.
._551__1" class="block_" lang="en">Trang 551# 1
Chương 1101: Mạt Lỵ, Tiểu Mạt Lỵ
Thế giới màu đen, ý thức chậm rãi khôi phục lấy.
Vân Triệt mở mắt, hắn thấy được một bóng dáng bé nhỏ đang đứng trước người hắn, lặng lẽ nhìn hắn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo kiêu căng cùng lãnh khốc, trên người, vẫn như cũ là váy lụa đỏ nàng yêu nhất, tóc đỏ dài thẳng che eo. Mông kiều khiến thân thể nàng vốn nhỏ nhắn mềm mại nay càng lộ vẻ linh lung.
- Mạt... Lỵ...
Vân Triệt nhẹ nhàng hô lên, mặc dù biết mình đang ở mộng cảnh, hắn vẫn như cũ kích động linh hồn run rẩy, không cách nào dừng.
- Lại làm chính mình tổn thương thành tình trạng như thế này. Sẽ không phải lại bởi vì nữ nhân nào chứ?
Mạt Lỵ nhìn chăm chú hắn, ánh mắt cộng thêm ngữ khí quen thuộc, còn cực lực bày ra tư thái sư phụ uy nghiêm.
"Khà khà..." Vân Triệt cười:
- Thật sự đúng rồi. Nàng tên Tiểu Mạt Lỵ.
"Hừ!" Mạt Lỵ nổi giận:
- Ngươi đến cùng lúc nào mới có thể học được yêu quý mạng mình! Cùng với ngươi những năm đó, ta chưa với ngươi từng có rất nhiều phán phán sai, nhưng duy chỉ có có một chút, tuyệt đối sẽ không sai —— nếu một ngày ngươi triệt để chết thảm, tuyệt đối là bởi vì nữ nhân!
- Nếu như là vì ngươi,
Vân Triệt nhìn nàng, kiên định nói:
- Ta tuyệt không do dự.
-... Ngu ngốc!
Nàng nặng nề mắng một tiếng, lại quay lưng đi, ánh mắt, cũng rời khỏi hắn:
- Lúc chia tay, ta đã nói, duyên phận ngươi và ta đã hết, không có bất luận cái gì liên quan, cũng không cần gặp lại.
- Sống sót thật tốt, không cần có hy vọng xa vời... Xem như vì ta.
Âm thanh đi xa, bóng dáng mông lung như vậy cũng từ từ mơ hồ.
- Mạt Lỵ... Mạt Lỵ! Trước tiên không cần đi, ta có thật nhiều lời muốn nói với ngươi... Mạt Lỵ!!
Vân Triệt lập tức ngồi dậy, toàn thân đánh tới kịch liệt đau nhức khiến hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, ánh mắt cũng nhanh chóng rõ ràng.
Nơi này, tựa hồ là một sơn động tự nhiên, một đống gỗ vụn bị thiêu đốt tỏa ra ánh lửa. Một thiếu nữ y phục rực rỡ gập cẳng chân ngồi trước người hắn, hai tay nâng quai hàm, hai con ngươi đen như mực không nháy một cái nhìn lấy hắn.
- Nhanh như vậy liền tỉnh, ta còn tưởng rằng ngươi phải ngủ thật lâu đây.
Tiểu Mạt Lỵ hai tay nâng quai hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chen giữa hai tay, nói xong, lại nhỏ giọng thầm thì nói:
- Dù sao bị thương lợi hại như vậy."
- Ta ngủ bao lâu?
Đầu đau muốn nứt, Vân Triệt theo bản năng ôm đầu, qua rất lâu mới thoáng làm dịu.
Lần này hao tổn vô hình còn hơn thân thể, sợ là phải rất lâu mới có thể khôi phục lại.
Tiểu Mạt Lỵ thoáng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói:
- Thật giống như có hai ba dáng vẻ. Đúng rồi tỷ phu, ngươi vừa mới một mực gọi 'Mạt Lỵ' tên tỷ tỷ ta nha.
"..." Vân Triệt nín thở một chút, sau đó chậm rãi ngồi thẳng thân thể, phía sau lưng dựa vào vách đá. Bóng tối phía ngoài đã nhiều hơn mấy phần ánh sáng, thời gian đã đến sau nửa đêm:
- Đây là nơi nào? Là ngươi mang ta tới?
- Đương nhiên là ta rồi, chẳng lẽ lại là những người xấu kia.
Tiểu Mạt Lỵ chu môi một cái:
- Ta cũng không biết rõ nơi này là nơi nào, nhưng tóm lại rất an toàn, xung quanh không có cái gì. Tỷ phu cần phải cảm tạ ta nha, nếu không phải ta tân tân khổ khổ đưa tỷ phu đến nơi an toàn như thế, tỷ phu hiện tại khẳng định đã bị huyền thú ăn hết.
"..." Vân Triệt không nói gì, chậm rãi khôi phục tinh thần. Chỉ là trước mắt của hắn vẫn thủy chung nghĩ đến bóng dáng tung bay trong mộng cảnh, không từ bỏ được.
- Mạt Lỵ...
Hai mắt dần dần mông lung, vô ý thức lẩm bẩm.
Tiểu Mạt Lỵ cánh môi khẽ nhếch, giật mình nhìn Vân Triệt bộ dáng ngơ ngác một hồi, đột nhiên hỏi:
- Tỷ phu, ngươi bây giờ có phải rất giận ta hay không?
"..." Vân Triệt quay người trở lại, cuối cùng trừng Tiểu Mạt Lỵ một chút, hung hăng nói:
- Ngươi nói xem! Lần trước coi như xong, lần này, ta kém một chút liền bị ngươi hại chết!
"Hì hì hì." Tiểu Mạt Lỵ lại lè lưỡi:
- Kỳ thực... Kỳ thực bất luận lần này, hay là lần trước, ta đều cố ý để những người xấu kia phát hiện, bởi vì ta biết rõ tỷ phu ngay bên cạnh, bằng không, bọn hắn tìm không được ta.
- Ngươi!
Vân Triệt đột nhiên chuyển đầu, ánh mắt đăm đăm:
- Ngươi quả nhiên nhìn không phải qua đơn giản như vậy, ngươi rốt cuộc là ai... Ngươi tại sao phải hại ta!?
- Ta mới không phải hại tỷ phu, ta chỉ là...
Tiểu Mạt Lỵ song mi khẽ cong, cười tủm tỉm nói:
- Ta chỉ là muốn nhìn xem tỷ phu có thể trong nguy hiểm đi ra cứu ta hay không.
"Hừ!" Vân Triệt nhíu lông mày, ngữt khí không tốt nói:
- Ta và ngươi không thân không thích, ngươi ở đâu ra tự tin ta sẽ liều lĩnh sinh mệnh nguy hiểm cứu ngươi!
- Đương nhiên là bởi vì ta lớn đẹp mắt như vậy, lại đáng yêu như thế, tỷ phu nhất định sẽ không nỡ để ta chịu một chút xíu thương tổn.
Tiểu Mạt Lỵ không có chút nào do dự giòn giọng nói.
Vân Triệt:"..."
- A, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác... Rất nhỏ rất nhỏ.
Tiểu Mạt Lỵ giọng thấp mấy phần:
- Ta muốn biết rõ, tỷ phu có thể bởi vì ta có cùng cái tên với Mạt Lỵ tỷ tỷ mà không muốn mặc kệ ta hay không... Không nghĩ tới, tỷ phu thế mà thật sự là siêu cấp ngốc như vậy!
Tiểu Mạt Lỵ, thẳng đến tử huyệt Vân Triệt.
Hắn sở dĩ một lần, lại một lần không tiếc bỏ qua sinh mệnh nguy hiểm, đi cứu nữ hài này, nguyên nhân lớn nhất, thậm chí có thể nói nguyên nhân duy nhất, chính là nàng tên"Tiểu Mạt Lỵ".
Trùng hợp cũng tốt, chính nàng trước đó nói nhảm cũng tốt, đối với Vân Triệt, Mạt Lỵ đến từ Thần Giới, toàn bộ linh hồn đều chứa Mạt Lỵ mà nói,"Tiểu Mạt Lỵ" cái tên này không cách nào không động đến trái tim hắn. Hắn bài xích nàng gọi cái tên này, ác cảm nàng cưỡng ép gọi Mạt Lỵ vì"Mạt Lỵ tỷ tỷ" cùng với gọi hắn là tỷ phu...
Nhưng lại vô hình, trong lòng hắn để lại dấu ấn khó quên.
Lúc Tiểu Mạt Lỵ hãm sâu hiểm cảnh, cảm giác kia không ngừng thoáng hiện trùng điệp, để hắn không cách nào nhìn tới không để ý tới.
-... Sẽ không lại có lần tiếp theo, còn có, không cho phép gọi ta tỷ phu. Hí...
Ngữ khí hơi nặng chạm đến vết thương, Vân Triệt đau nhíu mày, thân thể một trận run rẩy rất nhỏ.
Không nghĩ tới, đối mặt Vân Triệt trách cứ, lần này Tiểu Mạt Lỵ lại không còn điêu ngoa vô lý hoàn toàn không để ý dáng vẻ như lúc trước, ngược lại mím nhẹ cánh môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ giống như áy náy lại như ủy khuất, lã chã sợ hãi nói:
- Tỷ phu, ta đã biết sai. Ta lúc đó, chính là cảm thấy chơi vui, không nghĩ tới sẽ hại tỷ phu thành cái dạng này.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng sờ vết thương trước ngực Vân Triệt, muốn chạm lại không dám chạm:
- Có phải rất đau hay không? Ta cam đoan sẽ không, nhất định sẽ không.
Nàng làm điệu bộ vô cùng đnags tháng, Vân Triệt vốn nhẫn nhịn một bụng hỏa khí ửng sốt rốt cuộc không phát ra được lời nào, tiếp đó lắc lắc đầu, bất đắ dĩ nói:
- Quên đi, ngươi biết sai là tốt...
Hắn lời còn chưa nói hết, Tiểu Mạt Lỵ ánh mắt sáng lên, duyên dáng gọi to:
- Biết rõ tỷ phu sẽ không tức giận at, hì hì hì hì! Tỷ phu, ngươi lúc ngủ, kêu vài chục lần cái têm Mạt Lỵ tỷ tỷ, liều lĩnh nguy hiểm cứu ta, cũng là bởi vì Mạt Lỵ tỷ tỷ, ngươi đối với Mạt Lỵ tỷ tỷ thật tốt, trách không được nàng nguyện ý gả cho ngươi!
"..." Vân Triệt nhẹ hít một ngụm khí, nói:
- Ngươi đã cùng ta thẳng thắng, ta cũng cùng ngươi thẳng thắng một lần đi. Mạt Lỵ... Nàng cũng không phải là thê tử ta, mà là sư phụ.
- Ai?
Tiểu Mạt Lỵ miệng mở lớn:
- Sư phụ? A... Y... Tỷ phu nhất định rất tôn kính nàng đúng không?
- Tôn kính?
Vân Triệt ngẩng đầu lên:
- Ta không biết rõ. Ta không biết rõ ta đối nàng là cảm giác gì, nàng là sư phụ ta, nhưng cũng không chỉ là sư phụ.
Tiểu Mạt Lỵ không nói chen vào, lẳng lặng nhìn bộ dáng hắn lúc này, không nháy mắt một cái.
- Nàng dạy ta rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng ta đối nàng lại chưa từng có loại kính ngưỡng đối với ân sư. Nàng cứu ta rất nhiều rất nhiều lần, không có nàng, ta sớm đã không biết táng thân nơi nào, nhưng ta tựa hồ chưa bao giờ đối nàng từng có loại cảm kích ân nhân cứu mạng, nàng là người mắng ta nhiều nhất trên đời này, người dữ dằn nhất, ta lại chưa từng vì vậy mà có nửa điểm tức giận, ngược lại... Nằm mộng đều hi vọng nàng có thể mắng ta một ngàn lần một vạn lần nữa.
Những lời này bất tri bất giác nói ra. Vì Mạt Lỵ, hắn đến Thần Giới, hắn gặp vô số người, nhưng thủy chung cô tịch, chôn sâu Mạt Lỵ trong lòng, ở chỗ này lại có một cái cấm chế đáng sợ, không cách nào nói ra.
Lúc này,"Tiểu Mạt Lỵ" vô cùng tha thiết kêu hắn tỷ phu, ý thức hắn mông lung, lại thổ lộ hết dục vọng không cách nào ngăn chặn.
- Ta vẫn luôn biết rõ, ta cùng nàng là người hai cái thế giới. Lại không nghĩ rằng, sẽ đột nhiên tách ra như vậy, quyết tuyệt như vậy.
- Sau khi nàng rời đi, ta cảm giác mình bỗng nhiên trống một nửa. Ta vốn cho rằng là thói quen ỷ lại tại sức mạnh với cảm giác an toàn nàng cho ta, nhưng về sau, ta mới từ từ sáng tỏ, nàng là thói quen, nàng là tất cả. Không có nàng, cuộc sống ta vĩnh viễn không có khả năng bổ khuyết chỗ trống.
Tiểu Mạt Lỵ há hốc miệng, nhỏ giọng nói:
- Vậy ngươi... Là đang tìm kiếm nàng sao?
- Ừm,
Vân Triệt ý thức trong mông lung cũng không có nghĩ đến chỗ quái dị trong câu nói này của Tiểu Mạt Lỵ, nửa lầm bầm lầu bầu nói:
- Ta xuất thân hạ giới, đi vào Thần Giới, chính là vì có thể gặp lại nàng... Vô luận như thế nào, ta đều muốn tìm tới nàng, dù là, là vì một lần ly biệt viên mãn.
Vân Triệt nhắm mắt lại... Nếu như tìm tới Mạt Lỵ, lấy được chỉ là lời cáo biệt, chính mình thật có thể như vậy cam tâm sao?
- Ngươi đến Thần Giới, tìm kiếm Mạt Lỵ tỷ tỷ... Là nguyên nhân duy nhất?
Tiểu Mạt Lỵ hỏi.
- Ừm.
Vân Triệt không có chút nào do dự lên tiếng.
"..." Tiểu Mạt Lỵ ánh mắt một mảnh hơi loạn, nàng cắn môi một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng ở nơi nào, ngươi muốn làm sao tìm được nàng đây?
- Ta biết rõ nàng ở nơi nào, chỉ là, đó là một nơi ta vĩnh viễn không đến được.
Vân Triệt cười nhạt một tiếng:
- Nhưng ta đã tìm ra cách gặp nàng. Chỉ cần tìm được hai thứt, hai năm sau, ta nhất định có thể gặp nàng.
- Hử? Thứ gì?
Bàn tay nho nhỏ chộp trên cánh tay Vân Triệ, không tự giác khẽ động:"
- Mau nói mau nói, nói không chừng, ta có nghe qua nha.
Vân Triệt cười cười, thuận miệng nói:
-Hai thứ này một cái gọi Cửu Tinh Phật Thần Ngọc, một cái gọi Hoàng Tiên Thảo.
- Cửu Tinh Phật Thần Ngọc... Hoàng Tiên Thảo...
Tiểu Mạt Lỵ lặng yên nhẩm một lần, đôi mắt chớp chớp... Giống như nghe qua, lại hình như chưa từng nghe qua?
- Đây đều là thứ rất hiếm, ngươi không biết rõ rất bình thường.
Đối với Tiểu Mạt Lỵ gương mặt mê mang không ngạc nhiên chút nào, không tự giác nói nhiều lời như vậy, ý thức Vân Triệt lại bắt đầu trở nên nặng nề, hắn nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, bắt đầu thu liễm tâm thần, sau đó lặng yên vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết:
- Ta hiện tại muốn chữa thương, tốt nhất đừng quấy rầy, ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, đến khi hừng đông, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này.
- Ừ.
Tiểu Mạt Lỵ có chút không yên lòng lên tiếng.
Vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết, Vân Triệt rất nhanh ngồi thiền, thân thể và tinh thần cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
- Tên thật là lạ, trong nhà cũng không có.
Tiểu Mạt Lỵ vẫn suy tư, rất nỗ lực suy nghĩ kỹ nửa ngày sau, ánh mắt sáng lên.
- Đúng rồi, có thể đi Vấn Thiên Cơ Giới … lão gia gia!
Chủ ý đã định, thiếu nữ lập tức bắt đầu vui vẻ, đứng dậy bay khỏi, trong nháy mắt biến mất không thấy.