.
._562__1" class="block_" lang="en">Trang 562# 1
Chương 1123: Lại quay về Ngâm Tuyết
Ý thức trong mông lung dần dần thức tỉnh, bóng dáng của Mộc Huyền Âm hiện ra rõ ràng trong đầu.
Sư tôn!
Vân Triệt giật mình một cái, đột ngột ngồi dậy.
Bên tai truyền đến tiếng thiếu nữ kinh hô, tiếng bước chân vội vàng cấp tốc tới gần:
- A! Vân Triệt, ngươi đã tỉnh!
Nhìn thiếu nữ áo lam trước mắt, Vân Triệt ngẩn ngơ:
- Tiểu Lam... Sư tỷ?
Lúc này hắn đang ngồi trên một chiếc xe trượt tuyết hơi cao, tầm mắt đạt tới, là băng tinh hổ phách quen thuộc, khí tức nơi chóp mũi, là hàn khí tinh thuần quen thuộc, trước mắt, chính là nữ hài mang theo vẻ mặt kinh hỉ, là Mộc Tiểu Lam hồi lâu không thấy.
Nơi này là... Ngâm Tuyết giới... Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu...
Mộc Tiểu Lam vui sướng nói, cặp mắt sáng lấp lóe nhìn hắn:
- Thật tốt quá, lúc ngươi trở lại đã hôn mê, ta còn tưởng rằng ngươi bị thương đó, chỉ có điều thoạt nhìn dường như một chút chuyện đều không có. Trong khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu? Tại sao lại té xỉu? Sư tôn nói ngươi đi ra ngoài lịch lãm, ta còn tưởng rằng ngươi phải đi thật nhiều năm mới chịu quay trở về.
Mộc Tiểu Lam nói một tràng, Vân Triệt trong hoảng hốt thất thần lại không nghe rõ. Hắn lắc lắc đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi mình hôn mê, hơi thất thần nói:
- Sư tôn đâu
- A... Tông chủ nàng vẫn chưa về, là thánh long tọa kỵ của tông chủ đưa ngươi về.
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt hơi kỳ quái, Mộc Tiểu Lam do dự một chút, vẫn không kiềm chế được tò mò:
- Vân Triệt, đã xảy ra chuyện gì sao?
Vân Triệt lắc lắc đầu, không cách nào trả lời.
- Tiểu Lam, con đi ra ngoài trước đi.
Một giọng nói êm ái truyền đến, Mộc Băng Vân chậm rãi đi tới, tuyết nhan với băng mâu lạnh lùng như trước.
- Dạ.
Tuy rằng đầy bụng tò mò, nhưng Mộc Tiểu Lam vẫn nhu thuận rời đi.
Mộc Băng Vân tiến lên trước, trong mắt nhìn Vân Triệt nhất thời biến thành vô cùng phức tạp.
Vân Triệt cúi đầu, lần đầu tiên không dám đối diện với Mộc Băng Vân. Bởi vì hắn biết mình phạm phải sai lầm lớn cỡ nào, nhất là giờ phút này đối mặt lại là Mộc Băng Vân muội muội của Mộc Huyền Âm, có đại ân đối với hắn.
- Sư tôn ngươi tìm được ngươi ở đâu?
Mộc Băng Vân mở miệng, giọng nói vẫn nhu hòa quen thuộc.
- Phía đông, trong Huyễn Hải đảo, bí cảnh viễn cổ tên là huyễn hải cổ cảnh.
Vân Triệt trả lời, vẫn cúi đầu, trong lòng khó bình ổn.
- Quả nhiên...
Vân Triệt:"..."
- Hiện giờ sư tôn của ngươi ở đâu? Vì sao còn chưa trở về?
Mộc Băng Vân hỏi.
Vân Triệt lắc đầu:
- Ta không biết. Ta vừa nhìn thấy sư tôn, liền bị sư tôn dưới cơn thịnh nộ... Tỉnh lại đã ở trong này.
"..." Mộc Băng Vân không hỏi tiếp, cũng không có thần sắc lo lắng, dù sao lấy thực lực của Mộc Huyền Âm, cho dù nàng thân ở đâu, đều vốn không cần lo lắng gì, ánh mắt của nàng dời khỏi trên người Vân Triệt, bộ ngực cao ngất phập phồng, hiển nhiên trong lòng cũng không bình ổn, giọng nói êm ái nhiều thêm vài phần âm u khó nén:
- Vân Triệt, chuyện ngươi đã làm khi ở Viêm Thần giới, ta đã biết được toàn bộ... Trừ sư tôn ngươi ra, cũng chỉ có một mình ta biết được.
Sắc mặt Vân Triệt u ám:
- Ta tự biết... Tội không thể tha.
Trong giọng nói của Mộc Băng Vân mang theo một chút cảm xúc dao động, nàng quay lưng đi, giống như sợ ánh mắt của mình lưu lại lâu trên người Vân Triệt sẽ khiến cho băng tâm yên tĩnh ngàn năm của nàng không khống chế được:
- Ngươi thật sự tội không thể tha. Tông chủ nàng không chỉ là Ngâm Tuyết Giới Vương, tông chủ Băng Hoàng, càng là người đệ nhất trong lịch sử vài chục vạn năm của Ngâm Tuyết giới, thân phận của nàng được tôn sùng, thực lực cường đại, có thể nói từ xưa đến nay đều không có. Cho dù đế vương một quốc gia, dám can đảm tùy tiện nhìn thẳng vào nàng đều là khinh nhờn, ngay cả gần người trăm thước đều là hy vọng xa vời, nửa câu ngôn ngữ mạo phạm, đều là tử tội không thể tha thứ!
- Nàng còn là sư tôn của ngươi!
- Mà ngươi...
Cho dù đưa lưng về phía Vân Triệt, nhưng giọng nói của Mộc Băng Vân vẫn mất đi bình tĩnh, bóng lưng yểu điệu run rẩy rất khẽ, hồi lâu mới chậm rãi bình ổn.
Cho dù đã qua lâu như vậy rồi, nàng vẫn không cách nào tiếp nhận và tha thứ.
Cho dù nửa năm trước Vân Triệt mạo phạm bản thân, nàng cũng đều không đến mức như thế.
Vân Triệt vẫn cúi đầu, không có nửa câu tranh cãi phản bác... Cũng không cách nào cãi lại.
- Lúc đó tuy rằng tông chủ dưới thương tổn thân nhiễm máu cầu long, không cách nào tự cứu, nhưng ngươi đã mang nàng thoát khỏi, rõ ràng có thể mượn dùng lực lượng của ba tông chủ Viêm Thần, dễ dàng xua tan máu cầu long, vì sao lại muốn...
Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, thốt ra:
- Ta không tin tưởng bọn họ! Ta sợ bọn họ sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tổn thương đến sư tôn. Hơn nữa ta không muốn để cho bọn họ khinh nhờn...
Hắn khi đó, còn đắm chìm trong oán hận đám người Diễm Vạn Thương ích kỷ không cứu, oán hận bọn họ rất nhiều thậm chí còn có sát tâm, sao lại sẽ có một chút tin tưởng. Vả lại cho dù bọn họ nguyện ý toàn lực cứu giúp, nhất định sẽ có tứ chi đụng chạm, lấy cao ngạo băng tuyệt của Mộc Huyền Âm, sao có thể tiếp nhận.
Mà nửa câu nói sau, hắn nói được một nửa, liền không còn biện pháp nào nói tiếp.
Bởi vì về kết quả mà nói, hắn làm đối với Mộc Huyền Âm, sao chỉ dừng lại ở khinh nhờn.
Mộc Băng Vân buồn bã nói:
- Ngoại trừ mượn dùng lực lượng của ba tông chủ, còn có một chuyện, ngươi cũng không biết. Trong cơ thể của tông chủ có băng hoàng nguyên hồn cường đại, cho dù huyền lực hoàn toàn biến mất, ý thức hôn mê, chính là máu cầu long, cũng vốn không có khả năng nguy hiểm đến tâm hồn và tính mạng của nàng.
Vân Triệt chợt ngẩng đầu, sững sờ ở đó.
- Ngươi phạm phải, là tội lớn không thể tha thứ nhất trong lịch sử của cả Ngâm Tuyết giới. Nhưng dù sao, trước đó, ngươi đã cứu tính mạng của tông chủ... Bằng không, nàng tất nhiên đã ngã xuống trong táng thần hỏa ngục.
Vân Triệt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng, không cách nào thấy rõ được ánh mắt của nàng, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc với tâm tình vô cùng phức tạp của nàng.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng thở dài:
- Kể cả như vậy, ta vẫn không cách nào thuyết phục bản thân tha thứ cho ngươi. Sư tôn của ngươi... Nàng cũng vạn phần thất vọng với phẫn nộ về ngươi.
- Ta biết.
Vân Triệt ảm đạm nói nhỏ, sau đó tự thẹn cười:
- Ta hiện giờ... Đã không có tư cách làm đệ tử của sư tôn. Băng Vân cung chủ, là ngươi dẫn ta đến Ngâm Tuyết giới, sau đó lại nhiều lần chiếu cố ta, cho dù như thế nào, ta đều sẽ không quên ân tình của ngươi. Chính là... Ta chắc đã không có cơ hội báo đáp.
Trái ngược với thân phận của Mộc Huyền Âm và độ cao chỗ nàng đứng, Vân Triệt nhỏ bé đến ngay cả con kiến đều không được tính.
Cũng như một tiểu khất cái hèn mọn khinh nhờn nữ đế được tôn sùng trên đời, lăng trì một vạn lần cũng khó chuộc tội được.
Chẳng những làm dơ bẩn thánh thể của nàng, còn hủy đi thân thể nguyên âm hoàn chỉnh của nàng... Chứ đừng nói chi là, nàng còn là sư tôn của hắn, còn có ân tình rất lớn đối với hắn.
Hắn cảm nhận được phẫn nộ của Mộc Huyền Âm khi nhìn hắn, lần này, hắn đã chuẩn bị xong thừa nhận trừng phạt nặng, hơn nữa không chuẩn bị lại trốn đi.
Mộc Băng Vân im lặng, hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói:
- Ngươi có biết, tại sao tông chủ nàng lại đi nơi tên Huyễn Hải đảo kia không?
- Là nhận thấy được khí tức của ta đi.
Vân Triệt đáp lại. Hắn không biết Mộc Huyền Âm tìm được hắn như thế nào. Lúc trước đi tới Hắc Gia giới, Hỏa Như Liệt thề giữ bí mật cho hắn. Ở Hắc Gia giới, hắn đều lấy"Lăng Vân" tự xưng, biết cái tên"Vân Triệt" của hắn, cũng chỉ có Kỷ Như Nhan
Vì đề phòng có người biết được hắn đến từ Ngâm Tuyết giới, hắn gần như không hề vận dụng băng hoàng phong thần điển. Liền ngay cả tu luyện, cũng lựa chọn Hắc Hồn sơn mạch nơi có thể ẩn nấp và lẫn lộn khí tức trên trình độ thật lớn.
Mộc Băng Vân chậm rãi lắc đầu:
- Không. Tuy rằng nàng vẫn luôn luôn tìm ngươi, nhưng thần giới to lớn, nàng chưa bao giờ có thể tìm được tung tích của ngươi. Sở dĩ nàng đi Huyễn Hải đảo, là vì ngẫu nhiên biết được nơi đó xuất hiện hoàng tiên thảo, vì không để cho người khác lấy được mà tự mình đi đến... Bởi vì, đó là vật cần thiết để luyện chế càn khôn ngũ quỳnh đan cho ngươi!
"...!" Vân Triệt nhất thời ngây ngốc ở đó.
Liếc mắt nhìn Vân Triệt một cái thật sâu, Mộc Băng Vân chậm rãi rời đi, giọng nói băng u phiêu miểu giống như đến từ cảnh trong mơ:
- So với sai lầm lớn ngươi phạm phải, nàng càng thất vọng và phẫn nộ, là ngươi chạy trối chết.
Mộc Băng Vân rời đi, Vân Triệt giật mình ở đó, cả người như bị kéo ra hồn phách... Hồi lâu, hắn chậm rãi nâng tay, đè lên trên trái tim mình, nơi đó, như có thứ gì đó đang kịch liệt nhảy lên, ko cách nào dừng lại.
"Sư tôn không muốn giết ta... Nàng đi vào trong đó... Là vì tìm hoàng tiên thảo cho ta..."
"Là... Vì ta..."
Rắc!!
Rắc!!
Rắc!!
Bên trong cổ cảnh lam quang tàn sát bừa bãi, mỗi một lần phượng hót sói tru, đều sẽ dẫn đến toàn bộ thế giới run run thậm chí lật chuyển.
Tiểu thế giới độc lập này đã bảo tồn từ thời đại chư thần viễn cổ đến nay, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, đã triệt để hóa thành luyện ngục rét căm căm với hủy diệt. Không gian vỡ vụn, vạn vật đều rơi xuống, liền ngay cả pháp tắc đều đã hoàn toàn ở bên bờ chuẩn bị sụp đổ.
Cổ cảnh đã gần bên sụp đổ, Mộc Huyền Âm và Tiểu Mạt Lỵ tự nhiên sẽ không có chuyện không phát hiện ra, nhưng ác chiến giữa các nàng vẫn đang tiếp tục, chiến từ phía đông đến phía bắc, rồi đến đỉnh phía nam, không có khoảnh khắc dừng lại.
Mộc Huyền Âm là một Thần Chủ cường đại, ở thần giới người biết được kỳ danh không ai không biết, Ngâm Tuyết giới với Viêm Thần giới liền kề nhau càng rành mạch. Nhưng mà, cho dù là Vân Triệt, hoặc nếu Băng Hoàng thần tông hoặc ba tông chủ của Viêm thần tông nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt, đều quả quyết không dám tin vào hai mắt của mình.
Một trận chiến ở táng thần hỏa ngục, Mộc Huyền Âm bị hai viễn cổ cầu long ám toán, mặc dù nhờ Vân Triệt liều mình tương trợ mới tránh được một kiếp ngã xuống, nhưng bản thân bị thương nặng, huyền lực chẳng những tiêu hao tới khô kiệt. Còn ở dưới tuyệt cảnh vì gắng gượng tiêu diệt một con cầu long, mà tổn hao nhiều tinh huyết, phóng ra"Đoạn nguyệt hủy thương" cấm kỵ, hành động đó chẳng những làm tăng thêm thương thế, còn tổn hại thiên phú và tu vi trên trình độ lớn hơn.
Sau đó lại vì Vân Triệt mà mất đi băng hoàng nguyên âm...
Trọng thương, cùng với huyền lực, tinh huyết, thiên phú, nguyên âm tổn hại, đả kích và trọng thương đối với Mộc Huyền Âm có thể nói lớn đến mức tận cùng. Ở trong dự đoán của Vân Triệt, Mộc Huyền Âm có lẽ phải hôn mê mấy tháng mới có khả năng tỉnh lại, về phần khôi phục huyền lực, khả năng phải mất vài năm, thậm chí thời gian càng lâu.
Hơn nữa cho dù khôi phục, cũng yếu hơn quá khứ, hơn nữa cả đời, đều có thể sẽ ko hề có một chút tiến cảnh nữa.
Đối với một người đang ở đỉnh huyền đạo mà nói, đây không thể nghi ngờ là một kết quả tàn khốc vốn không cách nào tiếp nhận.
Nhưng mà, Mộc Huyền Âm đang ác chiến với Tiểu Mạt Lỵ, trên thân thể nàng lại không hề có một chút dáng vẻ yếu ớt của thương thế và huyền khí chưa lành, đây vốn đã có phần không thể lý giải.
Nhưng càng thêm kinh người chính là, huyền lực của nàng chẳng những không hề có chút dấu hiệu hao tổn, ngược lại còn cường đại hơn lúc giao chiến với viễn cổ cầu long... Hơn nữa cường đại không chỉ có một chút.
Lực lượng khủng bố khi nâng tay khiến cổ cảnh to lớn đều run run kia, cho dù đối mặt với hai con, thậm chí ba con viễn cổ cầu long, đều có thể dễ dàng tiêu diệt!
Cảnh giới Thần Chủ, cảnh giới tối cao mà ngay cả vô số huyền giả thần giới đều ko dám hy vọng xa vời. Mà ở cảnh giới này, cho dù đi tới một bước nhỏ bé, đều cần thiên phú kinh thế, cơ duyên rất lớn, năm tháng đáng kể và nỗ lực mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian nửa năm, đối với một Thần Chủ mà nói, chẳng qua chỉ là khoảng cách trong nháy mắt. Nhưng chính là trong vòng nửa năm ngắn ngủi này, Mộc Huyền Âm dưới trọng thương tổn hại chẳng những thương thế huyền lực khôi phục toàn bộ, hơn nữa còn cường đại hơn lúc trước mấy lần!
Chẳng những không thương tổn không tổn hao gì, hơn nữa quả thật có thể coi như thoát thai hoán cốt!
Biến hóa hoàn toàn không hợp với nhận thức và thưởng thức này, cho dù vương của Vương giới đứng ở trên đỉnh hỗn độn, đều quả quyết không thể tin được.
Lực lượng của Tiểu Mạt Lỵ không ngừng tăng lên, uy thế của mỗi một kiếm, đều sẽ lật tung toàn bộ biển cả có trong cổ cảnh, nhưng thủy chung không cách nào áp chế Mộc Huyền Âm, kinh ngạc càng ngày càng nặng ngưng tụ trong tinh mâu như thương lam của nàng, cuối cùng lại hóa thành một luồng huyết quang màu đỏ tươi cuồng bạo.
- Huyết -- nguyệt -- tru -- tiên -- kiếm!!
Thiên lang ảnh tái hiện, nhưng không còn là màu thương lam nữa, mà là huyết trì giống như đến từ địa ngục, khắp cả người màu đỏ. Hai tròng mắt sói giận trừng, như hai vầng trăng sáng màu máu ngang trời, trải ánh sáng diệt thế về phía thế giới.
Tuyết y của Mộc Huyền Âm bay bay, như tiên trên cung trăng, cho dù long trời lở đất, đều không nhiễm một hạt bụi. Chỗ Tuyết Cơ kiếm chỉ đến, vạn vật đóng băng, chín vòng băng hoàn cấp tốc kết lên, lại nháy mắt lồng lên nhau, trải rộng ra một trận thế băng lẫm cực lớn, nhô lên cao trùm về phía bóng sói huyết sắc.
Tinh...
Trong nháy mắt, toàn bộ sáng rọi với âm thanh của cả thế giới biến mất, sau đó, tất cả toàn bộ bên trong cổ cảnh, từ biển cả đến đất bằng, từ cự thạch đến cát bụi, toàn bộ bị đóng băng triệt để, hóa thành huyền băng, lại trong khoảnh khắc toàn bộ vỡ vụn, bột mịn vô tận hỗn loạn phiêu đãng trong trời đất sụp đổ.
Rắc rắc... Rắc rắc... Rầm rầm...
Ngàn vạn vết rách không gian điên cuồng lan tràn ở tất cả các góc, liên tiếp, khuếch đại, theo một tiếng nổ to bị tiêu diệt tất cả, huyễn hải cổ cảnh đang trong run rẩy chống đỡ hồi lâu cuối cùng triệt để sụp đổ...