.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1125" class="block_" lang="en">Trang 563# 1
Chương 1125: Cầm tù
Băng hoàng thánh vực, tuyết bay mênh mang.
Tin tức Vân Triệt trở về, cũng không gợn lên sóng gió gì ở Băng Hoàng thần tông. Dù sao trước đó mọi người đều biết đến tin tức viễn cổ cầu long thành công đánh chết, Mộc Huyền Âm bị thương, sau khi trở về trực tiếp bế quan, Vân Triệt ngược lại ở bên ngoài lịch lãm.
Người của Băng Hoàng thần tông chỉ kinh ngạc vì hắn trở về quá sớm, dù sao đệ tử thân truyền lịch lãm bên ngoài, mười năm tám năm đều bình thường.
Về phần lúc trước ở táng thần hỏa ngục xảy ra chuyện gì, trừ bỏ ba tông Viêm Thần, cùng với Mộc Huyền Âm, Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi, không có người nào khác biết. Chính là biết được kết quả viễn cổ cầu long bị đánh chết, Mộc Huyền Âm bị thương.
Nhưng hình ảnh Vân Triệt một kiếm đánh lật bay viễn cổ cầu long, khiến sơ hở trí mạng lộ ra cũng cứu Mộc Huyền Âm, toàn bộ người của Viêm Thần, đều quả quyết sẽ không phai nhạt.
Trở lại Băng Hoàng thánh điện, mặc dù cách chỉ có nửa năm, Vân Triệt lại tương đối có một cảm giác giống như cách một đời. Bởi vì bắt đầu từ một khắc hắn rời đi, sẽ không còn hy vọng xa vời rằng bản thân còn có thể còn sống được trở về đây.
Làm thánh địa tối cao của toàn bộ Ngâm Tuyết giới, nơi này trừ bỏ Mộc Huyền Âm, cũng chỉ có mình có thể tùy ý ra vào, liền ngay cả số lần Mộc Băng Vân đến đều cực nhỏ. Phạm phải sai lầm lớn như vậy, hắn vón nên đã không còn tư cách lại bước vào nơi này...
- Sư tôn... Nàng thật sự không định giết ta sao?
Vân Triệt hơi thất thần lẩm bẩm. Hắn biết rõ sai lầm lớn bản thân phạm vào, là không thể tha thứ hạng nào, nữ tử bình thường đều tuyệt đối không thể tha thứ cho, huống chi kia sư tôn của hắn và Ngâm Tuyết Giới Vương thống lĩnh thế giới...
- Ngươi liền sợ chết như vậy sao!
Lúc Vân Triệt đang phiền muộn, một giọng nói lạnh như băng toàn tâm vang lên ở bên tai.
Toàn thân Vân Triệt khựng lại trong vài giây, mới xoay người lại, không dám ngẩng đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh, cúi đầu bái xuống:
- Đệ tử Vân Triệt, bái kiến sư tôn.
Mộc Huyền Âm một thân váy dày băng hoàng, áo khoác ngắn tay tuyết vũ, đôi mắt cực đẹp lại phóng thích ra mâu quang băng hàn lạnh thấu xương:
- Sao lần này ngươi lại không trốn?
"..." Vân Triệt mấp máy môi, lại thật lâu không phản bác được.
Thế giới yên tĩnh một chút, chỉ còn lại tiếng tuyết bay. Mộc Huyền Âm lẳng lặng nhìn Vân Triệt, trước kia, mỗi lần Vân Triệt bái kiến nàng, đều sẽ không cúi đầu như thế, bất cứ lúc nào, cho dù đối mặt với nàng, đều có vẻ kiêu ngạo gần như bẩm sinh không thể áp chế.
Nhưng mà...
Người khác cúi đầu run run với nàng, là e sợ nàng.
Mà Vân Triệt... Mộc Huyền Âm không hề cảm nhận được đến sợ hãi, mà là áy náy thật sâu.
Tròng mắt của nàng không tự chủ được chếch đi, không có biện pháp nào duy trì lạnh như băng giống như trước. E ngại, là từ lòng mình, còn ngượng ngùng, là từ đối phương.
- Thôi.
Âm thanh bên tai chậm lại, mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài rất nhẹ:
- Mặc dù ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng cứu vi sư một mạng trước, cũng coi như ưu khuyết điểm bù nhau, ngươi đứng lên đi.
"..." Vân Triệt hơi sững sờ, nhất thời không tin được vào lỗ tai của mình, hắn hơi lờ mờ đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu, bởi vì hắn vốn không biết sau khi phát sinh chuyện đó, bản thân nên đối mặt với Mộc Huyền Âm như thế nào.
Qua một hồi lâu, hắn vẫn không nghe được động tĩnh gì, cuối cùng thoáng ngẩng đầu lên, nhìn qua, lại chỉ có một bóng lưng tuyệt mỹ đắm chìm trong tuyết bay.
So với Vân Triệt, Mộc Huyền Âm có lẽ càng khó có thể đối mặt với hắn hơn.
Thế giới lại một lần nữa yên tĩnh lại, lần này gần như ngay cả âm thanh tuyết bay đều đã hoàn toàn nghe không được. Mộc Huyền Âm thật lâu không tiếng động, Vân Triệt đương nhiên không dám nói lời nào, hai đời, hắn đều chưa bao giờ gặp phải cục diện lạnh cứng không xoay sở được như thế.
Cuối cùng, Mộc Huyền Âm chậm rãi xoay người lại, một đôi băng mâu đã khôi phục lại lạnh lẽo như đầm băng:
- Lấy sừng kỳ lân, trái tim cầu long, còn có hoàng tiên thảo ngươi vừa mới lấy tới tay ra đây.
- Dạ.
Vân Triệt vội vàng lên tiếng trả lời, cũng không hỏi vì sao, lấy sừng kỳ lân, trái tim cầu long cùng với hoàng tiên thảo từng món ra.
Sừng kỳ lân khổng lồ nặng nề, phóng thích ra khí tức rất nhỏ, nhưng phong cách cổ xưa rất nặng.
Trái tim cầu long còn đang nhúc nhích kịch liệt, mỗi một lần nhảy lên, đều sẽ phóng thích ra hỏa diễm cực kỳ nóng cháy, mới lấy ra vài giây, một mảng lớn tuyết vực chung quanh liền đã tan ra trên phạm vi lớn.
Hoàng tiên thảo bị bao vay trong ánh sáng tịnh hóa của Thiên độc châu, khí tức không hề tràn ra ngoài.
Mộc Huyền Âm nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:
- Như thế, chỉ còn cửu tinh phật thần ngọc và mộc linh châu.
Vân Triệt không ngập ngừng, nhanh chóng nói:
- Sư tôn, thật ra thì cửu tinh phật thần ngọc và mộc linh châu đệ tử đều đã lấy được.
"?" Băng mi của Mộc Huyền Âm hơi động.
Vân Triệt nói xong, lấy cả cửu tinh phật thần ngọc và mộc linh châu ra.
Cửu tinh phật thần ngọc và mộc linh châu vừa hiện thân, quang mang và khí tức khác thường khiến trong mắt Mộc Huyền Âm xảy ra biến hóa rõ ràng, nhất là khi linh giác của nàng đảo qua mộc linh châu, kinh ngạc lên tiếng:
- Mộc linh châu hoàn mỹ? Ngươi lấy được từ chỗ nào?
Nghĩ đến mộc linh vì mình mà chết, giọng Vân Triệt thoáng thấp xuống:
- Thưa sư tôn, mộc linh châu này... Đệ tử mua dc mộc linh tuổi còn trong thương hội ngầm ở Hắc Gia giới, lại không đành lòng lấy mộc linh châu này, ngược lại đưa về nơi ẩn nấp, mộc linh châu này, là do một vị mộc linh tiền bối ở đó tặng cho.
"..." Mộc Huyền Âm rõ ràng ngẩn ra.
- Cửu tinh phật thần ngọc này, là đệ tử trong lúc vô tình, nhặt được trên một xác chết của Hắc Gia Giới Vương.
- Xác chết của Hắc Gia Giới Vương... Nhặt được?
Chân mày Mộc Huyền Âm lại nhíu lại, hiển nhiên càng thêm không thể lý giải.
- Quả thật có phần không thể tưởng tượng nổi, nhưng đệ tử không dám nói dối. Đúng rồi, lúc trước viên không huyễn thạch mà đệ tử thiếu chút nữa bóp nát ở trong bí cảnh, cùng nhặt được với cửu tinh phật thần ngọc trên xác chết của Hắc Gia Giới Vương.
Vân Triệt nói chi tiết.
-... Thì ra là thế.
Mộc Huyền Âm dĩ nhiên đã rõ ràng, cửu tinh phật thần ngọc và không huyễn thạch mà Vân Triệt"Nhặt được", vốn chính là do Thải Chi công chúa âm thầm giở trò quỷ.
Kể cả Hắc Gia Giới Vương kia, cho dù không phải do nàng ta giết, cũng nhất định có liên quan tới nàng ta.
Tuyết tụ phất lên một cái, sừng kỳ lân, trái tim cầu long, hoàng tiên thảo, cùng với cửu tinh phật thần ngọc và mộc linh châu ở trong tay Vân Triệt trong một nháy mắt biến mất toàn bộ, được Mộc Huyền Âm thu vào trong không gian tùy thân, không cho Vân Triệt bất cứ thời gian phản ứng nào.
- Cần một viên càn khôn ngũ quỳnh đan, vốn khó như lên trời, ngươi lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy tập hợp đủ"Ngũ quỳnh", cũng không dễ.
Giọng điệu Mộc Huyền Âm hơi thay đổi:
- Nhưng mà, sai lầm lớn nhất của ngươi có thể bù trừ, sai lầm ở chỗ chạy trối chết ở sau lưng vi sư và tông môn, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho! Càn khôn ngũ quỳnh đan này, ngươi đã đừng nghĩ tiếp nữa!
"..." Vân Triệt há to mồm, sau đó cúi đầu:
- Dạ.
Mộc Huyền Âm tiếp tục nói:
- Cách đại hội huyền thần, còn thời gian không đến hai năm. Lấy tiến cảnh tu vi vốn có của ngươi, muốn trước đại hội huyền thần đặt chân đến Thần Kiếp cảnh, dựa vào tu luyện, quả quyết không thể nào làm được.
- Nhưng mà, ngươi đã có băng hoàng nguyên âm của vi sư, hiện giờ đã là Thần Hồn cảnh, không dựa vào càn khôn ngũ quỳnh đan, thêm vào vi sư hỗ trợ, liền chưa hẳn không có khả năng!
Bốn chữ"Băng hoàng nguyên âm" từ trong miệng Mộc Huyền Âm nói ra, khiến trong lòng Vân Triệt nhất thời giật thột, chợt ngẩng đầu, lại phát hiện trên mặt Mộc Huyền Âm chính là hoàn toàn vắng lặng, không hề gợn sóng, giống như chỉ nói một chuyện cực kỳ bình thản.
- Ngươi vốn chính là mới vào thần đạo, cảnh giới Thần Nguyên còn chưa thông hiểu đạo lý, liền sải bước tới Thần Hồn cảnh. Thần đạo, đâu phải phàm đạo có thể sánh bằng! Mặc dù huyền lực của ngươi tăng vọt, nhưng lại hậu hoạn vô cùng, vả lại lạc hậu đối với lĩnh ngộ thần đạo, sẽ khiến cho tiến cảnh sau này của ngươi gian nan gấp trăm lần. Nếu như cưỡng ép dựa vào càn khôn ngũ quỳnh đan, mặc dù có thể cho ngươi một bước lên trời, nhưng hậu quả nặng nề, cũng vượt xa tưởng tượng của ngươi... Cho dù ngươi có huyền mạch Tà thần!
Tròng mắt Mộc Huyền Âm quét qua Vân Triệt:
- Nói vậy, ngươi cũng đã nhận ra.
- Dạ.
Vân Triệt lên tiếng trả lời. Sau khi nhận băng hoàng nguyên âm của Mộc Huyền Âm sau một đêm thành Thần Hồn cảnh, huyền lực của hắn liền dừng bước ở Thần Hồn cảnh cấp hai, suốt cả nửa năm, gần như không có tiến thêm.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không được đi ra khỏi thánh vực nửa bước! Mỗi ngày hai canh giờ ngộ đạo, hai canh giờ ngộ tâm, hai canh giờ tôi thể, sáu canh giờ tu luyện.
- Vi sư sẽ một lần nữa dạy ngươi lĩnh ngộ thần đạo, trùng tu băng hoàng phong thần điển, trừ bỏ tu luyện, ngươi không được gặp bất cứ người nào khác, không được đi bất cứ chỗ nào, không được có tạp niệm gì khác, mỗi một tiếng nói cử động, mỗi một hành động việc làm, nhất định phải vâng theo ý tứ của vi sư, không được có nửa phần ngỗ nghịch.
Một đôi băng mâu không hề có tình cảm, chỉ có uy lãnh và khắc nghiệt không chấp nhận cãi lại:
- Đây là trừng phạt ngươi nên chịu, cũng là cơ hội duy nhất để cho ngươi tiến vào Trụ Thiên thần giới, ngươi theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!
Trước kia tuy rằng Mộc Huyền Âm cũng có phần nghiêm cẩn đối với hắn, nhưng sẽ không hạn chế tự do của hắn, mà nghiêm lệnh lúc này của nàng, hoàn toàn tương đương với gắt gao nhốt hắn vào trong băng hoàng thánh vực và ý chí của nàng.
Vân Triệt ngẩn ngơ, lại liên tục nói:
- Vâng, đệ tử cẩn tuân mệnh lệnh của sư tôn.
- Vậy tốt nhất!
Giống như kinh ngạc vì Vân Triệt đáp ứng không hề cãi lại, Mộc Huyền Âm im lặng liếc nhìn hắn:
- Đi minh hàn thiên trì tôi thể ba canh giờ, sau đó đến thánh điện tìm ta!
Giọng nói vừa dứt, Mộc Huyền Âm phi thân lên, theo bóng dáng của nàng di chuyển, tuyết bay nhẹ nhàng khắp thánh vực cũng theo đó mà thay đổi.
Vân Triệt lại bỗng nhiên lên tiếng, trong giọng điệu mang theo nghi vấn và thân thiết:
- Sư tôn, thương thế của người... Đã khỏi chưa?
Lấy trọng thương và hao tổn khi trước của Mộc Huyền Âm, hơn nữa mất đi nguyên âm, cho dù thương thế khỏi hẳn, huyền khí của nàng nhất định cũng giảm nhiều. Cho nên khí tức của nàng vốn nên kém hơn trước kia xa xa mới đúng.
Nhưng mà, lúc này cảm giác mà Mộc Huyền Âm cho Vân Triệt, lại còn phiêu miểu mông lung hơn trước kia.
Bóng dáng Mộc Huyền Âm khựng lại, không quay đầu, thản nhiên nói:
- Trong cơ thể vi sư, có băng hoàng thần hồn tổ tiên ban cho. Vi sư khổ tu vạn năm, mới thức tỉnh phân thần lực thứ ba... Mà trong nửa năm ngắn ngủi, lại đột nhiên thức tỉnh tới bảy phần! Chẳng những thương thế khỏi hết, hơn nữa huyền lực xa hơn dĩ vãng, cho nên ngươi không cần có lo lắng dư thừa, quản tốt bản thân là được.
Sau lưng, Vân Triệt không nhìn thấy khi Mộc Huyền Âm nói những lời này, hiện ra trong mắt là một vẻ vô cùng phức tạp.
Mặt Vân Triệt lộ vẻ kinh dị, sau đó vui vẻ nói:
- Nhất định là vì khi đó sư tôn quyết đánh đến cùng, ngược lại kích thích thần hồn thức tỉnh, sư tôn nhất định được trời đất che chở, mới có thể nhân họa đắc phúc.
"..." Không chỉ là ánh mắt, hô hấp của Mộc Huyền Âm đều xuất hiện đình trệ trong vài giây, sau đó hừ nhẹ một tiếng, đạp tuyết lơ lửng, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong tuyết bay.
Mà một viên không huyễn thạch từ trên trời giáng xuống, nhẹ bổng rơi vào bên người Vân Triệt.
Biết được Mộc Huyền Âm chẳng những không tổn hao gì, huyền lực thậm chí có điều tăng trưởng, trong lòng Vân Triệt sinh ra vui sướng từ đáy lòng. Hắn liên tiếp thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên mặt tuyết, trong tay cầm lấy không huyễn thạch, cả người biến thành vô cùng thoải mái.
Từ sau khi"Trốn đi", hai tảng đá lớn vẫn luôn đè lên trên trái tim hắn đồng thời buông xuống, tiêu tán.
Chẳng những thân thể và tu vi của sư tôn không có việc gì, thậm chí cứ như vậy, dễ dàng tha thứ cho hắn như thế...
Không hề có bất cứ sát ý đối với hắn, liền ngay cả phẫn nộ, đều gần như không hề cảm thấy.
So sánh với lo lắng, áy náy, bàng hoàng vô cùng trầm trọng trong khoảng thời gian này tới nay... Kết quả này, quả thật giống như nằm mơ, tốt đẹp đến khiến cho hắn có phần không dám tin tưởng.
"Sư tôn lại thật sự tha thứ cho ta, ha..." Vân Triệt không tự kiềm hãm được nở nụ cười, hắn ngẩng đầu lên, vui vẻ nheo nheo mắt lẩm bẩm:"Nếu đổi thành người khác, lấy tính nết của sư tôn, khẳng định đã sớm chết một vạn lần. Xem ra ta đã đánh giá quá thấp mình, quả nhiên đệ tử ưu tú giống như ta, cho dù phạm lỗi lớn hơn nữa, sư tôn cũng nhất định sẽ không thật sự nỡ giết ta."