Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1140 - Chương 1141: Đệ Nhất Đông Vực

. ._571__1" class="block_" lang="en">Trang 571# 1

 

 

 

Chương 1141: Đệ nhất đông vực



Tiêu Mặc xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn Vân Triệt, giống như vì gặp được một"Người chung chí hướng" mà có phần hưng phấn:

- Vị huynh đệ kia, xem ra ngươi và ta đều là người chung trí hướng. Ngươi cũng đến mò cá sao?

Mò... Cá?

Chân mày Vân Triệt cau chặt lại... Người này có ý tứ gì?

Thấy đối phương chắc không nghe hiểu lời nói của mình, Tiêu Mặc vội vàng đính chính:

- Khụ khụ, ta nói là, ngươi sẽ không phải... không có ý định tiến vào chiến trường đi?

- Không có hứng thú.

Vân Triệt rất bình thản trả lời.

Sau khi thăm dò huyền lực của Vân Triệt một chút, hai mắt Tiêu Mặc tỏa ra ánh sáng, hiểu rõ gật đầu:

- Hiểu được hiểu được, vô cùng hiểu được! Những người có tu vi cặn bã giống như hai ta, tiến vào chiến trường cũng chỉ có nước chịu ngược đãi, mà việc tu luyện huyền đạo vốn để cường thân kéo dài tuổi thọ, tu hồn luyện tâm, liều sống liều chết cũng quá không có ý tứ. Còn không bằng ở chỗ này nhìn xem phong cảnh ngâm thơ, thực sự rất tuyệt!

Vân Triệt:"...??"

Tiêu Mặc cười to một tiếng:

- A ha ha ha! Ta còn không nghĩ tới vậy mà còn có người có huyền lực cặn bã hơn ta... A không phải, ý ta là không nghĩ tới chỗ này còn có thể gặp được đồng đạo, thật sự quá có duyên rồi. Đúng rồi, tại hạ họ Tiêu tên Mặc, không biết huynh đệ xưng hô như thế nào.

- Vân Triệt.

Cảm giác tâm trí người này hình như có phần quá không bình thường, câu trả lời của Vân Triệt lộ ra chút lãnh đạm.

- Hóa ra là Vân huynh đệ!

Tiêu Mặc lại chủ động tiến lên, dò xét trên dưới:

- Vân Triệt... Ah, tên rất hay! Vân -- khoan thai đạm bạc, Triệt -- thanh thoát thấu tâm, chỉ vẻn vẹn hai chữ nhưng lại cảm giác tâm linh có một loại tịnh hóa, khiến ta không khỏi nghĩ tới thi từ mỹ diệu...

"~! @# $%..." Da đầu Vân Triệt tê rần, không chờ hắn nói lên cái gọi là thi từ mỹ diệu kia, lạnh lùng nói:

- Ngươi đã nói tu luyện huyền đạo chỉ vì cường thân kéo dài tuổi thọ, tu hồn luyện tâm, không nên đánh nhau sống chết, vậy vì sao còn muốn tới tham gia đại hội huyền thần?

Hiển nhiên Vân Triệt hoàn toàn không tin lời hắn vừa mới nói.

Tiêu Mặc nhẹ nhàng than một câu, mặt mày u oán nói:

- Haizzz, nói đến cũng là chuyện bi thương. Ba năm trước nghe nói đại hội huyền thần sẽ cử hành ở trong Trụ Thiên châu, vì thế sinh lòng hướng tới, nghĩ đến chuyện có thể chạm vào được tiên khí của Huyền thiên chí bảo trong truyền thuyết, mới hao phí nhiều công sức lớn tới đây, ai nghĩ đến thế mà lại chính là hình chiếu... Thật sự là hao phí hết mục dương khuyển của nhị đại gia gia của tức phụ ta!

"..." Lý do này ngược lại còn có thể miễn cưỡng để cho người ta tin tưởng.

- Chắc Vân huynh đệ cũng có ý nghĩ này?

Thấy Vân Triệt nhất thời không nói chuyện, Tiêu Mặc liền vội vàng hỏi.

Vân Triệt lắc đầu:

- Ta không có hứng thú đối với Trụ Thiên Châu, ta tới nơi này, là muốn đi xem Trụ Thiên giới.

Tiêu Mặc lập tức gật đầu chấp nhận:

- A đúng đúng! Còn có Trụ Thiên giới nữa! Ta cũng nghĩ như vậy. Trụ Thiên châu không chơi được, nhưng nếu có thể tiến vào Trụ Thiên giới đi dạo một vòng, chuyến này cũng hoàn toàn không lỗ. Cái gì mà đại hội huyền thần, bài danh cái gì, tất cả đều là phù vân, để ta và đám gia hoả này chém giết một tháng ngày đêm không nghỉ, còn không bằng để ta đi ngủ một tháng.

"..." Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, hắn bắt đầu cảm thấy mặc dù người này có chút lỗ mãng, nhưng dường như cũng không ăn nói bừa bãi... Giống như hắn vốn chính là nghĩ như vậy.

Nhưng mà... Đều đã tu luyện tới Thần Kiếp cảnh rồi, lại thật sự chỉ vì cường thân kéo dài tuổi thọ?

Theo lẽ thường mà nói, nếu như không có truy cầu đối với huyền đạo, chỉ dựa vào thiên phú mà nói, gần như không có khả năng tuổi không đến một giáp liền tu thành Thần Kiếp cảnh.

- Nếu hai chúng ta đã là người chung chí hướng, ngay cả mục tiêu cũng giống nhau, vậy không bằng sau khi trận chiến vứt đi này kết thúc, hai ta kết bạn đi dạo Trụ Thiên giới? A đúng rồi!

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt Tiêu Mặc bắt đầu tỏa sáng:

- Nghe nói bên trong Trụ Thiên giới có nhân vật đạt tới cảnh giới Thần Chủ! Thần Chủ đó! Đây chính là chúa tể thiên địa, nghe nói một vị Thần Chủ có thể tùy tiện hủy đi một mảnh đại lục, quả thực đó chính là thần! Nếu có thể nhìn thấy đại nhân vật trong truyền thuyết này, quả thật chết cũng không hối tiếc, ngươi nói xem có đúng không!

Vân Triệt giật giật khóe miệng: Thần Chủ... Ta chẳng những gặp rồi, ta còn đè lên trên!

Được rồi, dù sao nói ra hắn cũng không tin.

- Ừm, đúng thật là làm cho người khác mong đợi.

Vân Triệt đáp lại.

Trong miệng nói"Mong đợi", nhưng trong lời nói không có chút dáng vẻ cảm thấy hứng thú nào, Tiêu Mặc cũng không phải người ngốc nên cười ngượng ngùng một tiếng nói:

- Hì! Suýt nữa ta quên mất, Vân huynh đệ xuất thân từ Thần giới, khẳng định không xa lạ gì đối với Thần Chủ, nói không chừng đã từng nhìn thấy.

Vân Triệt có thể nhìn thấy tin tức của Tiêu Mặc tự nhiên Tiêu Mặc cũng có thể nhìn thấy của hắn, trước khi Vân Triệt tiến vào chiến trường, đã khắc ấn xuất thân là Ngâm Tuyết giới.

Vân Triệt lắc đầu:

- Không, ta cũng không phải xuất thân từ Thần giới, mà đến từ hạ giới xa xôi, một tiểu tinh cầu không người biết đến.

Tiêu Mặc nghe xong hai mắt lóe lên, bỗng nhiên kích động nói:

- Thật sao? Ta cũng vậy, ta cũng như vậy! Ta đến từ một nơi gọi là Trái Đất, cũng là một cái tinh cầu rất nhỏ rất xa, thần giới tuyệt đối không có ai nghe nói tới.

Thần giới là đỉnh, tinh giới cùng tinh vực phổ thông ở phía dưới, xuống xa nữa mới đến tinh cầu, có thể nói nó tồn tại dưới đáy của hỗn độn nhưng số lượng lại vô cùng to lớn, dùng số lượng hàng vạn để tính toán.

-... Nếu là tinh cầu bình thường thì việc tu thành thần đạo là chuyện gần như không có khả năng, vì cái gì huyền lực của ngươi lại cao như vậy?

