Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1136 - Chương 1137: Ngẫu Nhiên Gặp

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1137" class="block_" lang="en">Trang 569# 1

 

 

 

Chương 1137: Ngẫu nhiên gặp



Lam quang thoáng hiện, thế giới biến ảo, Vân Triệt mở to mắt, nhìn về phía hội trường dự tuyển tập hợp toàn bộ thiên tài trẻ tuổi của thần giới trước mắt này.

Mặt đất khô vàng, kiến trúc san sát, phong cách cổ xưa hùng vĩ, đồng thời lại tan hoàng phần lớn. Bên người, đệ tử Băng Hoàng người này tiếp người kia xuất hiện, bọn họ nhìn thế giới mình bị truyền vào, kích động khẩn trương trong mắt dần dần chuyển thành kinh ngạc.

Đây rõ ràng là một thành cổ phong cách cổ xưa từ xưa, lại vắng lặng đã lâu, nơi này nào giống cái gọi là"Hội trường dự tuyển".

- Đây... Hình như là thành trì cổ bỏ hoang?

Vân Triệt nhìn chung quanh nói.

Hỏa Phá Vân đi tới nói:

- Nghe sư tôn nói, lần đại hội huyền thần này bởi vì có Trụ Thiên châu, dự tuyển sẽ bị truyền tống đến thế giới bên trong Trụ Thiên châu. Cho nên nơi này rất có thể không phải là thi đấu tràng dự tuyển, mà là một điểm an trí tạm thời trước đó.

Nơi này tự nhiên không chỉ có bọn họ, chung quanh không ngừng truyền đến từng luồng khí tức cường đại. Bởi vì có thể được đưa vào nơi này, ít nhất cũng phải Thần Kiếp cảnh. Cũng ý nghĩa ở thế giới này, huyền giả Thần Kiếp trong ngày thường đều khó gặp được, thậm chí huyền giả Thần Linh, ở trong này tùy ý có thể thấy được.

Chỉ có điều bọn họ đều không thăm dò chung quanh, phần lớn ngồi ngay ngắn tại chỗ, bình tâm tĩnh khí, trước khi tiến hành đại chiến cuối cùng, cũng là chuẩn bị quan trọng nhất.

Vân Triệt cười nói:

- Bên trong Trụ Thiên châu, thật sự làm cho người ta chờ mong. Còn có không đến ba ngày, Phá Vân huynh có cần điều chỉnh trạng thái không?

Hỏa Phá Vân tràn đầy tự tin:

- Không cần. Tuy rằng khí tức của Trụ Thiên thần giới có khác biệt rất lớn với Viêm Thần giới, nhưng cũng không đến mức tạo thành ảnh hưởng gì đối với ta.

Hắn nhìn phương xa, giọng nói bỗng nhiên trầm trọng thêm vài phần:

- Đại hội huyền thần phen này, ta phải nhảy vào trong vòng một ngàn thứ hạng đầu... Cho dù như thế nào.

- Tin tưởng Phá Vân huynh nhất định có thể làm được.

Vân Triệt cũng không nói mấy lời an ủi linh tinh kiểu như"Không nên cho mình áp lực quá lớn", bởi vì áp lực nặng nề mà trên người Hỏa Phá Vân phải gánh vác, trầm trọng giống như một tinh giới khổng lồ, không cách nào dùng an ủi để nâng lên.

Bên kia, đệ tử Băng Hoàng đã dưới sự hướng dẫn của Mộc Hàm Ngọc tụ tập một chỗ, hắn đi đến trước mặt Vân Triệt nói:

- Vân Triệt sư huynh, chúng ta vừa tìm được một chỗ yên tĩnh, huynh có ở cùng không?

Vân Triệt lắc đầu:

- Không cần. Ta muốn tùy ý đi một chút, các ngươi không cần quản ta.

- Cũng được.

Mộc Hàm Ngọc gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Hỏa Phá Vân nhìn hắn một cái thật sâu:

- Vân huynh đệ, ta cảm giác... Ngươi dường như không có khát vọng quá sâu đối với đại hội huyền thần, ngược lại có tâm sự gì khác?

- Đại hội huyền thần, là nơi thuộc về kỳ tài có một không hai giống như Phá Vân huynh, với tu vi như ta đây, vốn không có khả năng có thành tích gì, cho nên cũng khó gây nên quá nhiều hưng trí.

Vân Triệt tùy ý nói.

Hỏa Phá Vân lắc đầu nói:

- Vân huynh đệ ngàn vạn lần đừng coi nhẹ mình như thế. Vân huynh đệ từ Thần Nguyên cảnh lên Thần Kiếp cảnh, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi không đến ba năm. Lại thêm thiên phú hàn băng của ngươi, nếu đại hội huyền thần này trễ thêm hai mươi năm, sợ rằng toàn bộ đông thần vực này đều sẽ từ đây không người không biết tên... Tên... Của... Vân huynh đệ...

Giọng Hỏa Phá Vân bỗng nhiên yếu đi, cả người đứng khựng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giống như đột nhiên mất hồn.

"?" Vân Triệt nghi hoặc quay đầu lại, liếc nhìn thấy một tuyết ảnh tuyệt mỹ.

Nàng vốn đi về phía này, nhưng đụng chạm vào ánh mắt của Vân Triệt, đôi mắt đẹp như hàn tinh liền chuyển đi, chỉ chừa lại một bóng lưng hờ hững thong thả đi xa cho Vân Triệt.

- Phi Tuyết?

Vân Triệt không tự chủ khẽ lẩm bẩm một tiếng, trong lòng nổi lên phức tạp thoáng qua.

- Mới vừa rồi... Cũng thuộc tông môn các ngươi... Là sư muội của Vân huynh đệ?

Hỏa Phá Vân đã hoàn hồn, dùng hết khả năng bình tĩnh giọng che giấu thất thố mới vừa rồi của bản thân.

- Cũng coi như... Là vậy.

Từ trước đến nay Vân Triệt coi Mộc Phi Tuyết là sư tỷ mà đối đãi, tuy rằng dựa theo quy củ tông môn mà nói, Mộc Phi Tuyết thật sự là sư muội của hắn, ánh mắt không dấu vết quét qua thần sắc của Hỏa Phá Vân, Vân Triệt cười như không cười nói:

- Nàng là tôn nữ của đại trưởng lão Hoán Chi, Mộc Phi Tuyết.

Hỏa Phá Vân ngẩn ra, sau đó hơi kích động nói:

- A? Hóa ra nàng chính là Mộc Phi Tuyết! Lúc trước ta... Lại luôn luôn không chú ý tới.

Vào ba năm trước Hỏa Phá Vân đã theo Hỏa Như Liệt lần đầu đặt chân đến Ngâm Tuyết giới, liền đã từng nghe tới cái tên Mộc Hàn Dật, Mộc Phi Tuyết của Băng Hoàng thần tông, nhưng hắn tu luyện thành si, đều không quan tâm chuyện ngoài huyền đạo, tự nhiên cũng sẽ không thể đi chú ý tới đệ tử cấp cao của Băng Hoàng thần tông.

Mới vừa rồi, vẫn là lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Phi Tuyết, trong nháy mắt đó, giống như có một đóa tuyết liên tinh khiết mở ra trong mắt, khiến toàn bộ thế giới trong mắt giống như khoảnh khắc ảo mộng sáng sủa xinh đẹp tuyệt luân, tiếp theo, cảm giác này giống như ôn dịch không thể khống chế lan tràn tới toàn thân hắn, lại xâm nhập tâm hồn, khiến hỏa diễm trong thân thể và linh hồn đều tự thiêu đốt, sôi trào hỗn loạn, không cách nào dừng lại.

Cảm giác này, bình sinh chưa bao giờ có, cũng không cách nào dùng ngôn ngữ gì mà hắn biết rõ đi hình dung.

Vân Triệt bỗng nhiên thình lình hỏi:

- Phá Vân huynh, ngươi không sao chứ? Ngươi sẽ không phải là...

Lời Vân Triệt còn chưa dứt, ý nói còn chưa rõ, Hỏa Phá Vân đã như gặp phải kim đâm, vội vàng phủ nhận:

- Không không không! Tuyệt đối không có ý này. Đã sớm nghe Mộc Phi Tuyết như tuyết tiên hóa người, vừa rồi mới thấy, chẳng những danh bất hư truyền, còn càng thắng nghe danh, cho nên cảm giác kinh diễm sâu sắc, mới có chút thất thố, tuyệt đối... Tuyệt đối không có ý khác. Huống chi ta đã thề cả đời theo đuổi huyền đạo cực hạn, sao sẽ để ý tình yêu nam nữ.

-... Ta muốn hỏi, ngươi sẽ không phải là lần đầu tiên gặp Phi Tuyết sư muội chứ? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm gặp nàng rồi.

Vân Triệt cười như không cười nói.

"..." Khuôn mặt Hỏa Phá Vân cứng đờ, xấu hổ cười, hơi ngượng ngùng nói:

- Thật là... Lần đầu tiên.

Luận về tu vi huyền đạo, Vân Triệt kém Hỏa Phá Vân cực xa, nhưng luận về tình yêu nam nữ, trải nghiệm của Vân Triệt còn hơn Hỏa Phá Vân rất nhiều. Sao hắn lại không rõ ràng phản ứng mới vừa rồi của Hỏa Phá Vân là có ý vị như thế nào, hắn nhìn như tùy ý nói:

- Về điểm theo đuổi huyền đạo này, Phi Tuyết sư muội lại rất giống Phá Vân huynh. Băng Hoàng nữ tử vốn thanh tâm quả dục, mà Phi Tuyết sư muội lại là người thừa kế trực hệ huyết mạch băng hoàng, nghe nói cả đời đều sẽ không có tình yêu nam nữ và ham muốn nam nữ, càng không có khả năng lập gia đình, giống như sư tôn ta và Băng Vân cung chủ, haizzz, cũng đáng tiếc.

Một người luôn luôn lạnh nhạt, thậm chí khinh thường tình yêu nam nữ một khi bỗng nhiên sinh tình với một người, thường sẽ mãnh liệt khắc sâu đến mức tận cùng, thậm chí cả đời có khả năng chỉ có một lần như vậy. Đối với khoảnh khắc thất thần của Hỏa Phá Vân khi đối mặt với Mộc Phi Tuyết, Vân Triệt cảm giác không phải là buồn cười, mà là hơi nặng nề.

Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt...

Hắn có thể làm, là chỉ thử khiến bản thân Hỏa Phá Vân dần xóa đi rung động trong nháy mắt vừa rồi, nhưng kết quả lại như thế nào, không người có thể đoán trước được.

- Ừm, chuyện này, ta dường như đã từng nghe từ chỗ sư tôn nói.

Hỏa Phá Vân nói, nhưng giọng điệu giống như có phần không yên lòng, ánh mắt thường bay về phương hướng Mộc Phi Tuyết rời đi.

Dáng vẻ của Hỏa Phá Vân khiến Vân Triệt âm thầm thở dài một hơi, trong lòng thì thầm: Viêm Thần giới dương khí rất nặng, giới nam chiếm đa số, giới nữ cũng phần lớn nam tính hóa, Hỏa Phá Vân gặp phải xấu nữ ở Viêm Thần giới quá nhiều, lại nhìn thấy nữ tử cấp tiên nữ như Mộc Phi Tuyết...

Hy vọng thật sự chỉ là nhất thời kinh diễm đi.

Xa xa, Mộc Phi Tuyết dừng bước, xoay người lại, nhìn về phương hướng Vân Triệt và Hỏa Phá Vân, thầm tự nói:"Sao ngươi lại biết được... Ta sẽ không sinh tình..."

Mộc Băng Vân đã nói, đại hội huyền thần phen này tuy rằng quy mô áp súc cực lớn, nhưng vẫn sẽ có mấy ngàn vạn đệ tử tham gia, cho nên thành cổ đổ nát này chắc chính là một trong những điểm an trí.

Tuy rằng nơi này đã ùa vào lượng lớn huyền giả tham chiến, toàn bộ thành cổ cũng trở nên yên tĩnh khác thường, có lẽ là bởi vì bản thân có thể ở dưới quản khống của Trụ Thiên thần giới mà thu liễm ngôn ngữ cử chỉ, cũng hoặc là đang toàn lực ngưng tâm tĩnh khí. Mà yên lặng của thành cổ, không thể nghi ngờ bao phủ đè nén cực độ trước khi đại chiến tiến đến.

Vân Triệt và Hỏa Phá Vân trò chuyện với nhau, phía trước bỗng nhiên có một đoàn người không nhanh không chậm đi đến. Đây là một đám huyền giả trẻ tuổi trang phục tương tự, người người khí chất phi phàm, khí tức càng người này mạnh hơn người kia, mà một đám huyền giả thiên tài như vậy đặt ở tinh giới gì đều đủ lấy danh chấn một phương, lại giống như chúng tinh phủng nguyệt đi theo phía sau một người.

Đứng đầu, là một nam tử trẻ tuổi cả người kim y, dáng vẻ tuấn mỹ tuyệt luân, trong cao quý mang theo vài phần tà khí, một thân kim y rạng rỡ phát sáng, tuyệt vật phi phàm. Đôi tròng mắt mang theo ngạo nghễ như thiên lăng địa ban, cho dù ở thế giới chỉ có thiên tài tuyệt đỉnh mới có thể tiến vào cũng vẫn như thế.

Hắn nhìn thấy được Vân Triệt, nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại trong khoảnh khắc, khẽ quét mà qua, giống như xẹt qua một tảng đá vứt ở ven đường, khi nhìn thấy Hỏa Phá Vân, cũng ánh mắt khựng lại, chân mày hơi trầm trầm, nhưng cuối cùng không lên tiếng, ngạo nghễ đi qua trước mặt hai người.

Nhìn bóng lưng của hắn, chân mày Vân Triệt thoáng trầm xuống vài phần.

- Vân huynh đệ, ngươi quen biết hắn?

Hỏa Phá Vân hỏi, nhưng giọng điệu đã có chút ngưng trọng.

- Thần Vũ giới, Vũ Quy Khắc!

Vân Triệt nói.

Hắn từng thấy Vũ Quy Khắc, nhưng chỉ ở trong huyễn ảnh khắc trên huyễn ảnh thạch, đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy Vũ Quy Khắc.

Thần giới khổng lồ như thế, năm đó ở Hắc Gia giới thiếu chút nữa gặp phải, hiện giờ lại cùng hắn đối mặt ở trong này, ngược lại thật đúng là có duyên phận.

Hỏa Phá Vân hít sâu một hơi, hơi nặng nề nói:

- Hắn chính là Vũ Quy Khắc? Trách không được sư tôn ta sẽ khen ngợi hắn như thế, huyền lưc của hắn... Tuyệt đối ở trên ta!

- Ở trên ngươi?

Vân Triệt quay đầu, tỏ vẻ kinh ngạc.

Khi hắn ở Hắc Gia giới, đã nghe Kỷ Như Nhan nói về Vũ Quy Khắc là một trong những nhi tử trẻ tuổi ưu tú nhất của Vũ Tam Tôn Thần Vũ Giới Vương, thiên phú cực cao, tuổi còn trẻ liền thành Thần Linh cảnh... Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, huyền lực của Vũ Quy Khắc không chỉ có Thần Linh cảnh, còn là đại hậu kỳ, còn vượt lên trên Hỏa Phá Vân hiện giờ.

Tu vi của Hỏa Phá Vân là Thần Linh cảnh cấp bảy, ở phía trên Hỏa Phá Vân... Đây chẳng phải ít nhất cũng đều phải là Thần Linh cảnh cấp bảy, thậm chí rất cao!

Hai tay Hỏa Phá Vân nhanh chóng siết chặt, sắc mặt cũng hơi căng thẳng, hiển nhiên, sự xuất hiện của Vũ Quy Khắc, khiến cho áp lực gánh nặng trong người hắn lại một lần nữa nhân lên:

- Huyền lực vượt trên ta, không có nghĩa là ta sẽ thua bởi hắn. Tuyệt đối không thể... Cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn và Viêm Thần giới!

Hỏa Phá Vân gần như cắn răng nói ra lời này, còn có hai tay đang run run trong nắm chặt của hắn, cũng khiến cho Vân Triệt hơi giật giật chân mày. Ở một khắc này, Vân Triệt bỗng nhiên có điều phát hiện, Hỏa Phá Vân làm vậy có lẽ càng nhiều không chỉ là kỳ vọng và tương lai của Viêm Thần giới, mà là chấp nhất với tôn nghiêm khắc sâu trong xương cốt của hắn.

Lúc này, Vân Triệt dường như có điều nhận biết, gần như theo bản năng ngẩng đầu lên.

Đó là một thiếu nữ nhìn qua tuổi thật nhỏ, dường như chỉ có chừng mười ba mười bốn tuổi, nàng một thân váy dài xòe ra màu đen, tóc đen phấp phới, buông rơi bên hông, trùm thẳng lên mắt cá chân. Bên hông thắt một dây lưng hắc hồ điệp, buộc chặt lên thắt lưng mềm mại nhỏ bé. Liền ngay cả đôi giày ngọc ở trên chân, cũng chiếu lên u quang giống như hắc thủy tinh.

Nàng giống như tiểu tinh linh yêu kiều đi ra từ trong đêm tối, tóc đen, váy đen, đều tràn đầy thần bí xúc động nguy hiểm. Làn da lại sáng trắng giống như ngọc gốm sứ, khiến quanh thân nàng phóng thích ra mị hoặc hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi.

Nữ hài không phải lẻ loi một mình, cạnh nàng, còn có một thiếu nữ nhìn qua chưa tới hai mươi tuổi hoa. nàng một thân váy dài lam nhạt, lúc phi hành xiêm y vũ động như nước, trong lúc vô tình phác họa lên dáng người vô cùng uyển chuyển, ngọc nhan tuyệt mỹ, nhưng lộ ra lạnh lùng, càng tản ra một khí thế giống như thần thánh không thể khinh nhờn, làm cho người ta vừa nhìn một cái, liền sẽ cảm thấy tự biết xấu hổ sâu sắc.

Lúc ánh mắt Vân Triệt thoáng dừng hình ảnh, nữ hài váy đen đột nhiên nhìn về phía hắn, Vân Triệt nhất thời chạm đến một đôi mắt sáng ngời trong suốt giống như anh nhi mới vừa sinh ra.

Thân phận hai nữ hài này tất nhiên phi phàm, tùy tiện nhìn chăm chú cũng là một loại thất lễ. Vân Triệt vốn nên thu hồi ánh mắt, nhưng mà, giống như bị thứ gì đó không thể kháng cự hấp dẫn chặt chẽ, ánh mắt của Vân Triệt cứ thẳng tắp nhìn chăm chú vào ánh mắt của nữ hài, không hề chớp mắt.

Trong không tiếng động, thế giới giống như bỗng nhiên dừng hình ảnh, tất cả thứ khác đều trong lặng yên nhạt đi, biến mất, dần dần, trong tầm nhìn, trong thế giới của hắn, cũng chỉ thừa lại đôi mắt giống như vì sao này.

Giống như đột nhiên rơi vào trong đêm tối vô tận.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment