.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1119" class="block_" lang="en">Trang 560# 1
Chương 1119: Tiên của bách thảo
Có lực lượng Hòa Lâm cho, Vân Triệt đến chỗ nào, tất cả hoa cỏ cây cối giống như từ trong mộng tỉnh lại, phóng xuất ra khí tức tự nhiên càng thêm tươi mát nồng đậm. Tuy rằng rất nhiều thứ đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Vân Triệt lại có thể rõ ràng kêu ra tên của chúng, cùng với đặc tính, linh tính, dược tính của nó… Không có ngoại lệ.
Ánh mắt Vân Triệt không ngừng nhìn xem bốn phía, đếm lấy đủ loại linh hoa rõ ràng là lần đầu tiên mình nhìn thấy, nhưng thân thể lại không hề có một chút đình trệ nào, cảm ứng đến từ Thiên độc châu càng ngày càng mãnh liệt, giống với trái tim đập càng ngày càng mãnh liệt của hắn.
Rất gần… Càng ngày càng gần…
Chỉ cần lấy thêm được hoàng tiên thảo, là có thể luyện chế ra “Càn khôn ngũ quỳnh đan”, sau khi bản thân thành công luyện hóa, có thể trực tiếp đột phá tới Thần Kiếp cảnh.
Tuy rằng Mộc Huyền Âm từng nói, cho dù thật sự có được càn khôn ngũ quỳnh đan, cũng tuyệt đối không phải hắn cấp bậc này có thể luyện hóa, cần nàng ở bên phụ trợ. Nhưng mà, Vân Triệt đã nhiều lần tự mình luyện hóa đan dược mà các huyền giả ngang cấp đều không có khả năng luyện hóa, đối với huyền mạch và thể chất đặc thù của mình cũng có đủ tin tưởng.
Tuy rằng hắn đã từng tự mình lĩnh hội mặt trái của việc huyền lực thần đạo vượt qua trên phạm vi lớn đã mang đến…
Nhưng thành Thần Kiếp, hắn liền có tư cách tham gia đại hội huyền thần, là có thể tiến vào Trụ Thiên giới… Là có thể nhìn thấy Mạt Lỵ!
Chỉ thiếu một bước cuối cùng này… Hơn nữa còn là bước nhỏ gần trong gang tấc!
Suy nghĩ của Vân Triệt không bị khống chế thoáng động. Mạt Lỵ là lý do duy nhất khiến cho hắn không tiếc tất cả đi đến thần giới, mang theo hy vọng tiến đến, nhưng lập tức nghênh đón hắn lại là thất vọng thậm chí tuyệt vọng, cuối cùng, “Càn khôn ngũ quỳnh đan” theo lời Mộc Huyền Âm, lại châm lên có thể nói là hy vọng duy nhất của hắn.
Gần ngay trước mắt, sao hắn có thể không kích động.
Phản ứng của Thiên độc châu càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng, theo lục quang chợt lóe, thân thể Vân Triệt cũng ngừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống dưới.
Một gốc cây cổ thụ to lớn, cao không đến hai mươi trượng, lại to đủ mười trượng, cành lá thưa thớt dài nhỏ.
Đỉnh cổ thụ, trong đám cành lá phóng thích ra khí tức phong cách cổ xưa rất nặng, một lưu quang hơi kỳ dị nhẹ nhàng lay động, như ánh trăng không tì vết chiếu xuống lá xanh trong gió.
Một khắc này, nhịp tim của Vân Triệt ngừng đập, quên cả hô hấp.
Trong hồn lực mộc linh đến từ Hòa Lâm, sao lại sẽ không có tin tức của hoàng tiên thảo được gọi là tiên trong bách thảo, hoàng của vạn mộc.
Sinh trưởng trên cổ mộc, xanh biếc dài nhỏ, từng mảnh cây cỏ chẳng qua chỉ dài vài tấc, đón gió khẽ múa, nếu không phải bao phủ một tầng ánh sáng tươi đẹp, nó nhìn qua chính là một gốc cỏ bình thường, sẽ không khiến cho người ta chú ý.
Mà nó, lại là thiên tài địa bảo ở toàn toàn bộ thần giới, ngay cả tinh giới thượng vị đều tha thiết ước mơ –– hoàng tiên thảo!
Hít sâu một hơi, Vân Triệt từ trên không trung hạ xuống, động tác nhẹ nhàng chậm chạp rơi lên trên cổ mộc.
Cấp bậc tồn tại của hoàng tiên thảo này, đã có đủ linh tính tương đương cao, hiểu được tự bảo vệ bản thân. Khí tức của nó sẽ lan tràn tới tất cả hoa cỏ chung quanh, cho dù cảm giác được khí tức của nó, cũng khó mà tập trung vào vị trí của nó được, mà nhận thấy được sinh linh nguy hiểm tới gần, nó còn có thể thu liễm quang hoa trên thân, trở thành một gốc cây cỏ không khác bình thường.
Thậm chí còn có thể rời cây mà đi.
Nhưng mà, lúc Vân Triệt tới gần, nó chẳng những không tự mình ẩn nấp hoặc bỏ chạy, ngược lại quang hoa càng tăng lên, cây cỏ cũng chậm rãi mở ra, có khuynh hướng về phía Vân Triệt.
Trên người Vân Triệt có lực lượng của vương tộc mộc linh, đối với hoàng tiên thảo tồn tại bậc này mà nói, cũng có thêm thân thiết với lực hấp dẫn rất mạnh.
Vân Triệt chìa tay trái, dè dặt cẩn trọng chạm lên trên hoàng tiên thảo. Sáng rọi xanh biếc đến từ Thiên độc châu nhất thời bao vây lấy.
Người khác hái hoàng tiên thảo, phải cẩn thận đến mức tận cùng, nhưng Thiên độc châu là tồn tại cỡ nào, trong nháy mắt khi lục quang thoáng hiện, liền đã che đến mỗi một gốc, hái hoàn mỹ không tì vết xuống, đừng nói cho dù là một chút tổn thương
Hoàng tiên thảo… Đây là hoàng tiên thảo… Tới tay!
Tay của Vân Triệt đang run run, trong lòng ra sức la lên.
Sừng kỳ lân, tim cổ long, mộc linh châu, cửu tinh phật thần ngọc… Hoàng tiên thảo!
Muốn luyện thành kỳ vật càn khôn ngũ quỳnh đan có thể dẫn đến kỳ tích, cần năm loại nguyên liệu, đều là dị bảo tìm một món cũng khó khăn.
Băng Phong đế quốc Ngâm Tuyết giới, sừng kỳ lân thoải mái vào tay.
Táng thần hỏa ngục Viêm Thần giới, cùng với sư tôn, lấy mạng thu về trái tim viễn cổ cầu long.
Mộc linh châu do mộc linh tặng cho ta…
Cửu tinh phật thần ngọc như từ trên trời rớt xuống…
Lúc này, hoàng tiên thảo cũng đã ở trong tay.
Mới trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm, lại thật sự tập hợp đủ toàn bộ nguyên liệu để luyện chế càn khôn ngũ quỳnh đan!
“Mạt Lỵ, quả nhiên… Ồng trời đều muốn để cho ta gặp lại ngươi.”
Vân Triệt khẽ lẩm bẩm cảm nhận cảm giác ôn nhuận kỳ dị trong tay, tất cả gợn sóng, nguy hiểm, đau xót, kinh hãi, bất lực bàng hoàng đã từng trải qua sau khi đến thần giới, giống như tất cả đều trở nên không đáng để nhắc tới.
Hoàng tiên thảo được Thiên độc châu sáng rọi bao trùm vẫn chiếu lên ánh sáng trong suốt, phóng thích ra khí tức sinh mệnh cao cấp không hề giảm bớt chút nào. Tay Vân Triệt thoáng nắm chặt, lại vội vàng nới ra, chậm rãi áp chế gợn sóng không ngừng phập phồng trong lòng… Lúc này, ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi, bỗng xoay người lại, hoàng tiên thảo cũng được hắn nháy mắt thu vào trong Thiên độc châu.
Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, toàn thân kim y, đẹp đẽ quý giá có phần chói mắt. Hắn cười tủm tỉm nhìn Vân Triệt:
- Hừm, lại có thể nhận ra được ta, ngươi tiểu tử này quả nhiên không đơn giản.
Ánh mắt Vân Triệt thoáng trầm xuống:
- Hóa ra là Nam Liệt đại đế, ngươi đang theo dõi ta!?
Nam Liệt đại đế trực tiếp thừa nhận:
- Không sai. Trên người ngươi có quá nhiều chỗ quái dị. Lẻn vào huyễn hải cổ cảnh vốn thuộc về ba tinh giới chúng ta, vốn nên đàng hoàng tử tế trốn tránh, ngươi lại vì cứu một kẻ không quen biết mà chủ động bại lộ ra ở trước mặt mọi người, giống như trừ bỏ nhân cơ hội khiến Mộc lão đầu nợ nhân tình của ngươi ra, không có giải thích nào tốt hơn…
Vân Triệt: “…”
- Ngươi tự xưng là bị một không gian huyền trận nào đó truyền tới thông đạo địa cung vốn quái dị, sau lại lấy tảng đá kia xua tan khí độc mà ngay cả ba người chúng ta hợp lực đều không thể thông qua. Mảng khí độc đáng sợ kia, sợ rằng ít nhất phải lực lượng của Thần Quân cảnh mới có thể phá vỡ, ngươi lại dựa vào một tảng đá nho nhỏ liền dễ dàng hóa giải, giá trị của tảng đá kia sợ rằng không cách nào đánh giá, ngươi lại chủ động lấy ra. Đủ loại hành vi của ngươi nói cho bổn vương hai chuyện, thứ nhất, ngươi đặc biệt vì hoàng tiên thảo mà đến, thứ hai, ngươi dường như có nắm chắc tương đối lớn có thể tìm được nó.
- Cho nên bổn vương nghĩ, đi theo ngươi mà nói, nói không chừng sẽ có thu hoạch kinh hỉ. Chậc chậc, xem ra quả thật là như thế.
Nam Liệt đại đế chìa tay về phía Vân Triệt:
- Ngươi ngoan ngoãn tự mình giao ra đây, hay là để bổn vương tốn một chút sức lực, lấy đi từ trên thi thể của ngươi.
Vân Triệt lại không hề có một chút vẻ hoảng sợ, ngược lại tỏ vẻ thong dong:
- Nam Liệt đại đế, ta thật sự vì hoàng tiên thảo mà đến, dù sao thần vật như vậy, huyền giả nào đều sẽ tha thiết ước mơ. Chỉ có điều, hình như ngươi đã quên mất một chuyện, trước khi tiến vào đây, chúng ta từng có hiệp định, ai tìm được hoàng tiên thảo trước, hoàng tiên thảo liền thuộc về người đó những người khác tuyệt đối không thể cướp đoạt. Nam Liệt đại đế ngươi chẳng những là vương một nước, còn là vương một giới, luôn không thể là đồ vô sỉ nói lời không giữ lời đi?
Nam Liệt đại đế nở nụ cười:
- Ha! Bổn vương vốn cho rằng có thể đẩy ba người chúng ta đến nông nỗi như vậy, tất nhiên là người cực kỳ thông minh, không nghĩ tới, hóa ra chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn không đầu óc. Chậc chậc, dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi.
Giọng nói vừa dứt, ý cười chưa giảm, thân hình lại đột nhiên từ trên không hạ xuống, nhằm thẳng vào Vân Triệt.
- Nam Liệt lão tặc, dừng tay!!
Cùng một thời gian, một tiếng quát chói tai giống như kinh lôi bỗng nhiên từ trên không truyền đến, một đường huyền khí màu xanh lam cũng đột nhiên đánh tới, trong không trung hóa thành vô số thủy tiễn, trùm lên toàn thân Nam Liệt đại đế.
Nam Liệt đại đế hừ lạnh một tiếng nặng nề, kim tụ (tay áo) phất lên, đánh xơ xác toàn bộ thủy tiễn, cũng dưới lực phản chấn lui ra xa xa, híp mắt nhìn về phía bóng người đột nhiên xuất hiện, cười lạnh nói:
- Mộc lão đầu, tới thật khéo.
Mộc Bạch Mi mang theo một luồng sóng khí khổng lò, từ trên không trung “Phù” hạ xuống, trợn mắt nhìn về phía Nam Liệt đại đế:
- Nam Liệt lão tặc, ngươi làm cái gì vậy? Thân đường đường là một Thần Vương, lại ra tay ác độc như thế với một hậu bối tuổi nhỏ hơn ngươi gấp trăm lần, cũng không sợ mất hết mặt mũi già nua của mình!
Nam Liệt đại đế cười lạnh:
- Ha ha, Mộc lão đầu ngươi thông minh như vậy, tại sao bổn vương phải ra tay, ngươi sẽ không nghĩ tới sao?
Hắn bĩu bĩu môi:
- Tiểu tử này thật đúng là cực kỳ yêu dị, linh giác của chúng ta phủ trọn trăm dặm, lại không có thu hoạch gì, nhưng hắn lại vừa lên đến liền trực tiếp tìm được hoàng tiên thảo. Bây giờ hoàng tiên thảo đang ở trong tay hắn, Mộc lão đầu ngươi chuẩn bị như thế nào đây?
Mộc Bạch Mi nhìn về phía Vân Triệt:
- Hả!? Lăng Vân, lời này là thật? Ngươi thật sự đã lấy được…
Lời còn chưa dứt, hắn đã bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo trợn trừng về phía Nam Liệt đại đế:
- Nếu Lăng Vân đã lấy được hoàng tiên thảo, như vậy dựa theo hiệp định ban đầu, hoàng tiên thảo đã thuộc về sở hữu của hắn, ai cũng không thể cướp đoạt! Nam Liệt lão tặc, ngươi dù sao cũng là nhân vật có uy tín danh dự, vì một gốc hoàng tiên thảo, lại làm ra hành vi thấp hèn như vậy!
Nam Liệt đại đế cười có phần trào phúng:
- Hừ! Hiệp định là chuyện của ba người chúng ta, về phần tiểu tử này, chẳng qua chỉ có ngươi đáp ứng mà thôi, bổn vương cũng không đáp ứng.
Mộc Bạch Mi tức giận nói:
- Không có Lăng Vân, ba người chúng ta ngay cả tiến vào đây cũng không thể. Ngươi có đáp ứng hay không cũng không quan trọng, nếu bổn vương đã đáp ứng, vậy tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi cướp đoạt. Nếu ngươi còn dám ra tay với Lăng Vân, đừng trách bổn vương không khách khí! Sau khi rời khỏi nơi đây, sự tình truyền ra, khiến người đời đều biết ngươi vì hoàng tiên thảo mà làm hành vi đê tiện vô sỉ như vậy, sợ rằng cả tinh giới đều vì ngươi mà hổ thẹn!
Nam Liệt đại đế cười như điên:
- Ha ha ha ha! Nói rất hay, nói thật hay. Không hổ là Mộc lão đầu, lời nói phen này quả nhiên chính khí nghiêm nghị, cảm động lòng người, nói thêm gì đi nữa, bổn vương sợ rằng cũng bị cảm động đến khóc lóc nức nở, xấu hổ muốn chết.
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao không thấy khí tức của hoàng tiên thảo nữa?
Giọng nói trầm trọng truyền đến, Hàn Khoan cũng nghe tiếng mà đến, rơi vào bên người Nam Liệt đại đế.
Nam Liệt đại đế cười tủm tỉm nói:
- Hoàng tiên thảo đã tìm được rồi, ở trong tay tiểu tử đó. Hàn tông chủ chuẩn bị làm như thế nào đây?
“…” Ánh mắt Hàn Khoan thay đổi, nhìn Vân Triệt và Mộc Bạch Mi ở bên người hắn, không nói gì, sắc mặt thay đổi một trậ.
Mộc Bạch Mi nghiêm giọng nói:
- Mới vừa rồi Nam Liệt lão tặc lại bội tín bội ước, đột nhiên hạ độc thủ với Lăng Vân, nếu không phải bổn vương vừa khéo đã đến, sợ rằng Lăng Vân đã gặp độc thủ của hắn. Lăng Vân chẳng những là ân nhân cứu mạng nhi tử của bổn vương, có thể đi vào bí cảnh này, cũng đều nhờ hắn trợ giúp, hắn là người đầu tiên tìm được hoàng tiên thảo, vậy chính là trời định, y theo hiệp định, ba người chúng ta ai cũng không thể cướp đoạt. Hàn tông chủ, ngươi suy cho cùng không đến mức làm ra chuyện vô sỉ giống như Nam Liệt lão tặc chứ.
“…” Hàn Khoan cười cười, nhưng sắc mặt lại hơi khó coi:
- Vẫn là Mộc đảo chủ cao minh, Hàn mỗ mặc cảm.
Mộc Bạch Mi gật đầu, sau đó nhìn Vân Triệt, tỏ vẻ ôn hòa:
- Vậy thì tốt. Lăng Vân, ngươi có thể lấy được hoàng tiên thảo, vậy đó là mệnh số của ngươi. Bỏ qua đại ân cứu mạng của ngươi đối với nhi tử bổn vương, bổn vương cũng sẽ không cho phép ai cướp đoạt hoàng tiên thảo trong tay ngươi. Vì để tránh cho tiểu nhân nào đó tà tâm không chết, bổn vương trước mang ngươi rời khỏi nơi đây, ra bên ngoài, liền sẽ không có người dám động thủ với ngươi, dù sao vẫn cần mặt mũi.
Vân Triệt cảm kích gật đầu:
- Vâng, Mộc đảo chủ.
- Đi thôi.
Mộc Bạch Mi đi đến trước mặt Vân Triệt, chìa tay ra với hắn, giống như chuẩn bị lấy huyền lực của mình dẫn hắn nhanh chóng rời đi.
Mà vào lúc Vân Triệt cũng chìa cánh tay ra, Mộc Bạch Mi đột nhiên đổi chưởng thành trảo, bàn tay vốn ôn hòa đột nhiên bắt đầu khởi động huyền lực hóa thành độc xà thức tỉnh, nhằm thẳng vào yết hầu Vân Triệt…
Rõ ràng là tử thủ không lưu tình chút nào, không hề chừa lại đường sống!
Kèm theo, là nụ cười ác độc đáng ghê tởm hiện lên trên mặt Mộc Bạch Mi.
Xoẹt!!
Mặt đất xanh biếc bị xé rách thô bạo, hoa cỏ vỡ vụn và cát bụi đầy trời điên cuồng bốn phía, nhưng nụ cười ác độc trên mặt Mộc Bạch Mi vừa mới hiện lên liền đã cứng đờ.
Bởi vì trong tay hắn bắt đến không phải là xương cổ vỡ vụn của Vân Triệt, mà là băng ảnh vỡ nát.