề giống như rót chì vào, dục vọng mê man vô cùng mãnh liệt.

Tiếp tục thở dốc hồi lâu, Vân Triệt mới đứng dậy, rút Kiếp Thiên kiếm ra, lảo đà lảo đảo đi về phía Lôi Cuồng Phong.

Bị nện ra một trung tâm rãnh to, Lôi Cuồng Phong nằm trong một vũng máu vẫn đang tràn khắp, trên dầu nổ tung vô số vết rách rõ ràng có thể nhìn thấy được.

Mặt hắn toàn là máu, nhất là đôi mắt, đã hoàn toàn bị máu đặc phủ lên, hẳn đã không cách nào nhìn thứ gì, nhưng hiển nhiên còn tồn tại ý thức, giống như cảm giác được Vân Triệt tới gần, thân thể hắn đã bắt đầu run rẩy lên, trong miệng cũng phát ra âm thanh yếu ớt.

Uy lực trọng kiếm của Vân Triệt dữ dội khủng bố, hắn lại bị Vân Triệt nện lên trên đầu hai kiếm. Dáng vẻ hiện giờ, tuy rằng còn lưu lại một hơi, nhưng nhất định không còn khả năng sống sót.

Vân Triệt không chém thêm một kiếm, hắn thở hổn hển nói:

- Nhớ chuyển cáo lời của ta đến cho tông chủ các ngươi, nói cho hắn biết, ta chỉ cho hắn thời gian ba ngày!

- Đây là một cơ hội duy nhất ta ban cho hắn!

Nói xong, Vân Triệt không lưu lại, lấy tầng băng đông lại miệng vết thương, đề phòng huyết khí lưu lại có thể bị truy tung, sau đó vận chuyển huyền khí cuối cùng, cấp tốc phi thân mà đi.

Đi đến hướng đẩy Tiểu Mạt Lỵ đi, Vân Triệt nhanh chóng tìm thấy được nàng bóng dáng màu sắc sặc sỡ đặc biệt dễ nhìn kia, sau đó không đợi nàng mở miệng, một phát xách nàng lên, tốc độ nhanh hơn, bay đi cực nhanh về phía khu vực phía tây Hắc Hồn sơn.

- Tỷ phu, hai người xấu kia đâu? Chẳng lẽ bị tỷ phu đánh ngã rồi sao? Wow! Tỷ phu vẫn thật rất lợi hại nha, cũng không phải vô dụng như người ta nghĩ.

- A! Tỷ phu, ngươi chảy thật nhiều máu, có đau không… Ưm! Bẩn chết được!

- Hả? Tỷ phu ngươi sao không nói chuyện vậy? Này này này… Nói nhanh đi!

- Ngươi lại không để ý đến ta, ta sẽ tức giận! Lần trước ngươi bỏ ta lại chạy đi, ta còn không tìm ngươi xả giận đâu!

“…” Vân Triệt không nói một lời, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Đi đến khu vực phía tây Hắc Hồn sơn, lại bay thẳng đến thật lâu, cuối cùng đến khu vực có thể bảo đảm an toàn, Vân Triệt ngừng lại, không hề ôn nhu chút nào ném Tiểu Mạt Lỵ lên trên mặt đất.

- Oa oa!

Tiểu Mạt Lỵ kêu đau một tiếng, đột ngột từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vừa định tức giận, lại chạm phải ánh mắt có phần đáng sợ của Vân Triệt.

- Cho dù ta xen vào việc của người khác, cuối cùng vẫn là ta đã cứu ngươi! Ngươi… Tại sao ngược lại muốn hại ta!

Mặt Vân Triệt trầm xuống, lạnh lùng nói.

Tiểu Mạt Lỵ ôm lấy chỗ trên người mình bị ném đau:

- Hại ngươi? Cái gì mà hại ngươi? Ta nào có hại ngươi? Ngươi cố ý ném đau ta, lại còn muốn mắng ta! Hu… Đau quá.

Sắc mặt Vân Triệt càng thêm làm cho người ta sợ hãi, hắn chỉ một ngón tay ra phía sau, trầm giọng nói:

- Ngươi đừng giả bộ đáng thương! Chỗ trước đó, là lãnh địa của Hắc Hồn tông, trong khoảng thời gian này bọn họ vì bắt ta, ở bên trong này bày ra vô số huyền trận và lượng lớn mai phục, cho dù ta đi ở trong đó, đều phải từng bước cẩn thận! Mà ngươi, trước đó một mình xuất hiện trong Hắc Hồn sơn đã cực kỳ không bình thường, lần này thế mà lại chẳng những xuyên qua khu phía tây của Hắc Hồn sơn, còn bình yên vô sự xâm nhập vào khu vực phía đông xa như vậy… Đây vốn không phải năng lực của ngươi có thể làm đến.

- Hoặc là, bên cạnh ngươi luôn có người âm thầm bảo hộ ngươi, hoặc là, là trên người ngươi mang theo huyền khí gì đó có thể ứng đối tất cả, ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc sao!

- Ta…

Vân Triệt lạnh giọng cắt ngang lời nàng sắp nói ra khỏi miệng:

- Ngươi đừng giải thích! Ngươi có thân phận gì, lai lịch ra sao, ta không muốn nghe, cũng không hề có hứng thú, càng không muốn có quan hệ gì với ngươi! Ta chỉ biết ta đã cứu ngươi, mà ngươi lại cố ý phát ra tiếng vang kinh động khiến hai người kia thiếu chút nữa hại chết ta… Ngươi cũng biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm! May mà ở chung quanh không có người nào khác, nếu lại có người thứ ba bị kinh động đuổi tới, hôm nay ta rất có khả năng bị chết ở đó, hiểu không!

Ánh mắt Tiểu Mạt Lỵ khẽ chớp, sau đó nhỏ giọng nói:

- Người ta không phải cố ý, chính là cái mũi đột nhiên hơi ngứa mà thôi… Hả? Ngươi dã nói ta cố ý, vậy tại sao còn phải cứu ta đi? Ngươi một mình, không phải dễ dàng chạy trốn hơn sao?

“…” Vân Triệt sững sờ một chút, qua một hồi lâu, mới quát:

- Ta cứu ngươi… Vì chửi một trận, hiểu chưa!!

Vân Triệt xoay người sang chỗ khác:

- Coi như ta lại xen vào việc của người khác. Tiếp theo gặp lại, cho dù ngươi lập tức sẽ chết, ta cũng sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa, ngươi cũng đừng mong lại có cơ hội chọc ghẹo ta!

Nói xong, Vân Triệt không chút do dự phi thân lên.

- A! Không được đi, ta còn chưa nói xong đâu! A này!!

Vân Triệt cũng không để ý tới chút nào, đảo mắt đã bay khỏi xa xa.

“Ừm! Thật là, hung như vậy.” Tiểu Mạt Lỵ bĩu môi, nhưng lập tức lại mắt sáng lóng lánh, hai chân mày nhỏ nhắn đáng yêu cong lên: “Chỉ có điều dáng vẻ của hắn chơi thật vui! Hì hì…”

Trong lúc vui cười, trang phục sặc sỡ của nữ hài đã khẽ múa theo gió nhẹ, hướng đi, rõ ràng chính là hướng Vân Triệt bay đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment