Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1135 - Chương 1136: Thánh Vũ, Lưu Quang, Phúc Thiên

. ._568__2" class="block_" lang="en">Trang 568# 2

 

 

 

Chương 1136: Thánh Vũ, Lưu Quang, Phúc Thiên



Thế giới trước mắt vô cùng rộng rãi, nơi cực hạn của tầm mắt giống như che phủ một tầng sương khói, hoàn toàn mù mịt mông lung. Đám người Vân Triệt đi theo phía sau Mộc Hoán Chi và Mộc Băng Vân hồi lâu rồi, vẫn không thấy tận cùng.

- Xem ra, chúng ta thật sự tới quá chậm, đại đa số mọi người đã vào trong Trụ Thiên thần giới. Còn nhớ được kỳ đại hội huyền thần lần trước, lúc đến nơi có thể nói là trời đất ồn ào náo động, người như tinh hà.

Mộc Hoán Chi thở dài.

- Đây là một trong những nguyên nhân, hạn chế người tham chiến ở Thần Kiếp cảnh, quy mô áp súc trên phạm vi cực lớn càng là nguyên nhân chủ yếu.

Mộc Băng Vân nói.

Theo bọn họ đi tới trước, Vân Triệt chợt thấy, nơi phía trước cực xa, mơ mơ hồ hồ xuất hiện một bóng đen. Bóng đen này phóng lên cao, xuyên thẳng phía chân trời, không thấy tận cùng.

- Băng Vân cung chủ, đó là?

Vân Triệt hỏi.

Mộc Băng Vân nói:

- Đó là Trụ Thiên tháp, là tháp cao nhất thần giới, thẳng vào trời cao ba vạn dặm.

- Ba... Vạn dặm??

Đệ tử Băng Hoàng nghe được lời ấy đều cả kinh hít một hơi khí lạnh.

Cho dù đối với huyền giả thần đạo, ba vạn dặm đều là một khoảng cách rất dài. Mà mấy chữ này dùng trên độ cao, chỉ có thể dùng không thể tưởng tượng nổi để hình dung.

Hỏa Như Liệt cười to một tiếng, bước đi tới nói:

- Ha ha ha, Trụ Thiên tháp cũng không phải là một cái tháp"Chân thật", mà là hình chiếu đặc thù đến từ Trụ Thiên châu, nghe nói chân thân của nó là ở trong"Trụ Thiên thần cảnh" bên trong Trụ Thiên châu. Trụ Thiên tháp mà các ngươi có khả năng nhìn thấy này, chính phía dưới của nó, chính là chỗ của Trụ Thiên châu.

Nói xong, Hỏa Như Liệt liếc mắt lớn tiếng nói:

- Phá Vân, đại hội huyền thần lần này, nếu con có thể đạt được tư cách tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, có khả năng nhất, đó là tu luyện ba năm trong Trụ Thiên tháp này... A không không, trần thế ba năm, Trụ Thiên ba ngàn năm. Mà có thể tu luyện ba ngàn năm trong Trụ Thiên tháp này, tuyệt đối còn hơn xa tu luyện vạn năm ở bên ngoài, hiểu chưa?

Sắc mặt Hỏa Phá Vân nghiêm nghị:

- Sư tôn yên tâm, Phá Vân nhất định không phụ tâm nguyện của sư tôn, không phụ với bản thân.

- Vậy thì tốt, ha ha ha ha.

Hỏa Như Liệt cười lớn một tiếng, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Một đám đệ tử Băng Hoàng phía sau nghe được lại ao ước ghen tỵ, Mộc Hoán Chi cũng lắc lắc đầu, tỏ vẻ buồn bực, hắn liếc nhìn Hỏa Phá Vân, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc nếu có được truyền nhân như vậy, cuộc đời này muôn lần chết cũng không uổng, chờ đón tự nhiên chính là chỉ có thở dài và buồn bã.

Nhưng trên mặt Hỏa Phá Vân lại hiện lên vẻ quẫn bách, hắn vụng trộm liếc nhìn sắc mặt mọi người, tiến đến bên cạnh Vân Triệt nói:

- Vân huynh đệ, sư tôn ta tuyệt đối không có ý tứ muốn khoe ra thị uy, chính là... Chính là thuận miệng...

Vân Triệt lại cười khẽ một tiếng:

- Ha ha, Phá Vân huynh không cần phải như thế, ngươi đến tinh giới nào, đều có được vốn liếng tuyệt đối để khoe ra.

Hắn nghiêng mặt qua, bỗng nhiên hạ giọng:

- Phá Vân huynh, thần linh thủy tổ của Kim Ô tông các ngươi, chắc là vài năm gần đây mới biến mất đi?

"..." Bước chân của Hỏa Phá Vân xuất hiện tạm dừng trong khoảnh khắc, sắc mặt cũng rõ ràng cứng đờ, giật mình nhìn Vân Triệt.

Phản ứng của hắn đã nói cho Vân Triệt đáp án... Quả nhiên, kim ô viêm lực của Hỏa Phá Vân dị thường như thế, là giống với Phượng Tuyết Nhi, chiếm được hoàn chỉnh giao cho của kim ô hồn linh lấy triệt để tiêu tán làm giá cao.

Khi mới tới thần giới, Mộc Băng Vân cũng đã từng nói, thần giới đã sớm không còn linh hồn của thần tồn tại, Viêm Thần giới cũng như thế. Nhưng thật hiển nhiên, sự thật không phải như thế.

Ban đầu ở Huyễn Yêu giới, là linh hồn kim ô ở Kim ô lôi viêm cốc chính miệng nói cho hắn biết nếu trong vòng năm năm không gặp được Mạt Lỵ, kiếp này sẽ không có khả năng nhìn thấy. Mà giữa các hồn linh giống nhau có thể liên hệ hồn âm, nó sẽ biết được chuyện của thần giới, hiển nhiên thông qua hồn linh kim ô ở thần giới... Cũng ý nghĩa ít nhất trước kia không lâu, hồn linh kim ô ở thần giới vẫn còn tồn tại trên đời.

Vào lần đầu tiên khi nhìn thấy Hỏa Phá Vân, một khắc khi hắn triển lộ kim ô viêm, thì cho Vân Triệt một cảm giác giống như Phượng Tuyết Nhi.

Hiện giờ xem ra, tất cả đều như hắn suy nghĩ. Năng lực hỏa diễm kinh người như thế của Hỏa Phá Vân, quả nhiên đến từ"Thần ban" của hồn linh kim ô.

- Vân huynh đệ... Sao lại nói lời ấy?

Biểu cảm của Hỏa Phá Vân hơi cứng ngắc.

- A, chính là khoảng thời gian trước nghe được một ít truyền thuyết về Viêm Thần giới từ chỗ tiền bối trong tông môn, cho nên thuận miệng hỏi.

Vân Triệt tỏ vẻ tùy ý nói, nhưng trong lòng trầm tư một trận: Lấy tôn nghiêm của thần, tuyệt đối sẽ không bỏ mạng bản thân mà thành toàn cho nhân loại. Nhưng thái cổ thương long đưa hết long huyết, long tủy, long hồn cuối cùng cho mình, sau đó là Phượng Tuyết Nhi, bây giờ còn có một Hỏa Phá Vân...

Thật hiển nhiên, đây là dưới một nguyên nhân trọng đại này đó mà đánh cược một phen.

Thứ chúng nó cảm ứng được, còn có"Tiên đoán" của Thiên Cơ giới, rốt cuộc là cái gì...

- Cái này...

Ong!!

Khi Hỏa Phá Vân đang ấp úng, không biết đáp lại như thế nào, bầu trời bỗng nhiên vô cớ tối sầm lại, một luồng uy thế khổng lồ cũng từ trên không lật úp xuống.

Vân Triệt theo bản năng quay đầu, trên bầu trời xa xôi phía sau, một chiếc huyền chu cực lớn... Chuẩn xác mà nói, là một cung điện khổng lồ đang thong thả bay qua, liếc mắt một cái nhìn lại, khoảng cách chừng trăm dặm. Tới gần Trụ Thiên thần giới, tốc độ phi hành của huyền chu khổng lồ này cực kỳ chậm, nhưng uy áp lại như mặt trời to lên lên không trung, làm cho lòng người sợ hồn kinh hãi.

- Thần Vũ thiên cung!

Bên tai Vân Triệt, đồng thời vang lên tiếng hô nhỏ của Mộc Hoán Chi và Hỏa Như Liệt.

- Thần Vũ thiên cung? Là sư tôn đã từng nói... Chủ huyền hạm của Thần Vũ giới?

Hỏa Phá Vân khẽ hô lên.

Thần Vũ giới? Trong lòng Vân Triệt vừa động.

Hỏa Như Liệt chậm rãi gật đầu:

- Không sai. Thần Vũ giới sẽ tới vào lúc này, thật ra khiến người ta không hề ngoài ý muốn chút nào. Tinh giới thượng vị có thể đưa huyền hạm vào trong Trụ Thiên thần giới cũng không nhiều, Thần Vũ giới đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giương uy này.

- Nghe nói trong tử nữ tuổi trẻ của Thần Vũ Giới Vương, ra một kỳ tài tên là Vũ Quy Khắc, trận chiến đỉnh phong của đại hội huyền thần lần này, tất nhiên có một chỗ cho Thần Vũ giới.

Mộc Băng Vân thong thả nói.

Vân Triệt giật giật chân mày... Thần Vũ giới Vũ Quy Khắc, tên này chừng hai năm trước hắn không chỉ nghe thấy, thiếu chút nữa chạm mặt.

Hơn thế nữa...

Thần Vũ thiên cung chậm rãi bay qua, bay về phía Trụ Thiên thần giới, nhưng thần uy còn đó, lại là một luồng uy áp từ trên trời đột nhiên giáng xuống, chính là trong nháy mắt che phủ khí thế của Thần Vũ thiên cung, cả kinh đến mọi người dừng bước.

- Kia... Kia là cái gì?

Gần như toàn bộ đệ tử Băng Hoàng đều sợ hãi gầm ra tiếng.

Trên trời cao bát ngát, một bóng đen cực lớn chậm rãi bay qua, tập trung nhìn lại, kia rõ ràng là một con cự kình (kình = cá voi) cả thân hình tối đen! Thân cá voi lớn chừng bốn năm trăm dặm, như một đầu cự thú diệt thế bất cứ lúc nào đều có thể cắn nuốt đất bằng, mắt nhìn xuống mảnh đất với sinh linh hèn mọn phía dưới.

- Phúc thiên sa! Phúc Thiên giới cũng đã đến rồi... Đợi chút đó là!

Sau cự kính, một bóng dáng nhỏ hơn vài phần, lại nhanh chóng hơn mấy lần lướt ngang mà qua bên hông cự kình, rõ ràng là một đầu cự ưng màu xanh đen chừng ba bốn trăm dặm.

Cự ưng vừa mới xẹt qua, lại một cự ảnh chậm rãi tới gần, đó là một chiếc huyền chu vô cùng khổng lồ, ngang trời ngàn dặm, che khuất mặt trời, chậm rãi mà động, mỗi lần tiến lên một chút, đều sẽ gây nên phong vân thay đổi.

- Hỗn độn ưng của Lưu Quang giới!

- Phá tinh hạm của Thánh Vũ giới!

Đám người Hỏa Như Liệt, Mộc Hoán Chi đã hoàn toàn dừng bước, nhìn lên trên không, vẻ mặt rung động. Chúng đệ tử Băng Hoàng này càng không chịu nổi, một đám nghẹn họng nhìn trân trối, giống như trước huyễn kính.

- Cái đó chính là... Huyền thú?

Vân Triệt kinh nghi nói. Cự kình và cự ưng bay trên không lớn mấy trăm dặm, hắn đều thấy chưa từng thấy, nghe những điều chưa hề nghe.

Mộc Băng Vân nói nhỏ:

- Kia tự nhiên là huyền thú. Cự kình kia tên là Phúc Thiên sa, là thần thú giữ nhà và chủ thuyền hạm của Phúc Thiên giới, con cự ưng kia tên là"Hỗn độn ưng", là tọa kỵ thuộc riêng về Đại Giới Vương Lưu Quang giới. Chúng nó là huyền thú, lại có điều khác biệt với huyền thú mà ngươi biết, nói đúng ra, chúng nó là"Thái Sơ huyền thú".

- Thái Sơ... Huyền thú?

Vân Triệt tỏ vẻ mờ mịt.

- Bởi vì chúng nó từ một nơi tên là"Thái Sơ thần cảnh" mang ra, cho nên mới có cái tên"Thái Sơ huyền thú".

Hỏa Như Liệt đĩnh đạc chen lời, sau đó giơ một tay lên:

- Chỉ có điều ngươi cũng không cần biết nhiều lắm, Thái Sơ thần cảnh nơi như vậy, ngay cả ta đều không dám đi vào, tiểu tử ngươi còn xa không cần phải hiểu.

Hỏa Như Liệt hơi do dự nói:

- Chỉ có điều nói đến hỗn độn ưng này, vào đại khái một tháng trước hình như ta nghe được tin tức, Lưu Quang Giới Vương đã đưa nó cho tiểu nữ nhi của nàng, làm lễ vật sinh nhật mười lăm tuổi, cũng không biết thật hay giả.

Mấy câu nói bình thường của Hỏa Như Liệt, khiến Vân Triệt không nghĩ tới chính là, Mộc Băng Vân và Mộc Hoán Chi đồng thời xoay người lại, ánh mắt cũng xuất hiện biến hóa rất lớn. Mộc Băng Vân nói:

- Hỗn độn ưng là do Lưu Quang Giới Vương tự mình mang từ Thái Sơ thần cảnh về, cũng không để cho bất cứ kẻ nào đụng vào. Nhưng nếu như là"Tiểu nữ nhi"... Vậy cũng không khiến người ta kinh ngạc.

Mộc Hoán Chi cũng chậm rãi gật đầu.

- Lưu Quang giới... Là Lưu Quang giới chỗ ở của"Ánh Nguyệt tiên tử" một trong đông vực tứ thần tử?

Hỏa Phá Vân nghĩ tới cái gì, hô nhỏ một tiếng:

- Theo lời sư tôn chính là nàng?

Hỏa Như Liệt lại lắc đầu, ánh mắt hắn phức tạp, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói:

- Không.. Trước đại hội huyền thần, đừng tăng thêm tạp niệm.

- Vâng, sư tôn.

Hỏa Phá Vân lập tức không hỏi nữa.

So với nói Hỏa Như Liệt không muốn tăng thêm tạp niệm cho Hỏa Phá Vân, chẳng bằng nói không muốn tăng thêm áp lực cho hắn... Bởi vì nữ hài kia, là một tồn tại dị chủng đủ để khiến cho toàn bộ kỳ tài ngút trời của thần giới tự ti.

- Tồi tinh hạm của Thánh Vũ giới, hỗn độn ưng của Lưu Tinh giới, Phúc Thiên sa của Phúc Thiên giới, tam đại giới này lại đồng thời mà đến, quả thật giống như đã thương lượng trước rồi.

Mộc Hoán Chi nói.

- Chuyện của cấp bậc như tam đại giới kia, không phải chúng ta có thể chạm đến, đi thôi.

Mộc Băng Vân thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói.

- Thực lực của ba tinh giới này rất mạnh sao?

Vân Triệt nói:

Mộc Hoán Chi cười nói:

- Ha ha, đâu chỉ là cường đại, Thánh Vũ giới, Lưu Quang giới, Phúc Thiên gới, đây là tam đại tinh giới mạnh nhất trong các tinh giới thượng vị của đông thần vực. Nói cách khác, dưới Vương giới đông thần vực, lấy tam đại tinh giới này vi tôn.

-... Thì ra là thế.

Vân Triệt gật đầu, cuối cùng đã rõ vừa rồi vì sao bọn họ lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Mộc Băng Vân nói:

-"Đông vực tứ thần tử" mà ta từng đề cập cho ngươi vào lúc trước, trừ bỏ Quân Tích Lệ truyền nhân của Kiếm Quân, ba thần tử khác, đó là chia ra đến từ tam đại tinh giới này. Lạc Trường Sinh của Thánh Vũ giới, Thủy Ánh Nguyệt của Lưu Quang giới, Lục Lãnh Xuyên của Phúc Thiên giới... Đại hội huyền thần lần này, trung tâm vẫn là tam đại tinh giới như trước. Cái khác cho dù là tinh giới thượng vị, cũng chỉ có thể khuất phục ở dưới quang hoa của bọn họ.

Hai chữ"Như trước", không thể nghi ngờ nói rõ tình huống này đã kéo dài nhiều năm, rất nhiều kỳ, tam đại tinh giới này giống như ba ngọn núi lớn ở đông thần vực, đồ sộ không thể lay động.

Tiến lên trọn vẹn hơn một canh giờ, ban đầu có thể nhìn thấy"Trụ Thiên tháp" vẫn chỉ có một cái bóng mơ hồ như trước, giống như không tới gần được một chút nào. Nhưng phía trước cuối cùng lại không còn trống trải, vô số quầng sáng phóng lên cao, che đậy tầm mắt, nhưng cũng trải thành một thế giới kỳ dị mộng huyễn mê ly.

Dưới mỗi một quầng sáng, đều đứng một bóng người, hoặc là thiếu niên, hoặc là thiếu nữ.

Mộc Băng Vân và Mộc Hoán Chi mang theo chúng đệ tử Băng Hoàng đi đến trước một quầng sáng gần nhất, Mộc Băng Vân tiến lên trước thi lễ nói:

-Ngâm Tuyết giới Băng Hoàng thần tông, được mời tiến đến tiếp kiến Trụ Thiên thần giới, cũng cùng đệ tử dưới trướng tham gia đại hội huyền thần.

Thiếu nữ trước quầng sáng tiếp nhận thiệp mời, uyển chuyển làm lễ:

- Hóa ra là Ngâm Tuyết khách quý. Khách quý tạm chờ, lập tức sẽ có người đến dẫn mấy vị vào. Người tham gia dự tuyển đại hội huyền thần mời đưa cánh tay đụng chạm vào quầng sáng, người thỏa mãn tư cách có thể đi vào.

Mộc Băng Vân gật đầu đáp lễ, Mộc Hoán Chi ngược lại đã bắt đầu an bài đệ tử Băng Hoàng.

Mộc Băng Vân đặc biệt nói với Vân Triệt:

- Vân Triệt, tiếp theo chúng ta tạm thời tách ra. Ta và nhóm đại trưởng lão vào Trụ Thiên giới trước, ngươi cùng với các đệ tử tông môn các sắp được đưa vào sân thi đấu dự tuyển của đại hội huyền thần, về phần thi đấu tràng như thế nào, chỉ có sau khi tiến vào ngươi mới có thể biết được.

- Đưa tay chạm lên quầng sáng, tư cách đã đủ, liền có thể đi vào.

Vân Triệt gật đầu, sau đó chìa tay, đụng chạm lên trên quầng sáng trước mặt.

Một chút lam quang nhỏ không thể thấy nhất thời phủ lên trên bàn tay Vân Triệt, sau đó lan cả toàn thân, chợt lóe rồi biến mất.

Quầng sáng trước mắt, nhất thời xuất hiện lên văn tự rõ ràng:

Tuổi: Hai mươi bảy tuổi.

Tu vi: Thần Kiếp cảnh cấp một.

Cùng lúc đó, trong đầu Vân Triệt vang lên một hồn âm rõ ràng: Mời ấn xuống tên và xuất thân của ngươi.

- Vân Triệt, Ngâm Tuyết giới.

Vân Triệt trực tiếp đáp lại.

Giây lát, Vân Triệt mở to mắt, nói với Mộc Băng Vân:

- Băng Vân cung chủ, ta đã có thể tiến vào.

Mộc Băng Vân nói cực kỳ thẳng thắn, nàng cũng biết tâm của Vân Triệt cũng không ở đại hội huyền thần, đại hội huyền thần đối với hắn mà nói, chỉ là môi giới để cho hắn tiến vào Trụ Thiên giới:

- Ở trong phần đông huyền giả tham gia đại hội huyền thần, tu vi của ngươi dù sao cũng thuộc vào nhóm dưới chót, cho nên trận đấu của ngươi chắc sẽ nhanh chóng kết thúc. Sau khi chấm dứt, nhớ trước tiên truyền âm cho ta, sau đó hành động của ngươi ở Trụ Thiên giới này, phải ở dưới tầm mắt của ta... Đây là mệnh lệnh của sư tôn ngươi.

- Vâng, Băng Vân cung chủ yên tâm.

Vân Triệt tuân mệnh.

- Phá Vân, con cũng đi đi.

Hỏa Như Liệt đẩy Hỏa Phá Vân đến trước quầng sáng, trên mặt hơi ửng đỏ, lay động chính là kỳ vọng lớn nhất cả đời này của hắn.

Đây không chỉ là đại hội huyền thần của riêng một mình Hỏa Phá Vân, càng là đại sự quyết định tương lai của Viêm Thần giới.

Từng đường lam quang quấn quanh trên người Vân Triệt, Hỏa Phá Vân và một đám đệ tử Băng Hoàng. Thiếu nữ trước quầng sáng nói nhỏ:

- Sau khi tiến vào hội trường, trước khi thi đấu dự tuyển kết thúc không cách nào thoát ra. Trước khi đại hội huyền thần bắt đầu, cho dù kẻ nào đều không được tư đấu, bằng không trực tiếp hủy bỏ tư cách, cũng cách ly tới khi dự tuyển kết thúc, làm ơn phải nhớ kỹ.

Thiếu nữ nói thật nhu hòa, nhưng từng chữ đều mang theo uy nghiêm không cho phép người ta kháng cự.

Cuối cùng đứng trước đại môn đại hội huyền thần, trên mặt tất cả mọi người đều thấp thỏm khẩn trương và kích động, so ra, Vân Triệt lại bình tĩnh nhất, bởi vì hắn vốn không coi trọng thành tích ở đại hội huyền thần.

Ý niệm khẽ động, thân thể nhất thời bị lam quang bao vây, thế giới trước mắt cũng cấp tốc biến ảo.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment