Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1131 - Chương 1132: Truyền Nhân Của Kiếm Quân

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1132" class="block_" lang="en">Trang 566# 2

 

 

 

Chương 1132: Truyền nhân của Kiếm Quân



Kiếm Quân mang thiếu nữ dời đi, những người khác tự nhiên không dám quấy rầy, đều tự hạ xuống.

- Băng Vân cung chủ, người kia là

Mộc Băng Vân vừa mới trở về, Vân Triệt liền lập tức hỏi.

- Hắn tên Quân Vô Danh, là nhân vật tuyệt đỉnh danh chấn toàn bộ thần giới, thế xưng"Kiếm Quân".

Mộc Băng Vân chậm rãi nói, trong giọng điệu bình thản mang theo chút kính ngưỡng.

- Kiếm Quân... Chẳng lẽ là ý tứ quân vương trong kiếm?

Hiên Viên Vấn Thiên đã từng có danh hiệu"Kiếm chủ, toan tính làm chúa tể kiếm đạo. Mà y đúng thật sự là người đệ nhất trong kiếm đạo của Thiên Huyền đại lục... Nhưng mà, đó là Thiên Huyền đại lục.

Mà"Kiếm Quân", chính là danh hào thần giới cho.... Quân vương trong kiếm của thần giới?

Đó là hoàn toàn khác biệt, trời xanh mênh mông với cát bụi hèn mọn có khác!

Mộc Băng Vân cho Vân Triệt một câu trả lời khẳng định:

- Không sai. Hắn là người đệ nhất kiếm đạo được đông thần vực công nhận, tu vi kiếm đạo cao, nghe nói đã đến cảnh giới thần thoại mà người thường vốn không cách nào tưởng tượng và nhận thức. Ở trong tay hắn, chẳng những thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm, ý niệm có thể làm kiếm, không gian có thể làm kiếm, thậm chí trong"Vô" có thể hóa kiếm, cho dù là ta, cũng hoàn toàn không cách nào lý giải đó là cảnh giới nào.

"..." Môi Vân Triệt khẽ nhếch, trong lòng rung động. Vạn vật làm kiếm, đã là cảnh giới tối cao, ý niệm làm kiếm, đã không thể tưởng tượng, mà không gian hóa kiếm, hắn nghe những điều chưa hề nghe, trong"Vô" hóa kiếm... Hắn càng là nghe đều nghe không hiểu.

- Vân Triệt, ngươi cũng lấy kiếm làm vũ khí, ngươi có chú ý tới thanh kiếm trên lưng nữ hài bên cạnh Kiếm Quân kia có chỗ nào khác biệt không?

Mộc Băng Vân đột nhiên hỏi.

Vân Triệt liếc mắt nhìn thiếu nữ áo trắng sau lưng Kiếm Quân ở xa xa, thêm chút suy tư sau đó nói:

- Đệ tử kiến thức nông cạn, cũng không cảm thấy thanh kiếm kia có chỗ gì khác biệt, khí thế không hề có mũi nhọn, chính là... Dường như làm cho người ta có cảm giác già nua.

- Có lẽ nói như vậy, ngươi càng có thể rõ ràng sự cường đại của Quân Vô Danh... Thực lực của hắn, còn hơn xa sư tôn của ngươi.

Mộc Băng Vân liếc nhìn Vân Triệt, nhỏ giọng nói.

"..." Vân Triệt im lặng hồi lâu, cũng không biểu lộ ra kinh ngạc quá nặng:

- Người có thể ở thần giới được gọi là"Kiếm Quân", ở thế giới bao la này, cho dù xưng là thần đều không quá đi.

- Quân Vô Danh không chỉ có kiếm đạo và huyền lực đã đạt đến mức tuyệt hảo, bối phận của hắn cao, cũng cao nhất đông thần vực... Hiện giờ tuổi thọ của hắn, đã vượt qua năm vạn năm.

- Năm vạn năm?

Vân Triệt lại lộ vẻ kinh hãi.

Tuổi thọ năm vạn, là cực hạn mà nhân loại có thể đạt tới... Vân Triệt im lặng nghĩ đến Hòa Lâm cho hắn năm vạn năm tuổi thọ, hắn là người đầu tiên trong lịch sử được vương tộc mộc linh bỏ qua tồn tại, tan vương tộc mộc linh châu vào thân này. Như vậy, chỉ cần không nửa đường chết non, bình yên cả đời mà nói, tuổi thọ của hắn, có thể giống như Thần Chủ tối cao của chúa tể thần giới, đạt tới hơn năm vạn năm...

Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tinh giới thượng vị thậm chí Vương giới cũng khát cầu vương tộc mộc linh châu này.

- Sống hơn năm vạn năm, nhất định có rất nhiều hậu nhân truyền nhân, tinh giới mà hắn khống chế, cũng nhất định cực kỳ cường đại đi.

Vân Triệt cảm thán nói.

Mộc Băn Vân lại lắc đầu:

- Không, Quân Vô Danh không thuộc về tinh giới nào, cũng không có hậu nhân. Nghe nói năm đó hắn vì tu kiếm đạo cực hạn, không muốn có bất kỳ ràng buộc tạp niệm, vì vậy mà bỏ qua tinh giới và người nhà, giao du ở các đại thần vực, đến nay không có hậu nhân.

- Về phần truyền nhân... Nữ hài lưng đeo vô danh kiếm, đó là truyền nhân duy nhất của hắn.

- Duy nhất? Vậy xem ra tư chất của nàng ta nhất định cao tới cực điểm đi?

Vân Triệt ngạc nhiên nhìn về phía thiếu nữ lãnh đạm đứng yên trong gió tuyết.

- Nghe nói Kiếm Quân vì tìm được truyền nhân thỏa mãn, ở trong vô số năm đạp khắp hơn phân nửa tinh giới của đông thần vực, cho đến mười bảy năm trước, mới vừa tìm được một người, cũng là một truyền nhân duy nhất. Mà chuyện"Truyền nhân của Kiếm Quân" xuất hiện, năm đó còn dẫn đến oanh động không nhỏ.

Mộc Băng Vân cũng sâu sắc liếc nhìn thiếu nữ kia:

- Ngươi có còn nhớ rõ mới vừa rồi ta đề cập với ngươi về"Đông vực tứ thần tử"?

Trong lòng Vân Triệt vừa động:

- Chẳng lẽ nàng ta...

- Nàng ta chính là Quân Tích Lệ một trong đông vực tứ thần tử, có danh"Vô lệ kiếm cơ"!

- Cũng có thể nói, sẽ là"Kiếm Quân" tiếp theo của đông thần vực.

Vân Triệt kinh thán từ tận đáy lòng, sau đó cười nói:

-... Không hổ là truyền nhân mà Kiếm Quân tìm kiếm năm vạn năm. Thần giới khổng lồ như thế, lại có thể ở trong này nhìn thấy bậc nhân vật trong truyền thuyết này, cũng đúng là vận khí thật tốt. Hy vọng vào Trụ Thiên thần giới, cũng có thể may mắn như thế đi.

Lúc Mộc Băng Vân và Vân Triệt nói chuyện với nhau, lại bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt của Kiếm Quân Quân Vô Danh thế mà lại quét về phía bên này, sau đó rơi vào trên người Vân Triệt, nhiều hứng thú đánh giá hắn.

- Kẻ này, có phải chính là đệ tử thân truyền mà Huyền Âm Giới Vương mới thu không?

Quân Vô Danh như có đăm chiêu hỏi.

Đệ tử khác đều ở phía sau, mà Vân Triệt lại một mình phía trước, vị trí thậm chí ngang bằng với Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi, cho nên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

- Chính thế.

Mộc Băng Vân hơi khom người nói.

Ánh mắt của Quân Vô Danh rời khỏi từ trên người Vân Triệt, thoáng nhíu đầu mày:

- Kẻ này tu vi thấp, nhưng có thể được Huyền Âm Giới Vương thu làm thân truyền, nhất định có chỗ hơn người. Chính là... Thứ cho lão hủ nói thẳng, sau Huyền Âm Giới Vương, Ngâm Tuyết sợ rằng khó có người nối nghiệp, có lẽ nên thử mưu đường ra khác.

Câu nói này, không thể nghi ngờ hung hăng chọc đến chỗ đau của Băng Hoàng thần tông, chúng đệ tử, trưởng lão không khỏi sắc mặt buồn bã, Mộc Băng Vân thở dài trong lòng, nói nho nhỏ:

- Băng Vân hổ thẹn, tạ tiền bối chỉ điểm.

Xoẹt... Xoẹt rẹt!

Trên không bỗng nhiên truyền đến không gian dao động kịch liệt, sau đó hiện ra một đường vết rách không gian thật dài, kèm theo một luồng khí tức băng hàn đủ để đóng băng trời đất.

- Là tông chủ!

Đám người Mộc Hoán Chi cuống quýt xoay người.

Vết rách không gian tách ra, Mộc Huyền Âm từ giữa chậm rãi đi ra, tuyệt đại tao nhã nháy mắt khiến toàn bộ băng tuyết đều ảm đạm thất sắc.

Một đôi băng mâu của Mộc Huyền Âm liếc nhìn đám người Băng Hoàng, không nói một câu, chân đạp hư không, bước chân không tiếng động đi đến trước mặt Quân Vô Danh, hơi khom người nói:

- Ngâm Tuyết Mộc Huyền Âm, bái kiến Kiếm Quân tiền bối vạn an. Nhiều năm không thấy, phong tư tiền bối càng tăng thêm. Lần này đến Ngâm Tuyết, Huyền Âm không thể nghênh đón từ xa, mong rằng bao dung.

Mộc Huyền Âm lấy lễ vãn bối bái kiến, kính trọng rất nhiều cũng không mất đi lễ nghi Giới Vương.

- Ừm, ngươi có lòng.

Quân Vô Danh gật đầu ra hiệu.

- Đáng tiếc còn có ba ngày nữa là kỳ đại hội huyền thần, bằng không Huyền Âm nhất định phải ở giữ tiền bối thêm mấy ngày, để Huyền Âm bày tỏ tôn kính, cũng để cho Ngâm Tuyết cố gắng dính tiên tức của tiền bối.

Quân Vô Danh ôn hòa nói:

- Ngươi có lòng như vậy là có thể. Nhưng lần này ngươi không đi Trụ Thiên thần giới, sợ rằng có rất nhiều người thất vọng, ha ha.

- Lệ nhi, vị này chính là Ngâm Tuyết Giới Vương mà trước đó vi sư đã nhắc đến với con.

Mộc Huyền Âm không chỉ có dung nhan khuynh thế, khí tức, uy nghi này cũng không phải đám người Hàn Như Liệt có thể sánh bằng, đối mặt với Mộc Huyền Âm, Quân Tích Lệ cũng không còn vẻ lãnh đạm tùy ý trước đó, thi lễ thật sâu:

- Quân Tích Lệ bái kiến Ngâm Tuyết Giới Vương.

- Cái danh"Vô lệ kiếm cơ", bổn vương như sấm bên tai.

Mộc Huyền Âm khẽ gật đầu với Quân Tích Lệ, băng mâu chuyển sang phía Quân Vô Danh:

- Còn chưa chúc mừng Kiếm Quân tiền bối tìm được truyền nhân trời thiết lập này.

Nghe được lời ấy của Mộc Huyền Âm, Quân Vô Danh khẽ nở nụ cười:

- Lệ nhi tuổi còn trẻ, nhưng thật sự không khiến lão hủ thất vọng, bình sinh được một truyền nhân này, đã đủ tâm nguyện.

Nhìn ra được, Quân Vô Danh chẳng những có phần sủng nịch truyền nhân này, hơn nữa cực kỳ vừa lòng. Bốn chữ"Đã đủ tâm nguyện" từ trong miệng hắn nói ra, phân lượng nặng, giống như vạn núi cao.

Âm điệu của Quân Vô Danh hơi chuyển, nói:

- Chỉ có điều, về chuyện truyền nhân, truyền nhân chân chính, một người là đủ. Lão hủ khổ tìm năm vạn năm, mới được Lệ nhi. Tìm một lương tài chân chính dốc lòng truyền thụ, tương lai chưa hẳn không đạt đến độ cao của ngươi. Về tư chất miễn cưỡng có thể thu, cho dù ngàn vạn người, chẳng qua cũng chỉ uổng phí tâm lực, khó thừa y bát.

- Thà rằng thiếu, mà không thể tràn lan!

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt của hắn liếc về phía Vân Triệt, lúc quay lại, mang theo thất vọng không hề che giấu chút nào, trong miệng cũng thở dài một tiếng rất nhẹ.

Mày nhỏ của Mộc Huyền Âm giật giật rất nhẹ không thể thấy, lạnh nhạt nói:

- Trong lòng Huyền Âm đều có cân nhắc, tạ tiền bối chỉ điểm.

Tinh!!

Thế giới tái nhợt, một đường huyền quang càng thêm tái nhợt đột nhiên chiếu lên trên không, thứ nguyên huyền trận mọi người chờ đợi hồi lâu, vào một khắc này cuối cùng mở ra.

Đạp vào bên trong đó, liền có thể tới Trụ Thiên thần giới mà Vân Triệt khát vọng đã lâu.

- Huyền trận đã mở, Băng Vân, Hoán Chi, mang chúng đệ tử vào trận.

Ánh mắt của Mộc Huyền Âm dừng lại trên người Vân Triệt, cường điệu nói:

- Triệt nhi, nhớ lời vi sư đã nói, không được có nửa phần vi phạm!

- Vâng, sư tôn.

Vân Triệt cung kính lên tiếng trả lời

- Vào trận đi.

Tuyết tụ của Mộc Băng Vân khẽ phất, mang theo Vân Triệt, đi về phía thứ nguyên huyền trận.

Nhưng mà, bọn họ vừa mới đi ra bước đầu tiên, đột nhiên, một tiếng rít vô cùng bén nhọn từ trên trời giáng xuống, chợt bắn rơi ở trước mặt Vân Triệt, một luồng khí tức không cuồng liệt, lại đặc biệt bá đạo đánh thẳng mà đến, nháy mắt đẩy lui Vân Triệt nửa bước, từ trước ngực đến hai chân như bị cắt, đau nhức một trận.

Vừa liếc mắt nhìn, bắn rơi xuống, rõ ràng là một đường huyền khí hóa thành kiếm cương. Tầng tuyết tán loạn, kiếm cương cũng theo đó biến mất.

Vân Triệt, Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi đứng đầu đồng thời quay đầu, phía sau, Quân Tích Lệ chậm rãi thu hồi ngón tay của mình, lãnh đạm vô cùng nói:

- Lui ra phía sau, để sư tôn đi trước.

Chân mày Vân Triệt vừa động, trong lòng giận dỗi. Nhưng hắn người nhỏ, lời nhẹ, nơi này đương nhiên không tới lượt hắn nói chuyện, đối phương lại là Kiếm Quân và truyền nhân của Kiếm Quân ngay cả sư tôn hắn cũng phải cúi người, hắn càng không có tư cách nói gì

Mộc Hoán Chi đầu tiên sửng sốt, sau đó vội vàng lui ra phía sau một bước, người tránh ra, nâng tay ý bảo, cười nói:

- Phải làm như thế, Kiếm Quân tiền bối mời.

- Lệ nhi, không được mất lễ nghi.

Quân Vô Danh quát bảo ngưng lại, nhưng không có ý trách cứ quá nặng, sau đó lại nói:

- Cũng được, chúng ta liền đi trước một bước đi.

- Đi thôi.

Quân Vô Danh không nhiều lời nữa, mang theo Quân Tích Lệ, bay thẳng huyền trận mà đi.

Tuy rằng hành động lần này không thể nghi ngờ không hề cho Băng Hoàng thần tông chút thể diện nào, nhưng đó là Kiếm Quân, mà Băng Hoàng thần tông chỉ là tông môn của tinh giới trung vị, cho dù một tông so sánh với một mình hắn, cấp bậc đều khác nhau một trời một vực, Kiếm Quân đi trước, cho dù là ai đều sẽ không có, cũng không dám dị nghị, thậm chí còn sẽ cảm thấy đương nhiên.

- Đợi chút!!

Lúc Quân Vô Danh và Quân Tích Lệ sắp tiến vào thứ nguyên huyền trận, phía sau, một giọng nói uy lăng lạnh như băng đột nhiên vang lên, vả lại chỉ thẳng vào thầy trò Quân Vô Danh, cũng khiến thân hình của bọn họ nhất thời bị kiềm hãm.

- Kiếm Quân tiền bối, nơi này là lãnh địa của Ngâm Tuyết ta, cũng là Băng Hoàng thần tông ta tới trước. Về tình về lý mà nói, cũng đều phải là Băng Hoàng ta đi trước! Mời Kiếm Quân tiền bối mang lệnh đồ lui lại phía sau, để cho đệ tử Băng Hoàng ta vào trận trước!

Không hề có vẻ bình thản như lúc trước khi đối mặt với Quân Vô Danh, trong giọng điệu càng không hề có ý tứ kính trọng, từng chữ lạnh như băng đâm vào tim, tức giận nghiêm nghị.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối, trên dưới Băng Hoàng thần tông càng sắc mặt thay đổi, Mộc Hoán Chi run giọng nói:

- Tông chủ, Kiếm Quân tiền bối là tiền bối cao nhân, để Kiếm Quân tiền bối đi trước, làm... Làm sao không thể...

- Câm miệng!

Lời Mộc Hoán Chi còn chưa nói hết, một tiếng giận dữ mắng mỏ cả kinh trái tim hắn đột nhiên dừng lại, mắt Mộc Huyền Âm giống như đầm băng, tức giận nói:

- Kiếm Quân đến đây, Băng Hoàng thần tông ta lấy lễ đối đãi, bổn vương càng đi qua nửa Ngâm Tuyết đến đón tiếp, bày tỏ đủ kính trọng. Nhưng vừa rồi thầy trò Kiếm Quân gây nên, chẳng những miệt thị Băng Hoàng ta, còn có ý tứ nhục nhã Băng Hoàng ta! Ngươi thân là đại trưởng lão tông môn, chẳng những không cự tuyệt, ngược lại khuôn mặt tươi cười đối mặt, khúm núm, quả thật mất hết mặt mũi Băng Hoàng ta!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment