.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1135" class="block_" lang="en">Trang 568# 1
Chương 1135: Trụ Thiên thần giới
Quân Vô Danh ở phía trước, Quân Tích Lệ ở phía sau, Quân Vô Danh thủy chung trầm mặc, Quân Tích Lệ luôn luôn cúi đầu, cũng không nói một lời.
Bầu không khí này, ở giữa thầy trò hai người, vốn chưa từng có.
Tốc độ hai người cũng không nhanh, chút bất tri bất giác, đã rời khỏi khu vực Ngâm Tuyết giới.
Quân Vô Danh cũng vào lúc này dừng lại, râu bạc trắng bay lượn, mắt nhìn phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Quân Tích Lệ dừng lại sau lưng hắn, không hỏi gì cả, cũng không nói gì, chỉ có cánh môi luôn luôn mím chặt, từ đầu đến cuối đều không thả ra.
Sỉ nhục như thế, chênh lệch như thế, cả đời này nàng đều chưa hẳn có thể giải thoát, huống chi gần trong gang tấc.
Tôi luyện"Kiếm tâm"? Nàng không tin...
Quân Vô Danh thở dài một tiếng thật nhẹ:
- Haizzz. Ngoài Ngâm Tuyết giới, tinh giới gần nhất có được truyền tống trận là Thanh Viêm giới chúng ta từng đã đến, tuy rằng xa xôi, nhưng về thời gian cũng đủ.
Quân Tích Lệ:"..."
- Khụ... Khụ khụ...
Giọng Quân Vô Danh vừa dứt, thân thể bỗng nhiên run lên, phát ra một tiếng ho nhẹ, sau đó lại đột nhiên trở nên kịch liệt, tiếng sau nặng hơn tiếng trước.
- Khụ... Khụ khụ... Khụ...
Về sau, thế mà lại mang theo một chút thống khổ.
Quân Tích Lệ cả kinh trong lòng, vội vàng đi đến bên người Quân Vô Danh:
- Sư tôn, người... Người làm sao vậy?
- Khụ...
Theo một trận khụ thống khổ cuối cùng, thân thể Quân Vô Danh cuối cùng yên ổn lại, tay hắn che trên miệng cũng chậm rãi buông xuống...
Quân Tích Lệ vừa nhìn, trong lòng bàn tay hắn, rõ ràng là từng tơ máu.
Quân Tích Lệ kinh hãi đến hoa dung thất sắc, nhất thời đều nói không ra lời.
- Mới vừa rồi, vi sư chuẩn bị lấy kiếm khí kinh sợ Mộc Huyền Âm, nhưng mà... Kiếm khí chưa phát, liền bị nàng ta phong kín trong người trong nháy mắt, kêu vi sư xua lực như thế nào, đều không thể tránh thoát, do đó bị kiếm khí thương tổn lại.
Quân Vô Danh nói cực kỳ bình thản, nhưng mỗi một câu nói, từng chữ, đối với Quân Tích Lệ mà nói cũng không chỉ là sấm sét giữa trời quang.
Kiếm khí của Kiếm Quân là khái niệm hạng nào? Đó là kiếm khí cực đạo đã đạt tới chí cảnh của thần giới, toàn bộ không gian hỗn độn đều có một không hai, hoàn toàn bị... Phong kín trong người, không cách nào xuất ra?
- Cái này... Làm sao có thể?
Quân Tích Lệ thất thanh nói.
- Đây là nguyên nhân.
Quân Vô Danh nhắm mắt nói.
- Kia... Kia chẳng qua vốn là do sư tôn chưa dùng toàn lực, do đó bị nàng ta áp chế trong khoảnh khắc mà thôi. Chính là Giới Vương một tinh giới trung vị, làm sao có thể... Làm sao có thể đánh đồng với sư tôn?
Quân Tích Lệ gấp giọng nói.
- Nếu thật sự là như thế, vi sư sao có thể sẽ lui bước đến tận đây.
Quân Vô Danh than thở nói, nếu lúc này hắn xoay người lại, Quân Tích Lệ sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt của hắn, rõ ràng lóe lên một chút hồi hộp:
- Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm, nàng cho vi sư một cảm giác đáng sợ... Cho dù như thế nào đều khó có khả năng chiến thắng được nàng.
Người có thể để cho Quân Vô Danh nói ra hai chữ"Đáng sợ", toàn bộ đông thần vực, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"..." Quân Tích Lệ triệt để ngẩn người, qua hồi lâu, mới kinh ngạc nói:
- Kia chắc là... Chỉ là ảo giác, hoặc là... Là nàng ta dùng phương pháp nào đó tạo thành giả tượng.
Quân Vô Danh cười cười:
- Ha ha, vi sư sống năm vạn năm, từng gặp rất nhiều phương pháp chướng mắt, khuôn mặt ngụy gạt, cảnh tượng hư giả. Nhưng chỉ có thứ cảm giác này, là thứ quả quyết không có khả năng làm giả.
Những lời này, đều do Quân Vô Danh chính miệng nói ra, Quân Tích Lệ cuối cùng đã rõ ràng vì sao sẽ nhẫn nhịn lui đến nông nỗi như thế này... Tuy rằng, lúc trước nàng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng vừa mới lóe lên, liền bị nàng phủ quyết. Cho dù lúc này chính miệng Quân Vô Danh nói ra, nàng vẫn không thể tin và tiếp nhận.
- Sư tôn, người từng nói, toàn bộ đông thần vực, bao gồm cả Vương giới trong đó, số người mà người tuyệt đối không cách nào chiến thắng sẽ không vượt qua mười người, chẳng lẽ nàng ta... Đã đạt đến cảnh giới như vậy? Nàng ta.. Rõ ràng chỉ là Giới Vương tinh giới trung vị!?
"..." Quân Vô Danh không nói gì, mà trầm mặc, dĩ nhiên là cam chịu.
- Cho dù... Cho dù nàng ta thật sự lợi hại như vậy, luận về bối phận danh vọng ở đông thần vực, nàng ta cũng còn xa còn lâu mới có thể so sánh được với sư tôn. Năm đó đệ tử theo sư tôn đi bái phỏng Trụ Thiên thần giới, ngay cả Trụ Thiên thần đế cũng cấp bậc lễ nghĩa có dư đối với sư tôn, nàng ta một Giới Vương tinh giới trung vị, dám... Mạo phạm làm nhục sư tôn như thế!
Giọng Quân Tích Lệ oán hận, Quân Vô Danh lại chậm rãi lắc đầu:
- Lệ nhi, con phải hiểu một chuyện, trên đời này, vĩnh viễn đều lấy thực lực vi tôn. Xuất thân, bối phận gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, đều vô căn cứ. Thế nhân kính sùng sư tôn như thế, con thật sự cho rằng là vì bối phận sao? Nếu vi sư không có một thân tu vi huyền đạo và tạo nghệ kiếm đạo này, cho dù bối phận cao hơn gấp bội nữa, cũng sẽ không có người dùng ánh mắt chân chính mà nhìn.
Quân Vô Danh bất đắc dĩ nói:
- Chuyện hôm nay, con không sai, cũng không có ai sai. Nếu như kia chỉ là tinh giới trung vị bình thường, con đừng nói mạo phạm, cho dù đạp lên mà đi, bọn họ cũng sẽ không có một chút oán hận, còn có thể vô cùng sợ hãi, cung kính mà đưa tiễn. Nhưng mà, tu vi của Mộc Huyền Âm lại đang ở trên vi sư, mạo phạm phen này, đó là sai lầm lớn.
- Đạo không trước sau, đạt giả vi tôn. Khinh thị kẻ yếu, chẳng hề quá đáng, nhưng mạo phạm tôn giả, sẽ nhận quả này... Đây cũng là nguyên nhân vì sao, thế gian này vô số sinh linh suốt đời đều đang theo đuổi huyền đạo rất cao.
Những lời này, Quân Tích Lệ đã không phải là lần đầu tiên nghe được, nhưng một lần này, còn chấn tâm hơn những lần trước gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn không cách nào tiếp nhận, thấp giọng nói:
- Đệ tử không cách nào đạt được tới cảnh giới như sư tôn, vẫn... Khó có thể cam tâm.
Nàng chân chính không cam lòng không phải là vì Mộc Huyền Âm cho bạt tai, mà là... Ủy khuất quỳ xuống trước một kẻ yếu. Vế sau đối với nàng mà ói, mới là nhục nhã cực lớn không thể nào xóa nhòa.
- Ha ha, Mộc Huyền Âm thật sự là kẻ ngoại tộc. Đến cảnh giới tối cao như nàng ta, tính tình vẫn cực đoan như vậy, có thể nói thiên hạ này chỉ có một mình nàng ta.
- Đến hiện giờ, vi sư đã đủ để nhìn thấy thời hạn hết tuổi thọ, mà nàng ta còn trẻ tuổi như vậy, tuổi thọ còn không bằng hai thành của vi sư, còn có khả năng vô tận, vi sư còn thừa không có mấy năm cuối đời, nhất định ở dưới nàng ta.
Nói tới đây, Quân Vô Danh không thở dài, mà lại khẽ cười rộ lên:
- Nhưng có một chuyện, nàng ta vĩnh viễn kém vi sư.
- Lệ nhi, đó chính là con.
Nhìn truyền nhân duy nhất mà mình hao phí tinh lực nửa đời mới tìm được, trong ánh mắt của Quân Vô Danh mang theo sủng nịch và thỏa mãn:
- Vi sư không sánh bằng nàng ta, nhưng huyết mạch, công pháp, mệnh số có hạn, truyền nhân của nàng ta, vĩnh viễn không có khả năng so sánh được với truyền nhân của vi sư, cho nên, vi sư có gì mà không cam lòng chứ?
- Cái nhục ngày hôm nay, vi sư không cách nào đòi lại cho con, nhưng tương lai, vào thời đại thuộc về con, cho dù Mộc Huyền Âm có ngàn ngàn vạn vạn truyền nhân, cũng chỉ có thể quỳ ở dưới kiếm của con... Con, sao cần không cam lòng chứ?
Nghĩ đến một đám"Đệ tử đứng đầu" của Băng Hoàng thần tông chỉ có Thần Kiếp cảnh, nhất là tên đệ tử thân truyền"Vân Triệt" kia mới chỉ có Thần Kiếp cảnh cấp một, trong lòng Quân Tích Lệ mới thả lỏng, giống như bỗng nhiên tìm được điểm cân bằng nào đó, nàng nghiêm cẩn nói:
- Sư tôn yên tâm, cả đời này của đệ tử, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ cái danh"Truyền nhân Kiếm Quân". Cái nhục ngày hôm nay, một ngày kia, đệ tử tuyệt đối sẽ đòi lại gấp bội!
- Ha ha, sợ rằng đến khi đó, lúc con thay thế vi sư trở thành"Kiếm Quân", chuyện hôm nay, người hôm nay, đều đã như bụi bặm nhỏ bé, không lọt vào mắt.
Quân Vô Danh mỉm cười nói.
- Bảy trăm năm trước, tuy rằng tu vi của Mộc Huyền Âm kinh diễm, nhưng kém xa vi sư. Mấy trăm năm ngắn ngủi thế mà lại đến cảnh giới như vậy, tuyệt đối không phải phương pháp bình thường có thể làm được. Sở dĩ nàng ta không tiến đến Trụ Thiên thần giới, tất nhiên là không muốn để người ta chú ý.
Quân Vô Danh suy tư nói.
- Lệ nhi, chuyện ngày hôm nay, đừng nhắc tới với bất kỳ ai, nhất là về Mộc Huyền Âm. Vừa rồi nàng ta giữ mặt mũi lại cho vi sư, không để cho vi sư xấu mặt trước mặt mọi người, lại không phải không là một kiểu cảnh cáo.
- Vâng, đệ tử ghi nhớ.
Tiến vào truyền tống huyền trận,"Xuyên qua không gian" dài dòng, sau đó trước mắt chợt sáng ngời, một thế giới hoàn toàn mới dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Khoảnh khắc khi không gian thay đổi, nhịp tim của Vân Triệt không bị khống chế trở nên nhanh hơn. ba năm, hắn cuối cùng... Chân chân chính chính cách Mạt Lỵ gần thêm một bước. Hơn nữa còn là một bước rất lớn rất lớn.
Bóng dáng màu đỏ vĩnh viễn chỉ xuất hiện trong mơ của hắn, chưa bao giờ có một khắc nhạt đi trong trí nhớ và linh hồn hắn.
Nhưng thế giới trước mắt, lại khiến cho hắn, còn có toàn bộ đệ tử Băng Hoàng ngớ ra.
Hoàn toàn khác với đủ loại dự liệu, thế giới trước mắt chỉ có một mảnh trống không trống rỗng mờ mịt, liền ngay cả dưới chân... Rõ ràng dẫm lên một mảnh quầng sáng san bằng.
Quang mang bên trong quầng sáng còn đang thong thả lưu động.
Nhưng đám người Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi lại không có vẻ lạ gì. Mộc Hoán Chi quay lại nói:
- Nơi này là thế giới bên ngoài do Trụ Thiên thần giới lâm thời lấy ra để chuẩn bị ra cho đại hội huyền thần, tuy không phải là Trụ Thiên thần giới chân chính, nhưng đã cách rất gần.
- Theo sát phía sau, nơi này cũng không phải là Ngâm Tuyết giới, bất cứ kẻ nào đều không được tùy ý đi lại.
Mộc Hoán Chi nghiêm nghị nói.
Phía sau, Hỏa Như Liệt cũng mang theo Hỏa Phá Vân từ trong huyền trận bay ra, đi cùng với đám người Băng Hoàng.
Trụ Thiên thần giới, chỉ cần cái tên này, đã làm cho người ta có một cảm giác áp bách vĩ đại. Đệ tử Băng Hoàng đến nơi này ở trong lứa trẻ tuổi của toàn bộ Ngâm Tuyết đều sẽ là tồn tại cao nhất, tới chỗ nào đều có thể đi ngang, nhưng đến nơi đây, cho dù còn chưa chân chính bước vào Trụ Thiên thần giới, một cảm giác hèn mọn liền nảy sinh mà ra trong lòng các đệ tử, gần như mỗi khi tiến lên trước một bước, cảm giác này sẽ mãnh liệt thêm một phần.
Không chỉ là đệ tử, khí tức của các đại trưởng lão, cung chủ đều thu liễm rõ ràng.
Không thấy tận cùng của quầng sáng trên mảnh đất, trừ bọn họ ra, xa xa cũng mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của các huyền giả khác, có thành quần kết đội, có nhiều nhóm rải rác mấy người, thậm chí lẻ loi một mình.
Mộc Băng Vân nói nhỏ với Vân Triệt:
- Trụ Thiên thần giới là Vương giới được xếp vào hàng tứ đại Vương giới của đông thần vực trễ nhất. Đây vốn là một tinh giới thượng vị, mà ước chừng vào sáu mươi vạn năm trước, Trụ Thiên thần giới xuất hiện một tổ tiên có được thể chất cực kỳ đặc thù, đó là một thể chất trời ban thưởng được thiên đạo che chở trong truyền thuyết viễn cổ, rồi sau đó tất cả đều đang chứng minh, kia không chỉ là truyền thuyết.
- Tổ tiên có được thân thể trời ban kia tìm được Trụ Thiên châu, còn trở thành chủ nhân, từ đó về sau, tinh giới kia liền được Trụ Thiên châu che chở, thay tên"Trụ Thiên giới", từ đây một bước lên trời, chẳng những đứng hàng Vương giới, sau khi tổng hợp lại thực lực còn vượt qua Tinh Thần giới và Nguyệt Thần giới, càng là Vương giới được vạn giới kính trọng nhất đông thần vực.
- Sau khi vị tổ tiên Trụ Thiên kia quy tiên, Trụ Thiên châu vẫn như trước ngày đêm che chở Trụ Thiên thần giới. Thậm chí, luôn sẽ có một ít tin đồn vớ vẩn -- thật ra tổ tiên Trụ Thiên sáu mươi vạn năm trước thật ra vẫn chưa quy tiên, mà mượn dùng lực lượng của Trụ Thiên châu tồn tại đến nay, ẩn vào trong Trụ Thiên châu, cho nên Trụ Thiên châu mới luôn luôn che chở cho Trụ Thiên thần giới.
Nghe lời Mộc Băng Vân nói, Mộc Hoán Chi ở bên cạnh nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, một vài người rảnh rỗi tùy ý bịa đặt lời nói tầm bậy mà thôi. Có thể đạt tới mấy chục vạn năm tuổi thọ, thế gian chỉ có long tộc. Nhân loại dù thế nào cũng không thể sống lâu được như vậy.
- Đại trưởng lão nói rất đúng.
Vân Triệt trả lời, nhưng"Thể chất trời ban thưởng được thiên đạo che chở trong truyền thuyết viễn cổ" theo lời nói của Mộc Băng Vân để cho hắn đột nhiên nghĩ đến một người...
Nhưng cũng chỉ thoáng một cái liền qua, vẫn chưa nghĩ nhiều.