Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1094 - Chương 1095: Thiên Độc Nghi Hoặc

. ._548__1" class="block_" lang="en">Trang 548# 1

 

 

 

Chương 1095: Thiên độc nghi hoặc



Năng lực tình báo của Hắc Vũ thương hội đương nhiên không phải vật làm cảnh, mấy canh giờ sau, Hồn tông liền nhận được đáp lại, bọn họ đã tìm được chỗ của “Hắc tâm độc thánh”, quả nhiên như trong dự đoán, ngay trong Hắc Gia thành.

Phân tông Hắc Gia thành hỏa tốc phái người tới, nhưng sau khi nhận được đáp lại, lại khiến Lôi Thiên Phong giận tím mặt.

- Theo tin tình báo của Hắc Vũ thương hội, đệ tử phân tông chính xác tìm được người kia, người kia cũng chính miệng thừa nhận mình là Hắc tâm độc thánh. Nhưng mà… Hắn từ chối đi đến.

Sau khi nhận được truyền âm, Lôi Côn bất an nói.

Chân mày Lôi Thiên Phong cau chặt:

- Cự tuyệt? Hắn vốn không có lá gan đến! Hừ, quả nhiên là giả dối! Trên đời này làm sao có chuyện khéo như vậy!

- Không, hắn không phải không đến, hắn nói… Hắn nói…

- Hắn nói cái gì? Nói chi tiết cho ta!

Lôi Côn cắn chặt răng:

- Vâng! Hắn nói với đệ tử đến mời hắn… Hồn tông tính là thứ gì, yêu cầu hắn giải độc, phải… Phải do tông chủ tự mình mang người đến, còn có huyền thạch huyền tinh đủ nhiều.

Lôi Thiên Phong vốn một bụng oán giận, đột nhiên nghe thấy lời ấy, càng thiếu chút nữa tức nổ phổi:

- Vô liêm sỉ! Một đồ giả mạo lại dám coi rẻ Hồn tông ta như thế! Đợi chữa khỏi cho Mạch nhi, ta không thể không tự tay làm thịt hắn!!

Lôi Đức Nham vội vàng nói:

- Tông chủ! Lời nói lúc trước của tổng đường chủ không sai, Hắc tâm độc thánh vô số kẻ thù, vốn không có người dám giả mạo hắn. Cho dù lão hủ chưa từng gặp Hắc tâm độc thánh, nhưng luôn nghe nói tính cách của hắn cực kỳ quái dị, lòng dạ hiểm độc vả lại ngạo mạn, có rất nhiều tinh giới trung vị sẽ có việc cầu hắn, hắn sẽ coi rẻ tông môn của tinh giới hạ vị chúng ta, ngược lại… Lại quá bình thường.

Lôi Thiên Phong tức giận hét lên:

- Thúi lắm! Hồn tông ta nào phải tông môn bình thường! Chứ đừng nói chi phía trên còn được Thần Vũ giới bảo hộ! Một độc y nho nhỏ, ở trên địa bàn Hắc Gia giới chúng ta, lại xứng làm càn như thế? Huống chi hắn chín thành chín là đồ giả mạo!

Tiêu Thanh Đồng căm phẫn nói:

- Thiên Phong! Còn không nghĩ biện pháp, Mạch nhi thật sự phải chết! Lỡ như hắn thật sự là Hắc tâm hồn thánh…

Lôi Thiên Phong giận không kiềm chế được:

- Câm miệng! Ta phái người tới cửa mời, đã là thành ý cực lớn, chẳng lẽ muốn ta đường đường Đại Giới Vương Hắc Gia, tự mình tới cửa cầu một độc y nho nhỏ? Nếu hắn là một kẻ giả dối, Lôi Thiên Phong ta đây chẳng phải mất hết tất cả thể diện đời này! Chod ù hắn là thật, Hồn tông chúng ta nội tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn kém một độc y giống như chó nhà có tang chạy trốn khắp nơi? Độc Hồn tông ta còn không giải được, hắn dựa vào cái gì nói có thể giải.

- Tông chủ…

- Đừng nói nữa!

Lôi Đức Nham vừa định nói chuyện, liền đã bị Lôi Thiên Phong lớn tiếng cắt ngang, bị “Lăng Vân” giằng co hơn nửa tháng, nhưng ngay cả bóng dáng đối phương đều không thể nhìn thấy, hiện giờ nhi tử mình sủng ái nhất lại gặp phải ám toán trí mạng ngay trên địa bàn của mình, dưới nổi giận liên tiếp, hắn nào còn có thể bình tĩnh được, hắn thở hổn hển nói:

- Đúng rồi! Lôi thiềm! Lập tức đi mang lôi thiềm năm đó Thần Vũ giới ban cho đến!

Tất cả mọi người giật nảy mình:

- Cái gì? Lôi… Lôi thiềm? Nhưng mà, lôi thiềm vốn là vật kịch độc, nếu tông chủ muốn lấy độc trị độc mà nói, sợ rằng…

Lôi Thiên Phong giận dữ hét lên:

- Nhanh chóng đi lấy tới cho ta! Nó nhất định có thể cứu Mạch nhi!

Viễn cổ cầu long có được tuổi thọ vượt qua sáu mươi vạn năm, độc long tức này đâu phải vật tầm thường có thể hóa giải. Chỗ đáng sợ nhất của nó, ở chỗ nó do cầu long sinh ra, chẳng những kịch độc, hơn nữa có sinh mệnh lực đặc thù, có thể dính vào xương xâm vào hồn.

Một khi bị lượng lớn xâm hồn, liền ngay cả Mộc Băng Vân Thần Quân cảnh cũng chỉ có thể đợi chết.

Lôi thiềm đúng là có thể lấy độc trừ độc, hơn nữa dưới huyền lực Thần Vương cảnh cường đại của Lôi Thiên Phong dẫn đường. Nhưng hắn sẽ không nghĩ tới, cho dù đã biết cũng sẽ không tin tưởng, độc Lôi Quảng Mạch trúng đến từ độc long Thần Chủ cảnh, tuy rằng lôi thiềm quý hiếm, nhưng về cấp bậc mà nói, ngay cả tư cách đánh đồng đều không có.

Lôi thiềm nhập vào thân thể, mới thấy hiệu quả. Màu đỏ trên người Lôi Quảng Mạch ngầm tản đi vài phần, liền ngay cả vẻ thống khổ cũng có phần hòa dịu. Mấy người Lôi Thiên Phong vui mừng quá đỗi, nhưng mà, mấy khắc ngắn ngủi sau, thân hình Lôi Quảng Mạch đột nhiên chợt run lên, kịch liệt run rẩy lên giống như cái sàng, giống như kịch độc bị lôi thiềm áp chế triệt để bị chọc giận, chợt bùng nổ, sương mù đỏ đậm mang theo độc khí còn mãnh liệt hơn lúc trước mấy lần điên cuồng bốc lên.

- Mạch nhi!! Sao lại thế này… Tại sao có thể như vậy…

Tiêu Thanh Đồng bị kinh hãi mặt không còn chút máu, thất thanh hô to.

- … Nương… Cứu… Con… A… A…

Máu toàn thân giống như đột nhiên bốc cháy nóng lên, khói độc màu đỏ tản ra nồng đậm đã gần như không thấy rõ thân thể của Lôi Quảng Mạch, sau khi phát ra âm thanh cuối cùng của đời này, Lôi Quảng Mạch liền không một tiếng động, bi thảm đột tử dưới độc cầu long.

- Mạch nhi… Mạch nhi!!

Tiêu Thanh Đồng kêu thảm một tiếng giống như khóc ra máu, bỗng chốc bổ nhào ngã xuống đất, lớn tiếng khóc lên.

- Tông chủ… Phu nhân… Nén bi thương.

Lôi Thiên Cương than nhẹ một tiếng.

“…” Lôi Thiên Phong cứng đờ ở đó, đôi tròng mắt co rút lại đến cực điểm rung đông vô cùng mãnh liệt, hồi lâu không phát ra một chút âm thanh, sau đó thân thể của hắn chợt lay động một cái, cho đến ngã thẳng tắp về phía sau.

- Tông chủ!!

Lôi Thiên Độ kinh hãi, cuống quýt tiến lên đỡ lấy hắn.

- Lăng Vân… Lăng Vân…

Môi Lôi Thiên Phong run run, thất hồn lạc phách lẩm bẩm, sau đó tròng mắt đột nhiên phóng đại ra, sát khí toàn thân cuồng loạn, trong miệng phát ra tiếng hô giống như điên:

- Lăng Vân! Ta muốn giết ngươi!! Ta muốn giết ngươi!!

- Thiên Cương, lập tức… Khởi động toàn bộ huyền trận phòng ngự có thể khởi động! Lập tức xuất động toàn bộ đệ tử của sáu mươi bốn đường, ngày đêm không nghỉ phục thủ tại tất cả những nơi mà Lăng Vân có thể xuất hiện! Phát hiện tung tích của hắn, không tiếc tất cả giết hắn… Rồi bầm thây vạn đoạn!!

Lôi Thiên Phong rít gào như chấn thế lôi đình, chấn đến toàn bộ Hồn tông đều ào ào phát run, khàn khàn, phẫn nộ, oán hận trong giọng nói, sợ đến toàn bộ đệ tử Hồn tông run sợ trong lòng.

Mệnh lệnh “Xuất động toàn bộ đệ tử của sáu mươi bốn đường” khiến Lôi Thiên Cương kinh hãi, theo bản năng nói:

- Tông chủ, Lăng Vân phạm phải tội lỗi lớn như vậy, vô cùng có khả năng đã bỏ trốn mất dạng…

- Không! Hắn nhất định còn có thể đến… Nhất định sẽ!!

Gương mặt Lôi Thiên Phong đỏ đậm như máu, mỗi một sợi gân xanh toàn thân đều phồng lên đến sắp phá nát:

- Lập tức đi! Nếu còn không bắt được Lăng Vân… Thì vĩnh viễn đừng trở về!!

Dáng vẻ lúc này của Lôi Thiên Phong, rõ ràng đã mất đi lý trí. Lôi Thiên Cương nào dám nói nhiều nữa, vội vàng lĩnh mệnh rời đi, sau đó, âm thanh cảnh báo điếc tai vang vọng mỗi một góc của Hồn tông.

Ngực Lôi Thiên Phong kịch liệt phập phồng, hô hấp ồ ồ như trâu, dưới không khí đáng sợ, không một người dám mở miệng nói chuyện. Vẫn kéo dài hồi lâu, hô hấp của Lôi Thiên Phong mới cuối cùng vững vàng vài phần, bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Thiên Độ, lập tức thông báo cho phân tông chỗ Quảng Thiên, Nguyên Triết bọn họ, để cho bọn họ lập tức khởi hành, do tông chủ phân tông tự mình hộ tống quay về tổng tông, để cho bọn họ lập tức khởi hành, một canh giờ đều không cho trì hoãn!!

Mấy nhi tử của Lôi Thiên Phong đều lưu lại các đại phân tông lịch lãm, chuyện Lôi Quảng Mạch, sao không khiến cho hắn không sợ hãi Lăng Vân sẽ xuống tay với những nhi tử này của hắn.

Lôi Quảng Mạch chết, Lôi Thiên Phong nổi giận, sáu mươi bốn đường tượng trưng cho tầng cấp tinh anh nhất của Hồn tông chen chúc mà ra, Hồn tông mới vừa yên tĩnh vài ngày lại đại loạn.

Không quá bao lâu, Vân Triệt cũng nhận được truyền âm đến từ Kỷ Như Nhan.

- Lăng Vân công tử, bên chỗ Hồn tông kia truyền đến tin tức, Lôi Quảng Mạch đã chết.

Kỷ Như Nhan nói, đoạn sau rõ ràng muốn nói lại thôi. Bởi vì nàng thật sự muốn biết, Vân Triệt rốt cuộc đã dùng loại độc đáng sợ gì, lại có thể độc chết Lôi Quảng Mạch.

- Không sai biệt lắm với thời gian trên dự tính của ta, bên chỗ Hồn tông có phản ứng gì?

Vân Triệt hỏi.

- Lôi Quảng Mạch là nhi tử được Lôi Thiên Phong sủng ái nhất, bị độc chết ngay trước mặt hắn, Lôi Thiên Phong hiển nhiên phẫn nộ đến có phần mất trí, lại phái ra toàn bộ đường chủ, phó đường chủ cùng với gần hai trăm vạn đệ tử của sáu mươi bốn đường, phân tán mai phục xung quanh Hồn tông, cũng mở ra tất cả huyền trận phòng ngự.

- Bởi vì Hắc Hồn sơn dễ dàng ẩn nấp, số lần ngươi xuất hiện lại nhiều nhất, cho nên Hắc Hồn sơn có ít nhất hơn một ngàn điểm mai phục, huyền trận phòng ngự cũng mở hơn hai ngàn cái. Cho nên, trong khoảng thời gian này, Lăng Vân công tử ngàn vạn lần đừng tới gần Hồn tông nữa. Xuất động quy mô như vậy trước kia chưa bao giờ có, cũng không thể duy trì được lâu lắm, rất rõ ràng Lôi Thiên Phong dưới xúc động không khống chế được ra lệnh, tốn không được vài ngày, đợi Lôi Thiên Phong tỉnh táo chút, nhất định sẽ thu hồi mệnh lệnh.

- Ngươi nói, vì bắt được ta, tất cả người của sáu mươi bốn đường Hồn tông bị phái ra, nói cách khác, phòng giữ bên trong Hồn tông hiện giờ còn trống rỗng hơn bình thường?

Nghe được lời Kỷ Như Nhan nói, ánh mắt Vân Triệt ngược lại hơi phát sáng lên.

Tuy rằng nhân số đệ tử của sáu mươi bốn đường chỉ chiếm một phần tư tổng tông, nhưng toàn bộ đều là cấp bậc tinh anh. Mà nếu như xuất động toàn bộ, liền có ý nghĩa đường chủ, phó đường chủ có uy hiếp vô cùng đối với hắn cũng toàn bộ ở ngoài!

Kỷ Như Nhan nghe ra khác thường:

- … Đúng là như thế. Công tử, chẳng lẽ… Ngươi có tính toán gì sao?

Vân Triệt chưa trả lời, tiếp tục hỏi:

- Hiện giờ Lôi Thiên Phong chắc đã hạ lệnh, để cho toàn bộ nhi tử của hắn quay trở về tổng tông đi?

Đây, mới là mục đích hàng đầu của Vân Triệt.

- Hai khắc trước liền có tin tức, sáu nhi tử của Lôi Thiên Phong đã toàn bộ trên đường quay về tổng tông, hơn nữa còn do tông chủ phân tông ở đó tự mình hộ tống, trước chạng vạng, chắc đều có thể quay về tổng tông. Công tử, ngươi…

- Giờ phút này ngày mai, ngươi sẽ biết.

Vân Triệt kết thúc truyền âm, một đường hàn quang chợt lóe lên ở chỗ sâu trong mắt hắn.

Cầm lấy âm điệp nhận, phía trên mũi dao như băng tinh, lại bị hắn vẽ loạn một chút độc cầu long cực nhỏ.

Huyền lực, là thứ vô số sinh linh thế gian theo đuổi, nó có thể khiến cho sinh linh có được lực lượng càng cường đại, tuổi thọ lâu hơn và địa vị rất cao. Một người muốn có được huyền lực cường đại, tất nhiên cần năm tháng dài đằng đẵng, cơ duyên trời ban, lượng lớn tài nguyên cùng với vô số tâm huyết vất vả…

Nhưng chỉ cần một chút độc, lại hoàn toàn hủy diệt tất cả kể cả sinh mệnh.

Độc là thứ khủng bố nhất trên đời này, năm đó ở Thương Vân đại lục, Vân Triệt mới vừa lấy được Thiên độc châu liền nhận thức sâu sắc một điểm này.

Khi đó huyền lực của hắn thấp kém, lại dựa vào độc của Thiên độc châu, chôn vùi vô số cường giả có tu vi huyền lực cao hơn hắn xa xa… Thậm chí toàn bộ cả gia tộc và tông môn. Đồng thời, cũng chính bởi vì sự đáng sợ của độc, dẫn tới tất cả cường giả của Thương Vân đại lục tham lam thèm nhỏ dãi.

Mà bên trong hỗn độn, cực hạn của độc, chính là Thiên độc châu. Cho dù hạ độc hay giải độc.

Khi ở Thương Vân đại lục, hắn vì độc lực đáng sợ của Thiên độc châu mà rung động thật lâu.

Nhưng mà, sau khi biết lý do và sự tồn tại của “Huyền thiên chí bảo”, lại theo cảnh giới của hắn không ngừng nâng cao lên, đối với độc lực của Thiên độc châu, hắn dần dần sinh ra nghi hoặc.

Nhất là đến thần giới, sau khi nhận biết được lực lượng cấp bậc rất cao, nghi hoặc này của hắn càng thêm mãnh liệt.

Khi ở Thương Vân đại lục, Thiên độc châu đáng sợ vô cùng, nhưng lúc này nghĩ đến, cho dù ở vị diện cực thấp như Thương Vân đại lục, cùng với Thiên Huyền đại lục, cũng chỉ là đáng sợ, còn xa mới đến mức nghịch thiên. Thậm chí, năm đó vào thời kỳ độc lực của Thiên độc châu cường thịnh nhất, phóng thích toàn bộ thiên độc không hề giữ lại, cũng quả quyết không có khả năng độc sát một huyền giả Quân Huyền cảnh.

Mà đối với huyền giả thần đạo mà nói, độc lực này quả thật yếu kém đến có thể hoàn toàn không thấy.

Sau đó độc nguyên vì luân hồi kính mà chia lìa, lần thứ hai dung hợp, độc lực phục hồi từ từ. Trong khoảng thời gian này, cách mỗi một đoạn thời gian ngắn hắn sẽ kiểm tra độc lực của Thiên độc châu khôi phục, cho đến hôm nay, độc khôi phục lại, đừng nói huyền giả thần đạo, cho dù một Bá Hoàng bình thường ở hạ giới đều đừng mong độc sát.

Nhưng Thiên độc châu là một trong Huyền Thiên chí bảo, là tồn tại đã vượt trên “Thần đạo” hiện giờ, thậm chí ngoài cấp bậc chân thần, cùng cấp bậc với sáng thế thần. Cấp bậc như thế, cho dù chính là khôi phục một chút, ở thời đại này cũng đáng sợ đủ để nghịch thiên…

Vì sao sau khi độc lực khôi phục lâu như vậy, lại toàn bộ cộng alij cũng không bằng một chút độc cầu long –– hơn nữa còn không bằng xa xa!

Năng lực khôi phục độc lực của Thiên độc châu thật sự mỏng manh đến mức độ như vậy? Hay là… Nó vẫn đang thiếu hụt cái gì?

Ý niệm này lại một lần nữa thoảng qua trong đầu Vân Triệt, sau đó phi thân lên, hướng đi tới, rõ ràng là Hồn tông.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment