Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1109 - Chương 1110: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn

. ._555__2" class="block_" lang="en">Trang 555# 2

 

 

 

Chương 1110: Thu hoạch ngoài ý muốn



Hồn Tông ở trên không, vô số huyền khí bay lên toán loạn, hóa thành một đạo huyền khí, toàn bộ tràn vào ở bên trong tinh trận chậm chạp xoay tròn, cho đến khi không thể hút lấy tụ huyền khí.

Binh!!

Đôi mắt Tiểu Mạt Lỵ hơi loé lên, bên trong trận pháp vang lên một tiếng vỡ vụn giòn giã, nhưng vỡ vụn theo nó, huyền khí cũng không mảy may bay toán loạn, hoàn toàn bị chôn vùi theo bên trong tinh trận, tinh trận từ từ mờ nhạt, giống như là hóa thành hư không biến mất trong không trung.

Tất cả mọi người ở Huyền Tông...... Toàn bộ huyền lực khô kiệt, lại không thể khôi phục triệt để, không may mắn thoát khỏi.

Sợi tóc bay ra chậm rãi rơi xuống, đôi mắt màu xanh lam nhạt của Tiểu Mạt Lỵ biến mất, liếc mắt nhìn phương xa một chút, nàng đắc ý nở nụ cười: “Thế này thì tốt rồi, hì hì, ta thật sự quá là thông minh... Cứ chơi đi!”

Xoay người, thân thể nhảy nhảy nhót nhót rời đi, giống như là vừa làm một chuyện hết sức bình thường.

Ở đằng xa,

Võ Thừa Yên khiếp sợ hồi lâu mới quay người lại, bị Võ Quy Khắc vẫn luôn bảo vệ ở sau lưng hắn lộ ra thân hình trơ trụi, vừa rồi cái áp lực đáng sợ kia, hắn tuyệt đối không có khả năng thừa nhận.

“Thiếu chủ, nàng...... Nàng ta là......”

Tuổi tác một người phụ nữ, vẻ bề ngoài, trang phục cả người rực rỡ, vừa rồi lại kích hoạt"Tinh Vẫn Tàn Quang trận", hắn lại không thể tin được, cái sự đáng sợ kia vẫn còn hiện trong đầu như cũ, khiến trong tâm hắn dâng lên sự kinh ngạc như sóng biển cuồn cuộn.

"..." Võ Quy Khắc đỡ Võ Thừa Yên đứng dậy, hai chân không khống chế được run run như cũ, hắn chuyển mắt qua, nhìn về phía xa đám người ở Lôi Thiên Phong đã hồn phi phách tán từ lâu, chậm rãi phát ra âm thanh âm trầm: “Diệt...... Khẩu!”

Võ Thừa Yên giơ tay, đến Huyền Quang Sở, trong nháy mắt, đã huỷ bỏ huyền lực thân thể đám người của Lôi Thiên Phong run lên, bên ngoài thân thể cũng không có vết thương, lại hoàn toàn không có ý thức.

Huyền lực Võ Thừa Yên Thần Quân Cảnh, muốn giết bọn hắn vốn là dễ như trở bàn tay, chớ đừng nói chi là bọn họ đã bị mất đi huyền lực.

Tiểu Mạt Lỵ chưa có đi bao xa, lại phát hiện ra ở phía sau hơi thở của Võ Thừa Yên và Võ Quy Khắc cùng lúc biến mất, hiển nhiên là lại không dám dừng lại, hốt hoảng rời đi.

Chân mày Tiểu Mặt Lỵ cong lên, bên trong bàn tay nhỏ chậm rãi cầm lên hai quả Huyền Ảnh Thạch, khóe môi lộ ra nụ cười như tiểu ác ma.

—— —— —— —— —— ——

Thương hội Hắc Vũ.

Tuy trong lòng vẫn luôn mang hi vọng, nhưng Vân Triệt vẫn vô cùng biết rõ ràng, bây giờ thực lực mình thấp, lại không có chỗ dựa lưng, muốn tới đại hội trước đó ở Huyền Thần tìm được Cửu Tinh Phật Thần Ngọc và Hoàng Tiên Thảo khả năng cực kỳ nhỏ. So ra mà nói, dựa vào tu luyện trong vòng hai năm đạt tới Thần Kiếp Cảnh, tuy rằng đó lại là hi vọng xa vời, lại rất có thể hắn sẽ là sự lựa chọn cuối cùng.

Kỷ Như Nhan vì hắn mà sắp xếp phòng tu luyện có kết giới ngăn cách rất mạnh, vô cùng yên tĩnh, ở chỗ này, vốn dĩ hắn có thể chân chính làm được an tâm không theo đuổi. Nhưng, không biết qua bao lâu, đôi mắt hắn lần lượt khép lại, lại lần lượt mở ra. Trước sau không có cách nào ổn định tinh thần.

Khăng khăng đi theo Mộc Băng Vân vào Thần Giới, chấp niệm duy nhất của hắn, chính là nhìn thấy Mạt Lỵ.

Mộc Huyền Âm, sư phụ huyền đạo thứ hai của hắn nói, nàng như đám mây phía trên băng tiên, đối với hắn chỉ như những người ở hạ giới không bao giờ có thể với tới được, trong lòng của hắn vô cùng cảm kích, vốn nên giữ lại báo đáp, lại….. Chỉ có thể chật vật mà chạy.

Hắn không dám tưởng tượng khi lại nhìn thấy nàng lần nữa, sẽ là tình cảnh và hậu quả như thế nào. Nhưng lại vô số lần nhớ tới giọng nói và dáng điệu của nàng, lo lắng bây giờ nàng có thức tỉnh hay không, vết thương có chuyển biến tốt đẹp hay không.

Còn có hắn chết ở trong ngực Hòa Lâm…... Rõ ràng là bọn hắn chỉ gặp nhau thời gian ngắn, nhưng hắn chết, nước mắt cuối cùng của hắn, lời nói và sự lo lắng, lại quá nặng nề chạm đến chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn.

Hắn muốn tìm được Mạt Lỵ, muốn tìm được tỷ tỷ Hòa Lâm, thậm chí còn mấy lần hiện lên suy nghĩ bồi thường tội lỗi với Mộc Huyền Âm ở Ngâm Tuyết Giới.. ….

"Hô!" thở hổn hển mạnh một hơi, Vân Triệt mở to mắt, nhìn lên trên không, yên tĩnh một ngày, ánh mắt của hắn lại không phải bình thản mà là một mảng trống rỗng mê mang: “Mạt Lỵ…… Rốt cuộc ta……”

“Lăng Vân công tử, ta có thể vào không?”

Một âm thanh rất nhẹ truyền đến, Vân Triệt đứng dậy, đi qua mở cửa phòng luyện tập, nhìn thấy Kỷ Như Nhan đứng ở nơi đó, dung nhan phấn hồng, trộn lẫn vô cùng hưng phấn và vội vàng, hắn tò mò nói: “Như Nhan cô nương, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hồn Tông……”

Kỷ Như Nhan có hơi thở hổn hển:"Người của Hồn Tông…... Toàn bộ…… Xong rồi!”

“...?” Vân Triệt nhíu nhíu mày: “

Lời của ngươi nói…… Có ý gì? Hồn Tông làm sao vậy?”

Kỷ Như Nhan thở khẽ một hồi lâu, mới bình tĩnh lại: “Vừa rồi Hồn Tông truyền tin tức đến, bên kia sảy ra một sự kiện quái dị, toàn bộ tông môn không biết thế nào bỗng nhiên bị một ánh sáng màu lam bao phủ, sau đó, tất cả mọi người trên dưới Hồn Tông, từ đệ tử đến trưởng lão, trong mười giây, toàn bộ huyền lực mất đi!"

"..." mí mắt Vân Triệt giật giật, lặp đi lặp lại xác nhận ánh mắt và giọng nói của Kỷ Như Nhan một phen: “Sao có thể có việc này?”

Kỷ Như Nhan nói: “vốn dĩ ta cũng không thể tin được, nhưng phụ thân ta tự mình đi đến xác nhận, hết thảy đều vô cùng xác thực. Ở trước Hắc Hồn Sơn, phụ thân bọn hắn còn phát hiện ra thi thể của Lôi Thiên Phong!

“…… Cái người của Thần Võ giới kia đâu?” Vân Triệt cau mày, không cách nào lý giải.

Hồn Tông ước chừng hơn tám trăm vạn người, hắn từng lấy Đoạn Nguyệt Phất Ảnh đi vào, chẳng những nó có quy mô to lớn, hơn nữa cường giả lại rất nhiều, là toàn bộ Là tầng cao nhất của Hắc Gia Giới, cũng là một nơi khủng bố…… Lại bị phế đi toàn bộ huyền lực?

Cái này căn bản là không thế tin được, lại càng không thể lí giải!

“Không có người của Thần Võ giới, hẳn là đã rời đi. Hơn nữa……”

Đôi mắt đẹp của Kỷ Như Nhan chớp động lên ánh sáng dị thường: “Sự việc này xảy ra, khả năng duy nhất, chính là thần võ Giới Vương thật sự nổi giận với Hồn Tông chuyện đánh mất Vương tộc Mộc Linh…... Khả năng Lăng Vân công tử biết Vương tộc Mộc Linh hơi ít, dù cho là thần võ Giới Vương tồn tại, cũng sẽ cực kì khao khát Vương tộc Mộc Linh, nghe nói Hồn Tông được đến một con Vương tộc Mộc Linh nhất định sẽ mừng rỡ như điên, khi biết lại mất đi chi thủ sau Hồn Tông, sẽ giận tím mặt là chuyện hết sức bình thường.

Điểm này, Vân Triệt cũng không thấy kì quái. Hôm đó ở bí cảnh Mộc Linh, chính mình giao thê tử của Mộc Linh Châu cho hắn Thanh Mộc từng chính miệng nói qua, năm đó vì Vương tộc Mộc Linh Châu mà hại chết tộc trưởng Mộc Linh —— cũng là cha mẹ Hoà Lâm, là Đông Thần Vực tối cao tồn ở Thần Giới Phạm Đế!

Là Vương giới đều như thế, huống chi Thần Võ Vương giới!

Mà bị Hòa Lâm giao phó Vương tộc Mộc Linh Châu cho hắn, trên thế gian so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng vì cái gì nó sẽ thèm nhỏ dãi thu nhận như thế.

“Tuy rằng Thần Võ Vương giới và Hồn Tông có quan hệ thông gia, nhưng lấy mặt mũi Thần Võ giới, căn bản không có khả năng thật sự đặt Hồn Tông ở trong mắt. Thần Võ Vương giới thật sự nổi giận, muốn tiêu diệt Hồn Tông tuyệt đối sẽ không có điều kiêng kị gì. Huỷ bỏ tổng tông tất cả mọi người trong khoảng thời gian ngắn, nếu là Thần Võ giới, tất nhiên có thể làm được, hơn nữa cũng chỉ có Thần Võ giới có khả năng này.

Kỷ Như Nhan vừa nói, hưng phấn vừa mới hoãn lại bộc lộ ra ngoài một lần nữa. Bởi vì, kết quả này tuyệt đối không đơn thuần là Hồn Tông bị tiêu diệt đơn giản như vậy, còn mang ý nghĩa bị Hồn Tông áp bách, kiềm chế ngàn năm thoát ra khỏi hoàn toàn thoát ra khỏi thương hopij Hắc Vũ.

Bị ép kéo vào vực đen càng ngày càng sâu, lại vào một ngày mây mờ trăng tỏ, cái này đâu chỉ là kinh hỉ, quả thực giống như là bên trên trời cao ban cho tân sinh.

“Lăng Vân công tử, Hồn Tông bị Thần Võ giới phạt nặng như thế, gần như bị tiêu diệt, đều là công lao của ngươi.” Kỷ Như Nhan ngước mắt. Con ngươi lắc lư bên trong mang theo tia cảm kích: “Nếu không phải lúc trước ngươi cướp đi Tiểu Mộc Linh từ tay trong tay Hồn Tông, thì sẽ không có thành quả hôm nay, ta cũng sẽ không thoát ra nhà giam Hắc Vũ thương hội như vậy, Như Nhan, còn có thương hội Hắc Vũ, đều vĩnh viễn không quên công lao to lớn của người.”

"..." Vân Triệt lại chau mày, không có chút phản ứng nào với câu nói tiếp theo của Kỷ Như Nhan, một hồi lâu, mới từ từ mở miệng: “Phế bỏ huyền lực của hơn tám trăm vạn người, thậm chí còn có một bộ phận rất lớn là thần đạo huyền giả, khó khăn, và hao phí sức lực, muốn giết toàn bộ bọn họ đều phải lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần, còn để lại nhiều đầu đề câu chuyện như thế. Nếu là giận dữ nghiêm trị, vì cái gì mà không giết toàn bộ, ngược lại tốn công tốn sức phế đi bọn họ đi đâu?

Kỷ Như Nhan nói: “Có lẽ, là Thần Võ giới không muốn làm quá tuyệt tình, dù sao, Lôi Thiên Phong cũng là muội của thiếp Thần Võ giới.”

“Vậy vì cái gì mà vẫn cứ muốn giết Lôi Thiên Phong? Hơn nữa lúc trước ngươi từng nói, người của Thần Võ giới tới chỉ có hai người, trong đó một người vẫn là Võ Quy Khắc —— Bên trong Thần Võ giới xem như không có khả năng giết người Lôi Thiên Phong người sao?

“Cái này……”

Kỷ Như Nhan cũng không biết nên giải thích thế nào: “Mặc dù có chút không hợp lẽ thường, nhưng kết quả đã là như thế, hơn nữa cũng chỉ có thể là Thần Võ giới làm. Hộ tống Võ Quy Khắc đến hẳn là một Thần Quân, loại cao thủ này làm việc chỉ tùy tâm muốn, hắn giết Lôi Thiên Phong lại không giết người của Hồn Tông, ngược lại huỷ bỏ toàn bộ huyền lực của bọn họ, rất có thể đây là đơn thuần hắn muốn làm như vậy mà thôi.

Vân Triệt hận Lôi Thiên Phong vô cùng, hắn phí hết sức lực rất lớn, mạo hiểm cực lớn đẩy hắn vào chỗ chết, Thần Võ giới đến khiến hắn vốn cho rằng đã thất bại trong gang tấc, không ngờ tới lại là xuất hiện rồi một cái kết quả thế này. Nhưng hắn cũng không vì như vậy mà cảm thấy khoái ý, ngược lại càng quái dị nhiều hơn chính là.

“Bây giờ ở Hồn Tông bên kia như thế nào? Có phải đã có rất nhiều người tụ tập hay không?” Vân Triệt bỗng nhiên nói.

Kỷ Như Nhan lắc đầu: “Phụ thân cố tình lan tin tức ra rồi, bởi vì liên quan đến Thần Võ giới, ngược lại không có người dám đến gần, ngay cả các đại phân tông Hồn Tông cũng đều bế tông toàn bộ, người người cảm thấy bất an, không một dám tới gần tổng tông.

“Thi thể của Lôi Thiên Phong vẫn còn chứ?”

“Còn, hơn nữa rất hoàn chỉnh.” Kỷ Như Nhan lộ ra vẻ nghi ngờ:

“Lăng Vân công tử?”

“Tổng tông hoàn toàn xong rồi, coi như còn có đại lượng phân tông, lấy việc mấy năm gần đây Hồn Tông thu về những oán hận, đoán chừng cũng tuyệt đối không thể sống, đây cũng là báo ứng bọn họ sớm nên có được.”

Vân Triệt nghiêm nghị nói:

Có phải Thần Võ giới ra tay hay không cũng không quan trọng trọng, ta cũng lười lại phải đến ra tay với Hồn Tông, nhưng mà…… Ta muốn mang thi thể Lôi Thiên Phong đi!”

Kỷ Như Nhan kinh ngạc, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đương nhiên không có vấn đề. Ta lập tức truyền âm phụ thân, để cho người ta rời xa khu vực thi thể Lôi Thiên Phong."

—— —— —— —— ——

Núi Hắc Hồn.

Tới gần Hồn Tông, nơi này hơi thở bầu không khí hoàn toàn khác biệt với quá khứ.

Đã từng cảm thấy nguy hiểm, cảm giác áp bức hoàn toàn không thấy, trong không khí, tràn ngập bi thương và tuyệt vọng từ xa bay tới.

Hắc Gia giới tung hoành bá chủ, bỗng nhiên ở giữa thành một đám phế nhân, hôm nay đường cùng Thiên Đường và Địa Ngục không chênh lệch mấy, không thể nghi ngờ là một cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại, mà lấy tiếng xấu và hành động những năm này của Hắc Gia ở Hồn Tông, kết cục của bọn họ như thế nào, có thể nghĩ.

Hắc Hồn Thần Tông, cứ như vậy không hề có điềm báo trước, thậm chí có chút không hiểu được…… Hoàn toàn xong rồi.

Căn cứ báo vị trí cho Kỷ Như Nhan, Vân Triệt rất nhanh tìm được đến chỗ thi thể Lôi Thiên Phong.

Chỗ này mặt đất vô cùng trơn nhẵn, hình như có gió lốc cuốn qua. Thi thể Lôi Thiên Phong ở trong đó phá lệ gây sự chú ý. Bên cạnh hắn, còn có mấy người Hồn Tông, nhìn từ trang phục bên trên, những người này ở Hồn Tông địa vị đều tuyệt đối không thấp, nhưng bọn họ Lôi Thiên Phong giống nhau, đều đã không hề có chút âm thanh nào.

Vân Triệt từ không trung hạ xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Thiên Phong. Hắc Gia này giới Đại Giới Vương, ngày đó thiếu chút đẩy hắn vào chỗ chết, khi chết vẻ bề ngoài hắn lại không bình tĩnh. Hắn hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt, nhưng khúc xạ lại không phải là sợ hãi với cái chết, mà là chết trống rỗng, giống như là khi chết đi đã nhận lấy sự tuyệt vọng cực lớn, thân thể trước khi chết, hồn đã chết trước rồi.

“Lôi Thiên Phong, ngươi nên đi bồi thường tội lỗi đúng thời điểm với những người Mộc Linh vô tội kia!” Vân Triệt thấp niệm một tiếng, cánh tay duỗi ra, thô bạo nhấc thi thể Lôi Thiên Phong lên.

Đinh!

Vừa muốn nắm lấy Lôi Thiên Phong bay đi, một bên tai chợt nghe thấy tiếng ngọc thạch rơi xuống rất nhỏ, một bên ánh mắt Vân Triệt, thấy được một cái nhẫn màu tím của không gian, nếu là từ trên người Lôi Thiên Phong rơi xuống, vậy dĩ nhiên là đồ hắn mang theo lúc còn sống.

Tốt xấu cũng là Hắc Gia giới vương, nhẫn không gian trên người hắn, nhất định là dự trữ đại lượng huyền thạch và dị bảo. Vân Triệt đưa tay chộp một cái, hút cái nhẫn không gian kia vào trong tay, suy nghĩ tùy ý lướt qua, lại sửng sốt một chút.

Bởi vì cái này là nhẫn không gian trên người Lôi Thiên Phong bên trong quả nhiên cất giữ bốn khối thạch đầu khác nhau.

Trong hai cái đó, là Huyền Ảnh thạch bình thường, hai cái khác, viên nhỏ kia cỡ long nhãn nhỏ, phát ra ánh sáng óng ánh kỳ dị, viên lớn kia thì hiện lên bụi màu xám trắng, nhìn qua giống như là một khối đá bình thường còn bình thường hơn vôi nham thạch.

Vân Triệt nghi ngờ lấy bốn khối thạch đầu ra: “vốn liếng của Lôi Thiên Phong quả là cực kỳ phong phú mới đúng, sao lại chỉ có bốn khối thạch đầu.”

Cầm khối xám trắng thạch đầu lên, Vân Triệt phát ra huyền khí, vừa rồi thử thăm dò xâm nhập, trong nháy mắt lại bị trách móc mở ra, không có cách nào thăm dò.

Chân mày Vân Triệt nháy một cái, trong nháy mắt đã sáng tỏ, khối đá này nhìn qua không chút thu hút nào giống như đá thạch đầu tuyệt phi phàm vật.

Mặc dù mình không cách nào lấy huyền khí dò xét được, nhưng Kỷ Như Nhan hẳn là biết rõ nó là cái gì.

Thu lại, Vân Triệt lại cầm khối ngọc thạch phát ra ánh sáng óng ánh kỳ dị kia lên, ánh sáng của nó cũng không mạnh mẽ, nhưng lại phá lệ vô cùng, đập vào bên trong mắt, khiến hắn không tự chủ được nhớ tới phía dưới đêm tối dung hợp tất cả tinh thần cùng ánh sáng, huyền khí của hắn cẩn thận xâm nhập, một cái tên, cũng chậm rãi hiện ra trong đầu hắn.

Cánh tay Vân Triệt kịch liệt run lên, lỡ lời kinh ngạc hô lên:"Cửu Tinh Phật Thần Ngọc!!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment