.
._556__2" class="block_" lang="en">Trang 556# 2
Chương 1112: Thiên cơ bế giới
Vân Triệt chính là vừa thử hỏi, không hề nắm chắc. Không nghĩ tới liền một câu nói như vậy, lại khiến nữ hài trực tiếp xù lông:
- Nói lung tung! Ta mới không phải là người của Thiên Cơ giới! Thiên Cơ giới đều là một đám lão gia gia vừa già vừa xấu còn kỳ kỳ quái quái! Ta là tiểu la lỵ đáng yêu như vậy… Ngươi lại còn nói ta là người của Thiên Cơ giới, thật quá đáng! Quá ghê tởm!!
“…” Vân Triệt trố mắt, khí thế nháy mắt liền yếu đi:
- Ta… Không có ý tứ này, ta chính là thuận miệng…
Tiểu Mạt Lỵ tỏ vẻ tức giận:
- Ngươi chính là ý tứ này! Ngươi đây là làm tổn thương lớn nhất đến nữ hài tử xinh đẹp, hừ! Ta không để ý đến ngươi!
Tiểu Mạt Lỵ ào ào nói xong, lại thật sự nâng người bay đi xa xa.
- Này!
Vân Triệt theo bản năng chìa tay, nhưng ngẫm nghĩ, lai không đi ngăn đó, trong miệng lẩm bẩm một tiếng:
- Thật sự là chẳng hiểu ra làm sao cả.
Xa xa truyền đến tiếng la càng thêm tức giận của nữ hài:
- Ngươi lại còn không đuổi theo dỗ ta! Lần này ta thật sự không để ý đến ngươi!
Giọng nói vừa dứt, tốc độ thiếu nữ rời đi nhanh hơn, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Vân Triệt.
Tiểu Mạt Lỵ rời đi, mãi cho đến khi Vân Triệt quay trở lại Hắc Gia thành, cũng không hề xuất hiện nữa.
Nàng giống như thiên chân vô tà, còn ngây thơ vô lý, nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng thật ra từ đầu đến cuối đều một giọt nước cũng không rỉ. Nhưng đôi mắt của nàng lại rất trong veo không tạp chất, như thủy tinh được khảm ngôi sao vào, hơn nữa chưa bao giờ mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm, mặc dù có hai lần đều suýt chút nữa hại chết hắn, nhưng không biết vì sao, Vân Triệt lại hoàn toàn không sinh ra chán ghét nàng được, lần này nàng chẳng hiểu ra làm sao tức giận rời đi, hắn vừa thả lỏng một hơi đồng thời còn có phần không nỡ.
“Nên đi Thiên Cơ giới, hy vọng có thể có thu hoạch đi.” Nghĩ đến trên người mình có trọn vẹn hơn một tỷ huyền thạch, trong lòng Vân Triệt rất có tự tin. Cho dù tinh giới thượng vị “Thượng vị” như thế nào, hắn cũng không tin nhiều huyền thạch như vậy còn không đổi được đến hai “Thiên cơ”!
Đi đến Hắc Vũ thương hội, Kỷ tiên sinh đã trở về. Nhìn thấy Vân Triệt, hắn lập tức đứng dậy tiến lên, kích động vô cùng nói:
- Lăng Vân công tử, Hồn tông đã xong đời, kết cục của Hắc Gia giới sắp thay đổi, mà Hắc Vũ thương hội ta cũng nhận được cuộc đời mới, tất cả, đều do công tử ban tặng, đại ân đại đức, không gì báo đáp… Xin nhận một lạy của Kỷ mỗ!
Kỷ tiên sinh kích động nói, vái lạy thật sâu ở trước mặt Vân Triệt.
Tuy rằng, Vân Triệt làm tất cả, không có một chút nào vì Hắc Vũ thương hội, nhưng về kết quả mà nói, thật sự là ơn tái tạo đối với Hắc Vũ thương hội.
Vân Triệt tiến lên trước nâng hắn lên, nói:
- Kỷ tiên sinh đừng như thế. Lần này ta đến, là có một chuyện muốn nhờ.
- Có phải công tử chuẩn bị lên đường đi Thiên Cơ giới không?
Kỷ tiên sinh nói, sau đó khẽ cười một tiếng:
- Chuyện của công tử, Như Nhan đã đề cập tới với Kỷ mỗ. Muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được cửu tinh phật thần ngọc và hoàng tiên thảo kỳ vật thế gian này, Thiên Cơ giới thật sự là lựa chọn tốt nhất, nhưng giá cao cũng cực kỳ to lớn. Chỉ có điều nếu như công tử đã có ý đó, nói vậy cũng đã sớm có chuẩn bị.
Ý cười của Kỷ tiên sinh lại tăng lên:
- Về phần chuyện đi Thiên Cơ giới, thật ra ngay tại nửa canh giờ trước, Như Nhan đã tự mình bắt đầu an bài chuyện này, công tử thoáng nghỉ ngơi nửa khắc, nghĩ đến chắc sẽ lập tức…
- Công tử!
Kỷ tiên sinh còn chưa dứt lời, phía sau đã truyền đến giọng nói hơi dồn dập của Kỷ Như Nhan. Kỷ tiên sinh quay đầu lại, nhìn dáng vẻ Kỷ Như Nhan hơi nhíu mày:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Như Nhan nhìn Vân Triệt:
- Công tử, mới vừa nhận được tin tức. Ngay tại vài canh giờ trước, Thiên Cơ giới bỗng nhiên tuyên bố bế giới, cự tuyệt bất cứ kẻ nào đến bái phỏng, toàn bộ thứ nguyên huyền trận thông đến Thiên Cơ giới đã tất cả không cách nào khởi động.
Chân mày Kỷ tiên sinh cau chặt:
- Chuyện này… Sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy?
- Nghe nói là vì huyền thần đại hội lần này, là thật hay giả, sợ rằng chỉ có chính Thiên Cơ giới tự biết.
Kỷ Như Nhan nói.
“…” Ngực Vân Triệt phập phồng, hỏi:
- Có nói bế giới tới khi nào không.
- Phải thời gian hơn hai năm, nghe nói muốn sau khi đại hội huyền thần kết thúc mới có thể giải trừ bế giới.
Thần sắc Kỷ Như Nhan ảm đạm, dù là ai cũng không thể nào dự đoán được sẽ có chuyện không đúng dịp như vậy.
“…” Cảm giác lúc này của Vân Triệt, không khác gì bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, hắn trầm mặc hồi lâu, nói:
- Nếu không đi được Thiên Cơ giới, vậy tùy tiện tinh giới thượng vị nào đó đi, chỉ cần có khả năng tìm được hoàng tiên thảo là được rồi.
Kỷ Như Nhan khẽ cắn môi, ánh mắt lại đột nhiên kiên định nói:
- Công tử… Ngươi tạm thời ở Hắc Gia giới có được không, chuyện tìm kiếm cửu tinh phật thần ngọc và hoàng tiên thảo liền giao cho chúng ta, công tử có đại ân với chúng ta, chúng ta chắc chắn toàn lực ứng phó.
- Không cần, ta tự tìm là được rồi. Cửu tinh phật thần ngọc đã tìm được, còn về hoàng tiên thảo mà nói… Luôn có hy vọng.
Vân Triệt lắc đầu. Tuy rằng thế lực của Hắc Vũ thương hội thật lớn, năng lực tình báo cũng rất mạnh, nhưng nơi này dù sao cũng là tinh giới hạ vị, muốn tìm được hoàng tiên thảo, chỉ có tinh giới thượng vị ở cấp bậc rất cao mới có một chút khả năng.
Kỷ tiên sinh lại vô cùng trịnh trọng nói:
- Công tử! Lời Như Nhan nói không sai, chuyện này, vẫn nên giao cho chúng ta thì tốt hơn. Cho dù năng lực, quyết đoán công tử đều kinh người không gì sánh được, Kỷ mỗ bình sinh ít thấy, nhưng mà, công tử dù sao lẻ loi một mình, vả lại đến thần giới thời gian ngắn ngủi, mà Hắc Vũ thương hội ta mặc dù thân ở hạ giới, nhưng nội tình có năm vạn năm, tình báo không chỉ lan đến vô số tinh giới hạ vị, cũng có rất nhiều trung vị, thậm chí một vài tinh giới thượng vị đều thường xuyên có lui tới, cho nên nếu bàn về năng lực tìm kiếm, Hắc Vũ thương hội đích xác hơn xa một mình công tử.
“…” Thần sắc Vân Triệt rung chuyển.
- Kỷ mỗ là người làm ăn, cũng không nguyện thua thiệt người cái gì, nhất là ân tình. Công tử đại ân như trời, chúng ta lại ngay cả đưa công tử đi Thiên Cơ giới yêu cầu nhỏ như vậy đều không thể hoàn thành, trong lòng Kỷ mỗ xấu hổ tột đỉnh.
Kỷ tiên sinh chìa một ngón tay, sắc mặt và giọng nói nghiêm trang trịnh trọng không gì sánh được:
- Một năm, xin công tử cho chúng ta thời gian một năm. Hiện giờ thoát khỏi kiềm chế của Hồn tông, hành động của chúng ta đã hoàn toàn tự do, sẽ dốc hết toàn lực, vận dụng toàn bộ đường tình báo có thể sử dụng tìm hoàng tiên thảo cho công tử. Nếu tìm được, năng lực có thể đạt được, chúng ta sẽ trực tiếp đưa tới trên tay công tử, nếu năng lực không thể bằng, cũng trước tiên báo cho công tử biết, xin công tử tin tưởng chúng ta.
- Nếu như… Sau một năm vẫn không có thu hoạch được gì, chúng ta cũng không có mặt mũi giữ công tử lại.
Kỷ tiên sinh nói vô cùng chân thành và vội vàng, rõ ràng đang nói lời trợ giúp Vân Triệt, lại dùng giọng điệu gần như thỉnh cầu.
Đúng vậy, trên bản chất hắn là người làm ăn, Hắc Vũ thương hội có thể có hôm nay, có liên quan đến nguyên tắc xử thế truyền thụ qua nhiều thế hệ của bọn họ, hắn khát vọng có thể báo đáp Vân Triệt, chẳng sợ không tiếc đại giới.
Vân Triệt kịch liệt động dung… Không sai, bản thân chung quy chính là lẻ loi một mình, trừ bỏ Ngâm Tuyết Viêm Thần và Hắc Gia giới, hắn hoàn toàn không biết gì về tỉnh giới khác, đối với kết cấu của toàn bộ thần giới đều chỉ có một khái niệm rất mơ hồ.
Tin tức tìm được hoàng tiên thảo… Một mình hắn, nào so sánh được với Hắc Vũ thương hội đã cắm rễ năm vạn năm ở thần giới, cành lá không biết đã kéo dài đến nơi nào.
Lập tức, Vân Triệt lại không do dự, gật đầu nói:
- Được, vậy xin nhờ Kỷ tiên sinh và Như Nhan cô nương.
Nhìn thấy Vân Triệt gật đầu, Kỷ tiên sinh như trút được gánh nặng nở nụ cười:
- Thật tốt quá. Ngày mai, Kỷ mỗ sẽ toàn lực thúc đẩy chuyện này, xin công tử yên tâm. Nếu như công tử không còn nơi khác để đi, liền ở lại Hắc Vũ, ta lập tức an bài…
Vân Triệt lắc đầu:
- Không cần. Trước khi tìm được đến hoàng tiên thảo, ta sẽ Hắc Hồn sơn tu luyện. A đúng rồi, còn có một việc muốn làm phiền Kỷ tiên sinh: Trong Hồn tông nhất định có giấu không ít huyền kiếm cao cấp, nếu thuận tiện, kính xin Kỷ tiên sinh có thể vì ta vào tay một ít… Càng nhiều càng tốt.
- Như thế, yên lặng chờ tin lành.
––––––––––––––
Không thể không tiếp tục lưu lại Hắc Gia giới, sau khi nhờ cậy chuyện hoàng tiên thảo cho Hắc Vũ thương hội, Vân Triệt dứt bỏ tạp niệm, bắt đầu một lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.
Chỗ sâu trong Hắc Hồn sơn mạch có lượng lớn huyền thú cao cấp di chuyển, trong đó có rất nhiều con đủ để tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Vân Triệt, lại còn có huyền thú Thần Kiếp cảnh hậu kỳ Vân Triệt không có khả năng đối phó, thậm chí có khả năng có sự tồn tại của huyền thú Thần Linh.
Đi đến khu vực dày đặc huyền thú, Vân Triệt hạ xuống, gọi Hồng nhi ra, nhanh chóng liền tâm tĩnh lặng như nước, theo một tiếng gầm nhẹ của hắn, huyền khí trên người nổ tung, trong lúc sóng khí sôi trào, huyền thú chung quanh hơn mười dặm đều bị kinh động toàn bộ, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, thú gầm mấy ngày liền
Trọng kiếm vung lên, vung ra từng đường hỏa diễm vàng ròng. Sau khi Hồng nhi ăn Vĩnh Dạ ma kiếm vào, lực lượng và sức nặng của Kiếp Thiên kiếm đồng thời tăng vọt khiến cho hắn trong khoảng thời gian rất dài khó mà khống chế, nhưng hiện giờ, Kiếp Thiên kiếm ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng vô cùng, kiếm thế đánh ra giống như sóng lớn che trời, lay động toàn bộ sơn mạch.
- Grào ––
Một tiếng gầm giống như sóng lớn, từ trên ngọn núi cao phía sau đột nhiên bổ nhào xuống một con cự thú giống như núi nhỏ, lúc bổ nhào xuống, một bóng đen vĩ đại đã hoàn toàn bao phủ không gian chỗ Vân Triệt.
Thân thể Vân Triệt chưa quay lại, Kiếp Thiên kiếm đánh ngược ra, theo sóng khí vặn vẹo hỏa diễm kiếm khí hướng tới, thân thể cự thú vỡ vụn ở trên không, máu nổ tung ngay tức khắc lại bị sóng khí đẩy ra, cho đến rơi ra ngoài mười mấy dặm.
Mùi máu tươi phiêu tán nhất thời đưa tới càng nhiều huyền thú, lượng lớn khí tức bắt đầu tới gần vị trí Vân Triệt, mà cũng chính là Vân Triệt mong muốn, tu luyện an nhàn khiến cho hắn gần như không cảm giác được tiến cảnh của huyền lực, liền ngay cả trái tim đều dần dần khó mà bình tĩnh xuống được.
Hắn cần hiểm cảnh, thậm chí tử cảnh tử địa!
Đây cũng là do Mạt Lỵ từng dạy cho hắn.
Hắc Hồn sơn đang run run, tiếng gầm rú, tiếng gầm gừ, tiếng hét thê thảm bắt đầu vang lên rung trời, bên tai không dứt. Vô số cỏ cây, huyết nhục, hỏa diễm bay tán loạn đầy trời.
Hồi lâu, đều không bình ổn.
Thi thể huyền thú bên người càng ngày càng nhiều, hỏa diễm đã lan tràn tới ngoài hơn mười dặm. Thân thể của Vân Triệt đã bắt đầu có cảm giác thoát lực mỏi mệt rất nhỏ, nhưng uy lực mỗi một kiếm lại càng thêm mãnh liệt, máu cũng càng thêm sôi trào.
Nhưng hắn cũng không biết, ở trên không xa xôi, có một đôi mắt vẫn luôn yên lặng nhìn hắn.
Tiểu Mạt Lỵ khoanh chân ngồi trên một đám mây, hai tay nâng má, chớp mắt cũng không chớp nhìn Vân Triệt. Nàng giữ tư thế này đã thật lâu, nàng nhìn cực kỳ yên tĩnh, cũng rất chân thành, ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao chuyện nhàm chán như vậy, nàng sẽ xem lâu như thế, còn xem nghiêm cẩn như vậy, luôn luôn không muốn dời ánh mắt.
Nửa canh giờ đi qua, tiếng thét gào của huyền thú cuối cùng ngừng lại. Vân Triệt chống kiếm quỳ xuống đất, thân thể thở dốc quá mức kịch liệt gần như muốn bẻ gãy. Bên cạnh hắn, huyền thú bị dập nát đủ để xếp thành một ngọn núi cao, mùi vị máu tanh gay mũi làm cho người ta buồn nôn.
Vân Triệt ngồi trên chỗ đá vụn, bắt đầu chữa khỏi vết thương trên người, biểu cảm bình tĩnh đến đáng sợ… Bởi vì mình đầy thương tích giờ phút này làm cho người ta sợ hãi, đối với hắn mà nói lại quá bình thường, lại quá mức quen thuộc.
- Thật sự… Rất giống đấy.
Ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Vân Triệt, tiểu Mạt Lỵ nhỏ giọng nói nhỏ, ánh mắt vô ý thức mê ly.