Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1116 - Chương 1117: Khí Độc Địa Cung

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1117" class="block_" lang="en">Trang 559# 1

 

 

 

Chương 1117: Khí độc địa cung



Địa cung sâu kinh người, đi tới trước trong trọc khí nồng liệt cực lâu, thông đạo vẫn hẹp dài giống như lúc ban đầu, Vân Triệt nhất định bảo trì trạng thái nặc ảnh và lôi ẩn, dè dặt cẩn trọng đi theo phía sau ba người, thủy chung đều không vòng lên trước, mặc dù trong lòng càng thêm bất an, nhưng vẫn chưa hề vội vàng xao động.

- Sao lại còn chưa tới đáy? Nơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu?

- Trọc khí càng ngày càng nặng… Thông đạo trở nên bằng phẳng, chắc sắp đến cửa ra.

- Đợi chút… Đây là hương vị gì?

- Là kịch độc! Mau lui về phía sau!!

Âm thanh phía trước đột nhiên thay đổi, khí tức của tam đại Thần Vương đột nhiên đến gần chỗ của Vân Triệt, Vân Triệt cả kinh trong lòng, bước chân dừng lại, nhưng không thất thố lui về phía sau, mà gắt gao đứng yên tại chỗ, ngừng thở… Cũng may, khí tức của tam đại Giới Vương cũng lập tức dừng lại, sau đó đình trệ ở đó, cũng không bởi vì khoảng cách đột nhiên gần hơn mà phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.

Kịch độc? Vân Triệt chậm rãi lui về phía sau, chân mày vừa động.

Phía trước ba Đại Giới Vương, trong trọc khí u ám nồng liệt, nhiều thêm một tầng màu xanh thẫm rất nặng, màu xanh thẫm này tràn ngập phía trước thông đạo, sương khói giống như chậm rãi phiêu động, nhưng lại như bị khóa chết ở một khu vực như vậy, cũng không lan tràn ra phía ngoài.

Ba người Mộc Bạch Mi, Nam Liệt đại đế, Hàn Khoan đứng trước khói độc, thần sắc đều không đẹp mắt, bọn họ cấp tốc vận khí khu độc, qua một hồi lâu, sắc mặt mới cuối cùng bình thường một chút

- Độc thật lợi hại! Nếu phản ứng lại chậm một chút, sợ rằng phải nằm lại ở trong này.

Hàn Khoan lòng còn sợ hãi nói.

- Dù sao cũng là di vật thời đại thượng cổ lưu lại.

Nam Liệt đại đế thoáng lui về phía sau nửa bước. Thời đại chư thần đã trôi qua vô số năm, khói độc nơi này tự nhiên cũng hẳn đã tiêu tán pha loãng vô số lần, nhưng vẫn không phải người bình thường có khả năng thừa nhận được.

- Trọc khí nơi này vốn áp chế huyền lực, lại gặp phải độc như vậy… Sợ rằng có phần khó làm.

Chân mày Mộc Bạch Mi cau chặt.

- Có muốn thử trực tiếp vượt qua không

Hàn Khoan bỗng nhiên nói.

Nam Liệt đại đế trầm tĩnh nói:

- Nếu Hàn tông chủ ngại sống lâu mà nói, ngược lại có thể thử xem. Mảng khói độc này không biết lan tràn đến nơi nào, nếu kéo dài vài dặm, sợ rằng có mệnh đi vào, mất mạng đi ra.

Vân Triệt im lặng nghe giọng nói của bọn họ cũng sáng tỏ bọn họ gặp phải cái gì… Cuối lối đi, rõ ràng có một mảng khói độc. Hơn nữa sự đáng sợ của mảng khói độc này, khiến tam đại Giới Vương đều cảm thấy sợ hãi sâu sắc, không cách nào tiếp tục đi lên trước.

Rầm!!

Một trận âm thanh nổ đùng từ phía trước truyền đến, thông đạo địa cung khẽ run lên, vang lên âm thanh thất vọng của Nam Liệt đại đế:

- Không được, vốn không cách nào đánh tan.

- Độc lợi hại như thế, muốn bình yên vô sự đi qua, ít nhất phải Thần Quân mới có thể làm đến. Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chắp tay tặng hoàng tiên thảo cho người của tinh giới trung vị sao?

- Muốn thử tìm một cửa vào khác không?

- Cho dù thật sự còn có cửa vào khác, cũng vốn không còn kịp rồi. Tin tức đã truyền ra lâu như vậy, nhiều nhất không ra sáu canh giờ, sẽ có người của tinh giới trung vị thậm chí thượng vị đến. Chúng ta chỉ phá vỡ phong ấn cửa vào đã dùng suốt cả một ngày, còn tìm cửa vào khác, không bằng chắp tay nhường cho người ta!

- Vậy còn thử cố xông tới thì như thế nào? Nói không chừng mảng khói độc này không rộng như chúng ta nghĩ.

- Được rồi. Vậy mời Hàn tông chủ đi trước đi. Tuy rằng hoàng tiên thảo tốt, nhưng nếu muốn dùng mạng đến đổi, bổn vương tuyệt đối mặc kệ.

Ba Đại Giới Vương, ở tam đại tinh giới là nhân vật một tay che trời, lại bị một mảng khói độc gắt gao ngăn cản. Bọn họ đều cảm giác được hoàng tiên thảo đã gần trong gang tấc, nhưng không có biện pháp đi thêm nửa bước. Lực lượng Thần Vương vô cùng cường địa, ở trước mặt mảng khói độc này lại không hề có đất dụng võ.

Nhưng bọn họ lại tuyệt đối không cam lòng quay đầu rời đi như vậy, bỏ qua hấp dẫn vĩ đại của hoàng tiên thảo, bọn họ đánh mở cửa vào địa cung này, đã bỏ ra giá cao thật lớn, sao có thể cam tâm sắp thành lại bại.

Tâm niệm Vân Triệt chuyển nhanh, trong đầu tràn ngập ra đủ loại khả năng, trong trọn vẹn nửa khắc đồng hồ liên tục cân nhắc, hắn không tiếng động lui về phía sau, một mực lui ra rất xa, bỗng nhiên giải trừ trạng thái ẩn nấp, lấy bước chân có phần cẩn thận thong thả tiến lên phía trước.

Giải trừ nặc ảnh, cho dù có trọc khí áp chế, khí tức của Vân Triệt vẫn trong nháy mắt bị ba Đại Giới Vương phát giác, một tiếng gay gắt từ chỗ sâu truyền đến:

- Ai!

- Thần Hồn cảnh? Thật sự là lạ… Hay là chết, hay là quay lại đây!

Ba lực áp bách cường đại chặt chẽ tập trung vào Vân Triệt, Vân Triệt thầm hít một hơi, bước chân nhanh hơn, xuyên qua từng tầng trọc khí, bước nhanh đi tới trước mặt ba Đại Giới Vương.

Vừa nhìn thấy Vân Triệt, ba người đều sửng sốt:

- Là ngươi?

- Ngươi vào bằng cách nào? Ngoài cửa không có người trông coi sao?

Hàn Khoan trầm giọng nói. Gác cửa vào chính là trưởng lão của tam đại tinh giới, bọn họ đương nhiên không tin tưởng Vân Triệt với huyền lực Thần Hồn cảnh có năng lực xông tới.

Vân Triệt tỏ vẻ thấp thỏm lo âu, vội vàng nói:

- Vãn bối tìm cơ duyên trong cổ cảnh, bị cuốn lầm vào không gian huyền trận, sau đó liền đến nơi này, không nghĩ tới lại là địa cung mà ba vị Giới Vương đại nhân đi vào, cũng không… Cố ý xâm nhập.

- Không gian huyền trận?

Ba Đại Giới Vương vẫn tỏ vẻ hoài nghi như cũ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tin, bởi vì luôn không thể nào cứng rắn xông vào từ cửa vào. Nam Liệt đại đế cười lạnh một tiếng:

- Bổn vương nhớ được, ngươi tên là… Lăng Vân đúng không? Vào nhầm không gian huyền trận? A, đúng không?

Mộc Bạch Mi lại khoát tay:

- Đúng là rất có khả năng. Bên trong cổ cảnh còn có vô số bí mật, cũng như phong ấn huyền trận cửa vào địa cung này, chúng ta cũng mãi đến hôm qua mới phát hiện. Lăng Vân, nếu vào nhầm, vậy ngươi liền tiến lên trước quay về cửa ra đi. Khi đi ra ngoài bẩm báo tên bổn vương, sẽ không có người làm khó dễ ngươi.

- Vậy mau cút đi.

Nam Liệt đại đế cũng không thèm liếc hắn một cái.

Vân Triệt lại không lập tức xoay người rời đi như trong suy nghĩ của bọn họ, hơn nữa ngẩng đầu nói:

- Ba vị Giới Vương đại hân, mới vừa rồi khi vãn bối đi tới, vô tình nghe được hình như ba người bị khói độc làm trở ngại, không cách nào xâm nhập địa cung, chính là chỉ mảng độc sương màu xanh đậm này sao?

Mộc Bạch Mi liếc nhìn hắn:

- Không sai, chỉ có điều đây không liên quan gì đến ngươi, nhanh chóng rời đi thôi.

- Nếu như chính là mảng khói độc này mà nói, vãn bối lại có biện pháp xua tan chúng.

Vân Triệt nói.

Câu nói này của hắn, không thể nghi ngờ khiến ba Giới Vương đồng thời liếc mắt, Nam Liệt đại đế cười ha hả:

- Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha ha!

Mộc Bạch Mi lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói ra câu này, có lẽ ngươi có thành tựu trên độc thuật. Nhưng đây cũng không phải là một loại độc, bằng không cũng không đến mức làm khó ba người chúng ta.

- Vậy vãn bối đánh cược với ba vị Giới Vương có được không?

- Hả?

Đầu Mộc Bạch Mi giật giật, lộ ra biểu cảm cười như không cười, tương đối cảm thấy hứng thú.

Vân Triệt nâng tay, chỉ về phía độc sương màu xanh đậm thong thả phiêu động giống như du hồn ở phía trước:

- Nếu vãn bối có thể xua tan mảng khói độc này, khiến ba vị Giới Vương đại nhân có thể tiến vào địa cung, như vậy, liền xin cho phép vãn bối cùng theo ba vị cùng tiến vào địa cung, cùng tìm hoàng tiên thảo, như thế nào?

Hắn có Thiên độc châu trong người, cho dù thông qua mảng khói độc này, hay là xua tan chúng, đều dễ như trở bàn tay.

Ở dưới tình huống đường vòng không cửa, ba Đại Giới Vương bị độc sương cản trở, đối với Vân Triệt mà nói không thể nghi ngờ là một cơ hội. Chính hắn, mặc dù không sợ khói độc, nhưng muốn xông vào qua bên người ba Đại Giới Vương, không thể nghi ngờ là muốn chết. Hắn nghĩ tới lấy phương pháp giống như chủ động hiến thân, lại thả lỏng lòng cảnh giác của bọn họ, sau đó tìm lý do giống như là vì bọn họ xả thân thử độ sâu khói độc mà tiến vào trong đó, sau đó tự mình xuống địa cung… Nhưng làm như thế, rất dễ dẫn đến lòng nghi ngờ cảnh giác, chỉ cần khí tức của mình ở trong khói độc sắp thoát ly khỏi linh giác của bọn họ, bọn họ tùy tiện ai vừa ra tay, hắn đều chắc phải chết không thể nghi ngờ.

Dù sao, ba người này đều là vương một giới, tuyệt đối không phải kẻ ngốc gì.

Cuối cùng, hắn đưa ra lựa chọn “Chung lợi” này, sẽ dẫn đến lòng cảnh giác nghi ngờ của bọn họ, nhưng ít nhất sẽ không là phương thức dẫn đến sát tâm.

Nam Liệt đại đế liếc nhìn qua, trên mặt là cuồng tiếu khinh thường, trong mắt là trào phúng và miệt thị:

- Ha ha ha ha! Chính là tiểu bối Thần Hồn cảnh, thế mà lại nằm mộng tranh giành hoàng tiên thảo với chúng ta? Mộc lão đầu, ân nhân cứu mạng này của ngươi chẳng những ngu ngốc cuồng vọng, còn là một con cóc dã tâm bừng bừng, ha ha ha.

Hàn Khoan cũng hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không tin và khinh thường.

Mộc Bạch Mi lại hừ nhẹ, khi mặt nhìn về phía Vân Triệt lại nghiêm trang trịnh trọng hơn, không hề có ý cười nhạo:

- Nam Liệt lão tặc, nói cũng không nên nói quá sớm. Lăng Vân, sương độc này lợi hại vô cùng, muốn xua tan cũng không phải chuyện dễ. Nếu như ngươi thật sự có thể làm được, vậy liền giúp chúng ta đại ân, đương nhiên có tư cách cùng xuống địa cung. Bổn vương tuyệt đối không dị nghị, hai người bọn họ cũng không thể có ý kiến.

- Hừ, vậy nếu như hắn không làm được thì sao?

Nam Liệt đại đế cười lạnh một tiếng.

Mộc Bạch Mi trào phúng lại:

- Làm không được thì như thế nào? Làm được đó là trời giúp, làm không được ngươi cũng sẽ không thể bớt đi một cọng tóc. Ngươi lão tặc này càng sống càng thụt lùi.

Chân mày Nam Liệt đại đế sa sầm xuống, cười híp mắt nói:

- Mộc lão đầu chính là Mộc lão đầu, chậc chậc chậc.

Câu nói này ý vị thâm trường, nhưng hắn cũng không nói thêm gì đi nữa.

Vân Triệt tỏ vẻ cảm kích, nói:

- Cảm tạ ba vị Giới Vương thành toàn, vãn bối có tự tin không để cho ba người thất vọng. Chỉ có điều, nếu vãn bối thành công, cùng xuống địa cung, sau đó nếu như tìm được hoàng tiên thảo trước mà nói…

Ngoài dự đoán của Vân Triệt, hắn còn chưa nói xong, Mộc Bạch Mi đã cười hề hề đáp ứng:

- Ha ha, kia đương nhiên thuộc về ngươi. Trước khi tiến vào địa cung, ba người chúng ta từng có hiệp định, ai tìm được hoàng tiên thảo trước, hoàng tiên thảo liền thuộc về sở hữu của người đó, tuyệt đối không thể cướp đoạt. Nếu như ngươi có thể xua tan sương độc này, để cho chúng ta tiến vào địa cung, kia đương nhiên cũng nên như thế. Dù sao bổn vương cũng nguyện làm người bội tín kia, hai vị này, đoán chừng cũng không nguyện làm tiểu nhân da mặt dày đi.

- Xem ra, Mộc lão đầu thật sự tin tưởng tiểu tử này có thể xua tan sương độc, vậy bổn vương cần phải mở mang tầm mắt.

Nam Liệt đại đế ngoài cười nhưng trong không cười, hắn từ đầu đến cuối, đều không tin lời Vân Triệt nói.

- Được… Vãn bối tự nhiên không dám hoài nghi ba vị Giới Vương đại nhân.

Vân Triệt gật đầu, sau đó không nhiều lời nữa, xuyên qua ba người đi về phía trước, đứng ở trước khói độc, chậm rãi nâng tay trái lên, trong tay cầm một huyền thạch lóe lên sáng rọi xanh biếc.

Huyền thạch lớn chỉ chừng nửa nắm tay, bích quang trong vắt, phóng thích ra khí tức có phần tinh thuần, nhưng cũng không cường liệt, Nam Liệt đại đế cười nhạt:

- Chỉ bằng thứ này? Ha ha ha, quả thật là chê cười quá lớn…

Âm thanh khinh miệt bỗng nhiên im bặt dừng lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment