.
._561__1" class="block_" lang="en">Trang 561# 1
Chương 1121: Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn
Nữ tử tuyết y chậm rãi xoay người lại, một dung nhan như băng ngọc khắc thành, xinh đẹp tiên huyễn xuất hiện trong tầm mắt Vân Triệt, chính là lại phủ uy lăng lạnh như băng làm cho người ta như rơi vào băng ngục, giọng điệu trên môi, càng từng chữ thấu xương băng tâm:
- Ngươi còn có mặt mũi gọi ta sư tôn!
Nếu như nói trên thế giới này có một người có thể làm cho Vân Triệt chủ động thu liễm hoàn toàn tất cả ngạo khí và tôn nghiêm xuống, chỉ có Mộc Huyền Âm. Hắn kinh ngạc, chậm rãi quỳ xuống, cúi thấp đầu lại không dám nhìn vào đôi băng mâu ngưng tụ toàn bộ rét lạnh thế gian:
- Sư tôn đối với đệ tử… Ân trọng như núi… Đệ tử không thể báo đáp được chút gì… Lại phạm phải sai lầm lớn không thể cứu vãn… Đệ tử… Không có mặt mũi nào gặp lại sư tôn…
- Phạm phải sai lầm lớn liền chuồn đi cho xong chuyện, ta có dạy ngươi như vậy sao!
Hàn khí vô tận, tức giận, thất vọng ngưng tụ trong đôi mắt kia, giọng Mộc Huyền Âm chậm dần, lại càng thêm khoan tim:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi thế mà lại là người yếu đuối với không có đảm đương như thế, vốn không xứng làm đệ tử của Mộc Huyền Âm ta!
Vân Triệt không cách nào phản bác, càng không có mặt mũi tranh cãi cho dù nửa câu vì mình. Chậm rãi, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chủ động nhìn thẳng vào đôi mắt của Mộc Huyền Âm, nhẹ nhàng nói:
- Trong khoảng thời gian rời khỏi sư tôn, đệ tử vẫn luôn lòng treo thương thế của sư tôn, hôm nay nhìn thấy sư tôn đã bình yên vô sự, đệ tử cuối cùng có thể yên tâm. Đệ tử tự biết tội không thể tha thứ, cho dù sư tôn trừng phạt như thế nào, đệ tử đều cam tâm tình nguyện.
“…” Tuyết nhan không hề động dung, Mộc Huyền Âm chậm rãi nâng ngọc thủ lên, lòng bàn tay trắng như băng phủ lên trên trán Vân Triệt:
- Ngươi để cho ta hết sức thất vọng… Không thể tha thứ!
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, như bông tuyết vỡ vụn, thế giới trước mắt Vân Triệt nhất thời sụp đổ, theo xám trắng hóa thành một mảnh hôn ám, thân thể chậm rãi gục xuống, ngã trên mặt đất, không biết sống chết.
Bên trong băng hàn không tiếng động, Mộc Huyền Âm chậm rãi xoay người lại, mâu quang quét về phía ba người Mộc Bạch Mi.
Từ sau khi Mộc Huyền Âm xuất hiện, ba người Mộc Bạch Mi, Nam Liệt đại đế, Hàn Khoan đều vẫn không nhúc nhích, bọn họ không phải đang đứng ở đó, mà rõ ràng cảm giác bị một luồng băng hàn kinh khủng đến không cách nào hình dung từ thân thể đến linh hồn đóng đinh ở đó, không thể động, cũng không dám động.
Đây là một luồng uy áp mà cả đời cả kiếp này, bọn họ đều chưa bao giờ cảm nhận được, mà ba chữ “Mộc Huyền Âm”, làm cho bọn họ trong hoảng sợ gần như mất hồn mất vía.
