.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1133" class="block_" lang="en">Trang 567# 1
Chương 1133: Băng Hoàng không thể nhục
Mộc Hoán Chi chưa từng đối diện với Mộc Huyền Âm tức giận như thế, nháy mắt cả mặt già trắng bệch,"Phịch phịch" quỳ xuống, run giọng nói:
- Tông... Tông chủ bớt giận, Hoán Chi tuyệt đối không có ý này, chính là... Chính là... Hoán Chi biết sai, tông chủ tha tội!
Cánh môi Mộc Băng Vân khẽ nhếch, muốn nói lại thôi, nàng nhận thấy được, Mộc Huyền Âm rõ ràng thật sự nổi giận.
Đi trước đi sau, lấy thực lực địa vị bối phận của Kiếm Quân, do hắn đi trước, cho dù là ai đều không dị nghị... Nhưng mà, Băng Hoàng thần tông chủ động nhường là một chuyện, mà truyền nhân của Kiếm Quân Quân Tích Lệ gây nên, ngược lại rõ ràng không để Băng Hoàng thần tông vào trong mắt, mà Quân Vô Danh lại thuận theo mặc kệ.
Đổi lại là tông môn tinh giới trung vị nào khác, tuyệt đối sẽ không hề có bất kỳ bất mãn mâu thuẫn nào, chứ đừng nói chi là tức giận, nhiều lắm thì có một chút không thoải mái, bởi vì đó chính là Kiếm Quân. Hành động của Mộc Hoán Chi, ở trong mắt của gần như bất cứ kẻ nào, đều có thể nói là quá mức bình thường.
Nhưng mà, lúc này Mộc Huyền Âm lại ở đây. Với tính nết của nàng sẽ tức giận, Mộc Băng Vân cũng không hề ngoài ý muốn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ bùng nổ ngay tại trước mặt Kiếm Quân.
Quân Vô Danh đã cau chặt chân mày, hắn liếc mắt nhìn về phía băng mâu hàn khí bức người của Mộc Huyền Âm:
- Huyền Âm Giới Vương đây là có ý gì?
Giọng điệu lạnh nhạt, cũng mang theo vài phần ý lạnh. Mà Quân Tích Lệ bên người hắn cũng đã xoay người lại, mới đầu trên mặt kinh ngạc, sau đó lại hoàn toàn lạnh nhạt vô vị.
Mộc Huyền Âm lạnh lùng đối mặt:
- Đệ tử tiền bối coi rẻ mạo phạm Băng Hoàng ta, vốn là lỗi lớn không thể thứ cho, nhưng nể mặt tiền bối, bổn vương sẽ không truy cứu, mời tiền bối mang đệ tử lui ra phía sau, để cho Băng Hoàng ta đi trước!
Mặt Quân Vô Danh không biểu cảm, nhìn thẳng vào Mộc Huyền Âm, thản nhiên nói:
- Nếu lão hủ không lui, ngươi định thế nào?
Mấy chữ bình tĩnh lạnh nhạt vừa ra, khiến tất cả mọi người trên dưới Băng Hoàng thần tông đều trong lòng nhất thời lộp bộp, nhưng không người nào dám lên tiếng, thở mạnh cũng không dám thở một ngụm, một cảm giác bất an sâu sắc đầy rẫy toàn thân bọn họ.
Kiếm Quân Quân Vô Danh, thần thoại của toàn bộ thần giới, tồn tại chân chính như thần minh. Tông chủ của bọn họ Mộc Huyền Âm mặc dù cường đại, đủ để ngạo thị muôn dân, nhưng cho dù huyền lực, thanh danh, địa vị đều kém xa Kiếm Quân. Nếu như hắn tức giận... Hậu quả, vốn không cách nào tưởng tượng, không dám tưởng tượng!
Cánh đồng tuyết vốn băng hàn nhất thời trở nên càng thấu xương, người của Viêm Thần giới không tự chủ lui về phía sau mấy bước, đều câm như hến. Bốn chữ"Ngươi định thế nào" từ trong miệng Kiếm Quân nói ra, cực kỳ bình thản, lại từng chữ như trời cao úp xuống, ép bọn họ không thở nổi.
Mà đối mặt với Quân Vô Danh giờ phút này, Mộc Huyền Âm đáp lại, càng làm cho mọi người cả kinh đến gan mật gần như muốn nứt ra.
Mộc Huyền Âm gọi thẳng tên:
- Quân Vô Danh, ngươi là tiền bối địa vị cao quý thần giới, lại là khách từ xa tới, Băng Hoàng ta trọng ngươi, kính ngươi, bổn vương càng từ xa đi tới, đã đủ cho ngươi thành ý và thể diện, càng không hề có một chỗ nào có lỗi với thầy trò các ngươi. Mà đệ tử của ngươi lại làm nhục Băng Hoàng ta, ngươi thân làm sư phụ, chẳng những không ngăn cản, lại càng không có một chút ngượng ngùng!
- Băng Hoàng ta kính thầy trò ngươi, không có nghĩa là thầy trò ngươi có tư cách coi thường Băng Hoàng ta!
- Bổn vương lại nói một lần cuối cùng, rút lui! Đừng cho mặt mũi mà còn lên mặt!
Giọng điệu mới đầu coi như bình thản, nhưng câu nói sau cùng, lại lạnh như băng quyết tuyệt.
Giống như một cái nồi lớn khổng lồ từ phía trên không úp xuống, toàn bộ tuyết vực đè nén đến ngay cả tiếng tuyết rơi đều không thể nghe thấy chút gì.
- Tông... Tông chủ.
Mộc Thản Chi run sợ trong lòng, giọng nói phát run. Mộc Hoán Chi vẫn quỳ trên mặt đất cũng chợt ngẩng đầu, môi run run, muốn nói chuyện lại không dám nói lời nào.
- Shh! Sao lại thế này? Nương môn này điên rồi sao!
Hai mắt Hỏa Như Liệt trợn trừng, nhe răng trợn mắt.
Chân mày Viêm Tuyệt Hải nặng nề trầm xuống, thấp giọng nói:
- Tính tình của Mộc Huyền Âm vẫn luôn như thế, bá đạo ngang ngược lại cực kỳ bao che khuyết điểm...
- Nàng ở Ngâm Tuyết giới và trước mặt chúng ta dù uy phong như thế nào còn chưa tính, nhưng lần này là Kiếm Quân đó!
Hỏa Như Liệt gần như không nhịn được muốn gầm lên.
Viêm Tuyệt Hải thở dài một tiếng:
- Haizzz. Lần này Mộc Huyền Âm thật sự có phần có phần... Chuyện này khó mà kết thúc được.
- Sư tôn...
Đôi mi thanh tú của Quân Tích Lệ cau chặt, vừa định nói chuyện, bàn tay của Quân Vô Danh lại nhấc lên, bước chân nàng vừa mới nâng lên lại lui về, trên mặt cực đẹp vẫn hoàn toàn lãnh đạm.
Quân Vô Danh không hề giận, liền ngay cả tức giận như có như không lúc trước đều hoàn toàn tiêu tán vô tung, hắn ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng giống như ngày tận thế:
- Huyền Âm tông chủ, ngươi thiên tư cực cao, ở nơi cằn cỗi này, lại có thể tu thành Thần Chủ, năm đó lão hủ cũng thật sự tán thưởng thưởng thức, lão hủ thậm chí từng tin tưởng lại có hai ba vạn năm, ngươi có lẽ đủ để đạt đến độ cao hiện giờ như lão hủ.
- Hiện giờ xem ra, số tuổi của ngươi chung quy quá thấp, nhãn giới của ngươi chung quy cũng quá nông cạn.
Giọng Quân Vô Danh chậm rãi, ở trong gió tuyết cuốn động truyền thẳng ngoài trăm dặm, từng chữ phiêu miểu như lời khuyên của thiên đạo:
- Tôn nghiêm là như thế nào? Ở trên đời này, thực lực, là tôn nghiêm duy nhất. Ở trước mắt lão hủ, Ngâm Tuyết giới trừ ngươi Huyền Âm Giới Vương ra, đều là con kiến, đệ tử lão hủ cũng có thể coi thường. Mà lão hủ... Tuy rằng làm nhục Băng Hoàng ngươi, ngươi lại có thể như thế nào.
Hắn là Kiếm Quân, lại làm sao có thể yếu thế cho chính là Ngâm Tuyết, lời Mộc Huyền Âm nói, theo ý hắn, chỉ có ngây thơ buồn cười.
- Quân Vô Danh, ngươi được nể mặt mà không muốn, vậy bổn vương không cần có nửa phần kính trọng khách khí đối với ngươi nữa.
Giọng Mộc Huyền Âm cũng lạnh nhạt đi, không hề có bất cứ cảm giác tức giận gì. Ánh mắt nàng nhìn sang bên, nói với Vân Triệt:
- Triệt nhi, đi tới.
Vân Triệt ngẩn ra, theo lời đi tới, đứng ở bên người Mộc Huyền Âm.
Mộc Huyền Âm đưa tay, cầm cổ tay Vân Triệt lên. Phía trên mu bàn tay của hắn, ngang dọc mười mấy vết thương nông, kèm theo từng vết máu nhè nhẹ. Những cái này là do lúc trước kiếm cương của Quân Tích Lệ bắn ra gây thương tích, nếu không phải thân thể Vân Triệt mạnh mẽ, tuyệt đối không đến mức vết thương nhẹ như thế.
. Đương nhiên, loại thương tổn này đối với một huyền giả thần đạo mà nói, cho dù nặng hơn nữa gấp bội, cũng vốn không coi là cái gì, ngay cả"Thương tổn" đều không thể gọi.
Bàn tay Mộc Huyền Âm khẽ lướt, theo ngón tay ngọc trắng như tuyết của nàng khẽ lướt qua, vết kiếm và vết máu trên mu bàn tay Vân Triệt biến mất không dấu vết.
Ánh mắt Mộc Huyền Âm u ám lạnh lẽo:
- Xâm phạm tông môn ta, thương tổn đệ tử ta, vậy cẩn thận tính toán bút nợ này. Quân Vô Danh, kêu đệ tử của ngươi Quân Tích Lệ quỳ xuống đất tạ tội với đệ tử của bổn vương, sau đó thầy trò các ngươi lập tức lăn ra khỏi Ngâm Tuyết, không đáp ứng bổn vương, không được lại bước vào Ngâm Tuyết giới nửa bước!
Từ Băng Hoàng thần tông đến ba tông Viêm Thần, các đệ tử trưởng lão toàn bộ hóa đá, tròng mắt Hỏa Như Liệt thiếu chút nữa trừng ra khỏi hốc mắt, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại:
- Xong rồi xong rồi, nương môn này thật sự điên rồi... Nhưng đừng liên lụy đến Vân tiểu tử.
Quân Tích Lệ đưa mắt đẹp liếc nhìn Vân Triệt một cái, nháy mắt tiếp theo liền dời ánh mắt, vẫn lãnh đạm như lúc ban đầu, không hề tức giận, giống như nghe được chỉ là lời nói vô vị, tròng mắt ngược lại nhiều hơn vẻ đùa cợt.
Quân Vô Danh lại thở dài, lần này bên trong thở dài, giống như mang theo thất vọng thật sâu, sau đó lại nhàn nhạt nở nụ cười:
- Haizzz. Những năm này lão hủ luôn tự do chư giới, chỉ cầu truyền nhân. Xem ra, vô danh kiếm vạn năm chưa ra, khiến một vài hậu bối đều quên mất uy danh của lão hủ.
Giọng nói của hắn bỗng nhiên lạnh xuống, gió tuyết giữa trời đất đột nhiên dừng lại, không gian ngưng kết từng tầng, một âm thanh mênh mông giống như đến từ ngoài chín tầng trời:
- Coi rẻ thì như thế nào? Nhục đạp thì như thế nào? Chính là Ngâm Tuyết băng hoàng mà thôi. Nhưng Kiếm Quân không thể nhục, truyền nhân của Kiếm Quân cũng không thể nhục!
Tinh!
Trên không Quân Vô Danh, trong không gian phong kết, boong nhiên hiện lên ba đường kiếm cương nhợt nhạt.
Ba đường kiếm cương chỉ dài nửa trượng, lớn chừng hai ngón tay.
Khoảnh khắc khi ba đường kiếm cương hiện thân, trong lòng Vân Triệt chợt"Lộp bộp", đều là người sử dụng kiếm, hắn chính là không hề cảm giác được khí tức của ba đường kiếm cương này, cho dù thân thể hay là linh giác, đều không cảm giác được cho dù một chút cảm giác mũi nhọn hoặc cảm giác áp bách... Thậm chí, toàn bộ thế giới, đều không hề có một chút khí tức, giống như tất cả tồn tại trên thế gian, đều hóa thành tĩnh mịch dưới vô ảnh kiếm kia.
- Kiếm Quân tiền bối xin bớt giận, vả lại nghe vãn bối một lời...
Hỏa Như Liệt gấp gáp kêu lên, lại bị Viêm Tuyệt Hải chế trụ, liên tục lắc đầu với hắn. Hỏa Như Liệt cắn chặt răng, ánh mắt chạm đến Hỏa Phá Vân và một đám đệ tử Kim Ô ở chung quanh, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, lại không lên tiếng.
- Sư tôn!
Toàn bộ người của Băng Hoàng thần tông đều sắc mặt trắng bệch, Vân Triệt theo bản năng tiến lên trước nửa bước, định chắn ở trước mặt Mộc Huyền Âm, lại bị tuyết thủ của Mộc Huyền Âm túm lại, kéo về phía sau.
- Chỉ bằng ngươi, cũng xứng!?
Đón ba đường kiếm cương nhợt nhạt, ở trong ánh mắt hoảng sợ co rút lại của tất cả mọi người, Mộc Huyền Âm chậm rãi tiến lên phía trước.
Bước đầu tiên, trong không khí mơ hồ truyền đến một tiếng"Tinh tinh", như có như không.
Bước thứ hai, tròng mắt của Quân Vô Danh bỗng nhiên co lại nhỏ không thể thấy.
Bước thứ ba... Mộc Huyền Âm đứng ở đó, gió tuyết vốn hoàn toàn dừng lại một lần nữa bắt đầu bay lên, từng mảnh tuyết bay dính lên trên băng phát tiên khu (tóc băng thân tiên) của nàng. Lưu luyến si mê phong hoa của nàng mà thật lâu không muốn phiêu tán tan rã.
Vân Triệt giật mình nhìn bóng lưng gần trong gang tấc của nàng, dần dần lại có phần ngây ngốc, trong lúc nhất thời gần như quên đi mất sự tồn tại của ba đường kiếm cương khủng bố.
- Ngươi...
Quân Vô Danh giống như định nói chuyện, nhưng một chữ ra khỏi miệng, lại không phát ra được âm thanh nào nữa. Cánh tay hắn vừa nâng lên lại chậm rãi buông xuống, nếu lúc này có người nhìn thẳng vào hắn liền sẽ chú ý đến bờ môi của hắn đang run run rất nhỏ... Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt như vậy.
Khi cánh tay Quân Vô Danh hoàn toàn buông xuống, ba đường kiếm cương kia cũng hoàn toàn biến mất.
- Thôi.
Vẫn là tiếng thở dài, nhưng âm điệu rõ ràng đã có sự khác thường. Hắn liếc nhìn Mộc Huyền Âm một cái thật sâu, quay lưng đi, khẽ kéo theo Quân Tích Lệ:
- Lệ nhi, chúng ta đi thôi.
- Sư tôn?
Quân Tích Lệ tỏ vẻ không hiểu, sau đó lại lập tức nghe lệnh:
- Vâng!
Một màn bất ngờ này, khiến mọi người Băng Hoàng kinh ngạc, đồng thời không khỏi thở dài một hơi, nhất là trưởng lão cung chủ này, trong lúc thả lỏng đã toàn thân mồ hôi rơi như mưa.
Thầy trò Quân Vô Danh Quân Tích Lệ xoay người rời đi, ba đường kiếm quang nhợt nhạt kia chứng minh tức giận của Quân Vô Danh, năm chữ"Kiếm Quân không thể nhục" cũng là giọng điệu khẳng định do chính miệng Quân Vô Danh nói ra, nhưng hắn lại bỗng nhiên cứ thu hồi kiếm cương và tức giận như vậy, xoay người rời đi...
Trong lòng mọi người nổi lên khó hiểu rất nhiều, đều có một cảm giác không hiểu ra làm sao cả.
Hỏa Như Liệt thở phào nhẹ nhõm:
- Phù! Suy cho cùng là Kiếm Quân tiền bối, quả nhiên tâm tình hàm dưỡng rất cao. Hoặc là hắn khinh thường ra tay với nữ tử hậu bối?
-... Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Viêm Tuyệt Hải chậm rãi nói, trong giọng nói hơi mơ hồ.
- Có ý gì?
Hỏa Như Liệt nghi ngờ nói.
"..." Viêm Tuyệt Hải không nói gì, hắn không nhìn về phía thầy trò Quân Vô Danh, mà đôi mắt ngược lại nhìn thẳng vào Mộc Huyền Âm, trong mắt sáng tối bất định.
- Đứng lại!
Người của Băng Hoàng vừa thả lỏng một hơi, một âm thanh lạnh như băng liền đâm thẳng tới thầy trò Quân Vô Danh đang chuẩn bị rời đi, khiến trái tim của mọi người lại đột nhiên bị nhấc lên... Vì âm thanh này, rõ ràng đến từ Mộc Huyền Âm.
Mộc Huyền Âm lạnh giọng nói:
- Phạm ta trước, hung hăng ngang ngược sau, nhưng bây giờ lại định nghênh ngang rời đi? Trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy! Thật sự coi Băng Hoàng ta có thể tùy ý khi dễ sao!
Bóng dáng Quân Vô Danh khựng lại, hắn chưa mở miệng, Quân Tích Lệ đã tức giận xoay người:
- Mộc Huyền Âm! Sư tôn ta có thân phận gì, đã khinh thường so đo với ngươi, ngươi...
- Làm càn!
Một tiếng trách lạnh, không thấy Mộc Huyền Âm có động tác gì, bỗng nhiên gió tuyết đầy trời, Quân Tích Lệ hét thảm một tiếng, bay ngang ra ngoài, hung hăng nện vào trong tuyết, còn chưa đứng dậy, đã liên tiếp phun ra vài ngụm máu tươi.
Năm dấu tay màu đỏ như máu tươi, vô cùng rõ ràng in lên trên khuôn mặt nàng.