Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1115 - Chương 1116: Lẻn Vào Địa Cung

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1116" class="block_" lang="en">Trang 558# 2

 

 

 

Chương 1116: Lẻn vào địa cung



Mặt đất rạn nứt từng tầng, nhưng phong ấn huyền trận lại thủy chung không chút sứt mẻ. Chỉ có điều, các cường giả đang đánh sâu vào phong ấn huyền trận nhất định có thể cảm giác được huyền trận đang có phản ứng lại suy yếu, bằng không cũng sẽ không thể hợp lực lâu như vậy còn không buông tay.

Lực chú ý của mọi người đều ở trên phong ấn huyền trận, hơn nữa Vân Triệt có năng lực ẩn nấp rất mạnh, cũng không có ai phát hiện ra hắn tới gần.

Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt liên tục đảo qua đám người chung quanh và hoàn cảnh, trong lòng vắt óc suy nghĩ xem tiếp theo nên hành động như thế nào. Lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên tạm dừng, chú ý tới một người.

Đây là một thanh niên mà từ bóng lưng nhìn lại chắc tuổi gần với mình, sở dĩ Vân Triệt sẽ chú ý đến hắn, là bởi vì tu vi huyền lực của hắn tương đối thấp, mới Quân Huyền cảnh trung kỳ, còn chưa vào thần đạo. Có thể có tư cách tiến vào huyễn hải cổ cảnh này, đều là cường giả đứng đầu các bối phận của ba tinh giới, mà người này là một người duy nhất còn chưa vào thần đạo, yếu hơn những người khác không chỉ một nửa, cho nên đặc biệt dễ thấy.

Trừ đó ra, ăn mặc của hắn cũng không giống những người khác, một thân tử y hoa văn khác lạ, lộ hết lỗi lạc và quý khí. Bởi vì huyền lực thấp kém, hắn tự nhiên không thể tiến tới gần quá, ở tít mãi bên ngoài đám người, trước đó, còn có mười mấy cường giả hợp lực khởi động kết giới ngăn cách tới bảo vệ hắn, còn thỉnh thoảng quay đầu chú ý tới tình trạng của hắn, e sợ bảo hộ không chu toàn.

Thật hiển nhiên, tuy rằng người này có tu vi tương đối thấp, nhưng thân phận tuyệt đối không bình thường. Thế lực ngoài ba tông môn chúa tể khó có được cơ hội có thể dẫn theo đệ tử dưới trướng vào thăm dò huyễn hải cổ cảnh, sẽ dẫn vào, nhất định đều là đệ tử tư chất đứng đầu, muốn toàn lực bồi dưỡng, Quân Huyền cảnh đến nơi đây, đừng nói thăm dò tìm kiếm cơ duyên, ngay cả tự bảo vệ mình cơ bản nhất cũng đều không thể nào làm được.

Như vậy khả năng lớn nhất, chính là người này đến xem náo nhiệt! Sau khi nhận được tin tức, cố ý đến chứng kiến cửa địa cung mở ra.

Có thể có tư cách, có can đảm khí thế làm như vậy, ít nhất cũng nên là nhân vật quan trọng của tông môn chúa tể tam đại tinh giới, là con cháu trực hệ của trưởng lão nào, thậm chí là Đại Giới Vương nào đó.

Rắc!!

Như trời cao rạn nứt, một tiếng nứt vĩ đại vang lên, huyền quang ngập trời nhất thời biến hóa. Bên trên không huyền trận, trên mặt tất cả mọi người nhất thời đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng không người lên tiếng, huyền khí trên người càng mãnh liệt bùng nổ, cuốn lấy lốc xoáy gió lốc càng thêm mãnh liệt.

Một khi vết rách xuất hiện, liền cấp tốc lan rộng khắp, ở trong tạm dừng ngắn ngủi, âm thanh nứt toác lại vang lên, cũng càng ngày càng dày đặc, chuyển động của phong ấn huyền trận hoàn toàn dừng lại, cấp tốc vỡ vụn, lại vỡ vụn.

Tập hợp lực lượng của toàn bộ cường giả đứng đầu tam đại tinh giới, cuối cùng như nguyện từng bước phá hủy phong ấn này, tất cả mọi người mở to hai mắt, chuẩn bị chứng kiến một khắc này. Chân mày của Vân Triệt cũng từng bước nhíu chặt, bởi vì hắn vẫn không nghĩ ra được tiếp theo bản thân rốt cuộc nên làm như thế nào… Giới Vương của tam đại tinh giới đều đích thân đến, những người khác, cũng không khỏi là nhân vật đứng đầu của tam đại tinh giới, đây là địa bàn của ba tinh giới, hoàng tiên thảo lại là vật mà ba Đại Giới Vương nhất định có được…

Mình rốt cuộc nên dùng phương pháp nào để đoạt thức ăn với những con cá mập lớn này… Cho dù là một chút khả năng!

Theo phong ấn huyền trận vỡ vụn, mặt đất rung rung trở nên kịch liệt lên, đám người bên ngoài, nam tử tử y chỉ có Quân Huyền cảnh kia cũng rõ ràng hưng phấn lên, trực tiếp phi thân lên, muốn đến chỗ rất cao để nhìn, nhưng hắn vừa mới đứng dậy, liền bị người phía trước vội vàng ngăn cản.

Người bảo hộ trước người hắn vừa ngăn hắn lại, vừa gấp giọng nói:

- Tiểu thiếu gia! Đừng vọng động, quá nguy hiểm. Phong ấn sẽ lập tức bị phá vỡ, đảo chủ đã nói, khi phong ấn bị phá vỡ, rất có thể sẽ dẫn tới huyền khí loạn lưu, vì an nguy của tiếu thiếu gia, chúng ta vẫn nên cách xa một chút đi.

Đảo chủ? Hai chữ này khiến chân mày Vân Triệt vừa động… Đảo chủ của Mộc Dương đảo của Thương Lung giới –– Mộc Bạch Mi?

Chẳng lẽ hắn là nhi tử của Mộc Bạch Mi?

Thanh niên tử y kia lại cười to một tiếng:

- Ha ha, chê cười, phụ vương ở đây, bản thiếu sao lại có thể có nguy hiểm gì. Nếu tránh lui, đây chẳng phải khiến người ta chê cười bản thiếu nhát như chuột?

Người nọ biết không khuyên can được hắn, chỉ có thể lớn tiếng nói:

- Đều tập trung tinh thần cho ta, che chở an toàn cho tiểu thiếu gia!

Trong ba Giới Vương, tất cả mọi người đã khắp cả người mồ hôi hột, lại qua hơn mười giây, cuối cùng, trong một tiếng ầm vang, trong tiếng nổ vang giống như núi sụp biển rít, phong ấn huyền trận hoàn toàn hỏng mất, nhưng mảnh nhỏ của huyền trận không theo sau hỏng mất mà trừ khử trong nháy mắt, mà mang theo dư lực, ở trong huyền khí gió lốc mãnh liệt nổ tan.

- Mọi người cẩn thận!

Nhóm cường giả đứng cách huyền trận gần nhất, toàn bộ trước tiên thu hồi lực lượng, thoải mái chống đỡ. Mảnh nhỏ huyền trận nổ an cũng cực nhanh bay về phía đám người vây xem ở xa xa, giống như một trận mưa to bị cuồng phong thổi quét rơi xuống đầy trời.

- Toàn lực phòng ngự!

Trong đám người vang lên hơn mười âm thanh gầm to, cường giả này trực tiếp bay vút không trung, một chưởng đánh ra, đánh xơ xác toàn bộ mảnh nhỏ huyền trận bay tới, đệ tử trẻ tuổi hỏa tốc mở huyền lực phòng ngự ra.

Dù sao chính là mảnh nhỏ huyền trận nứt ra, lực lượng còn sót lại đã còn thừa không có mấy, đối với huyền giả thần đạo mà nói vốn không có lực uy hiếp bao lớn, trong nhóm bị chính diện đánh vào, nhiều nhất tạo thành chút vết thương không nặng.

Nhưng mà, trong số những người này, lại có một người ngoại lệ.

- Thiếu gia cẩn thận! A a!

Trên không nam tử tử y, hơn mười mảnh nhỏ huyền trận đồng thời nện xuống, người chắn ở trước mặt hắn toàn lực chống đỡ, lại trong một tiếng nổ vang, kết giới phòng ngự trực tiếp nứt vụn, người cũng toàn bộ bị đánh văng ra xa xa, mà một mảnh nhỏ huyền trận không được để ý đến như sao băng rơi xuống, nện thẳng vào nam tử tử y.

Khí tức tử vong từ trên trời giáng xuống, tuy rằng tàn lực của mảnh nhỏ huyền trận rất yếu, nhưng đối với hắn chỉ có tu vi Quân Huyền cảnh mà nói, lại tuyệt đối là lực lượng ngập đầu không cách nào kháng cự, chỉ với riêng uy áp của lực lượng thần đạo này, liền khiến máu toàn thân hắn đọng lại, như bị vạn núi đè lên người, không thể động đậy, chỉ có trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.

- Tiểu thiếu gia!!

- Thuần nhi!

Huyền giả của Mộc Dương đảo tông môn chúa tể của Thương Lung giới toàn bộ kinh hãi thất thanh, nhưng vốn ra tay không kịp, Mộc Bạch Mi đang ở ngoài mười dặm, tuy có khả năng thông thiên nhưng không thể đến được trong nháy mắt.

Tròng mắt Vân Triệt lóe lên, trong khoảnh khắc, trong đầu hắn liên tục chớp lóe lên mười mấy luồng suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên lắc mình mà ra, một đường phượng hoàng tiễn bay vùn vụt.

Rầm!!

Phượng hoàng tiễn với mảnh nhỏ huyền trận va chạm vào nhau ở giữa trời, nhô lên cao phá nát. Mặc dù nam tử tử y không bị chính diện nện trúng, nhưng dư ba phá nát vẫn không phải hắn có thể thừa nhận được, bị hung hăng đánh bay ra ngoài, hắn ngã liệt xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào.

- Tiểu thiếu gia!

Người của Mộc Dương đảo kinh ngạc sau một khoảnh khắc, toàn bộ hỏa tốc vọt tới, che chở cho nam tử tử y, vài người tiến lên trước, luống cuống tay chân kiểm tra thương thế cho hắn.

Vù!

Một trận cuồng phong thổi tới, một nam tử trung niên thanh y từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên người nam tử tử y, rõ ràng là Mộc Bạch Mi Đại Giới Vương của Thương Lung giới, đảo chủ của Mộc Dương đảo! Hắn nhanh như tia chớp đặt tay lên trên ngực nam tử tử y, sau đó vẻ mặt thoáng thả lỏng.

Nhìn thấy Mộc Bạch Mi, nam tử tử y sợ hãi chưa tiêu trực tiếp thống khổ ra tiếng:

- Phụ vương… Hu hu! Đau quá… Đùi con… Có phải phế đi rồi không.

- Đảo chủ yên tâm, tiểu thiếu gia chính là cánh tay trái và chân trái bị thương, nội thương không nặng, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất nửa tháng liền có thể khỏi hẳn.

Một nghi trượng Mộc Dương đảo đang bình ổn thương thế cho nam tử tử y nói, ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía Vân Triệt:

- May mà người này ra tay, bằng không… Thiết tưởng không chịu nổi.

- Đâu phải bị thương không nặng, ta đã sắp chết.

Nam tử tử y kêu rên nói.

Đưa mắt liếc nhìn nam tử tử y, Vân Triệt âm thầm chun mũi: Xem ra cứu một cái bao cỏ. Khó trách thân là nhi tử Đại Giới Vương, có hoàn cảnh và tài nguyên thượng đẳng nhất, tu vi lại bình thường như vậy.

- Yên tâm đi, nói con không có việc gì liền không có việc gì.

Mộc Bạch Mi dường như có phần cưng chiều nhi tử này, bình thản trấn an một câu, sau đó đứng dậy, nhưng không đi trách cứ những người đệ tử kia bảo hộ không chu toàn, vẫn còn đang run run, mà chuyển hướng về phía Vân Triệt, mặt lộ vẻ cảm kích mỉm cười:

- Vị tiểu huynh đệ này, cảm tạ ngươi mới vừa rồi ra tay tương trợ, bằng không cái mạng nhỏ này của khuyển tử sợ rằng đã nằm lại trong này.

Nói xong, hắn lại chắp hai tay, hơi khom người, trịnh trọng thi lễ với Vân Triệt.

Hành động này thật sự khiến Vân Triệt giật giật chân mày: Người trước mắt, chẳng những về tuổi thọ là trưởng bối của hắn, thân phận càng là Đại Giới Vương tôn sư thế giới, mặc dù mình thật sự cứu tính mạng nhi tử hắn, nhưng thực lực, thân phận và độ cao của hắn, hành động như thế, đủ để cho bất cứ kẻ nào đều bị dọa nhảy dựng lên.

Hắn vội vã đáp lễ, tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh:

- Mộc đảo chủ nói chi vậy, vãn bối đã sớm kính ngưỡng thịnh danh của Mộc đảo chủ, có thể cứu nhi tử của Mộc đảo chủ thật sự là may mắn của vãn bối, tuyệt đối không thể thừa nhận nổi lễ lớn như thế của mộc đảo chủ.

- Ha ha ha, đại ân cứu mạng, nhận được.

Mộc Bạch Mi nở nụ cười, trên mặt chỉ có bình thản, không hề có vẻ trầm tư với uy áp của tôn sư thế giới, hắn quay đầu:

- Thuần nhi, còn không nhanh chóng đi tạ ơn ân nhân đã cứu mạng con.

Nam tử tử y vẫn đang bi thương gào thét, nhìn về phía Vân Triệt, hắn thế mà lại hung hăng trừng mắt, khàn giọng nói:

- A a… Tại sao phải cảm tạ hắn, vừa rồi hắn thiếu chút nữa hại chết con! Nếu không phải do hắn, phụ vương ra tay mà nói, con liền sẽ không… A a a đau quá…

Vân Triệt: “…”

Mộc Bạch Mi lắc đầu, nói với Vân Triệt:

- Haizzz, tiểu huynh đệ đừng lấy làm phiền lòng, khuyển tử từ nhỏ đã bị nương hắn nuông chiều hỏng rồi, có phần không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Mộc mỗ liền thay khuyển tử Mộc Đường Thuần tạ ơn. Đợi chuyện hôm nay giải quyết xong, chắc chắn hậu lễ báo đáp.

- Không dám không dám.

Vân Triệt vẫn tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.

Mộc Đường Thuần? Tên người này không hiểu sao thật dễ nghe.

Lúc này, một âm thanh kỳ quái đột nhiên vang lên:

- Ha ha ha ha, Mộc lão đầu, nhi tử của ngươi đã nửa chết nửa sống, vậy ngươi còn ở chỗ này làm gì, còn không nhanh chóng đưa nhi tử của ngươi về nhà chữa thương, nếu trì hoãn, thật sự ra mạng người, chính là không đẹp rồi. Dù sao một gốc hoàng tiên thảo nho nhỏ, kia nào có thể so sánh được với nhi tử bảo bối của ngươi, ngươi nói đúng không, Hàn tông chủ.

Khi nói chuyện, một bóng người từ trên không trung chậm rãi mà rơi, một thân kim y đủ để chiếu mù mắt chó làm cho người ta nháy mắt sáng tỏ thân phận của hắn: Đại Giới Vương của Nam Hoài Vô Cực giới –– Nam Liệt đại đế!

Nam tử tráng kiện bên người hắn, Đại Giới Vương Vọng Hải giới Hàn Khoan hừ lạnh một tiếng, không mặt không nhạt nói:

- Mộc đảo chủ vẫn nên trở về chăm sóc nhi tử đi.

Mộc Bạch Mi không hề tức giận, mà cười híp mắt nói:

- Ha ha ha, sợ rằng khiến hai vị thất vọng rồi, khuyển tử chỉ bị vết thương nhỏ không nặng không nhẹ, còn kém tai nạn chết người xa lắm, sao có thể chậm trễ đại sự hoàng tiên thảo được.

Nam Liệt đại đế cười to:

- Ha ha ha ha! Mộc lão đầu quả nhiên suy nghĩ rõ ràng, dù sao nhi tử này chết rồi lại có thể sinh mười đứa tám đứa, nếu hoàng tiên thảo không có, sợ rằng đời này đừng mong lại đụng tới được.

Vào lúc này Nam Liệt đại đế đột nhiên nhìn về phía Vân Triệt:

- Chỉ có điều… Khí tức sinh mệnh của tiểu tử này nhiều lắm cũng vừa hai mươi, lại có thể có tu vi Thần Hồn cảnh, tư chất như vậy, ở trong ba giới chúng ta tuyệt đối cực kỳ vang danh, nhưng dường như bổn vương thật sự chưa từng nhìn thấy hắn, hơn nữa, trong ba giới chúng ta tu luyện huyền công hệ hỏa, sợ rằng không gặp nhiều đi.

Ba giới gần biển, thủy nguyên tố cực kỳ phát triển, cho nên có phần thích hợp tu luyện huyền công hệ thủy, không tiện tu luyện huyền công hệ hỏa. Ở trong tam đại tinh giới, thế lực thượng tầng không có một ai chủ tu huyền công hệ hỏa, liền ngay cả trung tầng đều lác đác lơ thơ.

Mà Vân Triệt vừa mới hai mươi, cũng đã có huyền lực Thần Hồn cảnh, cho dù ở tam đại chúa tể tông chủ đều là tư chất cao nhất.

Nam Liệt đại đế rất bất mãn chuyện Vân Triệt cứu nhi tử của Mộc Bạch Mi, giọng điệu cũng tự nhiên không thân thiện, lời hắn nói nhất thời dẫn đến mọi người liếc mắt, Hàn Khoan cau chặt chân mày, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi thuộc tinh giới nào, thuộc tông môn nào.

Mọi người chú mục, khiến Vân Triệt lộ vẻ sợ hãi, dưới khẩn trương cực độ bàn tay hơi run run, nói chuyện cũng trở nên hơi lắp bắp:

- Thưa… Các vị tiền bối, vãn bối Lăng Vân, là… Là xuất thân Hắc Gia giới, hôm qua du lịch ở Vọng Hải giới, ngẫu nhiên nghe nói nơi đây phát sinh đại sự, tò mò, cho nên… Cho nên…

- Cái gì?

Lời Vân Triệt nói khiến mọi người chấn động.

Sắc mặt Hàn Khoan càng âm trầm:

- Người của Hắc Gia giới? Vô liêm sỉ! Ngươi lẻn vào đây như thế nào? Đến đây có ý đồ gì?

Nam Liệt đại đế cười nói:

- Vậy còn không đơn giản. Lần này chúng ta rộng mãi mời các đại tông môn ba tinh giới, cũng mở huyễn hải cổ cảnh này, sự tình vội vàng cũng vốn không hề chuẩn bị đề phòng, muốn trà trộn vào đến còn không phải đơn giản sao, chính là không nghĩ tới, thật sự lại có người có lá gan này, chậc chậc.

Mộc Bạch Mi khoát tay chặn lại, sau đó nói với Vân Triệt:

- Coi như quên đi, chuyện nhỏ râu ria mà thôi. Tuy rằng tu vi tư chất của ngươi bất phàm, nhưng tóm lại không phải là người của ba tinh giới chúng ta, xâm nhập huyễn hải cổ cảnh thật sự không ổn. Nhưng niệm tình ngươi không có ác ý hay ý đồ bất lương gì, còn đã cứu tính mạng nhi tử ta, liền không truy cứu chuyện này, ngươi liền cùng với các tông môn khác, ở trong này tự đi thăm dò đi, nếu như phát hiện ra cơ duyên gì, cũng dốc hết khả năng đi.

Vẻ lo sợ không yên trên mặt Vân Triệt biến mất, kinh hỉ vạn phần nói:

- Tạ ơn Mộc đảo chủ, đại ân của Mộc đảo chủ, vãn bối suốt đời khó quên.

- Ngươi đi đi.

