Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1098 - Chương 1099: Tinh Hồi Tái Hiện

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1099" class="block_" lang="en">Trang 550# 1

 

 

 

Chương 1099: Tinh hồi tái hiện



Hắc Hồn sơn hóa thành biển lửa vang lên vô số tiếng quát tháo thê thảm, không đếm được bao nhiêu đệ tử Hồn tông bị biển lửa nuốt hết, chưa kịp thoát ra, liền đã bị đốt thành tro tàn. Toàn bộ thế giới có khả năng nhìn thấy, chỉ có hỏa diễm màu vàng, cùng với sinh linh đáng thương giãy giụa kêu rên trong hỏa diễm.

Ở trong biển lửa màu vàng đáng sợ, cho dù đường chủ Hồn tông cường đại đều phải toàn lực chống đỡ, sắc mặt của bọn họ hoàn toàn thay đổi, ngắm nhìn bốn phía, đã không còn bóng dáng của Vân Triệt, chỉ có vô số đệ tử trong đường như từng mảnh lá khô hèn mọn bị cấp tốc hóa thành tro tàn.

Bọn họ không còn chắc chắn như lúc trước, chỉ còn tim gan run sợ. Long hồn lĩnh vực làm cho bọn họ mất đi khí tức tập trung vào Vân Triệt, hỏa diễm luyện ngục bạo liệt cũng ngăn cách nghiêm trọng tầm mắt và khí tức, đã có bao nhiêu người chết trong biển lửa, bọn họ không kịp nhìn, thậm chí vốn không dám suy nghĩ, mà đáng sợ hơn, là “Lăng Vân” không biết đi đâu rồi.

- Trước mặc kệ đệ tử! Mau tìm được Lăng Vân… Nhất định phải tìm được hắn!

- Hắn bị thương nặng như vậy, lĩnh vực hỏa diễm này nhất định tiêu hao thật lớn… hắn nhất định ở ngay gần đây! Cho dù như thế nào cũng không thể để cho hắn còn sống rời đi!!

Trong biển lửa màu vàng sôi trào, Vân Triệt ôm Tiểu Mạt Lỵ phi hành sát mặt đất, toàn thân hắn nhuốm máu, trong miệng thở dốc ồ ồ, tốc độ phi hành cũng cực kỳ chậm chạp… Hoàng tuyền hôi tẫn toàn lực nổ bung dưới cơn thịnh nộ của hắn, đối với hắn đang dưới trọng thương mà nói, tiêu hao lớn bao nhiêu có thể nghĩ.

Sau khi xác định tất cả khí tức tập trung vào hắn đều bị cắt đứt toàn bộ, cánh tay của Vân Triệt vươn về phía trước, cấp tốc triệu hồi ra Thái cổ huyền chu, vào khoảnh khắc khi Thái cổ huyền chu hiện ra, liền dẫn Tiểu Mạt Lỵ tiến vào trong huyền chu, sau đó lại nhằm thẳng hướng tây xuyên qua ba trăm dặm.

Thái cổ huyền chu xuyên thần giới cần đến tiêu hao cực kỳ to lớn, ban đầu ở táng thần hỏa ngục, xuyên qua ba trăm dặm ngắn ngủi, tuy rằng sáng tạo kỳ tích, lại tiêu hao vẻn vẹn một nửa lực lượng của chu tước ngọc.

Ba trăm dặm nháy mắt xuyên qua, ở hạ giới, chẳng những tiêu hao thật nhỏ, hơn nữa tuyệt đối có thể bình yên chạy trối chết, nhưng ở thần giới, lại hoàn toàn không đủ nhìn. Cũng không phải Vân Triệt không muốn thoát xa hơn, nhưng ba trăm dặm này, đã là cực hạn của thái cổ huyền chu… Lần xuyên qua này, lực lượng của chu tước ngọc cũng trực tiếp bị tiêu hao hết.

Mang theo Tiểu Mạt Lỵ rời khỏi thái cổ huyền chu, lại lấy tốc độ nhanh nhất thu hồi thái cổ huyền chu. Hiện giờ, hắn chỉ có thể cầu nguyện ở dưới hỏa diễm hoàng tuyền hôi tẫn ngăn cách, không có người nào của Hồn tông nhận thấy được khí tức của thái cổ huyền chu và không gian rung chuyển.

Lưu quang lôi ẩn phát động, toàn lực ẩn khí tức của bản thân và Tiểu Mạt Lỵ xuống, bàn tay Vân Triệt cũng đã che kín trên môi Tiểu Mạt Lỵ, có giáo huấn lần trước, lần này cho dù Tiểu Mạt Lỵ giãy giụa như thế nào, hắn đều tuyệt đối sẽ không buông tay ra.

Không có khí tức quét về phương hướng này, trong lòng Vân Triệt cuối cùng yên tâm một chút, hắn kéo thân thể vô cùng trầm trọng, dựa vào đêm đen và sương mù dày đặc che phủ, cẩn thận mà thong thả đi về phía tây.

- Hu hu… Hu hu hu hu…

Tiểu Mạt Lỵ bị che miệng lại không ngừng giãy giụa thân thể, trong miệng phát ra âm thanh nức nở bất mãn.

- Không muốn chết… Thì thành thật một chút cho ta! Bằng không… Ta giết ngươi trước!

Giữa hàm răng Vân Triệt, tràn ra âm thanh khàn khàn lạnh như băng. Hắn liều tính mạng, mới cuối cùng giành được một đường sống mỏng manh này.

Tiểu Mạt Lỵ trợn trừng hai tròng mắt, vừa định giãy giụa thêm kháng nghị mãnh liệt, một giọt chất lỏng ấm áp, lại vào lúc này nhẹ nhàng rơi lên trên bàn tay nàng.

Một giọt… Hai giọt… Ba giọt… Cuối cùng ngưng tụ lại thành một chuỗi, trong nháy mắt mu bàn tay trắng nõn của nàng hoàn toàn nhuộm thành màu máu.

Bước chân của Vân Triệt cũng vào lúc này lảo đảo một cái, nặng nề quỳ xuống, hắn cố đưa tay túm chặt cổ họng của mình, không để cho mình phát ra tiếng vang gì, chỉ có ngực, phập phồng gần như muốn phá nát.

“…” Tiểu Mạt Lỵ dừng giãy giụa, đôi mắt như sao dần dại ra, nhiều thêm vài phần mờ mịt mà trong sinh mạng chưa bao giờ có.

Phương xa, biển lửa kim ô đã cấp tốc tắt đi, đường chủ, phó đường chủ cùng với đệ tử may mắn còn sống đều giống như điên tìm kiếm Vân Triệt ở khu vực này. Dưới trọng thương lại phóng thích ra hỏa diễm kinh khủng như thế, chẳng những sẽ huyền lực tiêu hao lớn, còn có thể tăng thêm thương thế thật lớn, cho dù là ai đều sẽ không thể tin tưởng nổi Vân Triệt ở dưới tình trạng như vậy còn có thể đi xa, nhất định núp kỹ ở gần đó, tuy rằng quy mô tìm kiếm của bọn họ không ngừng mở rộng, lại tuyệt đối không nghĩ đến Vân Triệt đã ở ngoài ba trăm dặm.

Vân Triệt liên tiếp thở gấp mười mấy lần, mới cuối cùng hòa hoãn vài phần, bàn tay hắn vẫn luôn che kín chặt chẽ mũi miệng Tiểu Mạt Lỵ. Nếu như trong tay là người khác, hắn nhất định sẽ lựa chọn bỏ vào trong Thái cổ huyền chu, sau đó hắn có thể mượn dùng đoạn nguyệt phất ảnh bình yên rời đi, nhưng Tiểu Mạt Lỵ… Hắn đã tự mình lĩnh giáo mãnh liệt tìm đường chết của nàng, tuyệt đối làm ra được chuyện tự mình đi ra khỏi thái cổ huyền chu!

Một lần nữa đứng dậy, chạy nhanh về hướng tây, chỉ có đã tới khu vực phía tây của Hắc Hồn sơn mạch, hẳn mới an toàn. Nhưng hắn còn chưa đi rất xa, một luồng cảm giác không yên mãnh liệt đột nhiên từ phía sau đánh úp lại.

Đó là một luồng khí tức khủng bố cho dù cách cực kỳ xa, lại khiến cho toàn thân hắn đột nhiên cương cứng.

Khí tức Thần Vương cảnh!!

Lôi Thiên Phong!

Bước chân của Vân Triệt bỗng chốc khựng lại, thân thể dựa vào trên một cây khô, cũng không dám di động nửa phần.

- Cung nghênh tông chủ!!

Phương xa, trên bầu trời không bị hỏa diễm kim ô diệt hết chiếu rọi một mảnh sáng ngời, đã có nhiều thêm một bóng người, tiếng hô vang chỉnh tề thật lớn, Vân Triệt đều nghe như rành mạch.

