.
._561__2" class="block_" lang="en">Trang 561# 2
Chương 1122: Cổ cảnh sụp đổ
Băng hàn tràn ngập phía chân trời với huyền khí của Mộc Huyền Âm tăng vọt giống như điên, khiến cho hàn khí khủng bố cường thịnh đến điểm tới hạn nào đó, nhưng lại hóa thành khí tức hình như có hình dáng, liên tiếp đánh sâu vào lĩnh vực huyền khí vặn vẹo lên ở phía trước Tiểu Mạt Lỵ.
Dần dần, nàng bắt đầu cảm thấy lạnh như băng cấp tốc tới gần.
Tiểu Mạt Lỵ trong tiếng kinh hô, trên khuôn mặt nàng luôn luôn vui cười tự nhiên cuối cùng nghiêm túc lên, lĩnh vực huyền khí bành trướng mấy lần, đẩy toàn bộ huyền khí chung quanh ra, cảm giác băng hàn trong đến gần cũng theo đó mà trừ khử.
Tinh!
Lam quang khẽ hiện, sáng mờ giống như bắc cực trước bình minh. Tuyết y của Mộc Huyền Âm bay lên, cánh tay ngọc khẽ múa, trong thời gian vài giây Tuyết Cơ kiếm ẽ ra mấy trăm đường bóng kiếm, khí cơ của toàn bộ thế giới đều giống như bị dắt tới, hóa thành gió lốc hàn ngục đến từ dưới âm phủ.
Khí hậu của huyễn hải cổ cảnh thay đổi, ngay cả ngàn dặm bên ngoài, sinh linh còn sót lại đều tuyệt vọng kêu khóc trong gió rét. Mà trung tâm của băng hàn với gió lốc, ngưng tụ chính là băng ngục khủng bố mà người thường cho dù mười đời mười kiếp đều tuyệt đối không cách nào lý giải.
Mặc dù chỉ là Giới Vương của một tinh giới trung vị, nhưng cái tên Mộc Huyền Âm, ở tinh giới thượng vị và Vương giới vẫn có người biết rộng rãi. Bởi vì nàng dù sao cũng là một Thần Chủ cường đại.
Một tinh giới có được một Thần Chủ, bất kỳ tinh giới nào khác đều tuyệt đối không dễ dàng trêu chọc.
Nhưng mà, thực lực mà Mộc Huyền Âm biểu hiện ra, hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của Tiểu Mạt Lỵ, càng xa không phù hợp với toàn bộ tư liệu và nghe đồn của nàng.
Dưới ngàn vạn băng ảnh, vẫn không phá vỡ được lĩnh vực huyền khí của Tiểu Mạt Lỵ. Đây đối với Tiểu Mạt Lỵ mà nói, là chuyện đương nhiên. Bởi vì lấy thân phận và độ cao chỗ của nàng, cho dù thực lực của Mộc Huyền Âm vượt xa dự đoán trước, cũng quả quyết không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với nàng –– cho dù nàng sử dụng lực lượng không đến ba thành.
Băng hàn như trước, nhưng gió lốc và hàn quang thoáng dừng lại, giống như ở dưới trạng thái cực hạn lực khó tiếp tục. Mặt Tiểu Mạt Lỵ vừa nâng lên, đang định nói chuyện, bỗng nhiên, một tiếng băng hoàng kêu lên, theo đôi cánh băng hoàng dao động, một đường băng hoàn xanh thẳm từ trên trời giáng xuống, trùm thẳng vào Tiểu Mạt Lỵ. Chỉ một thoáng, toàn bộ thế giới đều trở thành màu xanh thẳm.
Vốn tưởng rằng băng hàn đã đến mức tận cùng, không ngờ ở trong một nháy mắt bạo tăng mấy lần.
- Ối ối!?
Huyền khí của Tiểu Mạt Lỵ bỗng chốc bị áp chế, sau đó hoàn toàn chậm rãi bị đóng băng, mất đi khống chế. Rét căm căm chưa bao giờ có chợt như ngàn vạn băng nhận vô hình, trực tiếp đâm thủng lĩnh vực huyền khí của nàng, đâm kín toàn thân, lại đâm vào tâm hồn, dẫn tới nàng kêu sợ hãi một tiếng.
Băng hoàn xanh thẳm trong rơi xuống co rút lại, chống chọi lấy huyền khí áp chế liên tục của Tiểu Mạt Lỵ, dần dần đã đến khoảng cách không tới mười trượng, trên khuôn mặt căng thẳng của Tiểu Mạt Lỵ xuất hiện một chút thần sắc thống khổ, cuối cùng, ánh mắt nàng khẽ chuyển, trong tròng mắt, lóe lên một chút lam quang chói mắt lạ thường.
Rầm!!!!!!
Huyễn hải cổ cảnh kịch liệt run run, một tiếng nổ vang, còn hơn tất cả kinh lôi từ trước đến nay của bí cảnh viễn cổ này, tất cả sinh linh trong cổ cảnh trong một nháy mắt toàn bộ mất đi thính giác.
Băng hoàng xanh thẳm phá nát, trọn khu vực trăm dặm, tất cả hàn khí bị loại bỏ trong nháy mắt, giống như bị một bàn tay vô hình trực tiếp xóa đi từ giữa trời đất.
Thay vào đó, là vô số huyền quang thương lam rít gào chớp động, giống như lôi điện.
Mộc Huyền Âm giống như bị chùy đánh lên cao, bóng dáng thẳng tắp bắn ngược trăm dặm, lúc dừng lại, trên tuyết nhan lại không hề biến hóa.
Băng lam với thương lam, vốn là hai màu sắc tương tự nhau, lại phân biệt rõ ràng, biến cả thế giới cổ cảnh một phân thành hai.
Tiểu Mạt Lỵ vẫn ở vị trí lúc trước, nhưng nàng đã hoàn toàn không còn dáng vẻ lững thững sân vắng như trước đó, trong hai tay chỉ có thể xưng là khéo léo, nắm lấy một thanh thương lam cự kiếm to đến thần kỳ.
Thân kiếm còn to hơn thân hình nữ hài tử, chiều dài kiếm càng gấp đôi chiều cao thiếu nữ, chuôi kiếm thô to đến cho dù hai tay nữ hài đều không thể nắm hết.
Kiếm lớn như thế, cho dù tráng hán chín thước cũng khó so sánh với, chứ đừng nói chi là một thiếu nữ lả lướt. Nhưng mà, bị nữ hài cầm vào trong tay, hiện ra lại là cảm giác hài hòa đến vô cùng kỳ dị, giống như có một âm thanh không thể kháng cự, chân thật đáng tin đang phiêu đãng trong tâm hồn: Nó vốn nên do nàng khống chế, cũng chỉ có nàng, mới xứng để khống chế nó.
Thân kiếm giống như sắt thép, lại như ngọc lưu ly, vừa nháy mắt một cái thương lam chói mắt, nháy mắt tiếp theo sẽ lại âm trầm không ánh sáng. Chuôi kiếm một thước, thân kiếm không lưỡi không mũi nhọn, ngay trước thân kiếm cả thương lam, lại chớp động lên hai mắt khát máu màu đỏ tươi như máu, như sói cuồng bạo đẫm máu.
Cự kiếm hiện thân, khí tức của Tiểu Mạt Lỵ hoàn toàn triệt để thay đổi. Nàng lúc trước, giống như thiếu nữ tinh linh vô ưu vô lo, trong hồn nhiên mang theo giảo hoạt, cho dù lực lượng nàng biểu hiện ra có thể áp đảo Mộc Huyền Âm, nhưng vẫn khó làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Nhưng lúc này, trên mặt nàng hoàn toàn lạnh nhạt, khí tức không còn một chút nhẹ nhàng ôn hòa như trước nữa, mà là một cực hạn hoàn toàn khác ––
Hung thần với tàn bạo không gì sánh kịp!
Như một đầu ma thần thượng cổ, lấy thân hình bé bỏng của nàng làm trung tâm đột nhiên thức tỉnh.
Mây vụn trên bầu trời cuồn cuộn, mặt đất chấn động, biển cả giận gào, vạn linh cúi đầu, mọt khắc này, dường như chúa tể của bầu trời mặt đất hàng thế, tất cả sinh linh tử linh đều trong sợ hãi thần phục run rẩy.
- Thiên –– lang –– thánh –– kiếm!
Trong băng mâu của Mộc Huyền Âm, phóng xuất ra ánh sáng lạ kỳ lộng lẫy.
Tiểu Mạt Lỵ không nói tiếng nào, hai tay mảnh khảnh chậm rãi nâng lên, thương lam cự kiếm giơ lên cao mà đứng… Trên thân thể nàng không hề có tức giận, không có sát ý, nhưng chiến ý bốc lên giống như biển giận sóng gào, giống như kiếm của nàng, lực lượng của nàng là vì chiến mà sinh, không ra thì thôi, vừa ra tất khiến kinh thiên hãi thế.
Lúc cự kiếm giơ lên cao, vô số thương lam quang hoa trong chớp động đã thong thả dao động, thân kiếm chỉ lên không trong một khắc, ngưng tụ thành thương lang ảnh dài trăm dặm.
- Kia… Kia… Kia… Kia là cái gì!!
Bên trong huyễn hải cổ cảnh, huyền giả còn sót lại đã không có một người có thể đứng thẳng, toàn bộ bọn họ gục trên đất nhìn trời, ở trong kinh hãi cực độ thấy được thương lang vĩ đại trên bầu trời cao kia, tròng mắt phóng đại đến gần như lấp đầy hốc mắt.
Băng mi khẽ chìm, trên tuyết nhan của Mộc Huyền Âm nâng lên một chút ngưng trọng. Bàn tay trắng nõn lắc nhẹ, Tuyết Cơ kiếm vung lên một quỹ tích kỳ dị, trong nháy mắt, mấy trăm huyền trận cỡ nhỏ đã ngưng tụ thành trước người.
Trung tâm trăm dặm thương lang, Tiểu Mạt Lỵ cuối cùng động, giữa cánh môi đầy đặn, giọng nói linh hoạt kỳ ảo như trước, lại mang theo lạnh lùng với uy nghiêm của chiến hồn:
- Thiên – lang –– trảm!
“Grào hú ––“ Thương lang rít không, lao thẳng tới Mộc Huyền Âm, ở trên thương khung chấn động vẽ ra một đường thương lam quỹ tích khổng lồ, thật lâu không tiêu tan.
Nếu như lúc này Vân Triệt ở bên, tất nhiên sẽ chấn động.
Bởi vì một kiếm này, rõ ràng chính là Thiên lang trảm –– kiếm thứ nhất của “Thiên lang ngục thần điển” mà bình thường có phần dựa vào!
Nhưng mà, cho dù đều là thiên lang trảm, uy thế, thần vận thần kỳ này, ý cảnh khác, còn hơn Vân Triệt dâu chỉ ngàn vạn lần.
Nếu như nói thiên lang trảm ở dưới trạng thái cực hạn của Vân Triệt là ánh đèn huỳnh quang, như vậy một kiếm này của Tiểu Mạt Lỵ, giống như biển ngân hà.
Bóng dáng Mộc Huyền Âm vội vàng thối lui, mỗi một lần đoạn nguyệt phất ảnh thoáng hiện, đều sẽ lưu lại một băng liên tinh thuần.
Thiên lang trăm dặm rít không mà tới, dưới bóng sói che trời, bóng dáng của Mộc Huyền Âm nhỏ bé giống như cát bụi, mà vào lúc này, trước người nàng đã tô điểm lên chín mươi chín đóa băng liên, phóng xuất ra quang hoa đầy trời.
- Cửu tuyệt liên tâm trận!
Thế giới thoáng chốc không tiếng động, chỉ có băng lam quang hoa nồng đậm mấy lần. Ở trong lam quang chín mươi chín băng liên dao động như vì sao, phô bày lên một tinh trận khổng lồ, giam cầm thương lang trăm dặm vào trong đó, trong nháy mắt, thương lang ảnh liền ngừng rít gào, bị gắt gao đóng băng, ngừng ở không trung.
Rắc!!
Sau khoảnh khắc yên lặng, băng liên với bóng sói đồng thời phá nát, lam quang đầy trời, mặc dù uy thế Thiên Lang giảm mạnh, nhưng dư ba vẫn làm cho người ta sợ hãi, bóng dáng Mộc Huyền Âm bất động, Tuyết Cơ kiếm nhẹ nhàng đâm ra, Thiên Lang dư ba nhất thời bị một phân thành hai, từ hai bên thân thể nàng gào thét mà qua, nửa giây sau, thế giới phía sau truyền đến âm triều hủy diệt giống như long trời lở đất.
“…?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Mạt Lỵ lại hiện ra kinh ngạc. Mộc Huyền Âm ép nàng hiện ra Thiên Lang thánh kiếm, đã làm cho nàng cực kì khiếp sợ. Nhưng sau khi nàng hiện ra một kiếm của Thiên Lang thánh kiếm, lại cũng bị Mộc Huyền Âm tiếp được, hơn nữa nhìn ra cũng không phí sức.
Đây đối với nàng mà nói, đã gần đến không thể lý giải.
Thiên Lang thánh kiếm lại giơ lên, kiếm thứ hai chém ngang mà ra.
- Man –– hoang –– nha!!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ––
Thế giới run rẩy càng thêm mãnh liệt, mỗi một góc của huyễn hải cổ cảnh, từng sinh linh, đều trơ mắt nhìn đến, một thương lam cự lang lớn như thương khung mang theo uy thế hủy thiên đánh về phía bản thân mình ––
Rầm ––––––
Răng rắc!!
Một đường vết rách không gian thật lớn như lôi điện bổ ra, vắt ngang một phần ba huyễn hải cổ cảnh, giằng co trong vài giây lại không cách nào khép lại. Huyễn hải cổ cảnh đã không còn là run rẩy đơn thuần, mà hoàn toàn sôi trào.
Trời cao và mặt đất trực tiếp lật chuyển tới, toàn bộ núi cao sụp đổ, biển cả lật chuyển, vô số sinh linh dưới tuyệt vọng thét lên hoàn toàn bị chết hết, sau đó tính cả sinh mệnh đều mai táng dần dần trong thế giới băng phôi.
Cho dù huyễn giả tiến vào cổ cảnh, hay vô số huyền thú vốn sinh tồn trong cổ cảnh. Bọn chúng đến chết đều không biết mình vì sao đã chết.
Thiên tai? Trên đời làm sao có thể có tai họa thiên tai kinh khủng như thế?
Nhân họa? Kia sao có thể là lực lượng thuộc về sinh linh!
Cách vết rách không gian ngăn cách cổ cảnh thành hai phần, hai luồng lam quang vẫn bỏng mắt và phân biệt rõ ràng. Thần thức của Tiểu Mạt Lỵ đi qua mấy trăm dặm, rõ ràng tập trung vào sự tồn tại của Mộc Huyền Âm.
“Man hoang nha” càng cường đại hơn kiếm thứ nhất, vẫn không đánh tan được Mộc Huyền Âm, chỉ bức lui hai trăm dặm.
"..." Trong mắt Tiểu Mạt Lỵ lóe lên một chút khác lạ, sau đó, chiến ý của nàng theo tròng mắt sói huyết sắc trên thánh kiếm giận mở to mà càng thêm cuồng bạo.
Xoẹt!
Xoẹt!
Không gian bị xé rách thô bạo, mấy lần xuyên qua, không gian mấy trăm dặm trong giây lát gần hơn, hai đường lam ảnh nhô lên cao mà chạm vào nhau, nháy mắt liền đan xen mấy mươi lần, băng hoàng ảnh với thương lang ảnh cuối cùng chạm vào nhau, ở trong thế giới trời đật lật chuyển, pháp tắc hỏng mất, khu vực chỗ hai người, cấp tốc sáng lập ra một chân không hủy diệt có chừng mấy trăm dặm, thứ tồn tại gì đụng chạm vào, đều sẽ nháy mắt tan biến trong vô hình.