.
._555__1" class="block_" lang="en">Trang 555# 1
Chương 1109: Tàn quang sao băng
Thân thể Võ Quy Khắc nhoáng một cái, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu gan heo.
Mà người Hồn Tông thì toàn bộ đứng chết trân tại chỗ, sau đó ánh mắt bắt đầu chuyển hướng về Lôi Thiên Phong.
Thời điểm Tiểu Mạt Lỵ nói xong, Lôi Thiên Phong như bị sét đánh, mà khi hắn nhìn thấy sắc mặt Võ Quy Khắc nháy mắt kịch biến, hoài nghi theo bản năng trong nháy mắt tán loạn, đại não"Ong" một tiếng, ý thức thậm chí xuất hiện rồi nháy mắt biến mất, hắn giơ cánh tay lên, run rẩy chỉ Võ Quy Khắc, khuôn mặt hoảng sợ cực đại cùng khuất nhục:
- Quy Khắc, thực sự là... thật sự... A... Là thật a!!
Mặt mũi Võ Quy Khắc vặn vẹo, mắt hiện sợ hãi, nhưng hắn sợ hãi không phải là chuyện này bị xé toạc ngay trước mặt Lôi Thiên Phong, mà là chuyện này một khi truyền ra ngoài... Mình cùng mợ làm loạn, không thể nghi ngờ đây là vi phạm luân lí làm người, mà cả một đời cũng đừng nghĩ rửa đi. Chuyện này với hắn mà nói, muốn so chuyện Mộc Linh Châu còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trong lúc hắn bị kinh hãi đến toàn thân phát run, bỗng nghe Lôi Thiên Phong chất vấn, phản ứng thứ nhất của hắn không phải chột dạ, mà là thẹn quá hoá giận. Chợt xoay người, trừng lớn con mắt, sự cao quý, ngạo nghễ lúc trước lập tức hóa thành một mặt dữ tợn sau khi bị xé rách:
- Đúng thì thế nào! Ta không ngại nói cho ngươi, ta cùng mợ mười năm trước đã bắt đầu,không phải vậy thì ngươi cho rằng tại sao hằng năm ta lại muốn đến nơi hạ đẳng này!
- Ngươi!! Lôi Thiên Phong đột nhiên bước về phía trước hai bước, lý trí còn sót lại ép hắn gắt gao dừng lại, thở gấp mắng rống lên:
- Súc sinh... Nàng là mợ ngươi!!
- Ha ha ha. Võ Quy Khắc cười lạnh:
- Lôi Thiên Phong, ngươi vô dụng như thế nào, chính mình rất rõ ràng. Mợ ta là mỹ nhân động lòng người như vậy, lại muốn đi theo cái lão phế phẩm như ngươi, ta làm cháu trai nhìn há có thể không đau lòng.
"Nếu ngươi thông minh, liền xem như không biết thì tốt. Nói như vậy, ngươi vẫn là cữu phụ ta, vẫn là Vương của nơi hạ đẳng này. Nếu không... ngươi cũng chỉ có thể làmmột lão già đầu đầy màu xanh!
- Ngươi! Mắt Lôi Thiên Phong lồi ra bên ngoài, lồng ngực muốn nổ, phẫn nộ cùng khuất nhục lập tức nuốt hết tất cả lý trí hắn, như dã thú nhào về phía Võ Quy Khắc:
- Ngươi tên súc sinh này!!
Quang ảnh trước người Võ Quy Khắc nhoáng một cái, Võ Thừa Yên đã ngăn tại phía trước, Lôi Thiên Phong còn chưa tới gần, thân thể liền giống như là đụng vào vách tường lấp kín nhìn không thấy trên, bị mãnh liệt đánh bay ra ngoài.
Phốc!!
Lôi Thiên Phong rơi xuống trên mặt đất rồi phun một ngụm máu lớn, cũng không biết là bị đả thương hay là tâm huyết ngược dòng. Hắn ngồi sụp xuống, không hề đứng lên, cứ như vậy ngồi ở chỗ nào, hai mắt đăm đăm, không có chút tiêu cự nào như mất hồn phách vậy, chỉ có trong miệng tại nhắc đi nhắc lại:
- Súc... Sinh... Tiện nhân... Súc... Sinh...
Người Hồn Tông cẩn thận vây quanh, không ai dám lên tiếng,đáy long từng người kinh động... Võ Quy Khắc mặc dù một mực gọi Lôi Thiên Phong là cữu phụ, nhưng chưa từng kính trọng, chuyện ở trước mặt quát lớn bọn hắn thậm chí đều tập mãi thành thói quen, mà đối với Tiêu Thanh Đồng lại phá lệ tốt, thậm chí là mỗi lần đến đều trấn an chuyện của Lôi Thiên Phong.
Không nghĩ tới, giữa hai người lại có chuyện xấu dạng này, mà đã kéo dài những mười năm!
Bọn hắn không thể nào tưởng tượng, cục diện như thế này, kết cuộc sẽ như thế nào.
- A nha, làm sao bỗng nhiên lại cãi vã, mà dáng vẻ cũng thật hung hăng. Tiểu Mạt Lỵ vô tội chớp mắt, phảng phất việc này không hề quan hệ cùng nàng, sau đó bỗng nhiên nét mặt lại tươi cười nở rộ:
- Thế nhưng nhìn chơi rất vui, nếu ta đem nó cho những người khác nhìn, có thể dạng chơi vui như thế không nhỉ?
Võ Quy Khắc toàn thân lạnh lẽo, vội vàng trở lại, hoảng không ngã mà nói:
- Các loại... Chờ chút! Điện hạ, viên Huyền Ảnh thạch kia, ta mua! Chỉ cần điện hạ mở miệng... không bằng... không bằng cái này như thế nào...
Võ Quy Khắc cắn răng một cái, hai tay run run nâng lên một khối to bằng đầu nắm tay nhỏ, là thạch đầu không có chút nào quy tắc. Khối hôi thạch này cũng không bóng sáng, nhưng khi ánh mắt nhìn chăm chú vào nó, xung quanh liền mơ hồ tối đi, phảng phất ánh sáng toàn bộ thế giới đang bị nó vô thanh vô tức hấp thụ.
- Ai? Nhìn vẻ ngoài hôi thạch này không có chút nào khác thường, nhưng sâu trong ánh mắt Tiểu Mạt Lỵ lại hiện lên mộttia khác thường:
- Không Huyễn thạch? Oa a a! Giống như là Không Huyễn thạch thật, trên người tiểu tử ngươi lại có đồ vật tốt như thế!
Lúc lấy được “Cửu Tinh Phật Thần Ngọc”, Tiểu Mạt Lỵ chỉ là từng có đắc ý. Mà hôi thạch này, lại khiến cho nàng lộ ra kinh ngạc... đúng là kinh ngạc có chút mãnh liệt.
- Thiếu chủ! Nhìn thấy Võ Quy Khắc lại đưa Không Huyễn thạch ra, Võ Thừa Yên kinh thanh nói:
- Tuyệt đối không thể!
Đầu Võ Quy Khắc thoáng dao động, so trước đó cười càng thêm khó coi:
- Điện hạ tuệ nhãn, không tệ, cái này là Không Huyễn thạch. Không Huyễn thạch là thần thạch từ lực lượng huyền thiên chí bảo từ thời đại chư thần tên gọi là “Càn Khôn Thứ”, chẳng những cực kì hiếm, mà còn rất ít, nếu đem nó ra sử dụng thì tuyệt đối không có khả năng tái sinh. Mang nó theo, dù trong hiểm cảnh nào, cũng có thể dùng để lập tức chạy trốn, cho dù là Long Hoàng Tây Thần Vực, cũng tuyệt đối không có khả năng tiến hành truy ra tung tích. Điện hạ trên đời này vốn là vô song, có nó tại, càng là... càng là tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn. Coi như là Quy Khắc biểu đạt... kính trọng ngưỡng mộ đối với điện hạ.
Mỗi một chữ Võ Quy Khắc nói, trong lòng như nhỏ một giọt máu.
Không Huyễn thạch, những người thuộc thượng đẳng của Thần Giới không ai không biết. Nó giống như Võ Quy Khắc nói, chẳng những cực kì hiếm, mà lại không thể tái sinh, dùng một liền mất một. Mà sức mạnh của nó ở chỗ nó có thể tùy ý dẫn người chuyển di không gian trong mọi điều kiện, lại không thể bị ngăn cản cùng truy tìm, huyền thạch không gian phổ thông không thể so sánh.
Cho nên, có một khối Không Huyễn thạch mang theo, tương đương với việc có thêm một cái mạng, không hề khoa trương.
Khuyết điểm của nó chính là không thể khống chế... Không ai biết rõ nó sẽ đem người truyền tống đến không gian nào.
Khối Không Huyễn thạch này, là lúc ba mươi tuổi sinh nhật Võ Tam Tôn đưa cho hắn, cũng là món quà lớn nhất đời này hắn nhận được, khiến cho một đám huynh đệ tỷ muội của hắn đều ghen ghét vô cùng.
Hắn biết được thân phận nữ hài trước mắt, cho nên càng tin rằng đồ vật bình thường nàng căn bản không để vào mắt, mà Huyền Ảnh thạch trong tay nàng lại đủ để cho hắn thân bại danh liệt, thậm chí để tiếng xấu muôn đời, trên dưới toàn thân, thứ duy nhất có thể khiến nàng thấy vừa mắt, cũng chỉ có khối Không Huyễn thạch này, cho nên mặc dù nuốt răng nuốt máu, hắn cũng chỉ có thể đem nó ra, hơn nữa còn là đầy cầu khẩn, e sợ nữ hài không đáp ứng.
- A... Ánh mắt Tiểu Mạt Lỵ dao động, tựa hồ đang xác nhận khối Không Huyễn thạch này là thật hay giả, rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thể hiện sự hào phóng:
- Mặc dù vẻ ngoài đồ của ngươi xấu hơn, nhưng đã ngươi thành khẩn như thế, vậy thì ta sẽ cùng ngươi hoán đổi, dù sao người ta thế nhưng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp hiền lành hào phóng!
Nói xong, tay nhỏ nàng duỗi ra, Huyền Ảnh thạch giữa ngón tay liền bay vào trong tay Võ Quy Khắc, cùng lúc Không Huyễn thạch cũng bay đến tay nàng, bị nàng trực tiếp thu hồi, gương mặt cười tủm tỉm.
Võ Thừa Yên muốn ngăn, nhưng cuối cùng không dám cản.
Tay Võ Quy Khắc nắm chặt, Huyền Ảnh thạch ở lòng bàn tay trực tiếp hóa thành bột phấn. Một viên “Cửu Tinh Phật Thần Ngọc”, một khối Không Huyễn thạch, đời này hắn từng chiếm được hai món đồ thượng đẳng, thế mà dùng để đổi hai khối Huyền Ảnh thạch... Võ Quy Khắc dùng hết toàn bộ ý chí, mới không khóc ra thành tiếng, còn mạnh mẽ chịu đựng đưa ra vẻ mặt vui cười:
- Là... Tạ điện hạ thành toàn. Điện hạ... còn có phân phó khác?
Câu nói sau cùng, từng chữ đều nơm nớp lo sợ.
Không có rồi!
Thiếu nữ cười tủm tỉm trả lời làm trong lòng Võ Quy Khắc buông lỏng nhẹ nhõm, lại thấy được ánh mắt nàng bỗng nhiên chuyển hướng tới chỗ bọn người Lôi Thiên Phong, sau đó khuôn mặt nhỏ trầm xuống, rõ ràng lộ ra sắc mặt giận dữ:
- Hừ! Mấy tên người xấu kia, lại dám khi dễ Lăng Vân, bản công chúa... ta rất tức giận!
"Lăng Vân" trong miệng thiếu nữ làm Võ Quy Khắc sững sờ, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ bỗng nhiên nâng cánh tay lên, ngón tay trắng trẻo non mịn nhẹ nhàng điểm một cái, không có bất kỳ ba động huyền khí nào, trăm trượng bên ngoài, Lôi Thiên Phong, Lôi Thiên Cương, còn có tất cả người Hồn Tông còn lại toàn thân đều cứng đờ, rồi toàn thân co quắp như điện giật, sau đó cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm kinh khủng.
Ầm!!
Tiếng phá nát trầm muộn vang lên, Lôi Thiên Phong... Hắc Gia giới Đại Giới Vương, cường giả duy nhất đạt đến Thần Vương cảnh tuyệt thế trong toàn giới, huyền mạch hắn trực tiếp phá nát, vỡ thành bột phấn. Hắn tu luyện mấy ngàn năm huyền khí đoạt được cũng trực tiếp sụp đổ, điên cuồng tứ tán.
Đến hắn mà còn như thế, bọn người Lôi Thiên Cương càng không khả năng chạy thoát, toàn bộ huyền mạch phá nát, phế bỏ huyền lực.
Thân thể Lôi Thiên Phong ngừng run rẩy, nện mạnh trên mặt đất, nhưng cũng không hôn mê, cũng không gào rít.
Bảy đứa con trai mất hết, tôn nghiêm mất sạch, chính thê cùng cháu trai mình một mực cẩn thận nịnh bợ có một chân, chính mình từ một Giới Chi Vương, trở thành không có huyền lực, trở thành phế nhân không có khả năng tu luyện, đồng tử hắn trừng thẳng, bên trong chỉ có xám trắng tuyệt vọng... Tất cả khuất nhục cùng oán hận, đều bị tuyệt vọng tiêu diệt.
Tuy nhiên, đối với tội ác bên dưới hắn làm ra, kết quả này y không đủ để trả lại. Nhưng đối với hắn mà nói, không có cái này có lẽ báo ứng còn càng thêm tàn khốc.
Đồng tử Võ Thừa Yên, rõ ràng co rút lại mấy phần.
Tiểu Mạt Lỵ phủi tay, dáng vẻ nộ khí chưa tiêu:
- Hừ, bên dưới biết lợi hại chưa.
Sau đó ánh mắt nàng lại di chuyển, nhìn chằm chằm vào Võ Quy Khắc cùng Võ Thừa Yên, cười hì hì nói:
- Nói cho các ngươi biết hừm, cái này là dành cho những người xấu trước đó muốn khi dễ ta, còn may có Lăng Vân đại ca ca cứu được ta, các ngươi nói, hắn có phải là ân nhân cứu mạng ta không?
Hắn... Cứu ngươi??
Võ Quy Khắc há hốc mồm, lại chỉ có thể kiên trì nói:
- Vâng, đương nhiên rồi.
- Đúng rồi! Tiểu Mạt Lỵ hài lòng gật đầu:
- Những người xấu chẳng những muốn khi dễ ta, còn muốn khi dễ ân nhân cứu mạng ta, cho nên ta cũng chỉ có thể đem bọn hắn biến thành tàn tật, vừa bảo vệ chính ta, lại có thể báo đáp ân nhân cứu mạng, oa! Làm quá đúng... Ai? Chờ chút! Ta bỗng nhiên nhớ lại, các ngươi cùng bọn hắn đi đến, tựa như là vì tìm Lăng Vân đại ca ca... Có phải như vậy hay không?
Đám người Lôi Thiên Phong vẫn nằm ngay tại cách đó không xa, đối mặt với khuôn mặt tuyệt mỹ đáng yêu Tiểu Mạt Lỵ, Võ Quy Khắc lại cả kinh toàn thân tóc gáy dựng lên, âm thanh hoảng loạn nói:
- Không không không không! Bọn hắn dám... dám mạo phạm điện hạ, chết chính là trừng phạt đúng tội. Còn Lăng Vân... Hai chúng ta căn bản không có nghe qua cái tên này, hôm nay chúng ta sẽ rời Hắc Gia giới, khi rời đi cam đoan liền sẽ quên cái tên này, về sau tuyệt đối cũng sẽ không nhớ tới."
Tốt xấu cũng là con trai Thần Võ giới vương, có chút thông minh. Tiểu Mạt Lỵ cười híp mắt gật đầu:
- Há, là như thế này. Hì hì, chuyện nên làm đã làm, vậy thì không bồi các ngươi chơi nữa, đi đây!
Nhìn nữ hài quay người, Võ Quy Khắc cảm giác thân thể lập tức nhẹ đi rất nhiều, vội vàng bày ra tư thái cung tiễn, trong miệng cũng không dám phát ra tiếng, e sợ lại thoáng gây nên một chút xíu chú ý cho Nữ Ma Đầu.
Nhưng, Tiểu Mạt Lỵ mới đi hai, ba bước, chợt ngừng lại.
Ngón tay non mềm duỗi ra, vô ý thức chạm lên bên trên cánh môi, ánh mắt tinh tường của Tiểu Mạt Lỵ hướng lên, gương mặt khổ sở, trong miệng lại cẩn thận nghĩ linh tinh:
-... Bọn hắn vẫn là có rất nhiều người... Hắn lại là tên siêu cấp đại ngốc, vạn nhất... Ngô... Lại không thể tùy tiện giết người... Không làm theo tỷ tỷ nhất định sẽ mắng... Làm sao bây giờ đây...
Có!!
Đôi mắt nháy mắt sáng lên rực rỡ, Tiểu Mạt Lỵ bỗng nhiên phù thân mà lên, cánh tay duỗi ra, một cỗ huyền khí mênh mông im ắng phóng thích, trong nháy mắt, tất cả sự vật xung quanh như bị cuồng phong tận thế quét sạch, toàn bộ bay đi. Võ Quy Khắc kêu một tiếng sợ hãi, bị cuồng phong đảo mắt cuốn bay ra bên ngoài mấy dặm, cho đến lúc được Võ Thừa Yên cuống quít bảo vệ, sắc mặt mới thoáng làm dịu.
Chỗ cánh tay Tiểu Mạt Lỵ hướng đến, trên không bên ngoài mấy trăm dặm Hồn Tông, lại lộ ra ra một cái lưới tinh trận, lưới nhanh chóng biến lớn, phóng ra ánh sang xanh thẳm dần dần bao phủ trọn Hồn Tông... Sau đó đến một canh giờ, tinh thần bạo liệt, hóa thành sao dày đặc khắp trời, tô điểm lên một cái tinh trận to lớn.
Chỗ lồng không gian, tất cả huyền khí như gặp phải thiên chỉ dẫn, điên cuồng tuôn vào bên trong tinh trận.
Cách mấy trăm dặm, đều tựa hồ ngầm trộm nghe tiếng hoảng sợ gào thét đến từ Hồn Tông... Hôm nay vì nghênh đón đám người Võ Quy Khắc đến, không chỉ đệ tử Hồn Tông, cao tầng tề tụ, cả các nhân vật đầu não đại phân tông cũng đến toàn bộ.
Trọn vẹn hơn tám trăm vạn người, đã bao hàm cơ hồ tất cả nhân vật trọng yếu của Hồn Tông.
Mắt Tiểu Mạt Lỵ che đậy ánh sáng xanh, khuôn mặt nho nhỏ lúc này không có nửa điểm trẻ con, bình tĩnh, uy lăng, như là thiên nữ nhìn xuống trần thế, theo sự vận chuyển của tinh trận, tất cả mọi người Hồn Tông, từ đệ tử tầng dưới đáy đến trưởng lão Thần Linh cảnh, toàn bộ huyền khí đều bị cưỡng ép dẫn dắt đi, cho đến khô kiệt...
Cách đó không xa, Võ Thừa Yên dùng huyền lực một mực bảo vệ Võ Quy Khắc, hắn giật mình nhìn thiếu nữ y phục rực rỡ trong không trung, tròng mắt dù như thế nào cũng không thể ngừng rung động.
- Sức mạnh của Thần... Thần Chủ!? Hắn khiếp sợ nói khẽ, nhưng ngay lúc đó, toàn thân hắn cả kinh đột nhiên co lại, tất cả hô hấp trong cơ thể toàn bộ hóa thành chùy hồn hàn khí, trong miệng nghẹn ngào kinh hô:
- Tinh Vẫn Tàn Quang trận!!
- Nàng... Nàng là... Ngô!
Võ Thừa Yên cắn mạnh răng, gắt gao nghẹn âm thanh trở về phía sau, không dám tiếp tục nhiều lời nửa chữ, mà một cái danh tự đáng sợ xuất hiện trong đầu, khiến hắn từ khuôn mặt đến thân thể đều cả kinh phát trắng.
Đến giờ phút này rồi, hắn mới rốt cục hiểu rõ với thân phận Võ Quy Khắc, vì sao ở trước mặt nàng sẽ khúm núm như thế, dù là bị gài bẫy nuốt máu cũng còn muốn mạnh bồi vẻ mặt vui cười.