Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1119 - Chương 1120: Gặp Lại Như Mộng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1120" class="block_" lang="en">Trang 560# 2

 

 

 

Chương 1120: Gặp lại như mộng



Không chỉ Mộc Bạch Mi sửng sốt, Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan đều sửng sốt, sau đó ánh mắt nháy mắt chuyển về phía sau Mộc Bạch Mi. Vân Triệt vẫn duy trì tư thế lúc trước đứng ở đó, bọn họ đều là Thần Vương cường đại, nhưng lại hoàn toàn không thấy rõ hắn hiện ra ở đó như thế nào.

Ánh mắt Vân Triệt lạnh như băng, ẩn chứa trào phúng, cười lạnh một tiếng nói:

- Mộc Bạch Mi, đuôi hồ ly này của ngươi thật sự cực kỳ xấu.

Đường đường Thần Vương, lấy phương thức hèn hạ vô sỉ nhất, hạ tử thủ đối với huyền giả trẻ tuổi chỉ có Thần Hồn cảnh cách hai bước chân, lại một kích trống không, ở trong nhận thức của bọn họ, đây vốn là chuyện không có khả năng, vốn không cách nào lý giải. Mộc Bạch Mi chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Vân Triệt, lại nhìn thoáng qua băng ảnh vẫn đang tiêu tán trong tay, sắc mặt âm u bất định một trận.

Trong mắt Nam Liệt đại đế hiện lên ánh sáng lạ:

- Hay! Thật sự rất hay. Mộc lão đầu, bổn vương còn tưởng rằng kỹ thuật diễn của ngươi có bao nhiêu cao minh, hóa ra tiểu tử này vẫn luôn đề phòng ngươi. Đường đường Thần Vương cảnh, thậm chí ngay cả một tiểu tử Thần Hồn cảnh đều ám toán không thành, chê cười lớn cỡ nào, sợ rằng mặt mũi nửa đời này của ngươi đều ném vào, ha ha ha ha.

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng:

- A. Một vương một giới đối ngoại đến hậu bối đều không hề tỏ vẻ, tao nhã khiêm tốn như thế, sao lại có thể nuôi dưỡng ra một nhi tử không hề có cấp bậc lễ nghĩa giáo dưỡng. Đức hạnh của nhi tử ngươi hơn nữa nhìn sắc mặt tao nhã chính khí này, từ vừa mới bắt đầu liền nói với ta rằng đây hoặc là thứ dối trá giả dối, hoặc là hạng người lòng dạ âm hiểm, hoặc là cả hai đều đúng.

Nam Liệt đại đế vỗ tay cười to:

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!! Hay! Nói rất hay! Mộc lão đầu à Mộc lão đầu, tiểu tử này mới quen biết ngươi một canh giờ, liền vạch da ngươi ra quả thật một chút cũng không thừa, thật sự cực kỳ phấn khích, bổn vương thật sự hối hận không dùng huyền ảnh thạch khắc ấn lại, bằng không mấy vạn năm tiếp theo chẳng phải mỗi ngày thần tình khí sảng, ha ha ha ha ha.

“…” Bàn tay Mộc Bạch Mi thả lỏng ra, nhưng không thẹn quá thành giận, chỉ hoàn toàn âm trầm:

- Ngươi là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm!

Vân Triệt chợt sửng sốt, Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan đồng thời biến sắc:

- Ngươi nói cái gì?

- Sao Mộc đảo chủ lại nói lời ấy!?

Hàn Khoan nghiêm giọng nói.

“…” Trong lòng Vân Triệt cũng động mạnh: Hắn nhận ra như thế nào? Chẳng lẽ…

Mộc Bạch Mi trầm giọng nói:

- Hai đại thần kỹ của Băng Hoàng thần tông Ngâm Tuyết giới, Băng hoàng phong thần điển cùng với đoạn nguyệt phất ảnh! Vừa rồi hắn thuấn thân cũng không phải thân pháp bình thường, bằng không sao có thể dưới linh giác tập trung của bổn vương vồ hụt, kia vô cùng có khả năng là thần kỹ đoạn nguyệt phất ảnh của Ngâm Tuyết giới!

- Băng hoàng phong thần điển, đệ tử cao cấp của Băng Hoàng thần tông đều có thể tu luyện, nhưng đoạn nguyệt phất ảnh, nghe đồn chỉ có Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm tu thành, năm đó bổn vương từng ngẫu nhiên nhìn thấy, kinh sợ rung động hồi lâu, khó có thể quên đi. Hắn có thể thi triển đoạn nguyệt phất ảnh, chỉ có thể là do Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm đích thân truyền thụ!

Tông môn chúa tể của ba giới gần biển đều tu luyện huyền công hệ thủy, mà băng thủy cùng gốc, tự nhiên biết nhiều hơn. Người mạnh nhất hệ băng đông thần vực đó là Mộc Huyền Âm của Ngâm Tuyết giới, ba người Mộc Bạch Mi sao lại sẽ không biết được tên của Mộc Huyền Âm và Ngâm Tuyết giới.

- Ha ha ha, Mộc lão đầu, ngươi nghĩ sai rồi đi. Đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương sao có thể một mình chạy đến nơi đây.

Nam Liệt đại đế nói như thế, nhưng trong ý cười rõ ràng có phần biến hình. Thần Hồn cảnh hoàn mỹ tránh đi đánh bất ngờ ở khoảng cách gần của Thần Vương như thế, hắn thấy những điều chưa hề thấy, nghe những điều chưa hề nghe, kia không phải thân pháp bình thường có thể làm được. Hơn nữa biểu cảm trầm trọng khó coi của Mộc Bạch Mi, lấy hiểu biết nhiều năm của hắn về Mộc Bạch Mi, không hề giống là giả.

Vân Triệt sau kinh ngạc ban đầu, ngược lại khẽ cười rộ lên:

- Mộc đảo chủ thật đúng là kiến thức rộng rãi. Không sai, Ngâm Tuyết Giới Vương, chính là sư tôn của ta!

Nói xong, trên người hắn lam quang di động, một đường băng hoàng ảnh chợt lóe lên phía sau hắn, nhưng hàn khí thấu xương lại cấp tốc lan tràn, thật lâu không tiêu tan.

- Băng hoàng phong thần điển!

Sắc mặt của Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan cuối cùng thay đổi. Bọn họ chưa từng gặp đoạn nguyệt phất ảnh, nhưng sao lại không biết băng hoàng phong thần điển của Ngâm Tuyết giới.

Ngâm Tuyết giới là tinh giới trung vị, là nơi bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào. Mà Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm càng là Thần Chủ có thể so sánh với Giới Vương thượng vị, là tồn tại siêu nhiên mà bọn họ ngay cả ngưỡng vọng đều không có tư cách. Còn đệ tử thân truyền của nàng, về cấp bậc ở thần giới mà nói, địa vị tuyệt đối không thua kém gì ba người bọn họ Giới Vương của tinh giới hạ vị, thậm chí ở phương diện khác có khi còn hơn.

Ba Đại Giới Vương sau khiếp sợ ngắn ngủi, ánh mắt lại dần dần bình thường lại. Nam Liệt đại đế thản nhiên nói:

- Trách không được có lá gan lớn như vậy, hóa ra đúng là đệ tử của Ngâm Tuyết Giới Vương, khó trách đúng là khó trách.

Thần thái của Vân Triệt hoàn toàn thả lỏng:

- Các ngươi đã biết rồi, ta đây cũng không cần tốn nhiều võ mồm. Hoàng tiên thảo này, ta liền mang đi, chuyện trước đó, ta cũng đơn thuần coi như chưa từng phát sinh, các ngươi không có ý kiến đi?

- Còn muốn chạy? Ha ha ha, sợ rằng không dễ dàng như vậy.

Mộc Bạch Mi âm trầm cười rộ lên.

Tròng mắt Vân Triệt hơi híp lại:

- Thế nào? Ngươi còn định cướp đoạt hoàng tiên thảo trên người ta?

Hoàn toàn bỏ hết sắc mặt ra vẻ đạo mạo, gương mặt của Mộc Bạch Mi hiện lên vẻ lành lạnh làm cho lòng ngươi sợ:

- Không không không, cho tới bây giờ bổn vương chưa từng nói muốn cướp hoàng tiên thảo của ngươi. Dù sao trước đó chúng ta từng có hiệp định, hoàng tiên thảo ai tìm được trước liền là của người đó, những người khác không thể cướp đoạt. Bổn vương tốt xấu gì cũng là vương một giới, sao có thể nói lời không giữ lời làm cho người ta nhạo báng.

- Nhưng mà, cho tới bây giờ chúng ta đều chưa nói sẽ không giết ngươi! Mà chỉ cần ngươi chết, hoàng tiên thảo liền thành vật vô chủ, chúng ta đương nhiên có thể công khai lấy đi, tuyệt đối sẽ không vi phạm hiệp định, ngươi nói đúng không?

Sắc mặt Vân Triệt âm trầm, châm chọc nói:

- Ta đã thấy lão tặc vô sỉ không ít, nhưng vô sỉ đến làm cho người ta ghê tởm giống như ngươi, thật đúng là hiếm thấy. A, ngươi muốn giết ta? Đã quên nói cho ngươi biết, trên người ta có linh hồn ấn ký sư tôn lưu lại, chỉ cần ta vừa chết, sư tôn sẽ lập tức biết được. Hình ảnh thấy được trước khi ta chết, sư tôn cũng sẽ nhìn thấy toàn bộ!

- Các ngươi đã biết đại danh của sư tôn ta, cũng phải biết tính khí của nàng không được tốt. Đến lúc đó, không chỉ các ngươi, người nhà của các ngươi, tông môn thậm chí toàn bộ tinh giới, đều sẽ chôn diệt ở dưới lửa giận của sư tôn ta. Các ngươi có muốn thử xem một chút không!

- Ha ha ha ha.

Mộc Bạch Mi chẳng những không kinh hãi, ngược lại cười ha hả, Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan cũng đồng thời lộ vẻ cười nhạo.

Mộc Bạch Mi chậm rãi đi về phía Vân Triệt:

- Lăng Vân, bổn vương không thể không thừa nhận, ở tuổi này của ngươi, ngươi thật sự là nhân vật rất giỏi, cũng khó trách Ngâm Tuyết Giới Vương thu ngươi làm đệ tử thân truyền. Nhưng đáng tiếc, lịch duyệt của ngươi quá nông cạn.

- Nếu nơi này là nơi khác, bổn vương đúng là không có lá gan động thủ với ngươi, có khi còn phải nhận lỗi với ngươi. Nhưng nơi này, lại là thế giới độc lập trong thế giới độc lập, cho dù trong tinh thần của ngươi được sư tôn ngươi gieo xuống một trăm linh hồn ấn ký, chết rồi cũng đừng mong có bất kỳ cảm ứng gì.

Nam Liệt đại đế lắc lắc đầu, thương hại rất nhiều, còn thật sự có chút ý tứ hàm xúc tiếc hận:

- Ha, đáng tiếc. Vốn nếu nghe lời một chút, nói không chừng còn không phải chết. Bại lộ thân phận, lại không thể không chết!

Vân Triệt lại vẫn cười:

- Ha ha ha, Mộc Bạch Mi, tuy rằng mới vừa rồi ngươi đột nhiên hạ tử thủ với ta, nhưng ta và ngươi dù sao không có thù cũ, càng không có hận lớn, có đường sống thật lớn để quay về. Nhưng sau khi đã biết tục danh của sư tôn ta, lại vẫn độc tâm không thay đổi, xem ra ngươi quyết tâm không để cho mình đường lui!

Ánh mắt của hắn liếc nhìn sang Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan:

- Hai người các ngươi cũng thế.

- Vậy cũng đừng trách bây giờ sau khi ta rời đi, nói tên của các ngươi, từ đầu tới cuối cho sư tôn ta!

Mộc Bạch Mi cười to, một luồng khí tức Thần Vương vô hình đã chặt chẽ bao vây lại vị trí của Vân Triệt:

- Lúc này rời đi? Được. Vậy bổn vương ngược lại muốn nhìn xem ngươi còn sống rời đi như thế nào!

Vân Triệt khoát tay, lòng bàn tay cầm lấy khối huyền thạch xám trắng không ánh sáng:

- Vậy ngươi cũng đừng hối hận!

Nhìn thấy huyền thạch Vân Triệt cầm trong tay, ba Đại Giới Vương giống như nhìn thấy trò hề đồng thời cười ha hả:

- Ha ha ha ha! Rời đi như lời ngươi nói, chính là dựa vào khối huyền thạch này? Ngươi quả nhiên hồn nhiên buồn cười, xem ra sư tôn ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng dạy ngươi pháp tắc không gian. Lực lượng của thứ nguyên thạch, chỉ có thể xuyên qua đi vào cùng một không gian, ngươi sử dụng ở nơi này, đừng nói trốn ra ngoài, ngay cả tầng ngoài của huyễn hải cổ cảnh đều đến không được, cho dù có một vạn khối trong người, cũng vĩnh viễn không có khả năng rời đi tiểu thế…

Mộc Bạch Mi còn chưa nói xong, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại, sau ngạc nhiên ngắn ngủi sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Không huyễn thạch!?

- Cái gì?

Một tiếng quát khẽ này của Mộc Bạch Mi, khiến Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan đều cả kinh trong lòng, ánh mắt bắn thẳng đến huyền thạch màu xám trong tay Vân Triệt. Thứ nguyên thạch càng cao cấp, khoảng cách có thể xuyên qua càng dài, nhưng cho dù là thứ nguyên thạch cao cấp nữa, cũng không thể có khả năng vượt qua “Xuyên qua không gian”.

Mặc dù trên bản chất không huyễn thạch cũng là một khối thứ nguyên thạch, nhưng cấp bậc của nó không phải thứ nguyên thạch bình thường có thể so sánh bằng, không gian nó xuyên qua không hề có bất kỳ pháp tắc không gian nào có thể hạn chế, bởi vì sự hiện hữ của nó, chính là đỉnh điểm nhất của tạo nên pháp tắc không gian.

- Hiện giờ hối hận, đã quá chậm.

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, nắm lấy không huyễn thạch.

- A!

Mộc Bạch Mi gầm nhẹ một tiếng, khí tức bọc lấy Vân Triệt trong nháy mắt thắt chặt, trên người càng bùng nổ huyền khí, lao thẳng tới Vân Triệt, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Hắn đã nhận định đối phương là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương, nếu như để đối phương chạy đi, lấy thực lực của Ngâm Tuyết Giới Vương, còn có tính nết lạnh như băng tuyệt tình trong truyền thuyết, sau khi biết được tất cả chuyện hôm nay, sao hắn còn có đường sống!

Rầm!!

Trong tiếng khí bạo mãnh liệt, Mộc Bạch Mi lại một trảo vô ích, trong tay vẫn chỉ là một tấm băng ảnh cấp tốc tiêu tán. Hắn hú lên quái dị, lại phi thân mà ra.

Vân Triệt bị dư ba khí bạo hung hăng bắn ra, huyền lực đã nháy mắt thúc giục về phía không huyễn thạch. Trên mặt cười lạnh, nhưng trong lòng thầm than.

Sau khi rời khỏi Hắc Gia giới, trước khi tiến vào huyễn hải cổ cảnh, toàn bộ suy nghĩ trong lòng hắn, đều triển khai xoay chung quanh huyễn không thạch. Sau khi hắn còn mạng hoàng tiên thảo vào tay, còn phải còn mạng rời đi, vế trước vốn rất khó, vế sau càng khó hơn vế trước vô số lần.

Nhưng có thể lấy không huyễn thạch trong người hoàn mỹ chạy xa, vế sau ngược lại trở thành chuyện dễ dàng. Hắn muốn làm, chính là không tiếc tất cả lấy được hoàng tiên thảo, chỉ cần hoàng tiên thảo vào tay, cho dù chung quanh vạn mục nhìn chăm chú, hắn cũng có thể bình yên trốn đi.

Ở thần giới, nếu bàn về giá trị và độ hi hữu, không huyễn thạch tuyệt đối còn hơn hoàng tiên thảo, tuy rằng hắn không chút do dự, nhưng ít nhiều gì cũng có phần tiếc nuối, đồng thời cũng hơi bất an không biết bản thân sẽ bị không huyễn thạch truyền tống đến đâu.

Nhưng mà, trong khoảnh khắc còn ngắn ngủi hơn tia chớp đá lửa, bàn tay Vân Triệt thế mà lại đột nhiên trống rỗng, không huyễn thạch trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa, huyền khí tuôn về phía không huyễn thạch cũng rơi lại.

“!!??” Sắc mặt Vân Triệt thay đổi, mà trước người của hắn, bóng dáng của Mộc Bạch Mi đã mang theo lực lượng Thần Vương hùng hậu như biển đã phi thân tới, trong nháy mắt tiếp theo, đủ để chôn cất hắn vào vực sâu.

Tinh!

Ở giữa trời đất, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ mỏng manh, nhưng lại lay động mạnh tâm hồn, một lam quang chợt khẽ hiện lên phía trước Mộc Bạch Mi, khoảnh khắc khi đụng chạm đến lam quang này, huyền khí nóng bỏng trên người Mộc Bạch Mi thế mà lại bỗng chốc toàn bộ tán loạn không tung tích, cả người giống như đụng phải một bức tường không gian cản trở nhìn không thấy, ở trong một tiếng kêu đau đớn bay ngang ra sau, nặng nề nện lên trên đất.

Dị biến đột nhiên đến khiến Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan quá mức sợ hãi, Mộc Bạch Mi cấp tốc xoay người đứng lên, gầm to nói:

- Ai!!

Nhưng hắn vừa gầm ra tiếng, liền bỗng chốc sững sờ ở đó, lại không phát ra một âm thanh nào, Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan cũng giật mình ở đó, trên dưới toàn thân đều không nhúc nhích, như bỗng nhiên bị băng phong, chỉ có đôi mắt đang vô cùng kịch liệt co rút lại run run.

Tiểu thế giới vốn gió nhẹ chậm rãi đột nhiên biến thành vô cùng băng hàn, mỗi một làn gió nhẹ đều trở nên lạnh thấu xương tủy.

Phía trước của Vân Triệt, dần dần hiện ra mọt bóng lưng giống như mộng huyễn. Một thân tuyết y, không có bất kỳ trang sức gì, lại phác họa lên tao nhã không cách nào dùng ngôn ngữ gì đi miêu tả, tóc dài chấm thắt lưng, mỗi một sợi tóc băng lam đều giống như ngưng tụ băng tuyết hoa tinh thuần nhất thế gian.

Dưới tuyết tụ, một đôi tay ngọc đẹp đến không giống như vật trên thế gian, nhẹ cầm lấy khối không huyễn thạch đã biến mất từ trong tay Vân Triệt.

Nàng đến, khiến thế giới biến thành vô cùng băng hàn, vô cùng yên tĩnh, hoa cỏ ngừng nhảy múa, gió hoàn toàn dừng thổi. Dần dần, hoa cỏ bên người nàng bắt đầu rút đi sắc thái vốn có, biến thành băng hoa óng ánh trong suốt, cũng lan tràn từng mảnh mà đi, sắc thái của thế giới cũng bắt đầu trở nên đơn điệu, nhưng càng thêm tươi đẹp.

“…” Ngơ ngác nhìn bóng lưng giống như đến từ cảnh trong mơ ở trước mặt, tầm mắt của Vân Triệt hoàn toàn mông lung, ngàn vạn tình cảm phức tạp hỗn loạn va chạm trong tâm hồn hắn, cho đến hóa thành trống rỗng.

Mất hồn nghẹn giọng hồi lâu, hắn mới cuối cùng phát ra tiếng lẩm bẩm chua xót:

- Sư… Tôn…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment