Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1117 - Chương 1118: Tiểu Thế Giới Tầng Thứ Ba

. ._559__2" class="block_" lang="en">Trang 559# 2

 

 

 

Chương 1118: Tiểu thế giới tầng thứ ba



Chỗ bích quang tới, khói độc vốn chậm rãi lơ lửng bỗng nhiên táo động, sau đó tiêu tán, tan rã từng tầng, chỉ trong thời gian vài giây, khu vực nửa trượng phía trước Vân Triệt, sương mù xanh biếc liền hoàn toàn tiêu tán không thấy, chỉ còn lại trọc khí u ám.

Vân Triệt nâng bước đi về phía trước, bước chân cũng không thong thả, nhưng mỗi khi tiến về phía trước một bước, khói độc màu xanh đậm cũng sẽ tán đi một bước, một tầng lại một tầng, quả thật giống như không ngừng bị vết rách không gian không nhìn thấy cắn nuốt hầu như không còn.

Vẻ khinh thường cứng đờ trên mặt Nam Liệt đại đế, ba Đại Giới Vương không khỏi mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt, cũng đều gắt gao dừng trên huyền thạch xanh biếc trong tay Vân Triệt.

Mảng khói độc này, lúc trước bọn họ đã tự mình lĩnh giáo. Vân Triệt nói hắn có biện pháp xua tan, ba người đều không tin, bao gồm cả Mộc Bạch Mi, chỉ có điều con đường xử thế của hắn, khiến cho hắn sẽ không dễ dàng buông tha khả năng, không nghĩ tới, lại sẽ nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được như vậy.

- Cái này…

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ kinh ngạc.

- Tiểu huynh đệ, thần thạch trong tay ngươi là thứ gì vậy? Lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy!

Mộc Bạch Mi kinh giọng nói. Thân là vương một giới, bảo vật tầm thường quyết không đến mức để cho hắn khiếp sợ như thế.

Nam Liệt đại đế đã cười không nổi, cùng Hàn Khoan nhìn chằm chằm vào Vân Triệt.

Vân Triệt vừa tỏ vẻ vui mừng, vừa vội vàng nói:

- Thưa Mộc đảo chủ, đây là sư tôn ban tặng cho lúc vãn bối đi ra ngoài lịch lãm. Nói vật ấy súc tích lực lượng tinh lọc rất mạnh, trừ bỏ ma độc của nam thần vực ra, vạn độc thiên hạ đều có khả năng tinh lọc, đương nhiên cũng bao gồm khí độc. Mới vừa rồi ba vị Giới Vương đại nhân nói loại độc này cực kỳ lợi hại, trong lòng vãn bối còn có e ngại, quả nhiên sư tôn chưa từng nói vô căn cứ, thật tốt quá.

- Sư tôn ngươi? Hắn là nhân vật bậc nào? Lúc trước ngươi nói ngươi xuất thân Hắc Gia giới, nhưng bổn vương lại chưa từng nghe nói Hắc Gia giới có vị nào tinh thông độc đạo.

Mặt Nam Liệt đại đế trầm xuống.

- A… Vãn bối thật sự xuất thân Hắc Gia giới, nhưng từ nhỏ bái sư nơi khác, sư tôn cũng không phải người của Hắc Gia giới. Mà thân phận của sư tôn… Vì dính dáng đến rất nhiều ân oán, trước khi vãn bối lịch lãm, sư tôn liên tục dặn dò, không được lộ ra tục danh của sư tôn, lệnh của sư tôn, đệ tử không thể không theo, kính xin ba vị Giới Vương đại nhân thứ lỗi.

Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang, thành thành khẩn khẩn bịa chuyện.

Mộc Bạch Mi vẫn chưa đưa ra nghi vấn hoặc truy vấn, mà chậm rãi gật đầu:

- Thì ra là thế. Chỉ cần có thể có được thần vật như thế, cũng đủ để chứng minh sư tôn của ngươi tất nhiên là một kỳ nhân.

Tốc độ dưới chân Vân Triệt nhanh hơn, khói độc phía trước trừ khử từng tầng:

- Tạ lời Mộc đảo chủ. Chỉ có điều huyền thạch tinh lọc này cũng không thể xưng là kỳ vật gì, sư tôn từng nói, nó chỉ có thể sử dụng một lần, đợi lực lượng tinh lọc phóng thích hầu như không còn, sẽ hóa thành một tảng phàm thạch vô dụng.

- A, kia thật sự đáng tiếc.

Mộc Bạch Mi đáp, cũng không biết tin hay không tin.

Vẫn luôn đi tới trước năm sáu dặm, “Đá tinh lọc” trong tay Vân Triệt sáng rọi bắt đầu rõ ràng trở nên ảm đạm, mà lúc này, khói độc phía trước đột nhiên bắt đầu trở nên mong manh, mà theo Vân Triệt đi tới trước mấy bước, sương mù màu xanh đậm trước mắt bỗng chốc hoàn toàn biến mất, phía trước tầm mắt cũng không còn là thông đạo hôn ám luôn nhìn không tới tận cùng, mà là một cửa đá rất nặng.

Vân Triệt kinh hỉ hô lên:

- Thành công! May mà mảng khí độc này cũng không phải rất dài. Cửa đá trước mắt này chắc là cửa ra… A không, cửa vào.

Khu vực vài dặm, đối với huyền giả thần đạo mà nói chính là khoảng cách rất ngắn, nhưng đối với khu vực khói độc đáng sợ này mà nói, nó lại là rãnh trời mà tam đại Thần Vương này không thể xuyên qua.

Cứ như trời giáng kỳ tích dự vào một người huyền giả trẻ tuổi mới chỉ có Thần Hồn cảnh xuyên qua khu vực khói độc, trên mặt ba Đại Giới Vương ung dung thản nhiên, nhưng trong mắt đồng thời lóe lên một đường quang mang kỳ lạ. Sau cửa đá phía trước mặt, vô cùng có khả năng, là chỗ của hoàng tiên thảo!

Mất trắc trở lớn như vậy, cuối cùng đã tới thời khắc thu hoạch.

Nhưng bọn họ lại không kích động tiến lên phía trước, ngược lại dừng lại. Ba ánh mắt đồng thời xẹt qua “Đá tinh lọc” đã mất đi sáng rọi trên tay Vân Triệt.

- Tiểu huynh đệ, có thể đưa thần thạch trong tay ngươi cho bổn vương đánh giá được không, ha ha, thần thạch như thế, bổn vương thật sự hiện đang tò mò không chịu nổi.

Mộc Bạch Mi có vẻ ôn hòa, trong lời nói tuyệt đối không có ý tứ ép buộc.

Vân Triệt nghe, vội vàng nói:

- Đương nhiên không thành vấn đề.

Vừa nói, hắn vừa không chút do dự giao huyền thạch cầm trong tay đến trong tay Mộc Bạch Mi, thần sắc lại có phần ảm đạm:

- Tuy rằng thành công tinh lọc khí độc, nhưng lực lượng tinh lọc của nó hình như cũng vừa hoàn toàn tiêu hao hết. Dù sao cũng là vật sư tôn ban cho…

Mộc Bạch Mi tiếp nhận huyền thạch, huyền lực và linh giác khổng lồ cấp tốc đảo qua, một chút thất vọng đảo qua chỗ sâu trong mắt… Bởi vì trong tay hắn, đích đích xác xác là một khối huyền thạch bình thường không thể bình thường hơn, chút dị lực tinh thuần còn sót lại đã cấp tốc tiêu tán, mà Vân Triệt cũng tuyệt đối không có khả năng đổi nó ở dưới mí mắt của bọn họ.

Mộc Bạch Mi tin lời Vân Triệt nói, giao nó lại trong tay Vân Triệt:

- Quả thật có phần đáng tiếc. Chỉ có điều trong địa cung này đã có thể sinh ra hoàng tiên thảo, kia nhất định vẫn còn tồn tại rất nhiều cơ duyên khác, thu hoạch nhất định vượt qua tảng kỳ thạch này.

Vân Triệt gật đầu nói:

- Vãn bối cũng mong là như thế.

Hắn vừa định thu hồi huyền thạch, một giọng nói bá đạo đột nhiên vang lên:

- Để bổn vương nhìn xem!

Không chờ Vân Triệt đáp lại gì, tảng huyền thạch kia đã nháy mắt biến mất trong tay hắn, xuất hiện trong tay Nam Liệt đại đế, nhìn thoáng qua, thất vọng hừ lạnh một tiếng, lại ném nó về cho Vân Triệt:

- Tuy rằng đã phế đi, nhưng tốt xấu gì là sư tôn ngươi ban cho, vậy vẫn thu lại đi.

Nói xong, hắn sải bước đi tới cửa đá.

Nhìn phản ứng của hai người, Hàn Khoan cũng tự nhiên không có hứng thú đối với “Thần thạch”, cấp tốc đi theo tới bên người Nam Liệt đại đế.

Cửa đá cao vài trượng, phóng thích ra khí tức phong cách cổ xưa rất nặng. Mặc dù tồn tại đã lâu, nhưng cũng không có tro bụi, một chút ngang dọc trên này không hề theo cách thức gì mà theo đường vân kỳ dị, nhưng cũng không có khí tức huyền trận.

Cũng có lẽ đã từng có, nhưng trong năm tháng đã lâu hoàn toàn biến mất.

- Xem ra cũng không có phong ấn.

Quan sát một hồi lâu, Nam Liệt đại đế bỗng nhiên ra tay, một đường huyền khí nhằm thẳng cửa đá.

Rầm rầm!!

Không gặp phải cản trở hoặc dị tượng gì có khả năng xuất hiện như trong dự đoán, ở dưới lòng bàn tay mang tính thăm dò của Nam Liệt đại đế, cửa đá rất nặng chính là theo tiếng nứt vụn, kèm theo đá vụn bốn phía, trước mắt rộng mở trong sáng, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong thông đạo âm u, khiến bốn người đồng thời vì vậy mà sửng sốt.

Nơi này, là dưới đất sâu đến cực điểm, vốn nên âm u không có ánh sáng, nhưng trước mắt ánh sáng lại tươi đẹp giống như thế giới bên ngoài. Sau cửa dá, không phải là cung điện hay bí đàn từ thời thượng cổ phá nát từ lâu, trọc khí trùng trùng, mà chính là một mảnh xanh um rộng rãi vô cùng, tiếng dòng chảy khoan khoái, tiếng chim véo von, thậm chí khí tức cỏ xanh tuôn ra đều đập vào mặt, gió nhẹ tươi mát cũng khiến cho bốn người đã ngâm trong trọc khí hồi lâu đều thần kinh run lên.

- Đây là… Bí cảnh trong bí cảnh!?

Tam đại Thần Vương cũng sợ run hồi lâu, Mộc Bạch Mi mới thấp giọng nói.

Huyễn hải cổ cảnh vốn chính là thế giới độc lập từ thời đại chư thần còn sót lại đến nay, mà cảnh tượng trước mắt, vốn không phải là địa cung gì như trong dự đoán, mà rõ ràng chính là một thế giới độc lập!

Ở trong thế giới độc lập mở ra thế giới độc lập!

Cũng chính là tiểu thế giới tầng thứ ba!

- Không sai… Nhưng nó cũng không hoàn toàn độc lập, khí tức nơi này chắc là ở trên kiểu cấp bậc pháp tắc nào đó tương liên với huyễn hải cổ cảnh, bằng không chúng ta cũng không đến mức thăm dò được sự tồn tại của hoàng tiên thảo.

Hàn Khoan chậm rãi nói.

- Ha ha ha ha, thật thần kỳ!

Nam Liệt đại đế cười một tiếng dài, đi nhanh qua cửa đá, Mộc Bạch Mi và Hàn Khoan tự nhiên cũng sẽ không chậm hơn hắn, lập tức đuổi kịp.

Vân Triệt vừa định nâng bước đi theo sau lưng bọn họ, bỗng nhiên chân mày vừa động, chợt xoay người, nhìn về phía sau u ám.

Hành động lạ thường của hắn nhất thời đưa tới sự chú ý của Mộc Bạch Mi, quay lại nói:

- Tiểu huynh đệ, như thế nào?

Vân Triệt quay đầu lại, lắc đầu nói:

- Không có gì, đại khái là do dòng khí, có phần sợ bóng sợ gió, còn tưởng rằng phía sau có người.

Ánh mắt và linh giác của Mộc Bạch Mi đồng thời nhìn lướt ra phía sau, cười hề hề nói:

- Nơi này trừ bốn người chúng ta ra, không có khả năng còn có người khác tồn tại, vào đi.

Đây là một mảnh thế giới vô cùng xanh đậm, cho dù lấy thị lực của Thần Vương, cũng không cách nào nhìn thấy giới hạn, khí tức tinh thuần không tạp chất, tạo thành tương phản cực lớn với trọc khí lúc trước. Thảm thực vật cực kỳ sum xuê, kỳ hoa dị thảo vô số.

Liếc mắt một cái nhìn lại, giống như thế ngoại tiên cảnh, làm cho người ta vốn không thể tin nó đúng là tồn tại ở sâu dưới đất âm u.

Đại thế giới quả nhiên có nhiều thần kỳ lắm. Bí cảnh trong bí cảnh, điều này khiến cho Vân Triệt lại một lần nữa mở rộng tầm mắt. Mà trước người hắn, ba Đại Giới Vương đều đã lơ lửng lên, bọn họ không có tâm tình thưởng thức phong cảnh nơi này, linh giác đã toàn lực phóng thích, trùm về bốn phía.

- Ha, ha ha, quả nhiên không sai! Khí tức cấp bậc cực cao này, nhất định là khí tức của hoàng tiên thảo không thể nghi ngờ!

Nam Liệt đại đế hưng phấn quát lên.

- Khí tức đích xác không sai, nhưng đừng cao hứng quá sớm, làm hoàng vạn cỏ, khí tức của hoàng tiên thảo có thể kéo tới mỗi một cây cỏ, phải tìm được nó, lại không dễ dàng như vậy, thứ hai, ngươi lão tặc này sợ rằng không có mệnh tốt như vậy.

Mộc Bạch Mi không chút khách khí nói.

Nam Liệt đại đế lười châm biếm lại, cười nhạo một tiếng, bóng dáng vừa chuyển, đã bay nhanh về một phương hướng mà đi.

Hàn Khoan không nói được lời nào, bay về một phương hướng khác.

Mộc Bạch Mi lại không lập tức bay đi, mặt nhìn Vân Triệt, mỉm cười nói:

- Lăng Vân, chúng ta có thể đi vào nơi này, đều nhờ công lao của ngươi. Đã ước hẹn trước, chúng ta tự nhiên sẽ không tư lợi bội ước. Ở bên ngoài khí tức của hoàng tiên thảo chỉ có một luồng mỏng manh, nơi này lại nồng đậm vô cùng, hiển nhiên ở chỗ này không thể nghi ngờ, nếu như ngươi may mắn tìm được hoàng tiên thảo, vậy liền thuộc về ngươi, bổn vương tuyệt đối sẽ không cậy thế cướp đoạt, nếu hai người bọn họ vi phạm, bổn vương cũng sẽ không cho phép, cho nên ngươi cứ việc yên tâm tìm đi.

Trên mặt Vân Triệt lộ vẻ cảm kích, kích động hành lễ nói:

- Dạ Mộc đảo chủ nhân nghĩa vô song, vãn bối vạn phần khâm phục, tạ Mộc đảo chủ thành toàn.

Mộc Bạch Mi lại cười lắc đầu:

- Nói chi vậy, nếu không nhờ ngươi, ba người chúng ta ngay cả tiến vào đây cũng vào không được, muốn tạ ơn, cũng nên là chúng ta tạ ơn ngươi mới đúng. Nhưng mà, chuyện hoàng tiên thảo này, ngươi dù sao còn trẻ, về năng lực tìm kiếm, sợ rằng không so được với ba người lão gia hỏa chúng ta, cũng đừng quên lưu ý những cơ duyên khác.

- Tạ Mộc đảo chủ chỉ điểm.

Vân Triệt vui vẻ nói.

- Ừm.

Mộc Bạch Mi gật đầu, đột nhiên xoay người lại bay lên, đi về phương hướng khác với Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan.

Bóng dáng của ba Đại Giới Vương đều đi xa trong tầm mắt, biểu cảm trên mặt Vân Triệt dần dần biến mất, hắn nâng tay trái lên, nhìn về phía lòng bàn tay… Một quang mang màu xanh nhạt không tiếng động lóe lên.

Men theo phản ứng của Thiên độc châu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước mình. Sau đó khóe miệng chậm rãi nhếch lên:

- Khoảng cách rất gần, hoàng tiên thảo… Là của ta!

Vân Triệt phi thân lên, nhằm thẳng tới trước. Mộc Bạch Mi nói không sai, nơi này có thr sinh ra hoàng tiên thảo, vậy nhất định tồn tại rất nhiều thiên địa linh bảo khác, nhưng Vân Triệt lại không hề phân tâm, nhằm thẳng về phương hướng mà Thiên độc châu chỉ tới, bởi vì chậm hơn một phút, dĩ nhiên sẽ nhiều thêm một phần phiêu lưu bị tam đại Thần Vương kia phát hiện ra trước.

Hắn phải lấy được hoàng tiên thảo!

Mà chỉ cần mình chạm đến hoàng tiên thả, đã đại công cáo thành! Chẳng sợ…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment