Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1106 - Chương 1107: Thần Võ Quy Khắc

. ._554__1" class="block_" lang="en">Trang 554# 1

 

 

 

Chương 1107: Thần Võ Quy Khắc



Trong miệng thì gọi cữu phụ, nhưng ngữ khí, thần thái lại không có nửa điểm tôn kính lúc vãn bối đối mặt trưởng bối, ngược lại ánh mắt khoan thai lại giống như nhìn xuống sinh linh hạ đẳng hèn mọn.

Nhưng Lôi Thiên Phong cũng không có dù là nửa điểm tức giận, mà vội vàng nói:

- Đúng đúng, nếu không phải Quy Khắc đã đến, mạng già này của ta sợ là cũng phải bàn giao rồi, chỉ là đáng tiếc cho bọn Mạch nhi...

Nghĩ đến bảy đứa con lần lượt chết thảm, bắp thịt toàn thân Lôi Thiên Phong căng chặt, hai tay nắm chặt không ngừng run rẩy lấy.

- Những việc này, hôm qua mợ đã nói toàn bộ với ta. Võ Quy Khắc híp híp con mắt:

- Nghe mợ nói, tất cả chuyện này, đều do một người tên là 'Lăng Vân' làm? Hắn chẳng những độc chết bảy đứa con trai ngươi, gián tiếp giết chết hơn mấy trăm ngàn tinh anh đệ tử cùng bốn trưởng lão, còn khiến ngươi xém chút mất mạng, mà ngươi đến cái bóng của hắn còn chưa nhìn thấy?

Vừa nói ánh mắt của hắn vừa chuyển hướng bên Tiêu Thanh Đồng. Lúc đang nhìn Tiêu Thanh Đồng, ánh mắt của hắn nhu hòa hơn lúc nhìn Lôi Thiên Phong nhiều.

Đối với Vân Triệt, sau khi Lôi Thiên Phong thống khổ, phẫn nộ, cừu hận, khuất nhục cực độ, đã sinh ra sợ hãi sâu sắc, toàn bộ thân thể hắn đều run rẩy, âm thanh cũng xuất hiện một chút khàn giọng:

- Lăng Vân... Hắn... Hắn quả thực chính là ma quỷ!

- Ma quỷ? Võ Quy Khắc lại cười nhẹ một tiếng:

- Cữu phụ a cữu phụ, những thứ này nếu không phải mẫu thân tận miệng nói cho ta, ta sợ là một chữ cũng sẽ không tin tưởng. Tuy ta vẫn cho rằng ngươi không xứng với mợ, nhưng cũng không nghĩ tới, ngươi thế mà lại bỏ đi đến trình độ này, làm cháu ngoại của ngươi, ta cảm thấy mất hết mặt mũi.

Sắc mặt Lôi Thiên Phong giật mình, không dám tranh luận, bờ môi run rẩy một trận, thấp xuống đầu nói:

- Không tệ, đích thật là ta vô năng... Nhưng, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta nhất định phải chém Lăng Vân thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro!!

- Thật sao? Võ Quy Khắc chậm rãi đến gần, ánh mắt lại là dần dần trầm xuống:

- Lại nói trước khi đem Lăng Vân chém thành muôn mảnh, ngươi vẫn là quản tốt chính ngươi đi! Đến cùng là xảy ra chuyện gì với Vương tộc Mộc Linh? Phụ vương ta thế nhưng lại vì chuyện này mà thật sự nổi giận! Ngươi tốt nhất nên đưa ra một câu trả lời chắc chắn, nếu không, hậu quả cũng không phải đơn giản như vậy!

Điều gì nên tới vẫn phải tới, toàn thân Lôi Thiên Phong chấn động, âm thanh vội vàng hoảng sợ nói:

- Sự tình Vương tộc Mộc Linh tuyệt không phải giả, sau khi chũng ta bắt được Vương tộc Mộc Linh, vốn muốn lập tức hiến cho phụ vương ngươi, không nghĩ đến, nhất thời vô ý, lại bị Lăng Vân cướp đi!

- Tên Lăng Vân kia làm sao lại biết rõ đó là Vương tộc Mộc Linh? Võ Quy Khắc nghiêm nghị nói.

- Không không, Lăng Vân cướp đi cũng không phải vì đó là Vương tộc Mộc Linh, mà... Mà Vương tộc Mộc Linh được giấu trong một đám Mộc Linh tộc ở bên ngoài Hắc Gia Thành, Lăng Vân đã sớm nhận ra đó là bầy Mộc Linh tộc, cho nên sau khi chúng ta bắt được Vương tộc Mộc Linh thì cướp đi. Chúng ta cũng không nghĩ tới lại có người gan lớn đến mức dám đối đầu với chúng ta, thế nên tất cả mới có thể thất thủ để bị cướp. Về sau chúng ta rất nhanh tìm đến bầy Mộc Linh tộc, giết sạch tất cả Mộc Linh, nhưng không có bắt được Vương tộc Mộc Linh kia, ân oán với Lăng Vân, cũng là xuất phát từ nguyên nhân này.

- Thật sao? Võ Quy Khắc cười lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không tin tưởng.

- Quy Khắc! Tiêu Thanh Đồng nhẹ giọng nói:

- Cữu phụ không có lừa ngươi, mỗi một câu nói đều là thật, nếu không phải thật sự bắt được Vương tộc Mộc linh, ta cũng sẽ không nóng lòng nói cho mẫu thân ngươi. Chỉ là không nghĩ tới, ai...

Thần sắc Võ Quy Khắc dịu đi, gật gật đầu:

- Nếu là lời của mợ, Quy Khắc đương nhiên không thể không tin. Nhưng theo ánh mắt hắn chuyển hướng tới Lôi Thiên Phong, sắc mặt lần nữa trở nên âm trầm:

- Nhưng về phần cha ta Vương Hội sẽ không tin, việc này không phải là ta có thể quyết định. Bỏ qua chuyện Vương tộc Mộc Linh, những năm gần đây ngươi cống lên Mộc Linh Châu cùng lô đỉnh luyện công cũng càng ngày càng ít, muốn phụ vương ta bớt giận đối với chuyện này, sợ là rất khó khăn a!

Sắc mặt Lôi Thiên Phong lại biến, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Tại Hắc Gia giới, hắn là Đại Giới Vương một tay che trời, nhưng ở trước mặt nhân vật vương tộc Thần Võ giới, hắn liềnkhông khác gì một loài bò sát hèn mọn. Hồn Tông có thể cường thịnh đến nay, trong đó tám phần trở lên là nắm lấy uy danh Thần Võ giới. Những người khác ở Thần Võ giới còn tốt, nhưng lần này, lại là sự tức giận của Thần Võ Đại Giới Vương... Tức giận xuống, muốn bóp chết một Thần Vương như hắn, thậm chí toàn bộ Hồn Tông, đều căn bản không cần tốn nhiều sức, làm sao quan tâm hắn có phải cữu phụ nhi tử mình hay không.

- Quy Khắc, không phải là cữu phụ lãnh đạm, mà là những năm này Mộc Linh càng ngày càng ít, lô đỉnh thượng hạng càng là càng ngày càng khó tìm, thật sự là... Quy Khắc, sau khi ngươi trở về, nhất định phải nói với phụ vương ngươi vài câu, nhất là sự tình Vương tộc Mộc Linh, cữu phụ chính là có 10 ngàn cái lá gan, cũng không dám lừa gạt phụ vương ngươi.

- Hừ! Võ Quy Khắc lại hừ lạnh một tiếng:

- Thật sự chỉ là càng ngày càng ít sao? Hay là... ngươi vì độc bá hắc gia, chế tạo nhược điểm, lấy một bộ phận vốn nên cống lên Mộc Linh Châu lặng lẽ bán cho những người khác đấy?

-... Lôi Thiên Phong đột nhiên nhấc đầu, đồng tử co lại.

- Quy Khắc, Tiêu Thanh Đồng lên tiếng:

- Chuyện này cũng không phải là hoàn toàn là cữu phụ ngươi sai, nếu không phải ta nhất thời xúc động, cũng sẽ không vì Vương tộc Mộc Linh bị cướp mà dẫn tới phụ vương ngươi tức giận. Phụ vương ngươi hiểu rõ ngươi nhất, hiện tại chỉ có ngươi có thể cứu ngươi cữu phụ thôi.

Tiêu Thanh Đồng vừa nói, Võ Quy Khắc vốn là sắc mặt trầm trọng lập tức như phủ gió xuân, vội vàng trấn an cười nói:

- Không không, mợ làm sai chỗ nào. Nói đến, cữu phụ lần này chỉ là mất đại công, mà không phải phạm vào sai lầm gì lớn, ta sẽ nói rõ sự tình, lại khuyên phụ vương nhiều thêm mấy ngày, chờ tức giận hắn tiêu tan, thì sẽ không sao. Ta mới vừa nói nặng như vậy, chỉ là nhắc nhở cữu phụ về sau làm việc nhất định phải càng thêm cẩn thận. Quy Khắc sau khi trở về, nhất định sẽ lắng lại việc này, mợ cứ yên tâm.

Thái độ Võ Quy Khắc đối mặt với Lôi Thiên Phong và Tiêu Thanh Đồng hoàn toàn khác biệt, mà lại luôn luôn như thế. Lôi Thiên Phong đã sớm tập mãi thành thói quen, vừa nghe lời ấy, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng.

Tiêu Thanh Đồng hơi nở nụ cười:

- Quy Khắc thật sự là đứa trẻ ngoan, cũng không uổng công ta thương ngươi như thế. Chỉ đáng tiếc hai huynh trưởng ngươi lại...

Thanh âm chưa dứt, Tiêu Thanh Đồng đã chực khóc lã chã.

Võ Quy Khắc vội vàng an ủi nói:

- Mợ nén bi thương... Mợ yên tâm, Quy Khắc đã tới, liền nhất định sẽ đòi lại công đạo vì hai vị huynh trưởng. Một tên Lăng Vân nho nhỏ, dám làm mợ thương tâm rơi lệ... Ta chắc chắn tự tay bắt hắn đem về, để mợ tùy ý xử trí."

Nói xong, hắn hung hăng liếc mắt nhìn Lôi Thiên Phong:

- Tên tiểu tử Lăng Vân kia, hiện tại đang ở đâu?

Lôi Thiên Phong vội vàng nói:

- Tiểu tử này tuy huyền lực thấp, nhưng lại tựa hồ có khả năng ẩn thân cực mạnh, mỗi lần đều là xuất quỷ nhập thần. Thế nhưng, suy đoán động tĩnh của hắn từ trước cho tới nay, hắn thường thườngở những nơi kín đáo, hẳn là chính là sơn mạch Hắc Hồn, nơi đó ban ngày huyền thú đông đảo, khí tức lộn xộn, ban đêm lại có sương mù rơi xuống, đích thật là địa phương cực kỳ thích hợp để ẩn nấp, lại thêm hắn...

- Vậy thì đi sơn mạch Hắc Hồn xem một chút đi. Võ Quy Khắc trực tiếp cắt ngang hắn:

- Mợ nói, gần đây mỗi ngày Lăng Vân đều sẽ xuất hiện mấy lần, hôm qua cũng từng xuất hiện, nói cách khác hắn vẫn luôn trốn ở nơi gần đây, chưa bao giờ đi xa. Hừ, Thừa Yên!

- Thiếu chủ. Người trung niên áo đen cúi người nghe lệnh.

- Mặc dù có chút nhục nhã thân phận ngươi, nhưng nơi này cũng chỉ còn bên dưới một đống phế phẩm vô dụng, chỉ ngươi có thể tự mình xuất thủ đi bắt tên bò sát nhỏ kia thôi.

- Vâng. Võ Thừa Yên mặt không thay đổi lĩnh mệnh.

Nhìn lướt qua Lôi Thiên Phong, Võ Quy Khắc chắp tay sau lưng:

- Đi thôi.

- A? Bây giờ? Lôi Thiên Phong sững sờ.

- Không phải bây giờ? Chẳng lẽ muốn chờ hắn chạy xa hay sao? Võ Quy Khắc lạnh giọng nói:

- Nếu hắn giảo hoạt đúng như lời ngươi nói, vạn nhất bị hắn biết được có người Thần Võ giới đến nơi này, chắc chắn lập tức trốn xa ngàn dặm! Trên đời này không phải ai cũng ngây thơ ngu xuẩn giống như ngươi!

Bị cháu trai quát mắng như thế, Lôi Thiên Phong cũng không dám có chút tức giận, vung tay hướng phía dưới :

- Thiên Cương, mang theo mấy vị đường chủ, theo bổn Vương đi sơn mạch Hắc Hồn một chuyến!

- Mợ, người nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối không nên đả thương thân thể, Quy Khắc sẽ đưa tên tiểu tử Lăng Vân về tùy người xử trí. Võ Quy Khắc trước khi đi, khom người bái biệt Tiêu Thanh Đồng.

—— —— —— —— —— ——

Ra khỏi Hồn Tông, mặt Võ Quy Khắc lập tức đen lại, không chút khách khí nói:

- Cữu phụ, ngươi nên biết rõ chuyện phụ vương ta tức giận nghiêm trọng ra sao. Lần này nếu không phải mợ thương tâm gần chết còn cầu tình bằng mọi cách, ta cũng khôngquản việc bên dưới này, hừ!

- Đúng đúng. Lôi Thiên Phong vội vàng lên tiếng, cười làm lành nói:

- Quy Khắc, lần này ngươi cứu được cữu phụ, cữu phụ nhất định sẽ không quên.

- Thế thì không cần, ngươi có lòng thật, thì đối với mợ tốt một chút. Võ Quy Khắc híp híp con mắt:

- Ngày hôm qua vừa đến, Thừa Yên giải độc cho ngươi một đêm, mà ta thì an ủi mợ một đêm, tốt xấu là cái hạ vị tinh giới Giới Vương, thế mà chật vật đến tình trạng như vậy, quả thực mất hết mặt mũi ta và mẫu thân ta, hừ!

-... Lôi Thiên Phong lấy không dám nói lời nào.

- Ta vội vã đi bắt tên Lăng Vân kia, một mặt là để an ủi mợ, một mặt khác... Cùng lúc các ngươi từ đầu đến cuối không có bắt được Lăng Vân, cũng một mực không tìm được Vương tộc Mộc Linh, nói cách khác, nó rất có thể ở trên tay Lăng Vân, dù gì, Lăng Vân cũng nên biết rõ nó ở nơi nào.

- Đúng, đúng là như thế! Lôi Thiên Phong lên tiếng nói:

- Ta vẫn luôn không tiếc toàn lực đuổi bắt Lăng Vân, cũng là xuất phát từ nguyên nhân này.

- Hừ! Võ Quy Khắc hừ lạnh một tiếng, tăng tốc độ.

Võ Quy Khắc phía trước, Võ Thừa Yên ở bên, Lôi Thiên Phong thì mang theo một đoàn người ở hậu phương. Võ Quy Khắc không nói thêm gì nữa, bọn hắn cũng không ai dám tùy tiện lên tiếng. Những nhân vật này ngày bình thường tại Hắc Gia giới có thể tùy ý đi ngang, lúc này từng người một câm như hến, hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Thân phận Võ Quy Khắc không cần phải nói, Võ Thừa Yên... Một cường giả khủng bố cấp độ Thần Quân cảnh, đủ để xem thường tất cả sự tồn tại siêu nhiên ở hạ vị tinh giới - mặc dù tại Thần Võ giới, đều có địa vị rất cao. Chuyến này hắn đi theo Võ Quy Khắc, chính là vì bảo hộ hắn chu toàn.

Rất nhanh, bọn hắn đã đi tới trước sơn mạch Hắc Hồn. Lôi Thiên Phong nói:

- Quy Khắc, chính là nơi này. Chúng ta từng ở chỗ này mai phục Lăng Vân mấy chục lần, một lần suýt nữa thành công, lại... lại thất bại trong gang tấc.

- Thừa Yên. Võ Quy Khắc không để ý đến Lôi Thiên Phong, góc lông mày vẩy một cái.

Võ Thừa Yên thoáng gật đầu, liền phi thân lên, đến từ thần thức Thần Quân to lớn như bao vây sương mù, nhanh chóng rớt xuống.

Nhưng ngay tại lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến khí tức ba động yếu ớt, tầm mắt của mọi người theo bản năng chuyển qua, liếc nhìn, một người mặc váy Thải Hà, nữ hài dung mạo lung linh yêu kiều xuyên qua rừng cây cao, lanh lợi chạm mặt hướng về vị trí phía bọn hắn, trong miệng còn mơ hồ phát ra ca dao thanh thúy êm tai.

- Ừm? Nơi này làm sao có thể có một tiểu cô nương? Lôi Thiên Phong trầm giọng nói.

- Người nào! Lôi Thiên Cương rống to một tiếng.

Tựa hồ bị cái này âm thanh cường đại dọa sợ, bước chân tiểu cô nương dừng lại, tinh thần như mâu quang đánh giá rất chăm chú bọn hắn, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét cổ quái:

- A hừm hừm, thật là đúng dịp nha.

- Nàng... Nàng là! Sau lưng Lôi Thiên Cương, một tên Hắc hồn đường chủ bỗng nhiên kinh thanh mà kêu lên:

- Tông chủ, tổng đường chủ, nàng chính là tiểu cô nương nửa tháng trước xuất hiện cùng lúc với Lăng Vân, sau đó được Lăng Vân cứu đi! Chính là nàng, tuyệt đối sẽ không sai!

Một thân y phục rực rỡ, nhan sắc tuyệt mỹ làm núi sông phải ảm đạm, dù cho ai nhìn một lần, tuyệt đối sẽ không quên mất.

- Cái gì!? Lôi Thiên Phong cùng Lôi Thiên Cương đều biến sắc, Lôi Thiên Phong trong nháy mắt rống lên:

- Ngay lập tức bắt nàng xuống!

Nhưng bọn hắn không chú ý tới, trong nháy mắt bóng dáng tiểu cô nương xuất hiện trong tầm mắt, bóng dáng Võ Quy Khắc liền gắt gao cứng đờ, giống như là hóa thạch không nhúc nhích, miệng chậm rãi mở lớn, nhưng từ đầu đến cuối không có phát ra một tia âm thanh, mà đôi mắt hắn vừa co lại một cách kịch liệt sau đó lại trừng trừng mở lớn...

Con trai Đại Giới Vương Thần Võ giới, một nhân vật siêu nhiên tại thượng vị tinh giới không ai dám trêu trọc, lúc này đôi mắt phóng đại tới cực điểm, kinh hãi run run như gặp quỷ thần vậy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment