.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1143" class="block_" lang="en">Trang 572# 1
Chương 1143: Tin dữ trên trời rơi xuống
Trận chiến dự tuyển đầu tiên của đại hội huyền thần nổ ra đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí của đông thần vực. Mỗi một góc của đông thần vực đều vang lên âm thanh thảo luận liên quan tới đại hội huyền thần.
Ngoài đông thần vực ra, tây thần vực và nam thần vực hoặc ngoài sáng hoặc trong tối cũng đều chú ý tới.
Về phần bắc thần vực xa xôi"Bị vứt bỏ" và"Bị nguyền rủa" bị rất nhiều người gọi là"Bắc ma vực" thì không nhận thấy có bất kỳ động tĩnh gì.
Bài vị của ngày đầu tiên, đã vô cùng bắt mắt phô bày phong tư của"Đông vực tứ thần tử" về phía người đời. So sánh với việc danh tiếng chỉ tồn tại trong lời đồn như trong quá khứ, chiến tích quân lâm thiên hạ như vậy cùng với bài vị không thể nghi ngờ càng thêm trực tiếp rung động lòng người.
Nhưng bài vị ngày đầu tiên suy cho cùng vẫn chỉ là bài vị của ngày đầu tiên, thậm chí dưới cái nhìn của rất nhiều người, bài vị giai đoạn đầu này cũng có thể không cần chú ý.
Mà theo cuộc chiến dự tuyển diễn ra, một ngày, hai ngày, ba ngày... Năm ngày... Mười ngày... Bài vị mỗi một ngày đều sẽ phát sinh biến động.
Tới ngày thứ mười, trận ác chiến chân chính thuộc về tất cả thiên tài trẻ tuổi của đông thần vực, mới chính thức bắt đầu.
Thông qua điều kiện đầu tiên đánh chết huyền thú trên chiến trường để tích lũy, cuối cùng đã tới thời khắc thích hợp để cướp đoạt... Đối với cường giả mà nói, kẻ yếu chính là dê con đã được vỗ béo, đối với kẻ yếu mà nói, ngược lại phải tránh né cường giả săn giết, sau đó dốc hết toàn lực tìm cơ hội đi săn giết kẻ yếu khác.
Tất cả mọi người đều là địch nhân trí mạng, mỗi một cái nháy mắt cũng có thể quyết định sinh tử... Một lần săn giết thành công, hồn châu cướp bóc được sẽ khiến cho bài danh tăng mạnh, mà một lần chết đi sẽ khiến cho hồn châu sụt giảm ba phần, bài danh giảm nhiều.
Cũng bắt đầu từ ngày này, chiến trường dự tuyển sẽ biến thành luyện ngục săn giết tàn khốc. Khoái cảm do mỗi một lần săn giết thành công, sự phẫn nộ và khuất nhục do mỗi một lần bị săn giết, đều hung hăng kích thích huyết dịch của bọn họ và thú tính chôn giấu ở trong huyết dịch của bọn họ, càng ngày có càng nhiều huyền giả hóa thành dã thú, chiến trường dự tuyển, trở thành chiến trường tàn khốc cho nhóm săn mồi.
Bài vị dự tuyển cũng đã mất đi sự yên bình lúc đầu, gần như mỗi một khắc đều có biến động có thể nói là long trời lở đất.
Ngày thứ mười lăm... Ngày thứ hai mươi... Ngày thứ hai mươi lăm... Là thời kỳ cuối của trận chiến dự tuyển, chiến trường sẽ càng là một khắc còn thảm liệt hơn một khắc.
Trên tinh thần bia, bài vị của người được chú ý đến khiến trái tim vô số huyền giả không ngừng quay cuồng ở trên thiên đường và trong địa ngục. Rất nhiều người gần như ngày đêm canh giữ ở trước tinh thần bia, không dám rời đi...
Ví dụ như Hỏa Như Liệt, từ lúc ban đầu một ngày chỉ dò xét mấy lần, đến vài ngày cuối cùng, gần như là cách mỗi một hai khắc sẽ tự mình dò xét tinh thần bia một lần, cho dù bài danh của Hỏa Phá Vân chưa bao giờ để hắn thất vọng, nhưng trái tim của hắn vẫn như bị một sợi dây nhỏ treo ở trên vách núi cao vạn trượng, không có nửa khắc buông xuống.
Nếu muốn nói chỗ vững vàng nhất trong lần đại hội Huyền Thần này thì đó chính là bốn thứ hạng đầu của tổng bài vị.