Mộc Bạch Mi hiền lành cười cười, sau đó liếc nhìn Nam Liệt đại đế và Hàn Khoan:

- Nam Liệt lão tặc, Hàn tông chủ, nên làm chính sự.

Phong ấn huyền trận vỡ vụn, phía dưới, xuất hiện một cửa vào rộng ba trượng, một thang đá xanh đen từ cửa vào xuống phía dưới, tầm mắt đạt đến, hoàn toàn tối đen, không biết thông xuống dưới đất bao sâu.

- Địa cung này quả nhiên rất sâu, cũng không trách cảm ứng về hoàng tiên thảo mỏng manh như thé.

Ba đại Giới Vương đứng ở trước cửa vào, phía sau, là một đám nhân vật cấp bậc trưởng lão ba tông môn, mà tham dự đánh sâu vào phong ấn huyền trận, người của tông môn khác đã đứng cách xa xa, không một người tới gần.

Hàn Khoan nâng bước tiến lên trước, linh giác kéo dài đến cửa vào địa cung, bỗng nhiên biến sắc:

- Trọc khí nặng nề!

- Luồng trọc khí này, sẽ áp chế huyền lực và linh giác.

Chân mày Mộc Bạch Mi cũng cau chặt.

Nam Liệt đại đế nói:

- Địa cung này chưa từng bị phát hiện, như vậy ít nhất cũng đã bị phong ấn ngoài trăm vạn năm, không có trọc khí mới kỳ quái. Trừ bỏ trọc khí, sợ rằng còn sẽ có thứ nguy hiểm khác, Mộc lão đầu, Hàn tông chủ, đều là người có nhi có nữ có gia nghiệp, không đáng vì một gốc hoàng tiên thảo nho nhỏ mà toi mạng, hãy để cho bổn vương đi vào thăm dò trước đi.

- Nam Liệt lão tặc, tật xấu làm mộng suông của ngươi sợ rằng đến chết đều không thay đổi được.

Mộc Bạch Mi cười nhạt.

Hàn Khoan nghiêm nghị nói:

- Đừng quên hiệp định. Ba người chúng ta thực lực tám lạng nửa cân, thật muốn hợp lại, trừ bỏ tam bại câu thương ra, không có bất cứ ưu việt gì, đạo lý này, các ngươi không phải không hiểu.

Mộc Bạch Mi nói:

- Hàn tông chủ yên tâm, sau khi tiến vào địa cung, ai lấy được hoảng tiên thảo trước, hoàng tiên thảo liền thuộc về người đó, tuyệt đối không thể cưỡng ép cướp đoạt. Dưới địa cung đã có thể sinh ra hoàng tiên thảo, nhất định sẽ có dị vật khác, người được đến hoàng tiên thảo, không thể lại nhúng chàm những bảo vật khác trong địa cung, chúng trưởng lão ba tông chúng ta đều làm chứng, sợ rằng chúng ta ai cũng không có mặt mũi làm tiểu nhân bội tín.

- Ha ha, rất tốt.

Nam Liệt đại đế cười lớn một tiếng, cất bước trước, đi vào trong thông đạo địa cung.

- Các ngươi bảo vệ cửa vào thông đạo, bất cứ kẻ nào đều không được tới gần!

Mộc Bạch Mi dặn dò một tiếng, cùng Hàn Khoan cũng tiến vào trong thông đạo.

Trọc khí trong thông đạo rất nặng, hơn nữa càng xâm nhập tự nhiên càng nặng. Mới trong vài giây ngắn ngủi, âm thanh bước chân, thậm chí khí tức của bọn họ liền hoàn toàn biến mất trong linh giác của tất cả mọi người.

Vân Triệt cũng không đi xa, lời của bọn họ, hắn đều nghe lọt một chữ không sót vào trong tai. Khi tam đại Giới Vương tiến vào trong thông đạo địa cung, hắn cũng tùy ý bỏ đi, sau khi tránh đi khỏi tất cả các tầm mắt, hắn tiến vào trạng thái nặc ảnh, lại yên lặng đi vòng về, ánh mắt nhìn thẳng vào cửa vào địa cung.

Từ xa nhìn lại, cửa vào địa cung giống như che một tầng sương khói rất nặng.

Tiếp theo phải làm, dĩ nhiên là tiến vào địa cung.

Nhưng mà, vì bảo đảm không có chút sơ sẩy nào, canh giữ ở cửa vào địa cung, lại toàn là nhân vật cấp bậc trưởng lão của tam đại tinh giới, tất cả đều là cường giả tuyệt đỉnh Thần Linh cảnh. Bốn phương tám hướng đều có hai người đứng canh, tổng cộng tám Thần Linh cảnh.

Hơn nữa chỗ bọn họ đứng cách cửa vào địa cung rất gần, mình muốn vụng trộm tiến vào địa cung, cho dù lựa chọn phương hướng tốt nhất, cũng phải đi qua bên cạnh người bọn họ cách không đến hai trượng.

Đó chính là cường giả Thần Linh cảnh, khoảng cách gần như thế, cho dù hắn thi triển đoạn nguyệt phất ảnh và lưu quang lôi ẩn đến mức tận cùng, cũng có khả năng rất lớn bị bọn họ phát hiện ra.

Mà một khi bị phát hiện, liền không có cơ hội thứ hai. Đừng nói lẻn vào địa cung, ngay cả trốn thoát đều khó như lên trời.

Vân Triệt thong thả tới gần, khi tới gần cách trăm trượng thì dừng lại, sau mấy lần do dự, đều không tiếp tục đi về phía trước.

Không được! Tuy rằng nhìn qua bọn họ cũng không ở trạng thái cảnh giác, nhưng cứ tới gần như vậy… Khoảng cách như vậy, thật sự quá nguy hiểm.

Phải nghĩ biện pháp để bọn họ tạm thời rời đi trước… Hoặc dẫn đi sự chú ý của bọn họ.

Có cần âm thầm giết mấy người dưới trướng của bọn họ không… Nhưng nói như vậy, lại khiến cho bọn họ đề cao cảnh giác.

Hoặc là…

Grào grào!

Lúc Vân Triệt đang nhíu mày vắt óc suy nghĩ, phía nam bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào ngân nga trầm trọng, tuy rằng âm thanh rít gào này rất xa xôi, nhưng vẫn kinh thiên động địa, càng mang theo uy nghiêm vô thượng.

Mà phương hướng âm thanh rít gào, khiến toàn bộ cường giả đều thất kinh, toàn bộ trưởng lao canh chừng ở cửa vào địa cung cũng đều chuyển hướng về phía nam:

- Là rồng ngâm!

- Chẳng lẽ là con thiết lân giao long năm mươi năm trước bỏ chạy?

Một trưởng lão Vọng Hải giới trầm giọng nói.

- Tích Nguyên! Nơi này một mình ta là được rồi, nhanh chóng dẫn người đi vây giết! Ngàn vạn lần lại đừng để cho nó chạy mất!

Âm thanh rồng ngâm này kích thích thần kinh của tam đại tông môn chúa tể, toàn bộ cường giả Thần Linh cảnh bay vút lên không trung, nhằm thẳng phương hướng rồng ngâm truyền đến, tám người canh giữ ở cửa vào địa cung cũng nhanh chóng bay đi năm, chỉ còn lại ba người, mà ba người còn lại, ánh mắt và thính giác cũng tự nhiên đều gắt gao tập trung về phía nam.

Đây đối với Vân Triệt mà nói, không thể nghi ngờ là trời ban cơ hội tốt.

Dưới trạng thái nặc ảnh, hắn không chút do dự cấp tốc tiến lên trước, khi tới gần ba mươi trượng mới chậm lại, sau đó ngừng thở, chậm rãi tới gần, gần chút nữa… Gần chút nữa…

Ba trưởng lão Thần Linh cảnh canh giữ ở cửa vào địa cung đều ánh mắt nhìn chằm chằm phía nam, xác định nơi phát ra tiếng rồng ngâm, hồn nhiên không biết, một bóng người nhìn không thấy, cũng gần như không hề có bất kỳ khí tức gì như u hồn yên tĩnh xẹt qua bên người bọn họ, chậm rãi tiến vào bên trong trọc khí trong địa cung.

Một hương vị gay mũi ngay mặt mà đến, cũng kèm theo cảm giác áp bách rất nặng, nhưng lập tức, cảm giác áp bách này liền biến mất vô tung, liền ngay cả trạng thái nặc ảnh cũng không bởi vì vậy mà giải trừ, chỉ có linh giác nhận lấy hạn chế rõ ràng.

Cuối cùng thuận lợi lẻn vào địa cung, Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, cũng không giải trừ trạng thái nặc ảnh. Phía trước hoàn toàn âm u, hắn giẫm lên thềm đá lạnh như băng xuống phía dưới, bước chân thong thả, không hề có âm thanh, cũng tự nhiên không dám đốt lửa, linh giác càng phóng thích đến lớn nhất, cảm giác tất cả chung quanh.

Hắn không quên, cùng tiến vào địa cung là tam đại Thần Vương!

Tùy tiện một người, đều có thể trong giơ tay nhấc chân diệt hắn thành cặn bã.

Hắn tuyệt đối không thể để cho tam đại Thần Vương này phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, tuy rằng trọc khí nơi này hạn chế linh giác của hắn, nhưng giống vậy cũng sẽ hạn chế linh giác của tam đại Thần Vương, cho nên trở thành một tầng bảo hộ đối với hắn.

Tiếp theo hắn phải làm, chính là cố gắng tránh khỏi tam đại Thần Vương, sau đó dựa vào năng lực thăm dò của Thiên độc châu, tìm được hoàng tiên thảo trước bọn họ.

Mà điều kiện đầu tiên, là địa cung này cũng đủ khổng lồ, địa hình cũng đủ phức tạp, nếu chỗ thông đến hoàng tiên thảo chỉ có một con đường, như vậy tránh đi là chuyện không có khả năng.

Sau khi thích ứng với trọc khí và hắc ám nơi này, Vân Triệt vừa cẩn thận cảm giác bốn phía, bước chân cũng dần nhanh hơn. Nhưng đi một hồi lâu, phía trước, vẫn chỉ là một thông đạo hẹp dài, đừng nói ngã rẽ, ngay cả một chút dấu hiệu mở rộng đều không có, trong lòng Vân Triệt dần dần bắt đầu bất an.

Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt.

- Nam Liệt lão tặc, xem ra nhi tử của bổn vương rất may chưa chết, khiến cho ngươi rất thất vọng.

Đây là giọng của Mộc Bạch Mi.

- Đó là đương nhiên, mỗi lần vừa nghĩ tới tiểu nữ nhi như hoa như ngọc của bổn vương phải gả cho nhi tử phế vật của ngươi, bổn vương đều quả thật thống khổ.

Nam Liệt đại đế kỳ quái nói.

- Như hoa như ngọc? Hừ, quả nhiên là heo bản thân nuôi, vừa mập vừa xấu cũng coi làm bảo bối.

Mộc Bạch Mi giễu cợt ói.

Xưng hô, lời nói giữa hai người đều đối chọi gay gắt, bao hàm địch ý, thậm chí có phần ác độc, nhưng hai bên đều không hề tức giận, hiển nhiên đã quen như thế rồi.

Tốc độ của Vân Triệt cũng không nhanh, lại đuổi theo bọn họ, hiển nhiên bọn họ ở dưới trọc khí địa cung, đều dè dặt cẩn trọng.

Bước chân của Vân Triệt dừng lại, theo âm thanh và linh giác phán đoán, lúc này hắn cách tam đại Thần Vương, chỉ có không đến trăm trượng.

Nếu là bình thường, ở khoảng cách này hắn đã rất có thể bị phát giác, nhưng trọc khí cực kỳ nặng nề nơi này, lại khiến cho hắn không hề có cảm giác nguy hiểm rõ ràng, nhưng cũng không dám tới gần chút nữa, bước chân chậm dần, nghe âm thanh của bọn họ, vẫn duy trì một khoảng cách cố định, im hơi lặng tiếng đi theo phía sau bọn họ.

Cũng chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ, tiến không được, lui không được


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment