.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1131" class="block_" lang="en">Trang 566# 1
Chương 1131: Quân Vô Danh, kiếm vô danh (hạ)
Nhận thức chân chính đối với thần giới, thật ra Vân Triệt rất không có hứng thú. Hắn tham gia đại hội huyền thần, vốn không phải vì tranh giành nổi danh, mà với thực lực của hắn, cho dù không thể xưng lót đáy cũng không sai biệt lắm, vốn không có khả năng lật lên cành hoa gì trong cuộc đấu của cường giả tuổi trẻ thiên tài toàn bộ đông thần vực này. Dù sao, đây không phải là chỗ thuộc về hắn, cũng chưa bao giờ định ở đây lâu.
Hắn luôn nghĩ như vậy, chính là hôn nay, đối với thần giới, sâu trong nội tâm của hắn đã có một phần quyến luyến có lẽ chính hắn đều không phát hiện ra...
Bởi vì Mộc Huyền Âm.
- Băng Vân cung chủ, tu vi hiện giờ của Hỏa Phá Vân đã đến cảnh giới gì? Vừa rồi mọi người dừng như thật sự kinh ngạc.
Vân Triệt nhẹ giọng hỏi.
- Thần Linh cảnh... Cấp bảy.
- A!?
Phản ứng lúc trước của Mộc Băng Vân khiến cho hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng câu trả lời của Mộc Băng Vân, vẫn như trước hung hăng vượt qua dự tính của Vân Triệt, khiến cho hắn chấn động.
Biểu cảm của Mộc Băng Vân mang theo một chút phức tạp:
- Thần Linh cảnh tuổi không đến nửa giáp, cho dù Viêm Thần giới, hay Ngâm Tuyết giới chúng ta, đều chưa bao giờ xuất hiện. Bao gồm cả sư tôn của ngươi. Mà Hỏa Phá Vân, không chỉ đã bước vào Thần Linh cảnh, hơn nữa còn là hậu kỳ. Hỏa Phá Vân hiện giờ, đã có thể nói là kinh hãi thế tục, cho dù đến tinh giới thượng vị, đều được coi là cấp bậc cao cấp nhất. Xem ra, năm đó thành công liệp sát viễn cổ cầu long, đạt thành một kỳ tích cho Viêm Thần giới.
Vân Triệt:"..."
- Trong một ngàn huyền giả trẻ tuổi có tư cách tiến vào Trụ Thiên thần cảnh lần này, cực có khả năng sẽ có chỗ cho Hỏa Phá Vân. Đợi ba năm sau từ Trụ Thiên thần cảnh trở về, Viêm Thần giới sẽ xuất hiện một Thần Chủ... Cũng không phải là chuyện không có khả năng!
Bốn chữ trong lời nói của Mộc Băng Vân khiến Vân Triệt kinh ngạc ngẩng đầu:
- Cực có khả năng? Chẳng lẽ không phải là tất nhiên?
Mộc Băng Vân chậm rãi nói:
- Ngươi đừng xem thường tinh giới thượng vị. Mặc dù Hỏa Phá Vân là một kỳ tích làm cho người ta khó có thể tin, ở Viêm Thần giới có thể nói chưa từng có thậm chí sau này không có nữa, nhưng mà, bên trong đông thần vực, trừ bỏ tứ đại Vương giới ra, chúng tinh giới thượng vị cũng có rất nhiều kỳ tài kinh thế tuổi xấp xỉ, nhưng không kém gì Hỏa Phá Vân, thậm chí còn hơn hắn xa. Cho dù Hỏa Phá Vân đã là tu vi kinh người Thần Linh cảnh cấp bảy, nhưng muốn tiến vào trong một ngàn thứ hạng đầu trong toàn bộ huyền giả trẻ tuổi của đông thần vực, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
- Còn có... Người có thể hơn xa Hỏa Phá Vân hiện giờ?
Trong lòng Vân Triệt lại kịch liệt chấn động.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc tinh giới thượng vị, nhưng ít nhất Vân Triệt biết được, ở tinh giới trung vị, Thần Linh cảnh hậu kỳ tuyệt đối là nhân vật danh chấn một phương, ở tinh giới hạ vị càng có thể đi ngang, Hắc Hồn thần tông mà hắn từng đối mặt, dưới tông chủ Lôi Thiên Phong, trưởng lão mạnh nhất cũng mới là Thần Linh cảnh trung kỳ.
Mà vài cường giả, đều đã tu luyện ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm, còn Hỏa Phá Vân, vốn chưa tới ba mươi tuổi. Đây hoàn toàn là thành tựu phá vỡ nhận thức của Vân Triệt, ngay cả Mộc Băng Vân đều dùng"Kỳ tích" để hình dung... Khó có thể tin, trong tinh giới thượng vị, lại còn tồn tại người có thể"Hơn xa" hắn...
- Sư tôn ngươi có từng đề cập tới tên"Đông vực tứ thần tử" với ngươi chưa?
Mộc Băng Vân đột nhiên hỏi.
Vân Triệt lắc đầu:
- Đông vực tứ thần tử? Chưa từng có.
Mộc Băng Vân cũng không kinh ngạc, thuật lại:
- Đông vực tứ thần tử, là bốn con cưng của thần huyền lực mạnh nhất, thiên tư cao nhất trong lứa trẻ tuổi ở ngoài Vương giới đông thần vực ta, tên của bốn người này, ở đông thần vực có thể nói không ai không biết, chỉ riêng về thanh danh cực thịnh, thậm chí còn vượt qua rất nhiều Đại Giới Vương của tinh giới thượng vị.
- Mà bốn huyền giả trẻ tuổi có danh xưng"Thần tử', nghe nói huyền lực hiện giờ đều đã đạt tới Thần Linh cảnh cấp mười.
Vân Triệt:"...!!"
- Tuy rằng Hỏa Phá Vân kinh người, nhưng so sánh với bốn người này, vẫn còn kém khá xa. Đại hội huyền thần phen này, tứ đại thần tử, đó là nhân vật chính hoàn toàn xứng đáng. Người mạnh nhất phen này, cũng chắc chắn sinh ra từ trong bốn người này.
Vân Triệt trầm mặc hồi lâu, tự giễu cười nhẹ một tiếng, cảm thán nói:
- Thần giới mênh mông, quả nhiên khó có thể tưởng tượng.
Mộc Băng Vân liếc mắt nhìn Vân Triệt, an ủi:
- Ngươi không cần chú ý, tu vi như hiện giờ của ngươi, đã vô cùng thần kỳ, ở Ngâm Tuyết giới ta có thể nói đã không người có thể bằng, không cần đi so sánh với tinh giới thượng vị.
Vân Triệt lắc lắc đầu, cười nói:
- Ta không phải uể oải hay tự biết xấu hổ, chỉ đơn thuần cảm thán, dù sao, cho dù là bọn họ, hay là thần giới, cách ta đều rất xa xôi. Đối với ta mà nói, thần giới có sư tô, có Ngâm Tuyết giới, như vậy đủ rồi.
Thời gian chậm rãi chảy qua, gió tuyết không dừng lại dù trong nháy mắt, nửa canh giờ đi qua, huyền quang của thứ nguyên huyền trận vẫn không sáng lên.
Mà lúc này, linh giác của Vân Triệt bỗng nhiên vừa động, cảm giác khó hiểu đến giống như trời đất xuất hiện biến hóa vi diệu nào đó. Trước người của hắn, Mộc Băng Vân đã thoáng đưa mắt, nhìn về phía trên không phía nam, mới đầu mâu quang nghi hoặc, sau đó dần dần trở nên ngưng trọng.
Đám người Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải của Viêm Thần giới cũng ào ào chuyển mắt.
Khí tức mới đầu như có như không, nhưng lại ở trong vô hình mơ hồ càng ngày càng gần. Ánh mắt của đám người Mộc Băng Vân, Hỏa Như Liệt càng ngày càng ngưng trọng, trong lúc bọn họ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đồng thời đột nhiên thay đột.
- Kiếm khí này... Chẳng lẽ...
Vào lúc này Vân Triệt hình như có phát hiện, chợt ngẩng đầu.
Xa xa trên không trung, chẳng biết từ lúc nào nhiều thêm hai bóng dáng, hoặc là hai người vẫn luôn luôn tồn tại ở đó.
Trưởng giả phía trước một thân áo xanh, gương mặt trắng nõn ôn hòa, nhưng râu tóc lại bạc phơ như tuyết, đôi tròng mắt bình thản giống như giếng cổ tĩnh lặng vạn năm, giống như tang thương nhiều đời, đều không thể nổi lên chút gợn sóng li ti nào
Hai tay hắn chắp phía sau, râu tóc bay lên, tay áo phấp phới, như tiên nhân cổ cảnh bước vào trần thế.
Một huyền giả cho dù không cố hết sức phóng thích huyền khí, khí tức với khí tràng tự nhiên lưu động cũng không cần nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến gió tuyết nhẹ bay. Nhưng bên cạnh hắn, gió lạnh khẽ thổi, không hề chếch đi, băng tuyết dính vào người mà không tan ra, giống như trên người hắn không hề có khí tức, hoặc là, hắn khống chế huyền khí đã đạt đến đỉnh cao, trở lại cảnh giới nguyên trạng.
Phía sau hắn, đứng vững một thiếu nữ yên tĩnh như từ trong tranh đi ra. Dung nhan của nàng tuyệt mỹ, lại nhạt như hồ xanh giống vậy, một thân bạch y còn hơn hàn tuyết ba phần. Trên lưng của nàng, đeo chéo một thanh đại kiếm. Chuôi kiếm màu đồng cổ, vỏ kiếm màu đồng cổ, không hề có khí tức, nhưng ánh mắt của mọi người chạm đến, đều sẽ không hiểu sao có một cảm giác giống như phong cách cổ xưa với tang thương đến từ viễn cổ.
- Băng Vân cung chủ, hai người kia là..
Vân Triệt vừa hỏi ra miệng, lại nhìn thấy Mộc Băng Vân đã bay vút lên không trung, đám người Mộc Hoán Chi, Mộc Thản Chi theo sát phía sau, bên chỗ Viêm Thần giới, đám người Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải càng đã sớm bay lên không trung, Vân Triệt thấy được rõ ràng, vẻ mặt trên mặt Hỏa Như Liệt, rõ ràng là khiếp sợ, còn có... Kinh hãi!?
Mộc Băng Vân dời thân đến trước mặt lão giả áo xanh, nhưng vị trí dừng lại, đúng là thấp hơn lão giả nửa thân, đám người Mộc Hoán Chi, Hỏa Như Liệt đều như thế, không một ai dám ngang hàng với lão giả.
- Ngâm Tuyết giới Băng Hoàng thần tông Mộc Băng Vân, bái kiếm Kiếm Quân tiền bối!
- Băng Hoàng thần tông Mộc Hoán Chi, bái kiến Kiếm Quân tiền bối. Kiếm Quân đến, Ngâm Tuyết vinh quang không thôi.
- Viêm Thần giới Phượng Hoàng tông chủ Viêm Tuyệt Hải, bái kiến Kiếm Quân tiền bối, có thể nhìn thấy tiên tư của tiền bối ở nơi này, Tuyệt Hải tam sinh hữu hạnh.
....
Mộc Băng Vân, nhân vật gần với Mộc Huyền Âm ở Ngâm Tuyết giới, Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải càng là hai trong ba đại chúa tể Viêm Thần giới, nhưng ở trước mặt lão giả áo xanh này, lại cúi đầu khom người, cung kính vô cùng. Nhất là Hỏa Như Liệt có tính nết như thế nào, năm đó khi đối mặt với Mộc Huyền Âm, hay là đang ở trên đất Ngâm Tuyết giới, cũng dám chửi ầm lên, nhưng ở trước mặt lão giả này, chính là vẻ mặt sợ hãi, cung kính đến có thể nói là cực điểm.
Một màn này làm cả kinh toàn bộ đệ tử Viêm Thần và Băng Hoàng đến nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng khi nghe được hai chữ"Kiếm Quân" vô cùng rõ ràng kia, càng nháy mắt chấn kinh cằm rớt trên đất.
- Kiếm... Kiếm Quân?
- Thật hay giả... Sao Kiếm Quân lại có thể đến nơi này?
- Ông trời của ta...
- Đi theo bên người Kiếm Quân chính là người kia, chẳng lẽ chính là...
....
Khiếp sợ hiện ra trên mặt mỗi người, dáng vẻ dại ra của bọn họ giống như bị hàn khí nơi này đóng băng, ánh mắt rung động kia, giống như đang ngưỡng vọng thần minh trên chín tầng trời. Chỉ có Vân Triệt không hiểu ra sao, hắn chưa từng nghe thấy cái tên"Kiếm Quân".
Nhưng không hề nghi ngờ, tư thái của đám người Mộc Băng Vân, phản ứng khiếp sợ tới cực điểm của mọi người, lão giả áo xanh này, tuyệt đối là nhân vật khủng bố tuyệt luân.
Toàn thân lão giả áo xanh chưa động, hắn cười nhẹ, lại mắt không gợn sóng:
- Lão hủ mang đồ nhi đi viễn tu, trên đường đi qua Ngâm Tuyết quý địa, liền mượn huyền trận này đi Trụ Thiên, có nhiều quấy rầy.
Mộc Hoán Chi nửa lo sợ không yên nửa kích động nói:
- Đâu có đâu có, Kiếm Quân tiền bối đến, là may mắn của cả Ngâm Tuyết giới, tại sao lại quấy rầy.
Mộc Hoán Chi vừa nói, ánh mắt lại cẩn thận chuyển hướng đến thiếu nữ áo trắng ở bên người hắn:
- Vị này, chính là...
Lão giả áo xanh cười nhạt, trong mắt thoáng qua chút sủng nịch:
- Ha ha, chính là tiểu đồ. Lệ nhi.
Thiếu nữ đeo kiếm hơi gật đầu:
- Tích Lệ bái kiến các vị.
Vẻ mặt, giọng điệu của thiếu nữ cực kỳ lãnh đạm, nhưng những nhân vật ở tầng cấp bậc cao nhất của Ngâm Tuyết, Viêm Thần lại không một người bất mãn trong lòng, mà toàn bộ vội vàng hành lễ, cho dù ánh mắt, thần thức đều lặng yên dừng lại hồi lâu trên người thiếu nữ.
Tuy rằng, nàng chỉ là đệ tử của lão giả áo xanh, khí tức sinh mệnh cũng chỉ vừa hai mươi. Nhưng mà, bàn về địa vị ở thần giới, danh vọng ở thần giới, thậm chí bối phận, đều vượt lên trên tất cả mọi người.
Truyền nhân của Kiếm Quân -- một trong tứ thần tử đông vực -- Quân Tích Lệ!
Ánh mắt lão giả áo xanh đảo qua mọi người, thoáng lộ vẻ nghi hoặc:
- Hả? Vì sao không thấy Huyền Âm Giới Vương?
- Thưa Kiếm Quân tiền bối, tông chủ nàng có chuyện quan trọng vướng chân, cho nên không tham gia đại hội huyền thần lần này.
Mộc Hoán Chi quay đầu lại nói:
- Băng Vân, nhanh chóng bẩm báo cho tông chủ Kiếm Quân tiền bối đến Ngâm Tuyết.
- Không cần như thế.
Lão giả áo xanh khẽ nói.
- Không, tiền bối đã đến, là vẻ vang cho Ngâm Tuyết này, tông chủ nàng tuyệt đối không nguyện thất lễ này. Vả lại từ xưa đến nay tông chủ kính ngưỡng tiền bối vạn phần, có thể nhìn thấy tiền bối ở Ngâm Tuyết, tông chủ nàng chắc chắn vạn phần vui sướng.
Mộc Băng Vân nói xong, bàn tay đã nắm giữ băng hoàng minh ngọc, băng mang chớp động.
- Ha ha.
Lão giả áo xanh khẽ cười, nhưng không ngăn cản nữa. Hắn đứng lên trên không, không hề phóng thích ra một chút huyền khí, nhưng thế gian lại giống như chỉ còn lại sự tồn tại của hắn, ngay cả trời đất đều trở thành làm nền cho sự tồn tại của hắn.
- Huyền trận chưa mở, xem ra phải chờ một lúc.
Lão giả áo xanh nói nhỏ, ánh mắt của hắn quét xuống dưới, bỗng nhiên dừng lại trên người Hỏa Phá Vân, tròng mắt vẫn luôn không hề bận tâm điều gì cuối cùng xuất hiện dao động rõ ràng. Sau đó hắn khẽ nở nụ cười:
- Hỏa tông chủ, đệ tử này của ngươi còn thắng ngươi rất nhiều, xem ra, đại hội huyền thần lần này, Viêm Thần nhất định phóng ra ánh sáng lạ to lớn.
Hỏa Như Liệt tỏ vẻ kích động, vội vàng hành lễ nói:
- Có thể được Kiếm Quân tiền bối khen như vậy, liệt đồ tam sinh hữu hạnh. Nhưng ở trước mặt truyền nhân của tiền bối, liệt đồ thật sự không có mặt mũi nào chịu được khen ngợi như vậy.
Sau đó ánh mắt của lão giả áo xanh đảo qua chúng đệ tử Băng Hoàng, cũng không nói chuyện. Bên cạnh hắn, ánh mắt của thiếu nữ áo trắng cũng theo lão giả áo xanh mà động, khi dừng ở trên người Hỏa Phá Vân, một chút vẻ kinh ngạc chợt lóe lên, nhưng chỉ chợt lóe lên, lại đảo qua chúng đệ tử Băng Hoàng, mày nhỏ của nàng rõ ràng cau lại, sau đó khôi phục vẻ lạnh lùng, không tỏ vẻ gì.
- Lệ nhi, chúng ta tạm chờ một lát.
Giọng nói phiêu miểu, bóng dáng màu xanh cũng đã hạ xuống, thiếu nữ phía sau nhắm mắt theo đuôi, đeo cổ kiếm đứng ngạo nghễ trong gió tuyết.