Vân Triệt hỏi.

Tiêu Mặc cũng không giấu giếm, rất hồ hởi nói:

- Cái này... Nói ra chắc ngươi cũng không tin. Tinh cầu ta sinh ra vốn không có cái gọi là"huyền đạo", càng không có huyền giả, tuổi thọ bình quân đều rất thấp, còn chưa tới trăm tuổi.

Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi phức tạp:

- Nhưng năm ta lên bảy tuổi, ta gặp được một người quái dị. Hắn nói hắn là tổ tông đời thứ ba mươi lăm của ta, nói xương cốt ta tráng kiện, là kỳ tài ngàn năm khó gặp, rồi cưỡng ép rót vào trong đầu ta rất nhiều phương pháp tu luyện huyền đạo, sau đó liền rời đi.

Vân Triệt:"...?"

- Lúc đầu ta còn tưởng mình gặp phải một người điên kỳ quái, nhưng khi ta thử tu luyện dựa theo phương pháp hắn lưu lại thì ta cảm thấy mình càng ngày càng cường đại lên, thế là ta ở trong bất tri bất giác liền tu luyện hơn ba mươi năm, sau đó thì chính là bộ dạng như hôm nay.

Vân Triệt kịch liệt động dung:

- Chỉ đơn thuần lưu lại phương pháp tu luyện, ba mươi năm ngắn ngủi, ngươi liền tu luyện tới cảnh giới bây giờ... Xem ra người năm đó ngươi gặp phải, nhất định là một kỳ nhân.

Tiêu Mặc thổn thức nói:

- Bây giờ nghĩ lại, vậy khẳng định là một kỳ nhân không thể nghi ngờ, cho dù hắn nói hắn là"tổ tông đời thứ ba mươi lăm của ta" cũng có thể là thật, đáng tiếc lúc đó ta tuổi nhỏ không biết gì. Năm đó hắn nói mình họ Tiêu, còn tự xưng là"Truy Tinh Kiếm Thánh", nhưng sau khi ta đến thần giới, nghe ngóng rất lâu cũng chưa từng nghe thấy danh hào này.

Dường như Tiêu Mặc không có lòng đề phòng người khác quá nặng, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều đối với một người mới quen như Vân Triệt.

Tiêu Mặc lắc lắc đầu:

- Nếu như không phải tu luyện huyền đạo, ta cũng không biết thế giới bên ngoài lại khổng lồ như thế, hơn nữa huyền đạo mới là quan điểm chủ yếu của thế giới khổng lồ này, nhất là ở thần giới, huyền lực cao thấp trực tiếp quyết định địa vị. Kỳ thực ta cũng không thích như vậy. Cho nên sau khi đại hội huyền thần kết thúc, đi dạo Trụ Thiên giới xong ta sẽ trở về Trái Đất nơi ta xuất thân, đại khái cũng sẽ không tiếp tục rời đi nữa.

- Dù có thấp hèn đến đâu, suy cho cùng đó cũng là nơi xuất thân, không thể thay thế được.

Vân Triệt cảm thán nói. Những năm này rời khỏi Lam Cực tinh, hắn cũng ngày đêm nhớ mong.

- Đó là đương nhiên. Hơn nữa tuy rằng Trái Đất không tu luyện huyền đạo, nhưng có khoa học kỹ thuật rất cao, tuyệt đối vượt ra khỏi tưởng tượng của ngươi.

- Khoa học kỹ thuật?

Tiêu Mặc lộ vẻ kiêu ngạo nhanh chóng nói:

- Nói ví dụ như, muốn ghi lại hình ảnh ở chỗ này, cần phải dùng đến huyền ảnh thạch rất quý giá, nhưng ở Trái Đất của chúng ta, một máy quay phim cỡ nhỏ như lỗ kim cũng có thể làm được, mà lại không cần lo lắng huyền khí tràn ra ngoài mà bị phát hiện.

- Nghe nói lần đại hội huyền thần này, là thông qua một món đồ tên là"Tinh thần bia" truyền đạt tin tức đến các đại tinh giới, nhưng ở Trái Đất của chúng ta có thể dễ dàng tiến hành phát sóng trực tiếp toàn cầu, thuận tiện gấp trăm lần. Còn việc truyền âm căn bản không cần truyền âm ngọc, một cái điện thoại di động... À, được rồi, tín hiệu của điện thoại di động có hạn chế còn phải tùy thời sạc điện, chính xác là không tốt như truyền âm ngọc.

"..."

Vân Triệt yên lặng nghe nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Tên này đang má nó nói cái gì vậy? Sẽ không phải là tinh thần thật sự không bình thường chứ?

Nhìn bộ dạng không hề có chút nào phản ứng của Vân Triệt, Tiêu Mặc liền nửa xem thường, bất đắc dĩ nói:

- Biết rõ nói cho ngươi ngươi cũng sẽ không tin tưởng. Nếu không, ngươi nói cho ta một chút chuyện nơi tinh cầu ngươi xuất thân đi?

- Đây chẳng qua là một tinh giới rất phổ thông, chí ít còn lâu mới có được cái gì mà"Khoa học kỹ thuật" như lời ngươi nói, không đề cập tới cũng được.

Vân Triệt từ chối nói. Có Mộc Huyền Âm nhắc tỉnh, hắn đương nhiên sẽ thản nhiên nói mình xuất thân hạ giới, nhưng tuyệt đối không nhắc đến cái tên"Lam Cực Tinh" này.

Trong lúc hai người một lạnh một nóng trò chuyện, chiến trường bên ngoài chủ thành đã càng ngày càng kịch liệt, đủ loại tiếng gầm gừ của huyền thú, tiếng rống thảm thiết truyền đến không ngừng, hết đợt này đến đợt khác, chấn động đến không gian liên tục chấn động, không có nửa khắc dừng lại.

Bên trong chủ thành cũng bắt đầu có từng đường sáng trắng từ trên trời giáng xuống, những người này đều là huyền giả chết yểu ở trên chiến trường, bị truyền tống đến chủ thành phục sinh, sau khi những người này phục sinh đều điên cuồng hét lên phát tiết một trận, nhưng cũng không dám thoáng dừng lại, lại cắn răng điên cuồng xông vào trong chiến trường lần nữa.

Bởi vì ở lại khu vực chủ thành thì hồn châu trên người sẽ nhanh chóng tổn thất.

Mà theo thời gian trôi qua, ánh sáng trắng truyền tống càng ngày càng nhiều, không đến thời gian một ngày, đã lóe lên ít nhất vạn lần.

Mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên, không thể nghi ngờ là ngày"yên bình" nhất, mà ngày đầu tiên đã thảm liệt như vậy thì đằng sau sẽ như thế nào, có thể nói là khó mà tưởng tượng nổi.

Còn Vân Triệt và Tiêu Mặc, hiển nhiên đã trở thành hai người rảnh rỗi không nên tồn tại trong thế giới tàn khốc này.

Bàn tay Tiêu Mặc phất một cái, ý niệm hơi động, một quầng sáng liền hiện ra ở phía trước, phía trên quầng sáng hiện ra mấy văn tự tinh tế, rõ ràng là một bảng danh sách.

Phía trên bảng danh sách, cái tên đầu tiên tự nhiên bắt mắt nhất.

Lạc Trường Sinh: Xuất thân: Thánh Vũ giới, hồn châu: 21600, bài danh chiến khu: 1, tổng bài danh: 1.

Tiêu Mặc sợ hãi kêu to một tiếng:

- Con bà nó!! Hơn hai vạn hồn châu! Mới chưa đến một ngày, không hổ là Lạc Trường Sinh... Quả nhiên là hạng nhất!

- Lạc Trường Sinh...

Ánh mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào cái tên này một lúc, người tạm thời trước mắt đứng hàng bài vị thứ nhất, hắn nhớ được lúc trước Mộc Băng Vân khi nói về"Đông vực tứ thần tử", từng đề cập tới cái tên này:

- Ta nhớ hắn là một trong Đông vực tứ thần tử.

- Không không không! Hắn không phải là một trong số đó, là đứng đầu!

Tiêu Mặc nặng nề đính chính lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment