Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1105 - Chương 1106: Người Thần Võ Tới

. ._553__2" class="block_" lang="en">Trang 553# 2

 

 

 

Chương 1106: Người Thần Võ tới



Tháng này đối với Hắc Hồn Thần Tông mà nói, là một cơn ác mộng như rơi xuống vực sâu.

Thời gian một tháng ngắn ngủi, đệ tử tinh anh tử thương vô số, tám đại trưởng lão hao tổn một nửa, bảy nhi tử Lôi Thiên Phong tuần tự bị độc chết, toàn tông trên dưới đầy bụi đất, tôn nghiêm mất hết, danh vọng bỏ đi. Hôm qua, Lôi Thiên Phong cũng độc phát triệt để, của lớn toàn tông đóng chặt, không khí ngột ngạt tới cực điểm.

Mà hết thảy này, lại đều chỉ do một người ban tặng.

Cái tên"Lăng Vân" này, như ác ma vui sướng thoát khỏi phong ấn, khắc thật sâu vào bên trong tâm hồn của mỗi một người Hồn Tông, để mỗi lần bọn hắn nhớ tới, đều không rét mà run.

Một ngày trời trong gió nhẹ, từ trong nhập định Vân Triệt mở mắt, trong khoảng thời gian này luôn luôn cùng Hồn Tông lượn vòng, từng bước cẩn thận từng li từng tí, cũng tự nhiên tu luyện. Sau khi bức tử Lôi Thiên Phong, hắn cũng nên rời Hắc Gia giới, dốc toàn lực tìm Cửu Tinh Phật Thần Ngọc cùng Hoàng Tiên Thảo, lúc ấy cũng nhất định phải toàn lực tu luyện.

Khoảng cách tới kỳ hạn tổ chức Huyền Thần, đã càng ngày càng gần.

Đứng dậy, Vân Triệt nhìn về phía phương hướng Hồn Tông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: Lại đến thời điểm đưa ấm áp cho Lôi Thiên Phong.

Hôm qua huyền khí Lôi Thiên Phong bỗng nhiên bạo phát, lại theo tiếng rống to bỗng nhiên tán loạn mất khống chế, hiển nhiên kịch độc chạy loạn, cái này là kết quả Vân Triệt muốn nhìn thấy nhất, cũng đại khái cùng lúc trong dự liệu.

Đây cũng không phải do năng lực khống chế tâm tình của Lôi Thiên Phong quá yếu ớt, mà là do luân phiên bị đánh bại, làm nhục, nhi tử toàn bộ bị giết, mình bị ám toán trúng độc, chuyện xấu không thể vạch ra nhất lại bị vô tình bị đem ra công khai... Đừng nói là Lôi Thiên Phong, đoán chừng Lạt Ma tại thế cũng bị tức giận đến một phật xuất thế hai phật thăng thiên.

Tuy nhiên thủ đoạn Vân Triệt quả thực hèn hạ chút, nhưng hắn lẻ loi một mình, huyền lực lại chỉ có Thần Hồn Cảnh, đối mặt Hồn Tông to lớn, hắn cực giận cũng chỉ có thể làm vậy để phát tiết. Mà thủ đoạn hắn sử dụng, trong thiên hạ, cũng chỉ có một mình hắn có thể thực hiện. Cho nên, Lôi Thiên Phong bị kết quả này, cũng không oan uổng.

Vân Triệt phi thân lên, nhanh chóng tới gần phương hướng Hồn Tông. Sau hôm qua, độc Cầu Long trên người Lôi Thiên Phong nhất định bạo phát lan tràn cực đại, nếu như tiếp hai ba ngày nữa, Lôi Thiên Phong vẫn không thể tập trung tất cả tâm lực áp chế kịch độc như cũ, theo bước lan tràn của độc Cầu Long, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Tiến vào sơn mạch Hắc Hồn, thân thể Vân Triệt chìm xuống, sau khi đến sơn mạch Đông vực tốc độ dần dần chậm lại.

Hôm nay sơn mạch Hắc Hồn rất lâu mới có được một đoạn thời gian náo nhiệt sau khoảng thời gian trước kia vô cùng yên tĩnh, bốn phương tám hướng đều truyền đến gào thét của các loại huyền thú, không trung thỉnh thoảng có chim ưng bay qua, Vân Triệt cau mày... Hôm nay vậy mà không có Hồn Tông đệ tử ngồi chờ ở Hắc Hồn Sơn?

Chẳng lẽ lại hôm qua độc phát, độc đến mức Lôi Thiên Phong đã chết rồi... Không đến mức đấy chứ?

Không buông lỏng cảnh giác, Vân Triệt tiếp tục hướng về phía trước, một đường xác thực không có phát giác được khí tức của bất luận đệ tử Hồn Tông nào. Chính lúc này, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng Hồn Tông, chân mày bỗng nhiên không khỏi nhảy một cái thật mạnh, theo ánh mắt đột nhiên bừng tỉnh, cả người cũng lập tức ngừng lại.

Loại cảm giác này là...

Ngay trong chớp mắt vừa rồi nhìn về phía phương hướng Hồn Tông, một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên đánh tới, đến gần thân thể hắn dừng lại rồi đột nhiên biến mất, nhưng loại cảm giác bất an không tên vẫn liên tục dấy lên trong lòng hắn.

Lông mày Vân Triệt cau chặt... Mỗi lần tiếp cận Hồn Tông, hắn đều sẽ bị cảm giác nguy hiểm bao trùm, bởi vì hơi không cẩn thận, liền sẽ cửu tử nhất sinh. Nhưng lần này lại mãnh liệt trước nay chưa có, tựa hồ phía trước chính là vực sâu không đáy, nếu như lại tiếp tục tới gần, liền sẽ vạn kiếp bất phục.

Vân Triệt không dám hoài nghi linh cảm chính mình, hắn cứng lại ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng Hồn Tông, hồi lâu không hề động đậy.

Hôm qua đã không sai biệt bức Lôi Thiên Phong đến tuyệt cảnh, chỉ cần lại thoáng dùng lực, liền có thể đem hắn đẩy tới vực sâu tử vong... Nhưng nếu như cho hắn cơ hội mấy ngày thở dốc, hết thảy đều rất có thể đem nước chảy về biển đông, mà cũng không thể có thể có cơ hội lần thứ hai như vậy.

Tại thời điểm hắn kinh nghi, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ huyền lực ba động, hắn cầm lấy ngọc truyền âm, âm thanh Kỷ Như Nhan vang lên, cũng có chút vội vàng.

- Lăng Vân công tử, ngươi bây giờ ở nơi nào? Tuyệt đối không nên tới gần Hồn Tông! Tựa hồ đêm qua có nhân vật ghê gớm tới Hồn Tông! Vân Triệt:

-...

- Mặc dù bây giờ vẫn không cách nào xác định là ai, nhưng từ bên trên nhìn trận thế của Hồn Tông, rất có thể là người Thần Võ giới! Lăng Vân công tử tuyệt đối không nên lại tới gần Hồn Tông, tốt nhất thay đổi tướng mạo, cách càng xa càng tốt... Hoặc là, ngươi có thể tạm đến Hắc Vũ thương hội, Hồn Tông cho tới bây giờ không có hoài nghi tới người cùng chúng ta có bất kỳ quan hệ gì, ở chỗ này hẳn là sẽ rất an toàn. Chúng ta ngay lập tức sẽ điều tra rõ đối phương rốt cuộc là ai.

-... Sắc mặt Vân Triệt chìm xuống, nhanh chóng suy nghĩ về sau, bước chân lui lại, sau đó quay người rời đi.

Cảm giác nguy hiểm bỗng nhiên đánh tới quả nhiên không phải là không có lý do.

Thần Võ giới... tinh anh thượng vị, là sự tồn tại hắn tuyệt đối không trêu chọc nổi.

—— —— —— —— —— ——

Vân Triệt rời khỏi sơn mạch Hắc Hồn, dịch dung rồi đi tới Hắc Gia Thành, tiến vào bên trong Hắc Vũ thương hội.

- Lăng Vân công tử!

Vân Triệt vừa tới không lâu, một tên thân mang áo tím váy lụa nữ tử vội vàng nghênh đón. Nữ tử tư thái nhã nhặn, khí chất như nước, mỹ mạo rung động lòng người, phía dưới lông mày, một đôi mắt chiếu lên ánh sáng kiều mị nhu tình, tóc dài như mây, buộc lên một cây cạn tím nhiều mang, trong lúc phất tay thể hiện rõ ưu nhã cao quý, chính là Kỷ Như Nhan.

Mặc dù thường thường truyền âm, nhưng trong thời gian này Vân Triệt lại chưa bao giờ gặp qua nàng.

Kỷ Như Nhan cũng không phải một mình mà tới, bên cạnh nàng còn có một người trung niên cũng không lạ mặt... Rõ ràng lúc hắn vào tiến Hắc Vũ thương hội lần thứ nhất gặp phải vị Kỷ tiên sinh này!

Cũng là phụ thân Kỷ Như Nhan, người cầm quyền tối cao của Hắc Vũ thương hội.

Khác biệt hoàn toàn với vẻ lãnh đạm lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lần này thấy Vân Triệt, Kỷ tiên sinh liền bước nhanh về phía trước, trên mặt mang vẻ kích động không cách nào che đậy, sau đó lại cúi người bái thật sâu:

- Lăng Vân công tử, ngươi có đại ân đối với Hắc Vũ thương hội, Kỷ mỗ không thể báo đáp, hãy nhận một cúi đầu của Kỷ mỗ.

Vẻ mặt Vân Triệt chưa hè biến đổi, nói:

- Kỷ tiên sinh không cần như thế, ta đối phó Hồn Tông là bởi vì ân oán của cá nhân ta, không hề quan hệ cùng với Hắc Vũ thương hội các ngươi. Ngược lại là Như Nhan cô nương giúp ta rất nhiều chuyện, vả lại, có khả năng dùng thủ đoạn ta đã dùng hết, không diệt được Hồn Tông, các ngươi về sau vẫn muốn bị Hồn Tông kiềm chế phía dưới sao?

- Không! Kỷ tiên sinh chậm rãi lắc đầu:

- Gia nghiệp Hắc Vũ to lớn, lại rơi vào ma trảo Hồn Tông, những năm này, ta thường thường đêm không thể say giấc, đau lòng nhức óc, lại lực bất tòng tâm. Bất luận sau này như thế nào, chỉ cần nữ lời nói ác độc của Lăng Vân công tử liền đã an ủi quãng đời còn lại của chúng ta.

- Không chỉ như thế. Kỷ Như Nhan khẽ cười duyên:

- Bây giờ uy danh Hồn Tông đã rơi xuống ngàn trượng, bảy nhi tử của Lôi Thiên Phong đã chết, không người kế tục, về sau Lôi Thiên Phong, Hồn Tông cùng Thần Võ giới cũng đành chấp nhận đoạn tuyệt quan hệ thông gia, vô cùng có khả năng trong tông cũng bởi vì đoạt quyền mà đại sinh nội loạn, có lẽ đến lúc, chính là cơ hội cho Hắc Vũ thương hội ta thoát khỏi lồng giam. Mà cái này đều là Lăng Vân công tử ban tặng.

Kỷ tiên sinh ánh mắt một mực nhìn Vân Triệt, nhịn không được cảm thán thật sâu nói:

- Lăng Vân công tử, ngươi lẻ loi một mình, lại có thể bức bách thế lực to lớn Hồn Tông đến tình trạng như thế, Kỷ mỗ nếu không có tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, sợ là nằm mộng cũng sẽ không tin tưởng. Như Nhan từng nói ngươi là xuất thân hạ giới, nhưng Kỷ mỗ cả đời thấy người trẻ tuổi, không ai có thể so với Lăng Vân công tử.

Vân Triệt tùy ý cười cười:

- Kỷ tiên sinh quá khen rồi.

- Lăng Vân công tử, đã có tin tức Hồn Tông. Kỷ Như Nhan sắc mặt thận trọng:

- Quả nhiên là người Thần Võ giới, hôm qua đại khái giờ thân liền đã đến Hồn Tông, theo như tin tức, tổng cộng là hai người.

- Mới hai người? Lông mày Vân Triệt giật giật.

- Lăng Vân công tử tuyệt đối không nên xem thường. Kỷ Như Nhan nói:

- Hai người kia tuyệt không phải loại người chỉ biết mang tin tức ở Thần Võ giới, mà là... Võ Quy Khắc!

- Võ Quy Khắc? Chân mày Vân Triệt nhảy một cái.

Một tháng trước, Kỷ Như Nhan đề cập qua cái tên này với hắn rất cường điệu. Võ Quy Khắc, con trai Đại Giới Vương Thần Võ giới! Là con của Thần Võ Đại Giới Vương Võ Tam Tôn cùng muội muội Lôi Thiên Phong Lôi Thiên Vũ sinh ra, bởi vì xuất thân thấp hèn là con thiếp thất sinh ra, cho nên địa vị bình thường, nhưng sau khi trưởng thành lại thể hiện ra thiên phú kinh người, địa vị tại Thần Võ giới một ngày ngàn dặm.

Hắn gọi Lôi Thiên Phong là bác, đồng thời, cũng thành chỗ dựa lớn nhất của Hắc Hồn Thần Tông tại Thần Giới.

Con trai Thần Võ Đại Giới Vương... Chỉ cần cái danh xưng này, cũng đủ để kinh hãi Hắc Gia giới toàn bộ sinh linh câm như hến.

- Thiên phú Võ Quy Khắc cực cao, sau khi thể hiện thiên phú, thì được Võ Tam Tôn trọng điểm bồi dưỡng, bây giờ tuổi tác vừa hơn ba mươi tuổi, tu vi huyền đạo liền đã là Thần Linh Cảnh, ở đại hội Huyền Thần, hắn nhất định có thể nhất minh kinh nhân ( Nhất minh kinh nhân : nổi tiếng đến mức ai cũng kinh ngạc). Kỷ Như Nhan tiếp lấy nói:

- Mà bản thân hắn là con trai Thần Võ Đại Giới Vương, người đi theo thủ hộ bên cạnh hắn nhất định là nhân vật cực kì lợi hại. Rất có thể... là một Thần Quân!

-...Vân Triệt im lặng thật lâu.

Thần Kiếp Cảnh hắn còn mong mỏi rất lớn, mà tên Võ Quy Khắc lớn hơn hắn không đến mười tuổi, đã đạt đến Thần Linh Cảnh.

Cái này là thượng vị tinh giới đáng sợ.

Đi theo bên cạnh hắn chỉ có một người, nếu thật là một cường giả đạt cảnh giới Thần Quân —— cùng một loại nhân vật kinh khủng giống Mộc Băng Vân, vậy hắn lại tới gần Hồn Tông, tuyệt đối chính là mười phần muốn chết!

Mà nếu có một Thần Quân ở bên phụ trợ, độc trên người Lôi Thiên Phong, rất có thể trong mấy ngày liền sẽ hoàn toàn xua tan.

- Lăng Vân công tử, dù cho như thế nào, ngươi cũng không thể lại tới gần Hồn Tông. Trong khoảng thời gian này ngươi liền ở lại nơi này, đợi người Thần Võ giới rời đi, sau khi mọi chuyện lắng xuống rồi, ta sẽ ngay lập tức an bài ngươi tiến về Thiên Cơ giới. Kỷ Như Nhan chân thành nói:

- Ngươi là người đại ân với Hắc Vũ thương hội chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi, nếu có yêu cầu gì, chúng ta cũng nhất định dù chết cũng không chối từ.

-... Ngực Vân Triệt chập trùng, hồi tưởng đến bản thân vì hạ độc chết Lôi Thiên Phong, từng bước mạo hiểm, thiết kế tầng tầng, thế mà cứ như vậy thất bại trong gang tấc, hắn không thể nào cam tâm.

- Tốt. Vân Triệt nhổ một ngụm khí:

- Vậy thì làm phiền các ngươi rồi, ta cần một nơi có thể an tâm tu luyện.

—— —— —— —— —— ——

Hắc Hồn Thần Tông, bầu không khí sâm nghiêm.

Toàn bộ trên dưới tông môn đều vô cùng yên tĩnh, chúng đệ tử xếp hàng ngay ngắn, đường chủ, trưởng lão đứng tại phía trước, lại nghiêng người xuống dưới, thần sắc sợ hãi, mà các đại phân tông chủ đi suốt đêm đến, đều đứng thẳng vạt áo.

Rõ ràng tại trong tông môn chính mình, nhưng từ đệ tử đến trưởng lão, tất cả đều nín thở, không dám thở mạnh một cái, dáng vẻ khẩn trương lo sợ không yên kia, quả thực giống như là đang nghênh tiếp thần minh.

Bên trong đại sảnh, Lôi Thiên Phong ngồi ngay ngắn ở đó, huyền khí quanh thân phun trào, phía sau của hắn, một người trung niên áo đen đứng thẳng, một bàn tay của hắn đặt tại hậu tâm Lôi Thiên Phong, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, mà trạng thái này, đã kéo dài có mấy cái canh giờ.

Rốt cục, Lôi Thiên Phong bỗng nhiên mở trợn mắt, sau đó"Oa" một tiếng há miệng phun ra máu đỏ, chỗ máu vẩy dưới chân huyền thạch tầng tầng tan rã.

Lôi Thiên Phong té nhào trên đất, thở dốc từng ngụm lớn, máu đỏ theo miệng phun ra, sắc mặt của hắn cũng dần dần đã khá nhiều, hắn vội vàng đứng lên, hướng người trung niên áo đen kia làm một lễ thật sâu, kinh sợ nói:

- Đại ân Vũ tôn giả cứu mạng, Thiên Phong suốt đời khó quên.

Người được Lôi Thiên Phong cung kính gọi"Vũ tôn giả" nhưng không nhìn hắn, mà bình tĩnh nói:

- Độc thật là lợi hại, cũng may lượng độc rất ít, thời gian ngắn ngủi, nếu không, Đại La Thần Tiên cũng cứu không được ngươi.

- Nói như vậy, đã không có chuyện gì? Một âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp, lại lộ ra một chút phân tán chầm chậm truyền đến.

Bên cửa sổ, một thanh niên nam tử đứng chắp tay quay lưng về phía họ, hắn một thân lam văn áo trắng, tóc dài tới eo, mặc dù không thấy mặt, nhưng một cỗ sang trọng lỗi lạc đã đập vào mặt, để cho người ta tuy là chỉ nhìn thấy bóng lưng, cũng không dám nhìn thẳng.

Người trung niên áo đen lập tức thoáng cúi người:

- Hồi thiếu chủ, Lôi tông chủ bị trúng độc cực kỳ bá đạo, mặc dù tạm thời không việc gì, nhưng muốn toàn bộ loại trừ, vẫn cần mấy ngày.

- Ồ? Bên trong thanh âm nam tử để lộ ra kinh ngạc, hắn chậm rãi xoay người lại, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ phi phàm, mặt mũi như chạm ngọc, góc miệng nghiêng, khoan thai nói:

- Cữu phụ, xem ra ta tới đúng lúc, nếu chậm thêm mấy ngày, sợ là phải nhặt xác cho ngươi rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment