.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1111" class="block_" lang="en">Trang 556# 1
Chương 1111: An ủi
Vân Triệt sửng sốt thật lâu, ngọc thạch trong tay chuyển qua, chín miếng tinh thần hóng thích ra ánh huỳnh quang tinh thuần khắc vào trong mắt, nhưng hắn vẫn thật lâu không thể nào tin được.
Cửu tinh phật thần ngọc, hắn tha thiết ước mơ, lại hết lần này đến lần khác cho biết là thần ngọc mà cho dù ở tinh giới thượng vị đều cực kỳ khó làm, hắn từ chỗ Lôi Thiên Phong “Lừa gạt” lượng lớn huyền thạch, chính là vì cửu tinh phật thần ngọc. Thậm chí, trong tiềm thức, hắn đều không cho rằng mình có thể thật sự tìm được nó, mà bây giờ, nó thế mà lại cứ xuất hiện trong tay hắn như vậy.
Hoàn toàn chính là từ trên trời rớt xuống, sau đó bị hắn không tốn nhiều sức lực không công nhặt được!
Lôi Thiên Phong một Giới Vương hạ vị, trên người lại sẽ cất giấu thần vật bậc này!?
Vả lại rõ ràng đã chết, lại ở trên người không bị lấy đi.
Còn vừa khéo được hắn trực tiếp nhặt được như vậy… Lại vừa đúng lúc là thứ hắn khát vọng nhất.
Đây má nó… Quả thật là trùng hợp cộng thêm vận khí tốt đến có phần vớ vẩn!
Chẳng lẽ trên trời thật sự cảm nhận được ý niệm khăng khăng trong lòng hắn, cho nên mở rộng tầm mắt?
Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc sâu sắc và không thể tưởng tượng nổi, nhưng không hề nghi ngờ, đối với Vân Triệt mà nói đây chính là kinh hỉ cực lớn. Khóe miệng của hắn không ngừng co rúm, rõ ràng muốn cười, nhưng kích động với kinh hỉ quá mức mãnh liệt khiến cho hắn cứ thế đều đã quên mất nên cười như thế nào.
Lôi Thiên Phong đã chết thật lâu, xác chết đã sớm trắng bệch, nhưng khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi kia, vào lúc này ở trong mắt Vân Triệt lại đặc biệt trở nên thuận mắt.
“Lôi Thiên Phong, khi ngươi còn sống làm ác vô số, sau khi chết… Cuối cùng làm ra được một chuyện tốt cực lớn! Nếu sớm giao đồ vật này ra đây, nói không chừng ta còn có thể cho mấy nhi tử của ngươi thống khoái một chút!” Vân Triệt lẩm bẩm một tiếng với Lôi Thiên Phong, áp chế kích động trong lòng, cẩn thận vô cùng thu cửu tinh phật thần ngọc từ trên trời rớt xuống này vào.
Vân Triệt ngẩng đầu lên, mỉm cười khẽ nói: “Mạt Lỵ, xem ra, ngay cả ông trời đều muốn để cho ta đến tìm ngươi, chỉ thiếu một gốc hoàng tiên thảo, ta nhất định… Nhất định sẽ tìm được ngươi!”
Phía sau, một khí tức mỏng manh, nhưng có phần quen thuộc đang không nhanh không chậm tới gần. Vân Triệt thu hồi tạp niệm, xoay người, liếc nhìn nữ hài đang mặc váy dài nhiều màu đang thong thong thả thả bay về phía bên này, trên môi còn ngâm nga đoạn ca dao tươi ngọt:
- Từng đóa hoa lài trắng tuyền, từng đốm tiên chi nhiều màu, cây tường vi không hề đáng yêu, ngục la là đồ biến thái… A! Tỷ phu!
Chợt thấy Vân Triệt, Tiểu Mạt Lỵ duyên dáng kêu to, “Vụt” một cái bay tới, cười hì hì nhìn hắn:
- Hì hì, hóa ra ngươi ở trong này.
Hắc Gia giới lớn như vậy, lại luôn có thể gặp được nàng, Vân Triệt đã thấy quá quen thuộc, tuy rằng toàn thân tiểu nha đầu này đều lộ ra kỳ quái, nhưng hắn đã hỏi cũng lười phải hỏi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói;
- Trước ngươi chạy đi đâu?
Mũi Tiểu Mạt Lỵ hếch lên, trả đũa:
- Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta. Ngươi bỗng nhiên ngồi ở đó bất động, hồi lâu không để ý đến ta, ta đương nhiên chỉ có thể tự mình đi chơi. Chờ lúc ta trở lại, ngươi lại không thấy nữa, ngươi nói, có phải ngươi cố ý muốn bỏ lại ta mặc kệ không!
“…” Vân Triệt nhất thời không phản bác được.
- Hả? Tỷ phu, trong tay ngươi cầm là thứ gì vậy? Ánh sáng thật đẹp.
Tiểu Mạt Lỵ nhảy một bước nhỏ đến, nắm lấy tay Vân Triệt, sau đó lại lộ ra thất vọng:
- Hóa ra là huyền ảnh thạch, ta còn tưởng rằng là đồ chơi hay gì đó chứ. Ủa… Ngươi cầm nó vào trong tay, có phải khắc ấn đồ chơi hay gì lại không, ta muốn xem ta muốn xem.
Hai viên huyền ảnh thạch này đến từ Lôi Thiên Phong đặt cùng một chỗ với cửu tinh phật thần ngọc, muốn nghĩ cũng không cần nghĩ, bên trong tất nhiên khắc lại hình ảnh rất quan trọng. Vân Triệt cũng tò mò trong lòng, lập tức đành phải nói:
- Được rồi được rồi. Chỉ có điều, ngươi phải đáp ứng ta trước, cho dù ngươi nhìn thấy cái gì, không có lệnh của ta, đều không được nói cho người khác biết.
- Đó là đương nhiên, nữ hài tử nói lung tung khắp nơi là chán ghét nhất.
Tiểu Mạt Lỵ làm như thật nói.
“…” Vân Triệt nhếch khóe miệng lên, cẩn thận rót huyền khí vào viên huyền ảnh thạch đầu tiên.
Hình ảnh trong huyền ảnh thạch chiếu ra, Vân Triệt liếc nhìn thấy bóng dáng của Lôi Thiên Phong, chính thê của hắn Tiêu Thanh Đồng ở bên người, bên cạnh, là một nam tử thanh niên mang vẻ lỗi lạc quý khí, tướng mạo bất phàm, phía sau nam tử thanh niên, là một người trung niên tướng mạo lạnh lùng… Cho dù là hình ảnh do huyền ảnh thạch khắc xuống, vẫn gây cho Vân Triệt một cảm giác áp bách cực kỳ trầm trọng.
Chân mày Vân Triệt vừa động, liền ngầm đoán được thân phận của hai người này, nhưng đối thoại của bọn họ, lại khiến cho hắn chấn động.
- Cữu phụ à cữu phụ, chuyện vương tộc mộc linh, phụ vương ta thật sự nổi giận hiếm thấy…
- Quy Khắc! Ngươi nhất định phải giúp cữu phụ…
- Bỏ qua chuyện vương tộc mộc linh không nói, những năm này mộc linh châu và lô đỉnh ngươi cống nạp lên cũng càng ngày càng ít…
… … …
… … …
Vân Triệt trầm mặc xem xong, chân mày trầm xuống vẫn luôn nhíu chặt, khi hình ảnh biến mất, hắn chặt chẽ thu viên huyền ảnh thạch kia vào trong tay, mặc dù chỉ là một viên huyền ảnh thạch, nhưng bỗng nhiên lại nặng giống như vạn quân.
Bởi vì viên huyền ảnh thạch nho nhỏ này, hình ảnh, âm thanh trong đó, đủ để khiến cho Thần Vũ Giới Vương thanh danh bại hoại, thậm chí khiến Thần Vũ giới gặp phải chế tài của Vương giới!
Nam tử thanh niên kia là nhi tử của Thần Vũ Giới Vương –– Vũ Quy Khắc! Mà Kỷ Như Nhan từng nói, người có thể đi cùng bên người Vũ Quy Khắc, vô cùng có khả năng là cường giả đáng sợ Thần Quân cảnh. Mà khi huyền ảnh thạch khắc ấn, sẽ có huyền khí dao động tương ứng, rất dễ phát giác, nhưng mà, hình ảnh khắc ấn trong huyền ảnh thạch này, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu cảm đều rõ ràng vô cùng, âm thanh càng như ở bên tai, hiển nhiên khắc ấn ở khoảng cách tương đối gần, mà Vũ Quy Khắc, còn có người được Vũ Quy Khắc gọi là “Thừa Yên”, vô cùng có khả năng là Thần Quân cường đại, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra?
Lôi Thiên Phong rốt cuộc làm được như thế nào?
- Thật nhàm chán, người kỳ kỳ quái quái nói ra những lời kỳ kỳ quái quái, một chút cũng chơi không vui.
Tiểu Mạt Lỵ tỏ vẻ thất vọng than thở một tiếng, sau đó tròng mắt chợt lóe, cười tủm tỉm nói:
- Chỉ có điều, đại tỷ tỷ mặc quần áo màu xanh kia có dáng dấp thật khá.
Có huyền ảnh thạch này nơi tay, chỉ cần sử dụng thích đáng, không cần nói khoa trương chút nào, đây chẳng khác gì cầm lấy một nhược điểm của Thần Vũ giớ! Còn là cán chuôi tương đương với to lớn.
Bắt được cán chuôi của một tinh giới thượng vị, còn đề cập đến Thần Vũ Giới Vương… Đây là khái niệm hạng nào?
Vân Triệt nhất thời tràn đầy chờ mong đối với một viên huyền ảnh thạch khác, cấp tốc cầm lấy, rót huyền khí vào.
Hình ảnh chưa hiện, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân và tiếng rên rỉ dồn dập của nữ nhân vang lên vang dội, trong hình ảnh hiện lên, là hai nam nữ trần như nhộng, đang ôm nhau làm chuyện cẩu thả. Thời gian dường như là đêm đen, nhưng theo ánh trăng sáng ngời chiếu rọi từ trên cửa sổ cao cao xuống lại rõ ràng có thể thấy được gương mặt của hai người.
Nam nhân, rõ ràng là Vũ Quy Khắc!
Còn nữ nhân kia… Đúng là chính thê của Lôi Thiên Phong, cữu mẫu của Vũ Quy Khắc, Tiêu Thanh Đồng!!
Lúc Vân Triệt nghẹn họng nhìn trân trối, lỗ tai đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của thiếu nữ, Tiểu Mạt Lỵ che mắt nhảy ra xa xa, trên mặt hiện đỏ:
- Ngươi… Ngươi… Ngươi trứng thúi này, sắc ma, siêu cấp đại biến thái! Lại có thể có thứ ghê tởm như vậy, ghê tởm như vậy… Như vậy… Ngươi ngươi ngươi!
“~!@#$%…” Vân Triệt luống cuống tay chân thu hồi huyễn ảnh thạch, cấp tốc xua tay nói:
- Đây không phải là đồ vật của ta, đây là ta vừa mới nhặt được.
- Ngươi… Ngươi chẳng những làm loại chuyện vô sỉ hạ lưu này, còn không chịu thừa nhận, ngươi quả nhiên là người xấu!
Tiểu Mạt Lỵ giọng the thé nói.
Vân Triệt bất đắc dĩ nhún vai một cái:
- Được rồi được rồi, ta chính là siêu cấp đại biến thái vô sỉ hạ lưu, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng đi theo ta.
Nói xong, hắn túm lấy xác chết của Lôi Thiên Phong, phi thân lên.
- Này! Ngươi đi đâu? A –– đợi ta với!
Tiểu Mạt Lỵ buông tay nhỏ bé che mắt, vội vàng đi theo.
- … Sao ngươi còn đi theo ta?
- Hừ! Ai bảo ngươi là tỷ phu của ta, cho dù là đại biến thái sắc ma trứng thối cũng chỉ có thể nhận… Hu, ta thật đáng thương.
Tiểu Mạt Lỵ tỏ vẻ ủy khuất.
Vân Triệt trợn trừng mắt, lười phải nói tiếp.
Không đi điều tra tình huống của Hồn tông, Vân Triệt mang theo thi thể của Lôi Thiên Phong, bay qua Hắc Hồn sơn, vòng qua Hắc Gia thành, đi tới phía nam Hắc Gia thành.
Nơi này là bí cảnh mộc linh đã tiêu tan, cũng là chỗ an thân sau khi bọn họ tiêu tan.
Đi tới mảnh đất trăm hoa nở rộ, tất cả biểu cảm biến mất trên mặt Vân Triệt, hắn vứt Lôi Thiên Phong lên mặt đất, sau đó chậm rãi quỳ một chân trên đất, nhắm hai mắt lại.
Nhìn hành động của hắn, cái miệng nhỏ của Tiểu Mạt Lỵ khẽ nhếch, nhỏ giọng nói:
- Tỷ phu, nơi này là nơi nào, ngươi đang làm cái gì?
Vân Triệt cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Nơi này, đã từng che khuất ngoài hậu thế, là nơi rất nhiều mộc linh an cư, bọn họ có ơn với ta, lại trước đây không lâu, toàn bộ bị ta hại chết.
- Hả?
Ánh mắt Tiểu Mạt Lỵ chớp chớp.
Yên tĩnh hồi lâu, Vân Triệt mở to mắt, bàn tay chìa ra, một luồng hỏa diễm nhất thời dấy lên trên xác chết của Lôi Thiên Phong, trong nháy mắt liền đốt thành tro bụi, tùy ý phiêu tán.
- Khô Mộc bà bà, Thanh Mộc tiền bối… Thanh Hà… Phi Nhạn… Thanh Trúc… Ta nợ các ngươi, đã một đời này không cách nào hoàn lại, trừ bỏ đốt diệt ác nhân đã hãm hại bộ tộc các ngươi nhiều năm để an ủi ra, sau này ta có thể làm được duy nhất, chính là dốc hết khả năng của ta, bảo hộ từng mộc linh mà ta gặp được.
- Hòa Lâm, ta sẽ lập tức phải rời khỏi Hắc Gia giới. Nhưng ta nhất định sẽ tìm được tỷ tỷ của ngươi, ta thề. Có lẽ Thiên Cơ giới có thể nói với ta nàng đang ở chỗ nào. Đợi tìm được nàng, nếu như nàng nguyện ý, ta sẽ dẫn nàng trở lại tinh cầu nơi ta đã sinh ra, ở nơi đó, nàng sẽ bình yên cả đời, không chịu khi dễ.
Tro bụi của Lôi Thiên Phong tan hết, gió của nơi này cũng nhu hòa rất nhiều.
Im lặng hồi lâu, Vân Triệt đứng dậy, vào lúc này Tiểu Mạt Lỵ nói:
- Tỷ phu, ngươi mới vừa nói muốn đi Thiên Cơ giới, có thật không?
- Dĩ nhiên, ta phải tìm được người và đồ, thần giới lớn như vậy, ta lại lẻ loi một mình, có thể giúp được ta, chắc cũng chỉ có Thiên Cơ giới… Hy vọng Thiên Cơ giới được miêu tả vô cùng kỳ diệu sẽ không để cho ta thất vọng đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ hài lộ ra vẻ rối rắm, nàng đè đầu mũi nhỏ, bỗng nhiên nói:
- Ừm… Tỷ phu, ngươi vẫn không nên đi Thiên Cơ giới thì tốt hơn, cho dù đi cũng không có ích lợi gì.
Vân Triệt liếc mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng:
- Làm sao ngươi biết?
Tiểu Mạt Lỵ vắt óc suy nghĩ, quay một hồi lâu mới cười hì hì nói:
- Cái này… Lý do còn chưa nghĩ ra được, chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết có được không?
“…” Ánh mắt Vân Triệt híp lại, hơi giận tái mặt:
- Tiểu nha đầu, ngươi còn luôn không nói cho ta, ngươi rốt cuộc là người như thế nào, đến từ đâu? Cho dù ta tới chỗ nào, ngươi đều chuẩn xác tìm được vị trí của ta… Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Tiếp cận ta rốt cuộc có mục đích gì?
- Đương nhiên… Là bởi vì ngươi là ân nhân cứu mạng ta, còn là tỷ phu của ta!
Tiểu Mạt Lỵ tỏ vẻ nghiêm cẩn.
Vân Triệt bĩu môi một cái:
- Ta tin ngươi… Trừ phi ta là kẻ ngốc.
Thân thể hắn nghiêng tới trước, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Vừa rồi đề cập đến Thiên Cơ giới, dáng vẻ của ngươi rất quái lạ. Ngươi sẽ không phải… Là người của Thiên Cơ giới chứ?