.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1104" class="block_" lang="en">Trang 552# 2
Chương 1104: Xích Tiên linh đan
- Cái gì!?
Đã được người xưng là"Hắc Tâm Độc Thánh", không hề nghi ngờ lại là hạng người đen từ trong tâm. Cho nên Lôi Thiên Phong phỏng theo giá hắn cứu ba người của Hắc Vũ thương hội, chủ động đề cao gấp năm lần.
Không nghĩ tới, Hắc Tâm Độc Thánh càng là há miệng nói giá một trăm triệu!!
Một trăm triệu a! Là gấp trăm lần ba người Hắc Vũ thương hội!!
Cái này không phải lòng dạ hiểm độc? Cái này mẹ nó là làm thịt heo đó!
Lôi Thiên Phong thân là Hắc Gia Đại Giới Vương, thủ hạ có Hồn Tông khổng lồ, nhưng một trăm triệu huyền thạch đối với hắn mà nói cũng tuyệt không phải số lượng nhỏ, huống chi hắn có sáu đứa con trai, phải tính toán sáu trăm triệu huyền thạch!
Lôi Thiên Phong từ khóe miệng đến sau gáy đều co quắp một trận, nhưng tên"Hắc Tâm Độc Thánh" lợi hại làm cho hắn tự nhiên không cách nào dám phát ra, vẻ mặt đau khổ nói:
- Độc Thánh tiền bối tính mạng khuyển tử tự nhiên vô giá, tại hạ cũng không phải người keo kiệt. Chỉ là linh đan giải dộc một viên một trăm triệu huyền thạch, quả thực có chút... Không biết tiền bối có thể châm chước chút?
- Châm chước? Hắc...
Lão giả áo đen cười lạnh một tiếng:
- Hắc Gia giới vương, ngươi có sáu trăm triệu huyền thạch này hay không, trong lòng lão phu rất rõ ràng. Dám cùng lão phu cò kè mặc cả... Khà khà khà khà, sợ là cái tên Hắc Tâm ngươi nghe không đủ nhiều a.
Lời lão giả áo đen thốt ra làm cho Lôi Thiên Phong toàn thân không thoải mái, trong lòng nổi lên cảm giác bất an không tên. Hắn vừa muốn nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng Lôi Thiên Cương:
- Tông chủ, còn thiếu một viên!
Lôi Thiên Phong chợt xoay người:
- Thiếu một viênlà có ý gì...
Lời mới vừa ra khỏi miệng, hắn liền đột nhiên kịp phản ứng..."Hắc Tâm Độc Thánh" lúc trước ném cho bọn hắn đan dược giải độc, hẳn là vừa vặn sáu viên, nhưng hắn thận trọng lấy viên thứ nhất đút cho đệ tử trúng Thiên Hồn Độc Hồn Tông. Mà hắn về sau vội vàng ném cho Lôi Thiên Cương với Lôi Thiên Độ, kỳ thực chỉ có năm viên mà thôi.
Hắn lúc trước kích động thêm nóng lòng, thế mà không để mắt đến điểm này.
Năm người được ăn giải độc đã toàn bộ rút đi độc tức, sắc mặt trở nên hồng nhuận, không có vẻ thống khổ. Duy còn lại một người, trơ mắt nhìn năm huynh đệ khác toàn bộ thoát khỏi kịch độc, nóng lòng, toàn thân giãy dụa càng kịch liệt, Lôi Thiên Cương hô lên, càng làm cho hắn kịch liệt giằng co:
- Phụ vương... Nương... Nhanh cứu ta...
Mà nhi tử duy nhất chưa được giải độc.. Chính là chính là Lôi Quảng Thiên! Đứa con duy nhất còn lại của Lôi Thiên Phong và Tiêu Thanh Đồng.
- Thiên nhi!
Tiêu Thanh Đồng gọi một tiếng thống khổ, sau đó lớn tiếng giận mắng:
- Hai người các ngươi, vì cái gì không đút giải dược cho Thiên nhi!!
- Cái này...
Lôi Thiên Cương sợ hãi nói:
- Phu nhân bớt giận, ta cho rằng trong tay đại trưởng lão có ba viên, ai ngờ...
Tiêu Thanh Đồng vừa muốn nhào qua, nhưng bỗng nhiên lại kịp phản ứng, chuyển hướng"Hắc Tâm Độc Thánh", lo lắng nói:
- Độc Thánh tiền bối, phu quân ta hắn trời sinh tính đa nghi, lãng phí một viên linh dược, thỉnh tiền bối lại ban thưởng thêm một viên.
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh trầm thấp, làm cho nội tâm tất cả mọi người lạnh lẽo:
- Nhiều người hoài nghi lão phu thủ đoạn, lão phu còn không đến mức để ở trong lòng. Nhưng... Lão phu cho dược, con của các ngươi sống, lại trở mặt cùng lão phu cò kè mặc cả. Mạng của nhi tử các ngươi đã tiện như vậy, dù chết thêm một hai người cũng được!
Giọng nói lão giả áo đen, so với lúc trước lạnh lẽo hơn mấy lần, hiển nhiên là thật sự nổi giận... Lôi Thiên Phong cò kè mặc cả, rõ ràng đã đụng chạm tới cấm kỵ!
Lôi Thiên Phong sắc mặt lại biến, mà giọng điệu Tiêu Thanh Đồng khẩn cầu đã dường như nghẹn ngào:
- Độc Thánh tiền bối, phu quân ta không biết điều, mạo phạm tiền bối, nhưng cái này tuyệt không phải tâm ý của ta, lúc trước chính miệng ta nói qua, chỉ cần có thể cứu tính mạng bọn hắn, vô luận giá cả bao nhiêu, ta đều tuyệt không do dự.
Lôi Thiên Phong giật giật bờ môi, đầy mặt lúng túng khó xử mà nói:
- Tiền bối...
- Ngươi câm miệng cho ta!
Lôi Thiên Phong vừa mở miệng, liền bị Tiêu Thanh Đồng một tiếng giận dữ quát mắng nín trở lại, nàng nhanh chóng từ trên người xuất ra một viên tử tinh không gian giới, nói:
- Độc Thánh tiền bối, bảy viên linh dược, bảy trăm triệu huyền thạch, ta nguyện hiện tại liền đưa cho tiền bối."
Ánh mắt lão giả áo đen đảo qua, nhưng lãnh ý trong đó đã tản bớt:
- Khà khà khà, vậy thì không cần, lão phu xưa nay không sợ cho người ghi nợ, bởi vì dám ghi nợ, đều đã chết.
Tiêu Thanh Đồng lập tức mặt lộ vẻ mừng rỡ:
- Nói như vậy, Độc Thánh tiền bối đồng ý lại ban thưởng một viên? Ta cảm tạ Độc Thánh tiền bối.
Lão giả áo đen từ trước tới giờ không biết từ nơi nào chậm rãi móc ra một cái hộp gỗ màu đen bẩn thỉu, đặt trên bàn đá, mở ra, bên trong đầy các loại màu sắc, các loại dược hoàn lớn nhỏ, trong đó có gần một nửa là viên giải độc đan hắn vừa ném ra, liếc mắt qua, chừng hơn năm mươi viên.
Mà ánh mắt tất cả mọi người, hộp mở ra trong nháy mắt đó, đều như sức mạnh bị không thể kháng cự hấp dẫn, một mực khóa chặt tại viên đan dược giữa hộp gỗ. Đây là viên lớn nhất trong đó, chừng xỡ long nhãn đan dược khác đều hiện lên ám sắc, mà riêng nó, lại hiện lên hồng sắc sáng ngời.
Mà hấp dẫn lực chú ý tất cả mọi người tự nhiên không phải bề ngoài của nó, mà là một cỗ linh khí vô cùng thần bí, thần kỳ đặc biệt, vẻn vẹn chỉ là ánh mắt chạm tới, bọn họ lại cảm giác được rõ ràng một cỗ thanh minh thẳng đến tâm hồn, tinh thần trong nháy mắt một minh mẫn, ánh mắt đều ẩn ẩn thanh tịnh rất nhiều.
Loại khí tức này là lần đầu tiên nghe thấy, mà cái cảm giác không cách nào tưởng tượng được càng chưa xuất hiện bao giờ.
Trong hộp gỗ có rất nhiều đan dược, mà linh khí từ mấy khỏa đan dược mày đỏ thẫm này tỏa ra lại cực kì dồi dào. Mà trong số đó, thứ thoạt nhìn chỉ là một loại thuốc giải độc thông thường, hiệu quả của nó mạnh mẽ như nào bọn hắn đã được chứng kiến tận mắt, mấy khỏa đan dược đỏ thẫm này... không thể nghi ngờ được, nhất định cấp bậc của nó sẽ rất cao, nói là dị bảo cũng không quá đáng.
Trong lúc họ còn chăm chú nhìn thì lão giả áo đen đã chậm rãi cầm một viên dược giải độc lên, ung dung nói:
- Chỉ cần đưa ra một cái giá phù hợp, việc buôn bán đương nhiên không có lý do gì phải không làm cả. Giá của một khỏa đan dược này khác hoàn toàn với sáu viên trước.
Bàn tay khô hép vươn về phía trước mở hộp gỗ màu đen ra, lão ta không đóng lại mà mặc kệ cho linh khí đặc biệt kia tản ra ngoài:
- Một viên này là ba trăm vạn Huyền Thạch.
- Cái gì? Ba... ba trăm vạn?!
Lôi Thiên Phong sợ hãi gào lên, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
- Hửm?
Lão giả áo đen híp mắt nhìn:
- Hắc Gia giới vương không hài lòng với cái giá mà lão phu đưa ra sao? Vậy năm trăm triệu Huyền Thạch, được không?
"...." Hai chân Lôi Thiên Phong mềm nhũn, hoảng sợ nói:
- Không phải, không phải.... Ba trăm vạn thì ba trăm vạn!
- Đừng nghe lời hắn!
Tiêu Thanh Đồng mạnh mẽ kéo Lôi Thiên Phong lại, kiên quyết nói:
- Độc Thánh tiền bối đã ra giá năm trăm triệu Huyền Thạch vậy thì năm trăm triệu Huyền Thạch! Mạng của nhi tử nô gia ta, đừng nói là năm trăm triệu, cho dù là một tỷ Huyền Thạch ta cũng có ơn với ngươi!
Vừa nói xong, tay nàng nhẹ nhàng phất một cái, ánh sáng từ tử linh giới lóe lên, sau đó nàng nhanh nhẹn đưa cho lão giả mặc áo bào đen:
- Trong này có tất cả mười một ức Huyền Thạch, mời Độc Thánh tiền bối kiểm tra.
Lôi Thiên Phong há hốc mồm, nhưng cũng không nói gì.
Ở phía sau, từ Lôi Thiên Độ, Lôi thiên Cương cho tới đệ tử Hồn Tông, ai cũng không nhịn được mà nghẹn họng nhìn trân trối. Lôi Thiên Độ và Lôi Thiên Cương cảm thán trong lòng, Tông chủ một tay che trời ở Hắc Gia giới đã quan, lúc nào cũng ngạo mạn bá đạo, nhất là trong những năm gần đây, cơ hồ là năm này càng táo bạo dễ tức giận hơn năm trước. Mà nói đến phong phạm đại khí thì ứng đối với từng người lại khác nhau, nhất là"Cao nhân", tông chủ phu nhân còn mạnh hơn so với Tông chủ rất nhiều.
Khó trách người của giới Thần Võ càng ngày càng ưa thích Tiêu Thanh Đồng... Nhất là hai mẫu tử Lôi Thiên Vũ và Võ Quy Khắc.
"Ha ha ha..." Lão giả áo đen cười vui mừng đứng lên, hắn không kiểm tra số lượng Huyền Thạch trong nhẫn tử tinh mà chậm rãi thu hồi lại, sau đó nhẹ nhàng bắn ra giải độc đan, khen ngợi:
- Hắc Gia giới vương, mặc dù tính tình của ngươi thối lắm, nhưng bù lại cưới được một phu nhân tốt, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Lôi Thiên Phong không biết đáp lại như nào, đành phải cười khan hai tiếng.
Tiêu Thanh Đồng tiếp nhận dược giải độc, vội vàng đi tới trước mặt Lôi Nghiễm Thiên, tự tay đút dược cho hắn.
Bên trong viên giải dược này ẩn chứa năng lực tinh hóa của Thiên Độc châu, tự nhiên hiệu quả sẽ rất nhanh, giống như năm người đứng đầu kia, còn chưa thở kịp mười hơi thì độc tố trong người Lôi Nghiễm Thiên đã biến mất, trong miệng cũng không còn rên rỉ thống khổ nữa.
Sau khi Liễu Thanh Đồng tỏ vẻ vui mừng bắt dầu vội vàng lôi léo Lôi Nghiễm Thiên vẫn còn yếu ớt như cũ tới trước mặt lão giả:
- Thiên nhi, Độc Thánh tiền bối chính là ân nhân cứu mạng của con, là người có ơn tái tạo con, nhanh dập đầu cảm ơn đi!
Lôi Nghiễm Thiên rất nghe lời Tiêu Thanh Đồng, lập tức quỳ xuống dưới,"Cạch cạch cạch" ba cái dập đầu vang lên:
- Vãn bối Lôi Nghiễm Mạch, tạ ơn cứu mạng Độc Thánh tiền bối cứu mạng.
Nữ nhân này... Không phải kẻ đơn giản.
Lão giả áo đen thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng mở miệng nói:
- Đừng nói mấy lời vô dụng này với lão phu. Các người lất được mạng, lão phu cũng nhận được Huyền Thạch, nếu đã trao đổi xong thì sao các người còn không đi nhanh đi!
Tiêu Thanh Đồng đỡ Lôi Nghiễm Thiên dậy, hơi hạ thấp người nói:
- Vâng, không làm phiền tiền bối nữa. Nếu có lúc nào Độc Thánh tiền bối có thời gian rản thì mời người tới Hồn Tông làm khách, Hồn Tông ta nhất định sẽ tiếp đãi ngài chu đáo.
Nói xong, nàng nhìn Lôi Thiên Phong:
- Chúng ta đi thôi.
Lôi Thiên Phong cũng không đi ngay lập tức, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn qua mấy viên đan dược đỏ đậm kia, sau khi do dự một lúc mới quả quyết xoay người chuẩn bị rời đi.
"..." Trơ mắt nhìn Lôi Thiên Phong chuẩn bị rời đi, lão giả áo đen cau mày, sâu trong mắt là một sự thất vọng.
Mà bộ dạng lưu luyến của Lôi Thiên Phong lại rơi hoàn toàn vào mắt Tiêu Thanh Đồng, nàng lại bỗng nhiên xoay người lại, nói với lão giả:
- Độc Thánh tiền bối, nô gia còn có một chuyện.
Không đợi lão giả áo đen đáp lại, ánh mắt của Tiêu Thanh Đồng đã nhìn về phía viên đan dược đỏ thẫm kia:
- Mới vừa rồi nô gia vừa sợ hãi vừa thán phục trong lòng, linh khí mà viên đan dược này chứa đựng rất đặc biệt, trước nay nô gia chưa từng gặp qua bao giờ. Mà hiện tại nó lại từ tay của tiền bôi mà ra, nô gia đã nghĩ rằng nó là vật phi phàm. Không biết Độc Thánh tiền bối có thể chỉ giáo vài điều để nô gia giả khai nhãn giới không.
"..." Lão giả áo đen hơi liếc xéo nàng:
- Viên đan dược này gọi là Xích Tiên Linh đan, được luyện thành bởi mấy ngàn chủng độc dị thảo, có thể tinh lọc được vạn vật trong thiên hạ, giải được tất cả loại độc.
Vừa nói lão giả vừa cầm viên đan dược đỏ thẫm lên, đúng, chỉ đơn giản cầm lên như vậy, linh khí tỏa ra xung quanh viên đan dược càng nồng nặc lên thêm mấy phần khiến bọn Lôi Thiên Phong chấn động, kinh ngạc trong lòng tăng lên cực đỉnh.
Lão giả tiếp tục nói:
- Sau khi dùng xong viên đan dược này, không những tẩy kinh phạt tủy, thông triệt huyền quang, mà còn luyện hóa xong về sau, dưới trướng Thần Quân không có bình cảnh, trong ba ngàn năm vạn độc bất xâm.
Lời của lão giả áo bào đen khiến mọi người kinh ngạc tới trợn mắt há mồm. Ánh mắt Lôi Thiên Phong thẳng tắp, cổ họng liên tục nuốt khan mấy lần. Tiêu Thanh Đồng thoáng nhìn qua Lôi Thiên Phong, trực tiếp nói:
- Thần đan này,.. không biết tiền bối có nguyện ý bán hay không?
"Ha ha ha...." Lão giả áo đen nở nụ cười:
- Đồ này mang ra cho các người nhìn đương nhiên là để bán. Nhưng viên Xích Tiên Linh đan này, lão phu đã sống mấy ngàn năm mới có thể luyện ra được ba viên, cái tông môn nho nhỏ như cái ngươi sợ rằng không thể mua nổi.
Nghe xong lời này, Tiêu Thanh Đồng lập tức nói:
- Mặc dù Hồn Tông chúng ta nhỏ nhưng gia nghiệp của chúng ta vẫn còn ở đỉnh phong, tiền bối cứ việc ra giá, có thể gặp được thần đan của tiền bối chính là duyên phận trời ban, cơ duyên như này sao nô gia có thể cam lòng bỏ lỡ được.
- Tốt lắm!
Lão giả cầm"Xích Tiên Linh Đan" xoay người lại:
- Nữ hài như ngươi tính tình rất được, lão phu rất thích. Vốn lão phu định bán nó cho những lão quái vật trong Trung Vị Tinh Giới, nhưng nếu như ngươi đã mở miệng thì ta cho ngươi một cơ hội,... hắc, còn cuối cùng có hữu duyên hay không còn phải xem túi tiền nhà ngươi có đủ dày hay không đã.
Lão giả áo bào đen duỗi một tay khác ra, năm ngón tay từ từ duỗi, nói:"Năm mươi ức Huyền Thạch.
Con số trên trời này khiến đệ tự Hồn Tông suýt nữa thì bật khóc.
Thân thể Lôi Thiên Phong hơi lung lau, mà phản ứng của Tiêu Thanh Đồng còn bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, gần như không hề do dự nói:
- Năm mươi ức Huyền Thạch đúng là con số trên trời. Nhưng vì thần đan, cho dù táng gia bại sản cũng đáng. Được... Độc Thánh tiền bối, viên linh đan này nô gia mua.
Lôi Thiên Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, nhưng cũng không mở miệng ngăn cản, biểu tình trên mặt có phần kích động.
"..." Hai mắt lão giả hơi híp lại, thật ra trong lòng lại điên cuồng kêu gào: Con bà nó!! 50 ức... 50 ức Huyền Thạch đấy! Bỏ ra một lần mà lông mày cũng không thèm nhíu? Hồn Tông các ngươi đã vơ vét được bao nhiêu vốn liếng trong những năm này vậy!?
Con mẹ nó, có phải lão đây đòi vẫn ít hay không!?
Hại lão còn phải do dự một hồi, lão còn nghĩ rằng mình có đang quá ác độc hay không đấy!
Tiêu Thanh Đồng không những hào phóng quyết định mua, tựa như còn sợ"Hắc Tâm Độc Thánh" sẽ đổi ý, nhanh chóng lất ra một thẻ tử tinh giới khác, ánh sáng vừa lóe ra đã đẩy về phía"Hắc Tâm Độc Thánh", nói:
- Độc Thánh tiền bối, trong này là năm mưới ức Huyền Thạch, tiền bối kiểm tra thử đi.
"Ha ha ha..." Lão giả cười khô khốc mấy tiếng:
- Xem ra là lão phu đã xem thường các ngươi rồi. Hắc, lời đã nói ra miệng, thôi đành cho các ngươi!
Bàn tay hắn phất lên, “Xích Tiên Linh Đan" lập tức vẽ trên không trung một vòng cung đỏ thẫm rồi nhẹ nhàng rơi vào trong tay Tiêu Thanh Đồng.
- Nhưng mà, từ trước tới nay lão phu đi bán đan dược đều có một quy củ.
Lão giả đột nhiên nói.
Tiêu Thanh Đồng dùng hai tay đỡ lấy"Xích Tiên Linh Đan", nói:
- Nô gia nghe nói đan dược mà tiền bối ban thưởng ra đều phải dùng ở trước mặt ngài. Không biết có phải tiền bối đang nói tới quy củ này không?
Ta đì chết ngươi nữ nhân này... còn không để ta tự nói sao!
Lão giả áo đen nói:
- Ngươi biết là được. Vậy là ngươi để tự mình dùng, hay là...
Hắn liếc mắt nhìn Lôi Thiên Phong đứng bên cạnh, nói:
- Đưa cho tiểu tử này?
Tiêu Thanh Đồng hơi khom người:
- Nô gia cũng chỉ là nữ tử, cuối cùng vẫn phải coi phu là trời, cho nên...
- Viên đan dược này đã thuộc về ngươi, dù ngươi có ném đi cũng không có quan hệ gì với lão phu cả.
Lão giả cắt lời nàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lôi Thiên Phong:
- Cho hắn cũng không tệ. Hắn đã tu lôi hệ huyền công mấy ngàn năm, cuối cùng còn tổn hại tới thân thể, chắc hẳn lúc trước đã dùng các loại linh dược để chống đỡ thân thể không ít năm, cuối cùng... ha ha ha, sợ là đã không còn nhân đạo mấy chục năm rồi.
Lời nói này khiến Lôi Thiên Phong và Tiêu Thanh Đồng đồng loạt giật mình.
- Còn nếu là đem Xích Tiên Linh Đan này luyện hóa hoàn toàn, không tới ba tháng liền có thể khôi phục nhân đạo, cũng báo đáp cho cuộc sống khổ sở của ngươi.
Lôi Thiên Phong mở to hai mắt, cực kì kích động nói:
- Tiền bối... Lời này... Là thật sao?
"Hừ!" Lão giả lạnh giọng nói:
- Sao lão phu lại có thể ăn nói bừa bãi như tiểu tử ngươi được!
Thân là Đại Giới Vương của Hắc Gia giới, lại còn bị một người gọi là"Hắc Tâm Độc Thánh" mở miệng một tiếng tiểu tử hai tiếng tiểu tử, nhưng hắn lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn không kiềm chế được kích động trong lòng.
Uy lực của huyền công lôi hệ rất mạnh nhưng cũng rất dễ bị phản phệ. Sau khi hắn có đứa con nhỏ nhất là Lôi Nghiễm Mạch thì lại càng khó ức chế, hiện tại đã bạo phát hoàn toàn, khiến hắn mất hết nhân đạo. Đối với một người nam nhân mà nói thì chính là mất hết tôn nghiêm, huống hồ hắn còn là Vương của Hắc Gia Giới, Hồng Tông chủ.
Không thể nghi ngờ được là sau này, hắn không thể ngẩng cao đầu khi đối diện với Tiêu Thanh Đồng, mặc dù bị nàng quát mắng liên tục cũng không bao giờ cãi lại, nhưng khi ở bên ngoài, tính tình của hắn càng ngày càng nóng như lửa.
Nhất là sau khi Lôi Nghiễm Mạch ra đời, hắn chưa từng xuất ra cũng chưa nạp tiểu tiếp, thỉnh trong trong Hắc Gia giới cũng truyền tới tin đồn làm hắn nổi giận và cảm thấy bị sỉ nhục.
Mà bây giờ,"Hắc Tâm Độc Thánh" lại bóc ra vết sẹo của hắn trước mặt bao người, đối với hắn mà nói thì không khác gì là tiên âm.
- Không không,
Lôi Thiên Phong vội vàng nói:
- Tại hạ không hề nghi ngờ ý của tiền bối, độc thuật của tiền bối thông thiên, mắt sáng như đuốc, là do trước đây tại hạ có mắt không trong, không biết cao nhân, hiện tại tại hạ chỉ biết bái phục, tựa như tất cả tiền bối nói, người chính là ân nhân của Lôi Thiên Phong ta.
- Hừ! Nói lời vô dụng làm gì, tranh thủ thời gian uống đi.
"Hắc Tâm Độc Thánh" không nhịn được nói.
Lôi Thiên Phong vội vàng cầm"Xích Tiên Linh Đan" từ trong tay Tiêu Thanh Đồng, hít sâu một hơi, sau đó một ngụm nuốt xuống.
Ngay sau đó, một cỗ linh khí tinh khiết không tưởng nổi lan tràn toàn thân trong nháy mắt, giống như có vô số luồng gió mát từ rừng rậm thời viễn cổ thổi qua từng ngóc ngách của cơ thể, linh giác, thị giác, khứu giác, thích giác theo đó mà thức tỉnh, cả cơ thể tựa như vừa trọng sinh lại.
Lôi Thiên Phong lộ ra vẻ mặt say mê, không nhịn được nói:
- Quả là thần đan diệu dược.
- Có phải thần đan hay không sau này ngươi luyện hóa hoàn toàn liền biết.
Nhìn thấy Lôi Thiên Phong nuốt"Xích Tiên Linh Đan", ánh mắt lão giả áo bào đen lóe ra một ánh sáng quỷ dị.
Nhìn sắc mặt của Lôi Thiên Phong là biết"Xích Tiên Linh Đan" nhất định là có hiệu quả phi phàm... Mà đây vẫn chỉ là vừa nuốt xuống chưa luyện hóa gì cả. Tiêu Thanh Đồng vội vàng lại cúi lạy, nói:
- Ân nghĩ này của tiền bối, hai phu thê chúng ta cả đời cũng khó quên.
- Hừ, cũng chỉ buôn bán mà thôi, cần gì phải chú ý nhiều làm gì.
Lão giả quay lưng đi:
- Buôn bán đã xong, từ ở nơi nào tới thì về nơi đó đi. Đừng trách lão phu không nhắc nhở các ngươi trước, ở đây khắp nơi đều là kịch độc vô sắc vô vị, các ngươi nếu ngươi còn không đi, đến lúc khí độc nhập vào cơ thể thì tới lúc đó muốn đi cũng không đi được.
Trong lòng mấy người phái Hồn Tông đều giật mình, vội vàng nín thở, âm thầm ngưng tụ huyền khí hộ thân. Tiêu Thanh Đồng nói:
- Nếu vậy thì không làm phiền tới tiền bối nữa, chúng ta rời đi trước. Tiền bối yên tâm, chuyện người ở Hắc gia giới chúng ta nhất định sẽ không lộ ra ngoài.
- Ha ha, nói ra thì sao chứ? Cùng lắm là thêm mấy tên tới đây chịu chết dưới độc trùng mà thôi.
Lão giả áo đen khinh thường nói, mỗi một chữ rơi xuống đều khiến mọi người lạnh gáy, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Người của Hồn Tông nhanh chóng rời đi, rất khác so với không khí trầm lặng lúc tới, lúc rời đi thì vui mừng hớn hở. Còn Lăng Vân thì lại cực kì lo lắng, vừa rồi"hôi" của"Hắc Tâm tiền bối" hơn sáu tỷ Huyền Thạch, bọn họ cho rằng thật may mắn, tựa như tạo hóa rơi từ trên trời xuống.
Sau khi chắc chắn rằng bọn họ đã đi xa, lão giả áo bào đen thở ra một hơi, Huyền khí trên người nổ tung, áo choàng xanh và mặt nạ dịch dung rơi vãi đầy đất lộ ra mặt thật.... Đó chính là Vân Triệt!
Sắc mặt của hắn cực kì khó coi, sau lưng ướt nhẹp vì mồ hôi lạnh.
Khi hắn đối mặt với đôi phu thê Thiên Lôi Phong và tổng đường chủ Hồn Tông, đại trưởng lão, toàn là những nhân vật tuyệt đỉnh, áp bức ngày càng thêm nặng nề, chèn ép tới nỗi người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Chỉ cần có chút kẽ hở thì hậu quả chính là mười phần chết chắc.
Hắn nặng nề ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, thở mạnh mười mấy hơi, vung hai tay lên, hắc khí trên người và thạch thất lập tức biến mất.
Những đoàn hắc khí này là hắn thả ra từ trong Ma Nguyên Châu, chúng phiêu đãng trong thạch thất tạo cảm giác lạnh lẽo, tim đập nhanh, kết hợp từ huyền khí hắc ám và huyền băng, hắn không dám dừng lại ở đây lâu thêm nữa, tùy tiền tìm một bộ y phục khác để thay, sau đó chạy ngược lại với phương hướng mà bọn Lôi Thiên Phong rời đi.
Lấy Huyền Lực của hắn, muốn giết chết Lôi Thiên Phong là chuyện không thể nào.
Nhưng trên người hắn lại có một thứ có thể giết chết Lôi Thiên Phong.
Đó chính là Chúc Long Chi Độc!
Viên đạn dược mà hắn gọi là"Xích Tiên Linh Đan" kia chính là mấu chốt mà hắn sắp xếp từ lâu. Từ lời đồn của"Hắc Tâm Độc Thánh", sau đó hạ độc Lôi Nghiễm Mạch, cuối cùng hạ độc với sáu đứa con trai của hắn, để hắn tìm tới"Hắc Tâm Độc Thánh", vì cái gì ư, chính là vì muốn hắn tự mình uống"Xích Tiên Linh Đan"!
Sau đó thuận tay kiếm trác một khoản kha khá từ túi của hắn!
Bởi vì viên đan dược này có hai lớp, một lớp bên ngoài là thiên độc kinh khí, lớp bên trong... là Chúc Long Chi Độc!
Nhưng hồi nãy, vào lúc mấu chốt lại suýt thất bại, mặc dù Lôi Thiên Phong đã bị nó hấp dẫn, trong lòng có dao động nhưng lại không hỏi tới. Cũng may Tiêu Thanh Đồng đã thúc đẩy... Mà cho dù là"giải độc đan" hay là"Xích Tiên Linh Đan" thì đa số Huyền Thạch đều là từ túi Tiêu Thanh Đồng mà ra, không phải do Lôi Thiên Phong lấy.
Nhờ đó mà Vân Triệt biết được một chuyện: Dường như địa vụ của Tiêu Thanh Đồng còn cao hơn cả Lôi Thiên Phong. Ít nhất thì nàng ta là người tiếp quản quyền kinh tế của Hồn Tông?
Dù sao Lôi Thiên Phong cũng là Thần Vương, mà viên"Xích Tiên Linh Đan" cũng không thể giấu quá nhiều Chúc long chi độc bên trong được, nếu không rất dễ bại lộ, nên nếu sau khi trúng độc, Lôi Thiên Phong toàn lực chữa trị thì có lẽ khả năng chết sẽ không lớn lắm.
Nhưng Vân Triệt trăm cay nghìn đắng mới hoàn thành dự tính của mình, sao có thể cam tâm như vậy được.
Cái mà hắn phải làm tiếp theo là khiến tên kia gặp nạn liên tiếp!
"Lôi Thiên Phong, chờ chết đi!"
Vân Triệt niệm nhẹ một tiếng, bóng dáng biến mất nhanh chóng nơi phương trời xa xôi.