.
._550__2" class="block_" lang="en">Trang 550# 2
Chương 1100: Long uy vô thượng
Hai đường lôi long ngược không mà lên, nhằm thẳng về phía Lôi Thiên Phong, lôi quang màu tím đen áp ánh lửa đỏ đậm xuống, chiếu lên một gương mặt hoảng sợ đến biến hình.
Rắc!!!!!
Hắc Gia thành xa xôi, mỗi một góc, từng sinh linh, cũng nghe được một trận sấm từ không trung đến từ phương đông, kéo dài không thôi, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, mảnh bầu trời phía đông thế mà lại biến thành hình dáng mạng nhện hỗn loạn, vô số lôi điện màu đen tung hoành tàn sát bừa bãi, phá hủy trời cao thành mảnh nhỏ.
- Oa a a a a a a a ––
Vô số tiếng gầm sợ hãi và tiếng kêu thảm thiết chồng chất lên nhau chính là áp được tiến oanh lôi, đây là toàn lực không hề giữ lại dưới toàn lực của Lôi Thiên Phong, uy lực của nó to lớn có thể nghĩ. Mà Lôi Thiên Phong mới vừa đánh ra lôi long, chính lúc hậu lực thiếu hụt, lại thêm không hề đề phòng chút nào, trước khi lực lượng này đánh ngược lại, hắn trong hoảng sợ cực độ, chỉ khó khăn tụ được ba thành lực lượng.
Lực lôi long hoàn toàn nổ tung ở trước Lôi Thiên Phong, Lôi Thiên Phong bị nổ bay trong nháy mắt, sắc mặt trắng nhợt, trong ngoài đều thương tổn. Hắn thân là cường giả siêu nhiên Thần Vương cảnh, mà lôi long lại là lực lượng của chính mình, tự nhiên chống đỡ được, nhưng mà, ngũ đại trưởng lão đi cùng hắn, có bốn người chính đang đứng ở bên cạnh hắn cách không đến mười trượng, đều bị cuốn vào trung tâm lực lượng gió lốc.
Bọn họ thân là Thần Linh cảnh cường đại, ở Hắc Gia giới hoàn toàn có thể đi ngang, nhưng đối mặt với lực lượng của Thần Vương cảnh –– còn là toàn lực dưới sự phẫn nộ, cho dù bọn họ đã sớm có đề phòng, cũng vốn không có khả năng chống đỡ, chứ đừng nói chi dưới hoàn toàn trở tay không kịp.
Khoảnh khắc khi Lôi Thiên Phong bị đánh bay, tứ đại trưởng lão Thần Linh của hồn tông toàn bộ kêu thảm một tiếng, huyền lực phòng ngự, thân thể dễ dàng bị lôi đình xuyên suốt, trong thời gian ngắn ngủi tính bằng giây, liền bị xé thành mảnh nhỏ nát vỡ.
Trưởng lão thứ năm và Lôi Thiên Cương đang đứng ở trên không ngoài ngàn trượng điều chỉnh đệ tử của sáu mươi bốn đường tán loạn, cho nên không bị cuốn vào trong sức mạnh, nhưng tàn sát bừa bãi đến từ lực lôi đình vẫn là tai họa đáng sợ, khiến cho bọn họ dưới hoảng hốt cuống quýt toàn lực chống đỡ –– vang vọng ở bên tai bọn họ, là lôi điện rít vang khủng bố nhất đời này từng nghe thấy, cùng với tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của vô số đệ tử.
Không biết qua bao lâu, lôi điện mới cuối cùng tan đi. Lôi Thiên Cương trong sợ hãi ngẩng đầu lên, toàn thân vô cùng đau nhức, vết thương vô số, nhưng hắn hoàn toàn không kịp bận tâm, mà ngơ ngác nhìn về phía trước, hai mắt co rúm lại thật lâu.
Ở dưới kim ô viêm của Vân Triệt vốn tử vong vô số đệ tử Hồn tông, vào lúc này không ngờ giảm mạnh hơn phân nửa, rất nhiều đệ tử hài cốt không còn, còn có vô số thi thẻ nám đen đang thành từng mảnh rơi xuống. Mà đệ tử may mắn còn tồn tại, liếc mắt một cái nhìn lại, nhưng nhiều nhất chỉ còn ba bốn vạn, hơn nữa toàn bộ mang thương tích.
Mười mấy vạn đệ tử, trong nháy mắt, lại chỉ thừa lại không đến ba thành… Thật sự chỉ trong nháy mắt!
Mà đây, còn là đệ tử tinh anh nhất của Hồn tông, toàn bộ thành thần đạo! Cho dù chỉ hao tổn một phần, đều là tổn thất rất lớn.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, sắc mặt Lôi Thiên Phong trắng bệch, khóe miệng mang máu, khí tức toàn thân hỗn loạn. Mà tứ đại trưởng lão vốn ở bên cạnh hắn… Hoàn toàn biến mất!
Một cái liếc mắt này, Lôi Thiên Phong cả kinh đến toàn thân chấn động mạnh, trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài lồng ngực. Hồn tông có tám trưởng lão Thần Linh cảnh, bỗng chốc hao tổn mất bốn… Đây đối với Hồn tông mà nói, vốn là tổn thất không thể nào tưởng tượng được… Không! Là tai họa!
- Ai… Là… Là ai…
Thân thể Lôi Thiên Phong vẫn luôn lay động, khí tức trên người hắn cuồng bạo tới cực điểm, trong miệng phát ra tiếng nỉ non trong run rẩy… Nhưng lại rõ ràng là kinh hãi. Hắn liên tục hung hăng hít thở mấy hơi, cố hết sức không mất đi uy nghi hô to giọng:
- Là vị tiền bối cao nhân nào ở đây, vì sao muốn ám toán Hắc Hồn thần tông ta?
Hô hấp của mọi người gắt gao dừng lại… Mỗi người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, nguồn gốc của tai họa đáng sợ mới vừa rồi, chính là lực lượng mà Lôi Thiên Phong định hủy diệt Hắc Hồn sơn mạch bị đánh ngược về.
Đánh ngược về lực lượng của một Thần Vương cảnh, đây gian nan hơn tùy tay tiếp được đâu chỉ ngàn vạn lần. Ở Hắc Gia giới, Lôi Thiên Phong đã là tồn tại giống như chân thần ở trong mắt tất cả huyền giả, bọn họ vốn không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc là lực lượng cấp bậc nào, mới có thể hoàn toàn đánh ngược về lực lượng Thần Vương của Lôi Thiên Phong.
Khi “Nguyệt vãn tinh hồi” phát động không cần huyền lực, cũng sẽ không có huyền khí tràn ra ngoài. Thêm vào Lôi Thiên Phong vừa mới phóng thích lực lượng, liền đã kinh hãi muốn chết, tự nhiên không có khả năng nhận thấy được sự tồn tại của Vân Triệt… Nhưng tuyệt đối không có ý nghĩa nguy cơ của Vân Triệt được giải trừ.
Mà vào lúc tiếng hô của Lôi Thiên Phong vừa dứt, một luồng khí tức mênh mang xa xưa, giống như đến từ viễn cổ đột nhiên tràn ngập phía chân trời, khiến sắc mặt Lôi Thiên Phong, Lôi Thiên Cương đột nhiên thay đổi.
Khí tức này cũng không cường đại, nhưng lại vô cùng trầm trọng mênh mông, khiến cho tâm hồn của bọn họ giống như bị đặt dưới vực sâu vạn trượng, đồng thời, đáy lòng bọn họ cấp tốc sinh ra cảm giác nhỏ bé tự biết xấu hổ, giống như ở trước mặt luồng khí tức này, bọn họ hèn mọn giống như con kiến yếu ớt.
Sắc mặt Lôi Thiên Phong kinh biến:
- Đây… Đây là… Long… Long uy!
Luồng linh áp này cũng không cường đại, dường như chính là tùy ý phóng thích ra, nhưng cấp bậc, lại cả đời Lôi Thiên Phong đều chưa từng nhìn thấy, thân là Thần Vương cường đại, lại dưới một luồng uy áp long linh chỉ mỏng manh như vậy, linh hồn không thể khống chế liên tục run rẩy.
Một âm thanh trầm trọng chưa từng biết từ phương xa truyền tới, uy áp và phẫn nộ súc tích trong đó càng khiến cho toàn thân Lôi Thiên Phong run rẩy dữ dội:
- Nhân loại ti tiện! Bản tôn ngẫu nhiên đi qua nơi đây, cần chút yên tĩnh nghỉ ngơi, lại ặp các ngươi vô cớ công kích. Bản tôn chẳng qua chỉ bày chút khiển trách, các ngơi chẳng những không có lòng cảm kích, lại còn ám toán ngược lại bản tôn! Người của đông thần vực các ngươi, chẳng lẽ đều là đồ ti tiện vô sỉ như thế!?
Uy lăng của âm thanh này, khiến Lôi Thiên Phong chính là một cử động cũng không dám, mà tức giận bao hàm trong đó, càng khiến cho hắn kinh hãi trong lòng.
Thân là Hắc Gia Giới Vương, Lôi Thiên Phong tự nhiên có lịch duyệt cực kỳ phong phú hắn đã từ mấy năm trước tới gần tây thần vực, còn từng tới gần biên giới với Long Thần giới, từng gặp rất nhiều long tộc được vạn linh kính sợ, cũng đứng trên đỉnh vạn linh, mạnh nhất, còn là một chân long Thần Quân cảnh.
Nhưng cho dù là long uy Thần Quân cảnh, cũng không bằng giờ phút này… Còn xa xa không bằng.
Mà trong lời nói vừa rồi rõ ràng nhắc đến “Người của đông thần vực các ngươi”, ý nghĩa đối phương không phải đến từ đông thần vực.
Chẳng lẽ, nó chính là… Long thần đến từ Long Thần giới tây thần vực!?
Dưới ý niệm này, Lôi Thiên Phong cả kinh đến gan mật như muốn nứt ra, không còn một chút khí thế nào nữa, lo lắng nói:
- Hóa ra… Tôn giả là tiền bối đến từ Long Thần giới phương xa… Cho dù vãn bối có gan lớn như trời, cũng tuyệt đối không dám quấy nhiễu tiền bối, mới vừa rồi chính là vô tình…
- Nếu không dám, vậy còn không mau cút đi!
Rồng không dễ đánh, nhưng tuyệt đối không ngại đánh.
Rồng không dễ dàng tức giận, nhưng vừa giận thật, nhất định long trời lở đất.
Mà lúc này vang lên bên tai bọn họ, lại chính là âm thanh tức giận của long thần, từng chữ như chùy thẩm lý và phán quyết, trọng chấn tâm hồn.
Lôi Thiên Phong tim gan run sợ rất nhiều, giống như nhặt được lớn lao, vội vàng nói:
- Dạ… Dạ! Vậy vãn bối dẫn người rời đi. Có thể được tiền bối đến đây, là may mắn của Hắc Gia giới ta, tông môn của vãn bối ở ngay phía đông sơn mạch, nếu tiền bối có gì phân phó, Lôi Thiên Phong nhất định muôn lần chết không chối từ.
Lấy tốc độ nhanh nhất nói xong, hắn lại không dám dừng lại nửa khắc:
- Đi, đi mau!
Đám người Lôi Thiên Cương đã sớm bị “Tiền bối Long Thần giới” từ trong miệng Lôi Thiên Phong làm cho cả kinh hồn bay lên trời, vừa nghe thấy lời ấy, nào dám có một chút do dự, vội vàng mang theo đệ tử còn sót lại vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong biến cố vội vàng đi về phía đông, thậm chí cũng không dám phát âm tiếng động quá lớn.
Theo bọn họ đi xa, long uy ngập trời cũng bỗng chốc biến mất, lúc này bọn họ mới thả lỏng một hơi dài, vẫn không dám quay đầu lại, tốc độ rời đi cũng không hề chậm lại, ngược lại càng thêm cực nhanh.
Trong Hắc Gia sơn, Vân Triệt nặng nề dựa lên trên cây khô phía sau lưng, khắp cả người mồ hôi hột nhỏ giọt.
Thân bị thương nặng, hoàng tuyền tro tàn làm cho thương thế quá nặng, dưới nguyệt vãn tinh hồi, càng khiến cho nguyên khí tổn hại lớn.
Long hồn lĩnh vực vượt qua trên phạm vi lớn lúc trước đã khiến cho tinh thần lực hao tổn rất lớn, mới vừa rồi vì để dọa Lôi Thiên Phong đi, lại mạnh mẽ phóng thích uy áp long hồn, cho đến khô kiệt…
Nguy cơ đã giải, công kích bị quay ngược lại cộng thêm long uy từ thái cổ thương long, Vân Triệt xác định trong khoảng thời gian ngắn Lôi Thiên Phong quả quyết không dám tới gần nữa. Nhưng giá cao, là thân thể và tinh thần hắn hao tổn, đã đến trình độ cực nặng.
Cánh môi của Tiểu Mạt Lỵ vẫn luôn mở lớn lúc này mới chậm rãi khép lại, dưới màn đên tròng mắt như sao chớp động lên ánh sáng rực rỡ:
- Tỷ phu, hóa ra ngươi đã lợi hại như vậy, hình như bọn họ đều bị dọa chạy hết rồi.
“…” Thân thể Vân Triệt dựa vào cây khô chậm rãi chảy xuống, thân thể và đầu óc đều nặng như thiên quân, liền ngay cả Tiểu Mạt Lỵ gần ngay trước mắt cũng đều chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng lòe loẹt mơ hồ. Hắn thở hổn hển, hơi cắn răng nói:
- Ta rõ là… Đời trước… Nợ ngươi…
Phịch.
Trước mắt Vân Triệt tối đen, ngã nghiêng xuống đất, triệt để hôn mê.
“…” Tiểu Mạt Lỵ ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc cái mũi của Vân Triệt, sau một hồi lâu, mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại thật sự có kẻ ngu ngốc nhiều như vậy…”
––––––––––––––
Lôi Thiên Phong bất chấp trên người bị thương, không ngừng chút nào, cho đến khi rời khỏi khu vực Hắc Hồn sơn, mới cuối cùng thoáng trì hoãn, nhưng ngực vẫn phập phồng không nghỉ, hiển nhiên kinh hồn chưa định.
- Tông chủ, khí tức kia… Thật sự là ở tây thần vực… Long Thần giới kia?
Lôi Thiên Cương không dám tin tưởng hỏi.
Lôi Thiên Phong thở hổn hển phì phò nói:
- Năm đó bổn vương đi qua tây thần vực, đó là long uy vô thượng, tuyệt đối sẽ không sai. Hơn nữa kia cũng không là long uy giống vậy, rất có thể… Rất có thể là của long thần Thần Chủ cảnh!
- Cái… Cái gì!?
Lôi Thiên Cương, còn có ngũ trưởng lão may mắn còn tồn tại thất thanh kêu lên.
Lôi Thiên Phong xoay người lại, lúc này ánh mắt mới nhìn lướt qua phía sau, nói:
- Còn có bao nhiêu đệ tử?
- Chỉ còn… Chỉ còn ba vạn sáu ngàn đệ tử, hơn nữa toàn bộ bị thương, những người khác…
Môi Lôi Thiên Cương run run, câu nói tiếp theo đã không nói được.
Một đêm hao tổn mười vạn đệ tử tinh anh cộng thêm bốn trưởng lão, đây là ác mộng đáng sợ nhất còn tàn khốc hơn hắn đã từng gặp. Mà phân nửa trong đó, còn táng thân dưới lực lượng của tông chủ Lôi Thiên Phong.
- Lão tứ bọn họ…
Ánh mắt ngũ trưởng lão trầm trọng.
Lôi Thiên Phong nhanh chóng siết chặt hai tay lại, ánh mắt lạnh lẽo tàn bạo:
- Lại sẽ có người của Long Thần giới ở đây, chúng ta chọc giận người này, còn có thể còn sống trở về, đã là may mắn rồi. Đều vì Lăng Vân…
Một đường chủ cấp tốc tới gần, chính là một trong những Hắc Hồn đường chủ lúc trước bị Vân Triệt làm bị thương nặng:
- Tông chủ! Thuộc hạ có một chuyện muốn bẩm báo. Thuộc hạ hoài nghi, long uy mới vừa rồi, vô cùng có khả năng là do Lăng Vân lấy ra diễn trò!
Chân mày Lôi Thiên Phong cau chặt:
- Lăng Vân diễn trò? Có ý gì?
- Bẩm báo tông chủ, lúc trước thuộc hạ chỉ thiếu chút nữa liền có thể bị Lăng Vân đánh gục, lại bỗng nhiên gặp phải tinh thần bị thương nặng, có vậy mới khiến Lăng Vân nhân cơ hội chạy trốn. Mà khi đó khí tức thuộc hạ cảm nhận được… Có phần tương tự với long uy mới vừa rồi, cho nên…
Lôi Thiên Phong giận dữ ra tiếng:
- Thúi lắm! Bổn vương từng mấy bận đích thân đi tây thần vực, kia có phải thật sự là long uy hay không, chẳng lẽ ngươi còn rõ ràng hơn bổn vương!?
- Ngay cả long uy kia là do Lăng Vân lấy ra diễn, nhưng khiến lực lượng của bổn vương trực tiếp đánh ngược về, cũng là Lăng Vân có thể sao!?
Đường chủ kia nhất thời mồ hôi hột nhỏ giọt, kinh giọng nói:
- Tông chủ bớt giận, là thuộc hạ lỗ mãng…
- Lui ra đi.
Lôi Thiên Cương vô lực nói, nhưng mà lại nặng nề thở dài một hơi:
- Một đêm hao tổn mười vạn đệ tử tinh anh, nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, lục trưởng lão, thất trưởng lão ngã xuống… Nếu chuyện này truyền đi, uy danh của Hồn tông ta nhất định xuống dốc không phanh. Tông chủ, từ sau khi Lăng Vân xuất hiện, tông ta liên tiếp gặp nạn, lại đến nay không thể tru sát hắn. Về chuyện Lăng Vân, không bằng…
Lôi Thiên Cương còn chưa nói xong, đã thấy Lôi Thiên Phong đột nhiên cầm truyền âm ngọc lên, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi:
- Ngươi nói… Cái gì!?
- Rắc!
Truyền âm ngọc nháy mắt vỡ thành bột phấn, Lôi Thiên Phong đột nhiên như điên phóng đi về phía tông môn, Lôi Thiên Cương và ngũ trưởng lão liếc nhìn nhau, cũng liền vội vã đi theo.