Phong nhã khiến trời đất thất sắc mang đến cho bọn họ không phải là kinh diễm, mà là sợ hãi cực độ, khi cặp băng mâu kia xuất hiện trong mắt bọn họ, thân thể tính cả linh hồn của bọn họ đều giống như bỗng chốc rơi vào vực sâu lạnh như băng vạn kiếp bất phục.
- Ngâm… Ngâm Tuyết… Giới Vương…
Trong ba người, cũng chỉ có Mộc Bạch Mi có huyền lực cao nhất còn có thể miễn cưỡng nói ra lời, chính là giọng nói run run còn giống như bị rắn độc cắn yết hầu:
- Cung kính… Chúc mừng… Thầy trò… Gặp lại… Chúng ta… Liền… Liền… Sẽ không quấy rầy… Cáo… Cáo từ…
Ý thức của Mộc Bạch Mi hoàn toàn rơi vào trạng thái giống như mông lung, ngay cả chính hắn đều không nghe rõ đang nói cái gì, lại nói bao lâu, hắn định rời đi, nhưng hắn dốc hết toàn lực, lại vốn không cách nào di chuyển bước chân, cho đến ngay cả tồn tại của thân thể đều trở nên càng ngày càng bạc nhược.
Phù!
Bên trong tĩnh mịch, một trận gió lạnh đột nhiên gào thét, khoảnh khắc khi gió lạnh phất qua, ba người Mộc Bạch Mi trực tiếp hóa thành ba bộ băng điêu, sau đó không tiếng động mà vỡ, hóa thành bột phấn bông tuyết bay đầy trời.
Tam đại Thần Vương, trong chớp mắt, không kêu thảm thiết, không giãy giụa, cũng không có một chút do dự hay thương hại của Mộc Huyền Âm, từ Đại Giới Vương thống lĩnh một giới, ở trong băng hàn hóa thành hư vô, dễ dàng giống như lau đi ba mảnh cát bụi nhỏ bé.
Cánh tay ngọc nâng lên, trong lúc tuyết y bay lượn, một đường lam quang từ trên trời giáng xuống, hóa thành một hàn băng cự long băng dực che trời. Bàn tay Mộc Huyền Âm vừa nắm, ném Vân Triệt vào trong miệng hàn băng cự long, lạnh giọng nói:
- Ngươi đi đi.
Hàn long cự băng gầm nhẹ một tiếng, vỗ cánh bay lên, nhanh chóng tan biến phía chân trời, không biết hướng đi.
Mộc Huyền Âm đứng thẳng tại chỗ, thật lâu không hề động dung. Cho đến khi khí tức của hàn băng cự long đi xa, nàng mới bỗng nhiên xoay người, một đường hàn quang đánh thẳng về không gian phía trước:
- Lăn ra đây!
Rắc rắc rắc!
Không gian bị đóng băng trong khoảnh khắc, sau đó ầm ầm vỡ vụn, ngàn vạn cây cỏ hoàn toàn bị trừ khử, thế giới phía trước xuất hiện một mảnh trống trỗng không thấy bờ bến.
Mà ở trong thế giới trống rỗng này, một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, ánh sáng sặc sỡ óng ánh chậm rãi đi ra, kèm theo tiếng vui cười linh hoạt kỳ ảo dễ nghe:
- Đại tỷ tỷ, ngươi rõ ràng có dáng vẻ đẹp mắt như vậy, lại thật hung dữ nha.
Nếu lúc này Vân Triệt còn ở đây vả lại dưới trạng thái tỉnh táo, nhất định sẽ chấn kinh đến rớt cằm. Vì nữ hài quần áo sặc sỡ này, rõ ràng chính là Tiểu Mạt Lỵ!
Tất cả uy áp và lạnh như băng đều ngưng tụ ở trên người Tiểu Mạt Lỵ, đối mặt với thiếu nữ theo như nhận thức của Vân Triệt chỉ có Vương Huyền cảnh này, vẻ mặt và ánh mắt của Mộc Huyền Âm thế mà lại hiện lên vẻ ngưng trọng Vân Triệt chưa từng thấy:
- Ngươi là ai, tại sao lại âm thầm đi theo hắn!
Cánh môi Tiểu Mạt Lỵ nhếch lên, đối mặt với khí thế của Mộc Huyền Âm chính là không hề nhân nhượng:
- Vấn đề này rõ ràng nên là ta hỏi trước, ngươi là ai, vì sao lại vụng trộm đi theo hắn!
Giọng Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:
- Ta là sư tôn của hắn, chắc ngươi cũng nghe được đủ rõ ràng.
- Hừ, vừa hung dữ lại mắng còn đánh hắn choáng váng, nào có sư tôn nào giống như ngươi.
Hai tay Tiểu Mạt Lỵ khoanh trước ngực, vẻ mặt căm giận.
- Đây là chuyện giữa thầy trò chúng ta, không liên quan gì đến ngươi!
- Tại sao không liên quan! Hắn chính là…
Nói được một nửa, giọng Tiểu Mạt Lỵ xoay chuyển, ngón tay chỉ lên tay phải của Mộc Huyền Âm:
- Viên không huyễn thạch kia là ta đưa cho hắn, ngươi dựa vào cái gì mà đoạt lấy! Hoặc trả lại cho ta, hoặc trả lại cho hắn!
Cầm lấy không huyễn thạch, trong băng mâu của Mộc Huyền Âm thoáng qua một đường quang mang kỳ lạ:
- Ngươi đưa cho hắn? Tại sao ngươi lại muốn đưa cho hắn vật này, ngươi rốt cuộc là ai, hiểu biết về hắn bao nhiêu, có mưu đồ gì
Lúc trước nàng liền nghi hoặc, vì sao trên người Vân Triệt lại có viên không huyễn thạch bực thần vật này, đây cũng không phải thứ mà thực lực của hắn có thể lấy được.
- Hắn là ân nhân cứu mạng của ta nha, ta báo đáp hắn còn không được sao, thích đưa cái gì mắc mớ gì đến ngươi!
- Ân nhân cứu mạng?
Băng mâu của Mộc Huyền Âm hơi trầm, một đường băng hoàng ảnh chậm rãi hiện lên ở sau lưng nàng, trong tay, nhiều thêm một thanh kiếm trắng như băng:
- Xem ra, ngươi chắc không biết đàng hoàng tử tế nói thật, vậy cũng đừng trách ta!
Thân kiếm dài nhỏ, chỗ rộng nhất chẳng qua mới được một tấc, không ánh sáng không tạp chất như tuyết đúc thành.
Một đôi bàn tay nhỏ nhắn trống không đưa ra sau lưng, đối mặt với hàn khí đột nhiên bạo tăng và thế giới đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng lại vẫn tỏ vẻ vui cười:
- Chỉ sợ đại tỷ tỷ không làm được đó.
Rào!!
Băng hoàng ngâm nga, Tuyết Cơ kiếm chợt lóe mà hiện, ngưng tụ lên một đường quang hoa đẹp mắt nhất trên thế giới này, thoáng chốc, ở trong tiểu thế giới độc lập trong huyễn hải cổ cảnh gió chuyển mây biến.
Vạn dặm trời không, biến thành tuyết bay đầy trời!
Bên trong băng tuyết, một đường băng hoàng từ trên trời giáng xuống, mang theo uy thế che thế, cuốn về phía thiếu nữ quần áo sặc sỡ nhu nhược như khe suối.
- Wow, thật đẹp.
Thiên uy của một đường băng hoàng ảnh này súc tích, đủ để ngay lập tức chôn diệt một vương triều. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Mạt Lỵ, lại là mắt lóng lánh như sao, kêu to một tiếng, sau đó bóng dáng lóe lên một cái, đã biến mất xa xa.
Nhưng một chút tinh mang lại lóe lên ở cuối chân trời, Tuyết Cơ kiếm xuyên mở không gian, nhằm thẳng vào thiếu nữ, băng hoàng ảnh kia cũng như bóng với hình, lúc băng dực phấp phới, đã hoàn toàn che phủ không gian chỗ Tiểu Mạt Lỵ.
- Hi, đã nói như vậy, đại tỷ tỷ phải để cho ta chơi vui vẻ một chút nha.
Tiểu Mạt Lỵ vẫn cười nói tự nhiên, nhưng trong tròng mắt của nàng, đã nở rộ lên quang mang xanh thẳm. Rõ ràng là lời nói mềm giòn dễ vỡ, nhưng lại át được uy minh của băng hoàng.
Ong ––
Không gian kịch liệt run run, trong khoảnh khắc tuyết sương tràn ngập, đưa tay không thấy được năm ngón. Tất cả tồn tại trên toàn bộ thế giới, cỏ cây, chim thú, sông núi, đất đai, toàn bộ bay lên, trong nháy mắt, phía trên trời cao xuất hiện một màn trời băng sương lờ mà lờ mờ.
Ngay cả ở thần giới, cảnh tượng hiếm thấy này cũng vô số người cả đời đều chưa từng thấy.
Bên trong màn trời, trừ bỏ quang mang băng lam chớp động, nhiều thêm từng đường kiếm quang nhợt nhạt. Bóng dáng bé bỏng của Tiểu Mạt Lỵ không ngừng chớp động dao động trong băng ảnh hàn mang, mỗi lần bàn tay nhỏ bé bay múa, đều bay ra một đường kiếm quang nhợt nhạt, toàn bộ phá mở bóng kiếm và hàn quang đến từ Mộc Huyền Âm.
Tinh!
Tinh!
Rầm ––
Tinh!
Âm thanh lực lượng va chạm rất nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng mà, trong màn trời bùng nổ, lại là lực lượng cấp bậc Thần Chủ. Băng sương đầy rẫy toàn bộ thế giới không hề bình ổn dù khoảnh khắc, mỗi một lần lực lượng bùng nổ, kèm theo đó đều là không gian phá nát trên phạm vi lớn.
Bóng dáng của hai người, mỗi trong nháy mắt, đều sẽ lệch đi hơn mười dặm. Bầu trời đang run run, từng đường vết rách không gian tối đen từ trên trời cao lan thẳng xuống mặt đất, sau đó lại được gió hợp lại, càng nhiều vết rách đã điên cuồng đánh xuống.
Ầm ầm…
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ––
Bóng dáng Mộc Huyền Âm hơi đổi, ngàn dặm không gian nháy mắt đọng lại, phong kín Tiểu Mạt Lỵ ở trung tâm thế giới đóng băng. Nhưng ngay lập tức, không gian bị ngưng kết liền trực tiếp phá nát, ngàn vạn kiếm quang bay ra, lại trong nháy mắt ngưng tụ lại thành một cụm, bắn thẳng về phía Mộc Huyền Âm.
Tinh!!
Bóng kiếm nhợt nhạt và Tuyết Cơ kiếm chạm vào nhau, kêu coong một tiếng, màn trời hỏng mất, bầu trời với mặt đất giống như bị trùm lên một tầng mạng nhện chi chít…
Lần phá nát này không còn là ngàn dặm không gian, ở dưới hai luồng lực lượng đáng sợ như thiên tai, tiểu thế giới yên lặng trăm vạn năm này cuối cùng sụp đổ…
Huyễn hải cổ cảnh, người của ba đại tinh giới du tẩu khắp nơi, nhất là huyền giả ngoài tam đại chúa tể tông môn, đều trong dè dặt cẩn trọng, đồng thời không khỏi trong lòng hưng phấn dị thường.
Trung tâm cổ cảnh, bên cạnh cửa vào địa cung, mấy trưởng lão Thần Linh cảnh vẫn canh giữ ở đó. Không có ai biết dưới thông đạo địa cung đã phát sinh chuyện gì.
Càng không biết, tam đại Giới Vương của bọn họ đều đã táng thân.
Rầm!!!!!!!!
Một tiếng nổ như huyền lôi trên chín tầng trời, không hề có dự báo trước.
Khu vực trung tâm của huyễn hải cổ cảnh bỗng nhiên phá nát, vẻn vẹn khu vực ngàn dặm, toàn bộ sinh linh, từ cường giả Thần Linh của tam đại tinh giới, cho đến huyền thú bé nhỏ, đều ở trong một nháy mắt này bị hủy diệt thành tro tàn.
Bọn họ không biết mình chết như thế nào, thậm chí không kịp cảm nhận cái chết của mình.
Mà huyền giả may mắn chưa bị lan đến cũng toàn bộ bị không gian chấn động đến lộn nhào trên mặt đất, cả kinh mất hồn mất vía.
Bên trong cát bụi đầy trời, hai bóng dáng phóng lên cao, cho đến trên không vạn trượng. Hai luồng uy áp giống như đến từ trời cao tối cao phủ xuống, làm cho toàn bộ sinh vật vật chết có ở huyễn hải cổ cảnh đều run rẩy trong tĩnh mịch.
Một thân tuyết y của Mộc Huyền Âm không bụi bặm, Tuyết Cơ kiếm trong tay băng ảnh lưu ly, chiết xạ ra hàn quang trong mắt đẹp của nàng.
Một tiểu thế giới tồn tại ít nhất trăm vạn năm đều vẫn hoàn hảo, còn mọc lên hoàng tiên thảo, lại dưới lực lượng của hai nàng hoàn toàn sụp đổ, trên mặt Tiểu Mạt Lỵ hiện đỏ, vẫn dáng vẻ cười hì hì:
- Ta đã nghe nói, có một tinh giới trung vị tên là Ngâm Tuyết giới, Giới Vương của nó rất lợi hại, có thể so sánh với rất nhiều Giới Vương của tinh giới thượng vị, vốn còn có phần không tin, hóa ra chẳng những là thật, hơn nữa còn lợi hai hơn trong truyền thuyết rất nhiều đấy.
Mắt Mộc Huyền Âm như tên lạnh:
- Lấy binh khí của ngươi ra. Bằng không, ngươi liền không có cơ hội.
Tiểu Mạt Lỵ lại trực tiếp chắp tay ra sau lưng:
- Mới không cần. Tuy rằng ngươi rất lợi hại, nhưng muốn để cho ta xuất ra toàn lực, vẫn còn không đủ tư cách đâu.
Chân mày nhỏ như nguyệt hơi trầm xuống, cánh môi màu anh đào thuần mỹ không tì vết, lại từng chữ băng tâm:
- Nếu là nửa năm trước, ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc…
Phù…
Âm thanh gió nhẹ phất qua.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trong thế giới vốn băng hàn thấu xương, nhiệt độ đột nhiên lấy biên độ khủng bố tuyệt luân chợt giảm xuống, giống như đột nhiên điên cuồng rơi xuống dưới ngàn vạn tầng băng hàn địa ngục.
Trong mắt đẹp của Mộc Huyền Âm, tròng mắt chậm rãi biến mất, sau đó lại bỗng nhiên chói lên một chút băng lam sáng mờ, tóc nàng tung bay lên, gần như trắng như tuyết, theo cánh tay nàng khẽ múa, một cánh chim băng hoàng như bông tuyết chậm rãi xòe ra trên thân thể nàng.
- Hả…?
Tiểu Mạt Lỵ nghiêng đầu qua, sau đó cánh môi hơi mở ra, giây lát, bỗng nhiên tròng mắt trợn trừng, cánh môi cũng bỗng chốc mở lớn thành hình chữ “O”:
- Hả hả hả hả hả hả!!??