Lạc Trường Sinh, Thủy Ánh Nguyệt, Quân Tích Lệ, Lục Lãnh Xuyên... Từ đầu đến cuối, bốn thứ hạng đầu của bài vị đều là bốn người này, năm ngàn vạn thiên tài huyền đạo khác của đông thần vực, không có một người nào có thể soán vị của bọn họ.
Nhất là Lạc Trường Sinh, vị trí từ thứ hai đến vị trí thứ tư thường xuyên có biến động, chỉ có Lạc Trường Sinh là vẫn thủy chung chiếm lấy vị trí dẫn đầu, không ai có thể rung chuyển.
Ngoại trừ Lạc Trường Sinh ra, còn có hai người khác cũng có xếp hạng rất ổn định giống vậy.
Chẳng những bài danh cực kỳ ổn định, liền ngay cả số lượng hồn châu cũng đều vững chắc như lão cẩu, kiên cố không động.
Đó chính là Vân Triệt và Tiêu Mặc.
Mà hai đại kỳ hoa này lại rất trùng hợp đều được phân đến chiến trường thứ chín.
Thời gian thong thả trôi qua, một tháng ác chiến dự tuyển, cuối cùng cũng gần tới thời khắc cuối cùng.
- Đây là ngày cuối cùng đi?
Tiêu Mặc uể oải dựa vào một góc tường, bên trong miệng cắn một cây cỏ khô không biết nhặt được từ nơi nào.
- Không sai, đại khái lại thêm mấy cái canh giờ nữa, nên kết thúc.
Vân Triệt gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên gợn sóng... Cuối cùng, lại thêm mấy cái canh giờ ngắn ngủi nữa, hắn có thể rời khỏi chiến trường, bước vào vùng đất mộng tưởng mà hắn vì nó đã liều mạng ba năm qua.
Tiêu Mặc thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Phù phù! May mà có ngươi ở đây, nếu không cả một tháng này ta sẽ nhàm chán đến chết. Sớm biết như vậy ta nên mang máy chơi game cầm tay vào.
Vân Triệt:"...??"
Tuy rằng chưa bao giờ bước vào chiến trường, ngay cả bộ dáng bên ngoài là gì đều không biết, nhưng Vân Triệt vẫn có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu càng ngày càng nhiều kịch liệt, bởi vì bạch quang phục sinh bị truyền tống quay lại chủ thành càng ngày càng nhiều, nhất là đến ngày cuối cùng quyết định xếp hạng sau cùng này, mỗi một khắc phía trên không của chủ thành đều có số lượng lớn bạch quang lóe lên, những tiếng gầm khàn giọng cũng gần như chưa bao giờ bị gián đoạn.
- Ha ha, nhanh chóng bị đào thải, sau đó có thể đi dạo trong Trụ Thiên thần giới rồi. Ha ha, Vương giới đó! Trước kia chỉ có thể nghe thấy trong truyền thuyết, cảm giác như là cung điện trên trời xa không thể chạm tới, không nghĩ tới lại có một ngày có thể tự mình đặt chân lên, cũng coi như không uổng công lưu lại thần giới nhiều năm như vậy.
Tiêu Mặc tỏ vẻ mong chờ.
- Sẽ có hơn năm ngàn vạn người bị đào thải, bỗng chốc toàn bộ ùa vào Trụ Thiên giới, tất nhiên sẽ có hạn chế, chỉ sợ khu vực có thể hoạt động sẽ rất ít.
Vân Triệt nói.
Tiêu Mặc cười híp mắt nói:
- Thế cũng không sao, chỉ cần hít một hơi tiên khí của Trụ Thiên giới đã rất tốt, như vậy ta có thể trở về ra sức nói khoác với nàng dâu ta một phen. A đúng rồi Vân huynh đệ, ta vẫn luôn quên hỏi, ngươi đã lập gia đình chưa? Sẽ không phải... Còn là một xử nam chứ?
-... Mười sáu tuổi ta đã thành hôn rồi.
Trong đầu thoáng qua bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng Vân Triệt nhất thời gợn sóng.
Mất đi tin tức của nàng đã vẻn vẹn tám năm, rốt cuộc nàng đang ở phương nào.
Tiêu Mặc trừng mắt, sau đó nhỏ giọng thì thầm:
- Há, sớm như vậy! Ở chỗ chúng ta, mười sáu tuổi còn xa mới đến tuổi kết hôn theo như quy định của pháp luật.
- Vậy ngươi có mấy lão bà?
-... Ba người.
Vân Triệt coi như thản nhiên trả lời. Hạ Khuynh Nguyệt, Thương Nguyệt, Huyễn Thải Y... Ba người thê tử đã thành hôn với hắn.
Về phần còn chưa thành hôn...
Mông Tiêu Mặc đột nhiên bắn lên, vừa ao ước lại ghen tỵ kêu lên:
- Con bà nó! Cầm thú! Thần giới các ngươi chỉ có điểm ấy là làm cho người ta hâm mộ! Lại có thể một phu nhiều thê, vì sao ở chỗ của chúng ta chỉ có thể một phu một thê! A a a a... Nhìn ngươi luôn tỏ ra nhạt nhẽo, hóa ra ngươi cũng là cầm thú hệ ăn thịt!
Vân Triệt:"...??"
- Haizzz? Không đúng! Ngươi rõ ràng không xuất thân từ thần giới mà? Má nó! Vì sao đều là tinh cầu mà lại có khác biệt lớn như vậy!
Trong lòng Tiêu Mặc càng thêm không thăng bằng, điên cuồng gầm rú không thôi.
- Lấy tu vi huyền đạo của ngươi, ở tinh cầu ngươi xuất thân hoàn toàn có thể coi là thần của thế ngoại, những quy tắc thế tục này vốn không trói buộc được ngươi chứ.
Vân Triệt không cho là đúng.
Bỗng nhiên Tiêu Mặc hạ thấp giọng nói, ánh mắt còn thận trọng liếc nhìn chung quanh, lúc này mới tiến đến một bên tai Vân Triệt tỏ vẻ nơm nớp lo sợ nói:
- Không không không! Ngươi không hiểu, chỗ chúng ta chính là tồn tại một thứ còn đáng sợ hơn cả quy tắc thế tục. Ngươi không biết nữ nhân ở tinh cầu chúng ta đáng sợ đến cỡ nào đâu. Nhất là nàng dâu của ta, đừng nói cái gì mà một phu nhiều thê, ta chỉ liếc nhìn mỹ nữ khác nhiều một chút... Shh!
Nói đến đây, thân thể Tiêu Mặc hung hăng run lên.
- A ~~ ta hiểu ta hiểu.
Vân Triệt lập tức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra bị thê tử quản nghiêm, chuyện này ở bất cứ tinh cầu nào bất cứ vị diện gì đều có quan hệ cọng lông!
Hai tay Tiêu Mặc gối ra sau đầu, bỗng nhiên nói:
- Lần này dạo Trụ Thiên thần giới, ta liền trở về Trái Đất, xem ý tứ kia của nàng dâu ta, chắc lần này sau khi trở về nàng sẽ không để cho ta đi ra lần nữa. Vân huynh đệ, tuy ngươi không nói nhiều lắm, nhưng kỳ thực hai ta thật hợp ý, ta vẫn luôn cảm giác, hình như ngươi có tâm sự rất nặng, có muốn nói ra một chút hay không? Nói không chừng ta còn có thể giúp đỡ chút ít.
Vân Triệt lắc đầu mỉm cười nói:
- Không cần, hẳn là không ai giúp được ta, cảm tạ ý tốt của ngươi.
Tiêu Mặc không hỏi thêm gì nữa, sau khi tính toán thời gian một chút, nói:
- Được rồi. Ta đến xem bài danh đây, lập tức sẽ kết thúc, có lẽ đoạn thời gian cuối cùng này đoán chừng sẽ không có thay đổi quá lớn, có lẽ bài danh hiện tại đã là xếp hạng cuối cùng rồi.
Hai tay Tiêu Mặc khẽ phất, quầng sáng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
Con mắt Tiêu Mặc trừng lớn, sau khi sửng sốt một hồi mới gầm rú một tiếng:
- Ta ta ta ta ta... Ta con bà nó! Hơn một ngàn vạn! Hơn một ngàn vạn hồn châu a a a!
- Trường Sinh công tử này quả thật đúng là thần... A không không phải, quả thật là đồ biến thái, quái vật!
Mà Lạc Trường Sinh không chỉ xếp hạng thứ nhất tổng bảng, cũng là một người duy nhất trên toàn bộ bảng danh sách có số lượng hồn châu vượt qua ngàn vạn. Số lượng hồn châu nhiều hơn một chữ số so với tất cả những người khác giống như quân vương vô thượng bễ nghễ thiên hạ, ở trên cung điện trên trời ngạo thị chúng sinh.
Không hề nghi ngờ, toàn bộ đông thần vực, cho dù là nừười hiểu biết nông cạn, chưa từng nghe đến"Đông vực tứ thần tử", sau này cũng sẽ không ai không biết cái tên"Lạc Trường Sinh".
Đối với tồn tại như Lạc Trường Sinh mà nói, chiến trường chỗ của hắn, mỗi người đều là con mồi có thể tùy ý giết hại, hơn một ngàn vạn hồn châu, không biết do bao nhiêu con mồi tử vong tạo thành nữa.
Mà nếu không phải có quy tắc có thể đánh chết một người nhiều lần nhưng chỉ có khả năng được cướp bóc một lần, mấy con số này, chỉ biết sẽ càng thêm kinh người.
Phía dưới Lạc Trường Sinh, chính là Thủy Ánh Nguyệt, Quân Tích Lệ, Lục Lãnh Xuyên vẫn một mực chiếm lấy vị trí từ hai đến thứ tư như cũ, so với số lượng hồn châu của Lạc Trường Sinh đã tự mình thành một cõi, số lượng hồn châu của ba người bọn họ ngược lại kém không xa, đều hơn chín trăm vạn.
- Xem ra, vị trí đứng đầu đại hội huyền thần lần này, nên là Lạc Trường Sinh rồi.
Vân Triệt nói.
- Không phải nên là, là nhất định!
Tiêu Mặc khẳng định nói.
Vào lúc này Vân Triệt đột nhiên lại nghĩ đến nữ hài váy đen khắp nơi lộ ra vẻ yêu dị kia... Thần Linh cảnh mười lăm tuổi, khiến Hỏa Phá Vân nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu như không phải tuổi nàng quá nhỏ, mà nếu như cùng độ tuổi với Lạc Trường Sinh, tất nhiên sẽ còn ở trên hắn đi.
Không biết xếp hạng của nàng là thứ mấy.
Nhưng dù sao tuổi tác của nàng cũng còn quá nhỏ, huyền lực Thần Linh Cảnh đại tiền kỳ... Cũng không thể nào thông qua vòng thứ nhất này đi.
Vân Triệt đột nhiên nói:
- Đúng rồi, ngươi giúp ta kiểm tra bài danh của một người đi. Viêm Thần giới, Hỏa Phá Vân.
Tiêu Mặc hiếu kỳ nói:
- A! Viêm Thần giới, ta có nghe nói đến. Nhưng chưa từng nghe nói về Hỏa Phá Vân, là người ngươi quen biết à?
Vân Triệt gật đầu:
- Là một bằng hữu của ta. Ngâm Tuyết giới hiện giờ ta đang ở gần với Viêm Thần giới, cho nên kết bạn.
- Thì ra là thế, ta nhìn xem.
Tiêu Mặc hơi động ý niệm, trên quầng sáng lập tức xuất hiện cái tên Hỏa Phá Vân:
Tiêu Mặc kinh ngạc, sững sờ hồi lâu, mới vừa sợ vừa nghi hoặc nói:
- Ta ta ta ta... Ta má nó! Bảy... Bảy mươi mốt danh? Lại là người lợi hại như vậy? Không... Không đúng! Ta nhớ Viêm Thần giới là tinh giới trung vị, làm sao lại có thể xuất hiện người lợi hại như vậy?
- Ngươi thật sự quen biết hắn? Hắn thật sự là bằng hữu của ngươi?
Kinh ngạc không chỉ là Tiêu Mặc, Vân Triệt còn kinh ngạc hơn hắn, sau đó đột nhiên lẩm bẩm:
- Xếp hạng bảy mươi mốt, sợ rằng bài danh này, ngay cả chính Viêm Thần giới cũng không có khả năng ngờ tới được. Xem ra, ta vẫn đánh giá thấp Hỏa Phá Vân, hắn tiến vào trong vòng ngàn danh, đã là chuyện không hề thắc thỏm.
Hắn có thể tưởng tượng được, đối với bài danh này của Hỏa Phá Vân, Viêm Thần giới sẽ kinh hỉ hưng phấn đến mức độ nào... Nhất là Hỏa Như Liệt, trước đó vẫn còn nói với hắn rằng không có lòng tin tuyệt đối, sợ là hiện tại đã cười đến mức rụng hết răng.
- Chúc mừng, Phá Vân huynh.
Vân Triệt chưa trả lời Tiêu Mặc, mà ngẩng đầu lên, nói ra một câu từ đáy lòng, ngươi đã đạt được ước muốn, mà ta... Nhất định sẽ nhìn thấy Mạt Lỵ.
Tiêu Mặc nhìn dáng vẻ vui mừng kia của Vân Triệt liền biết rõ hắn và Hỏa Phá Vân thật sự có giao tình không ít, hắn lập tức có phần ghen tị nói:
- Huyền lực ngươi cặn bã như thế, bên cạnh lại có một cái đùi to như vậy! Chậc chậc... Còn có ba lão bà nữa chứ! Thật sự khiến người ta đố kỵ mà!
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, không thể cho ý kiến.
Đùi sao? Cái đùi chân chính của hắn thế nhưng là sư tôn! Còn mạnh hơn Hỏa Phá Vân.
Uhm... Chắc tương đương với một trăm tám mươi tỷ Hỏa Phá Vân.
Chiến tích kinh người của Hỏa Phá Vân khiến tâm tình Vân Triệt theo đó hòa hoãn rất nhiều, dù sao trong Thần giới, có thể chân chính được gọi là bằng hữu, cũng chỉ có Hỏa Phá Vân.
Tiêu Mặc than thở một trận, sau đó bàn tay to vung lên:
- Haizzz haizzz, thôi đi, thâm tàng bất lộ, nhân sinh hữu hạnh, không so được không so được. Thuận tiện nhìn bài danh trên chiến trường này của chúng ta đi, hạng nhất không cần nghĩ, nhất định là Vũ Quy Khắc... Hả... Con bà nó!! Mười... Mười sáu danh!?
Tiêu Mặc lại kinh hô lên một lần nữa khiến Vân Triệt ghé mắt nhìn lại:
Vũ Quy Khắc: Xuất thân: Thần Vũ giới, hồn châu: 6489672, xếp hạng chiến khu: 1, tổng bài danh: 16.
Vũ Quy Khắc có hơn sáu trăm vạn hồn châu, tổng danh sách dự tuyển đứng hàng thứ mười sáu!
Thực lực của Vũ Quy Khắc này, lại tiếp tục nằm ngoài dự đoán của Vân Triệt.
- Xem ra lần này Thần Vũ giới sẽ hung hăng nở mày nở mặt một phen.
Tiêu Mặc nói.
Hắn vừa dứt lời bỗng nhiên bầu trời biến động, tiếp theo âm thanh Trụ Thiên bao trùm toàn bộ chiến trường chấn động khoảng không vang lên:
- Các cường giả trẻ tuổi, cách kết thúc dự tuyển vòng thứ nhất, còn một canh giờ cuối cùng!
- Ha! Cuối cùng sắp kết thúc rồi.
Tiêu Mặc cười nói, nghĩ đến chuyện lập tức có thể đi vào Trụ Thiên thần giới, cũng bắt đầu hưng phấn lên.
- Chỉ mười người bài vị đầu của các đại chiến trường, mới có thể tiến vào chiến trường vòng dự tuyển thứ hai. Những huyền giả khác bị đào thải toàn bộ, sẽ rời khỏi hình chiếu chiến trường Trụ Thiên, chân thân cũng trực tiếp trục xuất ra khỏi Trụ Thiên giới, không được bước vào nữa... Không hề giữ lại dồn hết tất cả huyền lực và ý chí của các ngươi, trong khoảng thời gian cuối cùng này, quyết định bài danh cuối cùng với vận mệnh của các ngươi đi.
Tiêu Mặc sửng sốt, sau đó phẫn nộ nói:
- Hả? Trục xuất ra Trụ Thiên giới? Con bà nó tại sao lại như vậy! Không vào được Trụ Thiên châu thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả Trụ Thiên giới cũng không cho tiến vào! Móa nó sao còn không nói sớm, sớm biết như thế này ta sẽ không tới rồi! Một Trụ Thiên giới to như vậy mà lại nhỏ mọn như thế, Vân huynh đệ ngươi nói có đúng không... Vân huynh đệ?
Tiêu Mặc đang tức giận mắng một trận, lại đột nhiên chú ý đến Vân Triệt chính là vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng... Mà bóng lưng của Vân Triệt thế mà đang phát run, hơn nữa run rẩy càng ngày càng kịch liệt, hai tay nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.