Ánh mắt Lôi Thiên Phong quét nhìn bốn phía, mỗi một cơ bắp trên mặt đều đang kịch liệt run run, sau khi nhận được truyền âm, hắn cũng không phải một mình đến đây, bên người là tổng đường chủ Lôi Thiên Cương, phía sau, còn đi theo năm trưởng lão Hồn tông Thần Linh cảnh.

Nhưng sắc mặt của mỗi một người bọn họ đều vô cùng khó coi, tầm mắt đạt tới, chỉ có thi thể cháy đen liếc mắt một cái không thấy bờ ranh giới, mà những đệ tử Hồn tông còn sống này, cũng một đám mặt mày xám ro, phần lớn đều mang theo tổn thương chút nhẹ chút nặng.

- Chuyện này… Đều do… Lăng Vân làm?

Lúc Lôi Thiên Phong nói chuyện, môi rõ ràng đang kịch liệt phát run, gân xanh nổi lên trên trán gần như sắp nứt.

- Dạ…

Đường chủ đứng đầu nói, đối mặt với khí tức và ánh mắt đáng sợ của Lôi Thiên Phong, hắn đầu đầy mồ hôi lạnh như mưa mà rơi.

- Vậy… Lăng Vân đâu!?

- Thuộc hạ… Vừa rồi, thuộc hạ đã đánh Lăng Vân thành trọng thương, lập tức định đi bắt, nhưng bỗng nhiên… Hắn liền… Liền mất đi bóng dáng… Thuộc hạ đang tìm kiếm chung quanh dây, hắn nhất định còn đi không xa, thuộc hạ lập tức liền…

- Phế vật!!

Hai chữ âm lãnh khiến toàn bộ đường chủ ở đây thất thanh cúi đầu, tim gan run sợ.

Mà luồng thần thức như biển rộng mênh mông, cũng đã lật úp xuống, muốn bao phủ trọn Hắc Hồn sơn mạch vào trong đó.

Vừa rồi, Vân Triệt còn cấp tốc mang theo Tiểu Mạt Lỵ chạy xa, nhưng Lôi Thiên Phong đã đến, cho dù hắn có lưu quang lôi ẩn trong người, cũng không dám có bất kỳ động tác gì, hắn cảm nhận thần thức của Lôi Thiên Phong phủ xuống, lập tức ngừng thở, toàn thân vẫn không nhúc nhích, Tiểu Mạt Lỵ trong lòng cũng vào lúc này đột nhiên biết nghe lời, vẫn không nhúc nhích.

Hồi lâu, Lôi Thiên Phong thu hồi thần thức. Hắc Hồn sơn phần đông huyền thú, lúc này lại có một lượng thật lớn đệ tử tụ tập ở đây, khí tức vô cùng hỗn tạp, hơn nữa có sương mù ngăn cách, cho dù hắn là Thần Vương cường đại, muốn trong phạm vi và trong hoàn cảnh như vậy tìm được một khí tức lạ thường đều tuyệt đối không dễ… Chứ đừng nói chi Vân Triệt có lưu quang lôi ẩn trong người.

Nhưng lập tức, ánh mắt của hắn lại hơi nheo lại, chuyện bế tông nhục nhã, mối thù giết con, tối nay không ngờ bị tàn sát vô số đệ tử… Phẫn nộ đạt đến mức tận cùng, dĩ nhiên đã cháy thành điên cuồng.

Vân Triệt cực kỳ am hiểu ẩn nấp, đây là chuyện tất cả người của Hồn tông đều biết. Cho dù là hắn đều không thể tìm được khí tức của Vân Triệt, những người khác tự nhiên càng không thể. Hắn bỗng nhiên chậm rãi nói:

- Tuy rằng Lăng Vân lại đột nhiên biến mất bóng dáng rồi, nhưng hắn nhất định còn trong Hắc Hồn sơn này đi, không sai chứ?

Đường chủ cầm đầu sửng sốt, vội vàng nói:

- Vâng, tông chủ! Hơn nữa nhất định ở gần đây. Thuộc hạ xác định hắn bị thương cực kỳ nặng, lấy tình trạng của hắn, tuyệt đối không có khả năng trốn xa.

Lôi Thiên Phong cắn chặt răng:

- Rất tốt! Vậy để cho hắn và ngọn Hắc Hồn sơn này cùng nhau… Hóa thành tro tàn đi!!

Rắc rắc!!

Lôi quang màu đen dữ tợn đồng thời phá nát ở dưới song chưởng của Lôi Thiên Phong, sóng khí cuồng bạo trong nháy mắt hung hăng đánh văng cả Lôi Thiên Cương và năm trưởng lão ra, suýt chút nữa hộc máu.

Lôi Thiên Cương kinh hãi nói:

- Tông chủ, ngươi chẳng lẽ định…

Hắn mới nói mấy chữ ngắn ngủi, lực lượng cấp tốc ngưng tụ trên người Lôi Thiên Phong đã khủng bố đến đủ để diệt sát hắn. Đối mặt với sắc mặt và ánh mắt của Lôi Thiên Phong, Lôi Thiên Cương lại không dám khuyên nhiều nửa chữ, vội vàng quát xuống phía dưới:

- Toàn bộ đệ tử sáu mươi bốn đường, tất cả rút lui lên trên không! Nhanh!!

Khí tức khủng bố đột nhiên chụp xuống khiến toàn bộ đệ tử Hồn tông mặt như màu đất, bọn họ lập tức hiểu được ý đồ phát điên của Lôi Thiên Phong, ở dưới rít gào của Lôi Thiên Cương, ào ào hoảng sợ bay vút lên không trung, phía sau tiếp trước lui lên trên trời cao mấy ngàn trượng.

Lôi quang trên người Lôi Thiên Phong càng lúc càng đáng sợ, đây không chỉ là lực lượng của hắn, càng là phẫn nộ và oán hận lớn nhất cả đời này của một Thần Vương. Hắn chưa bao giờ điên cuồng mong muốn không tiếc tất cả giết chết một người như vậy… Chod ù chôn vùi cả ngọn Hắc Hồn sơn!

Xa xa, khóe mắt Vân Triệt đã nứt ra, tròng mắt kịch liệt co rút lại.

Lúc này, nếu hắn có ý đồ bỏ chạy, tất nhiên bị phát giác, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà ở lại, cũng sẽ cùng nhau chôn diệt với Hắc Hồn sơn. So với việc nói Lôi Thiên Phong đã đủ điên cuồng ngoan độc, còn không bằng nói ý hận của Lôi Thiên Phong đối với hắn đã sâu tận xương tủy.

- Lăng Vân… Bổn vương muốn ngươi… Bụi tan khói diệt!!!!

Trong tiếng gào thét phẫn nộ, cánh tay Lôi Thiên Phong vung xuống, hai đường lôi quang tối đen như lôi long diệt thế, mang theo tiếng rít gào rung trời đánh xuống.

Mà chỗ lôi long bay về, vừa lúc là vị trí của Vân Triệt… Bởi vì chỗ hắn đang đứng, càng gần trung tâm đông vực của Hắc Hồn sơn. Khoảnh khắc khi lôi long đánh xuống, toàn bộ đông vực Hắc Hồn sơn, thậm chí một bộ phận rất lớn của tây vực sẽ bị hủy thành đất bằng.

Bởi vì, đây là lực lượng của Thần Vương!

Tròng mắt Vân Triệt cấp tốc co rút lại, lôi long lại cấp tốc phóng đại trong tầm mắt, khoảnh khắc khi hình ảnh kia dừng lại trong tròng mắt Vân Triệt, tất cả kinh hãi đã biến mất không còn thấy gì nữa, thay vào đó, là âm ngoan còn mãnh liệt hơn Lôi Thiên Phong.

Lôi long rơi xuống, một luồng khí thế diệt thế bao phủ toàn bộ Hắc Hồn sơn mạch. Tiểu Mạt Lỵ khẽ ngẩng đầu, ngay trong nháy mắt khi lôi long kia đánh tới trước mắt, trong tròng mắt của nàng, đột nhiên lóe lên một chút lam quang quỷ dị… Nhưng mà, lại đồng thời trong nháy mắt, Vân Triệt lại bỗng nhiên lao ra, cánh tay phải đón nhận lấy lôi long diệt thế, vẽ ra một đường vòng cung kỳ dị, thế giới phía trước, trật tự bỗng loạn, pháp tắc đột nhiên thay đổi.

- Toàn… Bộ… Chết… Đi!!

- Nguyệt –– vãn –– tinh –– hồi!!

Thần uy lôi long hãi thế, rít gào kinh thiên, nhưng ngay khoảnh khắc khi đụng chạm đến không gian phía trước Vân Triệt, lại giống như chiếu đến mặt kính bằng phẳng, chợt quay ngược lại, mang theo tất cả uy thế đánh thẳng về phía Lôi Thiên Phong… Cùng với tất cả người của Hồn tông bên cạnh hắn.

“…” Lam quang trong mắt Tiểu Mạt Lỵ biến mất, cánh môi mở to thành hình chữ “O”.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment