Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1095 - Chương 1096: Ám Dạ Hồng Điệp

. ._548__2" class="block_" lang="en">Trang 548# 2

 

 

 

Chương 1096: Ám dạ hồng điệp



Hồn tông, là hắc phong cao.

Khí tức xơ xác tiêu điều đầy rẫy mỗi một góc dưới màn đêm, mặc dù đã vào đêm, trong Hồn tông lại vẫn đèn đuốc sáng trưng, đệ tử trong tông không có một người đi vào giấc ngủ, người người kinh hồn táng đảm, như gặp đại địch.

Theo tiếng thét lên phẫn nộ truyền khắp toàn tông của Lôi Thiên Phong, tất cả mọi người biết sau khi liên tục giết mấy ngàn người đệ tử, ngây cả nhi tử tông chủ thương yêu nhất Lôi Quảng Mạch cũng táng thân dưới tay Lăng Vân, hơn nữa đối phương rõ ràng có thể trực tiếp giết chết, lại cứ lấy ra kịch độc, để cho hắn sống sờ sờ chết trước mặt Lôi Thiên Phong, kết quả như Lăng Vân mong muốn, Lôi Thiên Phong thống khổ, nổi giận còn có khuất nhục đến gần như điên cuồng.

Toàn bộ địa vực bốn phía Hồn tông, đều bị đội ngũ mai phục chi chít dày đặc cắm xuống, sáu mươi bốn đường toàn bộ xuất động, quy mô khoa trương như thế lại dùng để ôm cây đợi thỏ, không thể nghi ngờ vô lý đùng đùng, nhưng tông chủ nổi giận, ai dám không tuân theo.

Bên ngoài Hồn tông, bốn đệ tử trong coi cửa hông đứng thẳng, không dám có một chút cẩu thả, mà trong cùng một lúc, trong mắt của bọn họ đột nhiên nổi lên hồng quang quỷ dị, sau đó thân thể cương cứng ở đó, toàn thân vẫn không nhúc nhích, giống như hóa đá.

Mà ở bên cạnh bọn họ, bóng dáng Vân Triệt chậm rãi hiện ra.

Trong khoảng thời gian này tới nay, khi đọ sức với Hồn tông, năng lực nặc ảnh và hồng điệp phần hồn của hắn đã vô cùng thuần thục. Trước khi rời khỏi Ngâm Tuyết giới, hắn lấy đoạn nguyệt phất ảnh nặc ảnh sau đó phải từng bước cẩn thận, có khi bước chân hơi lớn một chút có thể hiện hình, nhưng bây giờ, gần như đã tùy theo ý mình, lững thững sân vắng.

Chỗ cường đại của hồng điệp lĩnh vực không chỉ ở chỗ không có huyền khí tiết ra ngoài, có thể giết người trong vô thanh vô hình, chỗ đáng sợ nhất của nó, là người bị phần hồn mà hồn chết nhưng mạng không mất, cũng chính là khí tức sẽ không biến mất, thậm chí không có thay đổi rõ ràng, cũng ý nghĩa cho dù có người đến gần trong gang tấc, hơn nữa linh giác vẫn luôn không rời khỏi khu vực này, đều sẽ không nhận được rằng người kia đã chết.

Ở dưới hồng điệp lĩnh vực của Vân Triệt, bốn đệ tử Hồn ông kia đã theo bản năng rơi vào trong biển lửa vô biên vô hạn, do vô số hỏa diễm điệp rót thành, không cách nào thoát ra, thậm chí không cách nào giãy giụa. Lúc này chỉ cần một ý niệm của Vân Triệt, ý thức của bọn họ cũng sẽ bị viêm điệp vô tận hoàn toàn đốt diệt.

Nhưng Vân Triệt không làm như vậy, dù sao mục đích của hắn không phải đốt diệt bọn họ. Ánh mắt hắn đảo qua, tùy tiện lựa chọn một người, cánh tay trái chìa ra, Huyền cương nháy mắt xâm nhập vào ý thức.

Ý thức của đối phương đã bị nhốt trong hồng điệp lĩnh vực, vốn không có khả năng có một chút chống cự. Huyền cương tiến quân thần tốc, ký ức mấy ngày gần đây của hắn nhất thời cấp tốc dũng mãnh tuồn vào trong đầu Vân Triệt.

Giây lát, ánh mắt của Vân Triệt đã sáng ngời… Hắn đọc lấy ký ức của đệ tử Hồn tông, cũng không chỉ muốn biết cấu thành bên trong của Hồn tông, càng quan trọng hơn, là chỗ mấy nhi tử kia của Lôi Thiên Phong. Hắn vốn đã tính toán ít nhất phải qua nhiều người hơn, không nghĩ tới, chính là một người này, đã cho hắn toàn bộ tin tức hắn muốn biết.

“Rất tốt.” Vân Triệt khẽ thì thầm một tiếng, cánh tay thu hồi, bóng dáng như đám sương tiêu tán, hoàn toàn biến mất trong không khí.

Sau thời gian tính bằng giây, bốn đệ tử Hồn tông đồng thời giật mình một cái, tỉnh lại.

- … Vừa rồi giống như bị hoa mắt.

Trong đầu bốn người cùng thoáng qua một ý niệm, vẫn đứng thẳng tắp, đàng hoàng tử tế thủ vệ, hoàn toàn không nhận thấy được một chút khác thường.

Càng không nhận thấy được, một bóng dáng không nhìn thấy nghênh ngang đi qua bên người bọn họ.

Mặc dù còn lâu mới có thể so sánh được với Băng Hoàng giới của Băng Hoàng thần tông, tổng tông của Hồn tông cũng đủ được xưng tụng là khổng lồ, nam bắc chừng có mấy trăm dặm, nếu không thể biết được vị trí này trước, muốn tìm được vài người chỉ định, không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể.

Không khí Hồn tông tối nay khác hẳn với trước kia, nhi tử tông chủ đột tử, toàn bộ tông môn đều bao phủ dưới cơn giận dữ tím mặt của Lôi Thiên Phong, thêm với đệ tử sáu mươi bốn đường toàn bộ xuất động, trên dưới toàn tông còn yên tĩnh hơn bình thường nhiều.

Mà bên trong mầm mống yên tĩnh, Vân triệt nghe được âm thanh rít gào kinh hồn điếc tai từ xa xa.

- … Đã chết hơn năm ngàn người đệ tử, hiện giờ ngay cả nhi tử của bổn vương đều chết trên tay Lăng Vân… Đường đường là Hồn tông, hoàn toàn bị một người mứoi là Thần Hồn cảnh đùa giỡn nhục nhã đến nông nỗi như thế này, các ngươi lại không có biện pháp… Thủ hạ của bổn vương, chẳng lẽ đều là một đám giá áo túi cơm vô dụng sao!

- Bổn vương không quản các ngươi dùng biện pháp gì… Năm ngày, bổn vương chỉ cho các ngươi năm ngày, cho dù lật toàn bộ Hắc Gia giới lên, cũng phải bắt Lăng Vân về cho ta… Sống, bổn vương muốn tự tay ăn sống nuốt tươi hắn! Chết rồi, bổn vương muốn nghiền xương hắn thành tro!!

- Bên chỗ Tịnh Nguyệt giới kia còn không có tin tức gì sao… Một đám thùng cơm… Lại không tra được chi tiết về Lăng Vân, kêu đám thùng cơm kia vĩnh viễn không cần trở về!!

“…”

Đây là… Giọng của Lôi Thiên Phong!!?

Dù sao có thể rít gào như thế ở trong Hồn tông, không có khả năng có người thứ hai.

Xem ra tính khí món hàng này không được tốt.

Giọng nói vô cùng khàn khàn, mang theo sát khí làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa cách vị trí của Vân Triệt tương đối gần. Phương hướng giọng nói truyền đến, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được một khí tức vô cùng cường đại… Khoảnh khắc khi nhận thấy được khí tức này, trước ngực hắn nổi lên cảm giác hít thở không thông vô cùng trầm trọng.

Lôi Thiên Phong… Tông chủ Hắc Hồn thần tông, Đại Giới Vương Hắc Gia giới… Thần Vương cảnh duy nhất của Hắc Gia giới!!

Mà bên cạnh khí tức kia, còn có mấy khí tức cường đại giống vậy, hắn tuyệt đối không thể địch nổi.

Khí tức của Thần Linh cảnh.

Kỷ Như Nhan từng nói, trong Hồn tông, đạt tới Thần Linh cảnh, đều là mấy trưởng lão, tổng đường chủ sáu mươi bốn đường, cùng với một vài tông chủ phân tông.

Thật hiển nhiên, Lôi Thiên Phong trong cơn giận dữ, đang tụ họp toàn bộ nhân vật đầu não cao cấp nhất toàn tông… Nguyên nhân dĩ nhiên là vì hắn.

Sau do dự ngắn ngủi, Vân Triệt chậm rãi lui bước, điều chỉnh lại lộ tuyến đi tới, dần dần rời xa phương hướng khí tức của Lôi Thiên Phong. Đây là trong phạm vi Hồn tông, một khi bị phát hiện, hắn chính là như cá nằm trong chậu, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không có một chút may mắn nào, cho nên cho dù có tin tưởng thật lớn đối với đoạn nguyệt phất ảnh, cũng phải cực kỳ thận trọng.

Mặc dù cẩn thận, nhưng tốc độ của hắn lại không hề chậm đi chút nào, lần lượt, một đám lại một đám đệ tử Hồn tông đi qua bên người hắn, nhưng không một người quay đầu… Mà bọn họ cũng tuyệt đối không thể tưởng được, Lăng Vân toàn tông đang không tiếc tất cả muốn bắt được, lúc này đang nghênh ngang đi lại nơi tổng tông của bọn họ.

Nhân vật đầu não đều đang họp, sáu mươi bốn đường dốc toàn bộ lực lượng, Vân Triệt một đường nhìn thấy, ngược lại đều là một đám đệ tử thấp hơn. Men theo ký ức sưu được, rất nhanh, Vân Triệt liền đi tới mục tiêu đầu tiên.

Đây là một đình viện cực kỳ xa hoa, khi người thường bước vào, đều sẽ cho rằng đi vào hành cung của đế vương. Thủ vệ nơi này không nhiều lắm, nhưng người ăn mặc như thị nữ lại không ít, lúc này đều cung kính hầu ở ngoài cửa.

Cửa phòng mở một nửa, Vân Triệt lặng yên không tiếng động tới gần, trực tiếp theo cửa đã mở một nửa tiến vào trong phòng.

- Thiên nhi, Mạch nhi đã đi rồi, nương cũng chỉ còn lại con một nhi tử, những ngày này con không cần đi đâu cả, cho dù đại sự bằng trời, cũng nửa bước không được rời khỏi tông môn. Nếu con lại gặp ám toán nữa, nương có thể sống không nổi.

Trong phòng, một nữ tử thanh y trẻ tuổi hai tròng mắt rưng rưng, trước người nàng, làm một nam tử tráng niên thân hình cao lớn, mặt đầy râu đen.

Trưởng tử của Lôi Thiên Phong, thiếu tông chủ Hồn tông, cũng là huynh trưởng cùng mẹ của Lôi Quảng Mạch đã bị độc giết – Lôi Quảng Thiên!

- Nương, đừng đau lòng, phụ vương nhất định sẽ bắt được Lăng Vân, báo thù cho thất đệ.

Lôi Quảng Thiên nói.

- Haizzz, đây đều do phụ vương con tạo nghiệt, nhưng vì sao lại báo ứng lên trên người Mạch nhi. Hiện giờ nương không trông cậy vào phụ vương con có thể bắt được Lăng Vân kia, cho dù để hắn chạy thoát, vĩnh viễn không bắt được… Chỉ cần các con đều bình yên là được rồi.

Trong giọng nói của nữ tử mang khóc.

Nương? Chân mày Vân Triệt vừa động… Nói như vậy, nữ tử bận áo xanh này chính là chính thê của Lôi Thiên Phong, hình như gọi là… Tiêu Thanh Đồng?

Vẻ ngoài nhìn qua, ngược lại còn trẻ tuổi hơn Lôi Quảng Thiên.

- Lăng Vân kia, thật sự đáng sợ như vậy sao? Hắn rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với Hồn tông chúng ta? Chẳng lẽ thật sự đúng như con nghe được… Vì phụ vương thường xuyên phái người liệp sát mộc linh?

“…” Tiêu Thanh Đồng không nói gì, gật gật đầu.

Lôi Quảng Thiên vỗ bàn một cái, nhe răng trợn mắt:

- Phi! Hắn đây chính là kẻ điên đi! Mộc linh đều trời sinh mạng tiện, chúng ta không giết sẽ có người khác giết, liền vì mấy cái mộc linh, lại không muốn sống đối nghịch với Hồn tông chúng ta, còn giết thất đệ con, hiện giờ phụ vương triệt để giận dữ, cho dù hắn lợi hại hơn gấp bội, cũng nhảy nhót không được mấy ngày, vậy cứ như hắn mong muốn, để cho hắn chôn cùng đám mộc linh kia đi.

Tiêu Thanh Đồng lắc lắc đầu:

- Thiên nhi, ngàn vạn lần không được nói như vậy. Liệp sát mộc linh vốn là cấm kỵ của toàn bộ thần giới, nương từng khuyên phụ vương con rất nhiều lần, có Thần Vũ giới ở trên, chúng ta vốn không cần thủ đoạn không gặp được người này, nhưng ông ấy chưa bao giờ nghe, hiện giờ… Thiên nhi, tương lai nếu như con kế thừa chức vị tông chủ, chớ quên thất đệ của con, tuyệt đối không thể lại một lần nữa liệp sát mộc linh.

Vân Triệt híp híp mắt… Coi như ngươi còn có lương tâm, tha cho ngươi một mạng… Tuy rằng ta vốn không muốn giết ngươi.

- Vâng, nhi tử đã biết.

Tuy rằng Lôi Quảng Thiên đáp ứng, nhưng ánh mắt lại rõ ràng lộ ra không cho là đúng.

Tiêu Thanh Đồng và Lôi Quảng Thiên nằm mơ cũng không nghĩ đến, ở chỗ cách bên người bọn họ không đến mười thước, có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.

- Thiên nhi, tối nay con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai, phụ vương con nhất định dạy bảo các con.

- Nhớ lấy, ngàn vạn lần không được ra khỏi tông.

Trước khi đi, Tiêu Thanh Đồng lại cường điệu dặn dò.

- Các ngươi đi xuống đi, thiếu tông chủ phải nghỉ ngơi.

Đóng cửa phòng, Tiêu Thanh Đồng rời đi, thị nữ này cũng liền vội lui xuống.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Vân Triệt đã thong thả đi về phía Lôi Quảng Thiên, không có một chút do dự. Huyễn cảnh lĩnh vực hồng điệp đã không có tiếng động phóng thích.

Huyền lực của Lôi Quảng Thiên đã là Thần Hồn cảnh hậu kỳ, hồng điệp lĩnh vực ở trên người hắn cũng không thể trăm phần trăm thành công. Nhưng hắn ở trong tông môn của mình, đình viện của mình, sao có một chút linh hồn phòng bị, chờ hắn nhận thấy được có phần khác thường, linh hồn liền đã bị nhốt trong hồng điệp vô tận, cả người ngây ngốc ở đó, ánh mắt dại ra, trong miệng chảy nước miếng ra.

Lúc ban đầu, khi Vân Triệt phóng thích hồng điệp lĩnh vực sẽ thoát khỏi trạng thái nặc ảnh, nhưng sau khi có thể hoàn toàn khống chế hồng điệp lĩnh vực, hắn đã ở dưới trạng thái nặc ảnh phóng thích ra.

Ý thức của Lôi Quảng Thiên đã rơi vào trong hồng điệp ảo cảnh, lúc này Vân Triệt chỉ cần khẽ động ý niệm, linh hồn của hắn sẽ bị diệt hết, biến thành một hoạt tử nhân.

Nhưng Vân Triệt hiển nhiên không chuẩn bị làm như thế, hắn cầm lấy âm điệp nhận, mũi dao dính độc của viễn cổ cầu long nhẹ nhàng xẹt qua sau gáy Lôi Quảng Thiên, sau đó trực tiếp xoay người, đi thẳng đến mục tiêu tiếp theo.

Vân Triệt không lập tức giải trừ trạng thái hồng điệp ảo cảnh cho Lôi Quảng Thiên, mà bản thân Lôi Quảng Thiên muốn thoát ra khỏi trạng thái hồng điệp ảo cảnh đó, ít nhất phải một hai canh giờ.

Mà trong khoảng thời gian này, hoàn toàn đủ để Vân Triệt bình yên thoát khỏi Hồn tông.

Sau khi rời khỏi đình viện của Lôi Quảng Thiên, mục tiêu Vân Triệt chạy tới, rõ ràng chính là chỗ của Lôi Nguyên Triết nhi tử thứ tư của Lôi Thiên Phong.

Dưới màn đêm hết sức đè nén, không đến nửa canh giờ, quá trình giống nhau, phương pháp giống nhau, im hơi lặng tiếng giống nhau, ở dưới đoạn nguyệt phất ảnh khủng bố tuyệt luân, thi triển hồng điệp lĩnh vực hoàn mỹ xứng đôi, ý thức của sáu nhi tử của Lôi Thiên Phong đều trước sau toàn bộ bị nhốt vào trong hồng điệp ảo cảnh.

Cũng toàn bộ bị đâm độc cầu long vào!

Cho đến khi Vân Triệt bình yên đi ra khỏi đại môn Hồn tông, đều không có bất kỳ người nào phát hiện.

Đi ra khỏi Hồn tông, Vân Triệt quay đầu liếc nhìn, khóe miệng lộ ra cười lạnh khoái trá: “Lôi Thiên Phong, cố gắng hưởng thụ phần đại lễ ta dâng tặng này đi! Chỉ có điều đừng quá kích động… Đại lễ lớn hơn nữa, còn ở phía sau!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment