Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1096 - Chương 1097: Chui Đầu Vô Lưới

. ._549__1" class="block_" lang="en">Trang 549# 1

 

 

 

Chương 1097: Chui đầu vô lưới



Rời khỏi Hồn tông, Vân Triệt đi thẳng đến phía tây. Muốn về đến Hắc Gia thành, liền phải xuyên qua Hắc Hồn sơn mạch. Tuy rằng hiện giờ Hắc Hồn sơn mạch đã mai phục lượng lớn đệ tử Hồn tông, nhưng hắn có đoạn nguyệt phất ảnh trong người, chỉ cần thêm chút cẩn thận, tự tin có thể đạt tới trình độ hoàn toàn không bị phát hiện.

Dù sao so sánh với phiêu lưu nhỏ đến không đáng kể như vậy, vòng qua Hắc Hồn sơn mạch liền quá không thực tế.

Đoán chừng những đệ tử Hồn tông bị bắt lĩnh mệnh đến đây ôm cây đợi thỏ, cũng không cho rằng thật sự có thể đợi được con thỏ đến.

Khi tiến vào khu vực Hắc Hồn sơn mạch, lúc linh giác Vân Triệt quét qua, quả nhiên phát hiện lượng lớn khí tức đệ tử hồn tông và huyền trận phòng ngự. Hắn khinh thường cười, ở trong vô âm vô hình bước nhanh về phía trước, vòng qua lượng lớn đệ tử và huyền trận, nhanh chóng đã tiến sâu vào Hắc Hồn sơn.

Sương mù ban đêm ở Hắc Hồn sơn mạch rất nặng, thị giác và cảm giác đều phải chịu phong tỏa trở ngại rất lớn, cho nên đối với Vân Triệt mà nói Hắc Hồn sơn ban đêm còn an toàn hơn ban ngày gấp mấy lần, cả quá trình từ đầu đến cuối đều không có mạo hiểm gì đáng nói.

Mà đúng lúc này, phía trước cách hắn không xa, một đường huyền quang đột nhiên phóng lên cao, ở dưới màn đêm có vẻ đặc biệt chói mắt.

Đây là… Một huyền trận nào đó bị người xúc động! Không đúng! Lúc này tại sao lại có người xông vào nơi này? Chẳng lẽ là huyền thú?

Không hề nghi ngờ, dưới mai phục trùng trùng, huyền trận đột nhiên bị xúc động, tình huống này quả thật ngang với tổ ong vò vẽ bị chọc, đệ tử Hồn tông mai phục khắp chung quanh toàn bộ tinh thần đại chấn, tiếng la nổi lên bốn phía, chen chúc mà đi. Mà phương hướng huyền trận sáng lên, truyền đến lại không phải là tiếng gầm của huyền thú, mà là âm thanh bén nhọn của một thiếu nữ.

- Ủa? A!! Các ngươi… Là ai vậy? Chẳng lẽ đều là người xấu sao? A a a… Thật đáng sợ!!

Vân Triệt đang trong cười nhạt nghe được âm thanh này, nháy mắt sắc mặt cứng đờ, hai mắt trừng lớn.

Âm thanh… Này…

Khó… Nói… Là…

Tiểu Mạt Lỵ!?!?

Chân mày Vân Triệt trầm xuống, hắn chậm rãi leo lên một gốc cây cao bên người, từ xa nhìn lại.

Trong huyền trận chớp động huyền quang, một bóng dáng xinh đẹp lanh lợi bị vây chặt chẽ vào trong đó. Một thân quần áo màu sắc sặc sỡ như cầu vồng, khuôn mặt trắng sữa hoàn mỹ đến làm cho người ta kinh thán, một đôi tròng mắt lấp lánh như vì sao chớp động lên trong đêm đen.

Đúng là Tiểu Mạt Lỵ!

Bị nhốt trong huyền trận, lại bị một đám người bỗng nhiên xuất hiện bao vây tám tầng trong tám tầng ngoài, nàng giống như thật sợ hãi, cuộn mình lại, môi đôi mắt xinh đẹp quá đáng sợ hãi đánh giá người chung quanh.

Tại sao nàng lại ở chỗ này!?

Còn vào thời điểm này, đụng chạm đến huyền trận của Hồn tông!

Nhìn thấy nữ hài này, chúng đệ tử Hồn tông cũng hai mặt nhìn nhau.

- Tại sao lại là tiểu nữ hài?

- Huyền lực mới Vương Huyền cảnh… Không đúng? Sao nàng ta lại đến đây? Nhất định có người mang nàng tới.

- Chậc… Nữ hài này dáng dấp… Chậc… Đại thiếu khẳng định thích, a không không, nếu không, chúng ta trước bắt về giao cho tông chủ, hay là?

Nghe lời bọn họ nói, Tiểu Mạt Lỵ càng thêm sợ hãi, có phần không lựa lời nói:

- Ngươi… Các ngươi không thể khi dễ ta… Càng không thể bắt ta! Ta ta… Ta nói cho các ngươi biết nha, tỷ phu ta chính là Lăng Vân nổi danh nhất nhất ở Hắc Gia giới hiện giờ, nếu như các ngươi dám khi dễ ta, tỷ phu hắn… Nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

“~!@#$%…” Vân Triệt suýt chút nữa phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Không hề nghi ngờ, hai chữ “Lăng Vân” đột nhiên phun ra từ trong miệng Tiểu Mạt Lỵ, lần thứ hai hung hăng chọc vào tổ ong vò vẽ. Đệ tử Hồn tông vốn ánh mắt khác nhau nhất tề ngẩn ra, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi

- Lăng Vân… Nàng ta nói Lăng Vân!

- Bắt lấy nàng ta! Lập tức bắt lấy nàng ta!!

Một người thủ lĩnh cao giọng quát.

Trơ mắt nhìn tất cả, gương mặt Vân Triệt không ngừng run rẩy. Hắn vốn không rảnh đi suy xét xem vì sao tiểu nha đầu này lại xuất hiện ở trong này, lại như thế nào đến được đây. Chỉ có một chút vô cùng xác định, nếu nàng rơi vào trong tay Hồn tông, kết cục dù sao vô cùng thê thảm –– nhất là sau khi nàng cố tình không yên kêu lên tên của hắn.

Nhưng mà, nơi này có vô số đệ tử tinh anh của Hồn tông mai phục, còn có phó đường chủ cường đại cùng với đường chủ hắn quả quyết không địch nổi, nếu hắn hiện thân đi cứu, hoàn toàn đồng nghĩa với tự chui đầu vào lưới.

“…” Vân Triệt dùng sức thầm hít một hơi, không được, tuyệt đối đừng để ý đến nàng. Mình và nàng không thân chẳng quen, cứu nàng hai lần không nói, lần trước thiếu chút nữa bị nàng hại chết, hắn còn giận mắng nàng một trận.

Lần này nếu lại ra tay cứu nàng, đây tuyệt đối là đần độn rõ đầu rõ đuôi muốn chết cộng thêm bị coi thường.

Chủ ý đã định, Vân Triệt dời ánh mắt.

Theo một tiếng ra lệnh, đệ tử Hồn tông cách gần nhất cấp tốc nhảy lên. Nhìn thấy một nhóm người lớn như hung thần ác sát đánh tới, thiếu nữ bất lực phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ:

- A a – cứu mạng!!

Trong tiếng thét chói tai của thiếu nữ, một đường viêm ảnh đỏ đậm đột nhiên không hề có dự đoán trước phóng lên cao nổ tung, như sao băng rơi từ trên trời rơi xuống, mang theo sóng khí khủng bố nháy mắt tăng vọt đánh xuống.

Rầm!!

Viêm quang phá nát, kiếm khí nổ vang, mấy trăm đệ tử Hồn tông chung quanh trong nháy mắt bị cuốn vào vực sâu tử vong, thân thể ở trong tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm phá thành mảnh nhỏ, huyền trận phong tỏa thiếu nữ cũng trong một chớp mắt đánh nát, đường viêm ảnh kia một phát nhấc Tiểu Mạt Lỵ lên, như gió bão phóng lên cao, vọt thẳng mà đi.

Tiếng kêu sợ hãi của thiếu nữ kéo dài thật dài, đợi đến khi nàng thấy rõ người bên cạnh, lại chuyển thành tiếng kinh hô vui mừng:

- Wow! Tỷ phu!

- Câm miệng!!

Vân Triệt khai hỏa toàn bộ tốc độ, nghiến răng nghiến lợi quát.

Ta má nó… Sao mỗi lần gặp được tiểu nha đầu này đều giống như bị trúng tà! Chết sống không quản được tay!

Má nó!!

Dị biến đột nhiên tới khiến toàn bộ người của Hồn tông đại loạn.

- Ai!!?

- Lăng Vân! Nhất định là Lăng Vân!!

- Là Lăng Vân!

- Lăng Vân xuất hiện!! Lập tức vây kín tiêu diệt!

- Mau truyền âm cho tông chủ và tổng đường chủ!!

Vốn tưởng rằng ôm cây đợi thỏ không có kết quả gì lại thật sự chờ được đến con thỏ, đệ tử Hồn tông yên lặng nửa đêm toàn bộ ầm ĩ lên, mai phục trong khu vực Hắc Hồn sươn, hoặc bị động tĩnh kinh động, hoặc nhận được đệ tử sáu mươi bốn đường của Hồn tông truyền âm tin tức đến nhất thời như thủy triều mãnh liệt xao động, từ bốn phương tám hướng nhằm thẳng về phía Vân Triệt.

Bị vô số khí tức tập trung chặt chẽ, lại có vô số khí tức đang từ tất cả các phương hướng nhanh chóng đến gần… Trong đó còn có hơi mười khí tức chỉ cần một cái đã đủ để hoàn toàn nghiền áp hắn.

- Tông chủ quả nhiên anh minh, đoán được ngươi nhất định sẽ tới nơi này!

- Lăng Vân, lần này nhìn xem ngươi chạy trốn được đi đâu!

- Mệnh lệnh của tông chủ, lần này không cần thiết bắt sống, giết không cần hỏi!!

Tiểu Mạt Lỵ gắt gao rúc vào trong khuỷu tay của Vân Triệt, sợ hãi nói:

- Tỷ phu, vì sao nơi này lại có nhiều người xấu như vậy…

- Không cho nói nữa!

Vân Triệt quát. Hồn tông rình rập, hậu quả của hắn bại lộ chính là cửu tử nhất sinh… Chứ đừng nói chi còn phải phân tâm phân lực bảo hộ một tiểu nha đầu!

- Tỷ phu, vì sao mỗi lần người ta gặp nguy hiểm, ngươi đều sẽ lập tức xuất hiện vậy? Có phải ngươi luôn vụng trộm theo dõi giám hộ người ta không?

- Ngươi còn nói nữa… Ta liền ném ngươi xuống!

- Lần trước tỷ phu cũng nói sẽ không xen vào ta nữa, hì hì, ta mới không tin đâu.

“~!@#$%…” (tiểu nha đầu này còn cười ra tiếng!)

- Lăng Vân nhận lấy cái chết!!

Màn đêm và sương mù màu xám bao phủ trong bầu trời bao la, vô số bóng đen phóng lên cao, như một chiếc lưới lớn phong tỏa Vân Triệt và Tiểu Mạt Lỵ vào trong đó, cũng cấp tốc thu nhỏ lại.

Hỏa diễm thiêu đốt trong mắt Vân Triệt, tay phải nắm lấy Kiếp Thiên kiếm, thân kiếm cháy lửa, nhìn cũng không thèm nhìn, một kiếm đánh xuống.

Một kiếm này, dốc toàn lực.

Đối mặt với càng nhiều kẻ địch, liền càng có thể triển lộ ra cực hạn của uy lực trọng kiếm.

Rầm!!

Thương khung chấn động, ở trong mấy tiếng nổ vang liên tiếp và giữa tiếng gào thét thê thảm, đệ tử Hồn tông trong vòng vài dặm chung quanh Vân Triệt toàn bộ bay ngang ra ngoài, giống như sủi cảo hỗn loạn nện xuống, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết thảm tại chỗ. Kiếm thế của Vân Triệt kéo tới trước, chân đạp huyễn quang lôi cực, cho dù mang theo Tiểu Mạt Lỵ, bóng dáng vẫn nhanh chóng như ánh sáng, như một con dao nhọn đâm vào trong đội ngũ chen chúc mà đến của Hồn tông, Kiếp Thiên kiếm mang theo tiếng rít giống như cơn lốc hàng thế chém ngang xuống.

Rầm!!!!

Lại là một tiếng vang thật lớn, lực hủy diệt tràn đầy mang theo ngọn lửa nóng bỏng nổ vang ngang trời, chiếu rọi đến bầu trời đêm hoàn toàn đỏ tươi, dưới ánh sáng màu đỏ, huyết nhục bay tứ tung, thây ngang khắp đồng.

Gần hai kiếm, cả kinh toàn bộ đệ tử Hồn tông gan mật như muốn nứt ra. Thế đang xông lên của toàn bộ bọn họ chậm lại, da đầu run lên, trong lòng run rẩy, vốn không dám tin vào hai mắt của mình.

Trên dưới Hồn tông không ai không biết cái tên Lăng Vân, nhưng ấn tượng đối với hắn, thủy chung chỉ có năng lực ẩn nấp rất mạnh của hắn, cũng chỉ dám trong trốn chạy âm thầm ám toán, cũng không dám hiện thân.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lăng Vân lộ ra trước mắt, lại đáng sợ đến mức độ như vậy!

Vây quanh tầng tầng lớp lớp, khí tức áp chế trùng trùng điệp điệp, lại toàn bộ đều là đệ tử tinh anh nhất của Hồn tông, nhưng ở dưới hai kiếm của hắn liền thây ngang khắp đồng!

Huyền khí toàn thân Vân Triệt tuôn ra, tốc độ của hắn luôn bảo trì ở trạng thái cực hạn, bỏ xa từng lớp kẻ địch ở phía sau, hắn xác định một khi bản thân trì hoãn một giây, bị vây kín tám phương, tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Kiếp Thiên kiếm trong tay vung lên hạ xuống, đệ tử Hồn tông xông tới trước mặt bị hắn chém giết từng lớp. Những đệ tử này yếu nhất cũng có Thần Nguyên cảnh, có rất nhiều cường giả Thần Hồn cảnh, nhưng huyền lực chỉ có Thần Hồn cảnh sơ kỳ ở trước mặt Vân Triệt, đừng nói ngăn cản, cho dù bị dư ba đụng chạm vào, đều sẽ không chết cũng bị thương.

Trong lúc nhất thời, Hắc Hồn sơn mặt đất rung chuyển, gió bão gào thét, kiếm khí nổ vang, máu tươi với tàn chi toái cốt bay khắp trời.

Cục diện bất ngờ này khiến đệ tử Hồn tông đều kinh hãi không hiểu, nhưng Vân Triệt vẫn cắn chặt răng. Một tay cầm kiếm, chẳng những uy lực giảm lớn, hơn nữa tiêu hao cũng gia tăng. Nhưng ứng đối với đệ tử Hồn tông bình thường này cũng tạm thời đủ rồi.

Nhưng chỉ là đệ tử Hồn tông bình thường.

Còn nếu là cường giả Thần Kiếp cảnh đến đây, thêm chút áp chế, lại bị những đệ tử Hồn tông này vây kín toàn diện, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Phải lập tức nghĩ biện pháp, bằng không tối nay phải triệt để nằm lại nơi này!

Muốn cứng rắn lao ra đã là nằm mơ giữa ban ngày, cắt đứt khí tức tập trung của mọi người, sau đó lợi dụng ban đêm thêm sương mù dày đặc hai tầng che lấp ẩn nặc… Đây là phương pháp duy nhất có thể làm!

Thật đúng là chó cắn! Tiểu nha đầu này tên gì mà chẳng được… Lại cứ muốn gọi là Tiểu Mạt Lỵ!

Rầm rầm rầm rầm rầm…

Hơn mười đường lôi điện màu đen xuyên qua kiếm khí gió lốc, nhằm thẳng về sau lưng Vân Triệt, âm thanh phát ra, còn nặng nề giống như đánh vào tấm thép. Vân Triệt hơi lảo đảo, áo vỡ vụn, nhưng làn da trần trụi lại chỉ có vài vết tích mỏng, ngay cả một chút giọt máu đều không có, những đệ tử Hồn tông kia công kích thành công còn chưa kịp lộ ra sắc mặt vui mừng, liền đã cả kinh đến tròng mắt thiếu chút nữa nhảy ra khỏi tròng mắt.

Sau khi được đến phật tâm thần mạch, tốc độ vận chuyển huyền khí của Vân Triệt cực nhanh, năng lực khống chế Kiếp Thiên kiếm tự nhiên cũng hơn dĩ vãng xa. Nhưng mà lúc này hắn một tay cầm kiếm, sơ hở cũng rộng lớn hơn trước. Tuy những đệ tử Hồn tông này khó tới gần người, nhưng huyền khí và lôi điện huyền lực của bọn họ lại không ngừng như mưa to đâm xuyên tới, mặc dù không cách nào tạo thành trọng thương đối với hắn, nhưng trong nháy mắt cũng khiến toàn thân hắn vết máu chồng chất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment