.
._547__2" class="block_" lang="en">Trang 547# 2
Chương 1094: Độc phát
Sau khi Lôi Thanh Liệt và Lôi Cuồng Phong chết vào trong tay Lăng Vân, Hồn tông xuất động quy mô lớn, phong tỏa toàn bộ Hắc Hồn sơn, vốn tưởng rằng “Lăng Vân” rõ ràng bị thương tổn không nhẹ, lần này nhất định có thể có thu hoạch, nhưng vẻn vẹn ba ngày đi qua, vẫn không hề thu hoạch được gì.
Trên dưới toàn tông, trừ bỏ người chết, đến nay vẫn chưa hề có người nào từng gặp “Lăng Vân”.
Nhưng ba ngày này, “Lăng Vân” lại chưa từng xuất hiện.
- Tông chủ, Lăng Vân kia sẽ không phải chạy trốn đi chứ?
Lại một ngày tìm kiếm không có kết quả, Lôi Thiên Cương nói.
Sắc mặt Lôi Thiên Phong âm trầm u ám:
- Hừ! Lúc trước không phải hắn đã nói, muốn ta trong vòng ba ngày tự phế bỏ huyền công và tứ chi, bằng không khiến ta hối hận cả đời sao? Hiện giờ ba ngày đã qua, ta thật sự ước gì hắn nhảy ra cho ta xem cái gọi là thủ đoạn của hắn!
Vừa dứt lời, truyên fama ngọc của hắn liền truyền đến huyền khí dao động kịch liệt, mới vừa cầm lấy, trong đó liền truyền đến giọng nói vô cùng dồn dập:
- Tông chủ! Không xong! Lăng Vân… Lăng Vân hắn…
- Cái gì? Lăng Vân!?
Người truyền âm, rõ ràng là tông chủ Lôi Côn của phân tông Hồn tông ở Hắc Gia thành, giọng điệu thất kinh của hắn, hiển nhiên đã xảy ra đại sự gì. Mà tiếng gầm to này của Lôi Thiên Phong, cũng khiến cho mọi người kinh hãi liếc mắt:
- Chẳng lẽ Lăng Vân hắn đi Hắc Gia phân tông? Các ngươi bị giết bao nhiêu người?
Thân là tông chủ Hắc Hồn phân tông, ở Hắc Gia giới tuyệt đối là đại nhân vật siêu nhiên, nhưng lúc này giọng nói lại thoáng phát run:
- Không, phân tông không có chuyện gì, nhưng mà… Nhưng mà… Là Quảng Mạch!
Tròng mắt Lôi Thiên Phong chợt co rút lại:
- Cái gì? Quảng Mạch… Quảng Mạch hắn như thế nào?
Chung quanh thoáng chốc trở nên kim rơi có thể nghe, nghe âm thanh từ trong truyền âm ngọc, tất cả mọi người có vẻ hồi hộp. Ở trong bảy nhi tử của Lôi Thiên Phong, tuy rằng Lôi Quảng Mạch không được tốt nhất, nhưng hắn là một trong hai nhi tử do Lôi Thiên Phong và chính thê Tiêu Thanh Đồng sinh ra, hơn nữa còn là đứa nhỏ tuổi nhất trong đám con cái, từ nhỏ nhận sủng ái nhất của Lôi Thiên Phong và Tiêu Thanh Đồng, cho dù được nuông chiều đến không có thành tựu nhất, cũng vẫn như trước sủng ái có thừa.
- Hắn… Hắn lúc trước vì có chuyện ra khỏi tông, thế mà lại gặp phải Lăng Vân, bị lăng Vân dùng dao găm đâm bị thương bả vai. Chờ khi chúng ta đuổi tới, Lăng Vân đã bỏ chạy.
Nghe được chính là cánh tay bị thương, đối phương tuyệt đối không thể có giọng điệu hoảng loạn như vậy, hắn lớn tiếng hỏi:
- Chính là vết dao? Quảng Mạch không sao chứ?
- Kia… Trên dao có độc! Khi chúng ta đuổi tới, Quảng Mạch đã toàn thân độc phát.
Lôi Thiên Phong kinh hãi, quát lớn:
- Cái… Gì! Độc!? Vậy còn không nhanh chóng đi giải độc cho hắn!
- Thuộc hạ đã dốc hết toàn lực, nhưng Quảng Mạch trúng độc cực kỳ đáng sợ, tập trung lực lượng của tất cả cao thủ toàn tông, thậm chí lấy ra lôi linh bí đan… Quảng Mạch lại không có bất cứ chuyển biến tốt đẹp nào, độc phát ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.
Toàn thân Lôi Thiên Phong chợt lạnh, khóe mắt nứt hết:
- Quảng Mạch trúng là độc gì?
- Toàn bộ danh y có tên tuổi trong thành đều đã mời tới tất cả, nhưng không một người nào biết được độc mà Quảng Mạch trúng… Hiện giờ thuộc hạ đã tự mình mang theo Quảng Mạch trên đường chạy tới tổng tông, trong vòng hai canh giờ nhất định tới…
“Choang” một tiếng nứt vang, truyền âm ngọc bị Lôi Thiên Phong một chưởng bóp nát, cánh tay run run, gân xanh trên trán nổi lên.
- Lăng Vân thế mà lại đi Hắc Gia thành, còn xuống tay với Quảng Mạch!
Tổng đường chủ Lôi Thiên Cương tức giận nói.
- Quảng Mạch tu vi còn thấp, lấy thủ đoạn của Lăng Vân, muốn giết hắn vốn không khó, lại cứ muốn hạ độc, đích thị là cố ý gây nên.
Đại trưởng lão Lôi Thiên Độ tỏ vẻ nặng nề.
Lôi Thiên Phong hét lớn:
- Lập tức gọi toàn bộ y sư dược sư trong tông đến tổng đường! Còn có! Tất cả linh dược huyền tinh có thể giải độc, lấy tất cả tới cho ta!!
Hai canh giờ sau, tông chủ Hắc Gia phân tông mang theo Lôi Quảng Mạch như lôi đình xông đến.
Toàn thân Lôi Quảng Mạch đỏ đậm, như bị lửa cháy, khi mở mắt ra, liền cả tròng mắt, đều là màu đỏ thẫm làm cho người ta sợ hãi, khí tức bản thân hắn đã đặc biệt mỏng manh, càng nhiều chính là, độc khí làm cho lòng người kinh hãi.
Trạng thái của Lôi Quảng Mạch khiến cho mọi người giật nảy mình, Lôi Thiên Phong đã không kịp nói gì, hỏa tốc nhào lên, huyền lực hùng hậu Thần Vương cảnh trùm hết toàn thân Lôi Quảng Mạch, sau đó sắc mặt thay đổi.
Độc khí trong cơ thể Lôi Quảng Mạch hoàn toàn xa lạ đối với hắn, thấy những điều chưa hề thấy. Độc trúng vốn cũng không nặng, nhưng độc tính liệt, lại là hắn bình sinh ít thấy.
Nếu hiện giờ hắn biết được độc mà Lôi Quảng Mạch trúng lại đến từ một cầu long Thần Chủ, sợ rằng sẽ trực tiếp buông tha cho, ngay cả ý tưởng nếm thử đều không có.
Vân Triệt vì đề phòng Lôi Quảng Mạch chết quá nhanh, chỉ lấy một chút độc cầu long, hơn nữa pha loãng hơn mười lần. Mặc dù chỉ là lượng nhỏ, nhưng đây dù sao cũng là độc của cầu long viễn cổ, ngay cả Mộc Băng Vân Thần Quân cảnh đều từng vì nó mà tuyệt vọng, sao Lôi Quảng Mạch chỉ có Thần Nguyên cảnh có khả năng thừa nhận.
Lượng độc cầu long này, nếu bản thân Lôi Thiên Phong trúng, muốn xua tan dễ dàng. Nhưng hắn muốn trừ độc cho Lôi Quảng Mạch lại là si tâm vọng tưởng. Nếu mạnh mẽ trừ độc, độc vẫn chưa trừ hết, thân thể của Lôi Quảng Mạch đã ở dưới huyền lực của hắn mà bụi tan khói diệt.
- Thiên Phong, mau cứu Quảng Mạch… Nhất định phải cứu sống con!
Nhìn dáng vẻ Lôi Quảng Mạch, Tiêu Thanh Đồng đã hai mắt đẫm lệ.
Thân là chính thê của Lôi Thiên Phong, xuất thân của Tiêu Thanh Đồng tự nhiên không bình thường, tu vi huyền lực cũng cao đến Thần Kiếp cảnh trung kỳ. Hơn nữa xinh đẹp như hoa, lại trời sinh mị thái, mặc dù tuổi gần thiên tuế (ngàn tuổi), nhưng vẻ ngoài lại không khác gì nữ tử song thập (hai mươi) Hơn nữa thủ đoạn của nàng hơn người, chẳng những rất có uy nghi ở trong tông, Lôi Thiên Vũ muội muội của Lôi Thiên Phong đã đến Thần Vũ giới cũng cực kỳ thích tẩu tử này.
Ngay cả Vũ Quy Khắc do Lôi Thiên Vũ sinh ra, khiến Hồn tông dựa vào đại thủ ổn chắc, cũng cực kỳ thân cận kính trọng người mợ này. Mỗi lần đến Hắc Gia giới, đều sẽ mang theo lễ trọng cho nàng, cấp bậc lễ nghĩa có dư… Ngược lại lãnh đạm đối với Lôi Thiên Phong hơn.
Cho nên, tuy rằng lần này chuyện vương tộc mộc linh là vì Tiêu Thanh Đồng mà bị tiết lộ đến Thần Vũ giới, nhưng Lôi Thiên Phong trong cơn tức giận cực kỳ, cũng không dám quở trách quá mức như thế nào.
Lôi Thiên Phong thử mấy lần, môi cũng bắt đầu run run lên. Thuốc giải độc quý hiếm quý giá nhất trong tông được hắn đút cho Lôi Quảng Mạch từng viên một, lại đúng là gần như không hề có tác dụng. Ánh mắt và làn da của Lôi Quảng Mạch càng lúc càng đỏ, dần dần, ngay cả tóc cũng bắt đầu hiện lên màu đỏ sẫm, từng tầng sương mù màu đỏ mỏng manh thong thả bốc lên từ trên người hắn, cũng mang theo độc khí vô cùng đáng sợ.
- Đây rốt cuộc là độc gì? Đây rốt cuộc là độc gì?!
Tay chân Lôi Thiên Phong lạnh như băng, không khống chế được gào thét lớn. Bàn tay hắn gắt gao đặt lên trên ngực Lôi Quảng Mạch, hắn duy nhất có thể làm, chính là huyền lực thoáng áp chế độc tính… Nhưng cũng chỉ thoáng áp chế mà thôi!
Thủ tịch y sư của Hồn tông Lôi Đức Nham lắc đầu:
- Cả đời này của lão phu, kịch độc từng gặp cũng nhiều trên vạn loại, nhưng độc này, vẫn là thấy những điều chưa hề thấy. Lượng độc thật nhỏ, nhưng độc tính đáng sợ, độc mà lão hủ từng chứng kiến, không một thứ nào có thể so sánh với. Chỉ có thể phân biệt ra, đây là một loại viêm độc, cấp bậc cực kỳ cao, rất có thể đến từ huyền thú hệ viêm rất mạnh nào đó.
- Vậy rốt cuộc có phương pháp nào có thể giải được? Nói! Nói mau!
Lôi Thiên Phong tức giận quát.
Toàn thân Lôi Đức Nham co rụt lại, thụt lùi về phía sau một bước, cúi đầu nói:
- Lão hủ vô năng…
- Phế vật!!
Rầm!!
Lôi Thiên Phong gầm một tiếng dữ dội, ngọc thạch dưới chân nháy mắt chia năm xẻ bảy.
- Phụ… Vương…
Lôi Quảng Mạch đột nhiên phát ra âm thanh yếu ớt thống khổ.
Lôi Thiên Phong vội vàng tiến lên trước:
- Mạch nhi, con… Con yên tâm, vi phụ là Đại Giới Vương Hắc Gia giới, chính là kịch độc thì tính là gì! Vi phụ nhất định sẽ giải được cho con!
Môi Lôi Quảng Mạch mấp máy:
- Phụ vương… Lăng Vân… Hắn nói… Đây là… Độc mà phụ vương vĩnh viễn không có khả năng giải được… Hắn muốn cho phụ vương… Trơ mắt nhìn con chết… Lại bất lực… Đây là… Báo ứng… Mà cha nên được… Vì gây họa Hắc Gia… Tàn sát mộc linh…
Toàn thân Lôi Thiên Phong run lên, huyền khí hỗn loạn từng trận:
- Lăng… Vân…!!
- Phụ vương… Người nhất định… Có biện pháp… Cứu con… Cứu con với…
- Mạch nhi! Con sẽ không có chuyện gì… Nhất định không có chuyện gì!
Tiêu Thanh Đồng muốn tiến lại gần nhưng không dám, đã thống khổ đến khóc lớn thành tiếng, nàng vừa quay đầu, khóc mắng Lôi Thiên Phong:
- Lôi Thiên Phong! Vài năm nay ta đã nói ông bao nhiêu lần, Hồn tông đã thâm căn cố đế ở Hắc Gia thành, chuyện gặp trời phạt này đừng có làm nữa, ông lại trước giờ không nghe! Hiện giờ lại gặp báo ứng đi… Còn báo ứng lên trên đầu con chúng ta! Nếu lần này Mạch nhi thật sự xảy ra chuyện… Cả đời ta sẽ không tha thứ cho ông!
Lôi Thiên Phong đang da đầu run lên, vừa nghe thấy lời ấy, cũng cơn tức bùng nổ:
- Bà còn có mặt mũi nói ta! Nếu không phải bà… Tiết lộ chuyện đó cho Thần Vũ giới, sao lại phát sinh chuyện hỏng bét như vậy!
- Tông chủ, tông chủ phu nhân xin bớt giận, thuộc hạ bỗng nhiên nghĩ đến một người… Hắn có lẽ có thể cứu Quảng Mạch!
Tông chủ Hắc Gia phân tông Lôi Côn đột nhiên nói.
Lôi Thiên Phong lập tức quay đầu:
- Ai? Nói mau!!
Lôi Côn vội vàng nói:
- Thuộc hạ mới vừa nhớ tới, chính là vào mấy ngày trước khi đi tới Hắc Vũ thương hội, ngẫu nhiên nghe được một tin đồn, “Hắc tâm độc thánh” hiện giờ đang ở Hắc Gia giới… Còn rất có thể ở ngay trong Hắc Gia thành. Nghe đồn năng lực giải độc của “Hắc tâm độc thánh” thiên hạ vô song, được xưng tụng trên đời không có độc nào hắn không giải được, nếu thật sự là hắn mà nói, nói không chừng… Không, là nhất định có thể cứu Quảng Mạch.
Thủ tịch y sư của Hồn tông Lôi Đức Nham lộ vẻ kinh ngạc, thân là người trong y đạo, sao lại không biết đến cái tên này:
- Hắc tâm độc thánh? Hắn… Hắn thật sự đến Hắc Gia giới?
- Chuyện này có là thật!?
Lôi Thiên Phong gấp giọng nói.
Lôi Côn nói:
- Khi thuộc hạ mới nghe được tin đồn này, cũng không tin. Nhưng tin đồn này cũng không phải đến từ chỗ hắn, mà đến từ Hắc Vũ thương hội, ba người của Hắc Vũ thương hội khi ra ngoài bị hắc diêm vương kịch độc cắn bị thương vừa đúng lúc gặp được Hắc tâm độc thánh, chỉ cần một viên thuốc liền trong vòng mười giây giải hết độc hắc diêm vương, Hắc Vũ thương hội còn bởi vì vậy mà cố ý kiểm chứng chuyện này, ngày ấy khi thuộc hạ thuận miệng hỏi đến, Kỷ Như Nhan chính miệng nói tin đồn kia là thật, người kia vô cùng có khả năng chính là Hắc tâm độc thánh.
Lôi Thiên Cương nói:
- Nếu tin tức đến từ Hắc Vũ thương hội, lại còn từ chính miệng thiếu đông gia Kỷ Như Nhan, khả năng kia liền nâng cao cực lớn. Hơn nữa nghe nói kẻ thù của Hắc tâm độc thánh rất nhiều, hàng năm giao du các đại tinh giới, xuất hiện ở nơi nào cũng có khả năng. Người có lượng lớn kẻ địch này, vốn không có người nào dám giả mạo, bằng không không khác nào tự chui đầu vào rọ.
Tiêu Thanh Đồng kêu lên:
- Hiện giờ nào còn quản được thật giả! Nếu là sự thật, kia chính là trời cứu Mạch nhi, cho dù hắn có bao nhiêu lòng dạ hiểm độc, chỉ cần có thể cứu Mạch nhi, chúng ta đều thừa nhận được. Cho dù là giả nhưng có năng lực thì như thế nào? Các ngươi còn có biện pháp khác hay sao!
Lôi Thiên Phong hét lớn một tiếng:
- Lôi Côn! Ngươi lập tức truyền âm cho Hắc Vũ thương hội, để cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất đều tra rõ nơi “Hắc tâm độc thánh” kia hiện giờ ở lại, một khi điều tra rõ, lập tức kêu người của phân tông lấy tốc độ nhanh nhất mang hắn đến tổng tông, không quản hắn là thật hay giả, nhanh đi!!