Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1126 - Chương 1127: [Ảo Mộng]

. ._564__1" class="block_" lang="en">Trang 564# 1

 

 

 

Chương 1127: [Ảo mộng]



Phượng Tuyết Nhi mỉm cười:

- Đây thật sự là danh hiệu người đời cấp cho ta, chỉ có điều các ngươi gọi ta là Tuyết Nhi tỷ tỷ là được rồi.

Đối mặt với đôi thiếu nam thiếu nữ mà Vân Triệt vẫn luôn thắc thỏm trong lòng này, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng Phượng Tuyết Nhi không hề bủn xỉn ôn nhu của mình.

- Wow a a!!

Nghe được Phượng Tuyết Nhi thừa nhận, Phượng Tiên Nhi đưa hai tay che miệng, lên tiếng kinh hô.

Lúc trước hai người bị hạn định phải thành Vương Huyền cảnh mới có thể rời khỏi phượng hoàng kết giới, bọn họ lần đầu tiên đi ra khỏi Vạn Thú sơn mạch đến bây giờ cũng mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, biết rất ít về"Thế giới bên ngoài" vẫn luôn luôn khát khao, nhưng cái tên"Phượng Hoàng thần nữ", ở trong vòng vài ngày bọn họ đã có thể nói được như sấm bên tai.

Dù sao, đó cũng là người đệ nhất thiên cổ của Thiên Huyền đại lục, đối với vô số huyền giả mà nói, hoàn toàn là tồn tại vô thượng tương đương với thần linh trên trời.

Lần đầu trải qua trần thế, Phượng Tổ Nhi còn cẩn thận hơn Phượng Tiên Nhi rất xa, trong lòng hắn không khỏi kinh sợ, lại lý trí nói:

- Không cần... Không cần biết ngươi là ai, tại sao ngươi lại quen biết chúng ta, còn biết tên của chúng ta? Chúng ta chưa bao giờ nói cho người ngoài biết tên của chúng ta.

- Bởi vì ta đã từng thấy các ngươi, tên của các ngươi, là Vân ca ca nói với ta.

Phượng Tuyết Nhi cười xinh đẹp nói.

Phượng Tổ Nhi sửng sốt, sau đó kích động khó nén, trở nên lắp bắp:

- A? Vân ca ca mà ngươi nói, là... Là Vân Triệt... Là ân nhân ca ca?

- Đương nhiên.

Phượng Tuyết Nhi ôn nhu gật đầu, cảm nhận được phượng hoàng viêm lực trong cơ thể hai người đối với nàng mà nói còn cực kỳ non nớt, nhưng đã có phần cường đại, nàng vui vẻ nói:

- Vân ca ca là vị hôn phu của ta, chúng ta lại cùng thuộc phượng hoàng nhất mạch, cho nên, Vân ca ca thường xuyên nói chuyện về các ngươi cho ta.

- Ân nhân ca ca... Huynh ấy... Huynh ấy không quên chúng ta?

Phượng Tuyết Nhi có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm có phần mênh mông của hai người đối với Vân Triệt, có cảm kích, sùng bái, có hướng tới, thậm chí có khả năng luôn luôn là tín niệm nào đấy chống đỡ trong lòng bọn họ:

- Đương nhiên không rồi, vẫn còn luôn rất nhớ nhung các ngươi đó. Ba năm trước, Vân ca ca mang theo ta đi thăm các ngươi, lại phát hiện các ngươi được một kết giới rất lớn bảo hộ, Vân ca ca lựa chọn không quấy rầy các ngươi, nhưng trùng hợp khi đó hai người các ngươi lại bướng bỉnh đi ra khỏi kết giới, còn gặp phải nguy hiểm, ta cũng vào khi đó nhìn thấy các ngươi, cũng đã biết tên của các ngươi.

Nghe lời Phượng Tuyết Nhi nói, hai mắt Phượng Tiên Nhi mờ mịt mông lung, sau đó biến thành một đống nước mắt:

- Ân nhân ca ca còn nhớ rõ chúng ta... Huynh ấy còn đi thăm chúng ta... Hu... Hu hu...

"..." Phượng Tổ Nhi hoàn toàn ngớ ra, ba năm trước, hắn đuổi theo Phượng Tiên Nhi bốc đồng chạy ra ngoài kết giới, kết cục gặp phải huyền thú nguy hiểm, trong lúc nguy cấp, hắn trong hoảng sợ hốt hoảng tung ra hỏa diễm lại trực tiếp đánh chết đầu huyền thú kia, sau đó, hắn đã rất nhiều lần nghi hoặc chuyện này.

Mà cũng vào ngày đó, trong tâm hồn của hắn và Phượng Tiên Nhi, bỗng nhiên xuất hiện Phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh.

Vốn rằng, bọn họ tưởng do phượng thần ban ơn.

Giờ phút này mới biết được, hóa ra cứu bọn họ, và cho bọn họ sáu tầng phượng hoàng tụng thế điển, chính là Vân Triệt.

Nhìn dáng vẻ bọn họ vui mừng mà khóc, Phượng Tuyết Nhi cũng vui vẻ thay bọn họ.

- Ân nhân ca ca bây giờ đang ở đâu, chúng ta.... Chúng ta có thể gặp huynh ấy khong?

Trong mắt Phượng Tổ Nhi cũng hiện lên nước mắt, chớp động lên mong mỏi thật sâu.

Sắc mặt Phượng Tuyết Nhi thoáng ảm đạm, sau đó khẽ lắc đầu:

- Vân ca ca huynh ấy đã rời khỏi Thiên Huyền đại lục, đi đến một chỗ rất xa, đi làm một chuyện rất quan trọng đối với huynh ấy. Chỉ có điều đừng nản lòng, Vân ca ca đã nói trong vòng năm năm nhất định sẽ trở về, hiện giờ huynh ấy đã rời đi ba năm, lại có thời gian nhiều nhất hai năm, các ngươi có thể nhìn thấy huynh ấy.

- Ba năm... Hóa ra truyền thuyết là thật sự.

Phượng Tổ Nhi nhất thời hơi thất thần.

- Không sao, chúng ta có thể đợi, chỉ cần có thể nhìn thấy ân nhân ca ca, chod ù lfa hai mươi năm ta đều nguyện ý chờ.

Phượng Tiên Nhi lau đi nước mắt trên mặt, ửng đỏ trên gò má còn chưa tiêu tan:

- Vậy... Vậy hai năm sau chúng ta đi đâu để có thể tìm được ân nhân ca ca đây?

Phượng Tuyết Nhi mỉm cười nói:

- Sau khi Vân ca ca trở về, ta sẽ để huynh ấy sớm mang ta đi thăm các ngươi, ta cũng luôn luôn rất muốn bái phỏng phượng thần đại nhân ở chỗ các ngươi.

- Được, một lời đã định.

Phượng Tiên Nhi cười vui gật đầu, giơ ngón út về phía Phượng Tuyết Nhi.

- A! Tiên nhi, nàng chính là thần nữ đại nhân, muội như vậy quá thất lễ...

Lời Phượng Tổ Nhi còn chưa dứt, Phượng Tuyết Nhi đã giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay Phượng Tiên Nhi:

- Ừm, một lời đã định!

Cách Phượng hoàng di tộc giải khai nguyền rủa huyết mạch, đến nay đã có thời gian hơn mười năm một chút. Ẩn nấp trong Vạn Thú sơn mạch, lại nhiều thế hệ lưng đeo huyết mạch nguyền rủa, không có nội tình hùng hậu, càng không có khả năng có tài nguyên phong phú.

Dưới hoàn cảnh như vậy, hai người thiếu niên này, lại từ Sơ Huyền cảnh, dùng thời gian mười năm thành Vương Huyền cảnh.

Đây không chỉ dựa vào huyết mạch phượng hoàng mỏng manh và thiên phú siêu phàm là có thể làm được, bọn họ nhất định bỏ ra nỗ lực và gian khổ thật lớn... Còn phải có chấp niệm chống đỡ.

Vân ca ca, nhìn thấy bọn họ trưởng thành giỏi như vậy, huynh nhất định sẽ thật vui vẻ đi.

Bọn họ nỗ lực như vậy, Tuyết Nhi tin tưởng, trong đó có hơn phân nửa, là bởi vì huynh.

Mắt Phượng Tiên Nhi cong lên, hơi ngây người nhìn tiên nhan của Phượng Tuyết Nhi:

- Tuyết Nhi tỷ tỷ là thần nữ lợi hại nhất, đẹp mắt như vậy, còn ôn nhu như thế, trách không được có thể trở thành thê tử của ân nhân ca ca.

Phượng Tuyết Nhi cười tủm tỉm:

- Tộc nhân của các ngươi đều đi ra sao? Mới vừa dung nhập thế giới bên ngoài, nhất định sẽ có nhiều khó khăn, ta sẽ báo cho phụ hoàng biết, Phượng Hoàng thần tông sẽ nguyện ý giúp đỡ các ngươi.

Phượng Tổ Nhi cảm kích nói:

- Cám ơn Tuyết Nhi tỷ tỷ, nhưng mà... Không cần. Bởi vì cha, mẫu thân, gia gia bọn họ, đều không nguyện ý rời khỏi tổ địa.

Thói quen, là một thứ rất đáng sợ. Khi gánh vác huyết mạch nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp khuất ẩn trong Vạn Thú sơn mạch, bọn họ vừa chuộc tội, đồng thời khát vọng giải trừ nguyền rủa, cũng có thể quay về thế giới bên ngoài. Nhưng khi một ngày này thật sự đã đến, đã sớm quen với ngăn cách, cảm giác không biết và bất an đối với thế giới bên ngoài và quyến luyến đối với tổ địa, khiến nhóm trưởng giả này gần như không hẹn mà cùng lựa chọn tiếp tục ngăn cách.

Mà ngày đêm hướng tới thế giới bên ngoài, đều là nam nữ phượng hoàng tuổi còn trẻ giống như Phượng Tổ Nhi, Phượng Tiên Nhi, mà nhóm trưởng giả này tự nhiên cũng đều cổ vũ, thậm chí đốc thúc bọn họ sớm ngày dung nhập với thế giới bên ngoài.

Mới đầu Phượng Tuyết Nhi kinh ngạc, sau đó chậm rãi hiểu rõ:

- Thì ra là thế... Vậy, nếu các ngươi có chuyện gì, có thể đi Thương Phong hoàng thành, hoàng đế của Thương Phong quốc hiện giờ, chính là thê tử của ân nhân ca ca các ngươi đó.

Phượng Tiên Nhi ngọt ngào kêu:

- Ta biết, là Tuyết Nhược tỷ tỷ, ta và Tổ Nhi cũng rất nhớ nàng ấy. Chỉ có điều Tuyết Nhi tỷ tỷ yên tâm đi, kết giới của phượng thần đại nhân cũng không giải trừ, luôn luôn bảo vệ chúng ta, còn có hai...

- A, Tiên nhi!

Phượng Tổ Nhi đột nhiên lên tiếng, chợt ngắt lời Phượng Tiên Nhi nói.

Phượng Tiên Nhi cũng nháy mắt đưa hai tay che miệng, trong miệng nói quanh co một trận:

- Tóm... Tóm lại, Tuyết Nhi tỷ tỷ một chút cũng không cần lo lắng cho chúng ta, phượng thần đại nhân đang che chở cho chúng ta, chúng ta sẽ tự bảo vệ tốt cho mình.

- Ừm, vậy thì tốt.

Thoáng kinh ngạc vì hai người khác thường, nhưng Phượng Tuyết Nhi tự nhiên sẽ không hỏi tới cùng.

Phượng Tuyết Nhi rời đi, Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi vẫn sóng lòng sôi sục, hồi lâu đều khó bình ổn.

- Tiên nhi, chúng ta về nhà trước, nói cho cha nương bọn họ, ân nhân ca ca chẳng những không quên chúng ta, liền ngay cả Phượng hoàng tụng thế điển cũng là ân nhân ca ca cho.

Phượng Tổ Nhi kích động nói.

- Ừ, cha nương bọn họ nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên.

Hai người khó kiềm chế được hưng phấn, nào còn quản được sẽ bị người khác chú ý, cùng nhau bay vút không trung, bay về phía Vạn Thú sơn mạch.

Phía đông Thương Phong quốc, Lưu Vân thành.

Tiêu Linh Tịch nằm trên khuê tháp của mình, nàng giống như đang ngủ say, nhưng ngủ không yên ổn, từ thời khắc nào đó, mi mắt, cánh môi của nàng đều bắt đầu liên tục run run, trên mặt xinh đẹp cũng hiện lên một tầng tái nhợt rất nhỏ, nhưng cũng không bình thường.

Hô hấp, cũng dần dần hỗn loạn.

- Ngươi là ai... Tại sao ngươi lại ở trong thân thể ta... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì...

Thế giới âm u, nàng bất lực la lên.

[Ta là ai, ngươi thật sự không biết sao?]

Thế giới linh hồn, vang lên một giọng nói khác, giọng nói giống nàng như đúc.

chính là vô cùng xa xưa, vô cùng phiêu miểu, giống như đến từ viễn cổ cực kỳ xa xôi, mang theo mênh mang dưới năm tháng vô tận mài giũa.

[Ta không phải là giấc mộng của ngơi, không phải là phán đoán của ngươi, ta chính là ngươi...]

- Không! Ngươi không phải! Ta là Tiêu Linh Tịch... Không phải là ngươi! Không là bất cứ kẻ nào khác! Ngươi tránh ra nhanh đi! Vĩnh viễn tránh ra!

[Ngươi là Tiêu Linh Tịch, cũng là ta. Tiêu Linh Tịch không phải là ngươi toàn bộ, ta cũng không phải là toàn bộ ngươi, ta và Tiêu Linh Tịch, mới là ngươi hoàn chỉnh, vì sao ngươi lại bài xích, sợ hãi sự tồn tại của"Ta" như vậy.]

- Không... Ta nhất định sinh bệnh, ngươi chỉ là thứ ta miên man suy nghĩ mà ra... Cầu ngươi rời đi... Cũng đừng xuất hiện nữa...

[Ngươi sợ hãi ta thay thế sự tồn tại của ngươi, ngươi sợ hãi ta thay đổi ý chí của ngươi... Nhưng ngươi biết rõ ràng, ngươi là ngươi, ta là ta, ta là ngươi, ngươi là ta, ta cũng không thể thay thế được ý chí của"Tiêu Linh Tịch" ngươi,"Tiêu Linh Tịch" cũng không thể xóa đi sự tồn tại của ta, ngươi chẳng lẽ tình nguyện ý chí của bản thân không trọn vẹn, ngươi chẳng lẽ không khát vọng bản thân chân chính sao...]

- Không! Ta không cần! Ta là Tiêu Linh Tịch, ta không phải là bất cứ kẻ nào khác! Ta không cần biến thành người ta không biết! Ta không muốn biến thành người tiểu Triệt không biết... Cầu ngươi rời đi... Nếu ngươi có thể ngủ say, cầu ngươi ngủ say tiếp giống như trước đây, vĩnh viễn đều đừng tỉnh lại!

Yên tĩnh đáng kể...

[Như ngươi mong muốn.]

[... Nếu quả thật có một ngày, ngươi khát vọng lực lượng có thể thay đổi tất cả, như vậy, liền một lần nữa tỉnh lại"Bản thân" này đi.]

Thế giới linh hồn yên tĩnh lại, sau đó bỗng nhiên dấy lên một luồng hỏa diễm đỏ đậm, trong ngọn lửa, là một bóng dáng cả người nhuốm máu, trong tay hắn là một thanh kiếm lớn màu đỏ thắm, trên người máu tươi đầm đìa, vỡ nát, hắn phát ra tiếng rít gào tuyệt vọng phẫn nộ, thân thể lại bị hơn mười thanh vũ khí, hơn mười tia sáng sọi xuyên suốt, thân thể vốn tàn phá dập nát giống như vải vóc bị xé rách, trong hỏa diễm hóa thành tro tàn đầy trời.

- Tiểu Triệt!!!

Tiêu Linh Tịch thét lên một tiếng chói tai, từ trên giường ngồi bật dậy, đôi mắt co rúm lại, toàn thân mồ hôi lạnh, hai tay nhanh chóng che lên trên ngực đang phập phồng kịch liệt.

Một tiếng bước chân vội vàng tới gần, Tô Linh Nhi đẩy cửa phòng đi vào, bước nhanh đến trước giường của Tiêu Linh Tịch. Nhưng Tiêu Linh Tịch vẫn kinh hồn chưa định, không hề có chút phản ứng nào.

- Linh Tịch tỷ tỷ, lại gặp ác mộng sao?

Tô Linh Nhi nói khẽ.

- Vẫn là giấc mộng kia.

Tiêu Linh Tịch vẫn thất thần.

Ba năm, giấc mộng kia, hình ảnh đáng sợ kia, hết lần này đến lần khác xuất hiện.

Rõ ràng lặp lại vô số lần, nhưng mà mỗi lần, đều sẽ khiến cho nàng kinh hồn sợ hãi.

Tô Linh Nhi an ủi nói:

- Tỷ chính là quá nhớ Vân Triệt ca ca, sợ huynh ấy ở bên ngoài gặp nguy hiểm, mới có thể luôn mơ phải ác mộng giống nhau. Có tỷ nhớ nhung huynh ấy như vậy, nếu huynh ấy dám về trễ, muội là người đầu tiên không bỏ qua cho huynh ấy.

Tô Linh Nhi vừa nói, ánh mắt lặng lẽ lóe lên, tầm mắt hoàn toàn mông lung như sương.

Vân Triệt ca ca, ba năm, ta rất nhớ huynh...

- Ừm... Chính là ác mộng.

Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng nói, lại qua một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, gương mặt gò má trở nên tươi đẹp rất nhiều, không còn vẻ tái nhợt như trước:

- Linh Nhi, sau khi tiểu Triệt rời đi, bởi vì chuyện của ta, lại luôn khiến cho muội lo lắng, chỉ có điều, ta cảm giác, về sau ta sẽ không còn vô duyên vô cớ hôn mê nữa.

- Hả?

Tô Linh Nhi ngẩn ra.

Tiêu Linh Tịch khẽ cười rộ lên:

- Tuy rằng nói như vậy rất kỳ quái, nhưng ta chính là có cảm giác này. Ta cũng không muốn tiểu Triệt vừa mới trở về, sẽ hoang mang lo lắng cho ta.

Tất cả, cũng chỉ là mộng.

Chính là mộng...

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thì thầm.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment